Chương 5: Người dùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức ảnh này rất khác so với những bức ảnh mà Ngụy Tô đã xem trước đây, bởi vì mặc dù nó vẫn là hình ảnh, nhưng nó giống như thật, thậm chí có thể ngửi được mùi hương đặc thù của que cay. Ngụy Tô duỗi tay sờ sờ, ừm, mềm mại, đáng tiếc không có dầu, quả nhiên không phải que cay thật.

Bức thứ nhất là hình cận cảnh của một que cay, giống hệt như que cay Vệ Long* Ngụy Tô đã ăn trước khi tận thế, bức thứ hai là những túi que cay đóng gói hoàn chỉnh, không phải Vệ Long, tuy là một thương hiệu lạ, nhưng bản chất của que cay trên thế giới đều như nhau.

*Vệ Long (Weilong): là tên của một công ty hàng đầu bên Trung Quốc sản xuất bánh, que cây Vệ Long là món ăn tuổi thơ của nhiều người Trung.

Ngụy Tô đối que cay không hiếu kỳ, nhìn vào bài đăng tiếp theo, quả nhiên que cay là vật thần kỳ, phía dưới một loạt người hỏi địa chỉ, đương nhiên cũng không thiếu có người khăng khăng rằng lâu chủ là thuỷ quân, lâu chủ dào dạt đắc ý mà giải thích một phen về chỗ kì diệu của que cay, cuối cùng vứt ra một cái icon ngôi nhà nhỏ, đây là địa chỉ bọn họ yêu cầu.

Ngụy Tô thì tò mò về tình hình của những người dùng Alice khác trông như thế nào, cậu nhấp vào icon ngôi nhà nhỏ dưới phần giải thích của hệ thống và khung cảnh xung quanh lại lần nữa thay đổi, nhưng lần này Ngụy Tô sớm đã có chuẩn bị, cậu đối với chuyện này đã không còn gợn sóng bất kinh.

Đây là một đại sảnh khá lớn, cách bài trí tương tự với tầng một của trung tâm mua sắm mà Ngụy Tô đã từng gặp qua, có rất nhiều quầy, mỗi quầy đều có đồ, Ngụy Tô nhìn một lượt, quả nhiên phát hiện không ít thứ quen thuộc. Không gian mà chủ nhân này tọa lạc tương tự tiến trình phát triển của thời gian và không gian trong kiếp trước của cậu.

Thời điểm bước vào đại sảnh, Ngụy Tô liền nhìn thấy một thứ giống như một quyển sách được bày biện ở trước đại sảnh, khi cầm lên thì thấy đó là một tập bản đồ, mỗi một tờ đều có hình ảnh bốn chiều sinh động kèm theo hướng dẫn, có một trang là thanh que cay mà Ngụy Tô thấy trước đó.

Phía dưới có phần mô tả đính kèm rất dễ thấy, "Phát minh vĩ đại của đế chế ẩm thực được mọi thời đại yêu thích, xuyên qua mọi biên giới quốc gia. Đế chế ẩm thực đã từng chinh phục thế giới bằng thứ này, rất đáng để thử,."

Nhìn thấy mấy chữ này, Ngụy Tô mắc cười, thiếu chút nữa nhịn không được giữ hình tượng mà cười lên tiếng.

Thấy Ngụy Tô có vẻ quan tâm đến album, 025 giải thích nói: "Mấy cái này được tạo bởi người dùng hệ thống Alice. Nó có thể sắp xếp các bức ảnh do người dùng tải lên thành một album, để khách hàng đến đây có thể dễ dàng tham khảo với nó."

Ngụy Tô nhướng mày, cảm thấy này hệ thống còn có tính nhân tính hóa, tản bộ về phía trước, lại phát hiện ngoài quầy hàng, phía bên phải còn có một màn hình cao bằng người, bề mặt khá mờ, chia thành nhiều ô, trên mỗi cái ô vuông đều có một tấm hình, mà ở phía dưới tấm hình viết "Tặng 50000 tinh tệ sao?".

025 đúng lúc mở miệng: "Đây là video do người dùng tải lên, ghi lại khung cảnh đặc trưng của không gian của người dùng. Sau khi xem video, các khách hàng trên Tinh Võng cảm thấy vừa lòng có thể tặng quà. Quà tặng tinh tệ đều có thể được dùng để mua sắm trên Tinh Võng.

Ngụy Tô duỗi tay nhấp vào bức ảnh ở giữa, nháy mắt cậu liền tiến vào bên trong hình ảnh đã quay. Nơi này hẳn là một cái công viên giải trí, một người dùng nào đó đã quay chụp cảnh của của một cái tàu lượn siêu tốc. Do góc quay, Ngụy Tô như ở trong tình cảnh thật mà cảm thụ sự kích thích mạo hiểm của tàu lượn siêu tốc.

Sau khi thoát khỏi video, hai mắt cậu sáng lên, cho dù không bị cậu trực tiếp nhìn chằm chằm, 025 cũng không khỏi co quắp lại.

"025, ta hiện tại không thể tiến hành giao dịch, vậy có thể đăng tải hình ảnh với video không?"

"......"

"Được rồi, không cần phải nói, ta đổi câu hỏi khác, muốn kích hoạt chức năng đăng tải hình ảnh và video cần bao nhiêu ngọc thạch?" Ngụy Tô nhíu nhíu mày.

025 thật cẩn thận mà quan sát một phen biểu tình của Ngụy Tô, sau đó thận trọng trả lời: "Chỉ cần hai ba khối ngọc thạch......" Nhìn Ngụy Tô trên mặt hình như có chút không vui, lập tức sửa miệng, "Hai khối ngọc thạch là có thể up ảnh."

Ngụy Tô không cam lòng trước câu trả lời của 025. Hai khối ngọc thạch mới có thể up ảnh, kia muốn mấy khối ngọc thạch mới có thể up video? Phải có bao nhiêu ngọ thạch mới có thể giao dịch mua bán như người dùng này?

Nhưng giờ nói chuyện này có ích gì, cậu hiện tại đã biết cái hệ thống này, quả nhiên như 025 nói, chuyện này đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại, cho nên cậu cũng không tham lam, chỉ là hắn đang nghĩ cách tích góp tiền mua ngọc thạch, ít nhất đây không phải là một khoản nhỏ, nhất là đối với Ngụy Tô chỉ có một căn nhà với bốn bức tường lại càng không hề nhỏ.

Hiện tại vấn đề hàng đầu đó là làm gì để lấp đầy bụng.

"Ta muốn rời khỏi Tinh Võng." Ngụy Tô quay đầu nhìn thoáng qua cách trang trí trong tiệm rồi không chút nào do dự rời đi.

Khi xung quanh sáng sủa trở lại, cậu mới giật mình kinh ngạc bởi người ngồi xổm trước mặt mình, Vương Đại Thụ lớn lên mày rậm mắt to, thân hình cũng rất cường tráng, lúc này đang súc thân mình ngồi xổm trước mặt cậu nhìn cậu.

"Chủ nhân không cần lo lắng, một khi tiến vào Tinh Võng, thân thể ngài sẽ tiến vào trạng thái ngủ say."

Ngụy Tô lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Bị hoảng sợ còn có Vương Đại Thụ, sáng sớm hôm nay hắn đi trấn trên tham gia phiên chợ, không biết vì sao khi ở họp chợ nảy ý định bỏ tiền mua một cây trâm gỗ chất liệu bình thường, chỉ là trên mặt có điêu khắc một đóa hoa lan sinh động như thật, vừa trở về đã đi thẳng đến chỗ của Ngụy Tô.

Không ngờ lúc đến, hắn gọi vài tiếng cũng chưa thấy người trả lời. Hắn lo lắng Ngụy Tô xảy ra chuyện gì nên mới tiến vào nhà xem xét một phen, lại không nghĩ rằng lại thấy Ngụy Tô ngồi ở trên ghế gỗ ngủ rồi. Ngụy Tam Lang khi ngủ cũng mang vẻ phong tình khác biệt, Vương Đại Thụ nhịn không được muốn xem kỹ hơn chút, nào ngờ vừa mới tiến lại gần thì Ngụy Tô liền tỉnh.

Mặt Vương Đại Thụ tức khắc đỏ lên : "Ngươi...... ngươi tỉnh?" Tựa hồ không biết nên nói cái gì, hắn đem cây trâm nhét lung tung vào tay Ngụy Tô, hốt hoảng chạy đi, chỉ để lại một tiếng thì thào: "Đây là tặng cho ngươi."

Nhìn Vương Đại Thụ hoảng loạn bóng dáng, Ngụy Tô có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn cây trâm trong tay, tuy rằng điêu khắc không tồi, nhưng nhìn kiểu gì cũng là đồ dành cho nữ tử.

Ngay lúc cậu vẫn đang cảm thấy kỳ quái, liền nhìn đến đầu Vương Đại Thụ nhô lên bên ngoài hàng rào hoa tường vi "Tam Lang, hôm nay chợ đông đúc, lần sau ngươi muốn cùng ta đi chợ không?"

"Chợ?" Ngụy Tô tuy rằng vừa mới xuyên tới, nhưng đối với chợ cổ đại cũng có chút hiểu biết nhất định, nghĩ tới ong mật trong viện, Ngụy Tô trong lòng vui vẻ, "Chợ lần sau là khi nào?"

"Mười ngày sau."

"Hảo, ta đi với ngươi." Ngụy Tô trả lời lưu loát dứt khoát.

Vương Đại Thụ tức khắc mặt mày hớn hở, cũng không biết mừng rỡ cái gì, hắn chạy nhanh vừa hô lớn: "Hảo, 10 ngày sau lúc xuất phát ta gọi ngươi." Giọng nói còn đó mà người mất tăm hơi bóng dáng.

Nhưng Ngụy Tô lại bị hành động này của hắn chọc cười, lắc đầu rồi tiếp tục đi chiếu cố đám hoa tường vi và ong mật. Lúc đi ngang qua đám hoa hồng nguyệt quý gieo trồng trong sân, trong lòng lại hơi hơi vừa động.

Thông qua văn học điển tịch có thể thấy, cổ nhân không thiếu người phong nhã, càng có người thập phần yêu hoa, tuy rằng vài cọng hoa hồng nguyệt quý này lúc trước chỉ là hoa dại, nhưng vẻ đẹp rất đặc biệt. Bởi vì nguyên nhân dị năng của Ngụy Tô, hệ rễ bắt đầu đan xen lại, thế nhưng khi bộ rễ đan xen, phía trên vậy mà mọc ra một gốc cây nguyệt quý mới. Không biết đám nguyệt quý này lúc nở hoa hình dạng thế nào? Là đơn sắc hay là hỗn hợp nhiều loại màu sắc?

Ngụy Tô có chút chờ mong, lập tức đem toàn bộ di năng của chính mình vận chuyển cây non mới sinh ra kia. Cây non nhanh chóng lớn lên, đáng tiếc Ngụy Tô dị năng không đủ, hiện tại cũng không thể làm nó lập tức nở hoa.

Bất quá Ngụy Tô cũng không vội, cách thời điểm đi chợ còn có 10 ngày, cũng đủ để cậu tạo mấy cây hoa Nguyệt Quý mới.

Thừa dịp 10 ngày rảnh rỗi, Ngụy Tô dưỡng hoa nuôi ong, hiếm khi được nhàn nhã như vậy.

Mỗi lần nhìn bình mật ong tươi mới màu sác vàng rực rỡ vừa đặc sệt được thu thập, Ngụy Tô nhịn không được nếm một ngụm, vừa lòng mà cười. Trong khi đó những cây hoa Nguyệt Quý được cậu không ngừng dùng dị năng dưỡng, càng nảy nở diễm lệ ngoày ý muốn của cậu.

Màu trắng, màu vàng, màu đỏ ba loại sắc hoa dưới ánh mặt trời lay động sinh động, đẹp đến kinh người. Ngụy Tô hít sâu một hơi, mùi hoa nồng đậm lại không khó chịu ập vào trước mặt, ngửi hương thơm này, Ngụy Tô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Hiển nhiên 025 cũng bị choáng ngợp trước cảnh tượng này, hơi có chút vội vàng mà đề nghị nói: "Chủ nhân, tuy rằng hệ thống bây giờ còn chưa thể đăng ảnh chụp, nhưng hiện tại có thể lưu giữ ảnh, chờ khi có thể đăng hình, loại hoa hồng nguyệt quý hiếm thấy này nhất định sẽ khiến cho diễn dàn oanh động."

Ngụy Tô ngầm đồng ý với ý kiến của 025, tùy ý nó chụp hình đám cây nguyệt quý.

Vì có thể đem đám cây hoa nguyệt quý này hoàn chỉnh lên chợ, Ngụy Tô soạn ra mấy cái chậu nước nhỏ, cẩn thận đặt nguyệt quý ba màu vào, rồi lại đi vào núi một chuyến chém một ít cây trúc mang về làm một cái lồng bảo hộ hoa.

025 trong lòng tự hào, cảm thấy chủ nhân mình thật là đa tài đa nghệ, không có gì có thể làm khó được cậu.

Đem nguyệt quý cẩn thận đặt ở trong sọt, lại đem mấy con thỏ lúc ở trên núi thuận tay bắt đến mấy con cũng để vào trong đó, Ngụy Tô cầm theo hũ mật ong đến nhà họ Vương.

Lúc này Vương gia đang chuẩn bị hành lý đi trong trấn bán ngày mai, vì Vương Đại Thụ là cái thợ mộc, mỗi lần họp chợ hắn đều phải mang theo đồ mình làm đi bán. Nhà bọn họ vì họp chợ nên mua luôn một chiếc xe lừa riêng. Do đó mà lúc trước Vương Đại Thụ mới rủ Ngụy Tô cùng đi.

Lúc Ngụy Tô đến, Vương thẩm đang chỉ huy hai cha con Vương Hổ vận chuyển ghế lên xe lừa, những cái ghế đó là tác phẩm Vương Hổ đã làm trong nhiều ngày.

Thấy Ngụy Tô, Vương thẩm ngay lập tức mặt mày hớn hở: "Đại thụ nói Tam Lang ngày mai cũng phải đi chợ, nguyên bản ta còn không tin, bất quá nhìn đến Tam Lang như vậy ta liền an tâm rồi."

Ngụy Tô cười cười, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở má trái, đem hủ mật ong đặt trên bàn, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng: "Vương thẩm, ta là muốn hỏi ngài hủ mật ong này có thể đổi tiền không?"

"Mật ong?" Nghe được lời này, ngay cả hai phụ tử Vương gia đang bận rộn bên cạnh cũng dừng lại động tác tiến lại đây nhìn cái hũ trên bàn.

Xác thật theo như lời Ngụy Tô nói, bên trong mật ong vàng óng ánh. Vương Đại Thụ nuốt nuốt nước miếng, không đợi Vương thẩm trả lời liền vội vã nói: "Đáng giá, đáng giá, thứ này ta có thấy tên thương nhân giàu có Chu Đại ăn qua, khẳng định thực đáng giá."

Vương thẩm trừng mắt nhìn Vương Đại Thụ một cái, lại không có phủ nhận lời hắn.

Ngụy Tô lúc này mới yên lòng, là đồ hiếm lạ càng tốt, nỗ lực của mình lúc trước cũng sẽ không uổng phí, hắn trực tiếp đem hũ trên bàn đẩy đến trước mặt Vương thẩm, cười nói: "Thím, hũ mật ong này ta đưa cho ngài, làm vương thúc cùng đại thụ ca nếm thử mật ong tươi mới."

Vương thẩm trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khiếp sợ, liên tục từ chối: "Làm như vậy không được, không được, ngươi mang theo vại mật này đi trong trấn hẳn là có thể đổi không ít ngân lượng."

Ngụy Tô đem vại lại đẩy trở về, ngữ khí ngang bướng: "Trước đó vài ngày vương thúc cùng đại thụ ca giúp ta trồng rất nhiều hoa Tường Vi, nhờ mấy cây hoa đưa tới rất nhiều ong mật, đám ong mật thế nhưng liền ở lại nhà ta, số mật ong này đều là của chúng nó, chỗ ta còn có rất nhiều, ngài không cần lo lắng."

"Cái gì? Còn có chuyện tốt này sao?" Vương gia ba người trợn mắt há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro