Chương 2: Hỏi đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong căn phòng đang phát ra tiếng ca của Tessa Violet, tông giọng lên cao, thanh âm vui sướng, ca từ nghịch ngợm, là bài hát ấy《Crush》.

Hi Vọng soạn đồ vật để ngày mai vào trường báo danh, đem điện thoại di động kết nối với tai nghe bluetoot, rồi lấy một gói thuốc lá bỏ vào trong túi, sau đó ra cửa.

Ba mẹ đều không có ở nhà, căn biệt thự mang vẻ trống vắng, mùa hè này, Hi Vọng đều chỉ sinh hoạt một mình. Cho dù có như vậy, hắn vẫn như cũ từ chối lời mời tụ hội náo động của đám bạn thân.

Bọn nó đều rất thích náo nhiệt, chủ đề tụ hội lần này là "Chúc mừng kỳ nghỉ hè kết thúc, nghênh đón khai giảng sắp tới."

Hi Vọng mang theo tai nghe, bắt lên một ca khúc, đáy lòng cảm thấy buồn cười. Ở trong mắt mấy thằng bạn thân, tựa hồ chuyện gì cũng có thể chúc mừng, dù cho là tử vong đi chăng nữa, cũng có thể lấy ra để chúc mừng. Chúc mừng một người rốt cục cũng có thể rời khỏi thế gian gian khổ, đi đến thiên đường hạnh phúc.

Thiên đường hạnh phúc tồn tại thật sao? E rằng chỉ là cách an ủi tinh thần mà thôi.

Hi Vọng đi ra khỏi cửa, nhìn thấy sân vận động cách khu dân cư không xa, nơi đó có rất nhiều loại vận động, có cả sân bóng rổ, sân cầu lông.

Nơi đây là một nhà giàu có trong khu dân cư, tên gọi Vân Thủy sơn trang, tất cả phương tiện sinh hoạt đều đầy đủ mọi thứ.

Màn đêm buông xuống, chính là thời gian lý tướng để con người ta vận động.

Hi Vọng dừng lại ở một chỗ ngã rẽ, móc ra bật lửa, châm lên một điếu thuốc.

Hắn kỳ thực không có nghiện thuốc lá, chỉ là miệng cô quạnh muốn hút thuốc. Sở dĩ có thói quen xấu này là bắt nguồn từ năm lớp 10. Trong một đêm hè, hắn nhìn thấy ba mình dựa lên chiếc Santana hôn từ biệt cùng một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia lại không phải mẹ của hắn.

Giữa ngón tay của ba kẹp một điếu thuốc, ánh lửa đỏ lẻ tẻ như vì sao, thôi thúc Hi Vọng dấy lên dục vọng hút thuốc. Từ lúc đó hắn đã bắt đầu học hút thuốc.

Đương nhiên, người trong nhà không có ai biết chuyện hắn hút thuốc.

"Cậu gì ơi, làm phiền một chút--" Thanh âm lễ phép vang lên ở phía sau.

Hi Vọng dừng một chút, thanh âm này nghe thật quen thuộc, giống như--

Hắn xoay người, quả nhiên là cậu thiếu niên hôm đó.

Hi Vọng nhất thời kinh ngạc, bình thường luôn có người nói trí nhớ hắn rất tốt, đến bây giờ hắn rốt cục mới thừa nhận trí nhớ của mình vô cùng tốt. Khoảng cách lần đầu tiên khi nhìn thấy thiếu niên mắt rủ xuống đã hơn nửa tháng, từ đó ngoại hình và thanh âm của thiếu niên vẫn luôn khắc sâu vào tâm trí hắn.

Nhìn thiếu niên ở khoảng cách gần, Hi Vọng chỉ cảm thấy thiếu niên lớn lên quá xinh đẹp, thậm chí người trong đêm tối đều mê mẫn cậu không ít.

"Xin hỏi sân bóng rổ số 1 đi hướng nào?" Thiếu niên một thân trang phục nhàn nhã, tay trái ôm một quả bóng rổ, gió đêm thổi qua mái tóc cậu, lộ ra cái trái trắng nõn no đủ.

Hi Vọng chú ý tới cậu, không chút biến sắc lui về phía sau một chút.

"Không ngửi được mùi thuốc lá sao?" Hi Vọng chưa trả lời cậu hỏi của cậu ngay, tay trái lên giơ điếu thuốc trong tay, thăm dò hỏi.

"Là..." Thiếu niên hé miệng nở nụ cười, thẳng thắn nói, "Cổ họng sẽ ngứa, liên tục nhảy mũi."

Có chút yếu ớt. Hi Vọng ở trong lòng bình luận, là loại khiến cho người ta cảm thấy yếu ớt khả ái muốn che chở.

Hi Vọng dập tắt thuốc lá, ném vào trong thùng rác bên cạnh, tháo xuống tai nghe, đối với thiếu niên nói rằng: "Tôi dẫn cậu đi."

Thiếu niên nhìn hắn cười: "Cảm ơn cậu."

Cùng thiếu niên song song đi chung với nhau, Hi Vọng mới phát giác ra vóc dáng thiếu niên rất cao, hầu như là cùng chiều cao với hắn. Chỉ là bề ngoài thiếu niên có vẻ lừa người, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo, còn có chút non nớt, thực sự không giống chiều cao 1m8 mấy.

"Cậu ở nơi này sao?" Khoảng cách đến sân bóng rổ số 1 còn hai đoạn đường, Hi Vọng không muốn dọc theo đường đi đều trầm mặc, thanh âm dễ nghe của thiếu niên đã thành công khơi dậy khát vọng nói chuyện của hắn.

Thiếu niên lắc đầu trả lời: "Không phải."

Hi Vọng liếc mắt nhìn đồ cậu đang mặc, áo thun trắng rộng rãi không logo, một cái quần bò, còn có một đôi dày vải thường.

Tùy tính lại cá tính, trang phục bình thường nhưng khi khoác lên trên người cậu trông như hàng xa sỉ làm riêng.

"Dáng vẻ cậu hiện giờ không tiện chơi bóng rổ cho lắm." Hi Vọng nói, "Giày vải thường, bất lợi cho nhảy."

"Tôi ngày hôm nay không chơi bóng." Thiếu niên di chuyển bóng rổ trong tay, vẫn chắc chắn rằng bản thân muốn đến.

Ngón tay xoay chuyển bóng rổ, một trong động tác chuyển bóng. Hi Vọng khẳng định thiếu niên là một trong những người yêu thích bóng rổ.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy có chút hài lòng, bởi vì hắn cũng yêu thích chơi bóng rổ.

Kỳ thực còn có rất nhiều câu hỏi mà Hi Vọng rất muốn hỏi cậu, cậu tên là gì, nhà ở đâu, đi học trường nào, hôm nay không chơi bóng rổ thì cậu tới nơi này làm gì, ở mảnh khu biệt thự này có người quen sao?

Nhưng hiện giờ Hi Vọng cái gì cũng không hỏi, bởi vì đã đến sân bóng rổ số 1.

"Chính là chỗ này." Hi Vọng giơ ngón tay lên chỉ sân bóng rổ ở phía trước, trên sân có hai đội ngũ đang đánh cầu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô.

Thiếu niên ôm lấy bóng rổ, lần thứ hai nhìn về Hi Vọng nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu nha."

Cậu thiếu niên nở nụ cười lộ ra cái răng khểnh bên trái, tóc rối trên trán trong gió đêm hè nghịch ngợm nhảy lên.

Lần đầu gặp được cậu, Hi Vọng nhìn thấy người khác hướng cậu hỏi đường; lần thứ hai nhìn thấy cậu, là cậu hướng mình hỏi đường.

Phảng phất thành hai người liên tiếp hỏi đường.

"Không cần cảm ơn." Hi Vọng tùy ý hướng về sau rồi chỉ tay, "Tôi ở gần đây, về sau nếu cậu còn tới, tôi có thể mang cậu chơi cùng."

Thiếu niên gật đầu: "Được."

Được. Hi Vọng lần đầu thu được câu trả lời chắc chắn từ cậu.

"Thuận tiện hỏi cậu một chút..." Hi Vọng có phần do dự, châm chước mở miệng.

"Ah! Carney! Cậu tới rồi! Sao không gọi nói tôi một tiếng?" Một trận thanh âm to lớn hơn đánh gãy Hi Vọng, cũng đồng thời đem nghi vấn của hắn đè xuống.

Đối phương là người nước ngoài, đầu trọc, thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, ăn mặc một thân đồ bóng rổ. Cậu ta nói ngôn ngữ Tiếng Anh, mang theo một trời hoạt bát cùng rộng rãi.

"Thấy cậu đang đánh cầu, sẽ không quấy rầy cậu." Câu thiếu niên nói ra chính là tiếng Luân Đôn tiêu chuẩn, rất phù hợp với khí chất của cậu, rụt rè lại ngoan ngoãn, lễ phép lại thân sĩ.

"Oh, bạn mới cậu sao?" Đối phương uống một hớp nước, số nước còn dư lại thì đem đổ vào mặt mình, giải tỏa khô nóng sau vận động, cậu ta và cậu cùng nháy mắt, cười nói, "Rất đẹp trai nha, tôi rất hiếm thấy nam sinh Trung Quốc đẹp trai như vậy."

Thiếu niên không tỏ rõ ý kiến, đem bóng rổ đưa vào trong tay đối phương, rồi nói: "Tôi vừa nãy lạc đường, là người bạn này hảo tâm mang tôi tới đây."

"Ha ha ha ha....Carney cậu vẫn là đáng yêu như thế! Nhận thức cậu nhiều năm như vậy, cái tật mù đường của cậu vẫn không thay đổi." Đối phương vỗ vỗ bóng rổ, hướng về thiếu niên dương cằm tự đắc, "Tôi sẽ không tiễn cậu, trên đường về nhà chú ý an toàn."

Thiếu niên phất tay một cái, rồi nói lời tạm biệt với cậu ta.

Hi Vọng ở trong lòng cụ thể suy đoán, thiếu niên đến nơi này để tìm bạn chơi một chút, thuận tiện đưa bóng rổ mới, sau đó chuẩn bị về nhà.

"Cậu vừa nãy muốn hỏi gì?" Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, ngại ngùng nở nụ cười, "Daniel đột nhiên chạy tới, tôi không nghe rõ câu hỏi của cậu."

Hi Vọng nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên, đó là một màu hổ phách tuyệt đẹp, con ngươi nhạt màu tổng thể khiến người ta nhìn ra vẻ vô tội lại thuần túy.

"Muốn hỏi một chút, cậu tên gì?" Hi Vọng nói.

"Tôi gọi Đào Gia Ngôn." Thiếu niên trả lời, "Carney là tên tiếng Anh của tôi."

"Tôi gọi Hi Vọng." Hi Vọng lại nói.

"Oh, Hi Vọng, Hope, tên rất hay." Đào Gia Ngôn nở nụ cười.

Hi Vọng nhìn nụ cười của Đào Gia Ngôn, không nhịn được cũng nở nụ cười: "Không phải cùng một chữ, là bỏ thêm một dấu gạch bên phải."

Đào Gia Ngôn nhìn hắn, lại nghĩ một hồi, rốt cục nhớ tới chữ "Hi" viết như thế nào, cái họ này thật sự rất hiếm thấy.

"Tên của cậu viết như thế nào?" Hi Vọng quay đầu hỏi cậu.

"Gia Ngôn Ý Hành Gia Ngôn." Đào Gia Ngôn trả lời.

Hi Vọng gật gù, sau đó nói rằng: "Tôi đưa cậu đến cửa khu biệt thự đi, vừa vặn tôi cũng muốn đi ra ngoài."

"Được nha." Đào Gia Ngôn gật đầu, nhìn vào đôi mắt Hi Vọng, chân thành nói cảm ơn, "Cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo với tôi như vậy." Hi Vọng nói.

Hắn xác định một chuyện, môi Đào Gia Ngôn là màu hồng nhạt.

Không cười là thời điểm hồng nhạt an tĩnh, khi mỉm cười hoặc lúc nói chuyện, là hồng nhạt sinh động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro