Chương 2: Hành hung tra nam, đuổi cả hắn và tiểu tam ra khỏi nhà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tân Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ trở về ngay lúc này, cậu luôn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, hắn nói cậu đi hướng đông thì cậu liền đi hướng đông, hắn nói cậu đi hướng tây thì cậu nhất định sẽ đi hướng tây, vậy mà tại sao hôm nay cậu không nghe lời hắn trở về nhà cha mẹ, ngược lại đi tới nơi này?

Hắn hé miệng tưởng chừng như muốn giải thích, "Bảo bối, em nghe anh nói."

Yến Thanh Trì nhìn đến miệng hắn, vừa nãy nước trong xô ào đến tràn vào trong miệng, hắn vừa mở miệng, nước trong miệng liền lập tức chảy ra, trông vô cùng buồn cười, không khỏi mang theo chút trào phúng cùng khinh miệt.

"Được rồi, còn giải thích cái gì, mau cút đi."

Cậu vốn dĩ tới đây là để hành hung cái đầu chó của Lý Tân Nhiên, nhưng tới khi gặp được người rồi thì lại muốn suy nghĩ lại, kẻ cặn bã như vậy, động vào chỉ làm ô uế tay mình.

Yến Thanh Trì nói xong, nhường đường ra khỏi cửa, "Cút đi, mang theo cả tiểu tam của anh, từ nơi nào đến đây thì lăn trở về nơi đấy."

Lý Tân Nhiên vội vàng dừng lại, mạnh mẽ đem động cơ rút ra, Yến Thanh Trì đột nhiên không kịp phòng bị gì liền phải nhìn thấy bảo bối của người khác như vậy, nhất thời cảm thấy có chút cay mắt, cậu ghét bỏ dời mắt đi, trong lòng phun tào, tên này hoá ra cũng chẳng ra gì, thoạt nhìn còn không lớn bằng cậu. Không đúng, cậu nhanh chóng ý thức được, là không bằng cậu ở lúc trước, còn hiện tại ở thân thể này không biết ra sao. Yến Thanh Trì có chút sầu não, quyết định chờ dạy dỗ xong tra nam, liền đi xem của cậu hiện tại như thế nào, dù sao đây cũng liên quan đến chuyện cả đời của cậu nha!

Lý Tân Nhiên bò xuống giường, duỗi tay muốn ôm Yến Thanh Trì, kết quả còn chưa kịp đến gần, liền bị Yến Thanh Trì trực tiếp dùng một chân đá trở về trên giường.

"Bảo bối, em nghe anh giải thích." Hắn giãy giụa ngồi dậy.

Tiểu tam ở phía sau hắn đang bọc khăn trải giường trên người, run bần bật.

Yến Thanh Trì đút hai tay vào túi, lạnh nhạt nói: "Không cần phải giải thích, nhìn xem cả thân mình đều trần trụi, chuyện rõ ràng như vậy, còn muốn giải thích cái gì? Chả nhẽ lại còn bắt tôi phải ôm khăn trải giường run rẩy đến trước mặt anh vờ ngây thơ hỏi, ' Đây là cái gì vậy? Là anh không cẩn thận làm đổ sữa bò lên sao? ' mới vui vẻ đúng không?"

"Không phải, anh chỉ là nhất thời bị chuốc bùa mê thuốc lú, anh thật sự không cố ý."

"Được rồi, đã biết, cút đi."

"Bảo bối, anh......"

"Anh con mẹ nó không dứt khoát từ bỏ dây dưa được à ?!" Yến Thanh Trì tức giận, "Tôi nói chuyện đàng hoàng với anh anh không chịu phải không? Một hai phải cùng tôi lải nha lải nhải không dứt phải không? Có tin tôi đánh anh một cái khiến anh muốn bỏ chạy cũng không được không hả!"

Lý Tân Nhiên sao còn có thể không hiểu ý tứ cậu nói, nhưng hắn chỉ tự cho là Yến Thanh Trì đột nhiên phát hiện bạn trai mình lừa dối cho nên mới nhất thời tức giận, giống như trở thành người khác, nhưng thật ra trong lòng cậu, Yến Thanh Trì vẫn rất yêu hắn, khẳng định sẽ không nỡ xuống tay với mình. Hắn sở dĩ nói như vậy, thực chất cũng chỉ là phán đoán nói miệng qua loa, tự cho rằng chính mình chỉ cần giả vờ khổ nhục kế, Yến Thanh Trì nhất định sẽ đau lòng mà bỏ qua cho hắn, việc này cũng có thể tạm cho qua đi.

Vì thế Lý Tân Nhiên vẻ mặt ôn nhu nói, "Bảo bối, em đánh đi, là anh đã làm ra chuyện sai trái, chỉ cần có thể làm em nguôi giận, em muốn đánh chết anh cũng được."

Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt giả dối của hắn, có chút không biết nên làm gì, này là đang tính làm cái gì? Tình thánh?

Lý Tân Nhiên thấy cậu bất động, càng kiên định vào suy đoán của mình, mạnh dạn đứng lên, "Em đánh anh đi, anh nhịn được, chỉ cần em không tức giận, anh như thế nào cũng được."

Yến Thanh Trì: Cậu lần đầu tiên thấy có người vội vàng muốn bị đánh như vậy.

"Đánh đi, bảo bối!" Lý Tân Nhiên nhắm mắt lại, giả vờ biểu tình tới mức bị chính mình làm cho cảm động.

Yến Thanh Trì thật sự bị hắn làm cho sợ hãi, "Vậy tôi đánh nhé?"

"Em đánh đi, đánh là tình yêu tình thương, anh biết bảo bối đánh anh cũng là bởi vì quá yêu anh."

Yến Thanh Trì trào phúng cười, "Vậy là anh đã nhìn lầm bảo bối của anh rồi, tôi đánh anh, đơn thuần do anh là tra nam."

Yến Thanh Trì nói xong, một chân đạp đến, đánh đến hung hăng.

Lý Tân Nhiên đột nhiên bị đánh, không kịp phòng ngừa, đầu óc choáng váng nghĩ, kịch bản hắn tưởng tượng không giống như thế này! Bảo bối của hắn sao lại thật sự đánh hắn! Lại còn đánh hung như vậy!

Yến Thanh Trì đánh được một lát, cảm thấy không khác biệt lắm, lúc này mới đứng lên, lắc lắc tay, "Mẹ nó, đã lâu không đánh ai, đột nhiên đánh một trận, tay có chút đau."

Cậu giương mắt nhìn lại, liền thấy Lý Tân Nhiên hai mắt mở to không dám tin, trên mặt đầy dấu bầm tím, trông như bị doạ sợ, vẻ mặt ngu ngốc lẫn với khiếp hãi nhìn cậu. Yến Thanh Trì không kiềm chế được, "Xì" một tiếng bật cười. Lý Tân Nhiên lớn lên cũng là nhân mô cẩu dạng*, cũng có khí chất soái ca, nhưng vào lúc này, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy buồn cười. Yến Thanh Trì bỏ tay xuống, tự hỏi mình cũng không có đánh vào mặt quá nhiều, sao mặt mũi Lý Tân Nhiên đều bầm dập hết cả lên vậy? Chẳng lẽ là có vài cái sơ ý xuống tay quá nặng?

*nhân mô cẩu dạng (人模狗样): kẻ không ra gì; vẻ ngoài trông có vẻ thanh cao, nhân cách bên trong lại thối nát.

Cậu vừa nghĩ, quay đầu nhìn tới tiểu tam vẫn còn đang run rẩy, mở tủ quần áo lấy ra hai bộ đồ của tra nam ném đến, lạnh lùng nói: "Mặc vào, sau đó cùng với hắn cút đi, cậu có thể làm được phải không?"

Tiểu tam lập tức gật đầu như giã gạo, cậu ta vừa mới chứng kiến Yến Thanh Trì hành hung Lý Tân Nhiên, chỉ cảm thấy Lý Tân Nhiên là kẻ nói dối không chớp mắt. Suốt ngày nói tên kia nhà hắn giống thỏ bông mềm mại, mẹ nó đây là con thỏ sao? Là người thỏ! Siêu cấp Xayda thỏ! Godzilla thỏ chuyên đánh nhau với Ultraman !

Cậu ta run rẩy mặc quần áo, lại sang giúp Lý Tân Nhiên mặc quần áo, Lý Tân Nhiên lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, lửa giận ngùn ngụt, chỉ vào Yến Thanh Trì mắng, "Mày mẹ nó cũng dám đánh tao! Yến Thanh Trì, mày khốn kiếp cũng dám đánh tao! Mày ăn gan hùm mật gấu à!"

Hắn giãy giụa bò dậy, lao tới muốn đánh Yến Thanh Trì, kết quả vừa mới tới gần đã bị Yến Thanh Trì lần thứ ba đạp văng ra ngoài.

Tiểu tam không đành lòng quay đầu lại xem, thầm nghĩ tên này đúng là ngốc, đã đến lần thứ ba vẫn chưa rút được kinh nghiệm!

Yến Thanh Trì chậm rãi bước đến trước mặt Lý Tân Nhiên, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Tôi không chỉ dám đánh anh, tôi còn dám tiếp tục đánh anh, luôn không ngừng đánh anh!"

Cậu cười cười, nhìn Lý Tân Nhiên vẻ mặt tức giận, ôn nhu nói, "Con người ai lại không một lần sinh bệnh, nhưng ai lại sinh bệnh cả đời, sẽ có một ngày khỏi bệnh. Trước kia là mắt tôi mù, coi trọng người rác rưởi như anh, tuy rằng anh rác rưởi làm người đời ghê tởm, nhưng tôi cũng là kẻ chẳng ra gì, cho nên bị anh ám, là do tôi xứng đáng nhận. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta đường ai nấy đi, nếu như anh chấp nhận hảo tụ hảo tán*, cả hai chúng ta đều sống yên bình qua ngày. Nhưng nếu anh cố chấp không đồng ý, lần sau bất cứ khi nào tôi nhìn thấy anh đều sẽ đánh anh một trận, Tâm trạng tôi thất thường, mỗi lần xuống tay đều không thể kiểm soát mức độ nặng nhẹ. Nếu có ngày anh bị tôi đánh đến trở thành phế vật, tôi cũng sẽ có lòng tốt mà mua bảo hiểm cho anh."

*hảo tụ hảo tán (好聚好散): dễ hợp dễ tan; kết thúc mối quan hệ một cách nhanh chóng, gọn gàng, không níu kéo.

"Yến Thanh Trì, mày còn ở đó giả thanh cao, lúc thường không cho ai chạm vào người, tao đã biết mày mẹ nó bị bệnh liệt dương, mày không phải nam nhân, mày...... A!"

Yến Thanh Trì một chân dẫm lên nơi mấu chốt của hắn, biểu cảm thản nhiên, tựa như thứ ở dưới lòng bàn chân chỉ là một cục đá, "Tôi đã nói tâm trạng tôi không tốt, anh tưởng tôi đang nói đùa à?"

Cậu nhìn Lý Tân Nhiên vẻ mặt thống khổ, chậm rãi thu chân, nhìn về phía tiểu tam bị doạ ngốc trên giường, "Thất thần ở đó làm gì, mau dẫn hắn cút đi, thế nào, cậu cũng muốn thử cảm giác này?"

Tiểu tam liều mạng lắc đầu, nhanh chân chạy xuống giường, túm lấy Lý Tân Nhiên rời đi, Lý Tân Nhiên lảo đảo đứng lên, trừng mắt nhìn cậu, Yến Thanh Trì nhướng mày, "Còn muốn?"

Tiểu tam vừa lôi Lý Tân Nhiên ra cửa vừa khuyên bảo, "Đi thôi đi thôi."

Lý Tân Nhiên không cam lòng, nhưng vừa nãy bị Yến Thanh Trì dùng chân đạp lên chỗ quan trọng, bị doạ xanh mặt, theo tiểu tam rời đi.

Yến Thanh Trì thấy người đi rồi, vốn dĩ cũng định rời đi, nhưng nghĩ lại, Lý Tân Nhiên vẫn còn giữ chìa khoá nhà trong người, nhỡ hắn ta mặt dày quay về thì phải làm sao?

Cậu đành phải lên mạng tìm công ty thay khoá, gọi người đến thay ổ khoá cửa, tiện tay gọi thêm dì giúp việc đến quét dọn lại một chút.

Yến Thanh Trì thừa dịp này đóng gói tất cả đồ đạc của Lý Tân Nhiên ném ra thùng rác trước cửa.

Làm xong hết việc, lúc này cậu mới cầm chìa khóa mới ra cửa trở về nhà.

Trong trí nhớ của Yến Thanh Trì, gia đình nguyên chủ rất ít khi lên sân khấu, đa số đều là nguyên chủ làm nam phụ nhảy nhót. Bởi thế nên cậu đoán không ra tính cách của cha mẹ và em gái nguyên chủ sẽ như thế nào.

Cậu mở cửa, đổi giày, liền thấy em gái của nguyên chủ đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, TV đang được phát, nhưng người ngồi trên sô pha rõ ràng không xem nó, chỉ đang ngồi thở dài.

"Làm sao vậy?" Yến Thanh Trì đi qua, ngồi xuống kế bên.

Yến Thanh Khê ngẩng đầu, nhìn cậu, "Người nhà họ Giang vừa mới tới, cùng thảo luận với mẹ về hôn ước từ nhỏ mà hai nhà đã định."

Yến Thanh Trì liền hiểu rõ, có lẽ Giang Mặc Thần vừa mới tới, công khai chuyện tính hướng của mình.

"Sau đó thì sao nữa?" Cậu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro