Chương 16 - Quyết Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Repuryel

"Cắt."

Lý Diên nhìn vào đoạn quay lại trên màn hình và nhíu mày.

Ông cùng phó đạo diễn thảo luận đôi chút, sau đó ra quyết định. Ông vẫy tay gọi Sầm Niên và Phó Nhiên: "Hai người lại đây."

Sầm Niên đang chìm trong suy nghĩ.

Việc có chuẩn bị tinh thần cho một nụ hôn và việc thực sự hôn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Huống hồ, người đó lại là Phó Nhiên.

Khi Phó Nhiên tiến lại gần, trong khoảnh khắc đó, đầu óc của Sầm Niên dường như hoàn toàn ngưng trệ.

... Dù rằng, đôi môi của họ chỉ mới chạm khẽ.

Nụ hôn của Phó Nhiên đến bất ngờ nhưng khi chạm lên môi lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ mềm mại và nhẹ nhàng thoáng qua. Thậm chí, có thể nói đó chưa hẳn là một nụ hôn.

Lý Diên gọi gì đó ở phía xa, nhưng Sầm Niên chẳng nghe thấy. Cậu cứ đứng yên bất động cho đến khi Phó Nhiên nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu, nhắc nhở: "Đi thôi, đạo diễn có chuyện muốn nói."

Sầm Niên ngước nhìn Phó Nhiên, khẽ đáp lại một tiếng "Ừm."

Cậu chưa hoàn toàn nhập vai, nhưng cũng rất nhanh thoát khỏi vai diễn. Chỉ trong vài phút, Sầm Niên đã rút mình ra khỏi cảm xúc của nhân vật Quan Ký Niên.

Điều này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn — cảm xúc của Quan Ký Niên dành cho Cố Tích đầy phức tạp và nhạy cảm, với một tình yêu hạ mình đến tận cùng, điều đó làm Sầm Niên khó chịu. Và cậu cảm thấy khó chịu chính vì...

... Cảm giác đó quá giống với cuộc đời cũ của cậu.

Quan Ký Niên trong giai đoạn đầu của Chẳng gửi tới mai sau — người hạ mình để yêu Cố Tích — giống hệt với Sầm Niên của kiếp trước, quá giống.

Sầm Niên lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.

Cậu nhìn Phó Nhiên một cái, rồi sờ cằm, nhớ lại nụ hôn vừa rồi. Nụ hôn ngắn, rất nhẹ nhàng.

— Trong lòng Sầm Niên bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Vừa nãy, Phó Nhiên có vẻ rất bình tĩnh. Như thể việc hôn môi là chuyện hết sức bình thường, ngay cả khi đó là với một người nhỏ tuổi hơn, một hậu bối, nụ hôn này cũng chẳng đáng để lưu tâm.

"Chẳng lẽ mình không đủ sức hấp dẫn sao?" Sầm Niên khẽ thì thầm, tự hỏi.

Bước chân của Phó Nhiên khựng lại.

Anh nhìn về phía Sầm Niên, hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi cậu nói gì vậy?"

"Em nói," Sầm Niên nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc hỏi: "Đàn anh, em không có chút sức hút nào sao? Khi anh hôn em, anh thực sự không có chút rung động nào à?"

Phó Nhiên im lặng một lúc lâu, ánh mắt trở nên phức tạp.

Anh nhìn sâu vào mắt Sầm Niên, đôi mắt trong veo và chân thành của cậu khiến anh không dám nhìn thẳng. Vài giây sau, Phó Nhiên lúng túng quay mặt đi.

Anh không trả lời câu hỏi của Sầm Niên ngay lập tức. Sau vài giây trầm ngâm, anh nhẹ nhàng và có chút bất lực nói:

"Tôi sợ cậu sẽ không vui."

Dù gì thì, đứa nhỏ này đã có bạn trai.

Phó Nhiên cười, lắc đầu và không nói thêm gì.

Sầm Niên chăm chú quan sát biểu cảm của anh.

Đột nhiên, cậu bật cười khẽ: "Em sẽ không thấy khó chịu đâu mà."

Phó Nhiên nhíu mày.

"Có bạn trai thì sao chứ?" Sầm Niên đá nhẹ viên đá nhỏ dưới chân, giọng nói có chút hờ hững: "Có bạn trai thì không được hôn đàn anh, không được thích đàn anh sao?"

Ánh mắt Phó Nhiên tối sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm vào Sầm Niên, giọng khàn khàn nói từng chữ một:

"Sầm Niên, cậu..."

Không khí trở nên căng thẳng và mờ ám.

Xung quanh, các diễn viên quần chúng đang nghỉ ngơi, vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ. Rất nhiều người nhận ra rằng, bầu không khí giữa hai người này đang vô cùng khác thường.

Sầm Niên nhìn vào biểu cảm của Phó Nhiên. Trong đầu cậu đánh giá tình hình và quyết định dừng lại đúng lúc.

"Chỉ đùa thôi mà." Sầm Niên nở nụ cười nhẹ nhõm, vô tư nhìn Phó Nhiên: "Đàn anh không phiền chứ?"

Phó Nhiên cười nhạt, gần như không có biểu cảm gì. Anh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Sầm Niên.

Hai người nhìn nhau.

Ánh mắt của Sầm Niên không hề lộ ra chút sơ hở nào, cậu nhìn Phó Nhiên bằng đôi mắt vô tội. Một lúc sau, cậu gãi mũi, nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi, đàn anh có phải đang giận không?"

"Không."

Phó Nhiên trả lời khẽ.

Sau một hồi, anh cúi mắt, cười nhẹ:

"Những trò đùa như vậy, sau này đừng nên nói nữa."

Lỡ ai đó tưởng thật thì sao?

Sầm Niên chớp mắt.

"Em sẽ không đùa với ai khác đâu," Sầm Niên nhìn Phó Nhiên, tự tin nói, "Bởi vì đó là đàn anh mà. Đàn anh sẽ không thích em, và em cũng sẽ không thích đàn anh, nên không sao cả. Đúng không?"

Trong ánh nắng buổi sáng, làn da trắng như ngọc của Sầm Niên rực sáng. Cậu mỉm cười, ánh mắt cong cong, như một chú mèo con xinh đẹp nhưng không hề nhận thức được vẻ ngoài của mình, đang vô tư phơi bày sự đáng yêu trước mắt Phó Nhiên.

Trong tâm trí cậu, Phó Nhiên là người không bao giờ có những suy nghĩ lệch lạc về mình, vậy nên không cần bận tâm.

— Ai đã trao cho cậu sự tự tin đó?

"... Phải."

Phó Nhiên im lặng một lát rồi đáp.

'Đàn anh không thích em, và em cũng sẽ không thích đàn anh'.

Tay của Phó Nhiên khẽ siết chặt, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra.

Sầm Niên vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu đã nắm bắt được mọi phản ứng của Phó Nhiên.

Sau khi nói xong câu đó, Phó Nhiên dường như không còn vui vẻ nữa. Sầm Niên thầm nghĩ.

Điều này có nghĩa là... Phó Nhiên không ghét cậu, thậm chí có chút tình cảm với cậu.

Vừa rồi, Sầm Niên đã đưa ra một quyết định.

Tấm chăn mà Phó Nhiên đắp cho cậu, hộp chocolate mà ai cũng có, bữa sáng mà anh tiện tay mang cho — kiếp trước, Sầm Niên hẳn sẽ trân trọng tất cả những thứ đó, như thể sự quan tâm của Phó Nhiên là điều vô cùng quý giá.

Nhưng thực ra, sự quan tâm đó không hề đặc biệt, thậm chí có phần tầm thường.

Ai cũng yêu cái đẹp, Sầm Niên luôn ý thức rất rõ về lợi thế ngoại hình của mình. Hơn nữa, ở kiếp này, cậu đã cẩn thận lên kế hoạch cho mọi hành động, chắc chắn rằng trong mắt Phó Nhiên, Sầm Niên là một cậu bé ngoan ngoãn và đáng yêu. Cậu hoàn toàn tin tưởng rằng Phó Nhiên sẽ có thiện cảm với một đứa trẻ như vậy.

Nhưng...

Sầm Niên tiếp tục bước đi, cả hai không nói thêm lời nào. Cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Phó Nhiên.

—— Những gì Phó Nhiên cho cậu, cũng có thể dành cho người khác, vì vậy, cậu không cần nữa.

Những thứ cậu muốn, cậu sẽ tự mình giành lấy. Cậu đã đợi tình cảm của Phó Nhiên suốt mười năm. Kiếp này, cậu không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

Lần này, hãy để Phó Nhiên chờ đợi cậu. Hãy để Phó Nhiên nếm trải cảm giác... yêu một người không thể với tới.

Sầm Niên mở miệng định nói gì đó, nhưng bị giọng nói của Lý Diên cắt ngang.

"Hai người làm gì mà lề mề thế?!" Lý Diên có vẻ tức giận: "Gọi hai người đã mười mấy phút rồi mà vẫn chưa tới. Chúng ta vẫn đang quay phim mà!"

Cả hai nhanh chóng xin lỗi.

Lý Diên phẩy tay, không nói thêm gì nữa. Ông cho hai người xem lại cảnh vừa quay và nhìn vào biểu cảm của Sầm Niên cùng Phó Nhiên. Ông nhẹ nhàng hỏi:

"Hai người nghĩ cảnh này có thể qua được không?"

Quay phim điện ảnh khác với truyền hình. Phim truyền hình quay nhanh, không có nhiều thời gian cho diễn viên nhập vai hay suy nghĩ sâu xa. Nhưng đối với phim điện ảnh thì khác. Thời gian quay kéo dài hơn, đặc biệt là phim của Lý Diên, như bây giờ, ông không chỉ ra vấn đề trực tiếp, mà hướng dẫn Phó Nhiên và Sầm Niên tự suy ngẫm.

Sầm Niên xem lại đoạn quay.

Đã một thời gian dài cậu không đóng phim, cậu nghĩ rằng diễn xuất của mình tệ lắm, nhưng sau khi xem lại, cậu nhận ra mọi thứ cũng không quá tệ. Tuy nhiên...

"Tôi có hơi gượng ép." Sầm Niên nhận xét về bản thân một cách khách quan khi nhìn vào màn hình.

"Đúng vậy." Lý Diên gật đầu, do dự một chút nhưng vẫn không nói thẳng ra, "Có lẽ là do thiếu kinh nghiệm. Để tôi xem tình hình sau một chút."

Sầm Niên mím môi, gật đầu.

Cậu hiểu rõ lý do nhưng không thể nói ra.

"Còn nữa..."

Lý Diên quay sang Phó Nhiên, lúc này ông nghiêm túc hơn: "Phó Nhiên, cậu cũng cảm thấy điều gì đó chứ?"

Ánh mắt của Phó Nhiên vẫn dán vào màn hình. Sau vài giây im lặng, anh nói: "Đúng vậy, tôi không kiểm soát được tốt."

Lý Diên gật đầu.

Sầm Niên nhíu mày, thắc mắc: "Đàn anh diễn rất tốt mà?"

Cậu không nói sai, Phó Nhiên thực sự diễn rất tốt, diễn xuất có sức thuyết phục, cảm xúc cuối cùng cũng bùng nổ đầy ấn tượng.

Phó Nhiên cười nhẹ, lắc đầu:

"Không, đó không phải là Cố Tất."

"Đúng vậy," Lý Diên cầm kịch bản lên và nói, "Trong giai đoạn đầu của bộ phim, mối quan hệ của hai nhân vật không giống tình yêu, mà giống như —"

Lý Diên nheo mắt, nói: "Thợ săn và con mồi."

Thợ săn sẽ không yêu con mồi, cũng không ghen tuông vì con mồi có bạn gái. Một thợ săn có thể có rất nhiều con mồi, đôi khi còn lạnh lùng và vô cảm, vì anh ta luôn ở vị thế cao hơn, nắm quyền điều khiển tất cả.

Nụ hôn của Cố Tất với Quan Ký Niên không phải là vì tình yêu, ghen tuông hay sự độc chiếm. Nó xuất phát từ sự "thú vị."

Cố Tất thấy Quan Ký Niên lúng túng và cảm thấy cậu ấy đáng yêu, nên hôn cậu. Giống như khi anh ta nhìn thấy một con vật nhỏ dễ thương trên đường, muốn vuốt ve đầu hay cọ cọ bụng nó. Về bản chất, hành động này không khác gì.

"Nói một cách đơn giản, Phó Nhiên, cậu cần nâng cao vị thế của mình — lúc này cậu không hề thích Quan Ký Niên. Còn Sầm Niên, cậu hãy thử tưởng tượng cảm giác hạ thấp bản thân để yêu một người khác."

Sầm Niên cau mày.

"Được rồi," Lý Diên nhìn đồng hồ, "Cho hai người mười phút để thảo luận."

Sầm Niên và Phó Nhiên đi đến một góc dưới bóng cây.

"Vừa nãy," Phó Nhiên cân nhắc một lúc, chọn lời nói nhẹ nhàng hơn, "Cậu không thực sự nhập vai phải không?"

Sầm Niên cúi xuống.

"... Đúng vậy." Cậu nhìn vào những đốm sáng dưới bóng cây, khẽ trả lời.

Cậu đã "diễn" một Quan Ký Niên, nhưng không "trở thành" nhân vật đó. Nói cậu thiếu năng lực cũng đúng, nhưng sự thật là cậu đang kìm nén chính mình, không muốn nhập vai hoàn toàn.

Bởi vì... cảm xúc của Quan Ký Niên quá thấp hèn.

Quan Ký Niên trong giai đoạn đầu hoàn toàn không có quyền chủ động trước Cố Tất, như một món đồ chơi trong tay Cố Tất, cảm xúc của cậu ta hoàn toàn bị Cố Tất kiểm soát. Cách yêu đầy tự ti này khiến Sầm Niên vô thức từ chối.

"Em không thích cảm giác... hạ thấp bản thân để yêu một người khác." Sầm Niên khẽ nói.

Dù trong quá khứ, khi phải sống nhờ nhà họ Sầm, Sầm Niên vẫn không bao giờ xem thường bản thân.

Sầm Niên tháo cặp kính gọng đen ra, đặt trong tay. Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp:

"Em không bao giờ thích cúi đầu, cũng không thích... cầu xin tình yêu từ người khác."

Phó Nhiên hơi sững lại.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua những kẽ lá, rọi xuống đất. Sầm Niên đứng trong vùng bóng râm. Lúc này, vẻ mặt của Sầm Niên rất nghiêm túc, hơn hẳn lúc nãy.

Phó Nhiên nhìn Sầm Niên chăm chú, đôi mắt đen sâu thẳm của anh chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.

"Nếu như mà..."

Phó Nhiên vừa nói ba từ đó thì ngừng lại, không nói tiếp.

Sầm Niên ngẩng lên nhìn anh, nở nụ cười: "Đàn anh, em hiểu mà. Khi người ta đang hừng hực tình cảm, họ có thể làm bất cứ điều gì."

Người lười đến mức không muốn bước chân ra ngoài cũng có thể mất hàng giờ chuẩn bị cho một buổi hẹn hò; người có tính tình nóng nảy cũng có thể nhẹ nhàng dỗ dành người yêu nhút nhát; và một người luôn cao ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu cũng có thể hạ mình, chờ đợi tình cảm từ ai đó.

"Nhưng..."

Sầm Niên nheo mắt lại.

"Sự nhiệt tình đó rồi cũng sẽ phai nhạt." Cậu nhìn vào những vệt sáng dưới chân, nhẹ nhàng nói, "Tình cảm có thời hạn. Nếu mãi không được đáp lại, tình cảm ấy rồi cũng sẽ nhạt phai, phải không?"

Sầm Niên lắc đầu, nói một cách thờ ơ:

"Đến lúc đó, người từng được yêu đến tận xương tủy... cũng chẳng còn là gì cả."

Phó Nhiên im lặng.

Một lúc sau, anh cố gượng cười, gật đầu.

Giữa trời nắng chang chang, khuôn mặt Phó Nhiên bỗng nhợt nhạt hẳn.

Sầm Niên không nhận ra sự thay đổi của anh.

Cậu cúi xuống nhìn đồng hồ, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, em đã kéo câu chuyện đi lạc xa quá. Đàn anh, chúng ta nên bàn tiếp về cách diễn cho cảnh quay sắp tới."

"Ừ." Phó Nhiên nhẹ nhàng đáp lại sau một khoảng im lặng. Anh dừng một chút, rồi nói:

"Nếu cậu không ngại, tôi có một ý tưởng."

Ở một bên khác, nhân viên ghi chép trường quay, Lưu Ngọc, đang chú ý đến trạng thái của Sầm Niên và Phó Nhiên.

Lưu Ngọc vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác choáng ngợp từ cảnh quay vừa rồi — thật lòng mà nói, mặc dù cô luôn là một fan của Phó Nhiên, nhưng cảnh quay vừa rồi thực sự đã khiến cô ngạc nhiên hơn cả mong đợi. Cô gần như không thể rời mắt khỏi màn hình. Mặc dù cảnh quay đó không được đạo diễn Lý duyệt cho qua, nhưng sự ăn ý của hai diễn viên thực sự rất đáng chú ý.

Sầm Niên và Phó Nhiên, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi đã có một sức hút đặc biệt... điều gì đó mà cô cũng không thể nói rõ được. Điều cô biết chắc chắn là, họ toát ra một thứ gì đó rất đặc biệt, khác biệt so với bất kỳ cặp đôi diễn viên nào khác. Khi nghe nói hai người mới chỉ quen biết nhau hơn hai tuần, Lưu Ngọc thật sự ngạc nhiên.

Bầu không khí và cách họ đối xử với nhau, rõ ràng giống như đã quen biết nhau hơn mười năm.

Thêm vào đó, Lưu Ngọc cũng bắt đầu có thiện cảm với Sầm Niên. Không chỉ bởi cậu đẹp trai và có kỹ năng diễn xuất tốt, mà còn vì cậu ấy thực sự tốt bụng. Sáng nay, khi chuẩn bị cho buổi lễ khai máy, Lưu Ngọc đột nhiên bị đau dạ dày, Sầm Niên đã lặng lẽ quay lại xe bảo mẫu và mang thuốc dạ dày cho cô.

Không giống như Ngô Đoan Dương, dù chưa phải là ngôi sao hạng A, nhưng thái độ thì thật là quá đáng.

Đang mải suy nghĩ, một người đột nhiên lén lút tiến lại gần, vỗ nhẹ vào vai Lưu Ngọc.

Đó là trợ lý quay phim, không có việc gì nên rảnh rỗi đi loanh quanh.

Lưu Ngọc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý quay phim lấm lét nói: "Cậu có nghe tin gì chưa? Nghe nói... Sầm Niên lấy được vai chính nhờ 'quy tắc ngầm'. Nếu không, cậu ta chưa từng có bất kỳ tác phẩm nào, sao có thể được đóng phim của đạo diễn Lý?"

Lưu Ngọc cau mày: "Đạo diễn Lý luôn muốn tìm kiếm gương mặt mới, có gì lạ đâu. Diễn xuất của Sầm Niên cũng không tệ. Hơn nữa — "

Cô nhìn quanh, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Cậu chưa nghe thấy họ của cậu ấy sao? Với thân thế của Sầm Niên, cậu ấy cần gì đến 'quy tắc ngầm' chứ?"

Trợ lý quay phim đưa một ngón tay ra lắc lắc.

"Tin tức của cô chậm rồi. Bây giờ ai cũng biết, Sầm Niên không phải là con ruột của nhà họ Sầm, cùng lắm chỉ là thú cưng mà thôi."

"Thú cưng mà..." Trợ lý quay phim kéo dài giọng một cách đầy ẩn ý. "Đến khi không còn giá trị nữa thì sẽ dùng để ngắm, nhưng khi có giá trị thì cũng có giá cả rõ ràng."

Lưu Ngọc không tin, cô lắc đầu: "Làm việc đi, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí nữa. Không có chứng cứ mà nói linh tinh, có thể — "

"Ai nói là không có chứng cứ?"

Trợ lý quay phim liếc mắt, cười cười rồi mở điện thoại ra, lén lút cho Lưu Ngọc xem một bức ảnh.

Lúc đầu, Lưu Ngọc không hề có ý định nghe mấy lời đồn đại này. Cô thậm chí chỉ nhìn thoáng qua màn hình, nhưng sau đó, cô chững lại.

Bức ảnh không rõ nét lắm, nhưng khuôn mặt vẫn đủ rõ ràng.

Trong ảnh, Sầm Niên đang quỳ nửa gối trên tấm thảm. Do tư thế của cậu, chiếc áo phông của cậu bị kéo lên, để lộ một đoạn thắt lưng khá quyến rũ. Cậu không mang giày, chỉ mang vớ. Cậu đang nâng tay của người ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, trông giống như đang hôn lên mu bàn tay của người đó.

Người ngồi trên ghế không lộ mặt, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của người đó — một bàn tay với các đốt ngón tay thon dài.

Bức ảnh này, dù trang phục của Sầm Niên vẫn kín đáo và không có động tác gì vượt quá giới hạn, nhưng... chỉ nhìn như thế này thôi đã đủ để người xem tưởng tượng ra những điều không hay.

Tư thế quỳ, nụ hôn lên mu bàn tay, việc không mang giày —

Lưu Ngọc thậm chí nghe thấy xung quanh đang có những lời xì xào, người ta nhắc đến những từ như "điều giáo", "quy tắc ngầm" và khi nhìn Sầm Niên, ánh mắt của họ bỗng có chút khác biệt. Có vẻ như không chỉ riêng trợ lý quay phim biết về bức ảnh này, mà ngay cả trong ngày quay đầu tiên, bức ảnh này đã nhanh chóng lan truyền trong đoàn phim.

"Chung cư này," trợ lý quay phim nói khẽ, "rất xa so với nhà họ Sầm. Sầm Niên đến đó làm gì? Cô có biết trong chung cư đó ai sống không?"

"... Ai sống ở đó?"

Trợ lý quay phim nói tên của một vị chủ tịch tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán, rồi kín đáo nói thêm:

"Công ty này cũng là một trong những nhà đầu tư của bộ phim Chẳng gửi tới mai sau đó. Có tin đồn rằng, vị chủ tịch này rất thích kiểu trai đẹp giống như Sầm Niên. Hơn nữa... vị ấy có một mối quan hệ rất tốt với giới thượng lưu, có thể giúp đỡ rất nhiều cho nhà họ Sầm trong tình hình hiện tại."

Trợ lý quay phim tặc lưỡi, cuối cùng kết luận:

"Bỏ xe giữ tướng, nhà họ Sầm và Sầm Niên mà làm như vậy, cũng chẳng có gì đáng trách."

Tác giả có lời muốn nói:

【Tiểu kịch trường】

A: Nghe gì chưa? Sầm Niên được "quy tắc ngầm" để đóng vai chính đấy!

B: Wow? Ai mà lại "quy tắc ngầm" cậu ấy?

A: Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là——

Phó Nhiên: Đúng vậy, là tôi.

Phó Nhiên (mỉm cười): Các người có chuyện gì à?

A/B: ......(run rẩy) Không, không có gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro