Chương 4 - Đại hàn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ thân cho rằng lộ trình đi kinh thành không thể để lọt ra ngoài, tránh cho bị thổ phỉ theo dõi, vì thế mà ta và Lâm Trọng Đàn cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Từ lúc ta đẩy hắn xuống nước đến nay thì hiếm khi hai người bọn ta ở chung một chỗ, ta không thích để ý đến hắn, hắn cũng không phải kiểu mặt nóng dán mông lạnh. Ở Lâm gia ba năm, hắn từng mấy lần tìm ta nhưng ta đều không đáp lại hắn, thậm chí nếu có lỡ gặp phải thì đến cả một tiếng Nhị ca ca ta cũng sẽ không thèm gọi, chỉ vờ như không nhìn thấy người này.

Thời gian dài, Lâm Trọng Đàn dần dần không chủ động tới tìm ta nữa.

Cho nên dọc đường đi chúng ta nhìn nhau không nói gì, ta lật giở từng trang sách đọc, còn hắn lại nhàn rỗi đến lịch sự tao nhã, một đường chỉ chơi cờ phẩm trà, cũng không đọc sách.

Ta để ý mỗi lần xe dừng lại nghỉ ngơi, Lâm Trọng Đàn sẽ lấy một quyển sách rồi xuống xe, hắn đi xa, đi quá một hồi mới trở về. Bởi vì hắn không mở sách ở trên xe nên ta cũng không biết bên trong là cái gì.

Nhưng ta hoài nghi liệu nội dung bên trong có phải là đề khảo thí để nhập Thái Học hay không. Tuy chúng ta có thể vào Thái Học đọc sách nhưng sau một tháng ở Thái Học sẽ có một lần khảo thí. Mặc dù nếu có làm bài không tốt thì cũng không bị đuổi về, nhưng làm không tốt thì chắc chắn phụ thân sẽ càng cho rằng ta là đứa vô dụng.

Phu tử của Lâm Trọng Đàn vốn từng là tiên sinh ở Thái Học, nói không chừng đã lén tiết lộ đề cho Lâm Trọng Đàn để khiến cho hắn như phượng hoàng hiện thế, *nhất minh kinh nhân.*

* Nhất minh kinh nhân: thành ngữ, ý chỉ bình thường thì không động thanh sắc, đột nhiên lại làm những việc khiến người ta kinh ngạc.

Chẳng qua đấy cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi.

Thời điểm đã đi xa kinh thành được trăm dặm, ta vẫn như thường ngày chăm chỉ đọc sách, xe ngựa một đường đi thông thoáng, bỗng nhiên lại xóc nảy khiến ta ngẩng đầu.

Ngay sau đó xe ngựa ngừng lại, ta còn chưa có kịp hỏi tại sao lại dừng xe thì Lâm Trọng Đàn ngồi bên cạnh ta đã đột nhiên đưa tay ra giữ chặt ta.

"Đợi lát nữa chạy với ta." Hắn nói nhẹ, thanh âm như nhạc cổ dễ nghe.

Ta nhận ra không khí xung quanh không đúng lắm, hoảng loạn hỏi hắn "Là sơn tặc sao? Sắp đến kinh thành rồi mà."

Lâm Trọng Đàn ngoảnh mặt nhìn về phía cửa sổ bên kia, thanh âm cực lưỡng lự mà nói, "Kinh thành gần đây đã thay đổi đại tướng quân, xưa nay tân quan tiền nhiệm đều cần có chút công trạng để đề bạt với cấp trên, cho nên cố ý mặc kệ sơn tặc ven đường, chỉ khi sơn tặc gây ra chuyện lớn thì bọn họ mới đưa người đến tiêu diệt."

"Cơ mà...... Cơ mà sơn tặc sẽ giết người, sao có thể......"

Lâm Trọng Đàn quay đầu lại nhìn ta, từ trước đến nay hai tròng mắt mỹ lệ của hắn không có quá nhiều cảm xúc. Ta từ trong ánh mắt hắn đọc hiểu ý tứ, không hề mở miệng nữa, chỉ ngưng thần chú ý động tĩnh bên ngoài.

Quả nhiên bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng đao kiếm, còn có tiếng người thét chói tai vì đau, ta chưa từng trải qua sự việc như vậy nên sợ tới mức lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh.

Đột nhiên xe ngựa không biết bị thứ gì va chạm thật mạnh, màn xe bị một đao chém thành hai nửa, khuôn mặt của một đại hán nửa thân trần tay cầm đao thình lình xuất hiện.

Đại hán nhìn chúng ta, trên mặt hắn lộ vẻ hung thần ác sát, cười xấu xa nói "Chà, nơi này còn cất giấu hai tiểu gia hỏa da thịt non mịn quá nè."

Không đợi ta kêu cứu thì Lâm Trọng Đàn đã hất tay về phía đại hán kia một cái, kim phấn của chữ viết nhanh chóng làm mờ hai mắt hắn, ngay sau đó Lâm Trọng Đàn một chân đá trúng cửa, sau khi đạp tên kia xuống xe liền nhanh chóng lôi kéo ta chạy đi.

Ta chưa bao giờ chạy trốn nhanh như vậy, đến giày cũng tuột mất một bên. Sơn tặc cũng không định buông tha chúng ta, nhanh chóng cưỡi ngựa truy đuổi. Lâm Trọng Đàn mang theo ta chạy hướng vào rừng toàn cây khó đi, ta không mang giày nên chẳng mấy chốc chân bắt đầu đau thấu tim gan, nhưng ta không dám hé răng vì sợ Lâm Trọng Đàn sẽ vứt bỏ ta.

Âm thanh đuổi giết phía sau cứ liên tục không ngừng, lòng ta càng thêm hoảng loạn. Khi đi ngang qua một mảnh rừng rậm, Lâm Trọng Đàn đột nhiên ngừng lại, ta biết mình là vật ngáng chân nên không dám tùy tiện mở miệng, cho đến khi hắn đem ta nhét vào một hố đất.

Hố đất có cục đá khiến phía sau lưng ta bị cọ đến, ta nhịn không được hít một hơi, Lâm Trọng Đàn cũng tiến vào, một bên lấy cây cối che lấp, một bên che lại miệng của ta.

Bàn tay che miệng ta chính là tay hắn vừa hất kim phấn xong, lòng bàn tay vẫn còn sót lại chút ít bột. Ta bất ngờ nếm phải kim phấn nên vội vàng nhắm chặt miệng.

Hố đất không lớn, hai người bọn ta chen ở trong đó chật chội vô cùng, hô hấp của Lâm Trọng Đàn tựa hồ phà vào gò má của ta. Cũng không biết hắn dùng huân hương gì, mặc cho việc hắn một đường chật vật chạy trốn, vậy mà trên người hắn vẫn là hương thơm.

Thanh âm của sơn tặc dần dần tiếp cận, bởi vì sợ hãi nên ta nhịn không được nhắm mắt lại. Có lẽ sơn tặc sẽ phát hiện chúng ta mất, ta và Lâm Trọng Đàn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chẳng lẽ cũng muốn cùng năm cùng tháng cùng ngày mà chết sao?

Nếu người trong nhà biết được chúng ta đã chết, chắc chắn sẽ vì Lâm Trọng Đàn mà đau khổ không thôi.

Miên man suy nghĩ một phen, ta bỗng cảm giác bên chân có tiếng lá sột soạt, hình như là có người đang dùng đao chém loạn. Ta sợ tới mức cả người cứng đờ, mở mắt ra lại chạm mắt với Lâm Trọng Đàn.

Lâm Trọng Đàn giống như một chút cũng đều không sợ, hàng mi dài rủ xuống hai tròng mắt lạnh như băng của hắn, dường như hắn cũng chú ý tới ta đang nhìn nên sóng mắt hắn chuyển nhẹ rồi liếc ta một cái.

Hắn...... Lớn lên thật đúng là khá xinh đẹp.

Ta ghen ghét mà nghĩ.

Đôi mắt hắn lấp lánh như đá quý vậy.

Hình như sơn tặc không phát hiện ra cái hố này, thanh âm bọn chúng dần dần đi xa, ta liền từ từ bình ổn hô hấp. Lâm Trọng Đàn xốc cây cối lên, ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, "Bọn họ sẽ đi về phía trước truy đuổi một đoạn đường, đến khi không tìm được chúng ta thì chắc chắn sẽ quay trở về đây tìm. Ngoài ba mươi dặm có một binh doanh, chúng ta chỉ cần tìm được binh doanh là được cứu rồi."

Ta đi theo Lâm Trọng Đàn, đang muốn ngồi dậy thì hắn lại đột ngột ấn ta trở về. Đầu ta nặng nề cộp một cái khiến ta đau đến chảy nước mắt, đang định hỏi hắn muốn làm gì vậy thì ta lại nhìn thấy vết cắn trên tay Lâm Trọng Đàn.

Có rắn!

Ta quay đầu tìm quanh, quả nhiên nhìn thấy một con rắn đang nhanh chóng du tẩu, bởi vì chỉ nhìn thấy cái đuôi nên ta cũng không biết con rắn kia có độc hay không.

Ngày trước ta và dưỡng mẫu ở nông thôn, đã từng gặp qua vài con rắn nên ta biết một chút phương pháp xử lý. Ta vội vàng ngồi dậy, đem dây cột tóc gỡ xuống cột vào tay Lâm Trọng Đàn, lại định giúp Lâm Trọng Đàn hút máu trên miệng vết thương.

Nhưng Lâm Trọng Đàn bắt tay ta rút về, "Không có thời gian, đi thôi!"

Hắn bắt lấy tay ta rồi kéo một đường hướng phía Tây Bắc chạy, chân ta vô cùng đau đớn, thật sự chạy không nổi nữa đành chỉ có thể hất tay hắn ra rồi ngồi xổm xuống, "Ta đi không được nữa rồi, mình ngươi chạy đi thôi."

Lâm Trọng Đàn quay đầu lại nhìn ta một lúc, đột nhiên ngồi xổm xuống nói "Đi lên."

Đến cả con kiến còn ham sống, tất nhiên ta cũng không muốn chết, ta nhìn chằm chằm lưng Lâm Trọng Đàn vài lần rồi cuối cùng vẫn quyết định bò lên lưng hắn.

Cõng một người chạy so với tự mình chạy rất khác nhau. Hô hấp của Lâm Trọng Đàn càng ngày càng nặng, hắn thật sự chịu đựng không nổi nữa nên bảo ta lấy viên thuốc bên trong túi tiền đeo bên hông của hắn ra.

Ta đem thuốc viên lấy ra, thấy Lâm Trọng Đàn không định dừng lại nghỉ ngơi nên chỉ có thể nhét nó vào trong miệng hắn. Hắn gần như là gấp không chờ nổi mà nuốt luôn thuốc viên vào, lúc hắn ăn còn vội đến mức cắn cả vào ngón tay ta.

"A!" Ta vội vàng rút tay ra, ngón tay đã có dấu răng, ta ăn đau mà ngậm lấy ngón tay, lại ngờ ngợ nhận ra tay ta vừa mới mới bị Lâm Trọng Đàn cắn qua nên vội vàng buông tay.

Cũng may Lâm Trọng Đàn không biết lúc nãy ta đã làm gì, ta trộm đem ngón tay dính nước miếng bôi lên quần áo hắn.

Lúc nãy sắc trời vốn là gần chạng vạng, hiện giờ đã hoàn toàn tối tăm, đường đêm rất khó đi, bọn ta chạy cho đến khi thấy một cái miếu Thành Hoàng thì Lâm Trọng Đàn quyết định ngừng lại.

Miếu Thành Hoàng này hoang vu hẻo lánh, bảng hiệu ở cửa đã đóng một tầng mạng nhện thật dày. Lâm Trọng Đàn buông ta xuống, sau đó lại tự mình cầm một viên thuốc lên ăn rồi mới đi vào trong miếu. Một lát sau hắn đi ra nói "Bên trong không có ai, đêm nay ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi."

Ta tự nhiên là đồng ý.

Vào trong miếu, ta miễn cưỡng tìm một chỗ còn tính là sạch sẽ để ngồi xuống rồi cởi tất ra.

Chân ta quả nhiên bị thương, có vài chỗ còn xuất huyết, ta lấy khăn tay trên người chà lau, Lâm Trọng Đàn vừa mới ra ngoài giờ quay lại cầm theo một xô nước.

Thì ra trước đây miếu Thành Hoàng này cũng có người ở, sau miếu có một cái giếng, còn có cả thùng nước bị bỏ lại. Lâm Trọng Đàn đem thùng nước nhấc tới trước mặt ta, ý bảo ta lấy cái này rửa chân, chính hắn lại quay đi dọn dẹp miếu, chuẩn bị thu thập để đêm nay có thể ngủ lại.

Suốt một đường ta đã nhờ Lâm Trọng Đàn chiếu cố nên không thể không tạm thời buông bỏ chán ghét đối với hắn, "Mu bàn tay ngươi bị thương kìa......"

"Không có việc gì, con rắn kia không có độc." Lâm Trọng Đàn nhàn nhạt nói.

Ta "Ah" một tiếng, không biết nói thêm gì nữa nên đành phải cúi đầu xử lý miệng vết thương trên chân. Sau một chén trà nhỏ thì đột nhiên trời đổ mưa to. Trong khi ta lo lắng tối nay trời sẽ rét lạnh, Lâm Trọng Đàn lại nhếch môi dưới.

Làm sao mà hắn còn cười được hay vậy?

Chúng ta mới bị sơn tặc tập kích nên cũng không biết những người khác có sống sót nổi không. Lương Cát tuy rằng nói nhiều, thường xuyên chọc tức ta, nhưng ta cũng không mong Lương Cát sẽ xảy ra chuyện.

Nước mưa tầm tã rơi, hàn khí càng ngày càng nặng, ta không có mặc áo kép*, chỉ có thể ôm chân ngồi co ro. Lâm Trọng Đàn đột nhiên nhìn sang ta, hắn nhìn chằm chằm ta vài lần liền đi tới.

* áo kép: áo hai lớp

Hắn thình lình đến gần ta khiến ta có chút bất an ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhị ca ca, ngươi...... Không thể bỏ ta, phụ thân biết sẽ trách cứ ngươi!"

Sắc mặt Lâm Trọng Đàn lúc này tái nhợt hơn rất nhiều so với ban nãy, hẳn là do cõng ta chạy trốn đi. Hắn ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ cười, "Sao không đem kim phấn trên mặt lau đi, giống như......"

Hắn dừng lại một chút, "Tiểu hoa miêu*."

*hoa miêu: yêu mèo

Hắn nói ta giống hoa miêu, làm ta lập tức nhớ tới chuyện ngày xưa bằng hữu của hắn gọi ta hắc miêu. Ta cắn chặt răng, không phục mà nghĩ ba năm nay ta đã dưỡng trắng nhiều như vậy, không bao giờ là hắc miêu nhé.

Hoa miêu......

Hoa miêu cũng không phải, ta mới không phải mèo!

Thùng nước ta đã dùng để cọ chân nên không thể dùng nữa, mưa to nên không thể đi ra ngoài để đổi xô nước, Lâm Trọng Đàn lấy khăn tay của hắn ra, sau khi cho thấm nước mưa ướt nhẹp liền đưa cho ta.

Chỉ là không có gương nên ta lau nửa ngày không xong, Lâm Trọng Đàn nhíu mày, dứt khoát lấy khăn tay giúp ta lau.

Bởi vì động tác này mà hương khí trong ống tay áo của hắn theo gió chui vào trong mũi ta. Hắn rõ ràng là chạy nạn, áo mũ vậy mà vẫn chỉnh tề, không giống ta, tóc tai tán loạn, giày cũng cũng bay đâu mất một cái.

Lòng tự ti lại nổi lên, thế cho nên khi hắn bảo cùng ôm nhau ngủ để sưởi ấm tránh nhiễm lạnh, ta từ chối liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro