Q2 - Chương 3.3: Đại giới khi trêu chọc ác quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: Haru, H.

Đây là một phòng khách kiểu Âu được trang trí vô cùng xa hoa, trên bàn còn có tách trà nóng đang bốc hơi nghi ngút và vài đĩa điểm tâm tinh xảo, dưới mặt đất lót tấm thảm mềm mại, chùm đèn thuỷ tinh treo ở trên trần nhà và tranh sơn dầu được đóng khung lên tường, mỗi một chi tiết đều bộc lộ sự giàu sang, quý khí.

Vài vị người chơi ngồi vây quanh cái bàn, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.

"Trùng hợp quá, lại gặp anh rồi!"

Thiếu niên tàn nhang thấy được Nguyễn Thời Hành, vỗ vỗ vai hắn nói.

Nguyễn Thời Hành gật đầu đáp lại: "Đúng là trùng hợp thật."

Trò chơi lần này vẫn gồm năm người, như thường lệ mở màn vẫn là giới thiệu bản thân trước.

Thiếu niên tàn nhang mở miệng đầu tiên, cậu ta tên là A Tống, ngồi bên cạnh A Tống là một người đàn ông mắt hí đầu trọc, gọi là anh Lục.

Ngồi bên tay phải Nguyễn Thời Hành là A Tống, bên tay trái là Dư Tuế, bên cạnh Dư Tuế là một thiếu nữ xinh đẹp, tên là Lục Như.

Hệ thống: "Ký chủ chú ý! Đã xuất hiện vị hậu cung đầu tiên, vào buổi tối cô ta sẽ lấy cớ thảo luận cốt truyện để đi vào phòng nam chính, sau đó lăn giường, nhưng mà cô ta không phải chính cung, chỉ là đối tượng tình một đêm."

Nghe được nửa câu đầu của hệ thống thì Nguyễn Thời Hành còn có chút tinh thần, tới nửa câu sau lại mất đi hứng thú.

Thực tế lúc này Nguyễn Thời Hành rất mâu thuẫn, hắn không chắc chắn mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, dù sao Dư Tuế cũng không phải là Loan Ngọc.

Mỗi khi Nguyễn Thời Hành nhớ tới Loan Ngọc, trong lòng không biết vì sao lại hơi phiền muộn, che lấp đi suy nghĩ rối loạn trong đầu.

Nhiệm vụ đương nhiên phải làm, còn hiến thân, cái này chỉ có thể xem ý trời.

"Lần này chắc không phải là chạy trốn nữa đâu nhỉ, trạm kiểm soát lần trước tôi bị quỷ quái đuổi theo, sợ tới mức xém chút là tè ra quần."

A Tống mở miệng đánh vỡ bầu không khí có chút trầm lặng này, trên mặt toàn là phấn chấn, trông rất có tinh thần.

"Trạm kiểm soát hồi trước của tôi là tiêu trừ chấp niệm, ai mà biết tôi lại gặp cái này suốt ba lần liền! Toàn là vì tình giết người hoặc vì yêu mà tự sát, rốt cuộc là cái thể chất quái đản gì không biết."

Lục Như oán giận nói, cũng bắt đầu hàn huyên.

"Còn anh thì sao, tôi nghĩ chắc anh chưa chơi được mấy phó bản đúng không, nếu không đã không hỏi tôi câu hỏi lúc ở đại sảnh rồi."

A Tống dừng tầm mắt ở trên người Nguyễn Thời Hành, Nguyễn Thời Hành gật đầu nhìn cậu ta, nói kinh nghiệm của bản thân vẫn còn ít.

Anh Lục nhìn hắn vài lần, cũng không nói gì.

Người chơi ở trạm kiểm soát này rõ ràng lão luyện hơn ở trạm kiểm soát lúc trước rất nhiều, tuy ngoài miệng A Tống nói mình rất sợ, nhưng cảm giác lại không phải như thế. Lục Như nói chuyện nhỏ nhẹ, lại cũng rất bình tĩnh. Anh Lục cho Nguyễn Thời Hành cảm giác anh ta là một kẻ già đời, còn Dư Tuế, y ít khi mở miệng, giống như một người ôn hoà và vô hại, nếu thật sự cho rằng y là người như thế, chỉ sợ cũng không biết mình sẽ chết thế nào.

"Hoan nghênh quý vị, xin gởi tới các khách nhân thân ái của tôi lời chào trang trọng nhất."

Một người phụ nữ ăn mặc bộ váy hoa lệ đi từ cầu thang xuống, cách bà trang điểm rất giống với các phu nhân ở Châu Âu thời Trung cổ, trên tay cầm quạt lông vũ, vẻ mặt mang theo chút sầu bi như có như không.

"Nghe cảnh sát trưởng William nói các vị đều là những trinh thám ưu tú nhất, hy vọng các vị có thể giúp tôi, con gái đáng thương của tôi không biết vì sao mà lại chết đột ngột ở trong nhà. Hầu gái chăm sóc nó đã bỏ trốn, tôi chắc chắn hung thủ nhất định là ả ta, hoặc là gã đầu bếp râu xồm kia, trước giờ ông ta rất ghét trẻ con. Thật là đáng sợ, các vị phải cố hết sức tìm ra hung thủ mới có thể an ủi được linh hồn của con gái tôi trên thiên đường."

Bà nhịn không được mà khóc nức nở, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

Bà tiếp tục nói, thái độ không ai có thể chen vào: "Trong vòng năm ngày tôi hy vọng có thể biết được đáp án. Nếu gặp khó khăn gì thì cứ hỏi quản gia, tôi không ở nhà thường xuyên lắm, ông ấy sẽ hiểu rõ tình huống của trang viên hơn tôi."

Người quản gia trung niên ăn mặc một chiếc áo bành tô, vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, cúi người hành lễ với bọn họ một cách đầy lịch lãm.

"Tôi hy vọng các vị có thể bắt đầu ngay bây giờ, tôi không có cách nào tiếp tục ở trong căn phòng này nữa, nhìn nơi đây tôi lại nhớ tới Delia đáng thương của tôi."

"Xin phu nhân đừng quá đau lòng, ngài đừng quên ngài còn có một lời mời dự tiệc, xe ngựa đã ở cửa chờ ngài."

Quản gia đỡ cánh tay của của người phụ nữ, nâng bà đi về trước.

"Tôi đã biết, Linde, ông vẫn luôn tri kỷ như vậy."

"Khoan, đợi một lát, xin cho tôi hỏi thi thể của tiểu thư đang ở đâu hoặc là nguyên nhân cái chết..."

A Tống thấy hai người định đi ra ngoài, vội vã gọi bọn họ lại.

"Tôi không muốn tiếp tục hồi ức sự việc khiến tôi cực kỳ bi thương kia, có chuyện gì thì Linde sẽ đưa tư liệu cho các vị sau."

Một chủ một tớ cứ vậy đi ra đại sảnh, để lại các người chơi hai mặt nhìn nhau.

"Cho nên nhiệm vụ là trong vòng năm ngày phải tìm được hung thủ giết hại con gái Delia của bà ta, bây giờ mau phân công đi tìm manh mối, nếu là giải đáp bí mật, vậy mọi người chỉ cần đoàn kết lại thì tốc độ phá án chắc chắn sẽ nhanh hơn."

A Tống lên tiếng, rất có phong phạm của một người lãnh đạo.

Nguyễn Thời Hành rất tự nhiên đi chung với Dư Tuế, hai người sánh vai cùng lên lầu.

Dư Tuế hỏi: "Phát hiện gì rồi?"

Nguyễn Thời Hành đáp: "Vị phu nhân này tuy biểu hiện ra bên ngoài rất khổ sở, nhưng lại cũng không giống như rất để ý, móng tay bà ta hẳn là mới sơn hôm nay, màu đỏ là một màu cực kỳ nổi bật."

Dư Tuế tiếp lời: "Trong phòng khách không hề có bức ảnh nào của con gái bà ta, hoặc là ảnh chụp chung của hai mẹ con, chỉ có một bức tranh vẽ chân dung phu nhân, kích cỡ rất lớn, tất nhiên trong tranh cũng chỉ có một mình bà ta."

Nguyễn Thời Hành: "Tuy bà ta trang điểm rất đậm, nhưng hình như tuổi cũng không lớn."

Dư Tuế: "Quản gia quá mức quan tâm bà ta, điểm này không bình thường."

Bọn họ từng câu từng chữ trao đổi tin tức vừa mới thu thập được, liếc mắt nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười, dù hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, tựa hồ cực kỳ ăn ý.

"Quản gia thích bà ta, ít nhất là có dục vọng trong lòng."

Dư Tuế nhướng mày, lấy làm lạ hỏi: "Cậu chắc chắn như vậy à?"

Nguyễn Thời Hành cười, mang theo chút hương vị dịu dàng làm người mê say.

Hắn nói: "Ừ, tôi chắc chắn."

Bởi vì cũng đã có người từng nhìn chăm chú vào hắn như thế, ẩn sâu trong cái nhìn đầy thành kính lại chuyên chú là nội tâm hèn mọn cùng tự ti.

Không biết tại sao, trái tim Dư Tuế giống như bị người nhẹ cào một chút, làm y tê ngứa khó nhịn.

Nguyễn Thời Hành chuyển đề tài: "Chúng ta đi nơi khác tìm manh mối thử, bà ta cố tình dẫn nghi ngờ tới trên người hầu gái và đầu bếp đã mất tích, nói không chừng sẽ tìm được điểm đột phá ở chỗ này."

Dư Tuế đáp lại, hai người tách ra đi lên lầu hai theo hai phương hướng, cuối cùng sẽ tập trung lại bắt đầu phân tích manh mối.

Lầu hai gồm có bảy phòng, năm phòng có kích cỡ bình thường, hai phòng còn lại thì lớn hơn một ít.

Nguyễn Thời Hành và Dư Tuế tra xét rất nhanh, bởi vì năm phòng phía trước đều là phòng dành cho khách, rất sạch sẽ, còn hai phòng cuối cùng thì trong đó một phòng chắc là cho hầu gái, bên trong có quần áo của hầu gái và các vật dụng cho phái nữ, một phòng khác vốn có người ở nhưng đã dọn đi, chỉ để lại một ít sách vở vật phẩm linh tinh.

Nguyễn Thời Hành đi tìm một hầu gái, cô nàng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhỏ nhỏ gầy gầy, có chút khẩn trương.

"Cho tôi hỏi một chút, hai căn phòng này là ai với ai ở?"

"Căn phòng này nghe nói là của Arrigo, là người hầu gái được cho rằng rất có khả năng giết hại tiểu thư, nhưng giờ cô ta đã mất tích."

Âm lượng câu nói cuối của hầu gái rất nhỏ, trong mắt lấp loé ánh sáng hóng hớt.

"Nghe nói? Cô chưa từng nhìn thấy cô ta à?"

Dư Tuế đang quan sát căn phòng, nghe vậy đột nhiên hỏi.

"Chưa từng thấy, tôi mới đến đây không lâu, bởi vì tiểu thư qua đời dẫn đến tính tình của phu nhân càng thêm nóng nảy, trang viên đã đuổi rất nhiều người hầu, tôi là mới được tuyển vào."

Hầu gái đúng sự thật đáp.

Nguyễn Thời Hành: "Tuyển rất nhiều người mới hả?"

"Hầu gái lúc này gần như đều là người mới, nhưng ngoại trừ Chris, phu nhân hẳn là rất thích cô ấy, luôn để cô ấy hầu hạ."

Hầu gái nhắc đến tên của một nhân vật mới, trong giọng nói đều kiềm không được hâm mộ.

"Đó, người kia chính là Chris."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro