Q4 - Chương 15: Đồ đĩ bị *** nát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: H.

Bùi Du dùng nội lực cắt đứt dây thừng, Nguyễn Thời Hành không có dây thừng giữ vững cân bằng, thế là ngã nhào về phía trước, rơi vào lòng ngực của Bùi Du.

Nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Thời Hành rất cao, nó xuyên qua quần áo của Bùi Du truyền thẳng tới trên người y, giống như một phen lửa cháy dữ dội, thiêu đốt thần trí con người ta đến không còn một mảnh.

Bùi Du ôm Nguyễn Thời Hành lên, đặt hắn ở trên giường lớn mềm mại.

Nửa thân trên của Nguyễn Thời Hành vẫn bị dây thừng trói chặt, tay hắn bị quặp ra sau lưng trói lại, mỗi khi giãy giụa thì cơ bắp hắn đều phập phồng với biên độ rất lớn, nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa xinh đẹp.

Đôi chân thon dài rắn chắc của hắn vô lực tách ra, lồn đĩ bởi vì ngứa ngáy mà điên cuồng co rút, Nguyễn Thời Hành dùng đôi mắt ngập nước của mình nhìn về phía Bùi Du, chứa đựng vô vàn thèm khát.

Bùi Du vội vã tới mức không kịp cởi áo trên ra, chỉ kịp kéo lưng quần xuống lộ ra con cặc đã cương cứng đỏ bừng, y duỗi tay tóm lấy dây thừng được buộc ở giữa bụng Nguyễn Thời Hành, kéo hắn về phía mình, sau đó thẳng lưng nhét con cặc đã nứng điên vào trong lồn non nhẹp nước, khi bộ phận sinh dục của hai người kết hợp với nhau thì cả hai không hẹn mà cùng thở dài một hơi đầy thoả mãn.

Cặc bự xuyên qua khe lồn nhỏ hẹp, quấy tung nước lồn nhớp nháp, tiếng thân thể va chạm vào nhau và tiếng nước nhóp nhép vang vọng cả phòng, Bùi Du điên cuồng nắc cặc, khiến cho lỗ lồn vốn đỏ tươi nay lại càng thêm phần thối nát.

"Ưm... A a a a... Chỗ đó... Bùi Du... A... Đụ tới đó rồi... Ứm..."

Nguyễn Thời Hành vặn eo lắc hông dán sát vào dương vật Bùi Du, sợ rằng nếu y không động đậy nữa thì cơn ngứa tra tấn hắn tới phát điên khi nãy sẽ trồi lên trở lại hành hạ hắn.

Cặc của Bùi Du màu đỏ tím, trên thân cặc nổi đầy gân xanh dữ tợn, y địt tới tấp vào hạ thể Nguyễn Thời Hành, tới mức hai cánh môi lồn rũ rượi ở hai bên mép, nước lồn bị cặc bự cọ xát tới nỗi biến thành bọt biển màu trắng, chỉ trong chốc lát đã bị động tác như gió rền của Bùi Du lau đi mất.

Bùi Du cởi dây thừng đang trói ở trên người Nguyễn Thời Hành ra, vừa được cởi trói thì hắn đã gấp gáp duỗi tay tới hạ thể mình, Bùi Du thì đang vội đụ cái lồn đĩ của hắn, còn hắn thì dùng tay xoa nắn hột le đã sưng to, trên mặt toàn là vẻ dâm đãng thèm địt.

Bùi Du vì thấy vẻ mặt này của hắn mà càng điên cuồng, y cầm lấy cổ tay hắn không cho hắn tự chơi hột le mình nữa, một tay khác của y thì lần mò tới hạt đậu bé xinh đó nhéo mạnh, khiến hột le vốn sưng to càng thêm lồi ra bên ngoài.

Nguyễn Thời Hành bị y nhéo le lồn tới khóc nức nở xin tha, hắn giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng chẳng qua chỉ khiến con cặc đang vùi ở trong lồn đĩ hắn địt vào càng sâu, Nguyễn Thời Hành nắm chặt khăn trải giường dưới thân, ngón tay gần như muốn cào rách nó ra.

"Nói, ngươi có phải là con chó cái thèm cặc không!"

Bùi Du địt mạnh tới độ như muốn nhét cả hai hòn dái của mình vào lồn hắn, đôi mắt y bởi vì tình dục mà trở nên đỏ bừng, khàn giọng ép hỏi Nguyễn Thời Hành.

"Đúng... Đúng vậy... Ư... Ta là con chó cái thèm cặc... Chó cái sắp bị cặc bự đụ nát lồn rồi...! A a a..."

Nguyễn Thời Hành đã bị địt tới mất hết lý trí, trong đầu không thể nhớ bất cứ cái gì được nữa, hoàn toàn bại lộ bản tính đĩ điếm của mình ra.

Hắn vô tình ôm lấy bả vai Bùi Du, bởi vì y đột nhiên ra sức địt vào mà khiến cho hai bên thịt đùi của hắn run rẩy, sướng tới không biết trời trăng gì, một bên tỏ vẻ kháng cự một bên lại lắc hông nói hùa với cặc y.

"Đồ điếm hạ tiện."

Bùi Du cười nhẹ, thân mật cọ cọ gò má Nguyễn Thời Hành, giữ chặt lấy đùi hắn điên cuồng dập cặc.

Lồn hắn đã bị địt tới biến thành màu đỏ tươi, bị địt tới gần như muốn rách da chảy máu, Nguyễn Thời Hành khóc lóc rên rỉ, nhưng lồn dâm lại kẹp càng chặt.

Lúc đầu cặc Bùi Du địt vào tử cung, Nguyễn Thời Hành cứ vậy lên đỉnh, nước lồn "òng ọc" phun một đống lên trên con cặc xấu xí của y, toàn thân bởi vì đang trong cơn sướng mà liên tục co giật run rẩy.

Nhưng Bùi Du không chịu buông tha hắn dễ dàng như vậy, y lật người Nguyễn Thời Hành qua, để hắn dẩu mông lên ngậm cặc tiếp tục bị y đụ, bây giờ thân thể Nguyễn Thời Hành rất nhạy cảm, bị y đụ địt vài cái như vậy đã bắt đầu thấy sướng tiếp.

Bùi Du xoa nắn cặp mông quá sức đẫy đà này của hắn, thèm nhỏ dãi nhìn lỗ đít hồng hào bé xinh giữa hai cánh mông.

Vùng da nơi đó cũng đã bị cọ xát tới đỏ rực, mấp máy theo nhịp co rút của lồn đĩ, hoàn toàn là dáng vẻ thèm đụ thiếu địt không khác gì cái bướm dâm ở đằng trước.

Bùi Du đã từng thử chơi với nơi này, nhưng chỉ dùng ngón tay, hôm nay y muốn làm cái gì đó thật khác biệt, khiến cho khắp người Nguyễn Thời Hành toàn là tinh trùng của y.

Nguyễn Thời Hành sắp sướng tới phát điên luôn rồi, khoái cảm như từng cơn sóng dữ đánh vào trên người hắn, vô tận không hề có điểm dừng.

Lồn đĩ thì bị cặc bự lấp đầy, lỗ đít cũng bị ngón tay banh ra địt vào, điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể liên tục bị đùa giỡn, Nguyễn Thời Hành khóc lóc lên đỉnh, con cu nhỏ xíu cũng run rẩy bắn tinh theo, khi khoái cảm tràn về thì nó lại từ trạng thái ỉu xìu hùng dũng cương lên.

"Đừng... A a a a bị địt nát lồn rồi... Nóng quá... Ưm... Bị tinh dịch bắn bỏng lồn..."

Đầu ngón tay Nguyễn Thời Hành gập lại nắm chặt lấy khăn trải giường, dưới ánh nến mờ ảo thì mạch máu màu xanh nhạt dưới lớp da hắn cũng có vẻ mang theo nét tình dục dâm đãng khác thường.

Bùi Du bắn tinh ở trong tử cung Nguyễn Thời Hành, sau đó rút con cặc đã nửa mềm của mình ra nhét vào lỗ đít đã được mở rộng của hắn.

"Không... A a a...! Lỗ đít của cho cái sẽ bị cặc bự địt rách mất...!! Ư... A a a a a..."

Hắn lắc đầu kháng cự, dù đã được mở rộng nhưng lỗ đít nhỏ hẹp đó vẫn rất khó ăn hết dương vật của Bùi Du được, nhưng trái ngược với lời nói của chủ nhân, lỗ đít liên tục co rút lại, đã là thèm cu tới chảy dãi.

Dù cho có kháng cực thế nào có cầu xin thế nào thì cơn sướng như bão lũ kia cũng sẽ nhấn chìm con người ta vào sâu trong lòng biển của dục vọng.

Giường gỗ phát ra từng tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", dường như chỉ còn chút nữa thôi thì sẽ vì không chịu nổi mà gãy vụn.

Ánh trăng từ bên cửa sổ e lệ rọi vào, sau đó ngượng ngùng trốn vội vào tầng mây mất, chỉ chừa lại chút trắng bạc mờ ảo xinh đẹp, khiến tình cảnh trong phòng càng thêm ướt át nóng bỏng.

Bắp đùi Nguyễn Thời Hành giật giật theo nhịp đụ của Bùi Du, trên đùi có một dấu răng hệt như ký hiệu đánh dấu hắn, vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn hắn.

Đùi hắn đã không thể khép lại được, từ trên bắp đùi tới mông đều che kín dấu răng và dấu hôn của đàn ông.

Bùi Du lấy danh nghĩa trừng phạt như si như say để lại tầng tầng dấu hôn trên người hắn, y mỹ mãn nhìn toàn thân Nguyễn Thời Hành toàn là dấu vết và hương vị của mình, hắn như là con chó bị nuôi nhốt tận sâu trong Hoàng cung, không có cách nào để trốn chạy.

Nguyễn Thời Hành không nhớ đêm nay mình đã bị y địt bao nhiêu lần, hắn chỉ biết mình từ làm ở trên giường biến thành làm trên mặt đất, ở trên tấm thảm mềm mại phủ khắp sàn bị Bùi Du điên cuồng đụ địt, trong lúc lồn đĩ đang được cặc bự yêu thương thì lỗ đít còn hắn vẫn chưa thể khép lại được, đang chảy tinh ròng ròng xuống đất.

Nguyễn Thời Hành lại được Bùi Du ôm lên đặt vào trong bể tắm, vừa được Bùi Du hầu hạ tắm rửa, vừa phải chịu cơn nứng tình như chó động dục của Bùi Du, y ôm hắn, thèm khát mà vạch bím hắn ra để nắc cặc.

Người Nguyễn Thời Hành dựa sát vào thành bể, dẩu mông vạch lỗ đít để ngậm lấy con cu bự của Bùi Du, nước ấm tràn vào bên trong miệng huyệt hắn, khiến hắn nóng đến cả người phát run, nhưng điều này chỉ càng kích thích người đàn ông ở phía sau hắn, Bùi Du há mồm cắn lên cổ Nguyễn Thời Hành, hông cũng dập thật mạnh vào trong đít hắn, thoải mái bắn tinh.

Tính dục của Bùi Du quá mãnh liệt và chuyên quyền, hệt như tính cách của y, là luôn ở thế tiến công và sẵn sàng xâm chiếm, thẳng đến khi khiến kẻ địch bị đánh cho đến tơi bời.

Bùi Du địt Nguyễn Thời Hành nhiều đến nỗi ngay cả lỗ đít và lồn dâm của hắn đều sưng tới không dùng được nữa, bướm non sưng to nhô lên, mềm mại yếu ớt dính hai mép lồn lại với nhau, sợ là chỉ đâm vào một ngón tay cũng sẽ khó khăn, tới nơi này thì thiếu niên Hoàng đế mới vừa lòng dừng lại, giúp hai cái lỗ đã bị địt lỏng trên người Nguyễn Thời Hành thoa thuốc.

Cảm giác mát lạnh này làm Nguyễn Thời Hành hơi co rúm lại, nhưng hắn không giãy giụa tránh né, vào lúc Bùi Du khom người ôm hắn, thậm chí hắn còn dựa gần về phía Bùi Du, đặt tay lên trên người y.

Vòng tay đang ôm lấy Nguyễn Thời Hành đột nhiên thít chặt lại, ôm hắn càng thêm chặt chẽ.

Bùi Du đột nhiên biết được bản thân mình muốn cái gì, nhưng y cũng nhận ra rằng mình sợ là khó đạt được điều ấy.

Y không muốn Nguyễn Thời Hành đau khổ hay là hối hận gì hết, y chỉ muốn hắn nghe lời y, thuận theo ý y đi lấy lòng y, y muốn Nguyễn Thời Hành ỷ lại vào y giống như lúc này đây, y muốn Nguyễn Thời Hành có thể nói những thứ khiến y vui sướng khi hắn vẫn còn đang trong trạng thái tỉnh táo, chẳng hạn như hắn là chó cái của Bùi Du vân vân,... kiểu vậy.

Y muốn thuần phục hắn, nhưng không phải là đánh nát tôn nghiêm của hắn, rút hết xương cốt cứng đầu của hắn, khiến hắn không còn chút tự tôn mà làm con chó của y, chỉ biết quỳ rạp dưới đất dẩu mông lấy lòng y.

Vị đế vương tuổi trẻ gặp phải vấn đề rối rắm này, y bối rối nhíu mày, giống như chuyện này còn khó giải quyết hơn cả chuyện ở trên triều đình nữa.

Mấy ngày liên tiếp y hành động hệt như ngày đầu tiên tới đây ôm Nguyễn Thời Hành ngủ, đầu tiên là thượng triều, thượng triều xong thì về tẩm cung ôm eo Nguyễn Thời Hành ngủ bù.

Lúc Bùi Du tỉnh giấc phát hiện trong ngực mình không có ai, y hoảng loạn rời giường muốn đi tìm người, nhưng vừa nhấc mắt đã thấy Nguyễn Thời Hành đang dựa ở trên ghế được trải thảm mềm mại tự tìm trò tiêu khiển cho mình.

Hắn không giống như hôm trước vừa tỉnh dậy đã lo đạp y, cũng không đánh thức y dậy, lúc y đứng dậy đi tới gần bên hắn thì hắn cũng xem như không thấy, tiếp tục chơi cờ một mình.

"Minh Chi lấy giúp ngươi à?"

Minh Chi là một cung nữ mắt mù nhưng giỏi võ công, là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế được y an bài tới nơi này chăm sóc Nguyễn Thời Hành. Tuy mắt nàng bị mù nhưng khả năng làm việc của nàng không hề thua kém người thường chút nào.

"Chẳng lẽ ta tự hô biến ra được?"

Nguyễn Thời Hành liếc mắt nhìn y, bởi vì tối qua rên rỉ quá sức nên giờ giọng nói của hắn vẫn còn chút khàn khàn mất tiếng.

Bùi Du nghe giọng nói quá mức trầm đục của hắn, giơ tay sờ sờ chóp mũi mình, ngồi xuống cái ghế đối diện xem hắn đánh cờ.

Quân cờ đen đang trên kèo cờ trắng, cờ trắng bị bao vây ở giữa nhưng nếu nhìn kỹ thì cờ trắng đang chậm rãi "ăn" cờ đen, đã chừa lại một đường lui, nếu cờ trắng muốn thì có thể phản công ngay lập tức.

Hình như bầu không khí đã trở nên có chút gì đó khác lạ, Bùi Du tò mò nhìn Nguyễn Thời Hành, y không biết hắn ngoan ngoãn như vậy là do đã khuất phục y, hoặc là sợ hãi những thứ đêm qua nếm trải nên giả bộ phục tùng, nhưng y rất vừa lòng với tình trạng sống chung lúc này.

"Có muốn ta đánh một ván cờ với ngươi không?"

"Bệ hạ đúng thật là có nhã hứng."

Nguyễn Thời Hành lạnh nhạt đáp, nhưng không cự tuyệt y.

Bây giờ Nguyễn Thời Hành đã lười diễn kịch tiếp, hắn nhìn con chó điên trước mặt mình này, cảm thấy đã đến lúc cho y chút ngon ngọt.

Ván cờ này Bùi Du không cố ý nhường Nguyễn Thời Hành, y đánh cờ thắng hắn, thế là bị hắn đuổi đi Ngự Thư Phòng làm công.

Cứ thế qua mấy ngày liên tiếp, Bùi Du cứ lầm tưởng rằng mình đang sống ở trong mơ, ngày nào cũng tới Thừa Lộ Điện dùng bữa, buổi tối thì ở Thừa Lộ Điện thực hiện nghĩa vụ "trừng phạt", sau đó ôm eo Nguyễn Thời Hành ngủ, Nguyễn Thời Hành không hề phản kháng y, thậm chí còn có chút phối hợp với động tác của Bùi Du.

Nhưng trên đời không có bức tường nào mà không lọt gió, việc Hoàng đế giấu giếm mỹ nhân trong cung điện ngày ngày được y yêu thương nuông chiều đã truyền khắp Hoàng cung, mọi người đều bàn tán sôi nổi nhưng không một ai dám bước chân đến gần Thừa Lộ Điện, bởi nơi đó có rất nhiều lính gác, ruồi bọ còn chưa bay vào được huống chi là người.

Tất nhiên tiền triều cũng biết được chuyện này, các đại thần đều đã có chút ngo ngoe rục rịch, cùng nhau dâng tấu chương kính mong Hoàng đế tuyển tú nữ vào cung để nối dõi huyết mạch hoàng thất, bọn họ cho rằng hậu viện của Hoàng đế còn quá trống vắng, không có ai san sẻ gánh nặng cùng ngài.

Tại buổi thượng triều hôm ấy Bùi Du nghe vậy rất tức giận, y trào phúng các đại thần không chờ nổi mà đã muốn ủng lập một Lưu thị tiếp theo lên vị trí Hoàng hậu, Lưu thị là Phế Hoàng hậu, là người đàn bà ác độc một tay tàn sát con vua, thâu tóm quyền lực khiến triều đình loạn lạc.

Các đại thần thấy Hoàng đế tức giận thì không dám hó hé gì nữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Buổi tối Bùi Du trở về Thừa Lộ Điện, không biết vì gì mà lại nói chuyện này với Nguyễn Thời Hành, tất nhiên y không dùng giọng điệu buồn bực mà là cố ý cười nói: "Nếu sau này trẫm nạp phi tử vào cung thì ngươi phải chú ý đừng động chạm đến các nàng đấy, cẩn thận trẫm lấy cái mạng chó nhà ngươi."

Y nhìn thử phản ứng của Nguyễn Thời Hành, ai ngờ lại thấy hắn nhướng mày, hứng thú nói: "Vậy ngươi nhớ tìm người nào đẹp đẹp ấy, chết ở dưới tay mỹ nhân cũng là chuyện không tồi."

Bùi Du giận cực, y nhớ tới bộ dáng phong lưu của người này trước đây, không nói một lời nhào lên xé toạc quần áo hắn, nhìn thẳng vào cặp mắt không chứa chút sợ hãi của Nguyễn Thời Hành.

"Còn muốn ngắm mỹ nhân à?! Chẳng lẽ ngươi không sợ mấy ả ta thấy dáng vẻ dâm đãng này của ngươi đều phải tự ti nhảy sông, hay là ngay cả đàn bà nhìn thấy ngươi cũng muốn đè ngươi ra nện?!"

Vẻ mặt Bùi Du u ám tăm tối như trời sắp nổi cơn giông, y nói xong lời này, thế mà đã bị chính lời nói của mình chọc giận.
...
Lời tác giả muốn nói:

Hì hì hì, chương sau tui sẽ viết cưỡng gian đó nghen, hí hí. (H: Cưỡng thiệc nghen mấy bà nhỏ, nhưng chương sau cũng là chương chó điên biến chó ngoan, hi hi. Editor edit H xong đọc lại không chút cảm xúc, tâm tĩnh lặng như khi giải xong chục đề hoá :v)

Ngu Ngu rất chuyên nghiệp, có thể tự mình chọc tức mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro