Chương 18 - Qua Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Repuryel

Trên con phố buổi sớm, dòng người tấp nập qua lại. Gió biển mang theo vị mặn len lỏi vào khu chợ, xoay vòng giữa những tiếng rao hàng, tiếng xèo xèo của dầu chiên quẩy rồi dần phai nhạt. Thành phố nhỏ trong buổi sáng chật chội nhưng đầy sức sống.

"Đàn anh Cố."

Sầm Niên thấy người đó vừa bước lên xe đạp, có vẻ định đạp đi, cậu hơi lo lắng nên cất giọng run run gọi lớn.

Người dáng cao đang trên xe đạp nghe tiếng gọi liền quay lại.

Phó Nhiên đang ngậm bánh mì, một tay cầm cặp sách, tay kia nắm hờ tay lái. Anh ta lơ đãng liếc nhìn Sầm Niên, trong ánh mắt lười biếng thoáng hiện nét thú vị.

"Ồ," Phó Nhiên bước xuống khỏi xe, đợi Sầm Niên, trêu đùa, "Trễ thế này mà không sợ muộn à?"

Sầm Niên ngước lên nhìn Phó Nhiên, trong lòng không khỏi thảng thốt.

...Phó Nhiên vẫn chưa thực sự nhập vai.

Đó là một cảm giác rất vi diệu. Thực tế, khi quay phim thì việc nhập vai hay không gần như không có sự khác biệt rõ ràng, nhưng Sầm Niên vẫn cảm nhận được Phó Nhiên đang cố gắng, cố tình "đóng vai" Cố Tất.

Và không hiểu có phải cậu tưởng tượng hay không, Sầm Niên có cảm giác Phó Nhiên đang nỗ lực kiềm chế điều gì đó... Nhưng kiềm chế cái gì?

Những cảm xúc hỗn loạn lướt qua nhanh chóng, Sầm Niên bỏ qua tất cả. Cậu mím môi, tỏ ra ngại ngùng, nhỏ giọng đáp:

"Sáng nay em dậy muộn."

"Dậy muộn à? Tối qua cậu làm gì mà dậy muộn thế?"

"Không... không làm gì cả." Sầm Niên cúi đầu, đôi tai đã bắt đầu đỏ lên.

"Ồ, tôi biết rồi," Phó Nhiên xoa đầu Sầm Niên, trêu chọc, "Chẳng lẽ, cậu đã ở cùng với Hứa Tuyên Di...?"

Tai Sầm Niên càng đỏ hơn, cậu cúi thấp đầu, trông như muốn chui xuống đất.

Thời học sinh, trong lớp luôn có một hai cặp đôi bị bạn bè trêu ghẹo là "cặp tình nhân nhỏ", và phản ứng của Sầm Niên lúc này cũng không khác gì họ.

Lúng túng, ngại ngùng, nhưng lại có một chút... thỏa mãn.

Khuôn mặt Phó Nhiên trở nên lạnh lùng.

Sầm Niên đầy suy tư, vừa đi vừa nghĩ, đến khi cậu bước được hai bước thì mới phát hiện Phó Nhiên vẫn đứng yên không tiến lên.

Sầm Niên băn khoăn quay đầu lại: "Đàn anh?"

Hai người nhìn nhau trong giây lát.

Ánh mắt Phó Nhiên lóe lên chút do dự. Sầm Niên không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt anh ta với một sự thản nhiên và chân thành.

Phó Nhiên rời mắt đi, khẽ gọi tên cậu:

"Quan Ký Niên."

Năm ấy, quy hoạch thành phố vẫn chưa lan đến thị trấn nhỏ này. Đường phố chật kín các gian hàng nhỏ, quần áo và ga trải giường treo khắp nơi, ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi những tòa nhà chồng chéo, chỉ còn lại một chút ánh sáng len lỏi xuống phố.

Phó Nhiên đứng trong vùng bóng tối giao thoa ấy.

"Sao vậy?"

Sầm Niên có chút lo lắng. Cậu bước tới gần Phó Nhiên, ngước lên, kiễng chân nhẹ để cố nhìn biểu cảm của anh ta.

Nhưng không thành công.

"Cậu..." Giọng Phó Nhiên dường như hơi căng thẳng, anh ta ngừng một chút, rồi nói với giọng trầm hơn, "Cậu có thích cô ấy không?"

Sầm Niên ngẩn ra.

Cậu chần chừ trong giây lát, rồi trả lời: "Em..."

Trên mặt cậu vẫn còn chút đỏ ửng, sự ngượng ngùng và e thẹn từ từ dâng lên, khiến cậu trông thật đẹp đẽ đến nghẹt thở.

Phó Nhiên chăm chú nhìn biểu cảm của Sầm Niên, một lát sau, anh ta khẽ cười nhạt.

Phó Nhiên rời mắt đi, lơ đãng tự nói: "Có lẽ cậu cũng khá thích cô ấy nhỉ?"

Sầm Niên không hiểu, cậu nhíu mày: "Đàn anh, ý anh là gì?"

Nhưng Phó Nhiên không trả lời.

Anh ta cúi đầu nhìn Sầm Niên hồi lâu, rồi cúi xuống, ghé vào tai cậu hỏi: "Thế còn tôi?"

Sầm Niên thoáng ngẩn người.

"Gì cơ?"

Cậu đờ đẫn hỏi lại.

Phó Nhiên cười nhạt, hơi thở ấm áp phả vào tai Sầm Niên.

Anh ta giống như đang đùa giỡn, hoặc kể một câu chuyện cười. Phó Nhiên ghé sát tai Sầm Niên, từng từ từng chữ hỏi nhỏ: "Còn tôi thì sao? Cậu có thích tôi không?"

Sầm Niên nuốt nước bọt, nhưng không thể nói thành lời.

Cậu nhận ra cổ họng mình khô khốc đến đáng sợ.

Hàng loạt cảm xúc đan xen ập tới, gần như nhấn chìm cậu.

Ngạc nhiên, ngượng ngùng, đau khổ, và thậm chí... tuyệt vọng. Cái tuyệt vọng ấy nhỏ bé như tro tàn, nhưng lại nằm gọn trong đôi mắt trong trẻo của cậu, như một đốm mốc đang dần lan rộng.

Phó Nhiên đã phát hiện ra.

Anh đã phát hiện ra việc cậu thích anh.

Thừa nhận tình cảm của mình không phải là khó, nhưng Sầm Niên đã luôn lừa dối bản thân. Trong tiềm thức, cậu cho rằng chỉ cần không nói ra, họ vẫn có thể giữ mối quan hệ này, vẫn có thể ở bên nhau, dù chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy anh, nói chuyện với anh vài câu.

Nhưng giờ đây, tất cả những ảo tưởng ấy đã bị đối phương phũ phàng xé toạc.

...Một cách tàn nhẫn và hờ hững như vậy.

Sầm Niên cảm thấy môi mình khẽ run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cậu lắp bắp nói:

"Em..."

Phó Nhiên nhìn chăm chú vào Sầm Niên.

Ánh mắt của cậu dần trở nên trống rỗng, giống như vừa trải qua một trận hỏa hoạn bất ngờ, tất cả cảm xúc đều bị thiêu rụi không còn gì.

Phó Nhiên ngẩn người.

Giống như có ai đó dùng một cây kim nhỏ đâm vào tim anh.

Lớp mặt nạ vô cảm bắt đầu nứt ra, ánh mắt của anh mềm mại hơn, và sự chế giễu cùng hờ hững trên khuôn mặt cũng dần tan biến.

Anh cảm thấy đau lòng.

Theo kịch bản, lúc này đáng lẽ phải có một nụ hôn.

Một nụ hôn hoàn toàn do "Cố Tất" chủ động, mang tính thử nghiệm và đầy đùa cợt. Nụ hôn này chỉ liên quan đến dục vọng, không phải tình yêu.

Nhưng...

Phó Nhiên buông lỏng tay khỏi vai Sầm Niên, lùi lại một bước.

Nghĩ rằng có lẽ sẽ phải quay lại cảnh này, ít nhất...

Nhưng hành động lùi bước của Phó Nhiên rơi vào mắt Sầm Niên lại bị hiểu sai. Cậu không hiểu vì sao mình lại cảm thấy bị tổn thương đến vậy, như thể tại khoảnh khắc này, cậu và "Quan Ký Niên" đã hòa làm một.

Chỉ vì thích Phó Nhiên, mà lại khiến anh khó chịu đến vậy sao?

Mắt Sầm Niên bỗng chốc đỏ lên.

Cậu không thể tin nổi, nhìn Phó Nhiên với ánh mắt đầy ắp những cảm xúc mãnh liệt. Khi ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt ấy, một thoáng giận dữ và oán hận hiện rõ.

Sầm Niên thở hổn hển, ánh mắt lấp lánh nước. Cả không gian như bị bao trùm bởi bóng tối, ánh sáng không thể xuyên qua. Không khí xung quanh như đông cứng lại.

Ánh mắt của Sầm Niên dao động không ngừng.

Bỗng nhiên, không biết lấy can đảm từ đâu, cậu bước tới hai bước, nắm lấy cổ áo của Phó Nhiên—

Cậu nhắm mắt lại, tuyệt vọng và thành kính, run rẩy... hôn Phó Nhiên.

Đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, đoàn tàu ầm ầm đi qua, chiếc xe đạp đổ xuống đất, bánh xe xoay nhẹ vài vòng.

Ánh mắt Phó Nhiên đột nhiên tối sầm lại.

Đó là một nụ hôn quá vụng về.

Sầm Niên chưa bao giờ giỏi trong chuyện này, hơn nữa do quá căng thẳng nên hành động của cậu còn mang tính thử nghiệm, giống như một lời tuyên bố vụng về và lạc lõng.

...Phó Nhiên không đáp lại.

Sầm Niên như đang hôn vào một tảng băng, cậu đã cố gắng hết sức, nhưng đối phương vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Một lúc sau, Sầm Niên loạng choạng lùi lại một bước. Cậu đưa tay lên che mắt, cười một cách tự chế nhạo, gần như bật khóc:

"Đàn anh, xin lỗi, em—"

Giây tiếp theo, tay cậu bị ai đó giữ lại, kéo xuống.

Sầm Niên khựng lại.

Tầm nhìn của cậu bị mờ đi, ngơ ngác và hoang mang nhìn về phía Phó Nhiên, mắt chưa kịp lấy lại sự tập trung—

Một nụ hôn.

Sầm Niên trợn tròn mắt.

Phó Nhiên giữ lấy đầu Sầm Niên bằng một tay, tay còn lại ôm chặt cậu, hoàn toàn nhốt Sầm Niên trong vòng tay mình. Đó là một tư thế chiếm hữu rõ rệt.

So với nụ hôn vụng về trước đó của Sầm Niên, nụ hôn này của Phó Nhiên gần như hoàn toàn đối lập.

Ban đầu, Phó Nhiên chỉ định dừng lại ngay khi vừa chạm môi, nhưng khi anh cố gắng tách ra một chút, anh lại nhìn thấy Sầm Niên.

Đôi mắt của cậu lấp lánh như nước, đôi má đỏ ửng, trông cậu bối rối nhưng vẫn tràn đầy tin tưởng khi ngước lên nhìn Phó Nhiên. Đôi môi của Sầm Niên vốn dĩ có màu nhạt, nhưng sau nụ hôn vừa rồi, chúng đã trở nên hồng hào một cách quyến rũ đến khó tin, ngọt ngào đến mức khiến người ta say đắm.

—Như thể đã bị kích thích, lý trí của Phó Nhiên hoàn toàn tan biến.

Anh cúi đầu, để cảm xúc lấn át lý trí, để dục vọng lấn át tất cả. Anh biết điều này là sai, nhưng không thể kìm nén được bản thân mình.

Cổ họng của Sầm Niên phát ra vài âm thanh yếu ớt, vụn vỡ, gần như không thể nghe thấy giữa tiếng ầm ầm của đoàn tàu đi qua.

Liếm, mút, cắn...

Rõ ràng nhiệt độ không hề cao, nhưng Sầm Niên lại cảm thấy mình như bị thiêu đốt. Khi lượng oxi cạn kiệt dần, một cảm giác chóng mặt xuất hiện, không khí ngột ngạt như bám lấy da thịt, khiến người ta chỉ muốn run lên.

Không biết đã bao lâu, nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc.

Khi vừa tách ra, chân Sầm Niên mềm nhũn, gần như không còn sức lực, cậu suýt ngã khuỵu xuống đất.

Phó Nhiên đã đoán trước được điều này, anh liền cúi xuống, bế cậu lên.

...Với tư thế bế trẻ con.

Trong nháy mắt, Phó Nhiên lại trở về với dáng vẻ điềm tĩnh và trưởng thành, giống như người vừa hoàn toàn mất kiểm soát kia không phải là anh. Anh giúp Sầm Niên vòng tay qua cổ mình, dễ dàng bế cậu lên, hoàn toàn ôm trọn vào lòng. Sau đó, Phó Nhiên hơi nhíu mày.

Quá nhẹ. Dù biết rằng Sầm Niên chỉ mới hơn mười tám tuổi, nhưng việc quá gầy thế này thực sự khiến người ta lo lắng. Khi ôm cậu, có thể dễ dàng cảm nhận được từng chiếc xương sườn của cậu.

Sầm Niên vẫn thở dốc, cơ thể khẽ run.

Phó Nhiên vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói trầm ấm: "Xin lỗi."

Sầm Niên lắc đầu, không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ ho vài tiếng, giọng nói khàn khàn: "Em mới là người nên xin lỗi, em đã không làm được điều đã hứa với anh."

—Trước khi quay, Phó Nhiên đã nhờ cậu giúp một việc.

Phó Nhiên hy vọng cậu có thể thể hiện chút gì đó giống như sự "sợ hãi" và "lưỡng lự" trong cảnh quay trước khi nụ hôn diễn ra. Sầm Niên không hiểu tại sao Phó Nhiên lại yêu cầu điều đó. Cậu đã định tuân theo yêu cầu này, nhưng trong khoảnh khắc quyết định, Sầm Niên lại thay đổi suy nghĩ.

Cậu và Quan Ký Niên đã đồng cảm với nhau trong giây phút đó.

Sợ hãi ư? Làm sao Quan Ký Niên có thể sợ Cố Tất được.

Cậu chỉ cảm thấy... tự ti.

Nghĩ đến đây, Sầm Niên lại chìm đắm vào những suy nghĩ của mình. Cậu không thể ngăn mình nhớ lại nụ hôn vừa rồi.

...Đó là một nụ hôn hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu từng trải qua.

Thật không ngờ chỉ là một nụ hôn, mà lại có thể cuốn đi mọi suy nghĩ của cậu đến như vậy.

Hơn nữa, tất cả đều diễn ra dưới máy quay. Trong khoảnh khắc đó, Sầm Niên đã quên mất rằng mình đang đóng phim, cậu không thể tập trung vào bất kỳ điều gì ngoài Phó Nhiên.

Đi thêm vài bước, Sầm Niên khẽ kéo áo Phó Nhiên: "Anh, em ổn rồi, thả em xuống đi."

Phó Nhiên nhìn cậu một lúc, sau đó đi thêm một đoạn ngắn nữa.

Lần này, Sầm Niên thật sự cảm thấy ngượng ngùng—xung quanh có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào họ. Những ánh mắt từ các diễn viên quần chúng, quay phim và nhân viên trong đoàn đều đổ dồn về phía hai người họ. Mọi người tuy không nói gì, nhưng ánh mắt thẳng thừng đến mức gần như viết sẵn trên mặt câu: "Chúng tôi nghi ngờ hai người có gì đó mờ ám."

Cuối cùng, Phó Nhiên cũng đồng ý thả cậu xuống, nhưng vẫn giữ tay cẩn thận đỡ cậu, sợ rằng cậu sẽ ngã.

Cả hai đi tới bên máy quay, nơi Lý Diên vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy quay.

Sầm Niên cảm thấy hơi lo lắng—cảnh này hai người đã diễn có chút khác so với kịch bản ban đầu, không biết liệu đạo diễn có đồng ý không.

Ai ngờ, chỉ sau vài phút, Lý Diên đã thở dài nhẹ nhõm:

"Qua rồi."

Ông dừng lại một chút rồi bổ sung: "...Rất tốt."

Sầm Niên thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì cuối cùng cũng hoàn thành được cảnh quay, Lý Diên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ông nhìn Phó Nhiên, trêu chọc: "Diễn thuần túy bằng diễn xuất không dễ dàng nhỉ?"

Trước khi quay, Lý Diên đã nhận ra ý định của Phó Nhiên. Chắc hẳn Phó Nhiên nghĩ rằng, nếu không thể nhập vai thì ít nhất cũng có thể giữ sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối, thiết kế và suy nghĩ kỹ lưỡng về từng biểu cảm và hành động. Lý Diên đoán rằng, có lẽ Phó Nhiên cũng đã nhờ Sầm Niên giúp đỡ trong việc này.

Dù kết quả cuối cùng không như mong đợi, nhưng kết quả cũng không tệ.

Sầm Niên: "...?" Họ đang nói chuyện gì vậy?

Phó Nhiên chỉ mỉm cười bất lực, không giải thích thêm.

Sau khi hoàn thành cảnh quay này, phần còn lại trong ngày là các cảnh của diễn viên phụ, vì vậy Sầm Niên đã rảnh rỗi. Đêm qua, cậu vừa mới đến S thị vào lúc 2 giờ sáng, nên sau khi chào đạo diễn và Phó Nhiên, cậu quyết định về khách sạn nghỉ ngơi.

Cậu ngủ một mạch đến tận tối.

---

Sầm Niên bị đánh thức bởi tiếng gọi của Phương Lị Lị. Cậu mơ màng mở mắt, thấy khuôn mặt cô trông cực kỳ nghiêm trọng.

"...Chuyện gì thế?" Sầm Niên ngáp dài.

"Anh Niên," Phương Lị Lị nói với vẻ mặt căng thẳng, "Anh xem hot search đi."

Sầm Niên còn đang ngái ngủ, nhưng cũng bật điện thoại lên.

Vừa nhìn một cái, cậu liền sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro