Chương 10: Chọn quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.'

Thời học sinh, những học sinh có ngoại hình nổi bật luôn được đối xử đặc biệt, đặc biệt là... những người có ngoại hình đặc biệt nổi bật.

Vừa nhìn thấy mặt câu, tim đã đập loạn xạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cậu, cất giấu rất nhiều suy nghĩ e lệ.

Không lâu sau khi Lâm Hủ chuyển lớp, trong lớp lại sắp xếp chỗ ngồi mới. Tới gần ngày thi đại học, để tăng tỷ lệ trúng tuyển, thầy Vương những học sinh học giỏi nên cố gắng hết sức để giúp đỡ những học sinh khác, vì vậy ngay cả chỗ ngồi cũng được phân bổ dựa theo thành tích bổ sung cho nhau.

Đương nhiên cũng tuân thủ quy luật tự nguyện, rốt cuộc hầu hết mọi người đều không muốn lãng phí thời gian để giúp đỡ người khác, dù sao thi đại học cũng là chuyện lớn cả đời người, không phải trò đùa.

Lâm Hủ chuyển từ lớp quốc tế tới, không được tiếp nhận chế độ giáo dục để thi đại học nên đáng ra cậu phải đứng cuối cùng trong danh sách xếp hạng.

Cậu cũng không quá lo lắng cho bản thân mà chỉ tranh thủ thời gian sau giờ học để ôn tập theo khung kiến ​​thức, không giống như nhiều học sinh điểm kém khác đã bắt đầu liên hệ với những học sinh giỏi nhất lớp như đang van xin ông bà cố nội.

Nhưng chỉ trong một buổi sáng, một số bạn cùng lớp không quá quen với Lâm Hủ đã gõ nhẹ bàn cậu và tỏ ý muốn làm bạn cùng bàn với cậu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hủ nói chuyện với bọn họ.

Bởi vì kể từ khi chuyển sang lớp khác, Lâm Hủ liền không chủ động kết bạn với các bạn cùng lớp, tính cách cậu thực sự thụ động..

"Cảm ơn cậu, tôi nghe theo sự sắp xếp của thầy." Lâm Hủ bối rối mỉm cười đáp lại, sau đó lễ phép hỏi tên các bạn, không nói thêm.

Cậu chắc chắn sẽ không làm phiền bạn cùng bàn mới của mình nên cậu cũng không để ý lắm.

Chỗ cuối cùng đã xếp xong, bạn cùng bàn của Lâm Hủ là một bạn nữ học giỏi được cả lớp công nhận, hơn nữa những bạn có điểm số cao có quyền được chọn những chỗ ngồi tốt.

Lớp 9 là lớp bình thường, thành tích tổng thể không có gì nổi bật, bạn nữ học giỏi tên là Nhạc San, cô là tuyển thủ hạt giống được các giáo viên lớp 9 rất coi trọng. Cô luôn đứng nhất lớp và luôn cao hơn người đứng thứ hai từ 20 đến 30 điểm, thực tế, cô có thể chọn vào lớp thực nghiệm.

Cô ấy có vẻ ngoài thanh tú và buộc tóc đuôi ngựa cao, tính cách lạnh lùng, ít nói và có vẻ không gần gũi với người khác.

Lâm Hủ rất thích chơi với những người như này, cũng cho rằng đây là do thầy sắp xếp, có thể là vì chiếu cố cậu, lại không nghĩ rằng là do Nhạc San chủ động đề nghị.

Bên trong rốt cuộc có ý cùng loại tương hút, ngoài ra, dù nói như thế nào cũng là trong độ tuổi thiếu niên thiếu nữ, thấy mặt Lâm Hủ mặt không có không bị mê hoặc, thật ra còn có các bạn lớp khác cố ý giả vờ đi ngang qua tới nhìn lén.

Lớp quốc tế không cùng một khu dạy học với lớp bọn họ, ngày thường rất khó tiếp xúc, cho nên phần lớn là lần đầu tiên biết có người này.

Chỉ là không nghĩ tới Lâm Hủ càng là hũ nút, hai người ngồi cùng bàn một hai ngày, chưa từng nói quá năm câu.

Lâm Hủ cũng là một nam sinh rất lễ phép, đồ của mình không vượt qua phạm vi bàn học mình, cũng không bao giờ vô tình đụng phải Nhạc San, chỉ có Nhạc San thỉnh thoảng liếc nhìn mặt cậu ấy.

Đối phương có làn da trắng nõn, khuôn mặt lưu sướng, ngũ quan hoàn mỹ, đồng phục luôn luôn sạch sẽ và thơm mùi bột giặt, đôi mắt chăm chú như thể chỉ có thế giới của riêng mình.

Chỉ có lúc thỉnh thoảng cầm lấy di động chọc chọc chọc sau giờ học, cô mới cảm thấy cậu cũng là một nam sinh bình thường.

Tất cả thay đổi từ khi Nhạc San chủ động cho Lâm Hủ mượn vở, cô giữ được vở ghi từ lớp 10 đến lớp 12 rất kỹ, hơn nữa thói quen của học bá làm vở ghi chép rất rõ ràng chi tiết.

Điều này quả thực đã giúp Lâm Hủ tránh khỏi rất nhiều rắc rối nên cậu đã cảm ơn nhận lấy. Vì trả ơn, giờ ra chơi cậu đi quầy bán quà vặt mua cho cô cây kem, bởi vì chạy nhanh khi về phòng học kem chưa hề tan.

"Cảm ơn vở ghi của cậu." Lâm Hủ đưa kem cho Nhạc San, sắc mặt như thường, mới lại ngồi xuống tiếp tục ôn tập.

Nếu kem không tan, cô chắc chắn tiếc ăn nó.

Có lẽ đột phá về chất này đã mang lại cho cô dũng khí, cho nên sau giờ học, khi Lâm Hủ dọn cặp sách, Nhạc San hỏi với giọng điệu bình thường: "Bạn cùng bàn, cùng đi xem phim không? Hình như có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới chiếu thì phải."

Cô đoán đối phương sẽ thích nên cố ý nói.

Nguyên tắc của Lâm Hủ là không đi chơi riêng với các bạn nữ, cho dù họ chỉ là bạn cùng lớp và chưa làm điều gì xấu nhưng cậu luôn cảm thấy điều đó là không nên.

"Xin lỗi, tôi có việc khác phải làm." Cậu nhìn cô lắc đầu từ chối.

Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và quả quyết của cậu, Nhạc San bỗng nhiên hiểu được Lâm Hủ không có cảm xúc gì vượt qua tình bạn với cô, cũng không có ý định phát triển mối quan hệ khác, nếu không, việc bị từ chối thực sự sẽ khiến cả hai bên xấu hổ.

"Được rồi, vậy tôi chỉ có thể đi một mình." Nhạc San nhún nhún vai, kiêu ngạo trở lại, không ai biết cô đã từng thử qua.

Lâm Hủ gật đầu, thu dọn ba lô và rời khỏi lớp học để về nhà như thường lệ.

Cuộc sống của cậu khá đơn điệu, hoặc trong suy nghĩ của cậu, cuộc sống của một học sinh cấp 3 hẳn là như thế này, đơn giản hai điểm một đường thẳng là trường và nhà.

Chỉ là hiện tại cậu còn che giấu một bí mật, một mối quan hệ học sinh cấp 3 không nên có, nhưng cậu lại không thể nhẫn tâm cắt đứt.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ, Lâm Hủ nhìn đến các nam sinh đang chơi bóng rổ, nhiệt huyết sôi trào, mặt đỏ tai hồng, động tác nhảy lên cũng rất có sức sống.

Suy nghĩ bay bổng, trong sự hiểu biết của cậu, hình tượng của Chi Chi Rất Bận có thể có chút giống với các nam sinh này, cười trương dương, ghét học hành, lại năng động và hoạt bát, chỉ là đặc biệt trắng nõn, giọng cũng rất ngọt thanh, hẳn là sẽ là ngôi sao lóa mắt trên sân bóng rổ, không giống như bây giờ lỗ tai cậu tràn đầy tiếng hoan hô gào rống như khỉ chạy ra từ sở thú của  bọn họ trên sân bóng rổ.

Cậu nhanh chóng chú ý đến đôi giày bóng rổ đầy màu sắc trên chân bọn họ, cậu nhớ đối phương cũng có tiết bóng rổ, khẳng định cũng thích chơi bóng rổ.

Vừa nghĩ đến Lâm Hủ rời khỏi trường học, không đi theo con đường thường ngày về nhà mà đi đến một trung tâm mua sắm gần đó.

Thật ra bản thân Lâm Hủ không thích đi trung tâm thương mại, cậu không quan tâm tới quần áo, cho nên hiếm khi có ý định mua sắm. Đương nhiên, thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng, cứ đi theo cậu hỏi, cố tình đầu cậu cứ quay cuồng, nói không nên lời lí do gì, miệng giống bị niêm phong.

Anh cần gì ạ?

Cậu chỉ tùy tiện nhìn thử.

Lần sau còn tới không? Không dám tới......

Lâm Hủ chuẩn bị tinh thần một lát, mới vẻ mặt ngơ ngác vào trung tâm thương mại và đến tầng chuyên bán giày. Vừa bước vào một cửa hàng liền lập tức có nhân viên bán hàng chào đón tiến đến, Lâm Hủ rất căng thẳng, chỉ là không thể không nhìn xung quanh xem có gì phù hợp hay không.

Nếu là mua cho mình, cậu ước chừng cảm thấy cỡ giày đúng là được rồi. Nhưng là nếu là quà cho bạn trai, dù đối phương không nhìn tới, Lâm Hủ cũng không muốn có lệ.

Một ít thẩm mỹ duy nhất rốt cuộc là dùng tới.

"Em muốn mua kiều gì? Chị tìm cho em." Nhân viên bán hàng bên cạnh hỏi cậu.

Lâm Hủ nhấp nhấp môi, miễn cưỡng mở miệng: "Giày bóng rổ."

"Đây đều là giày bóng rổ, em xem thử thích kiểu dáng nào..." Lâm Hủ bị ồn ào làm đau đầu, không thể không làm lơ cô ríu rít, hình dung dáng vẻ lúc chân của đối phương đi sẽ trông như thế nào.

Màu trắng tinh có vẻ không phù hợp, nó không phù hợp với tính cách của Chi Chi Rất Bận, còn rất dễ dính bẩn.

Cậu nhìn một ít kiểu dáng, cứ cảm thấy còn chưa đủ, cũng không muốn tạm chấp nhận, chỉ có thể đỏ bừng cả tai khi nhân viên bán hàng hỏi ưng ý đôi nào.

Cậu rất ít khi vào một cửa hàng nhưng là không mua gì, thực sự cực kỳ xấu hổ.

"Xin lỗi......" Lâm Hủ vội vàng nói, sau đó ôm lấy dây quai cặp của mình bước đi.

Tình huống như vậy xảy ra tận vài lần nữa cho đến khi Lâm Hủ lại đi ra một cửa hàng muốn đi sang cửa hàng khác, đụng Mao Tuấn và Dương Tử Huyên.

Quan hệ của họ dường như thân thiết hơn nhiều và cả hai đều chào cậu khi nhìn thấy.

Mao Tuấn chạy tới, tò mò hỏi: "Lâm ca, lâu rồi chưa thấy mày, tụi tao vừa rồi còn nhắc đến mày đó. Mày muốn mua cái gì à"

Dương Tử Huyên không đi theo nghe bọn hắn nói chuyện mà chỉ đi dạo trong cửa hàng.

Cậu thành thật nói: "Mua quà."

"Tặng cho ai vậy?" Mao Tuấn gãi gãi đầu, không biết cậu ta có quen không, chẳng lẽ là bạn mới, nếu nhanh thế đã tặng quà, vậy cậu ghen chết!

"Thì...... người yêu tao." Nói đến Lâm Hủ vẫn là ngượng ngùng, cậu chưa bao giờ kể về bạn trai của mình với người ngoài. Nhưng Mao Tuấn nếu biết việc này, cậu cũng không cần giấu.

"Ồ ồ......" Mao Tuấn dùng trêu chọc cậu bằng ánh mắt trêu ghẹo.

Lại hỏi: "Mua quà gì?"

Lâm Hủ tùy ý chỉ chỉ: "Tao muốn tặng cậu ấy một đôi giày thể thao. Cậu ấy thích chơi bóng rổ."

Mao Tuấn thực sự không ngờ, sau khi co người yêu Lâm Hủ sẽ biến thành như vậy, trong ấn tượng của cậu ta, Lâm Hủ còn luôn khá nổi tiếng, cũng không sẽ coi trọng quan hệ yêu đương.

"Muốn mua một đôi giày thể thao ổn ổn cũng không hề rẻ, chỉ là người yêu qua mạng mà thôi, hơn nữa chúng ta vẫn chỉ là học sinh, hay là lên mạng mua đại một đôi đi, hơn nữa sao mà mày biết được cậu ta có đáng giá mày làm vậy không." Mao Tuấn cũng có chút không hiểu, cậu ta cảm thấy thế này thì không phải là một tình yêu thật sự, câụ ta mua giày cho mình còn phải do dự nữa kìa.

Đôi rẻ nhất trong khu mua sắm này chắc cũng phải hơn trăm đi...... tiêu từng đó tiền cho một người ảo, cảm giác có thể bị lừa.

Lâm Hủ là người rất có nguyên tắc, cũng không sẽ dao động, thay đổi nghĩ của chính mình. Nếu cậu mua đại một đôi giày không tốt, vậy món quà này liền mất đi ý nghĩa, vừa không thực dụng cũng không có lòng.

Huống chi, Lâm Hủ biết Cố Cẩm Chi là đáng giá, đối phương không phải người đùa bỡn tình cảm, cậu cũng không thể đùa bỡn tình cảm đối phương.

Tuy số tiền này đối với Cố Cẩm Chi không đáng nhắc đến nhưng Lâm Hủ nói mình sẽ lựa chọn cẩn thận, ít nhất cũng đáp ứng được tiêu chuẩn của bản thân, không được chiếu lệ.

"Không được." Cậu lắc đầu.

"Vậy tao đi xem tiếp đây, tạm biệt." Lâm Hủ xua xua tay với cậu ta.

Cuối cùng, cậu không phải tìm kiếm vô ích. Khi Lâm Hủ nhìn thấy đôi giày bóng rổ màu đỏ đen với thiết kế tinh tế trong tủ kính liền cảm thấy chính là nó.

Sau khi hít một hơi thật sâu và hỏi người nhân viên chất liệu và một ít chi tiết, Lâm Hủ càng vừa lòng.

Điều duy nhất không ổn là giá cả.

Đôi giày này giá gần 3000, đối với Lâm Hủ kiếp trước, đây cũng chỉ là con số, nhưng là hiện tại Lâm Hủ tháng này chỉ lấy một ngàn phí sinh hoạt.

Đương nhiên lấy trình độ chiều cậu của Lâm gia, cậu muốn xin thêm nhiều phí sinh hoạt hơn cũng không khó. Nhưng là nếu phải vì yêu đương mà lừa người nhà như vậy, Lâm Hủ hoàn toàn không đồng ý.

Làm quà tặng cho Cố Cẩm Chi, cậu không cảm thấy đắt quá không đáng, hiện tại còn thiếu tiền thì cậu lại nghĩ cách là được rồi.

"Giày này đủ hàng chứ, mấy ngày nữa em mua có được không?" Lâm Hủ hỏi nhân viên.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cậu là học sinh còn đang mặc đồng phục, lại không có người nhà đi theo, còn hỏi như vậy, trong lòng đã không cảm thấy Lâm Hủ sẽ lại đến.

Tuy nhiên, anh vẫn trả lời rất chuyên nghiệp: "Đủ em nhé, em đến lúc nào đều được."

Nghe được đáp án, Lâm Hủ liền gật gật đầu rời đi.

Học sinh muốn kiếm tiền rất khó, Lâm Hủ cũng không phải người bốc đồng, với tiền đề là nó sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của mình cậu được bạn giới thiệu và tìm được một nhóm gia sư.

Làm gia sư sau giờ học là thích hợp nhất.

Nhưng bây giờ cậu vẫn còn là học sinh cấp 3, cũng không quá được phụ huynh tin tưởng, nhưng cái tên trường THPT chuyên này còn có chút uy tín.

Sau khi Lâm Hủ liên hệ rất lâu, lấy một cái giá tương đối thấp nhận làm gia sư cho một số học sinh cấp 2, hệ thống kiến ​​thức của cấp 2 rất đơn giản, lại là từng môn, không hề quá sức với Lâm Hủ, cũng sẽ không làm tội học sinh.

Chỉ là muốn ở trong khoảng thời gian ngắn tích cóp hai ngàn, cậu cũng chỉ có thể sau giờ học liền lập tức đi ra ngoài đi dạy, còn phải đi vài gia đình, cuối cùng mới về nhà lúc mười giờ tối.

Giờ đi ngủ phải lùi lại hai tiếng.

Nhưng là trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Hủ cảm thấy không sao cả, tuy rằng sẽ có chút vất vả.

Ông Lâm và bà Lâm thấy cháu nội lại gần 10 giờ mới về nhà, cho rằng cậu lại bắt đầu không nhịn được đi ra ngoài tiệm net chơi game, nhưng là so với quái đản trước kia, bây giờ tổng thể mà nói cháu nội vẫn là ngoan hơn rất nhiều, cho nên bọn họ cũng không nhẫn tâm trách cứ cậu, rốt cuộc trưởng thành không phải chuyện trong nháy mắt.

Chỉ là nhìn đến cháu nội bởi vì liên tục chơi game mà kiệt sức, bọn họ có chút đau lòng.

Lâm Hủ không biết ông bà nội hiểu lầm, chỉ là cố gắng cân bằng khống chế giờ làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Mỗi khi 10 giờ vác ba lô về tiểu khu, bóng dáng dưới đèn bị kéo thật sự dài, giờ này gần như không còn quá nhiều người, rất yên tĩnh. Nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy vất vả, nghĩ đến sau khi Cố Cẩm Chi nhận được quà có lẽ sẽ vui vẻ, sẽ nhận được sự ấm áp từ một người bạn qua mạng như cậu, sự nghiêm túc của đối phương cũng là có hồi đáp, mà không phải như nguyên tác vì bị lừa mà tổn thương.

Nguyên chủ là kẻ lừa đảo cấp thấp, chỉ là khiến Cố Cẩm Chi càng cẩn thận, sau đó cũng càng dễ dàng thua một nam phượng hoàng cao cấp, dưới sự đối lập cho rằng đã gặp được tình yêu đích thực.

Cậu vốn là ngọn nguồn.

Lâm Hủ suy nghĩ rất nhiều, nhìn đến những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cảm thấy cảnh đêm thật đẹp, cậu cũng rất ít khi chú ý tới.

TNghĩ nghĩ liền chụp ảnh gửi cho Chi Chi Rất Bận: "Nhìn này, những ngôi sao thật xinh đẹp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro