Chương 41-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tân nương tử của thần

Màn đêm tĩnh lặng, ánh sao lấp lánh.

Trong thành phố hiếm khi nào mới nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến như vậy. Trăng theo tiếng gió vốn nên thật yên bình và tốt đẹp, nhưng lúc này không ai còn tâm trạng thưởng thức sao trời đẹp đến vậy nữa.

Sau khi buổi hiến tế kết thúc, Giang Lạc cởi khẩu trang ra. Chiếc khẩu trang này khiến cậu cảm thấy khó chịu, rõ ràng là cười nhưng lại lởn vởn cảm giác chết chóc, cứng nhắc và cực kỳ quái lạ.

Cậu nhét khẩu trang vào trong túi, im lặng nghe những thí sinh khẽ nói chuyện với nhau.

"Hôm nay cậu có phát hiện cái gì không?"

"Chả có gì, cậu thì sao?"

"Tôi cũng không. Nhưng mà tôi phát hiện người già trong làng này rất ít nhé."

"Dù là trưởng làng nhưng nhìn có vẻ chỉ mới năm mươi tuổi thôi, không già lắm."

Dưới quê, có rất nhiều người trong khoảng năm mươi sáu mươi tuổi vẫn đi làm đồng, bởi vậy nên ở đây người già rất khỏe mạnh, có thể sống đến bảy tám chục tuổi nhiều vô số kể. Nông thôn không có hoạt động giải trí gì nên thường họ sẽ ngồi trước cửa để phơi nắng.

Nhưng làng Thâm Thổ này lại không có đến một ai.

Giang Lạc lén nghe cuộc trò chuyện này xong thì không nghiêng tai nghe ngóng nữa.

Đột nhiên Lục Hữu Nhất nói: "Giang Lạc, phía trước có phải cô bé tụi mình gặp lúc nãy không?"

Hắn túm áo Giang Lạc ý bảo Giang Lạc nhìn sang bên trái.

Giang Lạc vừa quay đầu đã nhìn thấy cô bé váy đỏ đang lặng lẽ rời xa bố mẹ, len lén chạy vào một góc hẻo lánh.

Cậu nhanh chóng quyết định: "Đi, tụi mình tới xem thử."

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất ra khỏi đám đông rồi bám theo sau cô bé.

Họ chậm rãi đuổi theo từ trong làng đến biên giới ít ai qua lại. Sau khi băng qua một khu rừng rậm, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên.

Cuối rừng rậm là một nghĩa trang hoang vu rộng lớn với hàng loạt bia mộ san sát nhau.

Từng nấm mồ như những ngọn đồi nhỏ, trước ngôi mộ có một tấm bia. Nhìn kỹ ngoài vài ba cây cỏ dại thì những ngôi mộ này giống nhau như đúc.

Giang Lạc nhìn lướt qua những ngôi mộ rồi mau chóng thấy được một cái bóng đỏ: "Ở kia."

Cô bé đang đào mộ.

Bàn tay cô bé chỉ to bằng nửa bàn tay người trưởng thành. Không có xẻng cũng chẳng có xúc, đôi bàn tay trắng nõn đào lấy mộ phần, đất đá cứng ngắc và cỏ dại nhanh chóng mài bàn tay cô bé rỉ máu.

Mặc kệ người đến, em chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Lạc và Lục Hữu Nhất rồi lại tiếp tục đào đất.

Giang Lạc bình tĩnh ngồi xuốn, nói khẽ: "Em gái nè, em đang làm gì vậy?"

Lục Hữu Nhất run bần bật ngồi xổm cạnh Giang Lạc.

Cô bé không thèm để ý, Giang Lạc hỏi lần nữa cô bé mới thẫn thờ đáp: "Em đang đào mộ."

Giang Lạc kiên nhẫn hỏi: "Tại sao em lại đào mộ?"

Cô bé nói: "Em đang tìm bố mẹ của em."

"Bố mẹ của em nằm dưới ngôi mộ này à?" Giang Lạc không nhanh không chậm hỏi: "Bố mẹ mà ban ngày tụi anh thấy không phải bố mẹ ruột của em sao?"

Cô bé không nói gì mà chỉ lẳng lặng lắc đầu, không biết đang phủ nhận câu hỏi của Giang Lạc hay ý nói rằng đó không phải là bố mẹ ruột của cô bé.

Cô bé đào thêm hai lần nữa, đột nhiên nhìn lên trời rồi lẩm bẩm: "Trời tối rồi, em phải về nhà."

Vừa dứt câu, em lập tức bỏ mặc ngôi mộ vừa đào và hai người Giang Lạc rồi thoăn thoắt lao vào sâu trong rừng rậm.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi không thấy cô bé đâu mới nhận ra. Lục Hữu Nhất nuốt nước bọt: "Vậy chúng ta cũng đi chứ?"

Giang Lạc cúi đầu nhìn nấm mồ, cậu rũ mắt xuống, môi chợt cong lên: "Lục Hữu Nhất, cậu từng đào mộ bao giờ chưa?"

Lục Hữu Nhất: "..."

Mười phút sau, hai người nhặt một khúc gỗ dài lên rồi bắt đầu đào mộ.

Trăng đã lên cao, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mảnh đất trống như ngọn đèn thắp sáng khắp nơi.

Lục Hữu Nhất đào đến mức mồ hôi ròng rã. Sau khi tập trung đào mộ hắn cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Đầu gỗ cứ nện xuống khiến nấm mồ mau chóng được san bằng một nửa.

Cái quan tài này chôn cũng khá nông, chưa được bao lâu quan tài đã lộ ra ngoài.

Hai người cùng nhau làm sạch đất, Giang Lạc dùng đầu khúc gỗ cạy nắp quan tài lên, Lục Hữu Nhất run giọng nói: "Lạc ơi, tụi mình phải cạy nó ra thật hả?"

Giang Lạc dừng lại, nhìn nấm mồ: "Vậy thôi chôn lại nhé?"

Nghĩ đến chuyện mới vất vả đào lên, Lục Hữu Nhất bèn im miệng.

Giang Lạc cạy mạnh một cái, nắp quan tài bung ra. Lục Hữu Nhất xem thử thì không khỏi hít sâu một hơi.

Trong quan tài là hai cái xác của một nam và một nữ. Hai người trông giống hệt như bố mẹ của cô bé mà họ đã thấy lúc nãy.

Thi thể đã phân hủy nhẹ nhưng quần áo vẫn chỉnh tề gọn gàng, có lẽ chỉ mới chết gần đây.

Lục Hữu Nhất: "Này này này..."

Nếu trong quan tài là xác của cha mẹ cô bé, vậy đôi vợ chồng họ thấy chiều nay là ai?

Sau khi xem qua thi thể, bí ẩn không những không giải quyết được mà càng trở nên hỗn loạn hơn. Giang Lạc và Lục Hữu Nhất đóng nắp quan tài lại rồi khôi phục nấm mồ về nguyên trạng.

Giang Lạc chôn xong lớp đất cuối cùng, chạy lên phía trước xem mấy dòng chữ trên bia.

Lúc Lục Hữu Nhất lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt thoáng nhìn thấy sau lưng Giang Lạc xuất hiện một thứ ánh sáng. Trái tim hắn nảy lên, hắn hét lớn: "Giang Lạc, nằm xuống!"

Giang Lạc chỉ nghe một tiếng xé gió lao vụt tới. Cậu nhanh chóng phản ứng, lăn tới ngôi mộ phía trước.

Giang Lạc bình tĩnh lùi bước về sau, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một thanh đao lạnh lẽo lóe sáng cắm thẳng xuống mặt đất nơi cậu vừa đứng. Lưỡi đao sắc bén xuyên qua đất một nửa. Nếu không phải Giang Lạc chạy nhanh thì e rằng cậu đã bị thanh đao này chém làm đôi.

Giang Lạc nhìn về hướng lưỡi đao được phóng ra.

Một người đàn ông quái gở bước ra từ rừng rậm.

Anh ta khoác trên mình bộ quần áo rất kỳ lạ. Thoạt nhìn vừa giống một lớp vải sờn quấn quanh người lại vừa giống trường bào phong cách cổ xưa. Anh bước ra từ bóng tối rồi dần dần hòa mình dưới ánh trăng. Thân hình cao lớn giẫm trên lá rụng cành khô đi tới vị trí cây đao rồi rút nó ra.

Xoẹt, người đàn ông cầm đao nhưng mắt lại dõi theo Giang Lạc và Lục Hữu Nhất.

Trông anh ta cứ như một vị tướng quân thời cổ đại với ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy máu tanh chết chóc. Giang Lạc đứng dậy, sống lưng hơi cong, cả cơ thể căng chặt, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu và chạy trốn.

Người đàn ông này khiến cậu áp lực vô cùng. Là người nhưng không phải người mà là quỷ cũng không giống quỷ. Sát khí trên người anh ta thực chất đều từ việc tàn sát hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh mà ra.

"Anh là ai?" Giang Lạc thăm dò.

Người đàn ông không nói câu nào chỉ cầm đao đi về phía Giang Lạc. Giang Lạc chuyển động vòng âm dương nhưng người ngoài nhìn vào thấy cậu vẫn không nhúc nhích, tựa như bị dọa sợ.

Lục Hữu Nhất ôm chầm lấy đùi của người đàn ông, cắn răng gào lên với Giang Lạc: "Chạy!"

"Chạy mau đi, Giang Lạc!" Lục Hữu Nhất gấp đến mức tái mặt:" Chạy mau!"

Giang Lạc khẽ giật mình.

Người đàn ông khó chịu cau mày, dừng ý định tới gần Giang Lạc. Anh ta nghiêng đầu quan sát Lục Hữu Nhất, cầm thanh đao lên.

Ánh đao chiếu lên người Lục Hữu Nhất, hắn căng thẳng nhắm đôi mắt lại. Tuy rằng sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố gắng ôm chặt chân người đàn ông không buông. Ngay khi thanh đao sắp sửa rơi xuống lưng Lục Hữu Nhất, bỗng một ánh hào quang lóe lên, theo sau là một cái bóng màu vàng bổ nhào và đẩy anh ta sang một bên. Hổ vàng gầm thét, một vuốt của nó đập mạnh vào đầu người đàn ông còn cái miệng lớn như chậu máu mở ra rồi rống về phía hắn ta: "Gràoooo!"

Lục Hữu Nhất ngơ ngác mở mắt ra thì thấy Giang Lạc thở hổn hển đi đến ngồi xổm trước mặt: "Lục Hữu Nhất, cậu bị ngốc hả?"

Lục Hữu Nhất: "Ơ?"

Giang Lạc nhếch môi, kiềm chế khóe miệng hướng xuống. Biểu cảm ẩn nhẫn và căng cứng, thậm chí cố ý tỏ ra lạnh lùng. Như thể không hề cảm động trước cảnh tượng xả thân cứu người của Lục Hữu Nhất, ngược lại cậu còn rất ghét bỏ.

"Cậu nhào tới làm gì?" Giọng điệu thậm chí hơi cáu kỉnh: "Tớ mướn cậu làm hả?"

Bản thân Lục Hữu Nhất cũng không thấy có gì sai cả, hắn ngây ngô trả lời: "Tôi thấy chân ông mềm cả rồi, nếu tôi chậm một chút thì ông mất mạng luôn đấy."

Ngọn lửa giận không hiểu sao bị dập tắt. Cậu hít một hơi, kéo tên ngốc kia đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn người đàn ông bị hổ đè dưới thân.

Vừa rồi ngay trong tình thế cấp bách, trong đầu cậu chỉ có sự giận dữ và căng thẳng. Cậu gần như tức giận phát điên lên: ĐM mày dám đụng vào bạn tao?

Dưới cảm xúc như thế, cậu lại có thể triệu hồi ra Dần Hổ mà trước đây chẳng thể nào làm được. Dần Hổ vô cùng khổng lồ, thậm chí to gấp đôi hổ ngoài đời. Ánh mắt Giang Lạc nhìn người đàn ông càng lúc càng rét buốt, móng vuốt của Dần Hổ đè lên người đàn ông mỗi lúc một chặt, tiếng gầm gừ càng căm phẫn hơn.

Người đàn ông như được tiếp thêm sức mạnh, tay cầm đao giật giật khiến con hổ cảm thấy như bị khiêu khích. Móng vuốt của nó nặng nề giáng xuống đầu người đàn ông không chút thương tiếc.

Máu từ trên trán người đàn ông chảy xuống, cuối cùng anh ta nhắm mắt lại. Giang Lạc và Lục Hữu Nhất chầm chậm đi qua đánh giá tỉ mỉ người đàn ông này một lượt, sau đó dùng chân đá thanh đao trong tay người đàn ông ra xa.

Lục Hữu Nhất nhìn con hổ dũng mãnh không chớp mắt, kinh ngạc khen ngợi không ngừng: "Má má má!"

"Ngầu vcl!"

Hắn định giơ tay lên sờ con hổ nhưng lại thấy người đàn ông nằm dưới vuốt hổ đột nhiên mở mắt ra, vết thương trên trán đã lành hẳn.

Lục Hữu Nhất sợ đến mức ngã uỵch xuống đất: "Giang — Giang Lạc, hắn mở mắt kìa!"

Giang Lạc lập tức nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông mở to mắt lẳng lặng dõi theo họ. Ngoại trừ nhìn họ, ngay cả động tác giãy giụa cũng không thèm làm.

Con hổ rống lên một tiếng, người đàn ông lại bình tĩnh nhìn sang nó rồi lại nhìn sang Giang Lạc và Lục Hữu Nhất: "Các cậu là ai?"

Anh ta ngập ngừng: "Ta là ai?"

Giang Lạc: "..."

Lục Hữu Nhất: "..."

Vẻ mặt của người đàn ông hơi bối rối, nét lạnh lùng cũng đã không còn: "Tại sao con hổ này lại giẫm lên ta?"

"Anh lại giả vờ?" Lục Hữu Nhất khinh thường nói: "Tên ma quỷ này, anh nghĩ mình có thể lừa được tụi này sao?"

"Ma Quỷ là tên ta sao?" Người đàn ông nói: "Vậy các cậu tên là gì?"

Giang Lạc: ... Quẻ gặp chuyện khó giải quyết đến rồi đây.

Quẻ tượng chứng minh người đàn ông này nói không sai. Giang Lạc cẩn thận đem phù văn màu vàng biến thành Tị Xà quấn lấy người đàn ông rồi kéo anh ta đứng dậy.

Sau khi anh ta đứng dậy, Giang Lạc lập tức hiểu tại sao người này lại mất trí nhớ.

Ngay lúc con hổ bổ nhào vào người đàn ông, nó vô tình khiến anh ta ngã xuống một hòn đá sắc nhọn. Hòn đá đâm vào gáy anh ta. Không biết thân phận người đàn ông này là gì mà chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, vết thương trên ót ngay lập tức khép lại. Miệng vết thương quấn chặt lấy viên đá, sau đó chỉ còn sót một chút đỉnh nhọn ngoài da.

Giang Lạc híp mắt nhìn miệng vết thương ấy, thậm chí hơi buồn cười.

Lửa giận vơi đi không ít, cậu và Lục Hữu Nhất liếc nhìn nhau. Lục Hữu Nhất ho khan rồi nói: "Anh thật sự quên mình là ai rồi hả?"

Khuôn mặt vô cảm của người đàn ông có thêm vài phần ngơ ngác: "Không phải cậu nói ta tên là Ma Quỷ à?"

Lục Hữu Nhất cứng họng, sau đó cười xấu xa: "Không, Ma Quỷ là biệt danh thôi còn tên thật của anh ấy."

Người đàn ông hỏi: "Tên thật của ta là gì?"

"Là Kiều Kiều." Lục Hữu Nhất nghiêm túc nói: "Bởi vì anh rất thích làm nũng."

Người đàn ông trầm ngâm một lát: "Vậy thôi mấy cậu cứ gọi ta là Ma Quỷ đi."

Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông này đã mất trí nhớ, Giang Lạc làm như không biết gì hết chỉ lạnh nhạt nói với Lục Hữu Nhất: "Lục Hữu Nhất, tụi mình về thôi."

Lục Hữu Nhất lập tức bỏ tên này lại đuổi theo Giang Lạc. Hai người vừa đi ra khỏi ngôi mộ thì người đàn ông kia cũng lượm đao lên, im lặng đi theo phía sau họ.

Giang Lạc thả Dần Hổ ra, lạnh lùng nói một câu: "Nếu anh đi theo thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."

"Tại sao?" Ma Quỷ hoang mang nhìn họ: "Không phải chúng ta là bạn à?"

Ai lại đi làm bạn với kẻ muốn giết mình cơ chứ?

Giang Lạc không nói nhảm nữa, thả Dần Hổ ra xử lý hắn rồi cùng Lục Hữu Nhất nhanh chân ra khỏi mộ phần.

Người đàn ông bị bỏ lại chật vật chống lại sự tấn công của con hổ, anh ta chậm rãi dịch từng bước đuổi theo bọn họ.

...

Nửa tiếng sau Giang Lạc và Lục Hữu nhất cũng về đến chỗ nghỉ. Họ kể cho những người khác về xác chết của bố mẹ cô bé. Chuyện này quá mức kỳ lạ nhưng không ai nghĩ ra được điều gì.

"Xem ra chỉ còn chờ ngày mai từ đường tuyển người thôi." Văn Nhân Liên nhíu mày nói: "Không biết việc tuyển người này nghĩa là sao. Các cậu có cảm thấy nó giống như chọn người để hiến tế không?"

"Nhưng nếu chọn người hiến tế, chắc trưởng làng sẽ không nói kiểu "mọi người đừng vội" đâu." Cát Chúc chống cằm nói: "Trừ khi lễ hiến tế này, trong mắt họ thể hiện điều tốt."

Liêu Tư định nói gì đó, đột nhiên cậu ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Sau đó cười tủm tỉm nói: "Hình như có một cái xác sống ở ngoài cửa kìa."

Cậu ta vừa nói xong, một cái bóng đen phản chiếu ngay khe hở trước cửa phòng.

Lục Hữu Nhất lập tức quay đầu sang nhìn Giang Lạc: "Đừng nói là Ma Quỷ nha?"

Giang Lạc nhướng mày, xuống giường mở cửa. Quả ở bên ngoài là người đàn ông như người cổ đại, tay cầm thanh đao.

Trên người anh ta có rất nhiều vết thương. Vết thương đã khép lại, chỉ có bộ quần áo dơ bẩn và vết máu mới chứng minh được sự nhếch nhác của anh ta. Sau khi người đàn ông nhìn thấy mặt Giang Lạc, vẻ mặt thả lỏng nhưng vẫn hơi co quắp, nói: "Bạn ơi, ta đến tìm các cậu đây."

Nhóm Lục Hữu Nhất đi đến phía sau lưng Giang Lạc, Lục Hữu Nhất than: "Sao lại là anh vậy hả."

Liêu Tư đứng trong nhóm nhìn người đàn ông, ánh mắt cậu ta lóe lên rồi cao giọng: "Giang Lạc, cậu quen xác sống này hả?"

Người đàn ông nghe tiếng liền nhìn thoáng qua Liêu Tư. Liêu Tư im lặng làm khẩu hình miệng với anh ta: Sao mày lại tới đây?

Nhưng vừa dùng khẩu hình nói được một chữ thì người đàn ông kia đã rời mắt đi chỗ khác. Ánh mắt ổn định nhìn Giang Lạc và Lục Hữu Nhất giống như hoàn toàn không quen biết với Liêu Tư.

Thái dương Liêu Tư giựt giựt, sao Đằng Tất lại thành ra như vậy nhỉ?

"Anh ta là xác sống à?" Giang Lạc quay đầu hỏi Liêu Tư: "Xác sống là sao?"

Liêu Tư lấy lại tinh thần, giải thích: "Xác sống nghĩa là cơ thể đã chết nhưng có thể hành động như người sống. Khác với thây ma, nó vẫn còn tồn tại ký ức và tình cảm, nhìn có vẻ như còn sống nhưng thực ra là người chết."

Diệp Tầm bổ sung thêm: "Xác sống rất hiếm gặp, có người sát khí quá nặng nên đến khi chết âm sai cũng không dám câu hồn đi. Cơ duyên xảo hợp mới có thể thành một cái xác sống biết đi giữa trời đất."

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trước mặt chính là loại mà Diệp Tầm vừa nói.

Giang Lạc thích thú nghĩ, một xác chết hiếm thấy như vậy tại sao lại xuất hiện ở làng Thâm Thổ?

Tại sao lại đến giết cậu và Lục Hữu Nhất?

Mọi người tò mò nhìn người đàn ông, thấy các thí sinh khác cũng chú ý đến nên Giang Lạc để anh ta vào trong nhà.

Người đàn ông ngồi vào bàn và đặt thanh đao lên. Trên đao của anh ta vẫn còn vương đất cát lúc tấn công Giang Lạc. Dưới ánh đèn, cậu có thể thấy rõ hình dạng thật của thanh đao, nhìn qua cũng khá đơn giản. Cán đao được quấn quanh bởi một lớp vải màu đen, ngoài cái đó ra thì không còn đồ trang trí nào khác.

Giang Lạc nhìn thanh đao chăm chú, nó tỏa ra một chút sát khí đen đặc. Giữa những luồng sát khí, vô số gương mặt ma quái tìm cách trốn thoát đều bị giam cầm bên trong thanh đao.

"Cậu muốn đao của ta à?" Đột nhiên Ma Quỷ nói: "Nhưng ta không thể cho cậu được vì ta chỉ có mình nó là vũ khí thôi."

Giang Lạc thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu lười biếng nói: "Sao anh tìm đến được đây vậy?"

"Đi theo mùi của hai cậu." Ma Quỷ nhíu mày lại nói: "Mùi loạn xa lắm làm ta phải tìm khắp nơi. Bạn này, chẳng lẽ các cậu muốn bỏ rơi ta sao?"

Lục Hữu Nhất lặng lẽ thì thầm bên tai Diệp Tầm: "Cách anh ta nói chuyện cứ lạ lạ, nghe nho nhã ghê."

Diệp Tầm gật đầu: "Nhìn dáng vẻ này của anh ta, đoán chừng là xác sống sống mấy trăm năm rồi."

Lúc này Trác Trọng Thu cũng tò mò: "Anh tên gì?"

Ma Quỷ nói: "Ta tên là Ma Quỷ."

Mọi người im lặng: "... Đúng là một cái tên hay."

Đêm đã khuya cũng là lúc nghỉ ngơi. Mọi người tạm thời gác lại chuyện này rồi về phòng ngủ.

Nhân lúc mọi người tất bật không để ý tới, Liệu Tư làm như lơ đãng đứng cạnh người đàn ông, nhìn sắc trời bên ngoài: "Đằng Tất, mày đang làm gì vậy?"

Ma Quỷ khó hiểu nhìn y: "Đằng Tất là ai?"

Liêu Tư nhíu nhíu mày: "Mày quên thật hay giả đấy?"

Ma Quỷ không muốn để ý đến tên kỳ quái này nữa, anh ta nhắm mắt lại vờ như không thấy.

Nụ cười của Liêu Tư cứng đờ, thấy nhóm Đại học Bạch Hoa sắp tới nên không nhắc lại nữa.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Giang Lạc ra khỏi nhà dự định sẽ tìm cô bé vừa gặp hôm qua một chút.

Không lâu sau, cậu phát hiện trong làng có sự thay đổi.

Rất nhiều thiếu nữ đi tới đi lui trong làng, làn da hồng hào và đôi mắt đen như ngọc sáng xen lẫn tình ý miên man. Mái tóc dày óng ả thắt bím đằng sau, thân hình mảnh mai diện quần áo chỉnh tề từ đầu đến chân. Tinh xảo như thể họ không phải là một cô gái nông thôn bình thường.

Giang Lạc tới bắt chuyện với một cô gái tốt bụng gần đó. Song mới vừa lại gần, cậu lập tức ngửi thấy mùi hương ngào ngạt trên người cô: "Em cho anh hỏi tại sao hôm nay lại có nhiều bạn nữ xinh xắn như vậy?"

Vẻ ngoài của Giang Lạc đẹp như tiên giáng trần, mỗi lần cậu cố tình cười không khỏi khiến người khác mặt đỏ bừng tim lỗi nhịp. Công thêm cách ăn nói ngọt như mía lùi ấy, các cô gái cứ che miệng cười khúc khích mãi, đôi mắt sáng ngời như những vì tinh tú trên cao: "Bởi vì hôm nay từ đường tuyển người đó. Chúng em ai cũng muốn trở thành tân nương tử của thần nên tất nhiên phải trang điểm thật đẹp rồi."

"Từ đường tuyển người làm tân nương tử cho thần linh ư?"

Đôi mắt cô gái dần hiện lên nét si mê: "Chỉ khi nào tuyển chọn tân nương tử thì từ đường mới mở cửa thôi. Với cả chúng em đã thề với thần rằng, chỉ cần thần nhìn trúng em thì ngài cứ lựa một ngày thật may mắn và tới rước em đi."

Giang Lạc trầm ngâm chào tạm biệt cô gái. Sau khi dạo quanh làng một vòng mà vẫn chưa tìm thấy cô bé váy đỏ, cậu quyết định đến chỗ hẹn với đám bạn.

Mấy người bạn cũng chú ý đến chuyện xảy ra với bé gái trong làng, Văn Nhân Liên xoa cằm lên tiếng trước: "Mấy cậu biết truyền thuyết hoa rơi động nữ* không?"

*Ám chỉ những người con gái chưa kết hôn của tộc người Tương Tây có thể khóc rơi lá cây.

"Hoa rơi động nữ, cản thi và thả cổ là tam tà của Tương Tây." Văn Nhân Liên nhẹ giọng giải thích: "Hoa rơi động nữ là số ít cô gái chưa kết hôn tự tưởng tượng mình sẽ gả cho thần. Đối với họ, thần là người trong lòng nên các cô gái sẽ không động tâm trước phàm phu tục tử. Họ sẽ duy trì vẻ đẹp và sự nhã nhặn của mình mỗi ngày, mong chờ ngày họ thực sự gả cho thần."

Trác Trọng Thu hỏi: "Ý cậu là ở đây có thần sao?"

Văn Nhân Liên lắc đầu: "Có thần thật hay là ai đó giả thần giả quỷ, sao chúng ta biết được. Nếu muốn chúng ta làm sáng tỏ bí ẩn ở đây, cách tốt nhất là lẫn vào trong những cô gái ấy, sáu giờ chiều nay đến từ đường lần nữa."

Giang Lạc vô tình nghe được lời này, đột nhiên có một dự cảm không lành. Cậu im lặng lùi về sau một bước.

"Giờ muốn lẻn vào trong thì phải hóa trang thành con gái thôi chứ sao giờ." Văn Nhân Liên cười nói: "Ừ thì tôi có thể đấy nhưng một mình tôi là không đủ. Đúng không nhỉ, bạn Giang Lạc?"

Cả đám đồng loạt quay sang nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc: "... Tớ không mặc đồ nữ đâu."

Đánh chết cũng ứ mặc.

***

Giang Lạc: Được rồi được rồi, đừng đừng

Công núp lùm ở chỗ nào đó: [Kinh hỉ.jpg]

Chương 42: Tôi muốn anh làm đá kê chân cho tôi

Văn Nhân Liên cười dịu dàng nhưng trong mắt Giang Lạc, nụ cười đó lại chẳng tốt lành chút nào: "Không cần mặc đồ nữ, tôi thấy mấy cô gái trong làng chỉ quấn áo choàng thôi. Nam nữ mặc vào chẳng khác là mấy đâu."

Giang Lạc nói chắc cú: "Không thể nào."

Văn Nhân Liên tội nghiệp nói: "Nhưng tôi đi có một mình à, nhân lực không đủ đâu."

Giang Lạc giơ ngón tay chỉ sang Trác Trọng Thu đang lùi lại: "Bộ Trác Trọng Thu không được hả?"

Vẻ mặt Trác Trọng Thu méo xẹo: "Giang Lạc, có nhất thiết đâu."

Văn Nhân Liên nhẹ nhàng nói: "Trọng Thu cũng được nhưng họ chỉ tuyển nữ vào từ đường. Tôi sợ Trác Trọng Thu vào sẽ gặp nguy hiểm, nam vào vẫn an toàn hơn chứ."

Giang Lạc: "..."

Mỗi khi bị khó chịu là cậu cứ phải mang Trì Vưu ra mắng.

Cái đồ chó Trì Vưu này.

...

Những người khác bị đuổi ra ngoài.

Ma Quỷ cầm đao đứng cạnh Lục Hữu Nhất, nhìn chằm chằm trong phòng, mặt vô cảm nhưng lại tò mò hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Bọn họ đang làm một chuyện rất đau khổ." Lục Hữu Nhất: "Quan trọng là Giang Lạc sẽ rất đau khổ."

Ma Quỷ nhíu mày xông thẳng vào phòng, Lục Hữu Nhất vội tóm anh ta lại: "Nè nè nè, anh định làm gì đó?"

"Ta phải bảo vệ bạn mình." Ma Quỷ quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu không nỡ rời xa ta hả? Không sao, cậu có thể vào chung để cứu người, ta sẽ bảo vệ cậu."

Lục Hữu Nhất: "... Tôi nhìn không ra tính ông anh như vậy luôn á."

"Tính gì? Tuy ta thích trò chuyện nhưng ta vẫn rất nghĩa khí đó nha." Ma Quỷ muốn cười nhưng bởi vì mặt than nên khóe môi chỉ có thể cứng đờ run rẩy. Anh ta khó hiểu cau mày, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó: "Ta còn thích cười lắm đó."

Liêu Tư nghe lén một bên: "..."

Chắc chắn đó không phải là Đằng Tất mà cậu ta biết.

Lục Hữu Nhất rùng mình một cái: "Ma Quỷ, xin anh đó đừng có cười nữa! Bọn họ đang làm chính sự, anh không vào phá được đâu!"

"Chính sự gì?" Ma Quỷ nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn bạn mình đau đớn như vậy được."

Vẻ mặt Lục Hữu Nhất quái lạ: "Anh tính chịu khổ thay Giang Lạc hả?"

Giống như đang nhịn cười.

Ma Quỷ gật đầu, nói một cách đương nhiên: "Chúng ta là bạn mà, đã là bạn thì hoạn nạn có nhau."

Trác Trọng Thu với Cát Chúc đứng bên kia vỗ tay nói: "Hay lắm!"

Bọn họ đẩy Ma Quỷ và Lục Hữu Nhất vào trong, Cát Chúc cực kỳ cảm thán mà nói: "Mấy cậu đúng là bạn tốt. Bốn người các cậu đi thám thính từ đường nhé, còn lại cứ để chúng tớ lo. Chúng tớ ở bên ngoài chờ tiếp ứng mọi người."

Lục Hữu Nhất bắt đầu nghi ngờ cuộc sống: "Không, không phải. Tôi có nói thế đâu, ý tôi không phải như này."

Họ trực tiếp bị đẩy mạnh vào trong phòng.

Văn Nhân Liên đang trang điểm cho Giang Lạc, nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vui mừng: "Chào mừng các cậu tham gia hoạt động này nhé."

Y run run tay khiến bột phấn bay tung tóe trong không khí. Văn Nhân Liên nhìn Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ, người này so với người kia càng đô con hơn, chân thành tha thiết nói: "Tôi hứa sẽ cố gắng biến các cậu thành một cô gái xinh đẹp xuất sắc."

Giang Lạc mở một con mắt ra nhìn họ, cười khúc khích vui vẻ: "Đủ anh đủ em luôn."

Phải trang điểm cho ba người đến cái trình độ thật giả lẫn lộn đúng là một công việc quá tốn thời gian. Duy chỉ mỗi Giang Lạc là nhanh bởi khuôn mặt cậu nảy nở, ngũ quan xinh đẹp. Sau khi tỉa bớt chân mày và che bớt khí chất mạnh mẽ, vẻ đẹp ấy lập tức nhẹ nhàng nữ tính hơn.

Cát Chúc và Trác Trọng Thu mượn cho họ bốn bộ quần áo địa phương. May là quần áo cũng giống như những gì mà Văn Nhân Liên nói, có vẻ trung tính. Sau khi khoác áo choàng lên thì phục sức của nam và nữ cũng không khác mấy.

Năm giờ chiều mới xem như hoàn thành xong. Chờ lúc nhóm Giang Lạc bước từ trong nhà ra ngoài, mấy người Cát Chúc đã chờ chán chê.

Nhìn thấy thành quả trên người Giang Lạc, họ có cảm giác ngạc nhiên sảng khoái: "Giang Lạc ơi, cậu đẹp quá trời luôn."

Mái tóc đen của cậu được tết thành một bím tóc, tùy ý vuốt sang bả vai. Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đẹp đẽ đắm say lại rực rỡ chói lòa.

Đủ để khiến cho người ta vô thức bỏ qua những đặc điểm giới tính mà cậu cố tình che giấu.

Quần áo vừa vặn đến không ngờ, bên hông nhẹ nhàng ôm lại thành một đường cong khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Giang Lạc cong môi cười cười, tâm trạng vui vẻ hơn hai người Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ ở phía sau.

Những người khác: "... Phụt."

Lục Hữu Nhất mặc đồ nữ vào thì hơi chật, hắn hoài nghi nói: "Mấy ông có mắt không thế, tụi này xấu vậy hả?"

Cát Chúc nín cười đến mức cơ mặt giật giật: "Đẹp, đẹp cực."

Vẻ đẹp của Lục Hữu Nhất thiên về nét nam tính, vóc dáng lại cao ráo. Ăn mặc như vậy chỉ có thể nói là dở dở ương ương nhưng so với xác sống bên cạnh thì vẫn tạm thời chấp nhận được.

Mặt mũi của xác sống dày đặc sát khí, vẻ mặt lạnh lẽo chẳng chút cảm xúc nào. Cố tình mặc đồ nữ lại trang điểm đậm, các đường nét trên khuôn mặt không mềm mại bao nhiêu, ngược lại còn hơi buồn cười khiến ai cũng phải nhếch mép.

Văn Nhân Liên cười xong mới bất đắc dĩ nói: "Tôi cố gắng hết sức rồi."

Thời gian cũng sắp đến, họ mang theo ít đồ phòng thân rồi im lặng ra ngoài.

Tất cả hộ gia đình đều đóng chặt cửa, chỉ có những cô gái trẻ trong làng đi lại. Trên gương mặt họ là nét dịu dàng diễm lệ mang theo cả nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt hưng phấn và gò má ửng hồng.

Nhóm Giang Lạc hòa mình vào trong đám người cũng không gây nên bao nhiêu chú ý, có lẽ vì họ đã không còn tâm tư để ý đến những người khác. Hô hấp các cô hơi gấp gáp, căng thẳng và hy vọng đã chiếm trọn tâm trí.

Sáu giờ chiều, trước cửa từ đường tập trung rất nhiều cô gái trẻ.

Mặc dù nhiều nhưng đếm đi đếm lại cũng chỉ tầm mấy chục người. Để tránh bị phát hiện có điều gì đó sai sai, nhóm Giang Lạc còn cố tình đứng trong góc hẻo lánh.

Trưởng làng vội vã chạy tới, đứng ở đằng trước chờ cửa từ đường mở ra.

Trông bộ dáng lão còn khẩn trương hơn con gái nhà người ta. Lão đi tới đi lui liên tục, mồ hôi nhễ nhại bị lão thô lỗ lau đi.

Bỗng nhiên trên bầu trời bị bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc.

Cửa từ đường chầm chậm hé mở, một vị Thần công áo đen bước ra. Trưởng làng vội vàng bước tới nghênh đón rồi mời y lên trước ngồi.

Thần công mặc đồ đen liền mũ che khuất cả mặt, giọng nói trầm thấp, cuống họng khàn khàn như một cái cây khô bị phá: "Từng người lên đây báo ngày sinh tháng đẻ."

Thôn trưởng vội vàng gật đầu, bước đến trước mặt những cô gái nói: "Tất cả đi vào báo ngày sinh bát tự lên cho Thần công. Thần công hỏi cái gì các cô đáp cái nấy, cơ hội hiếm có nên tự biết quý trọng đi!"

Các cô gái ở hàng đầu từng người tiến vào, bước đến trước mặt Thần công.

Thần công vẫn luôn cúi đầu, làm người khác nghi ngờ không biết rốt cuộc y có nhìn các cô gái không. Ngẫu nhiên mở miệng giữ lại vài cô gái đứng sang bên trái đằng sau y, còn lại chẳng nói gì khác.

Những cô gái phía trước rất nhanh lần lượt rời đi. Giang Lạc phát hiện những người bị giữ lại ở bên trái Thần công đều rất vui mừng, mà những cô gái không được giữ lại đều đã rưng rưng nước mắt, lung lay sắp đổ.

Những cô gái được giữ lại đều không ngoại lệ, ngày sinh bát tự nêu ra đều là ngày sinh tháng đẻ âm khí cực nặng.

Quả thật có điều kỳ lạ.

Trong lòng Giang Lạc hiểu điều đó. Thời điểm tiến lên, cậu bèn cúi đầu tránh đi tầm mắt của trưởng làng, sau đó hạ giọng báo một cái ngày sinh âm khí cực nặng.

Như bình thường, cậu hẳn sẽ bị giữ lại, nhưng Thần công lại không ra bài theo lẽ thường. Y cất giọng nghèn nghẹt hỏi: "Ngươi tên gì?"

Giang Lạc thoáng ngập ngừng rồi chọn một cái tên phổ biến trong làng: "Thúy Hoa."

Thần công nói: "Lúc nãy cũng có một cô gái tên Thúy Hoa."

Trưởng làng nghi ngờ nhìn Giang Lạc, những cô gái muốn được gả cho Thần thường không hay ra ngoài, cũng không tiếp xúc với đàn ông khác. Thật sự lão không nhớ trong làng có bao nhiêu cô tên là Thúy Hoa, tuy nhiên lão chẳng hoài nghi mà còn giải thích thay cho Giang Lạc: "Thưa Thần công, ngài cũng biết các cô gái làng chúng tôi mà. Năm nào cũng có vài cô tên như thế."

Thần công: "Vậy à?"

Y chống gậy đứng dậy, đi từng bước chậm rãi đến trước mặt Giang Lạc.

Giang Lạc cúi đầu, thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân.

Giày vải màu đen và áo choàng đen bọc kín mít toàn thân của Thần công. Kỳ lạ hơn là Giang Lạc đã cao một mét tám rồi nhưng kẻ chống gậy này còn cao hơn cậu đến nửa cái đầu.

Bàn tay mang găng tay đen của Thần công duỗi ra từ trong áo choàng, nâng cằm Giang Lạc lên giống như quan sát thật kỹ: "Nhưng sao ta thấy người này khá lạ mắt nhỉ?"

Giang Lạc giật thót trong lòng, mi mắt khẽ động nhìn chiếc cằm tái nhợt lộ ra dưới chiếc mũ của áo choàng đen.

Dưới mũ đen, chiếc cằm nhợt nhạt thiếu sức sống có đường cong thon gọn hoàn hảo càng nổi bật thêm.

Giang Lạc cảm thấy quen quen.

Thần công buông tay xuống, bóp hai má Giang Lạc, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Ngươi là người Thâm Thổ thật sao?"

Giang Lạc cười vô hại: "Thần công, tất nhiên em là người Thâm Thổ rồi ạ."

"Vậy ngươi biết làm cái gì?''Thần công dời tay đè lên vai Giang Lạc: "Biết việc như hầu hạ thần linh không?"

Bả vai Giang Lạc đau nhói, xương cốt như bị bóp nát. Chóp mũi toát mồ hôi nhưng cậu vẫn bình tĩnh đáp: "Em biết chứ."

Trưởng làng hoảng loạn nói: "Thần công yên tâm, mấy cô gái ở làng chúng tôi đều học cách hầu hạ thần linh rồi. Biết hết đấy ạ. Không ai là không biết, người này làm còn tốt hơn người kia."

"Trưởng làng làm việc thì ta yên tâm rồi." Thần công dịu giọng nói: "Dù sao mấy năm nay cũng có sai sót gì đâu."

Trưởng làng đột nhiên vui mừng hết sức, giống như được tái sinh, gương mặt rạng rỡ: "Chắc chắn năm nay sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Thần công gật đầu, lại liếc nhìn Giang Lạc, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Chọn cô ta đi. Những người khác cho về."

Vừa dứt câu, những cô gái không được chọn lộ rõ vẻ tuyệt vọng, thậm chí có một nửa tái mặt, bất lực ngã nhào xuống đất.

Giang Lạc quay đầu liếc nhìn nhóm bạn mình, Văn Nhân Liên lặng lẽ dùng khẩu hình nói: Yên tâm.

Cậu bình tĩnh gật đầu, đi theo Thần công và trưởng làng vào trong từ đường.

Thật ra cậu không sợ đến vậy. Chủ yếu là tò mò, rốt cuộc làng này ẩn giấu bí mật gì nhỉ?

Một bên cửa từ đường hé mở, bên trong tối đen như mực. Sau khi ba người Giang Lạc lần lượt vào trong thì một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, tia sáng cuối cùng cũng bị chặn ngoài cửa.

Thần công đi đầu, Giang Lạc ở giữa, trưởng làng phía sau. Bước vào bóng tối, mắt Giang Lạc phải mất một lúc mới có thể thích ứng. Cậu đã nhìn rõ dáng vẻ từ đường trong bóng tối.

Từ đường được chia làm hai phần: Trong và ngoài. Bên ngoài trống trải, trừ bàn thờ ra thì không còn gì nữa. Điều kỳ lạ là trên bàn thờ chỉ có lư hương và nến mà không hề có một bức tượng thần nào được điêu khắc hay thậm chí là vẽ lên.

Họ đi từ ngoài vào trong, bên trong có vài ngọn nến mờ ảo. Thần công cầm chân đèn, kéo một cánh cửa bí mật trên mặt đất lên rồi quay đầu sang nói: "Đi với ta."

Ánh nến soi lên gương mặt nửa sáng nửa tối của y. Căn phòng u ám đáng sợ, tiếng đáp lại của trưởng làng bất giác run rẩy: "Vâng."

Đó là một con đường hầm bí mật rất dài, cầu thang đá dẫn xuống dưới sâu thăm thẳm.

Giang Lạc không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết ngọn đèn trong tay Thần công đã cháy hết hai phần ba. Tiếng bước chân vang lên trong đường hầm trống trải, rõ ràng chỉ có tiếng bước chân của ba người nhưng lại ồn ào giống như có mười mấy người đi.

Rốt cuộc họ bước lên mặt đất bằng phẳng.

Sau khi bước lên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng hai bên tường cũng có ánh sáng. Thần công thổi tắt cây nến trong tay rồi đặt sang một bên, chống gậy đi từ từ về phía trước.

Ánh mắt Giang Lạc hoài nghi đặt trên người y.

Áo choàng đen che lấp cả cơ thể Thần công. Nếu y vẫn luôn ăn mặc như vậy, lẽ nào dân làng Thâm Thổ chưa ai từng thấy hình dáng chân chính của y sao?

Phải chăng chỉ cần phủ một lớp áo choàng đen như vậy đã có thể giả mạo thành thần?

Đương lúc suy nghĩ bỗng Giang Lạc nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ. Hóa ra còn có một dòng sông ngầm nằm ẩn sâu bên dưới, càng đi sâu vào trong thì hình dáng dòng sông càng rõ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, soi rõ cả một khúc sông ngầm rộng hai mét. Nước trong lòng sông chảy xiết, sức nước mãnh liệt cuồn cuộn cuốn theo lớp bùn dạt vào hai bên bờ thành một vũng lầy ẩm ướt.

Không biết dòng sông này sâu bao nhiêu nhưng ở đây không có thuyền. Thần công đang đi bất chợt dừng bước tránh sang một bên và thì thào: "Tân nương của Thần, mời đi lên phía trước."

Xưng hô này khiến mí mắt Giang Lạc giựt giựt, cậu cố phớt lờ nó đi rồi hỏi: "Đi thế nào?"

Dường như cậu đang nói một điều gì đó rất ngớ ngẩn, Thần công không khỏi bật cười thành tiếng. Tiếng cười vừa khô khan vừa quỷ quyệt khiến người ta phải sởn gai ốc: "Tất nhiên là dùng chân của ngươi để đi rồi."

Răng Giang Lạc lập tức ngứa ngáy.

Điên khùng gì đâu, chỉ cười một tiếng mà đã khiến lửa giận của cậu bùng cháy. Tên khốn nạn nhất quả đất.

—— Trì Vưu.

Sau lần Trì Vưu phát điên ở khách sạn thì đây là lần đầu tiên cậu gặp lại hắn.

Thù lần trước cậu vẫn chưa báo xong.

Giang Lạc cười lạnh: "Anh là Thần công thì chắc là người hầu bên cạnh thần linh nhỉ."

Trưởng làng tức giận nói: "Thúy Hoa, ai cho cô ăn nói như thế!"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Giang Lạc nhướng mắt nhìn Trì Vưu, dùng toàn bộ sự xảo quyệt và độc ác thản nhiên nói: "Anh muốn phủ nhận mình là người hầu của thần linh à?"

Thần công xoay xoay cây gậy rồi chậm rãi nói: "Đúng, ta là người hầu."

"Một khi đã như vậy, anh còn bắt tôi trực tiếp xuống nước à?" Giang Lạc nhíu mày, không chút khách sáo: "Đây là chuyện mà một thằng hầu nên làm ư?"

Quan trọng hơn là Giang Lạc nhìn thấy rất nhiều hồn ma ở con sông này.

Những hồn ma bị dòng nước cuốn đi rồi lại một đám mới bò tới. Dưới đáy sông đen nghịt, hình dạng những hồn ma khác nhau. Chúng cố sức vươn tay muốn bò lên trên nhưng lại bị nước sông vây lấy, chỉ có thể tuyệt vọng ngã xuống nước lần nữa.

Đó là quỷ chết đuối hay còn gọi là quỷ nước.

Quỷ chết đuối hay quỷ treo cổ đều không thể đầu thai được. Chúng phải kéo người chết thay để giải thoát. Nếu Giang Lạc đạp một chân xuống, chỉ sợ sẽ bị hàng chục hàng trăm con quỷ nước này kéo xuống làm vật thế mạng.

Thần công nghiêng mặt về phía cậu. Gương mặt y bị mũ che khuất, tựa như có thể xuyên qua áo choàng nhìn thấu Giang Lạc: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Anh nhảy xuống đi." Giang Lạc khẽ nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm đá kê chân qua sông cho tôi."

Trưởng làng hít sâu một hơi, quên sạch những gì cần nói. Lão hoảng hốt nhìn Giang Lạc.

Thần công chậm rãi nắm chặt gậy, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng. Cây gậy dài mảnh như một món đồ chơi trong tay y. Tuy tay của y bị miếng vải đen bao trùm nhưng từng hành vi cử chỉ lại hờ hững khiến người ta không thể rời mắt.

"Cô nói đúng." Thật lâu sau, Thần công đổi lại xưng hô tôn trọng hơn, hình như y còn cười: "Thân phận của cô như vậy, đúng là không nên tự xuống nước."

Dứt lời, dưới ánh mắt không dám tin của trưởng làng, Thần công bước chân xuống nước.

Giang Lạc thấy rất rõ ràng, giây phút lúcThần công bước xuống nước thì những con quỷ nước giống như đói khát quanh năm cuối cùng cũng ngửi thấy mùi tanh của thịt nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhào về phía y. Nhưng tại khoảnh khắc móng vuốt của quỷ nước đụng vào Thần công, đột nhiên chúng lại vội vàng rút lui như thủy triều. Hình như chúng nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố, con quỷ nước ở gần Thần công nhất thậm chí còn nổi điên liều mạng lùi về sau.

Trong nháy mắt, nước quanh người Thần công trở nên trong xanh.

Thần công duỗi thẳng cánh tay, cắm gậy xuống đất, y khiêm tốn nói: "Mời cô."

Giang Lạc sâu xa nhìn y, bước nhanh về trước rồi đạp lên bả vai của Thần công.

Thần công đứng thẳng tắp, không hề lung lay. "Cây cầu" này còn vững chắc hơn cây cầu treo nhiều.

Giang Lạc vốn định tiếp tục giẫm lên y đi về phía trước nhưng đột nhiên vô số móng quỷ trắng toát vồ lên mắt cá chân cậu.

Đám quỷ nước vừa nãy còn cực kỳ sợ hãi thế mà bây giờ lại vây quanh đây. Chúng bỏ lơ Thần công dưới chân Giang Lạc, tham lam sốt ruột muốn lôi cậu xuống nước.

Giang Lạc bị túm không thể động đậy nửa bước.

Cậu liếc mắt nhìn Thần công rồi cười nhạo một tiếng. Sau đó mạnh mẽ rút chân khỏi đám vuốt quỷ, một bước nhảy sang bờ bên kia.

Thần công và trưởng làng lần lượt lên bờ. Giang Lạc phát hiện lúc trưởng làng xuống nước, những con quỷ nước không hề động đến lão. Không phải sợ hãi giống như đối với Thần công mà là không có phản ứng gì, như thể trưởng làng... là người đã chết.

Ba người đi về phía trước một lúc thì đi tới một từ đường.

Từ đường ngầm còn lớn hơn hai ba lần so với trên mặt đất.

Ánh nến trong từ đường leo lắt rọi ra những cái bóng dài ngắn không đồng đều trên mặt đất, chiếu sáng vài bức tranh trên tường. Nhưng so với bức tranh thì thứ hấp dẫn sự chú ý hơn là một pho tượng Thần ngồi xếp bằng trong từ đường.

Không, thay vì gọi là tượng Thần thì nên gọi là một pho tượng Tà Thần.

Tượng Thần được điêu khắc từ đá, khuôn mặt thô ráp và nụ cười rập khuôn y hệt như một cái mặt nạ. Tay trái bức tượng tạo thành hình hoa sen để trước người cùng với đôi mắt nhắm nghiền, cong lên giống như đang cười. Ngũ quan thoạt nhìn có vẻ nhân hậu hiền từ nhưng luôn có cảm giác quỷ dị như hình với bóng, còn đôi môi như ngậm máu nhỏ xuống vài vệt máu khô.

Màu sắc trên người tượng Thần cũng vô cùng quái dị. Nhìn tổng thể giống một pho tượng sơn hoa văn, nhưng chỗ hai chân vẫn giữ nguyên hai màu trắng đen. Nơi màu sắc rực rỡ giao với màu trắng đen có một vệt màu đỏ như máu.

Tuy nhiên trưởng làng không hề cảm thấy có gì quái dị. Hai mắt lão nồng nhiệt nhìn tượng thần rồi lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một mình.

"Thần..."

Thần công mặc kệ hành động của lão, bước thẳng tới cắm ba nén nhang trước tượng thần, khói hương bay mù mịt, sau đó y nhàn nhạt lên tiếng: "Trói cậu ta lại."

Trói ai cơ?

Giang Lạc nhướng mày, trực giác thôi thúc cậu nghiêng người nhìn thì thấy trưởng làng đang móc một sợi dây thừng trong ngực ra, ánh mắt ngoan độc đi về phía cậu.

***

Công: Nghe bảo lúc tôi vắng mặt mọi người nhớ tôi lắm.

Công: Vui vẻ 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro