Chương 22: Tin tức tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận Nhiên : "Làm người hay không, phải xem vào biểu hiện của Bùi tư lệnh."

--------------------

"Ừ." Bùi Hành Ngộ đi mấy bước lại quay đầu nói, "Về sau không được phép nấu ăn ở đây nữa, phía cuối hạm có một khoang tàu bỏ trống, cậu sau này muốn nấu cái gì thì đến đó đi."

"Ồ."

Khi Bùi Hành Ngộ bước ra khỏi bộ phận hậu cần tình cờ gặp được Trần Tu trên tay đang ôm một đống lớn quần áo, chiếc được xếp chồng lên cao nhất là một chiếc áo khoác quân phục màu đen còn thoáng phảng phất mùi Bạch xạ hương.

"Trần Tu."

Trần Tu dừng lại, bởi vì đằng trước tay không thể giơ lên, gót chân vừa chạm liền đứng thẳng người, "Tư lệnh."

Bùi Hành Ngộ nhìn chiếc áo khoác xếp trên cùng, khẽ siết chặt ngón tay, dừng lại một chút nói, "Quần áo tôi giúp cậu đưa qua, cậu đi gọi...Lâm Khai Tuế đến phòng chỉ huy chờ tôi."

Trần Tu chần chừ một chút, "Tôi trước giúp ngài gọi Lâm đội trưởng, sau đó quay về đem quần áo đi giặt là được."

Giọng Bùi Hành Ngộ hơi lạnh, "Tôi thuận đường."

Trần Tu rùng mình một cái, ngoan ngoãn đưa chồng quần áo cho Bùi Hành Ngộ, "Vậy...làm phiền tư lệnh rồi."

Bùi Hành Ngộ tiếp nhận chồng quần áo, không đến bộ phận hậu cần đưa chúng đi giặt, thay vào đó xoay bước trở về tàu chỉ huy kêu Độc Uyên mang chúng đi, sau đó tự mình tiến vào cabin cá nhân.

Hắn thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, đầu óc choáng váng gần như không đứng vững nổi, hô hấp trong lồng ngực cứ luôn chạy loạn một cách khó chịu. Chiếc áo khoác quân phục kia đặt trên bàn của hắn giống như đang giương nanh múa vuốt, dụ dỗ hắn vươn tay cầm lấy ôm nó vào lòng.

Bùi Hành Ngộ ngồi trên ghế chống tay vào thành bàn, hai mắt hầu như đã đỏ thẫm không cách nào ngăn được từng đợt Lan hoàng thảo tản ra như thủy triều sóng lớn.

Nếu như thuốc ức chế đã không còn dùng được nữa, vậy chỉ còn một cách cuối cùng này.

Cận Nhiên bây giờ vẫn chưa biết hắn là Omega, hắn cần phải dùng tiểu tiết thật cẩn thận dụ dỗ Cận Nhiên vô ý đánh dấu lên hắn mà không bị phát hiện, cho nên lấy lý do khai thông tin tức tố cho y, kỳ thực chính là hắn muốn lấy một ít tin tức tố cho mình.

Bùi Hành Ngộ rốt cuộc không chịu nổi, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy áo khoác của Cận Nhiên gắt gao ôm nó vào lòng, cắn răng khắc chế bản năng rạo rực khao khát tin tức tố của Cận Nhiên, kề vầng trán đã thấm mồ hôi cọ cọ mấy cái vào bộ quân phục nhuốm đầy mùi Bạch xạ hương.

Không đủ.

Hoàn toàn không đủ.

Bùi Hành Ngộ cởi hai cúc áo sau gáy, dùng áo khoác của Cận Nhiên ma sát một lần rồi lại một lần như muốn rách da, nhưng vẫn không đủ, tin tức tố lưu lại trên quân trang quá ít, hoàn toàn không đủ.

Bùi Hành Ngộ cáu kỉnh đem bộ quân trang cao cấp ném đi, cắn môi áp chế sự run rẩy kịch liệt, khóe mắt sớm đã đỏ bừng suýt nữa không kìm được mà rơi nước mắt.

Cận Nhiên...Cận Nhiên.

Bùi Hành Ngộ nhịn không được phun ra hai chữ này, cảm giác như vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hắn gần như không chịu nổi, bản năng mách bảo ra lệnh cho hắn đuổi theo luồng Bạch xạ hương hung hãn nồng đậm kia.

Quân trang rơi trên mặt đất, Bùi Hành Ngộ rũ mi đem từng hơi nước ẩm ướt đẩy về đuôi mắt, vươn tay nắm lấy tấm áo khoác màu đen, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên, chỉ muốn xé nát.

Cận Nhiên.

**

Mạnh Như Tiền buổi chiều tới tìm Bùi Hành Ngộ thấy hắn đang ngồi trên ghế sau chiếc bàn pha lê như thường lệ, cẩn thận ngửi ngửi mấy cái xác nhận trong không khí không có tin tức tố của Omega mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng lúc anh đến tìm Bùi Hành Ngộ, vừa nghe nói hắn đi tìm Cận Nhiên liền lập tức cảm thấy không ổn, lúc tới nơi vừa khéo đập vào mắt chính là cảnh Cận Nhiên đem miếng củ cải đút vào miệng hắn, anh trực tiếp choáng váng, trở về phòng của mình nằm suy nghĩ hết buổi trưa.

Đút ăn củ cải.

Cận Nhiên là một tên điên, nổ trạm vũ trụ, cướp tàu hải tặc, giết ngược lại bọn chúng thì thôi đi, y còn dám cắt cổ tay lấy máu cho Bùi Hành Ngộ uống, y còn cái gì mà không dám làm.

Anh cảm thấy không có, ngay cả Bùi tư lệnh y cũng dám động vào rồi.

Mạnh Như Tiền tự mình dọa mình tới nỗi mặt mũi trắng bệch, ngay khi vừa nghe tin Bùi tư lệnh trở về tàu chỉ huy liền vội vàng tới tìm.

"Cậu không khỏe à?" Bùi Hành Ngộ thấy sắc mặt tái nhợt của Mạnh Như Tiền, lông mày không khỏi nhíu lại.

Mạnh Như Tiền nào dám nói sự thật, nuốt nước miếng đem văn kiện đặt lên bàn, đánh giá nét mặt hắn, nói, "Tân binh trên chiến hạm nhập học được khoảng bốn tháng, lúc bắt đầu tôi còn tưởng cả đám chỉ là cỏ rơm, không nghĩ tới vậy mà vẫn còn mang theo não, huấn luyện một chút liền rơi ra ít tiền đồ."

Bùi Hành Ngộ lật xem báo cáo của bọn họ ở các chuyên ngành, lát sau gật đầu, "Tương đối ổn, Tống Tư Thâm thiên phú rất cao, cẩn thận bồi dưỡng thật tốt."

"Nhưng cậu nhóc vẫn chưa phân hóa, nếu như tương lai trở thành Omega thì phải làm sao? Đó không phải là..." Giọng Mạnh Như Tiền chợt dừng lại, nhanh chóng phản ứng lại với những lời mình vừa nói, lại thấy khuôn mặt bất biến của Bùi Hành Ngộ mới nhẹ nhõm thở ra, ngược lại nói, "Cậu nhóc rất khắc khổ chăm chỉ, so với người khác lúc nào cũng bỏ ra nhiều thời gian hơn luyện tập mỗi ngày, còn cùng Cận Nhiên đối luyện trong phòng giả lập."

"Cận Nhiên?"

Mạnh Như Tiền gật đầu, "Ừ, có điều tư lệnh ngài khoan hẵng nói, Cận Nhiên quả thực thiên tư khủng bố, tôi vốn cảm thấy Tống Tư Thâm đã rất ưu tú nhưng so với Cận Nhiên thì vẫn còn thua xa, đương nhiên không thể bỏ qua chuyện Cận Nhiên liều lĩnh lưu manh, người bình thường làm sao có chung mạch não với người điên cho được."

Đầu ngón tay Bùi Hành Ngộ chạm nhẹ vào tên Cận Nhiên trên báo cáo, khe khẽ gõ hai cái, theo lý Cận Nhiên đích thị không có tư cách sử dụng phòng giả lập để luyện tập, là hắn để lại một cái quyền hạn cho y.

Mạnh Như Tiền không biết hắn đang nghĩ gì nên cố nói, "Lạc Tân Dương và Chung Quản giống như hai cái máy nói chuyện ba hoa giống nhau, thật khiến tôi phiền chết đi được, ngày nào cũng cãi vã khiến tôi đau hết cả đầu."

Bùi Hành Ngộ nghe anh nói xong, khẽ cười, "Cậu không phải lúc nào cũng chê bai Tử Vi Viên quá im ắng hay sao, cho nên tôi mới cử hai người đó đến giải tỏa sự nhàm chán cho cậu còn gì."

"Đừng, đây cũng hết nhàm chán rồi. Nếu cứ để bọn họ ngày ngày cãi nhau thì tai tôi cũng hết chịu nổi, tôi có cảm giác mình với thầy chủ nhiệm tiểu học ở Hoắc Nhĩ chẳng khác nhau là bao, gõ cái bàn khiến đám ranh con đó chớ quầy rầy. Nhìn thấy cơ giáp đừng thấy mới lạ như nhìn tổ tiên, còn chưa thấy thiên hạ, làm hỏng lại phải bỏ tiền ra sửa, không phải chủ nhà làm sao biết được củi gạo dầu muối tốn tiền bao nhiêu."

Mạnh Như Tiền không nhận ra nãy giờ mình lải nhải quá nhiều, cũng không biết bỗng dưng nổi lên ý nghĩ gì, cẩn thận quan sát sắc mặt Bùi Hành Ngô, nói, "Tư lệnh, thân thể ngài gần đây vẫn ổn chứ."

Bùi Hành Ngộ kỳ quái hỏi lại, "Sao vậy?"

Mạnh Như Tiền lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Hành Ngộ, nhớ tới mùi Lan hoàng thảo ngày hôm đó, nuốt nước bọt, "Không, không có gì, chỉ hỏi thôi, gần đây có vài người bị bệnh, tôi sợ cậu bị cảm cúm nên thuận miệng hỏi một chút, không có việc gì thì tốt rồi."

"Ừ."

Mạnh Như Tiền kỳ thực muốn hỏi ngày hôm đó sau khi Cận Nhiên đưa máu cho hắn uống, vậy vấn đề thuốc ức chế phải giải quyết thế nào. Kỳ phát tình xảy ra thường xuyên ba tháng một lần, nếu hắn rơi vào tình trạng đó thì nên biết làm sao.

Là một Omega, cho dù không phát tình, nhưng ở trên một hạm đội đầy rẫy Alpha như này quả thật vô cùng nguy hiểm.

Ôi.

"Làm sao thế?" Bùi Hành Ngộ hỏi.

Mạnh Như Tiền ngẩng đầu lên, nuốt lại những từ ngữ cuộn trào trong đầu lưỡi, giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng mới đem phần tài liệu trên tay khác cho hắn, "Cái này là văn kiện diễn tập đối luyện tổ chức vào năm nay, năm ngoái đều là một đội, năm nay cho chúng ta phân làm hai đội, Tinh tế Liên Bang lại đang có tâm tư gì không biết."

Tháng bảy hàng năm, Liên Bang sẽ tổ chức một cuộc tập trận đối luyện giữa các hạm đội tương ứng với nhau, về cơ bản luôn chia thành 1-1, nhưng năm nay không hiểu vì sao lại chia Tử Vi Viên thành hai hạm đội.

Bùi Hành Ngộ hạ mắt nhìn vào Quân đoàn 11 của Mai Phổ và Quân đoàn 13 của Cao Duệ.

"Những năm trước đều là các bộ môn đối luyện, năm nay lại yêu cầu tư lệnh phải tự mình chỉ huy, tôi cảm thấy việc này không tốt lắm." Mạnh Như Tiền lo lắng nhìn Bùi Hành Ngộ, thở dài nói, "Cậu phải cẩn thận đấy."

"Ừ, tôi biết rồi."

Hắn từ trước tới nay chỉ luôn có mỗi một câu này, ừ biết rồi, Mạnh Như Tiền thật sự rất muốn hỏi hắn có phải không tin tưởng anh hay không, tại sao hắn cái gì cũng tự mình chịu lấy nhưng lại không nói cho anh, tự thân tự mình gánh vác mọi thứ như vậy hắn không cảm thấy mệt mỏi hay sao?

Nghĩ lại một chút, Bùi Hành Ngộ nếu đem những thống khổ của mình nói cho người khác biết, đó mới không phải là Bùi Hành Ngộ.

"Tư lệnh."

"Ừ?"

"Chúng ta quen biết nhau hơn chục năm, con người tôi keo kiệt hám tài tham lam khiến ngài không đủ tín nhiệm đặt tin tưởng lên người tôi, tôi biết. Có một số chuyện ngài không nói ra với người khác chỉ vì hy vọng có thể tránh biến cố xảy ra, về chuyện Thiên Kỷ bị nổ có vô số cách nói rối rắm phân vân, Hoắc Nhĩ hiện tại chỉ hận không thể kéo cho ngài một cái tội danh. Nhưng tôi trước giờ, chưa từng nghĩ ngài đã làm gì sai."

Bùi Hành Ngộ hơi cau mày.

Mạnh Như Tiền ngẩng đầu lên, đơn giản đem những lời trong lòng nói hết ra, "Mặc kệ ngài có tin tưởng tôi hay không, tôi sẽ không hại ngài, giống như tôi cũng thủy chung tin tưởng ngài sẽ không hại tôi, tôi cũng chỉ công nhận một người là chỉ huy tối cao nhất của Tử Vi Viên."

"Như Tiền." Bùi Hành Ngộ ngước mắt nhìn anh, kêu lên một tiếng xưng hô từ khi thời hai người còn là học sinh. Mạnh Như Tiền hai mắt đều đỏ hoe, hung hăng lau một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, "Được rồi, tôi biết cậu không muốn nói."

Bùi Hành Ngộ nhìn theo bóng lưng anh, nhè nhẹ thở ra một hơi.

Mạnh Như Tiền bước ra tới cửa, không quay người lại nói, "Tử Vi Viên, chiến sinh tử, một lòng đồng tâm, chết không lùi bước."

**

"Zô, hậu cần trả lại cho tôi hẳn một bộ quân phục mới, khá phết đấy." Cận Nhiên vừa tắm xong, phát hiện bộ quân phục Tống Tư Thâm mang về cho y so với bộ hôm trước hoàn toàn khác nhau, mới tinh.

Chung Quản trong miệng ngậm đầy kem đánh răng, hàm hàm hồ hồ nói, "Tôi bị mất một cái cúc áo, dây vai cũng có vấn đề. Đều đem đi giặt, sao lại trả cho cậu bộ khác còn tôi thì không? Dựa vào cái gì?"

Cận Nhiên thuần thục mà kết thúc cuộc trao đổi, "Dựa vào tôi đẹp trai."

Tống Tư Thâm đánh răng xong nghe vậy liếc mắt, "Không biết xấu hổ."

Cận Nhiên thu dọn đồ đạc, nhìn vào gương chỉnh lại quân trang thẳng tắp rồi vội vã chạy đến tàu chỉ huy, đêm qua Bùi Hành Ngộ gửi tin nhắn riêng cho y yêu cầu đúng 7h sáng mai có mặt.

Bùi Hành Ngộ đã dậy từ sớm, quân phục sạch sẽ tỉ mỉ, Cận Nhiên hít sâu một hơi cũng không ngửi thấy mùi Lan hoàng thảo, có vẻ như hắn đã dùng cách gì đó áp chế tin tức tố xuống.

"Này Bùi Hành Ngộ."

"Gọi tư lệnh."

"Được rồi, tư lệnh."

"Nói."

"Anh giúp tôi khai thông tin tức tố là có ý gì? Để tôi nợ ân tình anh sau đó không đề cập tới chuyện ly hôn sao? Hay là anh đang tính toán chủ ý nào khác? Nói thật tôi cũng không có ở bên ngoài oang oang công khai quan hệ hôn nhân của chúng ta, anh không phải sợ làm gì."

Bùi Hành Ngộ quét mắt nhìn Cận Nhiên đang ngồi trên ghế bình thường mà hắn hay ngồi, chân dài tùy ý gác trên bàn điều khiển, nhịn xuống tính nóng, "Bỏ chân xuống."

Cận Nhiên thu chân lại, vòng vo dưới ghế rồi quay đầu nhìn hắn, hỏi, "Sợ tôi nói cho Bộ Ngu hả? Có điều hai ta vẫn chưa ly hôn, anh muốn ở bên hắn thì mau cùng tôi ly hôn đi, anh thấy phiền, tôi cũng vậy, đây không phải là vẹn toàn đôi đường sao?"

Bùi Hành Ngộ không có cách nào giải thích với y tại sao mình không thể ly hôn, cũng không thể trả lời nguyên nhân giúp y khai thông tin tức tố, quay sang một bên xác nhận tròng mắt ở cửa khoang, đưa lưng về phía y nói, "Tôi không thích Bộ Ngu, cậu không cần cảm thấy mình đang bị đội mũ xanh*, trước khi ly hôn với cậu tôi sẽ không cùng bất luận người nào có nửa điểm vi phạm luật hôn nhân, còn về cậu có hay không cùng người khác vi phạm, tôi cũng không quản chế."

*Đội mũ xanh chắc nhiều người khum lạ nữa, có nghĩa là bị cắm sừng á.

Cận Nhiên đột ngột đứng dậy, nhìn bóng lưng hắn, "Rộng lượng như vậy?"

Bùi Hành Ngộ dẫn đầu đi vào khoang sinh thái nhỏ bên trong, quay lại, "Ừ, vào đi."

Cận Nhiên đút tay vào túi quần, rời tầm mắt ra khỏi bóng lưng thong thả thẳng tắp của Bùi Hành Ngộ, dư quang liếc nhìn bàn điều khiển, lòng nói : Chỉ có lão tử đây mới không thèm lợi dụng anh trong lúc khó khăn, nếu như đổi thành một tên Alpha khác, sớm đã đem anh đẩy lên bản điều khiển cho anh biết thế nào gọi là Alpha chân chính rồi.

Cận Nhiên liếm liếm răng nanh, nhớ tới vòng eo thon gọn cùng hương vị tươi mát kia của Lan hoàng thảo, không nhịn được bất giác quay đầu nhìn bản điều khiển một lần nữa.

(Vậy là dở rồi con trai, mồm thì nói ghét ngừi ta, húp chưa được người ta mà đã nghĩ đến bàn điều khiển play thì tôi cũng chịu)

Bùi Hành Ngộ nắm trong tay "quyền trượng" cao ngạo nhất của Tử Vi Viên, giọng nói lạnh lẽo hạ xuống mệnh lệnh, kỳ thực lại vì người khác mà đánh vỡ sự lãnh đạm của bản thân, viền mắt đỏ bừng tức giận vì lo bản thân liên lụy đến cấp dưới, không thể làm gì khác hơn buộc lòng phải thương lượng đàm phán.

Cận Nhiên nghĩ bụng, cầu xin thì tính là cái thá gì, y vẫn sẽ không bỏ qua đâu.

"Cận Nhiên." Bùi Hành Ngộ thúc dục gọi y.

"Tới đây, gấp cái gì."

Cận Nhiên bước vào trong khoang sinh thái cá nhân mới phát hiện thì ra đây là chỗ mà Bùi Hành Ngộ ở, bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có vài bộ quần áo cùng đồ dùng thường ngày, trông thật trống rỗng.

Bùi Hành Ngộ đeo bao tay cùng khẩu trang, đứng ở bên cái ghế liếc nhìn Cận Nhiên, "Đi khóa cửa lại rồi qua đây."

Cận Nhiên khóa cửa khoang sinh thái lại, nghe lời đi tới ngồi trên ghế, "Ài, không cần cởi quần áo sao?"

Giọng nói của Bùi Hành Ngộ đi qua lớp khẩu trang khiến người ta cảm thấy hắn không lạnh lùng như thường ngày, trái lại có phần gần gũi hơn, "Không cần."

"Ờ."

Bùi Hành Ngộ mang gang tay y tế mỏng, nhẹ nhàng đẩy cổ áo của y làm lộ ra phần tuyến thể kín đáo, hơi cụp mắt đem lông mi cong dài che khuất đi ánh mắt của mình.

"Tuyến thể của cậu phát triển không tốt, tin tức tố thiếu sót ngày sau vẫn có thể bồi dưỡng được. Cận bộ trưởng chưa từng nghĩ ra biện pháp nào giúp cậu hay sao?"

Cận Nhiên không nói.

Bùi Hành Ngộ biết y và Cận Thiệu Nguyên quan hệ không tốt, dừng một chút nói tiếp, "Thời điểm khai thông tin tức sẽ khiến cậu khó chịu, vì để phòng ngừa cậu bị ảnh hưởng hoặc bị thương tôi sẽ khóa cậu lại, có thể không?"

Cận Nhiên nghiêng đầu cười với hắn, "Trưởng quan, ngài sẽ không chiếm tiện nghi của tôi đấy chứ!"

Bùi Hành Ngộ chỉ một ngón tay, nói, "Chỉ cần cậu có thể khống chế tin tức tố của mình, tôi sẽ không khóa cậu lại, tự chọn đi."

Cận Nhiên suy nghĩ một chút, "Quên đi, khóa."

Bùi Hành Ngộ khẽ gật đầu, ấn vào một cái nút trên thành ghế, khóa cơ học được nâng lên hai bên khóa chặt cổ tay Cận Nhiên, lưng ghế duỗi về phía sau cũng vươn ra máy móc chế trụ hông y lại, trừ phi Bùi Hành Ngộ cho phép tháo ra thì y tuyệt đối không thể động đậy.

"Shh, cái tình cảnh này sao giống cưỡng ép ái tình vậy."

Bùi Hành Ngộ không có ý đón tiếp câu nói chế giễu của y, đè đầu ngón tay lên trên tuyến thể, mở miệng hỏi y, "Cận Nhiên, cậu vì sao cứ nhất quyết phải ly hôn với tôi."

Cận Nhiên hít sâu một hơi.

"Người cậu thích kia có phải cũng lớn tuổi hơn cậu không? Nếu anh ta không thể đợi thêm được nữa tôi có thể đích thân tới xin lỗi, thứ cho tôi hiện tại không thể trả cậu lại cho người đó, xin lỗi." Bùi Hành Ngộ thấp giọng, mang theo một loại cảm giác mềm mại mát mẻ bên tai.

Trái tim Cận Nhiên hơi tê dại, y đã quá quen với việc đấu khẩu cùng Bùi Hành Ngộ, bình tĩnh giao lưu nói chuyện như này là lần đầu tiên.

"Anh nói cho tôi biết tại sao anh sợ ly hôn, tôi cũng sẽ nói cho anh biết lý do tại sao tôi muốn ly hôn. Giao dịch công bằng có qua có lại, chơi hay không?"

Bùi Hành Ngộ lại trầm mặc, nói, "Xin lỗi, tôi bây giờ không thể nói cho cậu biết."

Cận Nhiên lòng nghĩ, tôi biết anh sẽ không nói, nếu anh cùng tôi đến cục quản lý ly hôn, tất cả mọi người sẽ biết anh là Omega, vị trí chỉ huy tối cao nhất này của Tử Vi Viên anh liền không thể ngồi nữa.

Quyền lực không buông xuống được.

Đầu ngón tay Bùi Hành Ngộ gãi lên tuyến thể, cảm giác nơi đó đã bắt đầu phản ứng liền dùng kim tiêm chích ra một ít tin tức tố, nói với Cận Nhiên, "Tôi sẽ tiêm một lượng thuốc vào sau tuyến thể của cậu, có lẽ hơi đau, cậu cố chịu đựng."

"Chuyện nhỏ, tùy ý tiêm." Cận Nhiên thoáng cúi đầu, đưa lưng về phía hắn, "Kỳ thực anh nên ly hôn với tôi càng sớm càng tốt, tôi cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Trong trường hợp một ngày nào đó tôi điên lên rồi gây chuyện, khi đó thảm họa ập đến, bọn họ tra tôi cũng sẽ tra anh, đúng không Bùi ca ca."

Bùi Hành Ngộ bị tiếng ca ca này kích thích khiến tay cầm mũi tiêm bị lệch một cái, đâm thành một mũi nhỏ trên tuyến thể của Cận Nhiên. Y đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, "Bảo bối, ngài mưu sát chồng mình rồi!"

"Ồ, xin lỗi." Bùi Hành Ngộ không nghĩ tới y sẽ gọi mình như vậy, tay run một cái.

Tuyến thể là địa phương mềm mại nhất cho dù có là Alpha, lần này đau đến nỗi Cận Nhiên đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng ngay sau đó cảm nhận được luồng thuốc truyền vào tuyến thể có chút mát lạnh.

"Đây là thuốc gì?"

Bùi Hành Ngộ không nói với y rằng đây là thứ được điều chế từ tin tức tố của mình, suy nghĩ một chút rồi nói, "Dung dịch cảm ứng tin tức tố, khó chịu sao?"

"Không có." Cận Nhiên nhất thời không có cảm giác gì, quay đầu nhìn Bùi Hành Ngộ, tầm mắt rơi vào bộ quân phục trên người hắn, "Tôi đập nát con chip giám sát đó, Liên Bang có phải lại tới gây phiền phức cho anh không?"

Ngón tay Bùi Hành Ngộ thoáng ngừng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không tới, Liên Bang đối với tôi quản chế chỉ là từng bước thăm dò, cũng không dám được một tấc lại tiến một thước, tôi không cần cậu bảo vệ, cậu ở Hoắc Nhĩ không có quân quyền, bọn họ nhắm vào cậu còn dễ hơn nhắm vào tôi, lần sau đừng bốc đồng như vậy."

"Tôi không bảo vệ anh, tôi chỉ không nhìn nổi thôi." Cận Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Đừng có suy nghĩ nhiều, anh về sau trở thành vợ cũ rồi, đứng đúng vị trí là được."

Đây là lần đầu tiên Cận Nhiên thuyết phục hắn, Bùi Hành Ngộ không dám tiêm cho y quá nhiều tin tức tố, sợ bức y tiến vào trạng thái phát tình, vì vậy làm gì cũng sẽ chậm một chút, liền đứng cùng y nói chuyện phiếm.

"Đúng vậy, sau này tôi làm vợ cũ rồi, vậy có thể làm phiền thiếu gia ngài cho tôi được vui vẻ hạnh phúc mà sống mấy ngày được không?"

Cận Nhiên nhướng mày, hắn sao còn biết nói đùa?

"Cắn cái này." Bùi Hành Ngộ đưa cho Cận Nhiên dụng cụ cắn để tránh cho y tự cắn mình. Hắn dùng đầu ngón tay ấn lên phần tuyến thể đã gồ lên của Cận Nhiên, cách bao tay nhẹ nhàng vuốt ve nhào nắn cho nó sưng tấy.

Mùi Bạch xạ hương tràn ra, hơi thở của Cận Nhiên có chút gấp gáp, nhất thời trông rất khó khăn.

Bùi Hành Ngộ nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm giác có thứ gì đó đang từ từ chảy ra trong cơ thể mình, khô nóng, trong đầu không ngừng văng vẳng âm thanh thúc giục hắn cắn lên tuyến thể này, hấp thu toàn bộ lượng tin tức tố mà hắn luôn khao khát.

Bạch xạ hương càng lúc càng nồng, tràn ra thấm vào mỗi một ngóc ngách trong khoang sinh thái, quẩn quanh từ chóp mũi cho đến ngấm vào bách hài tứ chi.

Cận Nhiên bắt đầu dãy dụa, không biết từ lúc nào đã nhổ dụng cụ cắn ra, trong cổ nghẹn uất kìm nén thanh âm trầm thấp khàn đục, máy móc bị y vùng vẫy tạo ra tiếng kêu ken két.

Tính công kích của Bạch xạ hương rất lớn, Bùi Hành Ngộ hầu như chịu không nổi mà đè y lại lưng ghế, lắc lắc đầu bảo trì thanh tỉnh cho chính mình.

Tin tức tố của Cận Nhiên không có gì cản trở, ào ạt tuôn ra, Bùi Hành Ngộ tháo khẩu trang muốn thay một cái mặt nạ cách ly mới, khoảng cách giữa lần thay này bị làm cho ảnh hưởng khiến hắn quỳ trên mặt đất, hai tay run rẩy vất vả lắm mới miễn cưỡng đeo lên mặt.

Tin tức tố đã bị khai thông thúc động đến tận cùng, Bùi Hành Ngộ run rẩy gần như không nắm chặt được ống tiêm, khó khăn cắm xuống tuyến thể, chiết ra một lượng tin tức tố, lòng bàn tay đè lại trên cổ họng của y.

Cận Nhiên há miệng cắn lên ngón tay hắn, Bùi Hành Ngộ không dãy dụa mặc cho y cắn, hắn chính mình cũng đang trộm lấy tin tức tố của y, để y cắn một cái cũng không có gì quá đáng.

Bùi Hành Ngộ trích xong tin tức tố rồi niêm phong nó lại, hắn đưa tay ấn lên tuyến thể của mình rồi xoa nhẹ, sau đó tiết ra một chút tin tức tố để chấn an y, thấp giọng dẫn dắt y, "Cận Nhiên, có nghe được tôi nói chuyện không?"

Lần trước Cận Nhiên làm dẫn dụ tin tức tố bị hắn đánh ngất xỉu rồi mới an tĩnh trở lại, lần này không thể lại đánh, y phải dựa vào chính mình tự học cách thu phóng kích hoạt tin tức tố.

Cổ tay Cận Nhiên bị mài đến xước đỏ, quân phục trên người trên dưới đều lộn xộn hết cả, đôi mắt vằn lên tơ máu quay đầu nhìn hắn, trên người mang theo một cỗ Bạch xạ hương phảng phất muốn hủy thiên diệt địa!

Bùi Hành Ngộ cũng bị bộ dạng của y làm cho hoảng sợ, tiếp tục như vầy y rất nhanh sẽ trở nên mất khống chế!

"Cận Nhiên, nhìn tôi, mở mắt nhìn tôi."

Ý thức Cận Nhiên hỗn loạn, lại có một tia lý trí bản năng kéo y lại, khó khăn mở mắt ra. Bùi Hành Ngộ thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên mặt y, thấp giọng nói, "Đúng rồi, điều chỉnh hô hấp, làm theo tôi...thở ra...chậm lại, được rồi, đừng nóng vội, chậm lại một chút điều chỉnh hô hấp."

Cận Nhiên khó chịu nhíu chặt lông mày, nhịn xuống cơn buồn nôn làm theo lời Bùi Hành Ngộ điều chỉnh hô hấp, lát sau nghe hắn nói, "Bây giờ thử phát động tin tức tố rồi cố gắng kiểm soát nó."

"Kiểm soát." Cận Nhiên phút chốc mở mắt ra nhìn Bùi Hành Ngộ tựa như dã thú giương nanh đang nhìn con mồi, mọi tế bào trong cơ thể đang lao vào gào thét muốn y đập nát và đánh dấu Omega trước mặt!

Khóa cơ học phát ra âm thanh chói tai khiến tim Bùi Hành Ngộ nhanh chóng trùng xuống, cùng lúc đó Cận Nhiên bạo phát bẻ gãy khóa tay trái, không chờ hắn kịp phản ứng đã dùng bàn tay nhuốm máu túm chặt lấy hắn kéo về.

"Cận...!"

Bùi Hành Ngộ bị kéo qua, giây lát sau trên gáy truyền đến cảm giác đau đớn, Cận Nhiên đem răng nanh đột ngột cắn lên tuyến thể như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống, điên cuồng rót vào một lượng tin tức tố đủ lớn.

Hắn khai thông tin tức tố cho Cận Nhiên, chính mình cũng bị kích thích. Tin tức tố được tiết ra khiến y vô thức đem lượng Bạch xạ hương rót vào người hắn một cách thô bạo, khiến cả người Bùi Hành Ngộ đều run lên dữ dội.

Bùi Hành Ngộ không chịu nổi mà quỳ rạp trên mặt đất, quân trang toàn bộ ướt đẫm, vầng trán đổ đầy mồ hôi. Cận Nhiên vẫn như cũ nắm lấy tay hắn, liên tục vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, đáy lòng tê dại kịch liệt như bị điện giật.

Cận Nhiên bị tin tức tố làm cho mất trí, đỏ ngầu hai mắt, trong con người màu xám bạc ánh lên như lưỡi đao sắc bén, nếu như không phải đang bị khóa, phảng phất như một giây kế tiếp có thể lao ra xé nát hắn.

"Phù..." Cận Nhiên hấp thu đủ tin tức tố, hô hấp chậm lại từ từ bình ổn, sau thống khổ là sung sướng thở dài một hơi thoải mái, giọng nói khàn đặc nghiêm trọng.

Bùi Hành Ngộ thấy y đã bắt đầu khôi phục lại ý thức, nhịn xuống tình triều khác thường trong người để đẩy y ra, kéo cao cổ áo che khuất tuyến thể, vội vàng mở máy lọc hút hết mùi tin tức tố trong không khí, lại cho y uống một chút dịch nước hòa tan mùi vị tin tức tố trong khoang miệng y để y không phát hiện hắn là Omega.

Cận Nhiên đầu đau dữ dội, trong dạ dày cuộn trào như muốn nôn mửa.

Bùi Hành Ngộ nhìn bộ dạng thống khổ của y, mi mắt khẽ rũ, thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi ngồi xuống cởi khóa tay cho y, bóp ra một ít thuốc mỡ bôi lên vùng cổ tay bị mài cho trầy xước.

"Vẫn ổn chứ?" Bùi Hành Ngộ hỏi.

Đầu óc Cận Nhiên choáng váng kịch liệt, "Không sao, không chết được."

Bùi Hành Ngộ ngồi xổm bôi thuốc cho y, quân trang đen nhánh bởi vì cúi đầu mà làm lộ ra một ít da thịt, tuyến thể như ẩn như hiện phát ra mùi Lan hoàng thảo nhàn nhạt.

Cái tư thế này có thể thấy được rõ từng sợi lông mi đen dài và chóp mũi cao thẳng cùng đôi môi nhợt nhạt của hắn, Cận Nhiên vô thức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dưới đáy lưỡi còn cất giấu một ít mùi vị Lan hoàng thảo đọng lại.

Y vừa mới khắc chế không nổi mà cắn hắn, thứ mùi hương Lan hoàng thảo kia xâm nhập trải đầy len lỏi vào tứ chi bách hài của y rồi ngấm vào tận xương tủy, làm cho y càng muốn được nhiều hơn, tỷ như cặp mắt đỏ bừng ướt nhòe vẫn còn phiếm hồng kia.

Cận Nhiên liếm môi dưới, không nhịn được mà đưa tay sờ lên chiếc gáy được bao bọc phía sau lớp quân phục của Bùi Hành Ngộ, kích thích hắn suýt ngã ra đất, đứng dậy lùi lại hai bước, "Cậu định làm gì?"

"Cổ áo của anh nhăn rồi." Cận Nhiên vô tội rút tay về, "Không thích thì không đụng nữa. Mà sao anh lại giúp tôi khai thông tin tức tố?"

Bùi Hành Ngộ trong nháy mắt có điểm không tự nhiên, "Bồi thường chuyện tôi tính kế hôn nhân cậu, cậu tin không?"

"Ngài cảm thấy sao?"

"Bởi vì cậu quá yếu, tất cả Alpha trên hạm đội đều không khiến tôi mất mặt, cho nên tôi mới khai thông tin tức tố cho cậu, cái này cậu tin không?"

Cận Nhiên đứng lên lại gần hắn, cơ hồ áp sát vào tai Bùi Hành Ngộ, "Tất cả đều là Alpha? Ngài chắc chứ, trưởng quan?"

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ tái đi ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào mắt y, hỏi, "Ý cậu là gì?"

Cận Nhiên "Whu" một tiếng rồi đứng thẳng người lên, không đem chuyện mình đã biết hắn là Omega nói ra, ngược lại chỉ bảo, "Còn không có phải một Hạ Tinh Lan như con trai anh à? Lần này đi lên cùng có cả Beta, bọn họ đã làm gì mà được lọt vào mắt xanh của ngài vậy?"

Bùi Hành Ngộ thở phào nhẹ nhõm, "Cậu có tin tức tố cấp S, cho dù cậu muốn đối nghịch với Cận bộ trưởng cũng không cần dựa vào tin tức tố để đứng đầu Học viện quân sự đế đô, nhưng nếu cứ không biết kiểm soát tin tức tố như vậy cậu sớm muộn tương lai cũng phải chịu thua thiệt."

Cận Nhiên thẳng thắn hỏi hắn, "Thành tích của anh lúc ở trường Quân đội cũng là dựa vào tin tức tố sao?"

Bùi Hành Ngộ chỉ cho là y không muốn nhận thua, thấp giọng nói, "Cậu với tôi không giống nhau, cậu vẫn được lựa chọn."

"Tôi ngay cả bạn đời của mình cũng không thể tự chọn, tôi có cái đếch gì được chọn." Cận Nhiên thấy cổ tay mình đã được băng bó sạch sẽ gọn gàng liền vẫy vẫy mấy cái, "Đi đây."

Y bước tới bên của, quay đầu nói với Bùi Hành Ngộ, "Trưởng quan, mở cửa."

Bùi Hành Ngộ đứng dậy đi tới xác nhận tròng mắt, dừng lại vài giây nói với y, "Vài ngày nữa sẽ có người của Quân đoàn 11 và Quân đoàn 13 tới đối luyện, cậu và Mai Phổ không được phép xảy ra tranh chấp, không cho phép làm bậy, biết chưa?"

"Làm bậy liền bị nhốt lại cấm túc sao?"

"Cậu nói xem."

Cận Nhiên "xùy" một tiếng, đưa lưng về phía hắn phất tay, "Sẽ cố."

Bùi Hành Ngộ lắc đầu quay lại cabin thu dọn đồ đạc, cầm lấy một ống nhỏ có chứa tin tức tố, thấp giọng thở dài, "Thực xin lỗi, Cận Nhiên."

**

Cận Nhiên ra khỏi khoang sinh thái suýt nữa ngã khụy trên mặt đất, dựa người bên một góc tường, chống tay lên gối cúi người một lúc.

Tin tức tố của Bùi Hành Ngộ ảnh hưởng quá nhiều đến y, giống như từng sợi từng sợi trói buộc mỗi tấc tâm mạch, khơi dậy ham muốn chiếm hữu, muốn đoạt lấy, muốn khống chế cũng như không áp chế được ý nghĩ u ám muốn phá hủy hết thảy mọi thứ trong người y.

Y muốn chiếm lấy Bùi hành Ngộ.

Tin tức tố liên tục kích thích lý trí của y, gào thét muốn y cưỡng chiếm lấy vị trưởng quan lạnh lùng không có tình người kia, làm cho hắn từ ngoài vào trong nhiễm đầy tin tức tố của y, làm cho hắn mềm nhũn hóa thành những vũng nước.

Bản năng bị ảnh hưởng quá lớn, Cận Nhiên biết rõ chính mình không thích Bùi Hành Ngộ nhưng vẫn muốn chiếm lấy hắn, nhìn hắn hai mắt đỏ hồng, nghe hắn rên rỉ đến khàn giọng, làm hắn đến khi hắn vô lực không thể dãy dụa.

Y vừa rồi nếu không ra khỏi nơi đó có thể thực sự sẽ đem Bùi Hành Ngộ đè xuống đánh dấu.

Cận Nhiên đau đầu như muốn nứt ra, xúc tác tin tức tố y từng làm cả trăm lần khi còn bé nhưng chưa bao giờ khó chịu như lần này, phảng phất như muốn đem tay chân thân thể y nghiền nát qua một lần.

"Cận Nhiên?"

Tống Tư Thâm từ phòng huấn luyện đi ra ăn cơm trưa, nhìn thấy Cận Nhiên đứng ở trong góc liền đi tới vỗ y một cái, "Anh ổn không?"

Cận Nhiên ngẩng đầu, nét mặt không có chút đau khổ nào, cười nói, "Không sao, quan tâm ca ca như thế?"

"Không có gì thì quên đi."

"Shh, làm sao nghe như có chút thất vọng vậy? Sao hả, cậu đang mong chờ ca ca mình gặp xui xẻo gì à." Cận Nhiên gắng gượng thân thể đứng lên, thuận thế khoác vai Tống Tư Thâm, "Y dô ~, cao hơn rồi."

Tống Tư Thân mất kiên nhẫn muốn gặt tay y ra, kết quả lại ngửi thấy được một cỗ Bạch xạ hương nồng nặc, sắc mặt cậu tức khắc trắng bệch, nhíu mày tách ra, "Tin tức tố của anh bị sao vậy?"

"Vừa đi ra từ chỗ nam thần Bùi tư lệnh của nhóc đấy, khai thông tin tức tố."

Tống Tư Thâm biết hai người bọn họ có quan hệ hôn nhân, cậu lại mới chỉ là thiếu niên, Cận Nhiên cũng đặc biệt quý cậu nên chẳng giấu giếm điều gì, "Đỡ ca ca một chút, cục cưng, anh nói cậu sau này phân hóa thành một cái Beta cũng được, đừng như ca ca đây kẹt xe giữa đường, thời điểm khai thông ngay cả trứng "cá chà bặc" cũng muốn nát hết rồi."

Tống Tư Thâm bị những lời nói thô bỉ này của y làm cho không dám nhìn thẳng, đành phải vòng vo đổi đề tài, "Bùi tư lệnh làm sao lại giúp anh khai thông?"

Cận Nhiên chống vai cậu đi về phía trước, nghe vậy liếc mắt nhìn về phía tàu chỉ huy, nói, "Có lẽ là báo đáp lão công a!"

"Ọe."

Cận Nhiên "phụt" một tiếng bật cười, vỗ vỗ đầu Tống Tư Thâm, "Ca ca làm khai thông tin tức tố thời gian dài như vậy còn chưa kịp nôn mà nhóc đã nôn rồi, bị sao vậy hả?"

"Bị chán ghét anh."

Cận Nhiên thu hồi tấm mắt hướng về phía tàu chỉ huy, thở phào nhẹ nhõm không khỏi nghĩ lại, Bùi Hành Ngộ là một Omega, lúc khai thông tin tức tố cho y vì sao lại không bị ảnh hưởng chút nào, chẳng lẽ hắn đi tìm người đánh dấu tạm thời rồi?

Nghĩ như vậy, trong lòng Cận Nhiên cuối cùng cũng dâng lên một tia u ám muốn hủy diệt.

"Anh làm cái gì thế!" Cánh tay Tống Tư Thâm bị y bóp đau, vất vả lắm mới kéo được Cận Nhiên định thần lại, y vội vàng buông tay, "Ai yo xin lỗi xin lỗi, không có bóp hỏng đấy chứ!"

"Không có!" Tống Tư Thâm dìu y vào khoang tàu rồi ném người lên ghế, "Tôi không có yếu như vậy có hiểu hay không, coi như tương lai tôi có phân hóa thành Omega cũng nhất định mạnh hơn anh, chờ đấy, xem tôi chắc chắn sẽ vượt được anh!"

Cận Nhiên gật đầu cười khẽ, "Được, ca ca chờ tới ngày đó, đến khi ấy xin hãy thủ hạ lưu tình chớ hạ sát chiêu."

Tống Tư Thâm ý tứ không rõ chỉ cụp mắt xuống, nói, "Được."

**

Cường độ đối luyện cao làm cho tin tức tố tăng vọt trong buổi tập, Bùi Hành Ngộ trước đó đã sử dụng một nửa tuýp thuốc vì nghĩ rằng bản thân có thể chống đỡ và chịu đựng được một chút, hắn không muốn làm những chuyện như hôm đó với Cận Nhiên thêm lần nữa.

Kết quả Cận Nhiên không tới, Bộ Ngu tới trước, Bùi Hành Ngộ đem cánh cửa khoang tàu đóng lại.

"Phá giải chíp thế nào?"

Bộ Ngu tự mình mang theo số liệu điều tra con chip, chiếu hình ảnh ba chiều lên không trung, xoay ghế nhưng không tìm thấy được thứ gì thích hợp liền đưa tay với lấy thanh đao trên kệ của Bùi Hành Ngộ.

"Đừng lấy cái đó." Bùi Hành Ngộ ném một cái cánh tay người máy chưa hoàn chỉnh cho anh, "Dùng cái này."

"Shh, ai mà thèm, không đụng thì không đụng." Bộ Ngu vừa chỉ vào hình ảnh 3D vừa cầm cánh tay người máy, "Trên chip có chín tầng mật khẩu, tôi thử cưỡng chế bẻ khóa để khởi động lại nhưng việc này sẽ làm hỏng nội dung bên trong, nếu cậu nói quyền hạn phân biệt của mình không thể mở được, vậy chỉ có một khả năng đây không phải là con chip ký ức ban đầu của cậu."

"Không phải con chip ban đầu? Tôi cũng không đến nỗi ngay cả cái này cũng cầm sai được."

Bộ Ngu chỉ vào một chỗ khác, nói, "Con chip ký ức này là của cậu, điều này không phải giả, nhưng nội dung bên trong đã bị người ta thay đổi. Thời gian cậu bị đưa tới bệnh viện Tinh tế Liên Bang có bao nhiêu người từng tiếp xúc qua với con chip này, cậu có từng nghĩ qua không."

Bùi Hành Ngộ dĩ nhiên từng nghĩ tới, nhưng đã có người phí hết tâm tư trả lại cho hắn con chip, vậy có nghĩa là bên trong này có chứa một thứ bất kể tốt hay xấu đều vô cùng trọng yếu.

"Mật khẩu ba tầng trước tôi đã giải xong." Bộ Ngu chống cằm như có điều suy nghĩ, dừng lại một chút như thể khơi lại trí nhớ phần nào đó rồi nói, "Thiết kế lớp khóa này có khả năng từ chỗ tôi mà ra, tôi cảm thấy cậu nên để ý một chút, trong Tinh tế Liên Bang phải có người của bọn họ."

Bùi Hành Ngộ phút chốc nhìn về phía anh, "Cứ điểm Hoàng Tuyền?"

"Ừ, có điều tôi cảm thấy chuyện này cùng cứ điểm Hoàng Tuyền căn bản không liên quan đến nhau, đoán chừng cũng là một kẻ đào tẩu như tôi, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán, dù sao Thiên Kỷ năm đó bị nổ cũng quá kỳ lạ."

"Được, tôi biết rồi."

Bộ Ngu gật đầu, nói xong chính sự lại từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ rồi ném lên bàn, "Được rồi, cậu lần trước hỏi tôi về thuốc ức chế tôi đã nhờ người mang tới hai ống. Nếu trong lúc diễn tập đối luyện cảm thấy tin tức tố khác thường thì hãy dùng nó, đừng lo lắng..."

Bùi Hành Ngộ trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn anh, "Bộ Ngu."

"Ừ? Không cần cảm ơn, cậu cũng không am hiểu về thuốc, hai ta lúc này không cần..."

"Bộ Ngu," Bùi Hành Ngộ cắt đứt lời anh, cơ hồ gằn từng chữ, "Thuốc ức chế không có tác dụng đối với tôi, tương lại tôi cũng không thể dựa vào nó để duy trì trạng thái bình thường, giấu diếm thân phận nữa."

Bộ Ngu đứng bật dậy khiến cái ghế ngã ngửa ra đằng sau "rầm" một tiếng, "Giỡn cái gì thế?! Ai mất hiệu lực?"

Giữa hai hàng lông mày của Bùi Hành Ngộ không giấu được vẻ rầu rĩ cùng bất lực, thở dài nói, "Lần trước sau khi đón cậu trở về tôi liền phát hiện thuốc ức chế đối với tôi đã mất đi tác dụng. Ban đầu tôi vốn nghĩ đó chỉ là tin tức tố của tôi rối loạn thôi, nhưng bây giờ đã qua một tháng, tôi chắc chắn thuốc đã mất tác dụng rồi."

Bộ Ngu nghĩ lại nửa ngày, cảm thấy trí nhớ trở nên rối rắm, "Không đúng, cậu trong khoảng thời gian này phát tình? Làm sao qua được? Có người biết không? Cậu sao không nói cho tôi biết? Vậy...bây giờ phải làm sao? Tôi cắn cậu một cái?"

Bộ Ngu nói một hơi như pháo liên thanh, Bùi Hành Ngộ chờ anh nói xong, đợi thêm mấy giây nữa mới nói, "Chắc không có người biết. Cậu cắn tôi cũng vô dụng."

"Có ý gì? Tôi thế nào cũng là Alpha cấp A, ngại tôi không xứng với cậu?" Bộ Ngu nửa thật nửa đùa, "Hay là vì tiểu chó điên nhà cậu mà giữ trinh tiết?"

Bùi Hành Ngộ lắc đầu, "Không phải, tôi ở trên chiến hạm thu thập rất nhiều tin tức tố, đã thử qua của Mạnh Như Tiền lẫn Hạ Tinh Lan, nhưng không hề có tác dụng."

"Vậy bây giờ phải làm sao?!" Bộ Ngu nhíu mày, ngay cả tâm tình đùa giỡn cũng chẳng có, "Tất cả đều vô dụng rồi, cậu chẳng phải..."

Bùi Hành Ngộ thở phào nhẹ nhõm nói, "Có một người có thể trấn an tin tức tố của tôi."

"Ai?"

"Cận Nhiên."

**

Cận Nhiên đến để thực hiện khai thông tin tức tố lần thứ hai, nhưng vừa đến nơi không chỉ phát cửa khoang đã đóng, lại còn bị khóa.

Độc Uyên ở cửa cẩn trọng quét rác, trông rất vui mừng.

Cận Nhiên nhìn nó mà không nhịn nổi, sau đó ngồi xổm đè lên lớp vỏ bên ngoài màu bạc sáng bóng của nó, "Nè, tư lệnh nhà mi đâu ở bên trong làm cái gì vậy? Ở trong đó với ai?"

Độc Uyên không đi được, không thể làm gì khác hơn là nói, "Bộ Ngu trưởng quan."

"Bộ Ngu?" Người đàn ông hoang dã mà đích thân Bùi Hành Ngộ đích thân đến đón, còn kề vai bá cổ mà không hề tránh né?

Shhitt.

Cận Nhiên mài mài răng, một Omega như hắn lại cùng một Alpha ở chung trong phòng làm cái gì chứ.

"Này Độc Uyên."

Cận Nhiên gõ một cái lên Độc Uyên, "Bảo bối, mở cửa đi, để cho ta nghe một chút tư lệnh nhà mi cũng cái tên nam nhân hoang dã kia đang nói chuyện gì."

Độc Uyên thẳng thắn cự tuyệt y, "Tư lệnh cũng các trưởng quan khác trong lúc trò chuyện không được phép quấy rầy, xin ngài chờ một chút, mặt khác xin ngài thả tôi ra, tôi muốn lau sạch sàn nhà dưới chân."

Cận Nhiên "hừ" một tiếng rồi nhấc Độc Uyên từ mặt đất lên ngang tầm mắt, "Muốn bị tháo dỡ hử."

Độc Uyên "tích tích tích" điên cuồng báo nguy, người máy vốn giống như chủ nhân lúc nào cũng điềm tĩnh giờ phút này không ngừng run lên, "Tích tích tích!!! Cận Nhiên cậu dám lộn xộn, nếu cậu tháo dỡ tôi tư lệnh sẽ đem cậu nhốt lại, mời tôn trọng nhân cách của tôi, xin hãy buông tay!"

Cận Nhiên cười với nó, "Mở cửa hay tháo dỡ."

Bà xã cũng đã có chồng lại cô O quả A chung phòng, còn đem cửa khoang khóa lại, cái này còn coi được?

Trong mắt hắn có hay không tồn tại một người chồng là y!

Trái tim Cận Nhiên như bị có thứ gì đó chặn nghẹn, nhớ tới hình ảnh Bộ Ngu hai tay khoác lên vai Bùi Hành Ngộ, mà dáng vẻ hắn đối với anh ta gật đầu khẽ cười một cái, lại nghĩ đến Bùi Hành Ngộ hạ thấp con mắt, lông mi đen kịt che xuống, tùy ý để Bộ Ngu cắn lên tuyến thể.

Hắn như cũ sẽ cắn chặt răng không kiềm chế được tiếng kêu trong trẻo lạnh lùng cùng với khóe mắt lưu lại vệt nước ướt át đỏ bừng.

Cận Nhiên đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ hắn "không bị ảnh hưởng" bởi chính tin tức tố của mình, hắn thực sự đã yêu cầu Bộ Ngu đánh dấu sao?

Nghĩ như vậy, bản năng độc chiếm lại trỗi dậy ngay lập tức, trước khi y kịp phản ứng, lý trí đã bị đốt thành tro bụi, thổi một cái liền tiêu tan.

Bọn họ còn chưa ly hôn đâu, điều này có thể sao?

Nhất định không được.

Độc Uyên mở mắt trừng trừng, cảm giác vỏ ngoài của mình bị bật lên, dụng cụ sắc bén đè lên vị trí "trái tim" của nó, có thứ gì đó được dán vào, nó hỏi, "Ngươi nhét ...nhét cái gì vào người ta!!!"

"Bom cúc áo." Cận Nhiên giúp nó lần nữa tân trang lại vỏ ngoài thật tốt, ôn nhu đặt lại trên mặt đất, "Đến, cho mi một phút đồng hồ suy nghĩ."

Độc Uyên đầy tội nghiệp, "Ngươi là người sao?"

Cận Nhiên nói, "Phải hay không đều được."

Độc Uyên, "Vậy ngươi có thể làm người sao?"

Cận Nhiên nói, "Có làm hay không vậy phải nhìn vào biểu hiện của tư lệnh nhà mi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro