Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tranh Tử

Beta: Yue

Tiếng này vọng ra, không khí dường như đọng lại.

Không chỉ là không khí, một đám sư đệ sư muội vừa tìm đến đây cũng muốn đọng lại, bọn họ ở ngay cửa sơn động, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong. Vào xấu hổ lắm, không vào cũng không được, ánh mắt của bọn tiểu sư đệ muốn đem nhị sư huynh lột sạch.

Cuối cùng vẫn là sư đệ thường ngày có lá gan lớn nhất hỏi: "Mau ngăn tiểu sư đệ lại, cứu nhị sư huynh!"

Lúc Phương Triệu Chu được cứu, quả thực như đã trải qua một hồi ác chiến, tóc tán loạn, cổ áo mở rộng ra, trên mặt y còn có hai dấu răng. Đây là bị Tiết Đan Dung kéo ra, cắn lên mặt Phương Triều Chu một cái.

Y từ nhẫn trữ vật lấy ra cái gương để nhìn dấu răng trên mặt, muốn chạm vào nhưng lại sợ đau, tiểu sư đệ là chó sao? Một cái cắn này thật là độc ác.

"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?" Đang lúc Phương Triều Chu đau đến nhe răng trợn mắt, có người đã đi tới.

Phương Triều Chu vừa ngẩng đầu, thấy ngay một gương mặt anh tuấn bất phàm.

Người trước mặt này là Ngũ sư đệ Đỗ Vân Tức của y, tinh thông kỳ hoàng chi thuật cùng luyện đan thuật, cũng là một người yêu Tiết Đan Dung, chỉ là đôi Đỗ Vân Tức và Tiết Đan Dung này không nổi tiếng bằng đôi y và Tiết Đan Dung.

Sau này Phương Triều Chu nhập ma, thiết lập nhân vật cực kỳ hoàn hảo, diễn biến cốt truyện tréo ngoe, ngược luyến tàn tâm.

"Không sao đâu." Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung bên kia, hắn hiện giờ đã an tĩnh lại, lằng lặng mà nằm im trên mặt đất, như chưa có chuyện gì xảy ra, mà xung quanh hắn có một nhóm sư đệ sư muội vây quanh, thật cẩn thận mà chăm sóc hắn, "Đệ giải được độc của tiểu sư đệ chưa?"

Đỗ Tức Vân nhăn mày, lắc đầu, "Chưa, chỉ tạm thời bị phong ấn, việc này gấp gáp phải mong chóng trở lại sư môn, nhưng cách ngày bí cảnh mở ra vẫn còn bảy ngày."

Phương Triều Chu thấy hiện giờ không chỉ có y và Tiết Đan Dung ở chung, thả lỏng rất nhiều, dù sao vẫn còn nhiều người có thể giúp Tiết Đan Dung giải độc, vị trước mặt này cũng được, cho nên hắn không có quá nhiều lo lắng nói với Đỗ Vân Tức, "Chịu đựng bảy ngày này đi."

Đỗ Vân Tức ừ một tiếng, lại không rời đi, mãi đến khi Phương Triều Chu nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới khụ khụ hai tiếng, "Nhị sư huynh..."

Phương Triều Chu thấy vẻ mặt của hắn, cảm giác không ổn, "Hử?"

Đỗ Tức Vân nhìn trái phải, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận hỏi: "Mới vừa rồi huynh nói huynh không thể cương, là thật vậy hả?"

Phương Triều Chu vốn định nói lời đó là để lừa Tiết Đan Dung, nhưng hắn đột nhiên nhận ra được người trước mặt hắn là tình địch của hắn, là tình địch sau này có ít nhiều ngáng chân hắn, nếu hắn nói hắn không cương được, chẳng khác nào bảo rằng hắn không tranh Tiết Đan Dung nữa, rốt cuộc hắn muốn tranh cũng không có vốn liếng mà tranh, không có cách nào cho Tiết Đan Dung hạnh phúc.

Mặc dù sẽ tổn hại thanh danh, nhưng dù y cũng không có ý định kết đạo lữ.

Sau khi suy nghĩ kĩ lợi và hại, Phương Triều Chu thở dài nặng nề, "Làm Ngũ sư đệ chê cười rồi, ta ở phương diện này đúng là có chỗ khó nói."

Ánh mắt Đỗ Vân Tức nhìn Phương Triều Chu dần trở nên phức tạp, đầy đồng cảm, rốt cuộc không có một người nam nhân nào muốn bị vậy, cũng chẳng có mấy người nói ra.

"Nhị sư huynh, hay là để đệ xem giúp huynh nhé?"

Phương Triều Chu lại thở dài, "Không cần, ta lén đi khám nhiều vị danh y, nửa năm trước bị yêu thú đánh trọng thương, không có cách chữa, không phiền Ngũ sư đệ lo lắng."

Vì để càng giống thật, y còn quay mặt đi.

Đỗ Vân Tức muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Phương Triều Chu, còn để lại một lọ mỹ nhan đan.

"Nhị sư huynh, đây là mỹ nhan đan đệ mới luyện được, có thể trị được vết thương trên mặt của huynh."

Từ khi Phương Triều Chi kêu lên tiếng kia, y cảm thấy luôn có tầm mắt dừng trên người hắn, nhưng lại không biết ai đang nhìn y, đồng thời hắn cũng cảm thấy thái độc của đám sư đệ sư muội đối với y có thay đổi, trước càng kính trọng thì giờ càng che chở.

"Nhị sư huynh, huynh ra sau nghỉ đi, yêu thú này cứ ra cho bọn đệ."

"Nhị sư huynh, để bọn đệ đi trước cho."

"Nhị sư huynh, cẩn thận hòn đá! Đừng để bị vấp!"

Phương Triều Chu đột nhiên được nhiều đồng môn quan tâm nhưng vậy không biết phải làm sao, vậy mà nừa ngày sau y đã thản nhiên tiếp nhận rồi, thậm chí còn có chút hưởng thụ. Y hiện giờ ngồi xuống đất sẽ có sư đệ chạy tới đưa đệm mềm để y lót.

Tiết Đan Dung vẫn chưa tỉnh, Đỗ Đức Vân cõng hắn cả ngày, chờ đến đêm, bọn họ sẽ tìm nơi thoáng đãng để nghỉ ngơi, Đỗ Đức Vân sẽ thu xếp cho Tiết Đan Dung trước, mới đứng dậy đi rắc thuốc để tránh thú dữ. Phương Triều Chu chẳng làm gì, y tìm một góc, ngồi xuống, vừa mới định lấy thoại bản, đột nhiên thấy tối sầm.

Y dừng một chút, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền có người ấn xuống.

Trong lòng như có cả ngàn con ngựa hoang chạy quanh. Phương Triều Chu nghe được có người kêu.

"Người đâu! Tiểu sư đệ lại muốn bắt nạt nhị sư huynh!"

"Mau tới cứu nhị sư huynh!"

Phương Triều Chu:"......"

Lúc Tiết Đan Dung bị kéo ra, đôi mắt hắn đỏ sậm, nhìn chằm chằm Phương Triều Chu. Phương Chiều Chu nhìn chiếc áo đang khoác trên người mình, có chút nói không lên lời.

"Nhị sư huynh, huynh đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ huynh, tiểu sư đệ chắc chắn không thể lại tới đây bắt nạt huynh." Sư đệ vừa tặng y áo khoác ngoài nắm quyền, vẻ mặt đầy nghĩa khí.

Phương Triều Chu giật giật khóe môi, "Đa tạ."

"Không cần cảm tạ, đây là điều đệ nên làm." Sư đệ nói xong, liền dứt khoát chắn trước người Phương Triều Chu.

Đỗ Vân Tức tốn sức ba bò chín trâu mới có thể đem Tiết Đan Dung chìm vào giấc ngủ. Hắn xoa xoa cái trán, nhìn Phương Triều Chu được sư đệ bảo vệ ở phía sau, nghĩ một lúc, vẫn là đi qua.

"Nhị sư huynh, trước đấy rốt cuộc các huynh đã trải qua những chuyện gì?"

Hắn ta cảm thấy kì quái, tuy độc tố của Tiết Đan Dung vẫn chưa được giải hết, nhưng cũng không đến nỗi lần nào cũng tìm đến mỗi Phương Triều Chu, vừa rồi Phương Triều Chu cách Tiết Đan Dung xa nhất, các sư đệ trông chừng cũng không thấy rõ Tiết Đan Dung đã rời đi lúc nào.

Phương Triều Chu cũng cảm thấy kỳ quái, lúc có mỗi hai người bọn họ, có thể nói là Tiết Đan Dung không có sự lựa chọn nào khác, nhưng vừa nay có một đống người, Tiết Đan Dung vẫn là tìm y, vì thế y đem chuyện lúc tìm thấy Tiết Đan Dung nói rõ ra.

Đỗ Tức Vân nghe được Phương Triều Chu cũng bị rắn cắn, vẻ mặt khẽ biễn, "Ngày hôm qua ta đón rắn mà nhị sư huynh nói là Vân Giáng Xà, loại rắn này thường rắn đực và rắn cái sẽ ở bên nhau, người bị rắn đực và rắn cái cắn sẽ thu hút nhau, tuy rằng độc của sư huynh bị sư đệ hút ra rồi, nhưng chỉ sợ trong cơ thể của sư huynh vẫn còn sót lại chút ít, nên sư đệ mới nhìn chằm chằm người mãi."

Phương Triều Chu có chút sửng sốt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Đỗ Tức Vân cũng không được tốt, "Chỉ có thể để nhị sư huynh chịu chút thiệt thòi thôi."

Lúc này Phương Triều Chu vẫn còn quá trong sáng, không hiểu được lời nói của Đỗ Vân Tức.

Chờ đến ngày thứ hai, y lại một lần nữa bị Tiết Đan Dung ném trên mặt đất, Đỗ Vân Tức còn chặn người khác thì hắn mới nhận ra.

"Nhị sư huynh, đệ có một cách có thể giải độc, nhưng chỉ có thử khi tiểu sư đệ phát độc mạnh nhất, cho nên chỉ đành để nhị sư huynh chịu chút thiệt thòi."

Phương Triều Chu một tay đẩy mặt Tiết Đan Dung ra, một tay nắm chặt lấy thắt lưng của mình, nói với Đỗ Vân Tức, y hoàn toàn ngây dại, "Cái gì?"

Vẻ mặt của Đỗ Vân Tức khó coi giống như trong nhà có người chết vậy, ai có thể để nam nhân mình yêu đè một nam nhân khác xuống ngay trước mặt mình, cùng nam nhân khác "thượng cẳng chân hạ cẳng tay", đều không thể vui mừng nổi, "Nhị sư huynh, huynh phải cố gắng kéo dài thời gian, đệ hiện giờ sẽ thử giải độc."

Giờ Phương Triều Chu rất muốn chửi thề.

Tên đang trên người y như một con sói con, cực hung mãnh, ở trên mặt y cắn hai phát, đau đến mức y phải hít một hơi, Đỗ Vân Tức vậy mà vẫn muốn y kéo dài thời gian.

"Ta làm sao mà kéo được? Các đệ cứ kéo hắn ra trước cho ta!"

Đỗ Vân Tức lập tức nói: "Không thể, kéo ra rồi thì không phải lúc tiểu sư đệ phát độc mạnh nhất nữa, chỉ có lúc tiểu sư đệ dựa gần nhị sư huynh độc mới phát nghiêm trọng nhất."

Bên cạnh có người yếu ớt nói, "Nhưng......nhưng phải cởi hết quần áo của nhị sư huynh."

Nhưng rất nhanh lại có người nói: "Chúng ta phải tin tưởng nhị sư huynh và ngũ sư huynh, bọn họ nhất định có thể chữa khỏi cho tiểu sư đệ."

Cuối cùng vẫn thất bại, cũng không thể nói là thất bại, chỉ có thể nói là thành công một nửa, thấy áo trong của Phương Triều Chu đã bị xé thành nhiều mảnh, Đỗ Vân Tức mới gọi người kéo Tiết Đan Dung xuống.

"Độc này đệ đã giải một nửa, còn một nửa, vẫn cần nhị sư huynh chịu thiệt thòi thêm lần nữa."

Phương Triều Chu đỡ eo ngồi dậy, y cảm thấy y không còn những ngày tháng vui vẻ làm cá muối nữa.

Sự thật chứng minh là y quả thật không phải, Đỗ Vân Tức không mang Tiết Đan Dung đang hôn mê đi, trên người Tiết Đan Dung còn sót lại nửa độc tố tuy rằng sẽ không thường ném Phương Triều Chu, nhưng gần như đều bám dính lấy Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu ở đâu, hắn đều treo trên người Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu: "....."

Y thở dài một hơi, nhìn thiếu niên đang dính sát mình, thấp giọng hỏi: "Tiểu sư đệ, đệ OOC rồi, đệ biết không?"

Đại não của thiếu niên bị độc tố không chế cổ họng phát ra tiếng lộc cộc, càng ôm chặt Phương Triều Chu hơn.

Cuối cùng cũng chờ được tới bảy ngày sau, cửa bí cảnh mở ra, Phương Triều Chu mang theo nhóm sư đệ muội nhanh chóng chạy về tông môn, thấy sư phụ, y lập tức đem người đang làm trang sức trên người mình xuống đưa cho sư phụ. Đỗ Tức Vân trong bảy ngày vẫn không có cách nào giải hết độc trong người Tiết Đan Dung.

"Sư phụ, tiểu sư đệ hình như trúng độc của Vân Giáng Xà, mong rằng sư phụ mong chóng điều trị cho tiểu sư đệ."

Nói xong, Phương Triều Chu liền chạy.

Lúc này không chạy, còn đợi lúc nào, y không chỉ có chạy, còn tuyên bố bế quan, mà lần bế này Phương Triều Chu quyết định đóng cửa nửa năm, chờ hắn nhận được lệnh truyền gọi của sư phụ, mới biết được đại hội tu chân mười năm một lần sắp bắt đầu rồi.

"Triều Chu, thành tích thu chân đại hội lần trước của con không tồi, năm nay con có định tham gia nữa không?" Sư phụ hỏi.

Phương Triều Chu quyết đoán mà lắc đầu.

Sư phụ gật gật đầu, "Tham gia là tốt, lần này vi sư định để hai mươi đệ tử tham gia."

Phương Triều Chu:???

"Không phải, sư phụ ta......" Phương Triều Chu muốn phản bác, nhưng phát hiện y nói chưa được mấy chữ đã bị hạ cấm ngôn thuật.

Sư phụ tiếp tục nói: "Lần này đệ tử tông môn chúng ta tham gia cũng không ít, con phải chú ý chăm sóc các tiểu sư đệ lần đầu tham gia nhiều hơn."

Ba ngày sau, Phương Triều Chu nhìn về phía một nhóm người cách đó không xa, trong đám người đó rõ ràng nhất là một thiếu niên mặc y phục trắng viền đỏ, hắn không cần nói, thậm chí chỉ cần đứng yên một chỗ, đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cho dù là Phương Triều Chu, người đầu tiên mà y nhìn thấy cũng là hắn.

Tuy nhiên Phương Triều Chu thở dài trong lòng.

Muốn làm một con cá muối khó đến vậy sao?

Thôi, coi như là xuống núi mua tiểu thuyết đi.

Cũng may, một đường này y với tiểu sư đệ Tiết Đan Dung không có tiếp xúc gì, cho dù ngẫu nhiên chạm mắt nhau, Tiết Đan Dung cũng rời mắt đi rất nhanh.

Phương Triều Chu phát hiện sự thật này, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, y lúc đầu còn tưởng Tiết Đan Dung vì chuyện của bảy ngày kia, thái độ sẽ có thay đổi, nhưng hiện tại xem ra, cũng không có, có lẽ Tiết Đan Dung không nhớ gì về bảy ngày kia.

Bọn họ đi thuyền năm ngày, cuối cùng cũng đến được Tương Liên Thành – nơi tổ chức đại hội tu chân.

Sau khi Phương Triều Chu thay quần áo ở khách điếm xong, y liền ra hiệu sách mua tiểu thuyết. Quả nhiên tiểu thuyết ở nơi này cùng tiểu thuyết ở trấn nhỏ dưới chân núi của Thiên Thủy Tông không giống nhau, hai mắt y sáng lên, nhanh chóng chui vào biển sách, mỗi tay cầm một quyển, chỉ trong chốc lát đã xếp được thành một chồng, đang muốn ra quầy tính tiền, y liền nghe được một giọng nói lười biếng.

"Có tiểu thuyết đồng nhân của Thiên Thủy Tông Tiết Đan Dung không? Tốt nhất là Tiết Đan Dung và Ma Tu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro