165. Xử Lý Cửu Vĩ Hồ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời tối tăm, đen nghìn nghịt mây đen bao phủ bầu trời, mười mấy nam nữ mặc quần áo hoa lệ mang theo kiếm đi vào rừng cây, ánh mắt cẩn thận quan sát khắp nơi.

Trong đó tu sĩ lớn tuổi nhất cầm pháp khí bằng tay trái dẫn đường, đi mấy bước rồi ngừng lại, "Các vị sư đệ sư muội, cấm địa yêu thú ở phía trước".

Vừa nói chuyện là Thiên Thủy Tông Nhất Chỉ Phong đại sư huynh Ngô Khoáng Bách, lần này hắn phụng sự mang đồng môn sư đệ, muội tới tham gia khế yêu diễn ra 5 năm 1 lần.

Mỗi lần diễn ra khế yêu, có không ít tu sĩ tham gia, bởi vì ở nơi này bọn họ có thể kết thành khế ước với một con yêu thú. Một khi kết thành khế ước, con đường tu đạo trong tương lai của bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi.

Khế yêu mở một trăm ngày, trong một trăm ngày này, mọi người có thể tùy ý ở bên trong tìm kiếm yêu thú yêu thích, nhưng con người đều có lòng tham, cấm địa không thiếu cấp thấp chưa khai trí yêu thú.

Không đề cập tới tinh lực cùng thời gian, loại yêu thú này cho dù bồi dưỡng tốt, tư chất cũng hữu hạn. Hơn nữa một khi kết thành khế ước với một con yêu thú, về sau không có khả năng tham gia khế yêu lần tiếp theo, cho nên trong một trăm ngày, mọi người đều sẽ cố hết sức tìm kiếm yêu thú quý hiếm và chất lượng cao.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người có thể tham gia, mỗi khế yêu sẽ cho các tông môn danh ngạch nhất định, có thể tham gia đều là đệ tử ưu tú đến từ tông môn trung cấp trở lên, nếu không ưu tú mà đến nơi này cũng là chịu chết.

Thiên Thủy Tông làm thiên hạ đệ nhất tông, danh ngạch so người khác nhiều hơn một chút, trong đó Nhất Chỉ Phong năm nay có thể có tới mười bảy người.

Mọi người nghe thấy vị trí cấm địa ở phía trước, trên mặt hưng phấn cùng khẩn trương, nếu muốn cùng yêu thú khế ước, đương nhiên phải trả giá, không ít tiền bối vào cấm địa không còn khả năng đi ra, thậm chí xương cốt đều không có.

Đây là lần thứ hai Ngô Khoáng Bách tới, ở lần đầu tiên vận khí của hắn không tốt, dạo qua một vòng cũng chưa tìm thấy bất kì yêu thú, cuối cùng tay không rời đi, lúc này đây hắn hạ quyết tâm muốn mang một con yêu thú trở về.

Đoàn người thật cẩn thận tiến vào cấm địa, có một đôi mắt nhìn bọn hắn chằm chằm. Một lát, một con thân ảnh nho nhỏ từ dưới tàng cây nhảy xuống dưới, bay nhanh mà hướng bên trong chạy.

Nếu có người khác nhìn đến, sẽ phát hiện đó là một con tuyết địa sóc, con sóc động tác thoăn thoắt, một đường không dừng, cuối cùng chui vào một cái sơn động.

Trong sơn động có một giường đá lớn, mà trên giường có một con hồ ly rất lớn đang nằm, cho dù nằm lăn lộn , hồ ly có thể chiếm hết cái giường lớn, mà nó có chín cái đuôi, hai đuôi ở trước ngực, ba đuôi ở sau người, dư lại toàn bộ rớt xuống dưới giường.

Tuyết địa sóc bò theo cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đi lên, còn chưa bò đến trên giường, thân mình nho nhỏ đã bị một cái móng vuốt lớn ấn xuống.

"Lại đi nơi nào chơi?" Cửu Vĩ Hồ ngẩng đầu ngửi trên người tuyết địa sóc, "Có hương vị con người."

Thân Giác bị móng vuốt hồ ly ấn ở phía dưới, lập tức giãy giụa nhưng không thể trốn thoát, chỉ có thể từ bỏ mà nằm.

Cậu đã khôi phục ký ức có mấy tháng, nơi này cùng với nơi ở cũ của cậu có một chút tương tự, ở chỗ này có rất nhiều người mơ mộng thành tiên.

Thí dụ như Giải Trầm.

Giải Trầm là hoàng tử, nhưng mười tuổi đã bị đưa đến thiên hạ đệ nhất tu chân môn phái Thiên Thủy Tông, bái sư phụ là Nhất Chỉ Phong trưởng lão, trở thành thân truyền đệ tử, sau đó chỉ ngắn ngủn tám năm, hắn cũng đã kết đan, trở thành đệ tử tu luyện nhanh nhất trong suốt mấy trăm năm của Thiên Thủy Tông.

Năm nay là lần đầu tiên Giải Trầm tham gia khế yêu, ở chỗ này hắn sẽ gặp được thượng cổ kỳ thú Cửu Vĩ Hồ, cũng kết thành khế ước, cũng chính là Cửu Vĩ Hồ và Thân Giác.

Cửu Vĩ Hồ tên là Phù Cửu Âm, không biết sống đã bao nhiêu năm, vẫn luôn ngốc tại cấm địa, ham ăn biếng làm, có đôi khi không ném đồ rác rưởi dơ bẩn mà ăn luôn. Nơi ở của Thân Giác là sơn động có mùi hôi kinh khủng, cho dù có tu sĩ đi ngang qua, đều sẽ ngừng thở nhanh chóng đào tẩu, không ai sẽ biết nơi này ở một con Cửu Vĩ Hồ.

Vài thập niên trước Phù Cửu Âm bắt được Thân Giác, hắn vốn dĩ chuẩn bị đem Thân Giác ăn luôn, nhưng nhìn Thân Giác bụng xẹp mềm, thân thể không có mấy lượng thịt, quyết định dưỡng mấy ngày, dù sao hắn không đói bụng, tuy Thân Giác không bị ăn luôn nhưng thiếu chút nữa bị thúi chết.

Sóc nhỏ phi thường chú trọng sạch sẽ, không chạy thoát được, cậu đem sơn động của Phù Cửu Âm quét tước một lần, chủ yếu là đem toàn bộ những thứ rác rưởi vứt bỏ.

Phù Cửu Âm bắt được Thân Giác hạ một đạo lệnh cấm cho y, chỉ cần Thân Giác trốn, sẽ bị đánh ngã xuống đất ngất xỉu. Hạ xong lệnh cấm Phù Cửu Âm vừa lòng mà đi ngủ, chờ hắn tỉnh lại liền phát hiện sơn động của mình thay đổi lớn.

Rác rưởi không có, mùi hôi không có, chỉ có một con sóc Tuyết Địa mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Cứ như vậy, Thân Giác được Phù Cửu Âm giữ lại, thành một tiểu đệ quét tước vệ sinh.

Bọn họ ở cùng một chỗ vài thập niên, Phù Cửu Âm có đôi khi nghĩ Thân Giác quét tước vệ sinh tốc độ quá chậm, liền nghĩ giúp cậu tu luyện thành hình người, như vậy Thân Giác không cần hai móng vuốt nhỏ cố sức vứt bỏ rác rưởi.

Hắn đưa Thân Giác hái không ít linh diệp linh hoa, cũng mặc kệ Thân Giác chịu không chịu được, tăng tốc giai đoạn cấp độ thức tỉnh của cậu.

Yêu thú nếu muốn tu luyện thành hình người, ít nhất đều mất mấy trăm năm, mà Thân Giác mới sinh ra được hai năm đã bị Phù Cửu Âm bắt được, dựa vào bản năng sống sót, lại bị phương thức nhồi cho vịt ăn nuôi nấng, trong quá trình tu luyện không biết hôn mê bao nhiêu lần.

Mỗi lần Thân Giác ngất xỉu, Phù Cửu Âm liền trở về ngủ, hắn nghĩ thoáng, nếu là Thân Giác không vượt qua, hắn liền đem cậu ăn luôn.

Nhưng Thân Giác chịu đựng được, vào năm 50 tuổi tu luyện thành hình người, điều này làm cho Phù Cửu Âm có chút kinh ngạc.

Mà thân thể con người Thân Giác tu luyện ra , càng làm cho Phù Cửu Âm kinh ngạc.

"Tại sao ngươi trở thành giống ta như đúc?" Phù Cửu Âm bắt đuôi to của y, lười biếng mà gãi gãi cằm.

Yêu thú lần đầu tiên huyễn hình liền quyết định hình dáng, hầu hết yêu thú đều sẽ trước tiên ở trong đầu nghĩ mình muốn biến thành hinh dáng gì, như vậy khi biến thành hình người sẽ không khác biệt quá nhiều, nhưng những yêu thú đó đều có cha mẹ tiền bối hướng dẫn, biết rằng nên làm như thế nào.

Phù Cửu Âm không dạy cái này, khi Thân Giác biến hình, trong đầu chỉ hiện lên mặt Phù Cửu Âm, cho nên y biến thành hình dáng của hắn

Nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.

Hồ tộc trời sinh quyến rũ, càng đừng nói Phù Cửu Âm là Cửu Vĩ Hồ. Nguyên hình toàn thân tuyết trắng, giữa mày lại có hoa văn ngọn lửa màu đỏ, càng khiến gương mặt thêm yêu dị không thể diễn tả.

Mà gương mặt Thân Giác không giống hổ cũng không giống khuyển, không có hoa văn ngọn lửa, lông cũng không giống nguyên hình Phù Cửu Âm. Tinh xảo, thậm chí bởi vì tu luyện thời gian quá ngắn, cái đuôi và lỗ tai đều có chút vô pháp khống chế, thường xuyên lộ ở bên ngoài.

"Được, giống nhau cho giống nhau đi". Hầu hết thời gian Phù Cửu Âm chỉ nghĩ đến ăn và ngủ, cho nên cũng không để ý Thân Giác biến mặt giống hắn.

Nhưng Thân Giác để ý, cho nên hắn rất ít biến thành hình người, vẫn là dùng nguyên hình đi vệ sinh tắm rửa, cái này làm cho Phù Cửu Âm có chút bất mãn, nhưng thấy Thân Giác chăm chỉ, không nói gì cả.

Thân Giác cảm nhận, Phù Cửu Âm tuy rằng cường đại, nhưng lại không có cách nào chăm sóc tốt bản thân, cho nên cậu cho rằng cậu cùng Phù Cửu Âm sống nương tựa lẫn nhau, mà không phải cậu là thuộc hạ Phù Cửu Âm gian nan cầu được sống.

Thân Giác cho rằng là sống nương tựa lẫn nhau, năm thứ 62, Phù Cửu Âm gặp được Giải Trầm.

Bọn họ kết thành khế ước, Phù Cửu Âm đi theo Giải Trầm rời cấm địa.

Thân Giác đi theo Phù Cửu Âm cùng nhau đi ra ngoài, mỗi ngày cậu dùng nguyên hình ngồi xổm trên vai Phù Cửu Âm, bởi vì tuổi quá nhỏ, tất cả mọi người cho rằng cậu là yêu thú bình thường chưa mở trí tuệ, cho nên đối cậu không có hứng thú.

Nhưng Giải Trầm vừa ra khỏi núi với đại yêu liền khiến cho toàn bộ Tu Tiên giới oanh động, ai cũng chưa từng nghĩ đến tu sĩ 18 tuổi năm ấy có thể cùng một con thượng cổ Cửu Vĩ Hồ kết thành khế ước.

Khế ước chia làm hai loại, một loại là yêu thú khế ước, một loại là linh hồn khế ước. Yêu thú khế ước chỉ cần chủ nhân đã chết, yêu thú liền có thể ký khế ước cùng chủ nhân khác nhưng linh hồn khế ước yêu thú sẽ cùng chết theo.

Không ít người đánh chủ ý lên Phù Cửu Âm, liền quyết định giết chết Giải Trầm. Phù Cửu Âm thay đổi cử chỉ lười biếng ngày xưa, giúp Giải Trầm chắn rất nhiều nguy hiểm, Thân Giác thực kinh ngạc.

Người muốn giết Giải Trầm rất nhiều, trong đó còn có ma tu, do Tiết Vấn Xuân cầm đầu. Tiết Vấn Xuân thiên tư cực cao, thậm chí mạnh hơn Giải Trầm, mà thời gian tu luyện của hắn cũng so với Giải Trầm nhiều hơn mấy trăm năm, cho nên Giải Trầm rất nhiều lần đều thiếu chút nữa chết ở trong tay hắn.

Phù Cửu Âm tuy rằng muốn che chở Giải Trầm, nhưng thi đấu ở Tu chân giới không cho yêu thú tham gia.

Tại đây người và ma tuy rằng đối lập, nhưng hầu hết thời gian nước sông không phạm nước giếng, thậm chí mỗi 5 năm sẽ cử hành thi đấu một lần.

Đối Thủ của Tiết Vấn Xuân là Giải Trầm.

Phù Cửu Âm có ý định ngầm giết Tiết Vấn Xuân nhưng Giải Trầm đoán được tâm tư của hắn, không cho hắn đi, nói muốn đường đường chính chính cùng Tiết Vấn Xuân đánh. Phù Cửu Âm biết Giải Trầm đánh không lại Tiết Vấn Xuân, nhưng Giải Trầm không cho hắn đi, hắn suy nghĩ một chút, liền bắt Thân Giác đi.

Thân Giác tuy rằng đạo hạnh thấp, nhưng có được khuôn mặt cực kì giống Phù Cửu Âm, cho nên Phù Cửu Âm đưa thủ thuật che mắt trên người Thân Giác, giúp cho Thân Giác đến sống nhờ cậy Tiết Vấn Xuân, tuỳ thời giết đối phương, cứ như vậy, Phù Cửu Âm cũng không tính là vi phạm mệnh lệnh của Giải Trầm.

Nhưng Thân Giác ám sát thất bại, thậm chí Tiết Vấn Xuân thông qua Thân Giác nhận ra được Phù Cửu Âm ở đằng sau, tuy rằng tướng mạo có thể biến thành giống nhau như đúc, nhưng Thân Giác không có quyến rũ như Phù Cửu Âm.

Tiết Vấn Xuân mạnh mẽ đem Thân Giác biến thành nguyên hình, phát hiện là sóc nhỏ thường xuyên ngồi xổm trên đầu vai Phù Cửu Âm, liền lấy mạng sống của Thân Giác áp chế Phù Cửu Âm.

Nhưng Phù Cửu Âm đối với chuyện này không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn vội vàng nâng cao thực lực cho Giải Trầm, tránh cho Giải Trầm chết ở trên đài thi đấu.

Tiết Vấn Xuân chờ mãi thấy không có người tời liền sinh khí, trực tiếp chém rớt cái đuôi Thân Giác, gọi người đưa qua cho Phù Cửu Âm. Không chờ Thân Giác hồi phục, gã nghĩ tới Thân Giác có gương mặt cực kì giống Phù Cửu Âm , vì thế mạnh mẽ đem y biến thành người, dùng các loại dâm loạn, đem cậu chơi chết, trực tiếp đem thi thể Thân Giác ném tới Thiên Thuỷ Tông ngoại môn trên núi.

Một con tuyết địa sóc bị chặt đứt đuôi cả người đều là máu mà ngã trên mặt đất, bởi vì hình thể quá nhỏ, thật lâu sau mới có người phát hiện.

Có người nhận ra Thân Giác, đem Thân Giác đưa đến nơi ở của Giải Trầm.

Giải Trầm nhìn thấy thi thể Thân Giác, sửng sốt một chút, liền chuyển giao đưa cho Phù Cửu Âm.

Phù Cửu Âm không nhận, chỉ liếc mắt một cái, lười biếng mà nói: "Ném đi, ta hiện tại không ăn thịt".

Ở cùng Giải Trầm lâu rồi, hắn cũng học xong ăn chay.

Thần hồn Thần Giác còn chưa tan đi, nghe thế hồn phách mới rốt cuộc tản mất.

Đối với Phù Cửu Âm mà nói, Thân Giác chỉ là lương thực dự trữ của hắn, hắn ngay cả đồng loại đều ăn qua, làm sao sẽ để ý con tuyết địa sóc từng bồi hắn vài thập niên?

Nhưng đối Thân Giác mà nói, vài thập niên kia chính là toàn bộ thời gian của y.

.............................................................

Tác giả có lời muốn nói: 【abo viết trễ chút, bởi vì ta chưa có ý tưởng cốt truyện, cho nên viết tu chân 】.

Vấn đề: Phù Cửu Âm là thứ rác rưởi gì?

Editor: phía dưới là tác giả cảm ơn các quà tặng của fan nên mình không dịch.

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra [ lựu đạn ] tiểu thiên sứ: Giác Nhi thần uy hiển hách 1 cái;

Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Trương kk quân, ha hả 2 cái; là tử tập tương nha, a trướng trường rất dài, tại hạ không manh, mi vu, đưa thái thái một đóa tiểu fafa, quỷ linh đêm, xionger., wlq, ta ái Tu La tràng, lôi lôi 1 cái;

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

3518733820 bình; tiểu ngư 15 bình; blueberry miêu meow, thiên ngoại lai khách 10 bình; mi vu 9 bình; tiểu lâm 8 bình; thiên diễn, hỏi quân 6 bình; lưu vân không trú, mùa xuân đánh thức ta, lồng lộng 5 bình; sủi cảo, sống mơ mơ màng màng chớ luyến cười, mj, nguyệt hỏa 2 bình; milchzwanzig, tưởng về hưu janie1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro