Chương 70: Trong lòng hắn tràn đầy khủng hoảng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hướng Hải ấn nút nghe, giọng nói ôn hòa của Quan Trường Phong bên kia lập tức truyền tới: "Hải ca, chào buổi sáng." 

"Trường Phong." Triệu Hướng Hải cười cười: "Sớm như vậy đã gọi điện cho tôi là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Cũng không có gì." Quan Trường Phong cười nói: "Nhưng muốn nhắc anh một chút. Hải ca, anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy."

Triệu Hướng Hải ngẩn người

Anh hồi tưởng lại một chút, ngày hôm qua sau khi nghe điện thoại của Nhạc Nhạc, anh liền vội vàng kết thúc bữa cơm với Quan Trường Phong, cũng có nói hôm sau sẽ mời cậu ta ăn một bữa nữa. Không ngờ mới qua ngày hôm sau Quan Trường Phong đã tìm tới rồi?

Triệu Hướng Hải liền lập tức cứng người. Quan Trường Phong cũng xuất thân từ đại gia tộc quyền thế, bản thân cũng có tiền có quyền, sao lại tính toán chi li bữa cơm của anh vậy? 

"Hải ca định khi nào sẽ mời tôi?" Quan Trường Phong nhẹ nhàng nói.

Triệu Hướng Hải trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào. Quan Trường Phong đã tiếp tục nói: "Không thì chọn ngày mai đi? Chúng ta không đi ăn nữa, Hải ca đi nghe nhạc kịch với tôi được không?"

Thanh máy "đinh" một tiếng rồi dừng lại.

Triệu Hướng Hải sửa lại cà vạt của chính mình: "Nhạc kịch?".

"Đúng vậy." Quan Trường Phong nói: "Gần đây có đoàn nhạc kịch đang lưu diễn, vừa hay đêm mai có một buổi. Hải ca, nếu anh rảnh rỗi thì không bằng đi xem với tôi để thay cho bữa tối đi, thế nào?"

Tuy Triệu Hướng Hải cảm thấy hành vi của Quan Trường Phong có chút kì quái, nhưng vì muốn báo đáp nhanh hết mức có thể nên anh vẫn gật đầu: "Tạm thời đêm mai tôi không có gì bận, đi cũng được."

Quan Trường Phong nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu gửi thời gian với địa điểm cho tôi đi." Triệu Hướng Hải đi vào văn phòng: "Đến lúc đó tôi gặp cậu ở cửa nhà hát."

"Không cần gửi." Quan Trường Phong thần bí nói: "Sáng hôm nay tôi  đã gửi vé  cho anh rồi. Tôi đưa cho trợ lý Vương, hẳn là hiện tại cậu ta đã đặt vé trên bàn anh rồi đó." Triệu Hướng Hải kinh ngạc, cầm điện thoại mở cửa bước vào phòng, đi đến trước bàn làm việc liền thấy hai tấm vé xem nhạc kịch ở bên trên.

Anh cẩn thận cầm tấm phiếu lên, trong lòng bỗng chốc có chút giật mình.

Vở nhạc kịch này, hôm qua trong lúc ăn cơm anh có vô tình nhắc tới với Quan Trường Phong, còn ai oán nói với hắn rằng bản thân muốn đi nhưng chưa mua kịp vé, trong lòng có chút tiếc nuối.

Anh không nghĩ tới Quan Trường Phong sẽ ghi tạc chuyện này vào trong lòng, hơn nữa dưới tình huống vé đã được bán hết, hắn còn có thể lấy được hai tấm vé VIP có ghế ở ngay hàng đầu tiên, sáng sớm tinh mơ đã mang vé đến tận công ty anh. 

Này.....hình như có hơi săn sóc quá mức?

Triệu Hướng Hải nhíu mày, trong lòng liền nghĩ  hình như chỉ có người yêu mới săn sóc nhau như thế này thôi đúng không? Quan Trường Phong này là có ý gì?

Cả ngày nay Tiêu Diệp đều thật vui vẻ.

Từ khi chia tay cùng với Triệu Hướng Hải, hầu như mỗi ngày hắn đều tức giận, nổi nóng, ghen ghét, và vài loại cảm xúc khác đan xen vào, trên mặt tựa hồ không nhìn ra thần sắc gì. Nhưng hôm nay, hắn chẳng những bước đi nhẹ nhàng, chân mày giãn ra, khóe miệng còn như có như không mà nhếch lên. Nhìn thấy tổng tài nhà mình hôm nay lại có một bộ dáng hoa xuân mơn mởn, lập tức nhân viên công ty liền túm tụm nghị luận sôi nổi. Lao công quét rác ở đại sảnh nhìn thấy khuôn mặt này của Tiêu Diệp, thậm chí còn giật mình đến mức cầm ngược cây chổi, suýt nữa cắm cây chổi lông cứng vào mũi, gây ra thảm kịch.

Mà nguyên nhân khiến cho Tiêu Diệp có tâm tình tốt như vậy thật ra cũng rất đơn giản.

Triệu Hướng Hải làm bữa cho hắn.

Hắn phát hiện, dường như Triệu Hướng Hải chính là loại "thuốc" khiến hắn có thể ổn định tinh thần. Hắn phiền muộn tức tối bao nhiêu ngày, ngang ngược cáu bẳn bao nhiêu ngày, vậy mà Triệu Hướng Hải chỉ cần ôm hắn ngủ một đêm, sáng ra lại làm bữa sáng cho hắn, lại có thể khiến cho tâm tình hắn trở lên bình thản, bình thản đến mức không thể phân biệt đông tây nam bắc. 

Đều do hắn lúc trước hoang phí tình cảm của Triệu Hướng Hải, do hắn làm càn, ngang ngược, ngu ngốc, để rồi bây giờ chỉ cần nhận được một chút ấm áp như vậy cũng đủ sướng đến bay lên tận trời xanh.

Tiêu Diệp vẫn luôn duy trì trạng thái này hết cả ngày làm việc cho đến khi tan tầm.

Hắn ra khỏi công ty, vừa hay gặp được một cô bé bán hoa bên đường.

Dưới con mắt khiếp sợ của cấp dưới, hắn đi tới bên cạnh cô bé, mua một bó hồng đỏ xinh đẹp.

Giờ khắc này, bầu trời bay đầy tuyết trắng xóa. Tiêu Diệp một thân mặc vest đen, cả người phóng ra hormone nam tính quyến rũ mê người, khuôn mặt anh tuấn rực rỡ. Hắn cầm hoa hồng đỏ trên tay, bả vai và tóc đều dính chút tuyết trắng, trong ánh mắt lại tràn ngập bá đạo cùng tự tin, lại nhiều thêm một chút mềm mại nơi đáy mắt. Công ty không ít nhân viên nữ biết tổng tài nhà mình thích nam nhân, nhưng khi các cô thấy cảnh này, vẫn không nhịn được mà không thở nổi, tim trong lồng ngực cũng đập "bang bang" đầy kịch liệt, xém chút nữa là lao ra đường hô: "Em đồng ý!" 

Tiêu Diệp làm lơ những ánh mắt này, vui vẻ lên xe trở về nhà.

Khi hắn vừa trở về, Triệu Hướng Hải còn đang chạy bộ trong phòng tập thể hình. Hắn buông cặp xuống, cầm bó hoa hồng trong tay nhưng lại không biết nên tặng như thế nào. Đúng lúc này hắn thoáng nhìn thấy cặp của Triệu Hướng Hải có đè nên thứ gì đó.

Hắn tò mò ngồi xuống sô pha, duỗi tay cầm lấy hai tờ giấy nhìn thử. 

Là vé xem nhạc kịch.


Trên vé còn có một dòng chữ viết tay lạ hoắc lạ huơ: "Hải ca, biết anh thích xem nên cố ý mua hai tấm vé, không cần cảm ơn tôi! Ngày mai gặp!"

Tiêu Diệp nhìn dòng chữ, khuôn mặt càng trở lên trầm trọng. Có người muốn mời Triệu Hướng Hải đi xem nhạc kịch....

Con mẹ nó là thằng nào?!

Tiêu Diệp híp mắt, trong đầu nảy ra một tên khả nghi nhất - Quan Trường Phong.

Vừa nghĩ tới việc Quan Trường  Phong mởi Triệu Hướng Hải đi xem nhạc kịch, hai người lại cùng nhau đến  nhà hát cùng nhau nghe nhạc, tâm tình mới tốt lên một chút của Tiêu Diệp nháy mắt bị mây đen phủ mù mịt.

Quan Trường Phong quả nhiên có tâm tư khác với Hải ca!

Tiêu Diệp bất giác siết chặt bàn tay, trong lòng lại dâng lên một nỗi phẫn hận không tên, cứ nghĩ tới việc Triệu Hướng Hải có thể sẽ bị người khác cướp đi mất mà trong lòng hắn tràn đầy khủng hoảng kịch liệt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro