Chương 5: Trốn tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Làm cô nhớ tới ánh trăng sáng mình yêu thầm thời học sinh.'

Thời gian nghỉ trưa các bạn trong lớp học đều lục tục đi nhà ăn ăn cơm, bình luận đầu bếp năm sao mới tới nấu nướng rất hợp khẩu vị của bọn họ, cũng đang do dự nên ăn mì ý hay là bò bít tết.

Nhà ăn có khu vực dành riêng cho học sinh lớp quốc tế, đa số là món kiểu Tây, rốt cuộc bọn họ sau này sẽ sống ở nước ngoài, cũng cần thích nghi trước.

Ngoài ra, bọn họ cũng không e dè mà lớn tiếng bàn tán trường mà bọn họ đang nộp hồ sơ, trường nào cũng là trường danh tiếng ở nước ngoài, hình như lúc đi ngang qua Lâm Hủ càng lớn tiếng.

Lâm Hủ thong thả dọn lại bàn học, định sau khi dọn sạch liền đi văn phòng chủ nhiệm lớp nói tình hình.

Chỉ trong chốc lát, trong lớp chỉ còn lại mình cậu, gió xuân rất nhẹ, phiến lá ngoài cửa sổ bị thổi sột sột soạt soạt.

"Chào bạn, xin hỏi bây giờ bạn đang rảnh không?" Ngoài cửa một cô gái hơn hai mươi tuổi, ăn mặc nhẹ nhàng nhanh nhẹn gõ gõ cửa, nhìn một vòng trong phòng học.

Chỉ có một mình Lâm Hủ.

Lâm Hủ thật ra cũng gần như đã dọn xong, cậu để ba lô lên mặt bàn, đứng lên lời ít mà ý nhiều hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì sao?" Giọng nói cậu lạnh lùng và trong trẻo.

Có lẽ là phóng viên nữ cũng không nghĩ sẽ đụng tới học sinh có bề ngoài xuất sắc như vậy, hơn nữa Lâm Hủ cao gầy, cũng không có vẻ ngây thơ như học sinh cấp 3, ngược lại làm cô nhớ tới ánh trăng sáng mình yêu thầm thời học sinh làm cô hơi chút ngượng ngùng.

"Tôi là phòng tuyên truyền của trường chúng ta, muốn đến phỏng vấn một chút bạn học sinh của lớp quốc tế chúng ta, bạn có thể nhận phỏng vấn chút không?" Chỉ là cô không để ý kỹ thời gian, tới không đúng lúc, hiện tại người đều đi hết, bạn học sinh đã nhắc trước đó cũng không biết có phải đã quên hay không.

"Được." Lâm Hủ cũng không chắc mình bây giờ còn có tính thuộc lớp quốc tế không, nhưng cậu nhìn qua trong lớp, cũng không còn ai.

Phóng viên nữ đến gần hơn, đi vào bên cạnh bàn Lâm Hủ, đỉnh đầu khó khăn lắm mới chỉ đụng tới bả vai cậu, thậm chí phải ngẩng đầu nhìn đối phương nói chuyện.

Cô thả lỏng bản thân và nói đùa: "Các bạn nam dạo này đều cao như vậy nhỉ, không biết có bí quyết gì không?"

Lâm Hủ không giỏi nói đùa trở lại, vì vậy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ cần ăn uống ba bữa cân đối là được." Nói xong lại vừa nghiêm túc mà nhìn phóng viên, vừa để tay ở trên ba lô, tuy rằng có chút vội, nhưng không thúc giục.

Phóng viên nữ nhìn động tác của Lâm Hủ, hơi xấu hổ hỏi: "Tôi hình như đang làm mất thời gian của cậu?"

Lâm Hủ nghe xong liền theo bản năng buông lỏng tay ra, hiếm khi nói ngắn gọn: "Không có, cô có thể ngồi xuống đã, em không vội." Dứt lời, bản thân cũng ngồi xuống, như vậy đối phương sẽ không cần ngẩng đầu ngước nhìn cậu.

Phóng viên nữ chỉ cảm thấy bạn nam này thật sự rất lịch sự tinh tế, cũng thả lỏng rất nhiều, ánh mắt nhịn không được vẫn luôn nhìn chăm chú vào trên người cậu.

"Nếu là bạn đã là học sinh lớp 12, vậy trình độ tiếng Anh có phải rất cao không?" Cô bắt đầu vào chuyện chính.

Lâm Hủ không kiêu ngạo cũng không có khiêm tốn, dùng giọng điệu bình thường nói: "Không tệ."

Phóng viên nữ cũng không nghĩ tới mình hỏi một câu, đối phương thật sự cũng chỉ nhằm vào câu này trả lời, thật là ít nói.

"Vậy tôi có thể hỏi cậu một câu chuyên nghiệp hơn được không? Theo cậu, học quản trị kinh doanh quốc tế cần những yêu cầu cơ bản gì?"

Nguyên chủ ban đầu nộp đơn vào chuyên ngành này, mà Lâm Hủ ở kiếp trước chuyên về sinh học, tuy nhiên bởi vì các ngành học có chút ứng dụng liên quan với nhau, nên trên thực tế cậu cũng đã từng học qua kinh tế học và quản trị kinh doanh.

Vấn đề này thật ra khá đơn giản, Lâm Hủ dùng tiếng Anh thong thả ung dung trả lời: "Học sinh nên nắm vững quản lý kinh doanh quốc tế hiện đại, quản lý học, kinh tế học và các lý thuyết liên quan khác..."

Cậu không biết đối phương hy vọng cậu sẽ trả lời tỉ mỉ đến đâu, rốt cuộc vấn đề này khá là bao la, vì thế hơi tốn chút thời gian để giải thích cơ cấu tư duy then chốt.

Phóng viên nữ từ chú ý đến khuôn mặt của cậu chuyển sang hoàn toàn ngạc nhiên, thật ra từ khi Lâm Hủ nói câu tiếng Anh đầu tiên rất chuẩn bản địa ra, cô đã cảm thấy rất lợi hại.

"Được rồi, có lẽ tôi hiểu rồi, cho hỏi có phải trong lớp cậu có thành tích rất tốt không, cảm giác là một học bá đó." Cô chớp chớp mắt hỏi.

Lâm Hủ lắc đầu: "Các bạn của em càng ưu tú."

"Ha ha ha ha, cậu khiêm tốn quá." Phóng viên nữ quay xong, ra dấu ok với Lâm Hủ.

Lâm Hủ hiểu vậy là đủ rồi, vì thế mang ba lô lên, đi lên lễ phép hỏi câu: "Mọi người cùng đi chứ?"

Thấy phóng viên nữ cười xua tay với cậu, Lâm Hủ ngầm nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh ra khỏi lớp, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp bọn họ vừa lúc ăn cơm xong, sau khi nghe được tiếng đập cửa liền bảo Lâm Hủ đi  vào, sau khi nhìn đến là cậu thật ra có chút ngạc nhiên.

Lâm Hủ vẫn luôn là một học sinh ngoài lề và không tích cực trong lớp, lúc trước tuyệt đối không thể chủ động tới tìm anh.

Nhưng anh cũng không cần phải lo lắng tương lai của mấy công tử tiểu thư này, dù sao cũng không cần anh sầu.

"Em tìm thầy có chuyện gì sao Lâm Hủ?" Chủ nhiệm lớp chắp tay lại, thái độ tốt hỏi cậu.

Lâm Hủ nói nguyên nhân đến, nói mình muốn chuyển lớp tham gia thi đại học.

Chủ nhiệm lớp càng thêm ngạc nhiên, đến được bước này rất không dễ dàng, huống chi Lâm Hủ vẫn luôn học chương trình giáo dục của lớp quốc tế, còn xin không được trường học, nếu thật sự  muốn đi lớp bình thường, chẳng lẽ năm nay là có thể thi đậu đại học?

"Lâm Hủ à, em đã bàn với gia đình mới có quyết định này à?" Chủ nhiệm lớp uống ngụm trà, lại hỏi.

Nếu phụ huynh đã đồng ý, anh tất nhiên sẽ không có ý kiến.

"Khi em về sẽ bàn với họ, người nhà em hẳn là sẽ đồng ý." Lâm Hủ hơi liễm mắt, bình tĩnh nói.

Rốt cuộc điều kiện gia đình của nguyên chủ cũng bình thường, mỗi lần cha gọi điện thoại cho cậu liền nói căn hộ khó bán thế nào cho nên bảo cậu chăm chỉ học, nhưng thật ra bọn họ cũng không cần vì cho cậu đi du học mà cắn răng làm việc.

Lần này bản thân Lâm Hủ cũng là càng hy vọng ở học ở trường học trông nước, chắc là vẫn sẽ đi con đường trước kia, rốt cuộc cậu thật sự không biết bán nhà......

"Được, vậy lát nữa thầy sẽ nói qua với cha em, thầy sẽ đưa em đến lớp mới." Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm nói.

Lâm Hủ gật gật đầu, vừa đi nhà ăn ăn bữa trưa đơn giản đã có kết quả, chủ nhiệm lớp bảo cậu đi báo danh lớp 12 - 9.

Bởi vì kiếp trước cũng vẫn luôn được ưu đãi, Lâm Hủ cũng không nghi ngờ nguyên nhân chủ nhiệm lớp đối hắn khách khí như vậy, cũng chỉ cảm thấy chủ nhiệm lớp rất  tận chức tận trách thôi.

Bầu không khí lớp mới thoải mái hơn rất nhiều, lúc Lâm Hủ mang ba lô vào lớp mới, đùa nghịch  trong lớp hơi đình trệ một giây, nhìn Lâm Hủ mặc đồng phục dành riêng cho lớp quốc tế, các bạn học đều dại ra một lát.

Ở trong ấn tượng của mọi người, lớp quốc tế chứng tỏ có tiền, càng đừng nói Lâm Hủ trông cũng rất giống  nam chính truyện tranh thanh xuân, mọi người rất hiếu kỳ với cậu, lại không dám đi lên nói chuyện với cậu.

Sau khi chủ nhiệm lớp mới thầy Vương giới thiệu chào mừng cậu, Lâm Hủ vò chặt dây quai lập tức đi về chỗ mình.

Cậu đoán thành tích lớp này chắc cũng không tốt lắm, không khí quá sinh động, các bạn học cũng rất hiếu động, hơn nữa lịch sử đen của cậu cũng định sẳn không thể sắp xêp cậu vapf mấy lớp phía trên.

Nhưng Lâm Hủ cũng hoàn toàn không có bất mãn gì trong lòng, ngược lại rất bằng lòng thích ứng, tuy rằng lúc trước cậu cũng không thích hoàn cảnh quá ầm ĩ, nhưng là hiện tại cậu đã có thể bắt đầu hiểu các bạn học hoạt bát nghịch ngợm. Có thể là bởi vì người nào đó có mối quan hệ thân mật với cậu hiện tại cũng là loại hình này, dù chỉ là một trò chơi, nhưng đây thật sự là lần đầu Lâm Hủ yêu đương.

Đương nhiên Lâm Hủ vẫn chưa chủ động mở miệng nói chuyện với ai, cậu thật sự không có gì để nói, chỉ bắt đầu học lại sách giáo khoa lớp 10.

Mà trong khoảng thời gian ngắn, các bạn học bà tám đã tìm hiểu được lai lịch của bạn mới này.

Là học sinh dở lớp quốc tế, gia cảnh cũng bình thường, thậm chí danh tiếng không tốt lắm, hình như là loại học sinh cực thích trốn học lười biếng kia .

Theo logic mà nói, vầng quang hoàn này nên biến mất, nhưng là bọn họ cảm thấy Lâm Hủ thoạt nhìn cũng không giống cái loại học sinh này, đối phương an tĩnh mà ngồi bên cửa sổ, nhưng vẫn hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Mọi người muốn đến gần làm bạn với cậu nhưng không ai dám tiến lên, giống như làm vậy sẽ làm phiền cậu.

Hơn nữa cả buổi người ta đều đang nghiêm túc đọc sách, bọn họ đều xấu hổ ẩm ĩ, thế mà cũng bắt đầu ra vẻ bắt đầu đọc sách, chỉ là ánh mắt vẫn lâu lâu nhìn về phía cậu.

Trong thế giới xu hướng giới tính hoàn toàn không có vấn đề này, trong lớp một nửa đang nhìn chăm chú vào Lâm Hủ chính là nữ sinh, còn có một nửa còn lại là nam sinh, khí chất người kia thật sự quá không thể khinh nhờn.

Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục, là tiết thả lỏng của bọn họ từ trước đến nay, các nam sinh liền hẹn với nhau chơi bóng.

Lâm Hủ chỉ trước khi vào học mới cất sách giáo khoa, hơi chút nhìn thoáng qua di động, liền phát hiện trong nhóm vậy mà bắt đầu chửi đi lên.

Nhân vật chính thình lình chính là người có quan hệ thân thiết với cậu, Cố Cẩm Chi, đang lấy bản sức một mình chọi tám hướng, tình cảm chiến đấu vô cùng mãnh liệt.

Điều đầu tiên Lâm Hủ nghĩ đến chính là đối phương chắc là  lại dùng thời gian đi học buổi chiều để cãi nhau.

Cậu nhíu mày, khó được tốn chút tinh thần nhìn ngọn nguồn mọi chuyện, phát hiện cũng không phải là lỗi của Cố Cẩm Chi, tuy rằng đối phương nói chuyện thật sự không dễ nghe.

Hơn nữa Cố Cẩm Chi hình như không được lòng ở trong nhóm, bây giờ đang có vẻ bị mọi người vây công, có chút khó đấu lại.

Bọn họ nói Cố Cẩm Chi rất khó nghe, như là ỷ vào Cố Cẩm Chi không có ai bênh vực. Nếu hiện tại cậu cũng coi như không nhìn thấy, vậy quá không công bằng cho Cố Cẩm Chi.

Cậu nghĩ đến Cố Cẩm Chi ở trong sách chính là một pháo hôi ngây ngốc, cao ngạo, cậu chỉ là tắt máy một buổi chiều, đối phương có thể tội nghiệp mà ngồi xổm cả buổi chiều trong WC gọi cháy điện thoại cậu, rất giống trẻ con.

Hiện tại không biết bị chọc giận thành cái dạng gì.

Cứ việc Lâm Hủ không có tình cảm phương diện đó với anh, nhưng là cậu biết kết cục pháo hôi của Cố Cẩm Chi, trở thành trò cười trong mắt mọi người, trong lòng thổn thức, hiện tại Cố Cẩm Chi vẫn là người yêu cậu, trong lòng Lâm Hủ tất nhiên sẽ nghiêng về anh hơn.

Chuông đi học vang lên, các bạn học bắt đầu đi hướng sân thể dục, trong lúc khẩn cấp, Lâm Hủ luống cuống tay chân trộm mang lên di động.

Tiết thể dục bình thường đều là đầu tiên làm nóng hai vòng, sau đó hoạt động tự do.

Lâm Hủ dù hơi lo lắng, nhưng vẫn theo quy củ mà chạy hai vòng, trong lòng yên lặng đếm ngược, ý định sau khi kết thúc làm nóng người,cậu liền đi xem tình hình thế nào.

Thật vất vả chạy xong rồi,  trên mặt Lâm Hủ hơi hơi hiện lên chút vui mừng, ngón tay bắt đầu chậm rãi sờ vào túi quần.

Ai ngờ hôm nay thầy thể dục muốn cho mọi người rèn luyện nhiêu hơn, cho nên cũng không trực tiếp giải tán, mà là bảo các bạn nghỉ ngơi hai phút, đợi lát nữa chia thành hai nhóm chọn chơi bóng rổ hoặc là đánh bóng chuyền, tóm lại không thể về phòng học.

Lâm Hủ nhấp nhấp môi, ánh mắt có chút vô thố, chính là bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng.

Một mình Cố Cẩm Chi sẽ bị ăn hiếp.

Các bạn nam xung quanh đang do dự mà muốn mời Lâm Hủ cùng chơi bóng rổ, nhưng Lâm Hủ lại cụp mắt đi qua đi lại một lát.

Rốt cuộc, cậu như khắc phục chướng ngại tâm lý gì đó, khó xử mà đi đến trước mặt thầy thể dục, vụng về mà nói dối: "Thầy ơi, bụng em không thoải mái, muốn đi WC một chuyến."

Thầy thể dục cũng không rõ bạn học sinh mới này thế nào, nhưng Lâm Hủ có một gương mặt sẽ không nói dối, vừa thấy chính là học sinh ngoan. Càng đừng nói bây giờ vẻ mặt của cậu căng chặt như là chịu đựng cái gì không khoẻ, thầy thể dục rất mau đã tin tưởng cậu.

"Vậy em mau đi đi, thật sự không thoải mái liền đi phòng y tế nhìn xem, cần thầy tìm bạn đi cùng em không?"

Thầy thể dục vừa nói xong, liền có ánh mắt vài học sinh nhìn lại đây, có chút do dự.

Lâm Hủ lắc đầu từ chối: "Không cần làm phiền các bạn khác, mình em đi là được." Dứt lời hơi chút vội vàng mà rời đi sân thể dục, nhưng dù lo lắng nhưng vẫn bước đi rất thẳng, trong xương cốt đều có dáng vẻ nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hủ nói dối trốn học, thế cho nên bên tai cậu hồng hồng, có chút hổ thẹn.

Nhưng là vừa đi khỏi ánh mắt của các bạn khác, Lâm Hủ liền lập tức tìm một góc hẻo lánh nhấp môi lấy di động ra, động tác không thuần thục lén lút, ánh mắt dính ở trên di động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro