Chương 40 : CP phụ lên sàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ Ngu vươn tay, trên khuôn mặt đầy khó hiểu của Lạc Tân Dương chạm nhẹ vào mũi cậu, sau đó lại búng một cái, "Đổ mồ hôi rồi."

-------------------

Bùi Hành Ngộ ngồi trước bàn thao tác phụ, vừa nhìn bản đồ dẫn đường vừa có suy tính trong lòng, hải tặc trốn thoát khỏi nhà tù lần này nhất định sẽ quay trở về hang ổ cũ, nếu không thì chạy trốn, hoặc là tìm cách phản kích.

Theo tư liệu mà Tinh tế Liên Bang cung cấp, có tới 17 tù nhân trốn thoát, một đội cảnh vệ trong quá trình truy bắt cũng đã tạo phản.

Bọn họ không chỉ phải đối mặt với những tên hải tặc mà còn phải đối mặt với "người nhà" của chính mình, bí mật nội bộ của Tinh tế Liên Bang không dễ tiết lộ, bọn họ chuyến này quả thực tứ bề khó khăn.

Tầm mắt Cận Nhiên không được tốt, y hơi nheo mắt nhìn về phía trước, qua điểm quá độ đáng lẽ phải tiếp tục đi về phía tây, nhưng Bùi Hành Ngộ lại chỉ y đi về hướng đông, ngược đường với hướng của "Ngôi sao thiên hà".

Nơi này cách Hoắc Nhĩ rất gần, lúc ấy bị hải tặc không gian tới chiếm lĩnh, Bùi Hành Ngộ nhìn mà chướng mắt liền thuận tay đánh đến, đem tất cả tống vào nhà tù không gian.

Bên ngoài tuy nói chuyến này tới vây bắt hải tặc, kỳ thực còn có một nhiệm vụ quan trọng khác, chính là mục đích mà đội Hành động Thiên Xu được tạo ra, tìm kiếm "Ngôi sao Thiên Hà", có lời đồn rằng nó ở ngay bên dưới Ngôi sao Vĩ Tinh.

Sau khi cùng Trịnh Đồng thương lượng, Chu Hoài Mậu đã đáp ứng cho Tử Vi Viên chuyển rời vị trí, có điều vẫn phải chịu sự giám sát của Hoắc Nhĩ, không thể hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi của Tinh tế Liên Bang được.

Điều kiện trao đổi chính là "Ngôi sao Thiên Hà."

"Bùi Hành Ngộ, nhìn phía trước."

Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức giật mình, trước mặt toàn là phế tích hoang tàn, tinh vân giống như những sợi bông bị xé nhỏ, trên đuôi sao Vĩ Tinh chứa đầy những mảnh xác cơ giáp nhỏ nằm rải rác la liệt.

Nơi này vừa trải qua một trận huyết tẩy!

Những người khác cũng đồng thời nhận ra, tất cả đều hít sâu một hơi, Lạc Tân Dương là người đầu tiên lên tiếng, "Mẹ ơi, nơi này là vừa bị nổ qua sao?"

Lâm Khai Tuế xùy một tiếng, "Có thế cũng ngạc nhiên."

Lạc Tân Dương còn nhớ rõ chuyện hắn kéo chân toàn đội lần trước, cứ thế bỏ lơ hắn, giữ ống nghe rồi tắt tín hiệu liên lạc, quay đầu nhìn Bộ Ngu, "Ây, Bộ Ngu trưởng quan, anh từng lên chiến trường chưa?"

Bộ Ngu lắc đầu, cười nhẹ, "Chưa từng, cậu sợ à?"

Lạc Tân Dương lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, "Giỡn gì thế, bổn thiếu gia mới không biết sợ."

Bộ Ngu nhoẻn miệng cười nhìn Lạc Tân Dương, ánh đèn trong cơ giáp phủ lên đỉnh đầu cậu tạo ra một vầng sáng vàng dìu dịu, mặt trời nhỏ dường như rất kiêu ngạo cũng rất tự mãn, rõ ràng nét mặt căng thẳng nhưng lại cãi bướng nói mình mới không hề khẩn trương.

"Tiểu thiếu gia."

Lạc Tân Dương bị giọng nói trầm thấp mang đầy ý cười này làm cho giật mình, vừa quay đầu lại đã đụng trúng ánh mắt của Bộ Ngu đang nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Tân Dương duỗi tay ôm lấy chính mình, "Có...có việc gì?"

Bộ Ngu vươn tay, trên khuôn mặt đầy khó hiểu của Lạc Tân Dương chạm nhẹ vào mũi cậu, sau đó lại búng một cái, "Đổ mồ hôi rồi."

Lạc Tân Dương bịt chóp mũi quay đầu, lỗ tai đột nhiên đỏ bừng.

Bộ Ngu khẽ cười, không thể không trêu chọc.

**

Bùi Hành Ngộ nhìn sao Vĩ Tinh bị tàn phá, nhất thời không dám phỏng đoán là hải tặc làm ra, hay có người phát hiện ra sự tồn tại của "Ngôi sao Thiên Hà" mà tới đoạt trước một bước.

Nếu là vế trước.

Bọn họ bị bắt ở đây, cũng ngóc đầu dậy từ đây, cướp đoạt hết tài nguyên nhưng không chiếm lãnh, lại trực tiếp cho nơi này nổ toanh thành một phế tích, mục đích quả thực rõ ràng.

Còn nếu là vế sau, vậy truyền thuyết về Ngôi sao Thiên Hà có lẽ thật sự tồn tại.

Cận Nhiên phá lệ không mở miệng, chỉ là bất chợt liếc qua Bùi Hành Ngộ một cái, Bùi tư lệnh thời điểm ở Tử Vi Viên còn có thể nói được vài câu, hiện tại ở trên chiến trường quả thực giống như một người hoàn toàn khác, lạnh lùng đến lợi hại.

Hắn vì em gái nhỏ mà bằng lòng kết hôn với một Alpha ngỗ nghịch hỗn trưỡng, nếu hắn thực sự là một Alpha có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng hắn cố tình lại là Omega, một khi bị đánh dấu, cả đời này hắn cũng đừng nghĩ có thể cùng người khác được nữa.

Không chỉ vậy, tin tức tố của Alpha thậm chí có thể tùy thời tùy chỗ ảnh hướng đến Omega, y hiện tại nếu đem tin tức tố phát động đến mức tận cùng, Bùi Hành Ngộ rất có thể sẽ tiến vào kỳ động dục, tôn nghiêm gì đó tất cả đều sẽ bị đánh nát, thậm chí còn níu áo cầu xin y yêu thương chính mình.

Nhưng Bùi Hành Ngộ nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục dưới thân người, điểm này Cận Nhiên không chút nghi ngờ, tuy nhiên lý trí không thắng được bản năng, nếu đặc điểm giống loài đã muốn lấy đi tôn nghiêm của hắn, vậy hắn bất luận làm thế nào cũng đừng hòng chống cự được.

Hắn ở trên Tử Vi Viên khắp nơi đều là Alpha, nhất định vô cùng khổ sở đi.

Cận Nhiên nghĩ nghĩ, đầu tim có có kim châm chích, chất lỏng tràn ra truyền tới cổ họng rồi lan đến hốc mắt khiến y chua xót, một chút rồi tan, y vội vàng chớp mắt quay đi chỗ khác.

Bùi Hành Ngộ phát hiện y có điểm không thích hợp, "Làm sao vậy?"

Cận Nhiên ho nhẹ một tiếng che đi, điều chỉnh lại bộ dáng kiêu ngạo, "Nếu nghe lời tôi nói khi ấy, đừng tốn thời gian đem bọn chúng tống vào ngục giam, cứ trực tiếp giết hết cho xong. Hiện tại để bọn chúng chạy thoát rồi lại đuổi bắt, đúng là phí công phí sức."

"Đừng khinh địch, lần này là chiến trường thật sự, không giống diễn tập." Bùi Hành Ngộ không để ý những lời kia của y, nghiêm túc dạy dỗ, "Không được tự ý hành động, có hiểu hay không?"

Cận Nhiên trong lòng "Shh" một tiếng, nói, "Vâng, tư lệnh."

Cơ giáp của Tử Vi Viên di chuyển chậm rãi đồng đều trong dải ngân hà, tháp giám sát phía trước truyền đến dữ liệu hoạt động của mỗi cơ giáp.

"Tư lệnh, phía trước có bốn cơ giáp cơ trung tới gần, là tín hiệu được gửi từ Hoắc Nhĩ."

Bùi Hành Ngộ nhìn về phía dữ liệu giám sát, nói, "Tống Tư Thâm, Lâm Khai Tuế khóa đường đạn lại, kết nối cuộc gọi."

Tháp thu tín hiệu bên kia không ai phản hồi, ba lần liên tiếp cũng không có phản ứng, cứ lặng lẽ trôi trong ngân hà như những hồn ma.

"Kiểm tra xem trên đó có sự sống hay không."

Cận Nhiên nói, "Liệu có phải nhóm người được cử đến truy bắt hải tặc không? Ở trên Vĩ Tinh cướp được một vài thứ liền tới tặng cho anh chút đỉnh?"

Bùi Hành Ngộ lắc đầu, hắn cũng không xác định được, nếu là tới truy bắt tội phạm tại sao cơ giáp lại không chút hao tổn gì, hoặc là nếu may mắn không trải qua trận chiến trên ngôi sao kia, vậy vì cái gì lại không ai phản ứng trước tín hiệu kết nối.

"Tư lệnh, không có dấu hiệu sự sống trên cơ giáp, nhưng mạng lưới phòng thủ bên ngoài của nó lại vô cùng hoàn hảo, vũ khí và trang bị đều không có dấu hiệu dùng qua, tất cả đều như chưa từng chiến đấu."

Lâm Khai Tuế giật mình, "Chẳng lẽ là cơ giáp ma?"

Khuyết Tử Mặc theo sát nói, "Cơ giáp không có dấu hiệu sự sống nhưng mạng lưới phòng ngự hoàn hảo, cửa khoang đóng chặt, nếu xét khả năng người bên trong đã nhảy ra tự sát, vậy ai là người đã đóng cửa lại?"

"Chẳng lẽ thật sự...thật sự có..."

Bùi Hành Ngộ lạnh giọng đánh gãy lời cậu, "Có cái gì?"

Mọi người im re không dám nói tiếp.

"Các người có thể động não chút không, gì mà cơ giáp ma, viết tiểu thuyết chắc." Cận Nhiên khẽ cười, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bùi Hành Ngộ nắm lấy cổ tay đè lại, đầu ngón tay lạnh ngắt có chút run lên.

"Đông 176, nam 863, pháo ion."

Cận Nhiên điều chỉnh nòng pháo nhắm gần như không có sai số, khóa đường đạn bắn một khẩu pháo ion về phía đông nam, lần đầu hai người hợp tác lại giống như đã quen từ lâu, ăn ý đến từng chi tiết.

Ngay lập tức, một cơ giáp cỡ trung xuất hiện từ trong bóng tối, ánh đèn nhấp nháy như đôi mắt quái vật đỏ ngầu trong đêm, chớp lóe chớp lóe, càng lúc càng gần.

"Phòng thủ!" Bùi Hành Ngộ trầm giọng hạ lệnh, "Lâm Khai Tuế bảo vệ tháp giám sát, Tống Tư Thâm, Lạc Tân Dương dốc toàn bộ hỏa lực tấn công!"

"Vâng, tư lệnh!"

Tống Tư Thâm vừng vàng bình tĩnh, khác với Lạc Tân Dương vừa khẩn trương và hoạt bát như thiếu niên, cậu trầm tĩnh như cơ giáp, súng bắn ra tuyệt đối chính xác, đồng thời khéo léo tránh thoát tên lửa, cơ giáp vòng lên tạo ra một đường cong đẹp mắt trên khung trung đen nhánh.

Cận Nhiên không vội vàng gia nhập chiến đấu, y lùi về phía sau trong lúc Bùi Hành Ngộ ra lệnh, nâng cao cơ giáp lên vị trí quan sát tốt nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ cục diện cuộc giao tranh đang diễn ra.

Bùi Hành Ngộ có chút kinh ngạc, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Cận Nhiên thoáng chốc liền thu hồi, "Vị trí này rất tốt, có thể nhìn thấy đường đạn của đối phương để đánh chặn kịp thời, vị trí càng cao cũng dễ bề tránh né hơn."

Ánh lửa nổ mạnh đem toàn bộ không gian đen tối bị chiếu sáng trong nháy mắt, mời vừa rồi còn yên tĩnh chết chóc, hiện tại đã là khói lửa bay ngợp trời. Bùi Hành Ngộ ra lệnh vô cùng có quy luật, lông mày lạnh lùng nghiêm nghị, hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài lãnh đạm nội liễm thường ngày.

"Không cần bắt sống, tiêu diệt toàn bộ!"

Cận Nhiên nhướng mày, "Bảo bảo, ra tay thật tàn nhẫn."

Thiết bị truyền tin trừ Bùi Hành Ngộ hạ lệnh ngắn gọn lạnh lẽo, còn có các báo cáo tình hình thương tổn của cơ giáp, hết lượt này đến lượt khác, có chút ồn ào, hoàn toàn không giống như khi diễn tập giương cung bạt kiếm, phảng phất như trong khoang đều là mùi thuốc súng.

Bùi Hành Ngộ nghiêng đầu nhìn máy truyền tin, đối phương đang yêu cầu được kết nối, hắn nói với Cận Nhiên, "Cơ giáp của Khuyết Tử Mặc bị tổn hại nghiêm trọng, yểm trợ cho cậu ta rút lui đi."

Cận Nhiên điều khiển cơ giáp chặn lại vài đường tên lửa, lên xuống xoay vòng điên cuồng, Bùi Hành Ngộ cũng đã chấp nhận nối thông liên lạc nhưng không lên tiếng, đợi đối phương mở miệng trước.

"Bùi tư lệnh, đã lâu không gặp."

Một giọng nói vừa có chút tang thương vừa hưng phấn truyền đến, "Năm đó mày đem tao bắt vào nhà tù cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay đi."

Bùi Hành Ngộ hỏi hắn, "Vĩ Tinh là mày cho nổ?"

"Đương nhiên."

Bùi Hành Ngộ không lên án hắn lạm sát người vô tội hay không, trực tiếp hỏi, "Ngôi sao Thiên Hà nằm trong tay mày sao?"

Cận Nhiên bỗng chốc quay đầu lại, hóa ra đây chính là nguyên nhân hắn kết nối cuộc trò chuyện này.

"Ngôi sao Thiên Hà? Ai thèm quan tâm đến mấy thứ đó, tao trải hết trăm cay ngàn đắng vượt ngực chỉ để lấy mạng của mày thôi." Vinh Long cười khặc khặc, mang theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi, đâm vào tai chỉ cảm thấy đau nhói.

Bùi Hành Ngộ nói, "Mày không còn cơ hội vượt ngục nữa đâu." Nói xong không chờ hắn nói liền cắt đứt liên lạc, đồng thời nói với Cận Nhiên, "Không cần lãng phí thời gian, toàn lực đồ sát."

Cận Nhiên trong lòng thầm nghĩ, lúc tống bọn người kia vào nhà tù không gian, chỉ e không phải Bùi Hành Ngộ có trạch tâm nhân hậu, xem ra còn là vì có nội tình khác, người này trên chiến trường không hề để hai chữ "mềm lòng" có khả năng tồn tại.

Hắn so với y còn ác hơn gấp bội phần.

Shh.

Cận Nhiên điều khiển cơ giáp, chân trong chân ngoài suýt đụng trúng một tia pháo ion, Bùi Hành Ngộ trầm giọng trách cứ, "Trên chiến trường thất thần, chán sống!"

"Biết sai rồi." Cận Nhiên thuận miệng nói, tạm thời đem những ý nghĩ vụn vặt kia dằn xuống, toàn lực ứng chiến, đánh ra một quả pháo năng lượng chặn lại tia chùm sáng đang hướng vào Khuyết Tử Mặc.

Nguyên bản đường đạn chặn ra rất chuẩn, kết quả Khuyết Tử Mặc đột nhiên điều khiển cơ giáp lùi về phía sau, cánh cơ giáp va mạnh vào cơ giáp của Cận Nhiên, máy truyền tin truyền đến một đoạn âm thanh bén nhọn cọ sát, mạng lưới phòng ngự cũng bị xé ra một đoạn hở dài.

Cận Nhiên "Shh" một tiếng, "Làm cái gì thế, huynh đệ tương tàn à?"

Khuyết Tử Mặc đổ mồ hôi lạnh, luống cuống tay chân lau trán một phen, hô hấp dồn dập khẩn trương, nói vào máy truyền tin, "Tư lệnh, hệ thống phòng ngự tổn hại 70%, hệ thống lực đẩy bị tổn hại nghiêm trọng!"

Cậu không dám phản kích lại, chỉ có thể cẩn thận mà tránh né công kích, lại không chú ý đụng trúng người bên mình, mười đầu ngón tay đã tê rần, cơ hồ không khống chế nổi cần điều khiển nữa.

Cơ giáp cảnh báo mức độ tổn hại nghiêm trọng, trái tim như có sợi dây vô hình treo lên lơ lửng, tiếng vang càng lúc càng lớn, nỗi sợ tử vong bao phủ lên toàn bộ tâm trí.

Trước kia cậu cùng Lạc Tân Dương châm chọc Cận Nhiên, cho rằng y thiếu hụt tin tức tố, đôi mắt nửa mù, cứ thế nhục nhã y không biết kiêng nể là gì, hiện tại cậu gặp nạn chỉ có Cận Nhiên ở gần, lại còn vô ý đụng trúng cơ giáp của y, y nhất định sẽ bỏ mặc không thèm quan tâm cậu sống chết hay không!

Khuyết Tử Mạc đổ từng đợt mồ hôi lạnh, không gian cuồn cuộn của Tinh tế không gian chính là phần mộ của cậu sao, cậu lần đầu tiên lên chiến trường liền cứ như vậy chết trận hay sao?

Càng nghĩ càng run, hô hấp nghẹn lại nơi lồng ngực đau dữ dội, tận đến khi âm thanh của Bùi Hành Ngộ phát ra từ máy truyền tin, "Khuyết Tử Mặc, tây 724, bắc 867, rút!"

Khuyết Tử Mặc run tay, mấy lần nắm không chặt nổi cần điều khiển, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.

Xong rồi!

Tim cậu trùng xuống, tay cũng buông lỏng, theo phản xạ nhắm chặt mắt chờ đợi cơ giáp bị bắn nổ tung.

Cùng lúc đó, Cận Nhiên điều khiển cơ giáp từ trời giáng xuống che chắn cho cậu, chặn lại hàng loạt tên lửa bắn tới, ánh lửa nổ lớn cả một khoảng không gian.

"Khuyết Tử Mặc, rút khỏi tọa độ khu vực trong vòng 3 giây!"

Khuyết Tử Mạc run rẩy trước giọng nói của lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Hành Ngộ, đột nhiên như có gì đó kích hoạt, cậu cầm lấy cần điều khiển, lưu loát đem cơ giáp rút lui khỏi khu vực.

Tống Tư Thâm cùng Lạc Tân Dương vờn quanh hai bên sườn Nam-Bắc, Cận Nhiên yểm trợ trước mặt cậu, một quả pháo laser bị bắn nổ tung trước mắt, nhặt về cái mạng của Khuyết Tử Mặc, nước mắt cậu lăn xuống trên má.

Cận Nhiên vậy mà không so đo hiềm khích trước kia, y vậy mà cứu cậu! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro