Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay, cửa thành An Dương náo nhiệt lạ thường, các đại cô nương và tiểu tức phụ của mỗi gia đình đều ăn mặc vô cùng kiều diễm, trong tay cầm chiếc khăn nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng, ánh mắt gắt gao khóa ở cửa thành.

Trong Thẩm phủ, nha hoàn và mấy gã sai vặt vẫn làm việc như thường ngày, nhưng đuôi lông mày, khóe miệng đều dính sự vui mừng hớn hở, bước chân cũng nhẹ nhàng ba phần hơn so với bình thường.

A Phúc cầm một chồng sổ sách đi vào thư phòng, nhìn thấy thiếu gia trên xe lăn đang bình tĩnh nhàn nhã đọc sách.

A Phúc: “Thiếu gia... Nếu không, phái vài người trong phủ đi nghênh đón Uy Viễn tướng quân một chút nhé... ”

Thẩm Giai Tề chậm rãi lật một trang sách: “Nô tài trong nhà không có việc gì làm? Tha thiết mong chờ tên Bạch Nhãn Lang kia sao? ”

Nhìn thấy hình như chủ tử có chút tức giận, A Phúc vội vàng ngậm miệng lại, chán chường rời khỏi thư phòng.

Trong phòng chỉ còn lại mình, Thẩm thiếu gia nhẫn nhịn phiền muộn lật hai trang sách, sau đó ném sách lung tung trên mặt bàn, không biết y nhớ tới cái gì, lỗ tai thoáng chốc đỏ lên.

Lúc này, đại quân khải hoàn đi qua cửa thành, dân chúng vây xem cao giọng tán dương, xung quanh có các cô nương lớn mật đem khăn tay có hương thơm của mình ném lên người mấy vị tướng quân cao to đang cưỡi ngựa, mấy vị tướng sĩ đều nhìn không chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy chính khí. Vì vậy, những lời khen ngợi xung quanh càng ngày càng lớn.

Qua cửa thành, mấy vị phó tướng bắt đầu lười nhác hẳn lên.

Phó tướng Giáp: “Vừa rồi một chiếc khăn tay bay qua trước mặt ta, thiếu chút nữa thôi ta liền vươn tay ra lấy.”

Phó tướng Ất: “Vậy thì có là gì? Khi nãy có một chiếc khăn cọ qua chóp mũi của ta, ta ngửi thấy mùi hương trên đó, là hoa quế. ”

Phó tướng Bính: “Đây là mùa hè, lấy đâu ra hoa quế?”

Tướng quân Hàn Thủy: “Đó có thể do bình thường ngửi thấy mùi mồ hôi của huynh đệ, mũi bị nhiễm tật xấu. ”

Vẻ mặt phó tướng Ất đáng thương: “Đại ca~, tại sao người cũng hùa theo huynh đệ bắt nạt ta... ”

Tướng quân Hàn Thủy: “Đây không phải là do ngươi dễ bắt nạt sao... ”

Mọi người cười ha ha.

Lúc hoàng hôn, các vị tướng sĩ tham gia xong tiệc chiêu đãi trong cung đình.

Hàn Thủy đưa các huynh đệ vào phủ tướng quân của mình ở thành Tây, cưỡi ngựa ung dung lắc lư muốn đi Thẩm phủ ở thành Đông.

Phó tướng Giáp: “Đại ca, ngươi muốn đi gặp tẩu tử sao?”

Khóe miệng Hàn Thủy mang theo ý cười: “Ừ. ”

Phó tướng Ất: “Chúc đại ca ôm mỹ nhân trở về. ”

Hàn Thủy khoát tay áo: “Tùy ý dùng đồ đạc trong phủ, chính là buổi tối ngàn vạn lần đừng mở cửa.”

Phó tướng Giáp Ất Bính một kiểu ‘Ta hiểu’, cười hì hì đáp: “Tuân mệnh! ! ”

Nói xong linh hoạt dứt khoát đóng cửa lại.

Hàn Thủy cưỡi ngựa chạy như điên, rất nhanh đã đến trước cửa Thẩm phủ, A Phúc đi bộ ở cửa vừa nhìn thấy người, lập tức cười đi tới dắt ngựa.

Hàn Thủy xuống ngựa, vừa đưa dây cương trong tay cho A Phúc vừa hỏi: “Tối nay thiếu gia ăn cơm chưa?”

A Phúc cau mày đáp: “Vẫn chưa, mấy ngày nay quá nóng, thiếu gia cũng chỉ uống hai ngụm trà giải nhiệt. ”

Hàn Thủy: “Ngươi đi nấu một bát canh vịt già, hớt bỏ váng dầu, bưng đến phòng thiếu gia, ta đến đút.”

Khuôn mặt A Phúc giãn ra, luôn miệng đáp lời.

Giữa mùa hè, tuy đã về đêm nhưng hơi nóng vẫn còn, Thẩm Giai Tề chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, có vài phần khó chịu.

Đột nhiên, bên người có từng trận gió lạnh thổi tới, khuôn mặt Thẩm thiếu gia bắt đầu giãn ra.

Hàn Thủy: “Chủ tử, sao không gọi hạ nhân đến quạt?”

Thẩm Giai Tề nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhếch khóe miệng lên nở nụ cười nhìn sang bên cạnh, đợi đến lúc quay mặt đi, ý cười đã sớm không còn bóng dáng: “Uy Viễn tướng quân đến đây, không có đón tiếp từ xa, thứ cho chân thảo dân đi không tiện, không cách nào dập đầu bái lạy.”

Hàn Thủy thu quạt lại, nửa ngồi xổm xuống, kéo tay đối phương đến mặt mình: “Chủ tử còn đang tức giận phải không? ”

Thẩm Giai Tề cười lạnh một tiếng: “Thảo dân sao dám? ”

Nói xong, muốn đem tay mình kéo về, nhưng mà khí lực của đối phương quá lớn, bàn tay nhỏ bé của Thẩm thiếu gia chẳng lay chuyển được một tẹo nào.

Hàn Thủy buông tay ra, Thẩm thiếu gia giống như là con thỏ nhỏ bị kinh hãi, giấu tay mình ở phía sau.

Hàn Thủy liền lấn thân về phía trước, đặt tay lên hai bên xe lăn, thấy sắc mặt đối phương có chút tái nhợt nổi lên màu hồng phấn, ôn nhu trong mắt như muốn tràn ra: “Chủ tử không tức giận là tốt rồi... ”

Nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi mà mình ngày nhớ đêm mong.

Thẩm Giai Tề có chút hối hận vì đã tự chắp tay sau lưng mình, hiện tại không còn đường phản kháng nào. Chỉ có thể bị đối phương quấn quýt đoạt đi tâm trí.

Đợi đến khi Thẩm tiểu thiếu gia phục hồi tinh thần lại, y đã mềm nhũn tựa vào trong ngực Hàn Thủy.

Hàn Thủy nghe tiếng hít thở hơi nặng nề của người trong ngực, mỉm cười hôn lên đỉnh đầu đối phương.

Trong miệng Thẩm Giai Tề mắng: “Đồ khốn kiếp, ngươi là đồ đầy tớ gian ác lừa gạt chủ nhân. ”

Nhưng giọng nói lại mềm mại như một chú cún con.

Hàn Thủy: “Chủ tử, chuyện lúc trước ta đồng ý với ngươi, ta làm được rồi, ngày mai Trương ngự y kia sẽ đến xem chân cho ngươi. ”

Trong mắt Thẩm Giai Tề lóe lên ánh sáng: “Thật sao? ”

Hàn Thủy: “Thật.”

Nói xong, lại muốn hôn người trong ngực.

Thẩm Giai Tề thấp giọng cầu xin: “Không cần, đau miệng... ”

Hàn Thủy nuốt lời cầu xin của đối phương vào trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro