Q3 - Chương 3: Bị *** vào tử cung, âm hộ phun nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: Meiyan, H.

Nguyễn Thời Hành đã đặt một cấm chế đủ để che đậy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào huyệt động, bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng trong huyệt động lại là một mảnh đen tối.

Ánh sáng mờ ảo từ dạ minh châu chiếu lên trên giường, trên chiếc giường lớn mềm mại có hai thân thể đang giao triền ở bên nhau, thân thể không ngừng va chạm với nhau, phát ra từng tiếng vang dâm đãng.

Thân thể Nguyễn Thời Hành thực mềm dẻo, giờ phút này hắn đang ôm chân mình, hơi nghiêng người nhìn Tạ Ngọc Trạch ra vào trong cơ thể mình, góc độ này vừa lúc, ngay cả căn dương vật to mập dữ tợn kia làm thế nào địt lồn hắn đến nước chảy đầm đìa cũng có thể nhìn rõ được, khiến hắn lại càng thêm nứng tình.

Thân thể được phòng trung thuật cải tạo qua nên lại càng thêm mềm mại ướt nóng, thần trí Tạ Ngọc Trạch đã luân hãm ở trong tình dục, y chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như thế, linh hồn cũng phảng phất du đãng đến nơi cực lạc, khoái cảm từ hạ thân truyền đến đại não, đủ để cắn nuốt tất cả sự tỉnh táo trong y.

Khuôn mặt thanh tuyển như trăng sáng trên bầu trời của y cũng nhiễm đầy tình dục, khiến Nguyễn Thời Hành càng nhìn lại càng thích, thân thể phản ứng lại càng thêm hăng hái.

Tạ Ngọc Trạch chỉ cảm thấy lỗ lồn phía dưới này sắp kẹp đứt dương vật y luôn rồi, nịnh nọt rồi lại nhiệt tình như thế, lớp lớp thịt huyệt giống như từng cái miệng nhỏ ra sức hầu hạ dương vật y, mỗi lần rút ra đều sẽ cắn thật chặt, hệt như có lực hút, làm cho y nhịn không được lại cắm vào.

Miệng lồn non mềm bị địt tới sưng đỏ, giống như một cái vòng thịt ôm sát gốc dương vật, môi âm hộ non mịn cũng bị lông mu cọ xát tới đỏ bừng, tiếng nước dính nhớp phát ra khi va chạm càng thêm làm cho lý trí bị chôn vùi trong tình dục.

Cổ trùng ở trong thân thể hai người qua lại kêu gọi, lại nhấc lên một tầng sóng nhiệt càng cao, thân thể giống như bị nướng ở trên lửa, mà nguồn lạnh duy nhất chính là cơ thể của lẫn nhau.

Tạ Ngọc Trạch không có kinh nghiệm gì, làm tình cũng không có nhiều tư thế hay kĩ năng đáng nói, lúc làm tình cũng giống như đang chiến đấu với kẻ địch vậy, hùng hục một kích mất mạng. Khi vô tình đâm vào điểm nhạy cảm của Nguyễn Thời Hành, y cứ vậy mà chăm chú đâm vào nơi đó, nước lồn chảy ra bị cọ xát chụp đánh biến thành từng sợi chỉ bạc, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu lại càng thêm lấp lánh.

Nguyễn Thời Hành bị y đụ lồn tới nước chảy đầm đìa, dương vật cao cao nhếch lên, ngay cả lỗ đít cũng hơi hơi ngứa ngáy, sợi tóc thật dài đen nhánh của Tạ Ngọc Trạch rơi xuống ở trên ngực hắn nhẹ cọ, nhưng y cố tình không đụng vào, cảm giác lay động nhẹ nhàng kia cũng khiến cho núm vú Nguyễn Thời Hành cứng lên.

Tạ Ngọc Trạch không chơi hắn, vậy thì hắn đành phải tự mình tiêu khiển thôi. Nguyễn Thời Hành thay đổi tư thế thành cưỡi trên người Tạ Ngọc Trạch, dương vật cọ xát lỗ lồn đã bị địt sưng, lúc thay đổi tư thế thì dương vật là lỗ lồn vẫn dính chặt lấy nhau, đi vào tới chiều sâu mà xưa nay chưa từng có, thậm chí Nguyễn Thời Hành còn cảm giác được chỗ sâu trong thân thể mình bị đâm một cái thật mạnh, khiến cho linh hồn nhỏ bé của hắn sắp thăng thiên, lý trí cũng không thoát được, dương vật không cần bất kì sự an ủi nào cứ vậy mà bị địt bắn tinh.

"A... Bắn... Thật thoải mái..."

Tay Nguyễn Thời Hành cầm lấy dương vật mình bắt đầu sục, ngón tay xoa bóp quy đầu để mình có thể bắn càng sướng một ít, trên khuôn mặt anh tuấn là ửng hồng của tình dục.

Tinh dịch bắn ra vung vẩy ở trên người Tạ Ngọc Trạch, có chút thậm chí còn văng lên cả mặt y.

Tạ Ngọc Trạch giống như cảm nhận được, trước khi y kịp giơ tay lên lau thì Nguyễn Thời Hành đã đè tay y lại.

Tạ Ngọc Trạch không hiểu hắn định làm gì, tình dục làm cho đôi mắt của y dưới ánh sáng thậm chí có màu vàng thẫm, nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, Nguyễn Thời Hành cho rằng đó có lẽ chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Hắn dán sát vào mặt Tạ Ngọc Trạch, độ ấm kia làm Tạ Ngọc Trạch thanh tỉnh trong chốc lát, y còn chưa kịp tiếp thu hình ảnh hoang đường lại dâm loạn này, thì đã cảm giác được đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại của Nguyễn Thời Hành liếm lên trên mặt y.

"Lỡ làm dơ ngươi rồi... A ưm... Ta sẽ giúp ngươi liếm sạch..."

Thân dưới bọn họ vẫn còn dính chặt vào nhau, cây dương vật thô dài nóng bỏng kia đỉnh tới chỗ sâu trong mật huyệt, mỗi một lần đâm vào đều làm thân thể Nguyễn Thời Hành run rẩy, hắn nhịn xuống tiếng rên rỉ muốn thoát ra khỏi yết hầu, một bên co rút lỗ lồn để nó ngậm dương vật đàn ông càng tốt, một bên thè lưỡi đi liếm tinh dịch trên mặt Tạ Ngọc Trạch, chậm rãi lau sạch cho y.

Hô hấp nóng bỏng phun ở trên gò má, tựa sương tựa mây, tinh dịch bị đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy nuốt vào trong miệng, gò má vẫn còn lưu lại cảm giác ướt át tựa hồ cũng làm cho không khí quanh thân trở nên kiều diễm hơn, làm thần trí vừa mới khôi phục một chút tỉnh táo của Tạ Ngọc Trạch lại có nguy cơ bị sụp đổ lần thứ hai.

Nguyễn Thời Hành liếm sạch từng chút tinh dịch trên mặt Tạ Ngọc Trạch, nở nụ cười với Tạ Ngọc Trạch đang chăm chú nhìn hắn. Trong nháy mắt này Tạ Ngọc Trạch thậm chí cho rằng người trước mặt y không phải là ma tu, mà là một con yêu tinh, một con rắn cái đang ở trong kỳ động dục, quanh quẩn ở bên người đàn ông, dụ dỗ bọn họ, muốn ăn cả xác thịt và hồn vía của bọn họ vào bụng.

Cặp mông đầy đặn của Nguyễn Thời Hành bị một đôi tay trắng nõn giống như ngọc bóp lấy sau đó nâng lên, căn dương vật ở bên trong âm đạo kia giống như đóng cọc mà không ngừng va chạm, nước sốt theo động tác đụ địt kịch liệt văng ra khắp nơi, thịt lồn bị đụ tới lòi ra lại bị hung ác địt vào.

"A a a nhanh quá... Ưm... Chậm... A... Chậm chút..."

Nguyễn Thời Hành khống chế không được mà bấu chặt lấy vai Tạ Ngọc Trạch, tần suất va chạm quá nhanh khiến hắn không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.

Tạ Ngọc Trạch rũ mắt, ngoại trừ đỏ ửng trên mặt thì y tựa hồ vẫn là bộ dáng xinh đẹp không dính phàm trần kia, nhưng hạ thân lại làm ra động tác hoàn toàn tương phản với biểu tình y, dương vật dữ tợn một lần lại một lần xỏ xuyên qua lỗ lồn thối nát sưng đỏ.

Lúc Nguyễn Thời Hành cảm thấy mình sắp bị y đụ chết rồi, nơi bí ẩn nhất trong thân thể bị liên tục va chạm khiến nó mở ra một cái miệng nhỏ, quy đầu chen vào được nột nửa, khiến tiếng rên rỉ của Nguyễn Thời Hành cũng biến điệu.

Tạ Ngọc Trạch chỉ cảm thấy dương vật mình được ngâm ở một nơi càng thêm ướt mềm chặt chẽ, khoái cảm từ hạ thân truyền tới đại não làm da đầu y tê dại, tí nữa thì đã bắn súng đầu hàng.

"A a a đừng mà... Đừng địt chỗ đó... Đừng mà... Lạ quá... Ha... Khó chịu..."

Nguyễn Thời Hành không tự chủ được mà kháng cự, nâng lên mông muốn thoát khỏi sự khống chế của căn dương vật thô to trong thân thể, ngay cả tiếng rên cũng đã mang theo chút khóc nức nở, nhưng Tạ Ngọc Trạch lại không cho phép hắn trốn, khi mà dương vật sắp rời khỏi thân thể hắn, y lại hung hăng mà nhấn mạnh hắn xuống, dương vật cứ thế đâm vào lút cán.

Dương vật thô to lại đâm vào miệng tử cung một lần nữa, trên trán Nguyễn Thời Hành đã toát đầy mồ hôi, như là con mồi bị nắm nhược điểm, vô lực ngã vào người Tạ Ngọc Trạch.

"Sâu quá..."

Nguyễn Thời Hành khóc nức nở, mà tiếng rên rỉ tràn ngập dục sắc cùng chút yếu thế kia lại càng thêm kích phát thú tính và dục vọng bạo ngược của con người, Tạ Ngọc Trạch địt hắn càng thêm ra sức, dương vật đi vào càng sâu, cặc bự nhẹ nhàng đâm qua miệng tử cung đã bị địt mềm xốp, đụ thẳng vào tử cung, khiến Nguyễn Thời Hành khóc kêu càng thảm thiết hơn.

"... Sẽ bị đụ hư mất... Ha... A a a muốn bắn nước... A... Bắn rồi!!!"

Nguyễn Thời Hành thất thần lẩm bẩm, ở trong khoái cảm khiến thân thể tê mỏi lại phun nước một lần.

Tử cung bị đụ thành hình dạng dương vật đàn ông, âm tinh đang ào ào phun ra, nước lồn ấm nóng tưới hết lên đầu cặc, ở trong lực hút cực lớn cùng với khoái cảm ngập đầu, Tạ Ngọc Trạch bắn tất cả tinh dịch vào trong tử cung của Nguyễn Thời Hành.

Tinh dịch nóng bỏng liên tục rót vào bên trong thân thể, Nguyễn Thời Hành vô lực nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị lên đỉnh.

Sau một lúc lâu, ánh mắt Tạ Ngọc Trạch rốt cuộc khôi phục thanh tỉnh, y nhìn ma tu giống như đã hôn mê trong lòng ngực mình, như là chạm phải khoai lang nóng phỏng tay, lập tức rụt tay về.

Y rút dương vật từ trong lỗ lồn sưng đỏ ra, trên thân dương vật còn mang theo chút tinh dịch và chất nhờn, khiến cho mặt Tạ Ngọc Trạch đỏ bừng, sau đó lại biến thành u ám thâm trầm.

Tạ Ngọc Trạch không biết tại sao sự việc lại phát triển tới mức này, từ một thiên kiêu chi tử bị ngã xuống đám mây, đã làm ra chuyện thật xin lỗi sư môn thật xin lỗi người đời, kinh mạch bị huỷ trở thành người tàn phế, còn phải chịu đựng sự tra tấn của ma tu, giờ phút này càng là làm trái với lòng mình mà phá thân mất nguyên tinh, mỗi một việc nào mỗi một chuyện nào đều thực xin lỗi con đường tu đạo của y.

Một khi đã như vậy, y làm gì còn mặt mũi nào để tồn tại nữa, y cũng có sự kiêu ngạo của một thiên kiêu chi tử, y không chấp nhận mình phải sống tạm như một kiến thế được, không còn mặt mũi nào đối diện với sư môn, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với bản thân mình, không bằng cứ vậy mà thân tử đạo tiêu, xong hết mọi chuyện... Nhưng y lại không cam lòng! Y không cam lòng!

Việc y không làm vì sao y phải nhận tội, vì sao y không thể biện giải? Y không biết ma khí đến từ đâu, càng không nhớ rõ mình đã từng tập kích sư phụ và sư huynh, khi y thanh tỉnh thì đã nghe sư huynh đang đọc tội danh của y, nói muốn huỷ bỏ kinh mạch y, sau đó phải giết kẻ có tội là y, mặc kệ y biện giải thế nào đều không hề tin tưởng y... Vì sao? Vì cái gì lại không tin y?

Tạ Ngọc Trạch càng nghĩ càng u uất, chấp niệm và cảm giác không cam lòng làm y gần như rơi vào ma chướng, y giống như lại trở về ngày mà mình bị đuổi giết kia, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thất vọng nhìn y, tất cả mọi người đều hy vọng y giơ tay chịu trói, lập tức lấy cái chết để tạ tội...

Thần sắc Tạ Ngọc Trạch trở nên cực kỳ u ám, đôi mắt y cũng thấm chút màu vàng thẫm, mặc dù trời không gió nhưng tóc lại tự bay.

Nguyễn Thời Hành vừa trợn mắt đã thấy cát bay đá chạy, hang động cũng có vẻ ẩn ẩn muốn sụp đổ, Tạ Ngọc Trạch đứng ở giữa huyệt động, quanh thân bị ma khí bao phủ, khiến Nguyễn Thời Hành phải hít ngược một hơi khí lạnh.

Đừng đùa chứ, chẳng lẽ nam chính vì không tiếp thu được chuyện làm tình với hắn mà điên luôn rồi? Khó tiếp thu đến mức như vậy luôn sao?

Nguyễn Thời Hành đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của y suy nghĩ một chút, nếu hắn là Tạ Ngọc Trạch, đối tượng mà mình trao lần đầu tiên của đời trai lại là tên tiểu nhân mà mình luôn chướng mắt, cộng thêm tên đó là tên đã tra tấn mình suốt những ngày qua, hắn phỏng chừng cũng sẽ nổi điên mất.

Nguyễn Thời Hành bắt đầu lo lắng cho mạng nhỏ của mình, nếu như huyết mạch của Tạ Ngọc Trạch thức tỉnh, thì việc bóp chết con cổ trùng trong thân thể y không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Lúc nãy song tu hắn cũng không chiếm được nhiều chỗ tốt, sợ là còn không đủ để Tạ Ngọc Trạch nhét kẽ răng.

Ở trong làn sương đen dày đặc, Nguyễn Thời Hành đối diện với một đôi mắt màu vàng thẫm.

Kia đã không còn là đôi mắt của con người nữa rồi, mà là dựng đồng lạnh băng của loài bò sát, khiến cho sau lưng Nguyễn Thời Hành nổi đầy da gà, trong đầu óc chỉ còn chứa được hai chữ...

Chạy mau!

Nếu còn không trốn đi thì chắc chắn sẽ chết ở chỗ này!

Nguyễn Thời Hành nhấc tay lên, thu giường của mình vào trong nhẫn trữ vật, cũng không thèm quan tâm tới tinh dịch đang chảy ra ở giữa đùi, thuấn di ra khỏi huyệt động vội chạy tới bên cạnh dòng suối, nhìn chằm chằm vào hang động, sợ Tạ Ngọc Trạch đang trong trạng thái nhập ma đuổi theo mình.

Sau khi Nguyễn Thời Hành vừa ra khỏi thì huyệt động giống như gặp phải trận càn quét cực lớn, 'ầm' một tiếng, huyệt động vỡ nát thành từng khối, ở trong bụi đất bay đầy trời, thân hình màu trắng của cự mãng như ẩn như hiện.

Thôn Thiên Mãng ở trong hàng ngũ ma thú thời kỳ thượng cổ cũng coi như là bá vương một cõi, thân hình khổng lồ, năng lực mạnh mẽ, tác phong bạo ngược, cái đuôi vừa đảo qua một huyệt động khác đã khiến nó nát như bã, lớp vảy mày trắng ở dưới ánh sáng có vẻ lại càng thêm sáng chói, tiếng rít từ trong miệng nó phát ra giống như bùa đòi mạng, Nguyễn Thời Hành không chút nào nghi ngờ nghĩ, nếu cái đuôi rắn kia mà quét lại đây, hắn nhất định sẽ toi mạng.

Hắn giấu kín thân mình ở trong nước suối, dùng cục đá che lại đầu mình, đặt hy vọng vào cự mãng sẽ không nhìn thấy hắn. Không phải hắn không muốn đi trốn, nhưng ở trước mặt thú vật đang phát cuồng mà di động qua lại thì không phải là làm bia ngắm sống sao, hơn nữa hắn không thể để Tạ Ngọc Trạch thoát ra khỏi nơi đây, điều đó mới là tai hại nhất, sẽ dẫn tới càng lớn phiền phức.

Nhưng rốt cuộc cự mãng vẫn nhìn thấy hắn, nó cúi đầu, một đôi dựng đồng màu vàng thẫm lạnh băng chợt xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Thời Hành, làm cả người hắn đều cứng còng.

Hình thể giữa hai người bọn họ khác biệt tới mức mà chỉ cần lưỡi của cự mãng phun ra một cái thôi, thì đã có thể cuốn cả người hắn vào, không cần mở miệng ra cũng có thể nuốt hắn vào trong bụng.

Nguyễn Thời Hành cảm thấy bản thân mình chết chắc rồi, thậm chí hắn còn suy nghĩ có nên đăng xuất khỏi thế giới này hay không.

Lưỡi rắn lạnh băng liếm qua thân thể hắn, giống như đang xác nhận cái gì, sau đó chợt rời đi. Cây cối ở khoảng cách hơn mười mét bên ngoài đều gãy đổ, cự mãng xuyên qua đống hoang tàn đó, âm thanh ầm vang vẫn làm Nguyễn Thời Hành run sợ trong lòng.

Hệ thống thậm thụt thò đầu ra, hỏi: "Ký chủ, sao y lại không xuống tay với ngài vậy?"

Nguyễn Thời Hành: "Chắc là cảm thấy tôi là người một nhà?"

Nguyễn Thời Hành chỉ là đoán mò mà thôi, nhưng lại là lý do có khả năng nhất, bởi vì trong người hắn còn đang ngậm lấy tinh dịch của y kia mà.
...
【 Lời tác giả muốn nói: 】

Anh Nguyễn: Dù có chạy trốn cũng đừng quên cuỗm theo cái giường! Lỡ đâu về sau lại có ích thì sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro