Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Tống Viễn Đường đã đeo tai nghe, không nghe rõ Hạ Doãn Trì nói câu cuối.

Hạ Doãn Trì cười khúc khích, sờ mũi một cái che dấu lời vừa nói, "Không có gì, cậu cứ viết đi."

Không nói thêm gì nữa, sau 10 phút, Tống Viễn Đường tính xong phần cuối, thu bài tập vào cặp, chuẩn bị ôn bài.

Hạ Doãn Trì cất điện thoại, liếc xem giờ rồi nhìn Tống Viễn Đường, "Xong rồi à? Sớm thế."

Thực ra cũng không hẳn là sớm, chỉ là so với lúc đầu sớm hơn chừng mười lăm phút. Tống Viễn Đường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, vác cặp lên.

Hạ Doãn Trì thấy lưng áo của cậu bị cặp sách ép không còn thẳng, như đôi cánh bướm run rẩy, không thể ngăn mình đặt tay lên vai Tống Viễn Đường, nhẹ nhàng vén thẳng lại.

"Cậu làm gì vậy?"

Bất ngờ bị Hạ Doãn Trì tiến lại gần, Tống Viễn Đường vô thức tránh một chút, nhưng không thực sự tránh xa, chỉ nhíu mày bất mãn.

"Cậu mỗi ngày mang theo cặp sách nặng như vậy, không mệt hả?" Hạ Doãn Trì nhìn thấy dáng vẻ hơi mâu thuẫn của cậu, nhưng vẫn cố gắng giữ lưng thẳng, qua lớp áo học sinh có thể thấy bờ vai nhô lên như đôi cánh bướm.

Tống Viễn Đường không trả lời, Hạ Doãn Trì ước lượng cặp sách rất nặng, đề nghị, "Vậy cậu để tôi giúp cậu  vác nhé."

Như dự đoán, Tống Viễn Đường lạnh lùng từ chối.

Họ khóa cửa phòng học, đi ra ngoài lớp, Tống Viễn Đường liếc về phía sân tập, bên trên tối om, như hàm răng nhe ra trong đêm, nuốt chửng hết ánh sáng.

Hạ Doãn Trì hơi mơ hồ, nghe thấy Tống Viễn Đường nói, "Cậu về trước đi."

"Cậu định đi đâu?" Anh rất quan tâm hỏi, đã muộn như vậy, Tống Viễn Đường một mình không an toàn.

Tống Viễn Đường ngẩn ra vài giây, thấy vẻ mặt không muốn bỏ cuộc của Hạ Doãn Trì, mới chỉ về phía sân tập, "Tôi muốn đi chạy bộ."

Lúc này Hạ Doãn Trì mới kinh ngạc, Tống Viễn Đường da trắng, cơ bắp không nhiều, nhìn là không phải người thường xuyên tập thể dục, mà nói tới chạy bộ thì quả là lần đầu. Nhưng nghĩ lại đến sắp có Hội thao, Hạ Doãn Trì lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

"Cậu có báo môn thi đấu à?"

Tống Viễn Đường âm thanh buồn rầu, không mấy vui vẻ trả lời, "Ừm."

Hạ Doãn Trì không hỏi thêm, anh vẫn luôn có thể chính xác đoán được tâm trạng của Tống Viễn Đường, lúc cậu cô đơn thì nghĩ cách trêu chọc cho vui, lúc cậu không cần đến mình thì lặng lẽ lui về, như không khí tự nhiên luôn ở khắp mọi nơi.

Hai người lặng lẽ đi tới sân tập, lúc này chẳng còn ai, bên sân bóng rổ có một ngọn đèn mờ mờ, như sao đom đóm trong đêm, chiếu sáng một góc nhỏ.

Tống Viễn Đường đặt cặp bên khán đài, liếc nhìn Hạ Doãn Trì đi theo phía sau, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.

"Tôi cũng đã báo thi đấu." Hạ Doãn Trì cũng đặt cặp xuống, trong bóng tối nhìn Tống Viễn Đường, sân tập yên tĩnh, anh gần như có thể nghe thấy tiếng hơi thở của Tống Viễn Đường, "Cậu đoán xem tôi báo môn gì?"

Tống Viễn Đường đang bắt đầu làm động tác khởi động, không quá hứng thú với câu hỏi của Hạ Doãn Trì, miễn cưỡng đáp "Không biết."

Hạ Doãn Trì hơi mở mắt cười khúc khích, ẩn ý bảo, "Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Nói xong, anh cũng bắt đầu làm động tác khởi động giống Tống Viễn Đường, rất nghiêm túc mà bắt chước, như vậy có thể tiếp cận cậu gần một chút.

"Cậu cũng phải chạy à?" Cuối anh Tống Viễn Đường nghiêng đầu liếc nhìn anh.

Hạ Doãn Trì mở rộng cánh tay, tâm trạng rất thoải mái, "Không, tôi không chạy, tôi ở đây chờ cậu."

Mặc dù Hội thao còn nửa tháng nữa, nhưng trong đầu anh đã hiện ra cảnh tượng mình đứng chờ Tống Viễn Đường với hai tay mở rộng. Nếu cần, Hạ Doãn Trì sẽ cùng cậu chạy, nếu không cần, thì anh cứ ở đó chờ.

Tuổi trẻ si tình dường như chỉ là đơn giản, nhưng lại đẹp đến nỗi khiến mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa.

Lúc này Hạ Doãn Trì đang nghĩ, không chỉ là hiện tại, mà về sau trong bất kỳ hoàn cảnh nào, miễn là Tống Viễn Đường vui lòng, anh sẽ mãi mãi đợi ở đó, đó điểm kết nối duy nhất.

Chờ một ngày cậu bay như cơn gió, rơi vào vòng tay mềm mại của Hạ Doãn Trì, để đổi lấy sự dịu dàng.

Tống Viễn Đường ngồi xổm buộc giày, đeo tai nghe rồi bắt đầu chạy, bóng dáng nhanh chóng lấp khuất trong bóng đêm.

Hạ Doãn Trì ngồi trên bãi cỏ bên đường chạy, ánh mắt luôn dõi theo Tống Viễn Đường trong bóng tối, dù là trong đêm tối đen kịt này, anh vẫn có thể cảm nhận được vị trí của cậu.

Bất kể Tống Viễn Đường chạy đến đâu, cậu  vẫn mãi mãi ở trong tầm nhìn của Hạ Doãn Trì.

Mây đen dần tan, mặt trăng lộ ra, đổ xuống ánh sáng mờ ảo trên sân tập. Trong ánh sáng lập loè, bóng dáng thanh niên lao đi. Qua một vòng, Tống Viễn Đường không hề dừng lại, vẫn cứ tiếp tục chạy vòng thứ hai, dù đã thở không ổn nhưng vẫn cố gắng kiên trì.

Tình cờ, cậu liếc về phía xuất phát điểm, xa xa nhìn sang một vùng tối đen, chẳng thấy gì cả, kể cả Hạ Doãn Trì.

Có lẽ anh đã đi rồi, Tống Viễn Đường nghĩ khi mệt nhọc bước chân, Hạ Doãn Trì không có lý do cũng không có nghĩa vụ phải đợi cậu.

Dường như mọi việc đều không nên xảy ra, như một trận lũ quét ập đến không thể ngăn cản, bất kể vì lý do gì, Hạ Doãn Trì cũng không nên tiếp cận, thâm nhập vào cuộc sống của cậu , phá vỡ ranh giới cuối cùng. Nhưng anh vẫn cứ không nghe lời can ngăn, cứ miệt mài theo đuổi, Tống Viễn Đường rõ ràng trong lòng muốn đuổi đi, nhưng lại mặc kệ để anh tiến gần.

Chạy hết nửa vòng, chỉ còn lại đoạn cuối, Tống Viễn Đường bứt tốc, gần như muốn đâm vào mặt đất, liều mạng về đến điểm xuất phát. Khi đến nơi, cậu đã thở hổn hển, đỡ gối lưng cúi xuống dốc sức thở dốc.

Bóng dáng Hạ Doãn Trì liền đứng trước mặt cậu, cậu chẳng nhìn lại.

"Ba phút năm mươi giây."

Bình thường tiết thể dục chỉ là hình thức, đa số thời gian đều bị các môn khác lén chiếm dụng, cho dù thực sự có lên tiết thể dục, cũng chỉ là làm một số bài tập khởi động, để học sinh hoạt động tự do, không có nhiều cơ hội thực sự rèn luyện.

Vì vậy thành tích của Tống Viễn Đường cũng không quá tốt.

Nhưng lúc này cậu không có tâm tư quan tâm mình có thể chạy được bao nhiêu hay không, sau một thời gian dài không vận động khiến cả người Tống Viễn Đường không được tốt, hai chân mềm oặt, cổ họng khô rát, hít vào không khí lạnh rất khó thở, bụng dưới cũng ê ẩm.

Hạ Doãn Trì do dự một chút, tiến lên vỗ về lưng cậu  để giúp thở. Lúc này Tống Viễn Đường như một chú mèo hiền lành, bỏ đi vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng thường ngày, hoàn toàn chấp nhận tấm lòng chăm sóc của Hạ Doãn Trì mà không phát ra tiếng.

Sân tập yên tĩnh chỉ có tiếng gió, hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa mét, bàn tay Hạ Doãn Trì đặt trên lưng Tống Viễn Đường, nơi đó lên xuống sóng sánh, mỗi một lần hạ xuống đều như đợt sóng cuốn tràn vào trong lòng Hạ Doãn Trì.

Anh nhẹ nhàng nuốt nước bọt, cảm thấy hơi nóng từ cơ thể lan ra, cổ cũng hồng lên, dường như không chỉ Tống Viễn Đường vừa mệt vì chạy mà là chính anh.

Còn trái tim cũng đập liên hồi, như muốn nhảy ra vậy.

Dưới ánh trăng, họ hô hấp cùng nhịp, tim đập cùng nhịp, cả bóng dáng cũng hòa làm một. Trong ánh trăng mờ ảo này, Hạ Doãn Trì muốn lắm được hôn Tống Viễn Đường. Vì thế, ở nơi không có ai nhìn thấy, anh khẽ nhúc nhích hai ngón tay đặt lên môi, từ từ di chuyển lên trên lưng Tống Viễn Đường, đặt lên một nụ hôn khẽ khàng.

Tác giả có lời: Trong truyện, học sinh cấp 3 không phải chạy 800m mà là chạy 1000m, thời gian cũng sửa lại một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro