Q4 - Chương 7: Lấy chân dẫm dương vật/ "Bùi Du, làm chó của ta".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: H.

Khi Nguyễn Thời Hành tỉnh dậy hắn nhận thấy phần thân dưới của hắn cũng không có gì khác thường, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng chuyện tối qua không phải là ảo giác.

Hệ thống nhanh mồm mách lẻo: "Do nam chính thoa thuốc giùm ngài á!"

Tuy tối qua trên màn hình quan sát của nó toàn là mosaic nhưng nó vẫn có thể lờ mờ thấy được Bùi Du đang làm gì.

Nguyễn Thời Hành thầm nghĩ may là Bùi Du còn biết điều, hiểu được nếu bây giờ làm quá lố thì có khả năng cao sẽ bị hắn phát hiện, nhưng hắn cảm thấy y sớm muộn gì cũng bị tình dục tra tấn tới phát điên.

Giờ là giờ Mùi, trời vẫn còn chưa sáng.

Lúc Nguyễn Thời Hành đứng dậy, Bùi Du cũng vừa lúc đi tới, lại bị Nguyễn Thời Hành nhấc chân đạp một cái.

"Ngươi là chó à, cắn véo gì mạnh vậy?"

Bởi vì tối qua dùng lực tay quá mạnh nên sáng ra những dấu tay trên ngực Nguyễn Thời Hành đã hoá thành vết bầm hồng tím dữ tợn, trải rộng khắp da thịt hắn, mới vừa liếc nhìn thôi cũng đã thấy hoảng sợ.

Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Bùi Du không khác gì Nguyễn Thời Hành đang phanh áo lộ vú dụ dỗ y, chỉ cần y vừa nghĩ tới những dấu vết này là do mình lưu lại, trong lòng không hiểu vì sao lại vui sướng lạ thường, đôi mắt y cũng trở nên đen đặc sâu không thấy đáy.

Bùi Du bị Nguyễn Thời Hành quở mắng xối xả, y không mở miệng giải thích cái gì, chỉ là cúi đầu hơi nhấp môi, hàng lông mi dày đậm rũ xuống che đi đôi mắt sắc bén của y.

Nguyễn Thời Hành biết trước y sẽ như vậy nên cũng không tức giận lâu lắm, hắn kêu Bùi Du đứng dậy đi lấy quần áo tới giúp hắn mặc vào.

Bây giờ đang là mùa đông, quần áo mặc rất dày, cho nên lúc ra ngoài uống rượu hắn không có nịt ngực lại, cứ để vậy mặc quần áo luôn.

Bùi Du quỳ gối mang giày cho Nguyễn Thời Hành, Nguyễn Thời Hành rũ mắt nhìn đỉnh đầu y, cảm khái thời điểm mình tới thế giới này cũng không tồi, giai đoạn này dù cho Bùi Du có không cam tâm tình nguyện thế nào thì đều phải ẩn nhẫn chịu sự chi phối của hắn, đùa y quá là vui.

Nhưng vừa nghĩ tới nịt ngực thì hắn lại thấy Bùi Du mau lên làm Hoàng đế thì tốt hơn, như vậy hắn không cần phải lúc nào cũng kè kè cái nịt ngực mới đi ra cửa được.

Trong sân ở của Nguyễn Thời Hành có một lối đi nhỏ, được làm riêng cho hắn, tránh trường hợp hắn hơn nửa đêm rồi còn muốn về nhà, Bùi Du lấy chìa khoá mở cửa ra, sau khi Nguyễn Thời Hành bước vào thì đóng cửa lại.

Y đi phía sau lưng Nguyễn Thời Hành, giống như là cái bóng trầm lặng.

Nguyễn Thời Hành vào trong phòng, sai Bùi Du đi nấu nước.

Bùi Du nhận lệnh ra ngoài nấu nước, đương nhiên không phải là y làm, mà là bảo một người hầu khác, sau đó y trở về phòng, phát hiện Nguyễn Thời Hành đang đùa giỡn với con chó lần trước.

Tiểu Ngư có một cái ổ chó riêng, được đặt ở dưới mái hiên phòng, nó nghe thấy tiếng người ngoài cửa vội gầm gừ sủa gâu gâu, nhưng khi nó nhận thấy đó là Nguyễn Thời Hành thế là chạy ra bổ nhào lên người hắn.

Nguyễn Thời Hành ôm Tiểu Ngư lên, không hề ngại chân nó đang bị bẩn, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhìn thấy nó vui vẻ xoay quanh, hắn nhịn không được cười rộ lên.

Bùi Du ngơ ngác nhìn nụ cười của hắn, nhìn con chó đang vui vẻ quấn quanh Nguyễn Thời Hành chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, chỉ là một con tiểu súc sinh răng chưa mọc hết mà thôi, ngoại hình còn xấu đau xấu đớn, màu lông chẳng đẹp đẽ gì sất, làm sao có thể khiến người này vui vẻ ra mặt thế được?

Người hầu bưng nước ấm vào phòng, Nguyễn Thời Hành vắt quần áo lên tấm bình phong, Bùi Du đang muốn tiến lại gần một tí đã bị con chó xấu xí kia sủa như điên.

Tiểu Ngư đứng ở trước tấm bình phong, nhìn Bùi Du nhe răng gầm gừ, làm ra động tác bảo vệ chủ nhân.

Bùi Du lạnh nhạt nhìn nó, trên mặt toàn là phiền chán.

Thứ gì cần thấy y đều đã thấy, cần sờ cũng đều đã sờ hết, con chó ngu ngốc này làm gì có tư cách cản y?

"Tiểu Ngư, đừng quậy."

Nguyễn Thời Hành vẫn còn một ít say rượu, hắn ngâm mình ở trong nước ấm rất thoải mái, nhưng tiếng cún con sủa có chút ầm ĩ.

Bên kia tấm bình phong cả người và chó đều trở nên cứng đờ một chút, Tiểu Ngư là do bị chủ nhân răn dạy, còn Bùi Du là vì lời nói của Nguyễn Thời Hành.

Tên của con súc sinh này cùng âm với tên của y (*), Bùi Du biết rõ Nguyễn Thời Hành không thể nào gọi tên y như vậy, nhưng y vẫn có giây lát ngơ ngẩn, vì trong lời nói của Nguyễn Thời Hành chứa vô hạn thân mật và dịu dàng.

(*): Ngư (鱼) và Du (瑜) có phát âm khá giống nhau, đều là /yú/.

Ánh mắt y lập loè sự hung ác nham hiểm, Nguyễn Thời Hành có thể đối xử tốt như thế với một con chó, đối với con người như y lại là tàn nhẫn cực kỳ.

Nguyễn Thời Hành ngâm mình trong chốc lát, cảm thấy tắm đã đủ rồi thế là đứng dậy, lau sơ qua nước ở trên người mình, mặc áo quần đi ra ngoài.

Bây giờ hắn còn có việc cần làm, thế là hắn đuổi Tiểu Ngư chạy ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thì hùng hổ ngồi xuống mép giường.

Vạt áo của hắn vẫn còn mở rộng ra, dấu vết trên cặp vú do bị nước ấm xối qua nên càng thêm rõ ràng dễ thấy, thị lực của Bùi Du rất tốt, y có thể nhìn thấy được dấu răng trên núm vú vốn đã sưng to, yết hầu y tức khắc trở nên khô nóng.

"Quỳ xuống."

Giọng nói của Nguyễn Thời Hành nghe không ra là đang vui hay giận, hắn hơi rũ mắt, bễ nghễ nhìn xuống Bùi Du.

"Còn nhớ rõ ta đã nói gì với ngươi vào lần đầu tiên ngươi làm chuyện này không?"

"Mạng của ta nằm ở trong tay thiếu gia."

Ngữ điệu Bùi Du không chút phập phồng trả lời, y hơi cúi đầu một chút, không để Nguyễn Thời Hành nhìn thấy sự hung tàn chợt loé trong mắt mình.

"Ngươi nhớ kỹ như vậy là được rồi. Chẳng qua là đứa con hoang do ả đàn bà đã chết kia mang đến nhà ta mà thôi, đừng tưởng rằng có thể làm ra sóng gió gì khi vẫn còn trong tay ta, nếu ta muốn ngươi chết thì ngươi sống không được."

Nguyễn Thời Hành bóp lấy gò má Bùi Du, bắt y phải nhìn thẳng vào mình, trong mắt chứa toàn lạnh lẽo và hung ác.

Trong giờ phút này Bùi Du đột nhiên nhớ tới đủ loại nhục nhã đánh mắng mà mình đã chịu, tuy trên mặt không có tí cảm xúc nào, nhưng sự căng chặt và nguy hiểm sau vẻ bình tĩnh ấy lại không chút che lấp hiển lộ ra ngoài.

Hệ thống nơm nớp lo sợ: "Ký chủ, chúng ta không phải công lược nam chính à, ngài làm thế lỡ như y càng tức giận hơn thì sao?"

Nguyễn Thời Hành: "Không phá hủy thì không xây lại được."

Nếu mãi mãi không nhắc tới những chuyện trước kia, có lẽ sẽ có một ngày Bùi Du nhớ tới rồi sinh ra ác cảm với hắn, như vậy cảm giác chán ghét từ trước sẽ theo đó mà tăng gấp bội lần.

Như vậy không bằng để cho hắn tới nhắc nhở Bùi Du, để cho Bùi Du khắc sâu sự thật được dựng lên bằng vô số máu tươi đầm đìa này, để y nhớ kỹ bằng cách nào hắn có thể trở thành chủ nhân của y.

Cảm hoá Bùi Du sau đó dùng Omo tẩy trắng bản thân là chuyện mà Nguyễn Thời Hành không hề muốn làm chút nào, nhưng hắn cũng không đần tới mức đi tìm đường chết giống như nguyên chủ.

Hắn muốn giẫm đạp lên lòng tự tôn của y, áp đảo sự tàn nhẫn trong y, sau đó lại lấy thân thể mình đi nuôi chó dữ.

"Nếu ngươi dám cắn mạnh như vậy một lần nữa, ta sẽ tự tay đập nát từng cái răng của ngươi, sau đó hạ độc cho ngươi biến thành người câm, phế bỏ tay ngươi, như thế sẽ chẳng có ai biết được bí mật này của ta nữa."

Mặt Nguyễn Thời Hành dán sát với mặt Bùi Du, trong giọng nói của hắn chứa đầy bạo ngược.

Bùi Du biết hắn là vì vú bị cắn đau nên mới bực tức như vậy, cơn tức giận của y giảm đi đôi chút nhưng lửa tình lại hừng hực cháy lên, nếu người này biết ngay cả lồn mình cũng đã bị y sờ qua chơi qua, sợ rằng sẽ tức giận đến phát cuồng chứ nhỉ?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, mặc kệ bản thân mình đang bị bóp mặt uy hiếp, Bùi Du cảm giác tâm trạng mình ấy vậy mà rất không tồi.

Nguyễn Thời Hành lạnh lùng nói: "Còn có, đừng tưởng là ta không biết..."

Trái tim Bùi Du vì những lời này mà đập rất nhanh, ngay cả bàn tay cũng đã hơi hơi ẩm ướt vì ra mồ hôi.

"Bùi Du, ngươi chẳng qua là một con chó của ta mà thôi, thế mà cũng dám động dục với ta? Có tin ta phế bỏ nơi này của ngươi luôn không?"

Chân Nguyễn Thời Hành dẫm lên hạ bụng Bùi Du, chầm chậm xoay xoay gan bàn chân.

Bùi Du nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thời Hành, thấy được lửa giận trong mắt hắn, trong lòng không hiểu sao có chút tiếc nuối, sợ là người này chỉ biết y nổi lên dục niệm mà chưa biết bí mật của mình đã bị phát hiện, lồn dâm của hắn cũng đã bị cặc y cọ xát tới muốn trầy da, nếu không cũng sẽ không nói mấy lời vô nghĩa này với y, mà là kéo y ra đánh chết.

Nhưng cho dù là vậy, Bùi Du cũng cảm thấy hô hấp của mình đã bắt đầu dồn dập hơn.

Bàn chân cách mấy lớp quần áo chậm rãi cọ xát với dương vật y, Nguyễn Thời Hành dẫm không nặng, chỉ là có ý suồng sã, hợp với khuôn mặt tràn ngập lửa giận này của hắn, lại nhớ tới hình ảnh hắn ở dưới thân y khóc lóc tới hai mắt đỏ bừng, lồn đĩ há mồm chảy tinh trùng của y ra, vừa nghĩ tới đó hô hấp Bùi Du càng thêm gấp gáp.

Tất nhiên Nguyễn Thời Hành không dẫm mạnh, hắn duy trì vẻ mặt phẫn nộ trên mặt, chân lại cố tình khiêu khích dục vọng Bùi Du.

Gia đình nguyên chủ vốn giàu có, từ tấm bé đã quen với cuộc sống "mặc bằng áo gấm ăn bằng đồ ngọc", tuy ngoại hình cao lớn cường tráng nhưng da thịt lại non mịn, thịt non ở gan bàn chân cách một lớp quần dẫm lên dương vật Bùi Du, khiến âm hộ của Nguyễn Thời Hành cũng đã bắt đầu thấy hơi ngứa.

Trước giờ vốn liếng của ngựa giống rất đầy đủ, đầu lưỡi Nguyễn Thời Hành quét qua hàm trên, vừa lòng khi nhận thấy được dương vật Bùi Du đã cương cứng, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ kinh ngạc.

Khi Bùi Du nhận thấy "thằng nhỏ" của mình ngóc đầu dậy thành "thằng lớn", y đã biết không khéo, y không ngờ tự chủ của mình lại kém đến như vậy, chỉ bị Nguyễn Thời Hành dùng chân dẫm cặc mà vẫn có thể cương lên được.

Y nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Thời Hành, chờ hắn nổi giận đùng đùng mà đuổi y cút ra ngoài.

Nhưng chờ tới khi cơn kinh ngạc qua đi, không ngờ thanh niên thấy vậy mà lại bật cười thành tiếng.

"Bị chân của ta dẫm không thôi mà cũng cương lên cho được, Bùi Du, ngươi đúng là một con chó thấp kém dơ bẩn."

Hắn nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, tươi cười ở trên mặt toàn mang ý nhục nhã, cùng lúc đó ngón chân hắn nghiền lên đầu khấc nhạy cảm của Bùi Du.

Rõ ràng là hình ảnh chứa đầy sự xúc phạm nặng nề, nhưng Bùi Du lại cảm giác được cặc mình càng cứng hơn nữa, hình như tất cả sự tức giận của y đều hoá thành tình dục, bởi Nguyễn Thời Hành đang chủ động "chơi" dương vật y.

"Cởi quần ra, để ta nhìn thử dương vật chó cưng của mình ra sao nào."

Nguyễn Thời Hành hứng thú dạt dào nói, nhưng giọng điệu ra lệnh bên trong lời nói lại không chút nào che lấp.
...
H:
Với tuoi tò mò tí, mn đọc mấy bộ tui edit có nắng rực lửa đồ hông z, sao tui tự đọc lại thấy hề hước k chớ k thấy núng na núng nính nắng sáng chiếu rọi lung linh muôn hoa vàng đồ gì hết trơn z 🥲 buồn xiệt 😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro