Q3 - Chương 9: Sờ âm hộ thoa thuốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: Meiyan, H.

Khi ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm đến miệng lồn sưng đỏ nóng bỏng kia, cả Nguyễn Thời Hành và Tạ Ngọc Trạch đều tạm dừng một chút.

Nguyễn Thời Hành là vì ngón tay của Tạ Ngọc Trạch thật sự quá lạnh, hắn không nhịn được mà hơi co rúm lại thân thể, còn Tạ Ngọc Trạch lại giống như không nhận thấy có gì không bình thường, rũ mắt bình tĩnh tiếp tục đút ngón tay dính thuốc mỡ trong suốt vào trong huyệt đạo.

Dù cho y đã cố giữ vững tâm trí mình, nhưng cảm xúc mềm mại lại ướt át nơi đầu ngón tay vẫn cứ liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của y, liên tục lặp lại những ký ức giao hoan điên cuồng đó ở trong đầu y, chẳng hạn như âm hộ đầy đặn thơm ngọt bị dương vật của mãng xà ác độc ra vào, nhưng dù nghĩ như vậy thì động tác bôi thuốc của Tạ Ngọc Trạch vẫn rất bình thường, tần suất không rối loạn, giống như đang chà lau cuốn kinh thư quý giá nào đó chứ không phải là bôi thuốc cho cái lỗ lồn đĩ đượi bị mình địt sưng.

Nơi này thật sự đáng thương cực kỳ, so với bộ dáng của nó lúc Tạ Ngọc Trạch mới gặp lần đầu đúng là khác nhau một trời một vực. Lúc đầu nó chỉ có màu hồng phấn nhàn nhạt đáng yêu, ngại ngùng rồi lại e lệ che giấu bản thân, còn bây giờ cả hai môi lồn lớn môi lồn bé đều bị cọ xát sưng đỏ, ngay cả hột le cũng bị chơi tới sưng to nhô ra bên ngoài, không thu nhỏ lại được, lúc bôi thuốc thì bên trong vẫn cứ thèm khát phân bố ra nước lồn, tiếng nước nhóp nhép vang khắp phòng, lúc ngón tay y rút ra lỗ lồn thì nước nhờn cũng theo tay y chảy ra, làm miệng huyệt toàn nước là nước, hỗn độn kỳ cục.

Từ góc độ này của Nguyễn Thời Hành có thể thấy được hàng lông mi đang rũ xuống của Tạ Ngọc Trạch, rất dày rất dài, hệt như là một mảnh lông chim, nhẹ nhàng cọ qua lòng hắn, khiến trái tim hắn có chút ngứa ngáy khó nhịn. Bộ dáng thoa thuốc không dính bụi trần, việc công xử theo phép công này của y, kết hợp với động tác mà ngón tay y di chuyển bên trong lỗ lồn hắn, so với những hành động dâm tục trắng ra lại càng khiến Nguyễn Thời Hành hứng tình hơn.

Lỗ lồn đã bị chơi sưng kia bây giờ lại không biết xấu hổ run rẩy mà phun ra một bãi chất nhầy tanh ngọt, ướt át rồi lại nóng bỏng, toả ra mùi hương đủ để đàn ông si mê.

Chỉ có trời mới biết bây giờ Nguyễn Thời Hành có bao nhiêu muốn ấn đầu Tạ Ngọc Trạch vào giữa hai chân mình, dùng lỗ lồn cọ xát với mặt Tạ Ngọc Trạch, làm trên sống mũi cao thẳng của y đều dính nước lồn vẩn đục, nếu y lại giúp hắn liếm một phát... Nguyễn Thời Hành đã bị ý tưởng dâm đãng của mình làm cho cả người đều chảy đầy mồ hôi, lý trí của hắn vẫn còn đang nhắc nhở hắn trêu chọc y vừa phải thôi, tránh cho Tạ Ngọc Trạch lại bắt đầu lạnh mặt.

Cho nên hắn chỉ nắm lấy vạt áo của Tạ Ngọc Trạch một chút, thân thể nhịn không được run rẩy, cố gắng ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình.

Đường cong thân thể hắn cũng theo phản ứng của hắn mà phập phồng lên xuống, phản ứng áp lực kia của Nguyễn Thời Hành hoàn toàn trái ngược với phản ứng của âm hộ hắn đang vui tươi hớn hở ăn ngón tay Tạ Ngọc Trạch, loại phản ứng tương phản này rất có lực sát thương nhằm vào thị giác, làm người càng thêm muốn nắm chặt lấy vòng eo đang run rẩy kia tiến hành phóng túng dục niệm. Hô hấp của Tạ Ngọc Trạch rối loạn trong chốc lát, rõ ràng y có thể lạnh nhạt rút tay ra rồi rời khỏi nơi đây, nhưng ngón tay lại giống như bị lỗ lồn cắn chặt lại, chỉ có thể máy móc mà lặp lại động tác bôi thuốc.

Y dùng khăn lau sạch dâm dịch ở mặt trên lỗ lồn, lại không cẩn thận cọ qua hột le nhạy cảm, tiếng rên rỉ áp lực từ nãy giờ của Nguyễn Thời Hành cũng biến điệu, nước từ trong lồn chảy ra càng lúc càng nhiều.

Tạ Ngọc Trạch nhấp môi, cảm thấy tu dưỡng bao nhiêu năm qua của mình đều phải sụp đổ. Y nhìn đống nước lồn nhầy nhụa lau thế nào cũng lau không sạch này mà trong lòng thầm mắng một câu đồ đĩ, y nghĩ nếu mà mình nhét cái khăn này vào trong âm hộ hắn, sợ rằng không trong chốc lát cũng sẽ ướt sũng nước.

Vì để tránh cho bản thân mình thất thố, Tạ Ngọc Trạch qua loa lau chùi hạ thân cho hắn một chút, sau đó thoa thuốc ở mặt ngoài, đóng nắp hộp thuốc rồi vội đứng dậy.

"Được rồi, thay quần áo xong thì xuống ăn cái gì đi, ta đã nhớ kỹ bản đồ, chờ lát nữa sẽ ra khỏi thành."

Tạ Ngọc Trạch không muốn ở nơi đây quá lâu, y còn muốn trở về sư môn một chuyến thử, nhưng không thể cứ như vậy mà trở về được, y phải tìm một người nào đó mà y có thể tin để giúp y truyền lời, nếu không chỉ cần một thân ma khí bây giờ của y cũng đã đủ chứng thực tất cả tội danh bôi nhọ lên trên người y lúc trước.

Nguyễn Thời Hành đáp lời, trên mặt hắn vẫn còn chút ửng hồng, tiếng trả lời mang chút khàn khàn đặc sệt kia lại làm động tác đẩy cửa của Tạ Ngọc Trạch trở nên vội vàng.

Thành trì của ma tu vốn rất ầm ĩ, quán trọ này của bọn họ so với thành Yếm Cửu càng thêm náo nhiệt, mặt ngoài không có người quản thúc, độ tự do rất cao.

Nguyễn Thời Hành và Tạ Ngọc Trạch ngồi ăn cơm ở trong một góc không làm người quá chú ý, bọn hắn vừa mới ăn được mấy ngụm cơm thì đã nghe những người xung quanh lớn tiếng đàm luận việc gần đây mới xảy ra.

"Ngươi nghe tin gì chưa? Con gái của thành chủ thành Yếm Cửu đã chết, bị người ta giết, thậm chí còn đào cả Kim Đan của nàng."

"Sao mà chưa nghe được trời, chuyện này chính là chuyện lớn đó! Nghe nói thành chủ thành Yếm Cửu rất tức giận, đã phát nhiệm vụ treo giải thưởng muốn tóm cổ hai kẻ giết người kia nghiền xương thành tro luôn ấy!"

"Tận hai người luôn á?! Vậy hai kẻ kia đúng là gan lớn thật, ai không biết thành chủ thành Yếm Cửu cưng con gái mình như trứng, vậy mà dám giết người dưới tròng mắt của ông ta, chậc, nhiều năm như vậy ông ta mới có được một đứa con, trách không được..."

Người có tu vi càng cao thì lại càng khó có con nối dõi, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

"Giải thưởng là 3000 vạn thượng phẩm linh thạch, thượng phẩm đan dược và đủ loại bùa chú, còn thêm cả ma thú và lô đỉnh nữa..."

Có người đọc danh sách giải thưởng ra, khiến những người nghe ở đây đều thèm tới đỏ cả đôi mắt.

Mọi người đều nóng lòng muốn thử, Nguyễn Thời Hành và Tạ Ngọc Trạch ngồi ở trong một góc lặng lẽ dùng đấu lạp bằng vải đen che khuất mặt mình lại.

Lúc hai người bọn họ bị Vưu Kiều bắt đi không có cải trang khuôn mặt mình nên người hầu bên cạnh Vưu Kiều đã thấy được mặt bọn họ, bọn họ cũng rất dễ bị nhận ra sau đó bị chộp được.

Trong lúc khách ở trong quán trọ còn đang sục sôi thảo luận thì hai nhân vật trung tâm của câu chuyện đã chuồn êm ra khỏi thành rồi.

"Tới thành Toái Ngọc đi."

Bây giờ địa giới của ma tu tương đối nguy hiểm cho bọn họ, ngược lại đi tới thành trì của đạo tu sẽ an toàn hơn một ít.

"Được."

Nguyễn Thời Hành tán đồng ý kiến của Tạ Ngọc Trạch, trong lòng thầm cảm thấy nam chủ quá xui xẻo, vốn dĩ là một đêm 419 nóng bỏng, vừa có thể ngủ với mỹ nữ vừa có thể lấy được đồ tốt, nhưng bây giờ lại toàn bộ lộn xộn, thậm chí y còn giết luôn đối tượng 419 của mình.

Cửa thành tụ tập một đám người, bọn họ xô đẩy người qua đường, trên cửa thành còn dán chân dung của Tạ Ngọc Trạch và Nguyễn Thời Hành. Ngọc giản ở trong nhẫn trữ vật của Tạ Ngọc Trạch bỗng lập loè một chút, y lấy nó ra, nhìn thấy mặt mình và Nguyễn Thời Hành ở trên đó.

"Ngọc giản này là vật của nơi treo giải thưởng, chỉ sợ lúc sau chúng ta không thể đi tới nơi có nhiều người được."

Nơi treo giải thưởng có rất nhiều nhiệm vụ khác nhau, nếu như vậy thì mỗi nhiệm vụ đều sẽ có một chỗ treo riêng, nhưng chỉ cần người treo giải thưởng chịu chi trả phí dụng kếch xù, thì nơi treo giải thưởng sẽ dùng linh lực đẩy nhiệm vụ của người đó lên hàng đầu, truyền đến tất cả những người đang giữ ngọc giản tiếp nhận nhiệm vụ, vô luận tu vi cao thấp, vô luận đang ở nơi nào, đều có thể thông qua ngọc giản xem xét tin tức.

Quan trọng hơn là, nhiệm vụ của nơi treo giải thưởng trải rộng mọi lĩnh vực, không hạn chế bất kỳ ai tiếp nhiệm vụ, dù là đạo tu hay ma tu.

"Ta có một cách, chúng ta ra khỏi thành trước, đừng động thủ."

Nguyễn Thời Hành biết việc này khó giải quyết, cũng biết Tạ Ngọc Trạch định xông ra sống mái một trận, nhưng những người ở cửa lại cầm pháp khí, dù cho bọn họ dùng ma khí thay đổi khuôn mặt, chỉ cần tu vi cao hơn bọn họ hoặc là có thêm pháp khí, cũng có thể nhận ra bọn họ.

Tạ Ngọc Trạch trầm mặc nhìn Nguyễn Thời Hành một lát, chờ hắn nói biện pháp tốt của mình ra.

"Dùng ma khí thay đổi khuôn mặt đích xác sẽ bị phát hiện, nhưng chúng ta có thể dùng một cách khác lại vẫn đạt được hiệu quả như nhau."

Nếu dùng ma pháp chỉnh dung sẽ bị nhận ra, vậy thì dứt khoát dùng vật lý chỉnh dung, lúc này kỹ thuật hoá trang vĩ đại sẽ lên sân khấu, tuy Nguyễn Thời Hành không biết làm, nhưng mà có hệ thống biết là đủ rồi!

Hệ thống kiêu ngạo chống nạnh, cho Nguyễn Thời Hành sử dụng kỹ năng mới vừa quay được lúc xử lý xong Vưu Kiều - "Thẻ kỹ năng hoá trang thần kỳ", nói thật thì khi đó cả hai đều cảm thấy kỹ năng này chẳng có công dụng gì, nhưng vào đúng lúc này lại bộc lộ ra được tài năng của nó.

Một đám người ở cửa thành đôi mắt cũng không chuyển mà nhìn chằm chằm vào người qua đường, bỗng nhiên có người nhìn thấy hai gã đàn ông kết bạn đi chung từ trong đám người lù lù bước ra, một tên tướng mạo bình thường, một tên thì trên mặt có sẹo, dù dùng cả pháp khí hay là dùng đôi mắt để xem xét hai người, đều cảm thấy tướng mạo hai người này không giống với người mà bọn hắn muốn tìm, vì thế bọn hắn không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục quan sát xung quanh.

"Kỹ thuật hoá trang của ngươi thật lợi hại."

Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Tạ Ngọc Trạch buông lỏng ra, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, thế mà cũng có thể thật sự tránh được sự tra xét của pháp khí.

Nguyễn Thời Hành đã dự đoán được có lẽ mình sẽ có thể an toàn thoát thân, loại pháp khí mà bọn người kia dùng để tra xét chỉ có tác dụng với ma khí hoặc là pháp bảo cấp thấp, nếu không thì nó cũng chỉ là một mặt gương bình thường, mà gương thì không thể phản chiếu được bộ dạng của bọn hắn sau lớp thuốc chỉnh dung, rốt cuộc gương cũng không phải là nước tẩy trang.

"Lớp hóa trang không thể duy trì quá lâu, khoảng mấy canh giờ nữa nó sẽ bị trôi đi. Xin lỗi, là ta liên luỵ ngươi."

"Không liên quan gì tới ngươi, là do nàng ta gieo gió gặt bão mà thôi."

Dù cho Tạ Ngọc Trạch có hoá trang thành tướng mạo bình thường như thế nào, thì cũng không thể che được khí chất đặc biệt kia của y, thậm chí Nguyễn Thời Hành còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lãnh đạm lúc y nói ra lời này.

Tạ Ngọc Trạch thật sự cảm thấy chuyện này không liên quan tới Nguyễn Thời Hành, là do những tên ma tu đó tự mình làm bậy. Nếu Vưu Kiều không ép bức bọn họ, một hai muốn ở ven đường trói bọn họ lại rồi đưa về phủ đệ của mình, nếu ả ta không ra tay muốn giết Nguyễn Thời Hành thì ả ta cũng không tới mức rơi vào kết cục thê thảm kia, đều là trừng phạt đúng tội.

Nguyễn Thời Hành cũng không nói gì thêm nữa, đi theo Tạ Ngọc Trạch đi về phía thành Toái Ngọc. Bọn họ chọn con đường rất hẻo lánh, nhưng không ngờ lúc đi qua một cánh đồng bát ngát lại gặp hai người đang vung tay đánh nhau.

Một đạo tu một ma tu, hai người nhìn qua đã là nỏ mạnh hết đà, người đạo tu kia quát to một tiếng, giết chết ma tu rồi ném xuống mặt đất, nhưng trái tim của người đó cũng đã bị đâm xuyên qua, người đó ngã xuống mặt đất, phun ra một búng máu to.

Nguyễn Thời Hành thấy thế, chỉ muốn nói cốt truyện quả thật là quyết tâm không lùi, dù cho những đoạn cốt truyện phía trước đã lệch khỏi đường ray, nhưng đoạn sau vẫn có thể tiếp tục được.

Ở trong cốt truyện gốc, sau khi nam chính lăn giường với Vưu Kiều, thì ra khỏi thành sau đó bắt đầu xuất phát đi về hướng sư môn, trên đường đi lại bắt gặp cuộc quyết chiến của hai vị tu sĩ. Y muốn ra tay cứu vị đạo tu kia, nhưng đạo tu đã là đèn cạn dầu, ông nhờ y tìm giúp đồ đệ của ông, đưa đồ vật này cho nàng ấy, nam chính cứ vậy mà tiếp nhận lời nhờ vả.

Nhìn vào đã đủ biết đồ đệ của đạo tu là nhân vật mấu chốt trong dàn hậu cung nam chính, là người phụ nữ đầu tiên của y về mặt tinh thần, cũng là một trong những trợ lực lớn nhất của y ở giai đoạn trước.

Nhìn đạo tu giống như NPC trong game lấy hết đồ tốt trên người mình ra đưa cho nam chính, Nguyễn Thời Hành không chút để ý thầm nghĩ trong lòng, bây giờ hắn thật sự muốn mở cái lớp dạy học, sau đó trực tiếp lên lớp giảng bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro