Chương 25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Sau khi biến thân Dư Bổn đè lên người Dư Ninh, vẻ mặt đưa đám, đáng thương hề hề hỏi, "Chủ nhân muốn nuôi cẩu cẩu khác sao?"

Lực chú ý của Dư Ninh đều đặt trên □□ của Dư Bổn, thất thần trả lời, "Cẩu khác?" (□□ là trong raw, mọi người tự tưởng tượng vậy)

"Còn muốn cắt rớt nơi này của em, phải không?" Dư Bổn cầm đống đồ nặng trĩu của mình, "Có phải rất đau không?" Cậu còn ước lượng.

Hình ảnh này quá mức kích thích, Dư Ninh thiếu chút nữa không khống chế được.

Dư Bổn thu tay ôm lấy Dư Ninh, vùi đầu trước ngực hắn, "Vì cái gì? Không phải rất thoải mái sao?" Cậu nói mấy lời □□ không phù hợp với hình tượng bổn bổn của mình lắm, một bên hôn môi hôn ngực Dư Ninh, hành động giống như lấy lòng. Hắn thả lỏng nằm yên, tự mình vươn tay câu lấy cổ cậu, chủ động đáp lại.

Dư Bổn năng lực học tập phi phàm, mới chưa bao lâu đã biến từ xử nam ngây ngô thành tráng nam kỹ xảo cao siêu, tinh lực dư thừa. Cậu không cần chạm vào thân thể Dư Ninh, chỉ cần dùng miệng ngậm □□ liếm mút đã đủ khiến cả người hắn không còn sức lực, mềm như bông nằm trên giường.

Đêm nay Dư Bổn vô cùng nhiệt tình, đương nhiên với việc này cậu lúc nào cũng nhiệt tình, nhưng Dư Ninh cảm thấy đêm này hoàn toàn khác biệt. Dư Bổn giống như, nói thế nào nhỉ, giống như thay đổi thành một người khác. Trước kia cậu như đứa trẻ vừa được nếm ngon ngọt, đối với tính sự không hiểu thường ôm lòng hiếu kỳ, tò mò không ngừng thăm dò, Dư Ninh luôn một bên hưởng thụ một bên dạy dỗ cậu phải làm như thế nào. Nhưng lần này từ lúc bắt đầu Dư Bổn đã không cho hắn cơ hội phát biểu ý kiến, hoàn toàn giành quyền chiếm hữu khống chế, lật Dư Ninh lật tới lật lui, làm cho hắn chỉ có thể nhễ nhại mồ hôi thở dốc kêu to, mặt khác cái gì cũng không làm được.

Dư Ninh chưa bao giờ cảm thấy sa vào khoái cảm đáng sợ đến thế, Dư Bổn chỉ nhẹ nhàng hôn sống lưng cũng đủ làm hắn run rẩy thiếu chút nữa bắn ra. Môi cậu nóng rẫy, đôi tay chạm vào cũng như lửa phỏng, nơi nào bị sờ qua đều chảy mồ hôi. Dư Ninh khó kiểm soát nổi, chỉ muốn Dư Bổn nhanh nhanh đi vào nơi đang muốn mệnh hắn kia, mạnh mẽ quấy loạn. Dư Bổn mọi ngày vẫn luôn hấp tấp bộp chộp, một khi □□ còn không muốn tiền diễn chỉ muốn nhanh chóng tiến vào cư nhiên lại bắt đầu kiên nhẫn khuếch trương. Dư Bổn lúc này không hề thuần lương mà quả thực giống như ma quỷ. Cậu mở rộng từng chút từng chút, một ngón tay, hai ngón, ba ngón, bôi trơn lạnh lẽo bị ma sát đến hòa tan, nóng tựa dung nham không ngừng ra vào hậu huyệt Dư Ninh.

Nước mắt Dư Ninh đều bị bức ra, hắn vặn vẹo thân thể đòi hỏi nhưng Dư Bổn vẫn bất động. □□ của hắn cương cứng, nghẹn đến mức sắp nổ tung, khi run rẩy vươn tay lại bị thanh niên đẩy ra. Dục vọng tra tấn khiến hai mắt hắn đều ậng nước, tức muốn hộc máu, vừa ngẩng đầu lại hoảng sợ thấy hai mắt Dư Bổn đỏ lên. Ngay lúc này, cậu cùng lúc tiến vào, dùng □□ nộ trướng thọc thẳng vào hậu huyệt Dư Ninh. Cảm giác ướt át nóng bỏng lập tức khiến hắn run lên như điện giật, eo hông mềm oặt, ngã về lại giường. Cậu áp người đến, quá trình tiến vào vừa thong thả vừa dày vò, Dư Ninh mơ hồ có thể cảm nhận được hình dáng và cả nhiệt độ của vật kia.

Hắn chưa từng có cảm giác Dư Bổn ở trong thân thể mình chân thật đến vậy.

Tay chân Dư Ninh run lẩy bẩy, trái tim đều nhảy bình bịch, hắn cảm thấy có chút thiếu oxy, toàn thân nóng đến lợi hại, máu cũng chảy rần rần trong cơ thể.

Gương mặt Dư Bổn anh tuấn, nghiêm túc khiến lòng người sợ hãi.

Cậu cúi đầu, hôn lấy Dư Ninh.

Toàn bộ lỗ chân lông hắn đều nổ tung.

Dư Bổn hóa thân thành cao thủ, Dư Ninh hết bị hôn lại bị sờ, sướng không nói được lời hoàn chỉnh. Đến tận đêm khuya nhiệt tình của cậu cũng không giảm, mà Dư Ninh thì đã muốn ngất rồi. Cơm chiều còn chưa kịp ăn đã bị Dư Bổn tấn công, hắn vừa đói vừa mệt đến hoảng, lại còn bị nghịch không có cách nào đành phải xin thanh niên dừng tay. Dư Bổn gì cũng không nghe, một cây chọc tới chọc lui, làm hắn rất nhanh không nói gì được nữa.

Vài lần □□, Dư Ninh sức cùng lực kiệt, hàng để bắn cũng không còn. Dư Bổn giống kẻ điên tiếp tục cày cấy. Hắn ôm đầu cậu la lên, "Dừng dừng dừng." Mấy cái "Dừng" chưa kịp nói xong đã bị hôn mê bất tỉnh giữa khoái cảm mãnh liệt.

Hôm sau tỉnh lại, xương cốt toàn thân Dư Ninh giống như bị xe tải cán qua, kêu kẽo cà kẽo kẹt. Hắn giật giật eo, lưng như thể bị chặt đứt, nơi phía sau nóng rát, khả năng là bị chảy máu. Hắn còn chưa từng thảm như thế bao giờ, bị làm đến mức không xuống được giường, bắn không ra nổi, tinh lực như bị hút cạn, toàn thân tím tím xanh xanh giống vừa đánh nhau với ai.

Dư Ninh hấp hấp mũi, một mùi tanh nồng xộc vào. Hắn lại nằm trong ổ chăn bẩn như vậy ngủ một đêm, tắm cũng chưa tắm! Dư Ninh phẫn nộ đến thái dương nổi đầy gân xanh, xoay người hô to, "Bổn cẩu! Mi ---"

Lời chưa kịp nói ra nghẹn ở cổ họng.

Dư Ninh vẫn đang dán sát người vào kẻ nằm bên cạnh mình kia, hai mắt đỏ bừng, một đầu tóc vàng rối bời trên gối, là nhân loại.

Biến thân của bổn cẩu lại dị thường.

Dư Ninh tạm thời quên đi sự tình không có tiết chế đêm qua, bắt lấy Dư Bổn truy vấn cậu có cảm thấy trong người kỳ lạ không, tối qua có làm chuyện gì đặc biệt không. Hắn sốt ruột thật sự, nhưng cậu lại chỉ bày ra vẻ mặt không sao cả, cũng không trả lời hắn. Dư Bổn yên lặng ủ rũ dựa vào ngực hắn, chậm rì rì thở dài.

Dư Ninh run lập cập hỏi, "Cậu sao lại thế này?"

Dư Bổn trốn trong lòng Dư Ninh, cánh môi ấm áp chạm vào ngực hắn, "Em rất phiền phức sao?"

"Cái gì?" Dư Ninh đẩy đầu thanh niên ra, ngực hắn bị hôn liền giật nảy như có bệnh tim.

Thanh niên bị đẩy ra vẻ mặt đả kích, sốt ruột bắt lấy tay Dư Ninh liên tục kêu, "Em rất phiền phức sao? Chủ nhân ghét bỏ em sao?"

Hắn không biết mới sáng ra cậu lại muốn diễn cái gì.

Thanh niên ngậm ngón tay Dư Ninh vào miệng, độ ấm nhanh chóng truyền đến trái tim Dư Ninh, hắn giật thót muốn rút tay về nhưng người nọ không cho.

"Được rồi." Dư Bổn đè thấp giọng nói, "Nếu em phiền như vậy, chủ nhân cứ nghe lời bác sĩ, cắt chỗ kia của em đi."

"......"

"Em không sợ đau, em có thể chịu được. Em còn chỗ nào không tốt chủ nhân ngài nói đi, em nhất định sẽ sửa, em phải làm một chú chó thật tốt. Nhưng mà ---" Dư Bổn ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Dư Ninh bằng ánh mắt lo âu, "Đừng không cần em, cũng đừng nuôi cẩu khác... Tuy rằng cẩu cẩu khác cũng đáng thương, cũng muốn có chủ nhân, nhưng mà... nhưng mà... Chủ nhân đã là của em rồi! Tụi nó đi tìm người khác đi!"

"......"

Thiếu khuyết cảm giác an toàn của thanh niên không phải mới biểu hiện ra ngoài lần đầu, cậu luôn muốn học thêm một vài điều mới, làm thêm cái gì đó để biến mình thành một thú cưng hữu dụng, để được chủ nhân yêu thích. Theo như lời cậu nói, tất cả những chuyện như vậy, đều là làm vì Dư Ninh.

Hắn chưa từng bao giờ cảm thấy mình là người quan trọng đến thế.

Dư Bổn vẫn đang chờ hắn trả lời.

Dư Ninh ôm đầu cậu sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới dùng chút sức búng cái trán trơn bóng của thanh niên, "...... Lại nói ngốc cái gì thế, nuôi mình cậu đã đủ phiền rồi, còn muốn nuôi thêm một con nữa để làm gì?!"

26.

Hôm nay Dư Ninh toàn thân đau nhức, không có cách nào xuống giường đành phải gọi đến công ty xin nghỉ. Hắn lệnh cho thanh niên đổi ga giường, mang chăn bẩn hề hề đi giặt sạch, còn mình thì lười biếng nằm trên giường chỉ huy cậu dùng máy giặt rồi đem đi phơi như thế nào. Trước đó thanh niên còn làm sandwich chân giò hun khói và đun nóng sữa bò đến hầu hạ hắn. Dư Bổn tung ta tung tăng ở ban công, phòng bếp rồi lại bay qua phòng ngủ, cảm thấy mình vừa đa năng vừa có mười phần sức mạnh.

Toàn bộ ban ngày và ban đêm thanh niên đều duy trì hình thái con người, không hề biến trở về.

Khó có được một ngày nghỉ ngơi, Dư Ninh lười nhác lật xem tạp chí. Thanh niên vui vẻ rửa xong cốc chén, cắt một đĩa hoa quả đi tới, hỏi hắn còn cần gì nữa không.

Dư Ninh vênh mặt nói "Không cần", sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh người, tư thái "ban thưởng" nói với cậu, "Ngồi xuống đi."

Thanh niên không có chút tự giác bản thân đang bị bóc lột, cao hứng ngồi xuống bên cạnh Dư Ninh, còn có chút trình độ vượt cấp ôm eo chủ nhân, hết sức chuyên chú nhìn hắn.

Thời khắc như vậy trước đây chưa từng xảy ra.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, cả căn phòng ấm áp dưới ánh nắng tràn đầy. Mái tóc vàng mềm mại của thanh niên sáng lấp lánh trong nắng, giống như từng sợi làm bằng vàng kim; làn da cậu trắng nõn chưa từng phơi dưới mặt trời, mịn màng như lụa, dụ hoặc ngón tay Dư Ninh nhẹ nhàng chơi đùa.

"Hmmm..."

Thanh niên được gãi vành tai cùng cổ thoải mái thở dài, hai mắt mông lung buồn ngủ. Cậu "chiến đấu hăng hái" cả một đêm, bị thiếu ngủ nghiêm trọng.

Dư Ninh quay đầu, thấy thanh niên bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lưng dần dần ngả ra rồi nằm xuống giường. Tia nắng chiếu lên sườn mặt cậu, mạ một lớp ánh sáng mỏng tang, khắc họa nên chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi xinh đẹp.

Này cũng là lần đầu tiên Dư Ninh nhìn thấy bộ dáng thanh niên dưới ánh mặt trời.

Hắn đột nhiên cảm thấy tim hẫng một cái, hô hấp cũng nhanh hơn, chút ngượng ngùng không hiểu từ đâu dần xâm chiếm đầu óc.

Dư Ninh rời đi tầm mắt, trên má có chút phiếm hồng.

Lời nói dư thừa của Âu Uy làm Dư Ninh phải nghỉ hết hai ngày, vết bầm trên người qua một tuần mới tiêu đi. Cái này cũng chưa tính là gì, tệ nhất là những lời đó lại làm Dư Bổn rơi vào tự ti và hố sâu lo lắng hắn không còn thích cậu. Từ cuối tuần đến nay cậu vẫn cẩn cẩn dực dực, không còn bộ dáng đầy sinh lực giống như trước nữa. Vốn dĩ Dư Ninh cảm thấy bổn cẩu vừa dính người vừa □□ thường xuyên làm mình không chịu nổi, nhưng lúc này bổn cẩu quả thực quá an tĩnh, hắn lại không quen.

Lúc mang bổn cẩu ra ngoài, nó không còn bộ dạng như ngựa thoát cương động kinh chạy khắp nơi nữa mà lịch sự văn nhã tản bộ chậm rì rì, ai trêu cũng không thèm quay đầu.

Đến lúc biến thành người được Dư Ninh dẫn đi mua đồ, cậu cũng ngượng ngùng xoắn xuýt, nói cái này không cần, cái kia cũng không cần.

Dư Ninh đẩy xe đẩy rỗng, tức tối nói, "Không phải cậu thích ăn bánh quy này à?"

Dư Bổn đứng một bên nhẹ giọng trả lời, "Em chỉ cần ăn cơm và thức ăn chó là được rồi."

Dư Ninh cầm hộp bánh quy tàn nhẫn gõ đầu cậu, "Làm sao? Cậu tưởng chủ nhân tôi hộp bánh quy cũng không mua nổi sao?"

Bánh quy trong hộp bị gõ kêu răng rắc, Dư Bổn ôm đầu liên tục nói, "Đừng gõ, đừng gõ nữa, bánh quy sẽ vỡ mất!"

"......" Dư Ninh nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng ném hộp bánh vào xe đẩy, làm lơ ý kiến của cậu nhét một đống đồ ăn vặt vào. Dư Bổn bám theo sau xe không ngừng nói, "Em chỉ cần ăn cơm và thức ăn chó là được rồi, em---"

"Tôi muốn ăn không được sao?!" một câu của hắn làm cậu sặc trở về.

Dư Bổn sờ sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm, "Chủ nhân cũng không thích ăn đồ ăn vặt mà..."

Về tới nhà, Dư Bổn đặc biệt biết điều. Dư Ninh ngồi xuống ghế sopha nghỉ ngơi, cậu liền ngồi xổm xuống, dựa đầu vào đùi hắn, ngoan ngoãn không nháo cũng không ầm ỹ. Dư Ninh lấy chai nước trái cây trong túi đồ to đùng vừa mua về đưa cho Dư Bổn, đấy là loại đồ uống cậu thích nhất. Cậu nhận cái chai nhưng không uống, tùy tay đặt nó một bên.

Dư Ninh nhéo nhéo lỗ tai cậu, "Mi lại muốn nháo cái gì?"

Dư Bổn không tránh thoát cũng không buông tay, để yên cho hắn nhéo tai mình.

Dư Ninh thở dài buông tay ra, đứng dậy đi lấy túi mình hay mang đi làm, lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho thanh niên, "Cho cậu."

Dư Bổn tò mò nhận cái hộp, vừa mở ra liền thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bằng da. Vòng da màu đen tinh tế mềm dẻo, ở giữa còn gắn một miếng kim loại hình elip.

"Cho em?" Thanh niên rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, cậu cao hứng cầm lên xem.

Dư Ninh khụ một tiếng, Dư Bổn ngẩng lên nhìn hắn, hắn chỉ chỉ cái vòng, cậu lại nghiêng đầu nghi hoặc, cuối cùng Dư Ninh đành rụt rè nói ra ba từ, "Miếng kim loại."

Dư Bổn lấy chiếc vòng ra, nhìn thật kĩ miếng kim loại cong cong như trăng non. Mặt trên sần sùi, cư nhiên là từng hàng chữ nhỏ, nếu không nhìn gần đúng là không phát hiện được. Dư Bổn mở đèn bàn, một bên soi một bên đánh vần từng chữ, "Cẩu: Dư Bổn; Chủ nhân: Dư Ninh; Điện thoại: XXXXXXX; Địa chỉ......"

Cậu ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt rực rỡ như sao trời.

Dư Ninh cầm lấy chiếc vòng trong tay Dư Bổn, chỉ vào miếng kim loại nói, "Cái này có gắn chip, quét máy tính sẽ hiện lên tên của tôi và cách thức liên hệ, về sau kể cả tôi có ném cậu đi thì cảnh sát vẫn sẽ quét được thông tin của tôi rồi đưa cậu về. Cho nên ---"

Dư Ninh hắng hắng giọng.

"--- tôi muốn ném cậu cũng không được."

Chip có thể cấy vào cơ thể thú cưng, vậy mới vĩnh viễn không thể bỏ được, vòng cổ ngược lại vẫn có khả năng bị rơi mất. Nhưng suy xét đến tình huống đặc thù của Dư Bổn, Dư Ninh cảm thấy cấy chip không quá an toàn liền chạy đến cửa hàng trang sức LF đắt tiền chỉ để làm một cái vòng cổ cho chó. Lúc Dư Ninh yêu cầu khắc thông tin của mình lên vòng, nhân viên trong tiệm há hốc miệng, vẻ mặt một dáng "Nghĩ không ra một anh tuấn nghiêm túc bạch lĩnh tinh anh như ngài mà lại si mê thú cưng đến thế".

"Này, lúc đến LF làm xích chó, tôi đều bị nhân viên trong cửa hàng tưởng là thằng ngốc đấy có biết không?" Dư Ninh oán giận mắng.

Dư Bổn vẫn ôm cái vòng kia, một câu cũng chưa nói gì.

"Không thích? Không thích cũng phải đeo cho ta! Mi ---" Dư Ninh nóng nảy, đang muốn uy hiếp một phen, không nghĩ tới Dư Bổn đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy hắn, đẩy hắn ngã cả ra phía sau.

"Dư Bổn mi ---"

"Thích thích thích thích thích thích!!!!!" Dư Bổn kêu to vang trời.

"Nhỏ giọng thôi! Lỗ tai đều bị cậu làm cho điếc!" Dư Ninh quát lớn, ngại ngùng bẻ tay Dư Bổn ra.

Thanh niên nhất quyết không buông, gắt gao ôm lấy hắn. Một lát sau, hắn cảm thấy cổ mình bị ướt nóng một mảnh.

"Cậu khốc cái gì ---" Dư Ninh sốt ruột mắng, "Không phải chỉ là một cái xích chó thôi à!"

Dư Bổn chôn mặt trong hõm vai hắn, ấp úng nói, "Có phải là em đã có thể vĩnh viễn ở bên chủ nhân hay không?"

Bất an của cậu quả thực không thể tưởng tượng.

Dư Ninh sờ đầu tóc mềm mại của thanh niên, động tác dị thường ôn nhu, miệng lại đanh đá nói, "Vô nghĩa, đều đã làm cẩu chứng* cho cậu rồi, muốn ném cũng không ném đi được." (*chứng nhận là thân phận thú cưng đã có chủ)

Dư Bổn nhẹ nhàng cọ gương mặt Dư Ninh, quay đầu hôn phớt lên mặt hắn. Đôi mắt cậu vẫn còn sũng nước, trên má vương lệ. Hắn tiến lại gần, hôn đi nước mắt của cậu. Hai người ngồi trên sopha ôm ấp hôn môi, từng chiếc rơi xuống mặt cùng môi đối phương. Dư Bổn rất nhanh dần thở dốc, ôn nhu cũng trở nên cấp bách nóng rực, giống như từng cục than từng chuỗi hạ xuống da thịt Dư Ninh.

Một giây trước khi thần trí bị dục vọng mê loạn, Dư Ninh ngẩng đầu từ ôm ấp khiến người ta hít thở không thông của Dư Bổn, chợt nhìn thấy một bóng đen lao vút qua ban công.

Kia giống như, một con mèo?

Nhưng hắn còn chưa kịp tự hỏi đã bị Dư Bổn nâng chân lên, từ hướng chính diện tiến vào.

Kế tiếp bọn họ không còn thời gian cùng tinh lực để nói thêm gì nữa, toàn bộ lời muốn nói đều giao cho thân thể tương liên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro