Chương 12 : Đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày là cái thá gì, mày cũng xứng để nói Bùi Hành Ngộ có lỗi."

-------------------------

"Yo, chằng phải người của Tử Vi Viên sao?"

Cận Nhiên đi ra tìm nước rửa mặt, không gian trong tàu thực sự khiến y buồn bực khó chịu, kết quả vừa mới tới cửa liền đụng phải người này, vốn đang định nói lời xin lỗi, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng châm chọc đầy mỉa mai thế này.

Cận Nhiên ngẩng đầu.

"Nhìn cái gì? Đụng phải người khác không biết xin lỗi hả?" Người đi đầu mặc quân trang thống nhất màu xanh của Hoắc Nhĩ, trước ngực có một chiếc huân chương màu bạc, đó là chiến công đạt được khi trải qua trên chiến trường.

Cận Nhiên rất nhức đầu, lại buồn nôn, mất kiên nhẫn nói, "Xin lỗi, nhường đường một chút."

Người đàn ông không chịu buông tha cho y, vươn tay ngăn cản y lại, "Hở? Chỉ thế xong đi? Tất cả binh lính của Tử Vi Viên đều không có quy củ như vậy sao? Đụng phải người khác liền qua loa lấy lệ xin lỗi thì xong sao?"

Cận Nhiên hỏi hắn, "Anh muốn thế nào?"

Người đàn ông nghiêng đầu mỉm cười, lập tức một người từ phía sau bước tới, phi dương bạt lỗ* lên tiếng, "Cúi đầu xuống xin lỗi Trung tá Mạc Lỗ của chúng tôi, nói xin lỗi đó biết chưa, xin lỗi cái gì, quy củ thế nào?"

*飞扬跋扈/fēiyángbáhù/ Phi dương bạt lỗ : Ngông cuồng, ngang ngược không coi ai ra gì.

Nơi này là trạm trung chuyển trong tinh tế không gian, vô số phi thuyền, chiến hạm ở lại đây quá độ hoặc áp giải quân nhu tiếp viện, người của các Quân đoàn lớn cũng sẽ dừng ở đây một lúc.

Mạc Lỗ cũng đồng bọn nhướng mày nhìn Cận Nhiên, thấy sắc mặt y tái nhợt liền cố ý chặn đường, "Nói a, nói xong tôi cho cậu đi."

Cận Nhiên lười biếng chẳng muốn nói chuyện với họ, đưa tay gạt người, "Qua một bên hóng mát đi."

Mấy tên cấp dưới lập tức vậy quanh trước mặt và sau lưng Cận Nhiên, Mạc Lỗ ở phía sau y, nói, "Thuộc hạ của Bùi Hành Ngộ chỉ biết trốn chứ không biết chịu trách nhiệm à? Ha ha ha đúng là trưởng quan ra sao thì thuộc hạ như vậy, hèn nhát."

"Này, cậu có biết trưởng quan của mình là một kẻ hèn nhát hay không? Hắn ta đã bỏ đồng đội của mình để chạy trốn, bây giờ lại tiếp quản Tử Vi Viện. Tương lai nói không chừng cũng bỏ lại các cậu rồi chạy đi, liệu hắn có mang theo cậu không nhỉ?"

Cận Nhiên nhíu mày.

Mấy tên lính cùng nhau cười rộ lên, "Bùi Hành Ngộ là cái thứ trưởng quan gì chứ, quyền chỉ huy Tử Vi Viên mà hắn giành được căn bản không phải do nguyên soái ủy nhiệm, hắn chính là trộm!"

"Một kẻ phản bội, ai dám giao quyền cho hắn, vạn nhất hắn lại lâm trận bỏ chạy thì sao, ha ha ha."

Từng tiếng chế nhạo truyền vào trong tai, dần dần có không ít người vây quanh, nhưng đa số là bàng quan tới xem trò vui, không có ý định tham dự.

Bởi vì liên quan đến Bùi Hành Ngộ, người của Tử Vi Viên ở Hoắc Nhĩ bị đối xử tương đối kém, mấy người này cũng bởi vì thấy Cận Nhiên mặc trên người quân trang hắc sắc độc nhất của Tử Vi Viên nên mới tới mở miệng muốn gây chuyện.

Cận Nhiên mới từ trong tàu đi ra, áp lực vừa mới chuyển tiếp khiến sắc mặt y trắng bệch, vừa nhìn nhất định là một trái hồng mềm.

"Bùi Hành Ngộ cũng thật không biết xấu hổ, hắn xứng đáng là một tội nhân thiên cổ, vậy mà còn mặt mũi làm chỉ huy của Tử Vi Viên, không biết dùng thủ đoạn gì để trèo lên được vị trí đó, nói không chừng..."

Cận Nhiên nhắm hai mắt, năm ngón tay siết chặt, muốn đánh chết đám người này, nhưng như vậy có lẽ Bùi Hành Ngộ sẽ lại nhắc tới, quên đi.

"Dáng dấp của Bùi Hành Ngộ trông cũng thật quyến rũ, coi như hắn có là một Alpha cũng...đ*t." Cận Nhiên trong nháy mắt xoay người, hạ một cú đấm nhằm thẳng mặt tên kia khiến đầu hắn lệch hẳn sang một bên, nửa khuôn mặt tê liệt.

Mạc Lỗ phản ứng rất nhanh, tránh được cú đấm tiếp theo của Cận Nhiên, lập tức siết tay phản đòn, nện một quyền lên gò má Cận Nhiên, y cũng không tránh tùy cho Mạc Lỗ ra tay, nhưng y xuống tay quyền kế tiếp so với Mạc Lỗ còn ác hơn!

Mạc Lỗ bị Cận Nhiên đạp ngã lăn trên mặt đất, chỉ thấy y duỗi tay từ trên hông hắn lấy ra một con dao găm, rút lưỡi dao ra khỏi vỏ, đầu mũi dao ghim ở phía trước mũi hắn cách nửa tấc.

Mạc Lỗ hoảng hốt đưa tay định đoạt dao, lại bị Cận Nhiên nhấc đầu gối cho một thụi vào bụng, đau đến hít ngụm khí lạnh.

Cận Nhiên cười gằn, "Mày là cái thá gì, dựa vào mày cũng xứng để nói anh ta có lỗi."

Mạc Lỗ nhìn con dao găm gần như có thể chém sắt như chém bùn trước mặt, đó là thứ bảo bối hắn mua được ở Tinh tế chợ Quỷ, một dao này dâm xuống thì xong rồi, hắn lúc này mới luống cuống, "Cậu đừng...Cậu đừng có xằng bậy."

"Xằng bậy?"

"Cậu đem dao buông...buông xuống." Mạc Lỗ quan sát lưỡi đao gần như muốn lác hai mắt vào nhau, hô hấp trong nháy mắt khẩn trương không dám động đậy, chỉ sợ đụng phải mũi dao kia.

Mấy tên lính muốn đi lên phía trước, lại bị Cận Nhiên quay đầu quét mắt đảo qua, "Đến, chúng mày đi một bước tao lập tức cắt cổ Trung tá của bọn mày, muốn bao nhiêu?"

Người này không phải trái hồng mềm, đây con mẹ nó là một tên điên.

"Mày vừa nói Bùi Hành Ngộ cái gì, lặp lại lần nữa." Cận Nhiên một tay đè ép hắn, đầu gối đè lên huân chương, một tay bấm vào cổ hắn, dùng dao găm vỗ vỗ lên mặt hắn.

Mạc Lỗ toát mồ hôi lạnh, "Tôi không có...chưa nói hắn cái gì cả."

"Mày nói Bùi Hành Ngộ là kẻ phản bội, bỏ rơi đồng đội chiến hữu chạy trốn, không biết xấu hổ, còn có cái gì cơ mà? Cận Nhiên móc cổ áo quân phục của hắn, "Tao giúp mày nghĩ, lặp lại một lần nữa."

"Tôi..." Mạc Lỗ quan sát kỹ khuôn mặt của Cận Nhiên, không đoán được y mang tâm tư muốn bảo vệ hay chế nhạo Bùi Hành Ngộ, cẩn trọng mà nói, "Chuyện của Bùi tư lệnh không phải việc tôi có thể nói xen vào, hết...hết rồi chứ?"

Cận Nhiên cười với hắn, "Một lần nữa từ trong miệng mày nói ra ba chữ Bùi Hành Ngộ, tao sẽ giết mày, hiểu chưa?"

"Hiểu, hiểu hiểu." Mạc Lỗ muốn mắng y nhưng không dám phản bác, run rẩy nhìn Cận Nhiên, lúc này dư quang bỗng nhiên liếc thấy Bùi Hành Ngộ, lập tức nói, "Tôi tốt xấu gì cũng là Trung tá của Quân đoàn 11, cậu đánh tôi, nhục nhã tôi như vậy, không sợ trở về Hoắc Nhĩ sẽ bị xử phạt hay sao?"

Cận Nhiên cười khẩy, "Hoắc Nhĩ là cái thứ gì, tao nếu muốn giết mày đoán xem Hoắc Nhĩ có cứu nổi mày hay không."

Bùi Hành Ngộ chạy tới vừa lúc nghe được câu nói điên khùng này, trầm giọng quát lên, "Gây rối đủ chưa!"

Lưng Cận Nhiên cứng đờ, Mạc Lỗ lập tức thay đổi sắc mặt, dương dương đắc ý nhìn Cận Nhiên không sợ hãi, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe thấy, nói, "Bùi Hành Ngộ chính là loại không biết xấu hổ, tao liền mắng hắn, mày có bản lĩnh thì động vào tao một cái thử xem."

Cận Nhiên câu khóe miệng, siết chặt con dao rồi giương lên, "Tao động tới mày thử xem? Thử xem liền thử xem." Nói rồi hướng mặt Mạc Lỗ hung tợn cắm xuống.

Mạc Lỗ trừng to con ngươi, nhắm mắt nghiêng đầu theo bản năng, giọng nói của Bùi Hành Ngộ lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên, "Cận Nhiên!"

Con dao găm lướt qua tai Mạc Lỗ cắm sâu xuống sàn của quảng trường trạm trung chuyển, ước chừng cũng phải hai tấc, có thể tưởng tượng được nếu nó thực sự được cắm vào mặt Mạc Lỗ thì hậu quả sẽ như thế nào.

Mạc Lỗ trực tiếp sợ run chân rồi, đồ điên, Cận Nhiên là đồ điên!

Y lại dám ở trước mặt bao nhiêu người, thậm chí trước mặt trưởng quan của mình mà xuống tay như thế với người của Quân đoàn 11!

Phản rồi!

Bùi Hành Ngộ sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói, "Cận Nhiên, đứng lên!"

Cận Nhiên đứng lên.

"Qua đây." Bùi Hành Ngộ trên mặt đọng một tầng sương, có thể trực tiếp đem người sống hóa đông cứng, ánh mắt nhìn về phía y còn lạnh hơn so với trước, Cận Nhiên trong lòng còn có một trận đại hỏa chưa tan, quay đầu bỏ đi.

"Đứng lại."

Mạc Lỗ được mấy người lính đỡ dậy, chống chân vất vả đứng vững, hướng Bùi Hành Ngộ run giọng nói, "Bùi...Bùi tư lệnh, cấp dưới của anh không có quy củ, cứ như vậy cho đi?"

Bùi Hành Ngộ vốn không thích người của Quân đoàn 11, nghe vậy quét mắt nhìn hắn một cái, "Anh muốn thế nào?"

Mạc Lỗ nói, "Quân hàm tôi cao hơn cậu ta, huống chi Quân đoàn 11 tôi không thuộc Tử Vi Viên các người, cậu ta dám mạo phạm tôi, chẳng lẽ ngài không nên cho tôi một lời giải thích? Hay là nói cấp dưới của Tử Vi Viên đều là những người không có quy củ, ngông cuồng như thế?"

Bùi Hành Ngộ liếc nhìn Cận Nhiên, thấy một bên mặt y đỏ bừng, nhìn lại Mạc Lỗ, "Cấp dưới của tôi không có quy củ tôi sẽ trừng phạt, nhưng anh cũng đánh người thì sao?"

Mạc Lỗ chỉ vết thương trên mặt, "Ai bị thương nặng hơn? Cậu ta lao tới đánh tôi mà không cần lý lẽ, vừa rồi còn dùng dao anh cũng nhìn thấy, nếu không phải tôi tránh nhanh thì hiện tại mẹ nó đã chết rồi! Anh không cho tôi một lời giải thích tôi liền báo cáo lên Hoắc Nhĩ, để Tinh tế Liên Bang xử phạt Cận Nhiên."

Bùi Hành Ngộ không để ý tới hắn, nhướng mày hỏi Cận Nhiên, "Vì sao đánh nhau?"

Cận Nhiên không lên tiếng.

Lẽ nào y nói mình bởi vì bọn chó này há mồm ngậm miệng chửi anh, tôi nghe thấy phiền nên mới đánh hắn?

Bộ Ngu thấy bầu không khí căng thẳng liền vội vàng hòa giải, "Ấy, ấy, đừng giương cung bạt kiếm như thế, tôi thấy các anh ai cũng có người bị thương, tốt nhất nên lui một bước coi như nói lời xin lỗi, đừng tính toán gây phiền phức cho hai Quân đoàn thì hơn, cũng đừng để các Quân đoàn khác chế giễu nói trưởng quan chúng ta đi gây khó dễ với một thanh niên càng không tốt."

Mạc Lỗ được cấp bậc thang mà không thèm xuống, lạnh giọng nói, "Không có khả năng, người của anh ra tay trước, hôm nay nếu không cho tôi một lời nói rõ thì đừng hòng rời đi!"

Cận Nhiên vừa nghe, liếm liếm răng nanh cười với hắn, "Mày bị đánh còn chưa phục, vừa rồi đáng lẽ không nên tha mới phải, mày chết rồi mới không còn mở miệng nói năng xằng bậy đổi trắng thay đen."

Bùi Hành Ngộ bị những lời ngông cuồng bất tuân này của y làm cho tức giận chau mày, "Cận Nhiên!" Dừng lại một chút hỏi y, "Coi thường quân quy một mình động thủ, còn đánh người có quân hàm cao hơn mình, có biết sai hay không?"

Cận Nhiên nghiêng đầu, hai tay đút vào túi quần, không có một điểm nghiêm túc cẩn trọng của quân nhân, ánh mắt bên trong con ngươi xám bạc cứ nhìn chằm chằm Mạc Lỗ, như đang tính toán làm sao để xé xác hắn ra.

"Không nhận sai phải không?"

Đôi mắt Cận Nhiên buông xuống, vẻ mặt nhận phạt nhưng không nhận sai.

Bộ Ngu thấy có quá nhiều người đang theo dõi nên không thể biện minh cho việc không trừng phạt Cận Nhiên, Bùi Hành Ngộ với bộ trưởng tác chiến Liên Kính Phong của Quân đoàn 11 trước nay không hợp, nếu bị tên này báo cáo lên Hoắc Nhĩ vậy sẽ là một trận phong ba.

Anh suy nghĩ một chút, giảng hòa nói, "Bùi tư lệnh, Mạc Lỗ trung tá, như này đi, coi như nể mặt tôi, Cận Nhiên vừa mới tốt nghiệp không hiểu quy củ lắm cũng không nhận ra được thân phận của anh, nhất thời xảy ra xung đột là chuyện bình thường, nghe tôi, phạt cậu ta trở về thêm một tháng cưỡng chế huấn luyện, mọi người liền nhắm mắt cho qua đi."

Bùi Hành Ngộ không có ý định muốn phạt Cận Nhiên, thậm chí mặt mũi của Liên Kính Phong hắn còn chẳng để vào mắt, huống chi Mạc Lỗ là cái thá gì.

Có điều trạm trung chuyển là nơi ngư long hỗn tạp, lại là nơi then chốt trong Tinh tế không gian, chỗ này quá lắm mồm miệng.

Hắn không phạt Cận Nhiên một chút thì ngay giây tiếp theo, từ trạm trung chuyển cho tới Hoắc Nhĩ hay bất kì đâu trong Tinh tế không gian sẽ nói hắn dung túng người của Tử Vi Viên, cấp dưới không có quy củ, đủ loại thuyết pháp.

Không còn cách nào khác ngoài việc ủy khuất Cận Nhiên.

Bùi Hành Ngộ lại nhìn Cận Nhiên, "Cậu có thừa nhận hình phạt không?"

Bộ Ngu trừng Cận Nhiên, vuốt cằm mỉm cười giảng hòa, "Mau cảm ơn tư lệnh, nếu không cậu sẽ bị phạt đi dọn nhà vệ sinh."

Cận Nhiên phớt lờ Bộ Ngu, quay đầu nhìn Bùi Hành Ngộ, thoáng chốc lại cười với Bộ Ngu, cái đề nghị phạt y một tháng cưỡng chế huấn luyện này thế mà y lại gật đầu đồng ý.

Cận Nhiên trong lòng như lửa đốt, vẫn chưa bỏ xuống được tức giận với lũ ngốc đang nhạo báng Bùi Hành Ngộ này, liền thấy hai người kia sánh vai đi tới.

Nhìn thế nào cũng trông vô cùng thân thiết.

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Cận Nhiên đến, là để cứu vớt Bùi Hành Ngộ, không phải làm tổn thương hắn, tôi cam đoan dùng mạng của Bùi tư lệnh làm chứng, y từ khi xuất hiện cho tới khi kết thúc, sẽ không trở thành vật cản đường kéo chân.

Một tiểu chó điên hung dữ, hành động theo trái tim nhưng y có ánh sáng quang minh, ôm lấy Bùi Hành Ngộ từ trong bóng tối.

Phúc lợi một chút nèo, làm một cái bánh ngọt thanh xuân vườn trường : 《Thiếu niên thần》

Sức chiến đấu max học tra thụ x U ám quỷ súc học bá công.

*Học bá : giỏi, thành tích cao; đối lập với Học tra.

Thanh mai trúc mã, song hướng thầm mến.

Cận Nhiên và Bùi Hành Ngộ quen biết nhau từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, vậy mà cả hai lại chẳng vừa mắt nhau.

Cận Nhiên thành tích vô cùng nổi trội, tính kỷ luật với bản thân đặc biệt cao, từ nhỏ đến lớn giành qua vô số giải thưởng, tất cả đều vượt trên Bùi Hành Ngộ.

Trái lại là Bùi Hành Ngộ, thành tích đánh lộn ẩu đả nát bét, là một học sinh cá biệt điển hình.

Bùi Hành Ngộ cảm thấy Cận Nhiên cái người này vẫn hệt như lúc nhỏ, nói thi đại học xong sẽ tham gia vào đội nghiên cứu khoa học, hắn và y mỗi người một ngả, cũng không còn gặp lại nhau.

Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Cận Nhiên đè Bùi Hành Ngộ trên hành lang cầu thang trước sự cổ vũ của các bạn cùng lớp, kiềm chế gì đó trước giờ đều hoàn toàn bay sạch, mang theo một thân đầy lệ khí ở trên môi hắn điên cuồng cắn xé một lần.

"Mười tám rồi đúng không."

Bùi Hành Ngộ che miệng lại, "Cậu làm cái gì thế, muốn đánh nhau chứ gì? Cậu đánh cũng không có lại tôi."

Ánh mắt Cận Nhiên như cũ vẫn một mực quyến luyến đặt trên môi hắn, "Đánh cược xem anh có thắng được em hay không?"

"Đánh cược gì?"

"Cược em." Cận Nhiên sáp lại gần hơn nữa ghé xuống tai hắn, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe được, "Thua, cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro