Chương 9: Tranh sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 9: Tranh sủng

Quay vào phủ, Lê Vạn Hoài trực tiếp đến hậu viện, Liễu Tố Dung nhắm mắt mà đi theo bên người ông.

Lê Tương Khinh đưa mắt nhìn sân nhà nhị gia lê gia, lại nhìn mẫu thân mình hoá nữ sinh, dừng bước chân suy tư một phen, vẫn lắc lắc đầu, đuổi theo Lê Vạn Hoài và Liễu Tố Dung.

Liễu Tố Dung thấy Lê Vạn Hoài đi đến Hoa Phương uyển, trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn đi theo.

Đến cửa Hoa Phương uyển, Lê Vạn Hoài mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, thấy vợ cả còn bên người, có chút kinh ngạc.

Hắn biết vợ cả xưa nay kiều quý, mặc dù hắn lúc trước cưới Đào thị ngay lúc nàng sinh hạ con không bao lâu, vợ cả cũng chưa từng có câu oán hận, chỉ là cũng không chịu qua lại với Đào thị, Hoa Phương uyển càng chưa bao giờ đặt chân.

Lê Vạn Hoài vẫn luôn cho rằng Liễu Tố Dung là có chút ngạo khí, không muốn cùng thiếp xuất thân thứ nữ qua lại nhiều, lại không biết Liễu Tố Dung chỉ là không muốn trơ mắt mà nhìn ông ta sủng ái nữ nhân khác thôi.

"Hôm nay nóng, ngươi mau trở về sân nghỉ ngơi đi."

Đầu ngón tay Liễu Tố Dung khẽ run, trong lòng càng thêm chua xót, lão gia hôm nay cho một chút ôn nhu nàng còn chưa nhận đủ mà đã quay về với người kia rồi sao?

Lê Tương Khinh nhìn mẫu thân mình vì ngươid mình yêu mà tỏ ra uỷ khuất hèn mọn như vậy, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ. Hắn bảo nàng nếu yêu thì cứ tranh thủ nhưng không phải là ép dạ cầu toàn như vậy.

Đầu óc nữ nhân khi bị tình yêu chiếm gọn, thật là không biết cố gắng.

Lê Tương Khinh yên lặng mà thở dài, l nói: "Trong lòng nương chỉ là nhớ mong Tam đệ, ngày thường trắc phu nhân không cho chúng ta thăm, nếu phụ thân ở đây, không bằng cho chúng ta đi gặp đệ ấy, hôm qua bị đả thương còn không biết như thế nào."

Vốn đang rất khẩn trương, ngay lúc không biết nói gì lại đột nhiên nhớ ra, Liễu Tố Dung thở một hơi, nhi tử nhắc tới, nàng cũng mới nghĩ tới, vừa lúc có thể mượn cơ hội này đi xem đứa trẻ kia.

Đại khái là nghe trong giọng nhi tử khi nói có chút bất mãn, Liễu Tố Dung cũng ý thức được mình quá thất thố, liền hơi đứng thẳng chút, làm ra vẻ mình thong dong thoả mái hơn.

"Khinh nhi nói đúng, ngày thường cũng không cơ hội gặp Ứng nhi, mong lão gia dẫn đi xem."

Không đề cập tới Lê Tương Ứng còn tốt, vừa nhắc tới, Lê Vạn Hoài liền nhớ tới cảnh Lê Tương Khinh ở trước mặt hoàng đế cáo trạng, làm ông lại tức giận.

Hiện tại ông tức không phải việc cáo trạng trước mặt Hoàng đế, mà là cách làm của Đào thị thật sự làm ông thất vọng và buồn lòng, cũng chỉ là một đứa nhỏ, đánh cũng đánh, giáo huấn cũng giáo huấn, sao ngay cả đại phu cũng không cho xem? Hơn nữa vừa Đào thị trang điểm hoa hòe lộng lẫy tiếp giá Hoàng Thượng, càng làm ông cảm thấy Đào thị quá không biết đại thể.

Vợ cả nhớ thương con vợ lẽ, con vợ cả lại quan tâm đến thứ đệ, trong lòng Lê Vạn Hoài trấn an rất nhiều, thái độ đối với bọn họ cũng trở nên ôn hòa.

"Đi dạo thử xem."

Nói xong, Lê Vạn Hoài liền bước vào.

Liễu Tố Dung khẽ vuốt búi tóc mình, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nhu hòa, quay đầu nhìn nhi tử vạn năng nhà mình, rất chi là tự hào.

Lê Tương Khinh thấy Lê Vạn Hoài đã đi vào, đi đến bên người mẫu thân, thấp giọng nhắc nhở nói: "Ngươi là đương gia chủ mẫu Quốc công phủ, hiện giờ Đào thị phạm sai lầm, thế tất phải bị phụ thân trách phạt, chú ý dáng vẻ, chớ lại tự hạ thân phận."

Liễu Tố Dung nghe vậy, lập tức thu ý cười trên mặt, nghiêm túc gật gật đầu, cùng nhi tử đi vào.

Tiến sân, liền thấy Đào thị quỳ gối trong viện, đỉnh đầu là mặt trời chói chang sáng quắc, hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Lão gia......" Thấy Lê Vạn Hoài tiến vào, trên mặt Đào thị lộ ra ý cười, lại ngượng ngùng thu về, ủy khuất quỳ không nói.

"Ngươi làm gì vậy?" Lê Vạn Hoài cau mày, vội đi qua muốn đỡ nàng lên.

Đào thị tránh tay ông, cụp mi rũ mắt, khóc nức nở nói: "Thân làm thiếp mà không biết đại thể lại ra tiếp giá Hoàng Thượng, làm mất mặt lão gia, thiếp có tội, tự nguyện quỳ ở dưới ánh nắng chói chang này, lão gia không cần quản thiếp."

Lê Tương Khinh nhìn đến thú vị, chẳng trách Đào thị có thể được sủng ái ở hậu viện Quốc công phủ nhiều năm như vậy, nhìn một màn trình diễn đến chân thật, thật là nhìn thấy mà thương, Lê Vạn Hoài sủng nàng nhiều năm có thể nào không mềm lòng sao?

"Khổ nhục kế, chuẩn bị kế cho hậu viện tranh sủng, học đi." Lê Tương Khinh nhẹ nhàng nói với Liễu Tố Dung.

Liễu Tố Dung trước kia không thích tranh đoạt, mỗi khi nhìn Đào thị dùng bộ dạng này, chỉ cảm thấy ghê tởm, khó đập vào mắt. Hiện giờ, mặc kệ là vì bọn nhỏ hay là vì chính mình, nàng đã quyết định đoạt lại sủng ái của lão gia, thủ đoạn nhỏ của Đào thị không ngại học, gậy ông đập lưng ông.

"Nào nghiêm trọng như vậy?"

Lê Vạn Hoài quả nhiên mềm lòng, cỗ tức giận vừa rồi bắt đầu phiêu phiêu tán tán.

"Lão gia còn tức giận như vậy với thiếp, thiếp...... Thiếp lại ngu dốt cũng hiểu nó rất nghiêm trọng, lão gia làm thiếp biết phận mình không xứng......" Đào thị vừa nói vừa khóc, anh anh khóc khóc.

Mắt thấy Lê Vạn Hoài mềm lòng muốn nâng Đào thị dậy, Lê Tương Khinh vỗ nhẹ Liễu Tố Dung, nhếch cằm về phía kia.

Liễu Tố Dung ngầm hiểu, trước khi Lê Vạn Hoài có động tác, đi ra phía trước, thanh âm nhu hòa nói: "Đào muội muội mau đứng lên đi, ngày nóng mà phơi mình như vậy lại làm mình bị ốm, lão gia thương ngươi, sợ rằng lại cùng ngươi phơi mình ngoài này."

Nói liền cúi người đi đỡ Đào thị.

Đào thị nhìn thấy nàng cùng Lê Tương Khinh đi theo lão gia tiến vào, vốn dĩ muốn làm lão gia đau lòng, vừa lúc lại xuất hiện đôi mẫu tử này, không ngờ tới vị quốc công phu nhân ngày thường luôn khinh thường mình lại thay đổi chóng mặt như vậy!

Đào thị bị tiếng "Đào muội muội" ghê tởm đến nổi một thân nổi da gà, thế nhưng nhất thời quên ứng đối như thế nào, ngây ngốc mà đứng lên.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lúc muốn quỳ xuống thì giống như làm ra vẻ quá, Đào thị tức khắc tức giận đến thiếu chút nữa ngã ngửa, mà nàng cũng đích xác làm như vậy.

Giả vờ bị phơi nắng đến hôn mê, ngửa đầu suy yếu chuẩn bị ngã xuống.

Lê Tương Khinh híp mắt, thủ đoạn nhỏ này sao qua mắt được. Vội vàng tiến lên phía trước Lê Vạn Hoài, làm bộ giúp mẫu thân đỡ nàng, một cái chân tội ác khác lại hung hăng "Không cẩn thận" dẫm phải chân Đào thị.

Lê Vạn Hoài còn chưa kịp lo lắng Đào thị có phải phơi nắng bị cảm hay không, bỗng nhiên nghe thấy nàng "Ngao" một tiếng, lại đứng thẳng.

Thanh âm to lớn vang dội, hai mắt có thần, làm gì có bộ dáng suy yếu?

"Trắc phu nhân nếu không có việc gì thì đi nghỉ đi, mẫu thân thân thể yếu đuối, một người đỡ không được." Lê Tương Khinh lo lắng nói.

"Chân! Chân ta!" Đào thị giận dữ trừng mắt Lê Tương Khinh.

Lê Tương Khinh vội vàng dịch chân về, nhíu mày xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta vừa rồi quá nóng nảy."

Đào thị hoảng sợ mà nhìn trái nhìn phải, cam thấy đôi mẫu tử này không giống trạng thái thường ngày, quỷ nhập rồi hay sao?

"Ngươi cố ý! Tuổi còn nhỏ mà đã âm mưu đen tối! Toàn làm ba bốn chuyện chả đâu vào đâu! Mặt mũi Lê phủ chúng ta mặt đều bị ngươi làm mất hết!" Đào thị vùng tay khỏi đôi mẫu tử này, tức giận đến quên mất lớp ngụy trang ngày thường của mình.

Lê Vạn Hoài bị này một loạt gà bay chó sủa kích thích đến đầu đau, trời lại nhiệt, kiên nhẫn càng không tốt, lại nhìn Đào thị ngày thường dịu dàng chửi ầm lên như mấy người đàn bà đanh đá ngoài chợ, chỉ cảm thấy màng tai phát đau.

Mấy câu nàng nói cũng là những câu mà ông ngày thường răn dạy con vợ cả, nhưng không biết vì sao, nghe người khác mắng con vợ cả như vậy, trong lòng ông liền nổi lên cơn tức lớn.

Rõ ràng hai mẹ con còn xuất phát từ hảo tâm đi đỡ nàng, Đào thị không biết cảm tạ, cư nhiên còn có thái độ này! Lê Vạn Hoài vừa rồi vừa mềm tâm lại ngạnh lên, nhìn đôi mẫu tử chính thê vốn địa vị cao quý lại yên lặng không nói gì, cảm thấy rất là áy náy.

"Đủ rồi!" Lê Vạn Hoài rống lên với Đào thị một tiếng, chỉ vào nàng quở trách: "Nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi mà xem! Mặt trời chói chang hun cháy đầu óc ngươi rồi sao?! Ngươi là thân phận gì, loại thái độ đối với chủ mẫu và trưởng tử là sao?! Ta mấy năm nay đem ngươi sủng đến không coi ai ra gì rồi sao?!"

Đào thị bị rống đến mông quay tròn, sau mới phản ứng là mình đã làm trò ngu xuẩn gì trước mặt lão gia, vội ủy khuất mà quỳ xuống.

"Lão gia bớt giận, thiếp hôm nay cũng không biết vì sao lại làm vậy, có lẽ do Y nhi bị thương làm thiếp lo lắng quá, làm việc đều không suy nghĩ, thỉnh lão gia trách phạt!"

Đào thị lại bắt đầu hai mắt đẫm lệ mông lung, lại nói nói mấy câu chọc vào tâm Lê vạn Hoài. Vốn tưởng rằng nghĩ đến hôm qua nữ nhi bị thương, Lê Vạn Hoài sẽ mềm lòng, sẽ thương tiếc, đáng tiếc nàng không dự đoán được Lê Tương Khinh lại tạo ra biến cố này.

Nhắc tới chuyện Lê Tương Y bị thương, Lê Vạn Hoài lập tức liền nghĩ tới tam tử bị đánh lại không được trị liệu, càng thêm sinh khí.

"Lo lắng cái gì mà lo lắng?! Bất quá là chút ngoại thương! Ứng nhi bị thương ngươi còn không cho đại phu đến xem?"

Đào thị sửng sốt, vội nói: "Ứng nhi bị thương không nặng, đại phu đã xem qua, chỉ cần nghỉ ngơi thôi."

"Xem qua?" Lê Vạn Hoài rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng liền nhấc chân đi đến phòng Lê Tương Ứng.

Đào thị vội vàng chạy đến, ôm lấy chân Lê Vạn Hoài, nói: "Lão gia, Ứng nhi đêm qua đau đến không ngủ nổi, vừa mới ngủ không bao lâu, lão gia đợi một lúc lại qua xem nó."

Hoảng hốt níu kéo người ta không cho xem, nói không phải đang che lấp thì ai tin?

Lê Vạn Hoài trừng mắt nhìn Đào thị, nhìn Liễu Tố Dung nói: "Dung nhi, ngươi đi xem Ứng nhi."

Này một tiếng "Dung nhi", làm Liễu Tố Dung cương ngây ngẩn cả người, nàng đã đã nhiều năm không nghe Lê Vạn Hoài gọi nàng như vậy, hiện tại nghe vẫn động tâm như cũ.

Chính Lê Vạn Hoài cũng sửng sốt một chút, buột miệng thốt ra, làm hắn nhớ tới lúc mới cưới vợ cả có cả một đoạn thời gian tốt đẹp, hơi có chút xuất thần.

Thời gian trôi nhanh quá, Dung nhi vẫn là Dung nhi năm đó, ông lúc ấy cũng vẫn chỉ vì nàng mà không nạp thiếp, chỉ nàng và ông.

Lê Vạn Hoài nghĩ, mạc danh liền có chút thương cảm, áy náy.

Bọn họ nơi này bởi vì một cái xưng hô tình cảm quen thuộc mà hoài niệm, Lê Tương Khinh lại nghe đến một thân nổi da gà, trong không khí tựa hồ bắt đầu tràn ngập mùi vị luyến ái toan, làm hắn rất không được tự nhiên.

Cúi đầu nhìn thân thể bé nhỏ của mình, Lê Tương Khinh có chút đau đầu, hắn khi nào mới có thể gặp gỡ một thiếu niên mà hắn có thể âu yếm?

Liễu Tố Dung như tỉnh, lập tức khôi phục lại, thong dong gật gật đầu, đi đến phòng của Lê Tương Ứng.

Đào thị oán độc mà nhìn bóng lưng nàng, trong đầu nghĩ cách đối phó việc đánh Lê Tương Ứng mà không cho dùng thuốc.

Đúng lúc này, quản gia Phúc bá vội vã chạy lại.

"Lão gia, Triệu công công tới tuyên chỉ!"

Lê Vạn Hoài đang trong hồi ức tốt đẹp năm đó, vừa nghe tuyên chỉ, đã chịu kinh hách, đá văng Đào thị đang ôm một chân mình.

"Thánh chỉ? Làm sao vậy? Mau đi tiếp chỉ!"

Lúc này Liễu Tố Dung cũng không rảnh lo Lê Tương Ứng, đều cùng nhau ra ngoài tiếp chỉ, trong lòng có chút lo lắng bọn họ, Đào thị có thể nhân lúc này làm gì Lê Tương Ứng hay không.

"Là Hoàng Thượng ban thưởng vài rương đồ cho Đại thiếu gia." Phúc bá cười nói, rất vinh dự.

Nói đến ban thưởng, Lê Vạn Hoài nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt Đào thị ngồi dưới đất, nhíu mày nói: "Phúc bá, đưa Tam thiếu gia đến Nhứ Dung uyển đi, tìm đại phu hảo hảo xem vết thương nó."

Phúc bá không rõ nguyên do, chỉ nói: "Vâng, lão gia."

"Lão gia! Ứng nhi là con trai của thiếp!" Đào thị hoảng sợ, khóc thảm.

Lê Vạn Hoài hừ một tiếng, "Y nhi cũng có thương tích, nếu chăm không nổi hai đứa đang bị thương, liền để phu nhân chiếu cố trước."

Nói, không hề để ý tới Đào thị, vội đi tiền viện tiếp chỉ.

Liễu Tố Dung nghe lão gia muốn đưa Lê Tương Ứng giao cho nàng chiếu cố, trong lòng kích động không thôi, có lẽ chỉ là chiếu cố nhất thời, nhưng chỉ là giao đứa trẻ cho nàng chăm sóc một thời gian, ngày sau lại nỗ lực một phen, có thể giữ đứa trẻ lại bên người mãi cũng tốt.

Nàng kích động mà nhìn về phía con trai nhà mình, Lê Tương Khinh lại không để ý tới nàng, vội vàng đi theo Lê Vạn Hoài ra ngoài.

Hoàng đế ban thưởng cho hắn? Mấy rương lớn? Là bạc sao? Hoàng đế thưởng cho mình, hắn có thể danh chính ngôn thuận cho mình một kho nhỏ, hắn phải có cái tên của riêng mình!

Lê Tương Khinh cũng thực kích động, cho nên căn bản không rảnh lo mẫu thân cũng đang kích động.

Đào thị ngồi dưới đất nhìn bọn họ cao hứng rời đi, mặt dần dần vặn vẹo.

Tới tiền viện, quả nhiên đặt mấy cái rương to trên mặt đất, nắp rương đã được mở ra, ánh vào mắt chính là ánh bạc trắng mù mắt người, đủ mọi trân bảo.

Lê Tương Khinh thỏa mãn, cứu một tiểu công chúa, được nhiều thứ tốt như vậy, thỏa mãn.

Nhìn bạc trân bảo, trong đầu Lê Tương Khinh tự hỏi phải xài tiền như thế nào, như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mua mấy gian cửa hàng.

Hắn nghĩ đến nhập thần, ngay cả lúc Triệu công công tuyên chỉ rồi tán dương hắn cũng không biét, cho đến khi Triệu công công đi tới bên người hắn.

Lê Lê Tương Khinh hoàn hồn, mờ mịt nhìn ông.

"Lê đại công tử lập công lớn, cứu Trân Nhu công chúa trở về chính là cứu tâm can chúng ta Hoàng Thượng trở về," Triệu công công cười nói, lại từ trong lòng ngực lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn.

Lê Tương Khinh có chút ngốc, hắn chỉ thấy công công tuyên xong chỉ, mọi người tiếp rồi cho công công chút bạc, chưa thấy công công lại đưa đồ cho bao giờ.

Triệu công công cười tủm tỉm, nói: "Đây là Trân Nhu công chúa ban thưởng, là món đồ chơi công chúa yêu thích nhất đất, Lê Đại công tử phải vui vẻ mà nhận."

Mọi người đều cảm thấy Trân Nhu công chúa nhớ kỹ ân tình này, đây thật là vinh quang.

Lê Tương Khinh lại nhìn miếng ngọc bằng vẻ mặt mộng bức, cười cười gật đầu với Triệu công công.

Hoàn chương 9

Tác giả có lời muốn nói: (Công bố thời gian ra chương mới và lảm nhảm (; ̄ェ ̄)

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Đây chính là tiểu Phò mã của ta, ngươi chính là tiểu Phò mã của ta 【 mặt đỏ jpg.】

Lê Tương Khinh: Ta là Phò mã, công chúa ngươi muốn cưỡi ngựa không? Tới ngồi! 【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro