Chương 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29.

Dư Ninh cuống quít tách ra, vừa quay đầu liền thấy một con mèo toàn thân đen nhánh, con ngươi màu vàng kim lạnh băng mà sắc bén nhìn hắn chằm chặp.

Một luồng sáng lóe lên, mèo đen nháy mắt biến thành người, toàn thân xích lõa nhưng vẫn tràn ngập khí thế cường hãn, đôi mắt mèo không thay đổi chút nào, trừng mắt với Dư Bổn.

Dư Ninh kinh ngạc, "Cậu vào bằng cách nào?"

Mèo đen nói, "Rất khó sao? Tôi đã tới rất nhiều lần rồi, chỉ không hiện thân mà thôi."

Rất nhiều lần? Dư Ninh đỏ mặt nhớ tới mình vừa mới hôn nhau với Dư Bổn.

Dư Bổn hô to, bộ dáng hết sức tức giận, "Anh đến làm gì?"

Mèo đen cười lạnh, "Mi biết không? Biểu tình, ngữ khí, thậm chí là cả lời nói của mi lúc này đều giống A Lan như đúc. Lúc ta xông vào nhà Lê Bằng Minh muốn mang cô ấy đi, cô ấy cũng nói "Anh đến làm gì", "Không liên quan đến anh", "Anh đi đi"... Ta sớm nên đoán được nói chuyện với tên nhân loại này cũng vô dụng, mi giống với A Lan, vừa gặp được nhân loại đã muốn dính lấy, không làm được việc gì."

Mèo đen thân thể vẫn trần trụi, cũng không hề có ý tứ muốn tìm quần áo phủ lên. Cậu ta không quan tâm đến việc ở trước mặt người khác để lộ thân thể, tư thái dửng dưng lạnh lẽo như thể trên người đang khoác hoàng bào hoa lệ. Cậu ta vươn ngón tay thon dài chỉ vào Dư Bổn, ra lệnh, "Rời khỏi nhân loại kia, mi là đồ đáng xấu hổ."

"Không! Không cần! Tôi đã nói rồi, tôi muốn ở bên chủ nhân! Tôi không cần đến cái nơi quái quỷ kia, tuyệt đối không đi!" Dư Bổn đột nhiên nổi cơn điên xông lên đánh về phía mèo đen, Dư Ninh giữ chặt tay cậu lại ngăn người xằng bậy. Dư Bổn vẫn giương nanh múa vuốt, hắn chợt cảm thấy mu bàn tay nhói lên, một vết thương sắc lẻm rỉ máu.

"Dư Bổn!" Dư Ninh kinh hoảng lật tay cậu lại, móng vuốt cậu không biết đã dài ra từ bao giờ, tròng mắt cũng biến thành màu đỏ.

"Chủ nhân?" Mèo đen cười nhạo, "Mi cũng học được cách nói chuyện của nhân loại rồi, chủ nhân sao? Chúng ta từ khi nào cần một nhân loại yếu ớt tới làm chủ nhân? Lê Kiền, mi thật sự coi mình là một con chó nuôi trong nhà rồi? Cả ngày bị nhốt trong căn phòng chật hẹp này, giống thằng ngốc tự chạy xung quanh để chơi, sau đó chờ nhân loại về cho mi ít cơm thừa canh cặn, coi ngươi như món đồ chơi của mình sao? Mi tỉnh táo lại ngay cho ta, nhìn rõ hiện thực đi. Nếu còn tự trọng thì lập tức cùng ta trở về thảo nguyên, dùng chính móng vuốt của mi để bắt con mồi, làm một con chó chân chính, không làm mẹ ngươi phải thất vọng!"

"Mẹ của tôi? Mẹ tôi là ai? Tôi trước nay chưa từng thấy qua! Tôi không quen biết anh, tôi cũng không quen biết cái gì mà tộc nhân, tôi chỉ biết chủ nhân, là ngài nhặt tôi về, chăm lo cho tôi, tôi không đi!" Dư Bổn mất khống chế la to, hoàn toàn không giống bộ dáng ngoan ngoãn ngày thường. Dư Ninh cảm thấy không ổn, lo lắng vội kéo cậu ra phía sau mình, nói với mèo đen, "Cậu ấy không muốn, cậu đừng ép nữa."

Mèo đen mất kiên nhẫn, "Đây không phải chuyện nó muốn hay không! Anh không thấy tình trạng của nó hiện tại sao? Nó không thể khống chế được năng lực của mình. Nó nhất định phải cùng tôi trở về, để tộc nhân dậy cho nó cách sử dụng năng lực, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được."

Dư Ninh sửng sốt, "Cái gì?"

Mèo đen tựa hồ ý thức được mình nói lời dư thừa, lộ ra thần sắc ảo não.

"Anh nói bậy!" Dư Bổn kêu lên.

Dư Ninh quay đầu nhìn hai mắt đỏ hồng của thanh niên, giống như hai viên đá quý bằng máu khiến hắn run sợ.

"Dư Bổn, còn chuyện gì cậu chưa nói cho tôi biết?" Dư Ninh gằn từng chữ hỏi.

Dư Bổn không mở miệng, mèo đen cũng bảo trì an tĩnh, trong phòng lập tức lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị. Biểu tình Dư Ninh ngày càng khó coi, cậu biết hắn tức giận rồi nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không dám nói. Cuối cùng mèo đen đành phải đánh vỡ trầm mặc.

"Vốn tôi không muốn nói nhiều trước mặt nhân loại như vậy, nhưng xem ra bây giờ tính cách của Lê Kiền không khác gì A Lan, hai người đều cố chấp như nhau, tôi không thể không nói ra."

"Không được nói!" Dư Bổn rống to, có ý đồ vọt đến trước mặt mèo đen. Dư Ninh bắt lấy cậu, hét lớn một tiếng, "Cậu đứng yên cho tôi!" hắn thật sự tức giận, "Cậu mẹ nó rốt cuộc giấu tôi những việc gì? Tôi còn không có quyền được biết sao?"

Dư Bổn trừng lớn hai mắt đỏ quạch, biểu tình khổ sở như thể một giây nữa nước mắt sẽ tràn ra.

Mèo đen tiếp tục nói, "Không sai, giờ ngẫm lại nhân loại này xác thật có quyền được biết. Lê Kiền, mi giống A Lan quá ngây thơ, cho rằng có thể cùng nhân loại vĩnh viễn ở bên nhau đến già sao, làm sao có thể có chuyện đó? Mi nhìn A Lan thì biết, Lê Bằng Minh nói chết là chết, đột ngột như vậy, yếu ớt như vậy, bọn họ vừa mới kết hôn hắn đã chết rồi. Mi biết A Lan nói gì với ta không? Cô ấy nói muốn cùng Lê Bằng Minh trải qua cả đời, cả đời này ngắn đến buồn cười. Kể cả Lê Bằng Minh không xảy ra chuyện gì, với thọ mệnh của nhân loại nhiều nhất hắn chỉ có thể sống tới một trăm tuổi đã là tình huống lạc quan nhất. Mi biết thọ mệnh chúng ta dài bao nhiêu không? Mi muốn cùng nhân loại ở bên nhau? Mi nháy mắt hắn đã chết rồi có biết không?"

"Tôi không sao hết!" Dư Bổn hô.

"Hừ, không sao hết? Vậy ở cạnh hắn mi là cái gì? Tình nhân? Chồng? Mi cái gì cũng không phải?" Mèo đen cười lạnh, "Mi không có cách nào khống chế năng lực của mình, cuối cùng chỉ biết biến thành một tên phiền phức, bị nhân loại này vứt bỏ, một lần nữa biến thành chó hoang!"

"Tôi mới sẽ không..."

"Tôi sẽ không!" Dư Ninh lao tới che trước mặt Dư Bổn. Lời này là hắn buột miệng thốt lên, hắn cũng không rõ vì sao mình lại hành động nhanh như vậy, nói ra xong chính hắn cũng phải ngẩn người, nhưng hắn tuyệt không hối hận. Dư Bổn nhìn Dư Ninh chắn trước mắt mình, hai mắt đỏ bừng, lóe lên mong đợi cùng khát vọng.

"Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài sao?" Mèo đen châm chọc, hiển nhiên đã bị bọn họ chọc giận, "Các người đều nói sẽ không, cái gì có thể chứng minh? Lê Kiền, mi mới sinh ra bao lâu, mi hiểu được nhân loại sao? Một nam một nữ còn không nhất định có thể ở bên nhau vĩnh viễn, hai nam nhân còn khó hơn. Dư Ninh, anh hiện tại nói câu này có nghĩ đến trách nhiệm không? Lê Kiền không phải con người, nó là một con chó, anh không nên mang nó vào thế giới này. Nó căn bản không hiểu tình cảm là cái gì, càng không hiểu đồng tính chi gian. Anh nói xem, anh với Lê Kiền tính là cái gì, dục vọng đơn thuần hay là tình yêu?"

Mèo đen cười lạnh, sau đó phun ra một cái làm sắc mặt Dư Ninh tái nhợt.

"Có lẽ anh hiểu thế nào là yêu, nhưng Lê Kiền hiểu sao? Nó mới hai tuổi." Mèo đen vươn hai ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng quơ quơ, "Hai tuổi. Nó chỉ hiểu động dục, mọi con chó đều sẽ động dục."

Dư Bổn hai tuổi nghe không hiểu lời mèo đen nói lắm, cậu không rõ vì sao sắc mặt chủ nhân đột nhiên khó coi như vậy nhưng tiềm thức của cậu biết những lời này không đúng, vội vàng kêu, "Tôi hiểu! Tôi yêu chủ nhân! Yêu!!!"

Mèo đen tức giận mắng, "Mi hiểu cái mẹ gì! Mi có thể nói cái gì là yêu? Mi nói được sao?"

Dư Bổn quả thực gấp muốn phát cuồng, "Tôi không nói được, nhưng tôi hiểu!"

Trận khắc khẩu này càng thêm ác liệt, Dư Bổn theo bản năng phát giác lời này của mèo đen thực sự ảnh hướng tới Dư Ninh nhưng cậu không thể dùng đạo lý phản bác lại được, càng tức càng vội, cơ hồ sắp không khống chế được mình nữa. Dư Ninh chưa bao giờ thấy Dư Bổn kích động như vậy, lông mày trợn lên, móng tay nhanh chóng trở nên sắc nhọn, tiếng xương rắc rắc vang lên, cơ bắp bạo trướng, làn da gần như trong suốt, có thể thấy rõ cả mạch máu chảy thình thịch bên dưới.

Dư Bổn lúc này như một quả bom tùy thời nổ mạnh, nguy hiểm vô cùng.

Dư Ninh nhớ tới hai lần Dư Bổn biến thân dị thường kia, đều là phát sinh lúc cảm xúc cậu đặc biệt kích động. Mèo đen nói Dư Bổn không thể khống chế năng lực của mình, hiện tại cậu xưa nay chưa từng phẫn nộ đến thế, sợ cậu lại xuất hiện dị thường, hắn vội vàng nói với mèo đen, "Cậu đừng nói nữa, đi trước đi đã, Dư Bổn đang không ổn, đừng chọc giận cậu ấy nữa."

Mèo đen nhìn Dư Bổn, hiển nhiên cũng rõ ràng cậu đang ở trạng thái cực độ không bình thường. Dư Ninh giữ chặt thanh niên, sợ mình vừa buông ra cậu sẽ nhào tới xé nát mèo đen trước mặt. Giờ khắc này cậu thực sự tản mát ra khi thế cực nguy hiểm.

"Tôi đuổi cậu ta đi, cậu ngồi xuống đã." Dư Ninh vừa nói vừa ấn Dư Bổn ngồi xuống ghế, lại xoay người cưỡng chế đẩy mèo đen ra ngoài cửa, "Cậu đi trước đi."

Lần này mèo đen cũng không cự tuyệt, cậu ta ra tới cửa, liếc mắt nhìn Dư Ninh một cái. Cái liếc mắt ý vị thâm trường, Dư Ninh không tự giác theo người ra bên ngoài.

Mèo đen hạ giọng nhanh chóng nói, "Bộ dáng của nó hoàn toàn ngoài dự kiến của tôi. Nó quá ỷ lại anh cũng có thể hiểu được, bởi vì lúc nó đi lang thang thì được anh nhặt về. Nhưng chung quy nó không thuộc về nơi này, nó cần phải trở về. Anh đừng nói gì, nghe tôi đã, chuyện này tôi chưa nói cho nó biết. Nếu nó không thể khống chế được năng lực của mình thì sẽ có hai khả năng, một là năng lực biến mất, biến thành cẩu hoặc người bình thường, hai là năng lực dung hợp, nó thuận lợi tự mình khống chế. Tình huống hiện tại anh cũng thấy rồi, khả năng cao nhất chính là nó sẽ bị năng lực của mình cắn nuốt."

Dư Ninh toàn thân rét run.

"Nó chỉ mất hai năm đã trưởng thành thành thanh niên, tốc độ giống một con cẩu bình thường. Nếu nó không trở về học cách khống chế năng lực, rất có thể sẽ thật sự biến thành chó, dài nhất chỉ có thể sống mười mấy năm." Mèo đen nhìn Dư Ninh, trên mặt không chút biểu tình, "Chúng tôi tuy cùng loại nhưng mỗi tộc đều có phương pháp nắm giữ năng lực bất đồng, tôi thực sự bất lực với nó. Tộc nhân bên kia cũng đang tìm nó, nếu nó tự nguyện trở về thừa nhận sai lầm của A Lan, hẳn bọn họ sẽ tha thứ. Nếu nó bị tìm ra thì chỉ sợ bọn họ cũng không thừa nhận thân phận, còn thu hồi năng lực của nó. Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của tôi, cũng không nhất định sẽ phát sinh, chỉ là khả năng thôi. Nhưng mà ---" Mèo đen ngậm miệng lại.

Câu kế tiếp cả hai người bọn họ đều tự rõ trong lòng.

"Không được nói nữa!"

Dư Bổn gầm lên giận giữ chạy ra ngoài, tay giơ thành nắm đấm phóng về phía mèo đen. Mèo đen nhanh nhẹn tránh thoát. Mắt Dư Bổn đỏ ngầu, Dư Ninh ôm chặt cậu vẫn không ngừng giãy giụa, hai người ở cạnh cửa lăn thành một đoàn. Hắn đành kêu to, "Cậu mau đi đi!"

Mèo đen linh hoạt dùng hình người nhảy về phía trước, ấn nút thang máy. Lúc thang máy tới chợt nói với Dư Bổn một câu, "Nghĩ kỹ xong thì tới tìm ta, ta sẽ nói phương pháp cho mi." Đoạn tia sáng lóe lên, hóa thành hình mèo đi vào thang máy.

Những lời này rõ ràng càng kích động Dư Bổn, cậu tru lên, móng tay sắc nhọn cào bị thương Dư Ninh. Hắn ôm chặt cậu không rời, gian nan kéo cậu vào trong nhà, đóng cửa lại. Không vào chỉ sợ tiếng Dư Bổn sẽ thu hút chú ý của các hộ gia đình khác.

Đại khái là mèo đen đi rồi, nguyên nhân kích thích không còn nữa, Dư Bổn giãy giụa một hồi cũng dần dần hòa hoãn xuống, cuối cùng ỉu xìu mà nằm trong lòng Dư Ninh. Hắn ôm đầu cậu, trong đầu không ngừng suy nghĩ hỗn loạn.

Hai người cứ như vậy yên lặng tựa vào nhau, Dư Bổn rốt cuộc cũng thanh tỉnh vài phần, nhìn thấy mấy vết đỏ dài trên tay Dư Ninh mà hối hận không thôi, tự chán ghét chính mình. Cậu kéo tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên từng vết thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Dư Ninh nhẹ giọng hỏi cậu khóc cái gì, sau đó dùng tay lau nước mắt của cậu.

Dư Bổn nói, "Trước kia bọn họ không cần em, hiện tại em không cần bọn họ thì họ lại xuất hiện. Chủ nhân, em không muốn rời khỏi nơi này."

Cậu không hiểu thảo nguyên là nơi nào, cậu cũng rất muốn dựa vào chính đôi tay của mình bắt được con môi, cậu cũng không muốn chủ nhân cứ phải vất vả làm việc kiếm tiền nuôi mình, không muốn mình là cục nợ phiền toái của hắn. Thế nhưng cậu không muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nhà của cậu, chủ nhân của cậu.

Dư Bổn vừa nói xong, quang mang chợt lóe lên, thanh niên rắn chắc chợt biết mất, thay vào đó mà một chú chó lớn màu vàng kim nằm trong lòng Dư Ninh, ánh mắt vẫn ngập tràn đau thương.

30.

Năng lượng dị thường của Dư Bổn ngày càng hỗn loạn, lần biến thân sau khi cuồng loạn này giằng co suốt ba ngày. Ba ngày cậu đều là một chú chó uể oải nằm bên chân Dư Ninh, đáng thương cọ ống quần hắn.

Ba ngày này Dư Ninh cái gì cũng không thể tự hỏi, toàn bộ đầu óc đều tràn ngập những điều mèo đen nói. Hắn biết mèo đen không nói dối, cậu ta không cần thiết phải làm vậy. Muốn đem một con cẩu không muốn đi tới thảo nguyên không biết nơi phương nào vốn không phải việc dễ dàng. Cậu ta không phải tộc nhân của Dư Bổn mà chỉ là bạn của mẹ cậu, xuất phát từ trách nhiệm mới phí tâm tư đi tìm Dư Bổn. Mà sự bướng bỉnh của cậu đã tiêu hao hết kiên nhẫn của mèo đen, sau đêm đó cậu ta không còn xuất hiện nữa, tựa hồ đang đợi Dư Bổn tự mình quyết định, đi hay không đi.

Dư Ninh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không đợi được mèo đen xuất hiện. Hắn không dám nhắc tới vấn đề này với Dư Bổn, mấy ngày nay cảm xúc của cậu rất tệ, tinh thần cực kỳ sa sút. Hắn cũng hiểu rõ, có lẽ sau khi Dư Bổn đi rồi sẽ không về nữa, cậu sẽ dung nhập với tộc nhân, sinh hoạt vĩnh viễn ở nơi mà Dư Ninh không biết.

Ban đêm ngày thứ tư bổn cẩu hóa thân thành người, quấn lấy Dư Ninh đòi ôm hôn. Cậu chỉ không ngừng hôn môi và gương mặt hắn, nhẹ như lông chim, những cái khác không có tâm tư muốn làm. Nhưng dục vọng của Dư Ninh tăng vọt, có vẻ phi thường không nhịn nổi. Hắn chịu không nổi những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia, cấp bách dùng đầu lưỡi mình cạy mở khớp hàm Dư Bổn, nhiệt tình dây dưa môi lưỡi. Tuy Dư Ninh bình thường cũng chủ động nhưng chưa bao giờ vội vàng như đêm nay, hắn cơ hồ nhào vào người Dư Bổn, bắt lấy tay cậu tới vuốt ve thân thể mình. Mà Dư Bổn luôn bừng bừng nhiệt tình lại không ngạnh nổi, lúc Dư Ninh tự khuếch trương xong ngồi trên người cậu mà nơi kia vẫn mềm như cũ, không tiến vào được.

Hắn hỏi cậu làm sao.

Dư Bổn ôm lấy hắn, liên tục đặt nụ hôn xuống môi, cổ, bả vai, lồng ngực, không mang theo một tia dục vọng, mềm nhẹ, đơn thuần là ỷ lại mà hôn.

Cậu không phải chỉ biết động dục sao?

Hắn ôm lấy đầu Dư Bổn, trong lòng trống không.

Buổi chiều thứ năm, Dư Ninh lái xe đưa bổn cẩu ra ngoài. Nó có vẻ bất an, vẫn luôn quay đầu nhìn hắn khống chế tay lái. Dư Ninh vỗ vỗ đầu nó, "Đi biển chơi, còn chưa từng đưa mi tới."

Cuối hè bờ biển rất ít người, bổn cẩu sải chân chạy vội trên bờ cát, cảm xúc kỳ lạ làm nó phi thường hưng phấn. Dư Ninh ngồi bên bờ nhìn bổn cẩu tò mò đuổi theo sóng biển chơi, thỉnh thoảng lại kêu nó đừng chạy xa quá, đừng chạy vào lòng biển.

Vài ngày rồi bổn cẩu chưa từng vui vẻ như vậy, nghịch đến mức bị sóng biển tưới ướt đẫm, lông mao vàng kim rũ hết bên người. Dư Ninh nhớ tới lần đầu tiên bổn cẩu đến nhà hắn, hắn giúp nó tắm xong lông cũng ướt đẫm như vậy, lúc đó nó vừa xấu vừa gầy muốn chết, so với hiện tại thực sự là hai hình dáng khác biệt.

Chơi nhảy sóng chơi như thế nào cũng không đủ, bổn cẩu hồn nhiên quên mình, đến tận khi Dư Ninh kêu nó.

"Không phải kêu mi đừng chạy vào nước sao? Toàn thân đều ướt rồi. Chơi đủ chưa? Đi thôi."

Dư Ninh đứng lên đi về phía trước, bổn cẩu còn đứng tại chỗ ngao ngao kêu. Hắn quay đầu lại quát lớn, "Đừng ồn!" Bổn cẩu đột nhiên im lặng, cúi đầu chậm rãi đi đến. Dư Ninh biết nó còn muốn chơi nữa nhưng nhìn thấy hắn không vui, trong lòng cũng buồn đến hít thở không thông.

Dư Ninh đến cạnh xe, mở cửa lấy một cái khăn tắm giúp nó lau nước. Thân thể bổn cẩu quá lớn, muốn lau khô tốn rất nhiều công sức. Tay hắn nhanh chóng nhưng khí lực mềm nhẹ, bổn cẩu thoải mái kêu hừ hừ, dường như trong nháy mắt hai người họ đều quên đi chuyện của mèo đen. Nhưng Dư Ninh nhìn thấy vòng cổ của bổn cẩu, là sợi da màu đen kia, trên mặt còn khắc dòng chữ nó thuộc về hắn.

"Này ---"

Dư Ninh ngừng tay, phủ khăn tắm lên đầu bổn cẩu.

"Mi cùng mèo đen kia trở về đi."

Vừa mới nói xong, Dư Ninh chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên, bổn cẩu dưới khăn tắm biến thành thanh niên. Mặt trời vẫn như cũ lóa mắt ở đằng xa, phía chân trời ánh lên màu vàng đậm.

"Cậu không thể khống chế một chút sao?" Dư Ninh vội nói, "Đây là nơi công cộng, lúc nào cũng có thể có người đi qua."

Dư Bổn trầm mặc giấu mặt dưới khăn lông, hắn không nhìn thấy biểu tình của cậu.

Dư Ninh chợt hiểu ra, "Cậu không thể khống chế được năng lực của mình, đúng không?"

Dư Bổn đột nhiên kéo khăn xuống che đi hạ thân, một người đi ngang qua tò mò nhìn hai bọn họ. Đến khi người kia rời đi, Dư Ninh mới nói, "Lên xe, đi về."

Dư Ninh không chuẩn bị quần áo cho Dư Bổn, cậu chỉ có thể quấn khăn tắm. Mỗi khi có ô tô lướt qua thỉnh thoảng vẫn có người tò mò quay sang nhìn cậu. Bị người ta coi là quái nhân tư vị không hề dễ chịu, Dư Bổn vẫn luôn sầm mặt ngồi im.

Dư Ninh lần đầu tiên biết thanh niên cũng biết giận dỗi. Hắn có đôi khi lại cảm thấy mình giống như đang nuôi một đứa trẻ, thời thời khắc khắc đều phát hiện đứa nhỏ này học được điều gì mới, có tốt, cũng có cái xấu, làm người ta cao hứng, cũng làm người ta bất đắc dĩ.

Hắn có chút mềm lòng, đóng cửa sổ xe lại.

"Nóng." Dư Bổn rốt cuộc cũng nói một chữ.

Dư Ninh mở điều hòa lên.

Dư Bổn ngồi yên một lúc, vành mắt dần đỏ lên. Dư Ninh làm bộ không phát hiện ra. Từng giọt nước mắt lớn lăn trên gương mặt thanh niên, rơi xuống khăn lông, thấm ra một mảnh ướt sẫm màu.

Dư Ninh không đành làm ngơ được nữa, hắn dừng xe lại.

Không khí trong xe cứng ngắc, Dư Bổn vẫn còn giận dỗi, cắn môi, vẻ mặt quật cường.

Dư Ninh nói, "Cáu kỉnh có lợi ích gì? Trước hết phải xem giải quyết vấn đề như thế nào mới đúng." Lời này đương nhiên Dư Bổn không lý giải được, hắn lại nói, "Vấn đề của cậu hiện tại, cậu rõ ràng sao?"

Hắn ngừng một hồi, an tĩnh càng làm không khí trong xe thêm căng ra, Dư Bổn càng thêm bất an, căng thẳng. Dư Ninh nhìn ra được cậu đang lo lắng, hơn nữa là sợ hãi. Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, "Cậu đã không thể khống chế được mình nữa rồi."

"Chỉ là đôi khi mà thôi." Dư Bổn vội vàng biện giải.

"Tôi không phải đang hỏi, mà là một câu khẳng định." Dư Ninh không chút lưu tình nào nói, "Tình huống của cậu hiện tại giống như con mèo đen kia nói y đúc, đầu tiên là từ từ không thể khống chế biến thân, còn sau đó thì sao, sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Em, em không có chỗ nào ---"

"Cậu không sao cả, nhưng tôi thì có." Dư Ninh ngắt lời thanh niên, nhanh chóng, không ngừng nói câu tiếp theo.

"Cậu đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro