Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gọi là thế sự vô thường quá lắm cũng sẽ như vậy. Nhìn không trung đột nhiên tối sầm, cảm nhận được dưới chân kịch liệt chấn động, Ngụy Tô đành dời mắt khỏi chỗ sâu trong những cái khe đột nhiên xuất hiện làm cho người ta sợ hãi, thở dài một hơi, nhưng vui sướng nhanh chóng tràn ngập lòng hắn bỏi rốt cuộc hắn cũng thức tỉnh dị năng rồi.

Hiện tại thế giới đã là năm thứ hai tận thế, tang thi hoành hành, động thực vật thì biến dị còn nhân loại sinh tồn khó khăn. Ngụy Tô trải qua ngàn khó vạn hiểm* rốt cuộc cũng thức tỉnh được dị năng thực vật, còn chưa chờ tới lúc hắn thể hiện, vị trí khu S nơi hắn ở, cư nhiên đã xảy ra thiên tai không ngờ được, cho dù là dị năng giả cấp ba lợi hại nhất hiện tại, trong tình huống như vậy cũng đành vô lực, huống chi Ngụy Tô chẳng qua cũng chỉ là một cái dị năng giả sơ cấp vừa mới thức tỉnh, càng không có sức phản kháng.

Nhưng Ngụy Tô không muốn chịu khuất phục trước số mệnh, hắn nỗ lực bắt chính chính mình bình tĩnh lại, sau đó sử dụng lấy năng lực chạy trốn. Trong một năm rèn luyện kết hợp với lực lượng dị năng mỏng manh trong cơ thể hắn đã vượt qua những cái khe nứt bên người, bay nhanh bỏ chạy hướng về phía Tây. Thị lực Nguy Tô rất tốt, có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía Tây vẫn luôn là màu xám không thay đổi. Ban đầu Ngụy Tô cực kì chán ghét thứ màu sắc đó nhưng hiện tại với hắn nó chính là màu sắc sinh mệnh duy nhất.

Nhanh, nhanh, chỉ cần cố kiên trì là có thể chạy ra khỏi nơi này, đúng vào lúc này, từ chân trời rơi xuống một khối cự thạch, trùng hợp đập trúng vào gáy hắn, trước mắt Ngụy Tô tối sầm, sau đó không còn nhận biết được gì nữa.

....

Ngụy Tô là bị tiếng người ồn ào náo động đánh thức, ý thức hắn còn có chút hoảng hốt, nhất thời phân không rõ mình ở chỗ nào, đúng lúc nghe được bên người truyền đến một thanh âm kinh hỷ: "Vương lang trung, ngài mau đến xem xem, con út Ngụy gia hình như tỉnh rồi."

Từ lúc mạt thế buông xuống sau, Ngụy Tô đã thật lâu không có nghe thấy thanh âm đầy cảm xúc như thế. Tận thế dần dần đem nhân loại tình cảm tiêu tán sạch sẽ, chỉ còn lại sự sợ hãi cùng nguyện vọng kéo dài sinh tồn mãnh liệt, Ngụy Tô giãy giụa mở to mắt, đã thật lâu không thấy ánh sáng thập phần chói mắt, thế nhưng làm trong mắt hắn nổi lên nước mắt.

Chờ hắn chậm rãi thích ứng ánh mặt trời, lúc này mới thấy rõ tình huống chung quanh, mấy cái đại hán đem hắn bao vây xung quanh, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng với...... Thương hại?

Ngụy Tô nằm trên mặt đất, một ông lão ngồi xổm bên cạnh cậu, bắt lấy cổ tay của cậu bắt mạch.

Nhìn thấy hắn mở to mắt, ông lão thở dài: "Ngụy gia tiểu nhi, thân thể ngươi quá mức suy yếu, vẫn là trở về hảo hảo tịnh dưỡng đi! Đến nỗi chuyện trong núi......" ông lão chỉ chỉ núi rừng bạt ngàn không dứt sau lưng, ánh mắt lộ ra đồng tình, "Không cần lại đi, nhị huynh ngươi cũng sẽ không bằng lòng muốn ngươi vì hắn mạo hiểm."

Trạng thái người chung quanh so với người ở tận thế rõ là khác biệt, càng đừng nói tới cách ăn mặc của bọn họ, Ngụy Tô nhất thời không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, chỉ đành trầm mặc, lén lút quan sát xung quanh, thấy phụ cận phòng ốc thấp bé, trong lòng càng là kinh ngạc. Trước khi tận thế đến, hắn cũng từng xem qua mấy cái tiểu thuyết internet, chẳng lẽ hắn đây là xuyên qua?

Trong lòng dù có mọi suy nghĩ, ý tưởng, Ngụy Tô trên mặt cũng là bất động mảy may.

May mà người chung quanh đều biết cha mẹ Ngụy Tô trước đó vài ngày song vong, nhị huynh cậu lại vì vào núi săn thú bị dã thú ăn thịt, nên có thể lý giải cảm xúc giờ phút này của cậu, càng có hán tử nhiệt tình, nâng Ngụy Tô dậy, đỡ cậu về nhà.

Ngụy Tô dọc đường vẫn luôn trầm mặc, lại từ lời nói của người chung quanh xâu chuỗi lại mọi chuyện, cha mẹ thân thể này mấy tháng trước đi vào trong trấn buôn bán lương thực được thu hoạch năm nay, lại không biết vì sao chọc giận quý nhân, sau đó liền đi đời nhà ma. Ngụy gia nguyên bản có ba cái nhi tử, nhưng Đại Lang mấy năm trước sau khi đi tòng quân liền không có tin tức, trong nhà chỉ còn lại - thân thể yếu đuối Tam Lang và Nhị Lang. So với Tam Lang thân thể suy nhược, Nhị Lang thân thể tốt hơn một chút nhưng cũng không thể so bằng người bình thường, ngày thường đều là vùi đầu chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị khoa cử. Gặp đại nạn lần này, trong nhà lương thực cũng không còn nhiều, chỉ đành bí quá hoá liều đi vào trong núi săn thú, đáng tiếc chỉ còn lại có một kiện y phúc dính máu, không thấy hài cốt.

Ngụy Tam Lang nghe tin, liền quên mình tiến vào trong rừng núi, bản thân cũng đi đời nhà ma, mà Ngụy Tô trùng hợp lúc này bám vào trên người Ngụy Tam Lang, lại vừa lúc gặp các tráng hán trong thôn tổ chức thành đội tiến vào trong núi săn thú để kiếm một bữa ăn ngon, may mà cậu ta đi không xa, được mọi người nâng trở về.

"Ngụy Tam Lang, ngươi cũng quá lớn mật, ngươi từ nhỏ thể nhược, núi rừng há là nơi ngươi có thể đi? A phụ, a mẫu ngươi đều đã không còn, đại ca ngươi mất tích, nhị ca lại......" Người nói chuyện là người đầu tiên nhìn thấy Ngụy Tô thanh tỉnh, cũng là hàng xóm của Ngụy gia, cùng Ngụy phụ quan hệ không tồi, bởi vậy ngày thường liền đối Ngụy Tam Lang quan tâm nhiều chút, "Ngươi còn cần bảo trọng thân thể, nối tiếp Ngụy gia."

Khi nói chuyện cũng đã tới nhà họ Ngụy, Ngụy gia cũng không lớn, chỉ hai gian phòng mái ngói đơn sơ, có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày của bốn miệng ăn nhà họ Ngụy gian nan cỡ nào. Bất quá Ngụy Tô ở tận thế đã trải qua ngày tháng lang bạt khổ cực, có thể có như vậy một tòa phòng ở che mưa chắn gió đã là chuyện hiếm thấy.

Những tráng hán đó đem Ngụy Tô đưa về Ngụy gia lúc sau liền sôi nổi đi trở về, bọn họ ở trong núi cũng săn bắt một ít con mồi, nên phải vội vàng trở về làm bà nương nhà mình xử lí, nếm thử hương vị của thịt, chỉ có Vương Hổ lúc trước là hàng xóm của Ngụy Tô ở lại muốn nói chuyện.

Nhìn Ngụy Tô ngơ ngác đứng ở tại chỗ, Vương Hổ thở dài, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cậu, an ủi nói: "Tam Lang, ngươi cũng không cần quá mức thương tâm, cha mẹ ngươi cùng nhị huynh cũng không bằng lòng thấy ngươi khổ sở như thế." Nói rồi, hắn đem thịt mang theo trong tay chia một khối cho Ngụy Tô, "Ngươi hảo hảo bồi bổ thân thể, đừng nghĩ nhiều nữa."

Nói xong, không đợi Ngụy Tô cự tuyệt, liền đem Ngụy Tô ấn ngồi ở trên giường, xong rồi đi về nhà.

Ngụy Tô giờ phút này còn có chút ngốc lăng, vô pháp từ chuỗi sự tình liên tiếp phản ứng lại, ngồi ở trên giường gỗ đơn sơ nhìn quanh bốn phía, từ nóc nhà lung lay sắp đổ đến thùng gỗ cũ nát trên mặt đất, một chỗ đều không có buông tha, nhìn nhìn, Ngụy Tô trên mặt chợt lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, có thể rời đi tận thế thật sự là một chuyện đáng được ăn mừng, cho dù nghèo rớt mồng tơi, cậu cũng có thể tạo ra một tương lai khác.

Bất quá nghĩ đến Ngụy Tam Lang, Ngụy Tô thở dài một hơi, cho dù đã trải qua tận thế địa ngục nhân gian, tâm Ngụy Tô cũng không hoàn toàn lạnh nhạt, duỗi tay cầm lên bộ y phục dính máu trên tủ gỗ đặt lên mép giường. Ngụy Tô do dự một chút mở ra ngăn tủ, đánh giá một phen đồ vật bên trong, cuối cùng chọn lựa ra bộ quần áo có vóc người nhỏ nhất kia.

Bộ quần áo vừa cỡ người Ngụy Tô, rõ ràng là hai bộ quần áo mới nhất của Ngụy Tam Lang. Ngụy Tô đặt chúng cùng bộ huyết y rồi thu thập đống tiền giấy rải rác trong phòng sau đó đặt tất cả ở trong cái rổ duy nhất trong phòng.

Làm xong việc, Ngụy Tô dựa tường thở hổn hển từng ngụm khí thô, thân thể này tố chất thật sự quá kém, chỉ làm có bấy nhiêu liền mệt đến không được. Có lẽ là bởi vì Ngụy Tam Lang lúc trước ở núi rừng đã lâu, Ngụy Tô cảm thấy đói đến đau dạ dày.

Rơi vào đường cùng, Ngụy Tô buông công việc dở dang trong tay, đi vào phòng bếp Ngụy gia, miễn cưỡng đem thịt thỏ Vương Hổ cho lột da tẩy sạch cắt thành từng miếng. Phòng bếp Ngụy gia cùng nhà chính tương liên, bên trong trống rỗng, Ngụy Tô chỉ có thể tìm được một ít muối thô cùng với mỡ heo bị giấu ngầm ở dưới bệ bếp.

Ở trước tận thế, Ngụy Tô rất chú trọng đối với việc ăn uống, bất quá trải qua tận thế tàn phá lúc sau, cậu cũng không chê nơi này thiếu thốn, nhưng lúc dùng muối ướp thịt thỏ, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một loại suy nghĩ muốn tìm kiếm các hương gia vị khác, này cũng không vội, nan đề hàng đầu hiện tại là như thế nào lấp no cái bụng của mình. Nồi nóng lên cậu cho mỡ heo vào, nồi ở nơi này cũng không phải nồi sắt Ngụy Tô dùng trước kia, mà là loại chảo ba chân*.

Không ngừng xào trộn lên thịt thỏ đã ướp, chờ thịt thỏ ánh lên màu vàng chín mê người, Ngụy Tô không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng đem thịt thỏ xào cho vào trong chén, kẹp lên một miếng nếm một cái.

Khoảng khắc cho miếng thịt vào miệng, thật thơm a, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được ngay hương vị chờ đã lâu, tuy rằng không có gia vị khác, tày cầm chảo không thuận tiện, nhưng thịt thỏ hương vị vẫn rất ngon. Ngụy Tô hai mắt hơi cong, trong lòng dâng trào hưng phấn, lần thứ hai gắp một miếng thịt thỏ, không giống lúc đầu ăn ngấu nghiến, ngược lại từ tốn nếm thử, cậu đã lâu chưa từng ăn qua đổ ăn mới mẻ, mĩ vị như vậy.

Ăn sạch một mâm thịt thỏ chỉ trong vòng mười lăm phút, Ngụy Tô ngồi ở trước cửa phơi nắng, sờ sờ cái bụng tròn vo, cảm thấy ý nghĩa nhân sinh đơn giản chính là như vậy. Ánh mặt trời chói mắt, Ngụy Tô ngồi đó nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến khi tận thế đến còn mình thì hốt hoảng thất thố, nghĩ đến thời điểm bị tang thi đuổi theo mình trốn Đông trốn Tây, lại nghĩ đến lúc thức tỉnh dị năng mà mừng đến phát khóc.

Nghĩ đến đây, Ngụy Tô chỉ cảm thấy ngực hơi hơi nóng lên, khắp người như bị bao lấy bởi một năng lượng tràn ngập ấm áp, loại cảm giác này giống y chang với lúc cậu thức tỉnh dị năng.

Ngụy Tô lập tức ngồi thẳng thớm lại, mở ra bàn tay phải hít sâu một hơi, dưới ánh mắt mong chờ sáng quắc như ngọn đèn của Ngụy Tô, lòng bàn tay phải chậm rãi mọc một cây mầm nhỏ, cây mầm nhỏ bất quá cũng chỉ dài khoảng năm xăng, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu tựa hồ có chút thẹn thùng mà run run lá cây, ánh mặt trời chiếu xuống, bày ra màu sắc xanh lục của nó.

Ngụy Tô trông như bình tĩnh, kỳ thật đã ngây người, nguyên bản xuyên qua đến nơi này, cậu liền nghĩ là ân huệ trời cao đã ban cho, không nghĩ tới cậu thế mà có thể mang dị năng xuyên qua, Ngụy Tô nắm chặt tay, nếu như vậy, cậu còn lý do gì không sống sót thật tốt đâu?

Nhưng chuyện phải làm trước mắt là giải quyết cho tốt chuyện hậu sự của Nhị Lang cùng Tam Lang, Ngụy Tô mang theo giỏ tre đã chuẩn bị tốt, đi tới mồ mả Ngụy gia thôn, nghĩa địa của Ngụy gia thôn ở sau núi cách đây cũng không xa, thời điểm Ngụy Tô được các tráng hán trong thôn mang về tuy rằng tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng có thói quen dưỡng thành sau tận thế làm cậu đem chung quanh tình huống thu hết vào đáy mắt, vị trí mấy ngôi mộ cũng là khi đó phát hiện.

Khi đi ngang qua nhà Vương Hổ, trùng hợp vợ Vương Hổ đang phơi đồ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ vật trong rổ Ngụy Tô, trên mặt nàng lộ ra vài phần không đành lòng, mở miệng nói: "Tam Lang, ngươi chờ chút." Nói rồi, nàng đi vào trong phòng, chờ nàng trở ra, trong tay ôm một vại rượu, "Làm cha ngươi nếm thử mùi rượu, có cái gì khó khăn ngươi cùng thím và Hổ thúc nói, không cần nghẹn ở trong lòng."

Ngụy Tô ánh mắt đảo qua trên váy Vương thẩm có vài mảnh vá, cuối cùng dừng ở ánh mắt tràn ngập lo lắng của nàng, Ngụy Tô khóe miệng cong cong: "Cảm ơn Vương thẩm, có việc ta nhất định cùng ngài nói."

Thấy Ngụy Tô không còn là bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, Vương thẩm cũng thoáng yên lòng, vỗ vỗ bả vai Ngụy Tô nói: "Đi đi."

HOÀN CHƯƠNG 1

____________________________________________________________________

Cho những ai thắc mắc "hắn" đổi thành "cậu" là vì Ngụy Tô kiếp trước đã là thanh niên trai tráng nhưng thân thể sau khi xuyên qua là một thiếu niên nhỏ tuổi nên tui đổi thành "cậu".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro