Chương 10 : Tránh hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cánh cửa đóng chặt, hai người đồng thời bị nhốt vào trong."

------------------------------

Cận Nhiên vốn dĩ chính là loại người không bao giờ biết an phận thủ thường, công khai ngỗ nghịch so với công khai xu hướng tính dục đối với y mà nói bình thường hơn nhiều.

Từ năm mười sáu tuổi, Bùi Hành Ngộ lần đầu gặp mặt đã biết y là cái loại khùng điên hay thích đi sinh sự, dám một cước đá văng cửa phòng của bộ trưởng tác chiến Quân đoàn 7, tùy tiện ngồi gác chân lên bàn không coi ai ra gì, khiến cha ruột tức tới nổ phổi.

Y vô cùng phản cảm với cuộc hôn nhân do ba mình sắp đặt, hiện tại sau năm năm, trong lòng vẫn chán ghét như cũ.

Y cảm thấy Bùi Hành Ngộ và Cận Thiệu Nguyên đều đang cùng nhau tính kế y.

"Cận Nhiên, nếu tương lai cậu không nghĩ tới việc ở lại Quân đoàn, nếu cậu tới chỉ vì muốn ly hôn với tôi thì cậu hãy thành thành thật thật sống ở Tử Vi Viên ba năm. Giả sử cậu có một chút mong muốn làm quân nhân, tôi hi vọng cậu không vì hận thù với tôi mà hủy hoại chính mình."

Cận Nhiên khẽ cau mày, "Đừng mẹ nó đứng đấy rồi đoán mò nội tâm tôi."

Bùi Hành Ngộ không vì những lời thô tục này của y mà nổi giận, vẫn bộ dạng giếng cạn không gợn sóng, "Tôi không phải đang đoán mò nội tâm cậu, cậu ở trường quân đội, có thành tích tốt nghiệp cao như vậy, hoàn toàn không phải vì ghét bỏ ba mình."

Cận Nhiên hung hăng bóp lấy cổ Bùi Hành Ngộ, cơ hồ khiến hắn không thở nổi, hằn học nói, "Tôi cảnh cáo anh đừng có thăm dò suy nghĩ của tôi, tôi vào trường quân đội chính là bởi vì muốn ly hôn, anh tốt nhất thức thời một chút, mau chóng cùng tôi tới cục dân chính Tinh tế làm thủ tục ly hôn, bằng không tôi sẽ giết anh."

Bùi Hành Ngộ hô hấp khó khăn, nhưng không dãy dụa, chỉ nhàn nhạt nhìn vào tròng mắt màu xám bạc của y, Cận Nhiên bị hắn nhìn đến phiền, càng dùng sức siết chặt khớp tay, "Có ly hôn hay không?"

Bùi Hành Ngộ trợn mắt, hít thở không thông, khó khăn mấp máy môi, khẽ nói, "Không...ly."

Cận Nhiên bắt đầu cáu kỉnh, buông tay ra đẩy hắn một cái, nhìn hằn chống đỡ mép bàn, sắc mặt trắng bệch ho khan dữ dội, đuôi mắt bị phản ứng sinh lý làm cho ướt át đỏ bừng.

Cận Nhiên bị giọt nước ẩm ướt bên khóe mắt kia làm cho khó chịu không ngớt, lông mi run rẩy cùng vệt đỏ nơi đó thoạt nhìn vô cùng chói mắt, "Tôi đem anh bóp chết anh cũng không phản kháng, con mẹ nó anh có bệnh hả, không phải anh đánh nhau giỏi lắm à?"

Bùi Hành Ngộ thở chậm, cụp mắt không nói, nhất thời mặc kệ dáng vẻ điên loạn của y.

Cận Nhiên nhìn hắn, đột nhiên xông tới kéo hắn về phía mình, tức tốc Bùi Hành Ngộ quay đầu, một đôi môi ấm nóng cũng vừa lúc chạm lên da thịt sau cổ hắn.

Cận Nhiên cố ý thăm dò, còn tưởng hắn không biết né tránh, bây giờ mới hiểu, hắn không tránh đánh, thế nhưng biết tránh hôn.

Làn da dưới môi trơn mịn mỏng manh, mang theo mùi hương như có như không của Lan hoàng thảo, dường như còn cảm giác được mạch đập nơi đó đang tinh tế nảy lên.

Cận Nhiên nhịn không được, cắn xuống, dùng răng nanh cọ cọ hai cái, bức cho Bùi Hành Ngộ phải cau mày, nắm cổ tay đẩy vai y ra.

"Muốn đánh đúng không, đánh xong rồi, cút ra ngoài."

Lồng ngực Cận Nhiên như bị châm lửa, đứng bật dậy khiến chiếc ghế pha lê ngã ngược ra sau, đĩa bánh đậu vàng kia cũng rơi tứ tung văng đầy lên mặt đất.

Bùi Hành Ngộ thờ dài một hơi, rót một cốc nước làm trơn cổ họng khô khốc, đưa tay sờ sờ cái gáy vừa bị y cắn cho đau nhói.

Độc Uyên rốt cuộc cũng được một lần quét rác, hưng phấn phát ra tiếng vù vù, từng chút một dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vụn của bánh trên sàn.

Bùi Hành Ngộ không chịu được nữa, cau mày nói, "Độc Uyên, dọn dẹp sạch sẽ là tốt rồi, không cần liếm nhiều lần như vậy, cậu là người máy, không phải cây lau nhà."

Độc Uyên ủy khuất ậm ừ , "Vâng, tư lệnh."

Bùi Hành Ngộ không đành liếc nó một cái, nói nó là thủ vệ, sau đó xoay người vào khoang sinh thái nghỉ ngơi một lúc.

**

Tống Tư Thâm là một cậu nhóc ít nói, ngoài huấn luyện ra thì ngủ cả ngày, cậu được Bùi Hành Ngộ đánh giá rất cao, Cận Nhiên giận chó đánh mèo nhìn cậu nhóc liền cảm thấy có chút thần kinh.

Cận Nhiên thuận tay đem một khối bánh hoa hồng trong túi cho cậu, "Ca ca thưởng cho mi."

Tống Tư Thâm không nhận, theo thói quen lãnh đạm, không biết cách nói chuyện và tiếp nhận thiện chí của người khác, nói, "Đã bảo rồi, tôi không ăn mấy mấy thứ bánh dành cho con gái."

"Thằng nhóc này." Cận Nhiên không nói lời gì, đặt tay lên mặt cậu, "Không ăn anh sẽ đấm cậu."

Tống Tư Thâm mím môi, cắn một miếng bánh rồi nuốt xuống, Cận Nhiên hài lòng cười một tiếng, "Ăn đồ của ca ca rồi, giúp ca ca làm việc?"

"?"

Cận Nhiên hỏi cậu, "Cậu có cảm thấy Bùi tư lệnh và anh đây đặc biệt không xứng đôi vừa lứa, ly hôn là chuyện sớm muộn không?"

Tống Tư Thâm suy nghĩ chút chút, "Ừm."

"Yo, nhóc cũng nhìn ra anh ta không xứng với ca ca hả, nói xem chỗ nào không xứng."

Tống Tư Thâm nói, "Anh không xứng với Bùi tư lệnh."

Chân mày Cận Nhiên dựng ngược, "Ngứa đít, anh mày có chỗ nào không xứng với hắn? Lão tử dáng dấp cao ráo đẹp trai, thành tích tốt nghiệp đứng đầu trường quân đội, mi nói anh đây có chỗ nào không xứng với hắn!"

Tống Tư Thâm lẳng lặng uống sữa, "Bùi tư lệnh nhìn càng đẹp hơn anh, thành tích tốt nghiệp 98.5, là chỉ huy tối cao của Tử Vi Viên, anh có chỗ nào đòi xứng với hắn?"

"...Fuck!!"

**

Cùng ngày xuất phát, Bùi Hành Ngộ không muốn khua chiêng gõ trống, chỉ mang theo hai chiến hạm nhỏ, Trương Châu và Cận Nhiên cùng với một tiểu đội hộ vệ đơn giản rời đi.

Mạnh Như Tiền đi đòi nợ tiền Liên Bang chưa trả, Lâm Khai Tuế liền dẫn người xếp thành hàng dài đi tiễn Bùi Hành Ngộ.

Tất cả thành viên của hạm đội Hắc Vân* trừ những người đang chấp hành nhiệm vụ, còn lại đều tập trung trên boong tàu, còn mang theo chiến hạm của riêng mình, trong trời đêm đón gió lồng lộng, âm thanh phần phật của cờ khởi hành tựa như có hàng vạn tiếng gào rít giận dữ.

*Trong Raw viết 乌泱泱/Wū yāng yāng/ : Cao nhân nào dịch được cái tên này nghe bùi tai tý thì nhắc em để em đi sửa.

Quân phục của Tử Vi Viên khác với quân phục màu xanh đậm của Tinh tế Liên Bang, là màu đen, mặc lên người càng tôn lên dáng vẻ thẳng tắp thon dài, hoàn toàn hòa lẫn vào màn đêm tối đen như mực, nhìn không ra.

Cận Nhiên dựa vào lan can nhìn những người binh sĩ Hắc Vân, lòng nói Bùi Hành Ngộ dáng dấp như thế, khoác lên bộ quân phục màu đen chắc chắn sẽ càng thêm trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, không biết là ai thiết kế ra kiểu quân trang này, có bệnh!

Cũng không phải cuộc thi sắc đẹp, thắt lưng thì nhỏ, chân dài như vậy, định phô ra cho ai xem!

( Thằng chẻ chou vô lý này =)) )

Cận Nhiên khoanh tay ôm ngực, tư thế nghiêng người sang một bên trái ngược hẳn với toàn thể binh sĩ, Trương Châu thấp giọng nhắc nhở, "Cận Nhiên, đứng thẳng người chút đi, đây là nghi thức đưa tiễn chỉ huy của hạm đội, không nghiêm túc sẽ bị nói đó."

Cận Nhiên "xì" một tiếng, "Có gì mà phải tiễn, cũng không phải sẽ không quay lại, cái không không khí này ai không biết còn tưởng là tư lệnh của các người xuất giá hay đưa tang đấy."

Bùi Hành Ngộ đứng cách đó không xa, nghe những lời này lập tức nhíu mày nhưng không nói gì, Trương Châu ngược lại hoảng sợ, vội vàng muốn che cái miệng y lại, "Ây, cậu đừng có nói bậy, ngộ nhỡ tư lệnh mà biết sẽ giam cậu lại phạt bây giờ, hơn nữa lời cậu vừa nói cũng quá xui xẻo rồi, mau ngậm miệng đi."

Cận Nhiên thoáng cái nở nụ cười, "Ngậm cái gì chứ, các người bây giờ vẫn còn mê tín..." Y còn chưa nói xong, một khẩu hiệu gọn gàng như tiếng sấm đã vang vọng khắp không gian tinh tế.

"Tử Vi Viên, chiến đấu tử sinh, đồng lòng một dạ, chết không lùi bước."

Cận Nhiên nghiêng đầu nói, "Nhìn đi, chính các người đang bắt đầu tìm vận xui mà, vẻ mặt tư lệnh các người cứ như sắp chết vậy. Này, ai nghĩ ra cái khẩu hiệu kia thế? Có thù oán gì với Tử Vi Viên à."

Bùi tư lệnh tự mình quay đầu, lạnh lùng nói, "Là tôi, cậu có ý kiến gì không?"

Cận Nhiên liếc một cái, cảm giác như toàn bộ ánh mắt ở đây đều đang chằm chằm nhìn vào mình. Cho dù lúc này y rất muốn làm Bùi Hành Ngộ bẽ mặt, nhưng vật trên ngón tay đã kiềm chế y làm y buộc phải cưỡng ép cái ý tưởng này lại, rất không tình nguyện mà đưa tay lên hành lễ, "Không có, tư lệnh!"

"Không có thì đi thôi." Bùi Hành Ngộ bước về phía trước, giày quân đội cứng chắc giẫm liên tiếp lên tấm kết nối gây ra tiếng vang thanh thúy, Cận Nhiên nhìn bóng lưng hắn như tan vào bóng đêm, khẽ liếm răng nanh rồi đi vào theo.

Chiến hạm nhỏ này không có gì đặc biệt hơn những chiến hạm khác, ngoại trừ bảng điều khiển nhỏ hơn một chút, phía trước vẫn là tia sáng lóe lên của đường an toàn, không cần Bùi Hành Ngộ tự mình lái, nhưng hắn vẫn đứng cạnh bàn điều khiển.

Cận Nhiên nhìn lướt qua, thấy trên tay Bùi Hành Ngộ là một cái thước trắc tinh* nhìn giống như đồng hồ mặt trời* vậy, ký tự ở trên lấy mặt trời làm trung tâm phát tán ánh sáng ra khắp vị trí của các thiên thể, phạm vi không gian rất được, nếu dựa theo tỉ lệ bình thường đại khái có thể lấy được mấy trăm năm ánh sáng.

*Thước trắc tinh là một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng trong lịch sử, để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày. Nó có thể sử dụng để xác định vì sao và hành tinh.

*Là đồng hồ dựa vào mặt trời để xác định thời gian, không dùng được cho ban đêm và ngày mưa, mọi người muốn biết nhiều hơn có thể lên Google.

"Cận Nhiên."

"Cái gì?"

"Qua đây." Bùi Hành Ngộ hơi chút thiên vị y là cấp dưới, cúi đầu nói, "Đọc hiểu không?"

"Nói thừa." Cận Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Tôi tốt nghiệp với thành tích 97.3 đấy."

Bùi Hành Ngộ nói "Ừ", Trương Châu nhìn dáng vẻ tùy tiện bừa bãi của y, ở một bên nói, "Bùi tư lệnh năm đó đạt 98.5, là thành tích kỷ lục của trường quân đội từ khi thành lập, cậu chỉ có thể được coi là đứng thứ hai thôi."

Cận Nhiên quay đầu "Aishi" một tiếng, "Anh nói lắm thế" sau đó thu hồi tầm mắt liếc nhìn cái thước, "Anh nhìn thước trắc tinh này làm gì, lại muốn vứt bỏ đồng đội chạy chốn một mình sao?"

Đầu ngón tay Bùi Hành Ngộ thoáng dừng, "Cậu nói cái gì?"

Cận Nhiên quay sang bên cạnh, xua tay nói, "Không có gì, trước khi tới trạm trung chuyển đừng có gọi tôi, mệt mỏi."

Bùi Hành Ngộ nhìn y hai tay đút túi đi tới trước khoang sinh thái, đợi cửa mở ra rồi đĩnh đạc đi vào, chân này gác lên chân kia, hai tay đệm ở sau gáy bắt đầu ngủ.

"Tư lệnh, Cận Nhiên dường như không quá tôn trọng ngài? Trong tối ngoài sáng đối chọi gay gắt như vậy, có phải từng có hận thù gì với ngài hay không?" Ôn Dư đang ngồi trên ghế lái hỏi.

"Không phải, cậu ấy còn trẻ, ngỗ nghịch là chuyện bình thường, sau này lớn lên sẽ khác thôi." Bùi Hành Ngộ nói xong, cúi đầu nhìn thiên thể đang chạy xung quanh trong thước trắc tinh, bên tai vẫn văng vẳng những lời chế nhạo mỉa mai của Cận Nhiên.

Lại muốn vứt bỏ đồng đội, chạy trốn một mình.

Mọi người đều nói hắn bỏ đồng đội chạy trốn một mình, năm đó hắn là một thành viên của Thiên Kỷ, chìa khóa năng lượng dự phòng của chiến hạm mất đi hiệu lực, chiến hạm có đủ năng lượng dự phòng nhưng không thể khởi động.

Hắn mất đi quyền chỉ huy, không cách nào cưỡng chế điều khiển được chiến hạm, hệ thống cũng không thể khởi động lại, từ trạng thái không hoạt động chuyển sang trạng thái đóng hoàn toàn, trực tiếp mất liên lạc với mặt đất.

Các vật thể không xác định liên tiếp tấn công thân tàu, nguồn năng lượng trụ cột bị tiêu hao hết, đồng thời ngay cả mạng lưới không gian cũng bắt đầu bị xáo trộn, bọn họ tứ bề khốn đốn, không thể thiết lập liên lạc với Tinh tế Liên Bang để yêu cầu trợ giúp, giống như một quả trứng gà bị ném vào không gian, không bị vỡ nát ở một giây trước thì chính là ở một giây sau.

Ký ức cuối cùng còn sót lại với hắn chỉ là tình cảnh chiến hạm bị nã pháo dữ dội tới mức bàn điều khiển bị hỏng bét rơi xuống mặt đất, hắn dự định để hạm hủy nhân vong, nhưng thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa đã nằm trong bệnh viện quân y Tinh tế Liên Bang rồi, chuỗi sự việc trước khi Thiên Kỷ bạo nổ hoàn toàn biến mất.

Bùi Hành Ngộ cũng không xác định được rốt cuộc mình có phải là "kẻ phản bội" hay không.

Tinh tế Liên Bang giám thị hắn, các Quân đoàn khác bài xích hắn, Bùi Hành Ngộ chẳng quan tâm, nhưng hắn muốn biết tung tích của Thiên Kỷ sau cùng ở đâu, hoặc là nguyên nhân khiến nó bị bạo nổ là gì.

Bị tập kích không phải là điều ngạc nhiên, quyền hạn của hắn bị mất hiệu lực, chìa khóa năng lượng dự phòng cũng bị mất hiệu lực, thậm chí ngay cả tín hiệu liên lạc đều bị chặt đứt, nhất định đều là giả.

Tinh tế Liên Bang cũng cảm thấy như vậy, bất quá đối tượng bọn họ hoài nghi vẫn chính là hắn.

"Ôn Dư." Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại nhìn qua đồng hồ trên tường nói, "Quá chậm, đẩy nhanh gia tốc công suất di chuyển lên mức ba đi."

Ôn Dư dừng một chút, ngoảnh lại liếc nhìn Cận Nhiên và Trương Châu, "Nhưng binh sĩ bình thường nếu ở mức hai đã có chút khó chịu rồi, bọn họ liệu có sao không?"

Gia tốc lực đẩy của chiến hạm chính là tăng áp suất không khí bên trong tàu lên một mức nhất định, áp lực như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy tất cả lục phủ ngũ tạng đều như bị ép chặt vào nhau, thậm chí nội tạng, tứ chi cho đến cả linh hồn sẽ giống như bị nghiêm trọng nén áp.

Đơn giản mà nói thì đó là loại áp lực khi đem một đồng tiền xu nén ép một chiếc bánh bông lan đến mềm nhuyễn.

Bùi Hành Ngộ quay đầu, nói, "Trương Châu, Cận Nhiên."

Trương Châu đứng dậy, quy củ nghiêm túc nghe lệnh.

"Trở về khoang sinh thái của mình, đóng cửa đừng ra ngoài, đến trạm trung chuyển tôi sẽ gọi." Bùi Hành Ngộ nói xong liền xoay người tiếp tục nói với Ôn Dư.

"Mặc thêm quần áo bảo hộ, chú ý an toàn."

Ôn Dư, "Vâng, tư lệnh!"

Trương Châu quy củ đi vào sinh thái khoang thuyền, thẳng tắp nằm đó y như an tĩnh xuống mồ, Cận Nhiên nhếch mép một cái ngồi dậy, chậm rãi quét mắt một vòng, thật sự không muốn an tĩnh dưới mồ như Trương Châu.

Y từ khoang sinh thái đi ra còn chưa đứng vững, phi thuyền đột ngột tăng tốc, quán tính bất ngờ xuất hiện kéo y một cái dứt khoát ngã mạnh về sau.

"Fuck!!" Cận Nhiên cục đầu vào vách ngăn cách của khoang sinh thái, đau tới choáng váng.

Bùi Hành Ngộ nghe thấy tiếng động, nhìn lại thì thấy Cận Nhiên mặt mày tái mét chống đỡ lên cửa khoang thở gấp không ra hơi, hắn khẽ cau mày bước tới nắm lấy cánh tay y, cảm giác được y hổn hển không cách nào thở được, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã tầng tầng nổi lên.

"Cậu ổn không?"

Cận Nhiên khi còn học ở trường quân đội đã trải qua tất cả những tình huống huấn luyện chống đỡ áp lực, mọi người đều là người đầu tiên, ngay cả đào tạo bằng máy ly tâm cũng luôn có cường độ cao hơn người thường hẳn hai mức, nhưng đây là lần đầu tiên công suất áp lực thình lình vọt lên tới mức hai, trực tiếp đè ép trái tim như muốn phát nổ.

Y ngay cả một câu "Không sao" cũng không nói nên lời.

Bùi Hành Ngộ siết chặt cánh tay y kéo vào khoang sinh thái dưới tác động của lực hấp dẫn không cân bằng, hai người ngã vào nhau, đầu Cận Nhiên đập lên cổ tay Bùi Hành Ngộ, hắn đau đớn hít một ngụm khí lạnh.

Đầu ngón tay của Cận Nhiên vô thức dùng sức chống lại áp lực, bóp lấy tay Bùi Hành Ngộ đến đỏ ửng, Bùi Hành Ngộ muốn đứng dậy đóng cửa khoang sinh thái để cắt đứt ảnh hưởng của  lực nén, kết quả bị y kéo lại.

Cánh cửa đóng chặt, hai người đồng thời bị nhốt vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro