Chương 5 : Mất khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cắn lên Bùi Hành Ngộ rồi.

------------------------------

Chung Quản vất vả bò ra khỏi khoang sinh thái, liều mạng nhịn xuống cơn buồn nôn đang cuộn trào trong dạ dày, sắc mặt trắng bệch, mỗi bước đều như đang đi trên mây.

Cận Nhiên vươn tay đỡ lấy cậu, đưa qua một cốc nước điều hòa năng lượng, không nỡ nhìn, "Làm sao mà một mãnh nam* lại như con tró bị tra tấn tám vạn lần thế?"

*猛男/ měngnán/ : đàn ông có khí chất mãnh liệt mạnh mẽ.

Chung Quản xua tay, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, "Tôi không... không ổn rồi. Cận Nhiên, đem tôi đi chôn...chôn, mà thôi...Nôn!..."

"Shh!" Cận Nhiên thấy cậu muốn nôn bèn kéo người đến bên thùng rác, Chung Quản bị kéo đến mức choáng váng, khóc lóc oán hận, "Cận Nhiên, cậu làm cái quái gì thế?"

Cận Nhiên đem nước tới rồi kéo Chung Quản dưới đất lên, nghiêm mặt nói, "Một Alpha chân chính mạnh mẽ phải học được cách tự đứng vững, người khác có thể đỡ cậu được bao lâu, vô dụng ỷ lại, từ đầu tới cuối cậu phải tự mình đứng lên!" Cuối cùng bỏ thêm một câu, "Gắng lên."

Tống Tư Thâm cũng vừa bước ra khỏi khoang sinh thái, nghe thấy lời giả vờ giả vịt giảng đạo lý này của y thì phê bình liếc mắt, "Bùi Tư lệnh đích thân kiểm tra cho anh đấy, tự mình cầu phúc đi."

Cận Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía khoang sinh thái, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông lạnh lùng bên trong, khẽ vuốt cằm, ánh mắt không cảm xúc.

Mạnh Như Tiền nhìn Cận Nhiên bước vào, nhỏ giọng nói, "Tư lệnh, đừng nghiêm ngặt với cậu ta quá. Tin tức tố thiếu hụt của y phỏng chừng không chịu nổi tin tức tố của ngài đâu".

Bùi Hành Ngộ gật đầu, "Ừ."

Cận Nhiên theo quy củ, hướng Bùi Hành Ngộ chào, "Trưởng quan."

"Vào đi." Bùi Hành Ngộ nói xong liền bước vào trước, áo khoác quân trang hơi cong lộ ra một mảnh tinh thể màu lam bên eo, bởi vì đứng thẳng người nên nhanh chóng che lại.

Cận Nhiên rũ mắt, Mạnh Như Tiền cho là y đang tự ti, trong lòng thở dài một câu, "Tên nhóc xui xẻo, thiếu cái gì không thiếu lại thiếu tin tức tố."

Toàn bộ tàu Tử Vi Viên, kể cả y cũng chưa từng ngửi thấy tin tức tố của Bùi Hành Ngộ, lần này hắn tự mình tới, Cận Nhiên toi rồi.

Cabin sinh thái không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, đủ cho hai người và một bàn hai ghế.

Cận Nhiên đi tới ngồi xuống ghế đối diện Bùi Hành Ngộ, hai chiếc khóa màu trắng bạc bên thành ghế phóng ra dây gài khóa tay y lại, người máy gắn một cái tinh thể nhỏ vào thái dương y, Cận Nhiên có chút khó chịu không thoải mái.

"Đừng vùng vẫy, càng cử động dây khóa càng chặt." Bùi Hành Ngộ đeo bao tay trắng, cầm ống tiêm màu bạc đứng sau lưng y nhàn nhạt giải thích, "Tôi sẽ lấy một ít tin tức tố trong tuyến thể ở gáy cậu, làm bản mẫu xét nghiệm và bảo lưu."

Tuyến thể của Alpha không rõ ràng như của Omega, nó hoàn toàn bằng phẳng không thể thấy được tương tự Beta, dưới sự dẫn dắt đặc biệt mới có thể nhô lên.

Ngón tay Bùi Hành Ngộ bọc trong găng tay, ma sát tại vị trí tuyến thể, "Nó ở đây à?"

Cận Nhiên "Ừ" một tiếng.

"Cần dùng công cụ cắn không?"

Cận Nhiên "xì" khẽ, "Tôi phải cần thứ đó?"

Bùi Hành Ngộ không hỏi lại, nhẹ nhàng đẩy cổ áo quân trang sau cổ y ra, đầu ngón tay đè lên bộ vị tuyến thể vuốt nhẹ hai cái, ngón tay trỏ phối hợp ngón tay cái kích thích, kiên nhẫn đợi tuyến thể chậm rãi nhô lên.

Bởi vì tin tức tố của Cận Nhiên bị thiếu hụt, phản ứng rất chậm. Cổ tay Bùi Hành Ngộ đã hơi mỏi, nhíu mày tự hỏi không biết tương lai cậu ta có thể bị Omega khơi mào kỳ phát tình hay không?

Hô hấp của Cận Nhiên dần trở nên nặng nề, tuyến thể ngủ say bị ngón tay mảnh khảnh chầm chậm vuốt ve, ngực và sau cổ giống như có thứ gì đó từ từ thức tỉnh, như mầm non đâm chồi mạnh mẽ muốn bung ra, xuyên thủng tới mặt trời.

"Bùi Hành Ngộ."

"... Ừ."

"Anh đã có người mình thích chưa?"

Bùi Hành Ngộ đình chỉ động tác, rồi nói, "Năm nay cậu hai mươi hai tuổi, tôi sẽ không trì hoãn cậu lâu đâu, đợi thỏa thuận chấm dứt sau ba năm nữa, cậu sẽ được tự do. Tôi sẽ không tiếp tục vướng víu cậu."

Cận Nhiên nhìn cái bộ dạng minh ngoan bất linh* này của hắn chỉ thấy đau răng, "Dừng, câu này tôi nghe đến kết kén ở tai rồi, tôi không hỏi anh cái đấy."

*冥顽不灵 /míng wán bù líng/ Minh ngoan bất linh : thành ngữ mang ý xúc phạm, đần độn và thiếu hiểu biết; không khôn ngoan.

Bùi Hành Ngộ nói, "Không phải cậu muốn ám chỉ cậu có người thích sao?"

Cận Nhiên không hề nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe hắn nói liền cảm thấy đây là một ý hay, vì vậy bắt đầu bắt đầu nói dối, "Biết tôi có người thích mà anh còn không để tôi được tự do, tại sao anh lại ích kỷ như thế? Tâm can bảo bối của tôi không danh không phận, anh không cảm thấy xấu hổ à?"

Bùi Hành Ngộ trầm mặc một lát, hình như áy náy nói, "Xin lỗi, hết ba năm tôi sẽ lập tức ly hôn với cậu, nhưng trước đó..."

"Được rồi, Bùi trưởng quan, ngài không có lời thoái thác nào khác hay sao?"

Bùi Hành Ngộ kỳ thực rất hiểu tâm tình lúc này của Cận Nhiên, bị ép kết hôn với người mình không yêu, dưới tình trạng mối quan hệ căng thẳng với Cận Thiệu Nguyên, y từ chối đối tượng kết hôn do ba mình sắp đặt cũng là chuyện dễ hiểu.

Có người mình thích mà không thể công khai, để người mình thích phải chịu oan ức so với mình còn khó chịu hơn, hắn có thể hiểu.

"Xin lỗi, tôi sẽ không để người cậu thích phải chịu ủy khuất, nếu cần tôi có thể giải thích." Bùi Hành Ngộ nói.

Khoang sinh thái bởi vì một lời xin lỗi này mà rơi vào yên tĩnh, Cận Nhiên không quá vui vẻ trước sự tịch mịch quái đản này, sốt ruột gõ gõ lên thành ghế, "Làm nhanh đi, sao anh lề mề thế?"

Cận Nhiên thiếu hụt tin tức tố nên quá trình dẫn dắt không được tốt lắm, trừ Kỳ Dịch Cảm tin tức tố mới bạo phát ra ngoài, thì cần có một người châm ngòi giúp y.

Bùi Hành Ngộ cắn răng giải phóng ra một ít tin tức tố, ngón tay đè nặng gia tăng lực ấn, màn hình ba chiều ở bên cạnh hắn, ghi lại chi tiết từng chút thay đổi tin tức tố của Cận Nhiên.

Bùi Hành Ngộ cúi đầu kiểm tra tuyến thể của cậu, đột nhiên sáp lại, thần sắc Cận Nhiên trầm xuống.

Hơi thở mang theo hương Lan hoàng thảo quấn quýt quá gần, đáy lòng y đột nhiên hiện lên một ý nghĩ muốn ngược đãi, nóng lòng muốn kéo người đàn ông đang mặc quân phục chỉnh tề phía sau tới, phá hủy hắn.

Dị thú bị đánh thức, kêu gào đòi uống máu, thứ máu tươi ấm áp mang theo mùi hương Lan Hoàng Thảo.

Lòng bàn tay bên trong bao tay đen của Cận Nhiên đổ đầy mồ hôi, tim đập loạn nhịp nặng nề, mỗi lần ngón tay sau gáy ấn xuống lại đau như bị búa tạ nện vào.

Trong khoang tràn ngập mùi Bạch xạ hương, mới đầu là thoang thoảng rồi dần dần cực kỳ nồng nặc, trái tim như bị tơ nhện quấn siết đến khó thở, Cận Nhiên nắm chặt hai tay, nhưng cổ tay lại bị khóa không thể động đậy.

Con ngươi màu xám bạc lúc này nhuộm đầy tơ máu đỏ, cổ họng phát ra một cỗ tức giận khàn khàn âm ỉ. Bùi Hành Ngộ ngừng tay, lập tức quay đầu nhìn về phía máy ghi chép, toàn bộ sóng cảm ứng giống đã như mưa sao băng.

Dòng chảy không gian trong khoang tàu như bị đông cứng, trôi qua thật chậm đến khó khăn. Trên trán Cận Nhiên phủ đầy mồ hôi lạnh, cánh môi trắng bệch, sau gáy và hai bên thái dương nổi lên gân xanh, tưởng chừng chỉ một giây sau nổ tung bắn đầy máu đỏ.

Ngón tay Bùi Hành Ngộ tê rần, lúc này mới phát giác hô hấp của mình bất tri bất giác rối loạn, tin tức tố trong khoang tàu rất nặng, lực áp chế từ Bạch xạ hương hoàn toàn làm tác động tới mùi Lan hoang thảo.

Đó là tin tức tố của Cận Nhiên!

Khóe mắt Bùi Hành Ngộ phiếm đỏ, buộc phải kìm nén sự dao động tin tức tố của bản thân xuống, hắn ra sức tăng nhanh động tác trên tay. Không lâu sau tuyến thể của Cận Nhiên cuối cùng cũng sưng lên, hắn dứt khoát cầm cây tiêm đâm xuống chích lấy một ít tế bào.

Cận Nhiên rên một tiếng đau đớn, ngón tay trong nháy mắt siết chặt. Máy móc cộng hưởng phát ra âm thanh vù vù báo động, xuyên thủng màng nhĩ.

Khóa điện tử liên kết với đồng hồ dữ liệu trên cổ tay Mạnh Như Tiền, y đứng bên ngoài khoang sinh thái bị âm thanh này làm cho ngứa tai, tay chân luống cuống kiểm tra chỉ số đang bùng nổ lên xuống dích dắc như pháo hoa.

Tin tức tố của Cận Nhiên mất khống chế?

Mạnh Như Tiền hai chân mềm nhũn, theo lý mà nói, Bùi tư lệnh lãnh tính như vậy sẽ không quá mức tàn nhẫn, thế nào lại đem thằng nhóc kia bức đến phát điên? Chờ lát nữa ra ngoài có phải tàn phế luôn rồi không.

Hắn ghét Cận Nhiên tới vậy sao?

Bình thường nếu khóa cửa khoang sinh thái thì chỉ người bên trong mới mở ra được, Mạnh Như Tiền ngược lại có quyền hạn từ bên ngoài cưỡng chế mở ra, nhưng hiện giờ y không rõ tình trạng bên trong, không dám tự ý hành động.

Các tân binh vừa trải qua bài kiểm tra cảm ứng tin tức tố đều đã được cho uống nước điều hòa năng lượng gần như đã hoàn toàn hồi phục, ngoại trừ Chung Quản sắc mặt tái nhợt như ăn nhầm bả tró.

Mạnh Như Tiền khẩn trương nhìn khoang sinh thái vẫn yên tĩnh, dữ liệu hiển thị trên màn hình ba chiều vẫn lộn xộn, y nóng lòng gấp tới mức muốn cào cửa vào trong.

"Tại sao vẫn chưa ra?"

Một giây kế tiếp, tiếng "Tích" vang lên, cửa khoang sinh thái mở, Bùi Hành Ngộ từ trong đi ra, sắc mặt không tốt nhưng hắn trước sau vẫn băng lãnh không lộ ra điểm gì khác thường.

Cận Nhiên ra theo sau, cúi đầu chỉnh lại bao tay, không nhìn sắc mặt Bùi Hành Ngộ, bước chân vững vàng trở về.

Mạnh Như Tiền nhíu mày nhìn hai người, tới bên cạnh Bùi Hành Ngộ, hỏi hắn, "Tư lệnh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tin tức tố của Cận Nhiên làm sao lại thành ra cái dạng kia?"

Bùi Hành Ngộ không trả lời, hỏi ngược lại: "Kết quả cảm ứng tin tức tố đã phân loại xong chưa?"

Mạnh Như Tiền xoay cổ tay, ấn vào màn hình giả lập trên đồng hồ, trải ra một danh sách. Bùi Hành Ngộ không nhắc tới chuyện có gì không đúng, giơ tay lướt từng trang.

Mạnh Như Tiền tinh mắt hỏi, "Tay ngài bị sao vậy?"

Bùi Hành Ngộ nắm chặt tay không trả lời, đổi sang tay khác. Từ trang đầu đến trang cuối cùng, Mạnh Như Tiền đã làm xong báo cáo chi tiết căn cứ vào tình hình tin tức tố của đám tân binh và phân chia đơn vị hoạt động của từng người.

"Dựa theo cái này, truyền đạt xuống dưới."

Mạnh Như Tiền hỏi, "Còn kết quả của Cận Nhiên đâu? Loại luôn à?"

**

Cận Nhiên đi về chỗ của mình, tuy rằng đã thu lại tin tức tố nhưng trên người vẫn thoang thoảng mùi Bạch Xạ Hương như có như không, tâm trí cuộn trào như sóng biển, cuống họng tràn ngập vị máu tươi.

Là máu của Bùi Hành Ngộ.

Y vừa mới cắn hắn.

Tống Tư Thâm ghét bỏ liếc y một cái, đưa qua một cốc nước điều hòa năng lượng, "Này, cho anh."

Cận Nhiên nhận lấy, vỗ nhẹ lên chóp mũ quân nhân của cậu nhóc mang số hiệu nhỏ tuổi nhất, "Yu, còn biết hiếu kính ca ca, không uổng công anh đây thương yêu nhóc. "

"Biến đi." Tống Tư Thâm ghét cay ghét đắng lườm một cái, bước xa lên mấy bước, chỉnh lại mũ rồi đứng thẳng như cột cờ.

Cận Nhiên nhíu mày một hơi hết cốc nước rồi nuốt nước, "ọe" một tiếng nuốt hai ngụm nước bọt hòa tan cái vị mặn đắng trong miệng, "Đây là nước điều hòa năng lượng kiểu gì vậy, lấy độc trị độc à?"

Chung Quản như tró chết nghỉ ngơi nửa ngày cuối cùng cũng bò dậy, dè dặt nhìn Bùi Hành Ngộ đang đứng trên bục, vẻ mặt đưa đám gọi Cận Nhiên, "Xong đời rồi, ngay cả tin tức tố thiếu hụt như cậu còn có thể an toàn đi ra, chắc Bùi Tư lệnh sẽ cho tôi về Hoắc Nhĩ mất."

Cận Nhiên bị cái vị trong miệng đắng không nói lên lời. Chung Quản nói tiếp, "Cậu nhất định sẽ được điều tới chỗ tốt, tôi nghe nói Bùi tư lệnh không để ý nhiều tới vấn đề tin tức tố đâu."

Cận Nhiên dửng dưng ném cốc qua một bên, không trả lời.

Bùi Hành Ngộ nói gì đó, Mạnh Như Tiền thoáng gật đầu, trầm ngâm một lúc, sau đó ấn tăng âm lượng micro trên màn hình giả lập, hắng giọng: "Các bạn học!"

Các tân binh nhanh chóng đứng thẳng tập trung nghe thông báo.

Mạnh Như Tiền nói, "Sau đây tôi bắt đầu công bố kết quả kiểm tra cảm ứng tin tức tố của từng người và đơn vị các bạn sẽ đến hoạt động. Lạc Tân Dương, tin tức tố cấp A, ở lại đội hành động Thiên Xu."

"An Nguyên Khải, tin tức tố cấp A, ở lại đội hành động Thiên Xu."

"Cố Kinh Tuyên, tin tức tố cấp B, điều tới tàu khu trục."

"Khuyết Tử Mặc, tin tức tố cấp A+, điều tới tàu tuần tra bên ngoài."

"Thu Thời, tin tức tố cấp B, điều tới trung tâm điều khiển trạm giám sát trong không gian ngoài thiên thể của Tử Vi Viên."

"Lương Tu, tin tức tố cấp A+..."

Mạnh Như Tiền công bố kết quả của từng cái tên, Chung Quản bồn chồn túm ống tay áo Cận Nhiên, "Cận Nhiên, làm sao bây giờ, tôi lo chết mất, chắc tôi không xong rồi."

Cận Nhiên không để ý cậu ta, rút tay ra, "Còn lải nhải thêm hai câu, Bùi Tư lệnh của cậu sẽ cho cậu về Hoắc Nhĩ ngay lập tức."

Vẻ mặt Chung Quản buồn rười rượi.

"Chung Quản, tin tức tố cấp C..." Mạnh Như Tiền vừa gọi đến tên, Chung Quản lập tức như bị điện giật, chăm chú lắng nghe, cảm tưởng như Đội trưởng Mạnh đang tuyên án tử hình, ngay cả lời nói đều trở nên rất chậm.

"Lạy trời lạy đất lạy mây, xin các cụ phù hộ cho con không phải trở về Hoắc Nhĩ."

"... lưu lại đội hành động Thiên Xu."

Tảng đá lớn trong lòng Chung Quản "bịch" một cái rơi trên mặt đất, cậu sung sướng gào lên, "Cận Nhiên, Cận Nhiên, tôi được ở lại! Cậu có nghe đội trưởng Mạnh nói rằng tôi có thể ở lại đội hành động Thiên Xu không!"

"..." Cận Nhiên đinh tai nhức óc đứng qua một bên, "Giữ tiền đồ!"

"Tống Tư Thâm, tính hướng chưa phân hóa, tuổi còn nhỏ, tạm thời lưu lại đội hành động Thiên Xu."

Tống Tư Thâm thở phào nhẹ nhõm, Cận Nhiên vươn tay xoa nhẹ lên đầu cậu chàng, khen cậu không tồi.

Cậu nhóc năm nay mới mười bốn tuổi, là một kỳ tài chân chính, là người Hoắc Nhĩ đầu tiên chưa phân hóa được nhận vào trường quân đội, cũng là học sinh đầu tiên chưa phân hóa đã tốt nghiệp.

Tống Tư Thâm phỏng chừng cũng bị kích động, lần đầu tiên không né tránh cái xoa đầu của Cận Nhiên.

"Cận Nhiên, S... ! !" Mạnh Như Tiền nhìn chằm chằm con chip dữ liệu pha lê, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, S...Tin tức tố cấp S?

Không phải chứ?

Mạnh Như Tiền kinh hãi mở lớn con ngươi như muốn nứt ra, anh quay đầu nhìn Bùi Hành Ngộ vẫn không có biểu cảm gì, "Tư lệnh, chuyện này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro