Chương 20 - Tỏ ra yếu đuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Repuryel

"Anh Niên, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Sầm Niên vươn vai, nói: "Đi ăn thôi."

Phương Lị Lị: "???"

Dư luận thì sao? Báo thù thì sao? Màn cãi vã rồi vả mặt thì sao???

Sầm Niên nhìn cô với ánh mắt khiến cô cảm thấy rằng chính mình mới là người suy nghĩ kỳ quặc.

Sầm Niên hỏi cô: "Bây giờ là 8 giờ tối rồi, cô ăn gì chưa?"

Phương Lị Lị ngơ ngác lắc đầu.

"Tôi cũng chưa ăn," Sầm Niên tiếp tục, "vậy thì có vấn đề gì sao?"

Phương Lị Lị: "...Không có gì." Đúng là một người có logic xuất sắc.

Sầm Niên nhún vai.

Nhưng với tình huống thế này, liệu Sầm Niên có còn ăn nổi không? Cậu có phải đang giả vờ vui vẻ không? Phương Lị Lị nghi ngờ nhìn cậu.

Tuy nhiên, thực tế là Sầm Niên không chỉ ăn được, mà còn ăn rất vui vẻ.

Họ đến nhà hàng của khách sạn. Sau khi ăn hết một bàn đầy món, Sầm Niên mỉm cười với nhân viên phục vụ và nói:

"Chị ơi, cho em thêm một đĩa sườn xào chua ngọt nữa nhé."

Nhân viên phục vụ đỏ mặt gật đầu.

Nhà hàng đang đông khách, xung quanh có khá nhiều người trong đoàn phim. Trước khi Sầm Niên bước vào, dường như họ còn đang trò chuyện rất sôi nổi, nhưng ngay khi cậu và Phương Lị Lị bước vào, bầu không khí như bị đóng băng, cả nhà hàng im phăng phắc.

Không giống như buổi lễ khai máy vào buổi sáng, lần này không ai đến chào hỏi hay trò chuyện với Sầm Niên. Những người trước đó còn thân thiết, giờ đây lại như người xa lạ.

Nhưng Sầm Niên không hề để ý đến những ánh mắt dò xét và khinh miệt của người khác.

Cậu thực sự không phải giả vờ.

Người khác nghĩ sao về cậu, thì có liên quan gì đến cậu? Cậu không làm gì sai trái, cũng không cần phải sống bằng nghề diễn xuất, cùng lắm là không đóng phim nữa, cậu có thể đi chơi chứng khoán, thậm chí chơi xổ số, làm gì mà không nuôi nổi bản thân?

Được sống lại một lần nữa, Sầm Niên đã nhìn nhận mọi thứ một cách thoáng hơn rất nhiều.

Sầm Niên xoa bụng, cảm thấy đã hơi no rồi, nhưng món sườn xào chua ngọt ở nhà hàng này ngon quá, cậu vẫn có thể ăn thêm một đĩa nữa.

Nhân viên phục vụ mang món ăn lên.

Sầm Niên nhìn đĩa sườn tỏa hương thơm ngào ngạt.

Bất chợt, nhân viên phục vụ bị ai đó đụng vào.

Cô làm rơi đĩa khỏi tay, đồng thời do đi giày cao gót nên chân bị vấp, suýt nữa ngã xuống—.

Sầm Niên phản ứng rất nhanh, cậu lập tức đứng dậy, một tay đỡ lấy nhân viên phục vụ để cô đứng vững, tay kia đón lấy đĩa sườn xào giữa không trung.

Đĩa sườn lắc lư một chút, nhưng không hề bị đổ.

Nhân viên phục vụ mặt mũi trắng bệch, cảm ơn rối rít.

Sầm Niên lắc đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất khi cậu nhìn về phía người đã va vào nhân viên. Đó là một trợ lý, ánh mắt của Sầm Niên chỉ lướt qua người này trong một giây rồi chuyển hướng, nhìn về phía người đứng sau trợ lý.

Ngô Đoan Dương đứng khoanh tay, cười lạnh lùng với cậu.

Sầm Niên cũng mỉm cười, chậm rãi nói: "Chào anh Đoan."

Ngô Đoan Dương: "..."

Khuôn mặt hắn lập tức méo mó trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn quay sang trợ lý của mình, nói móc:

"Tiểu Trương, nhanh lên, đứng xa xa ra, coi chừng bị người nào đó lây nghiện ma túy."

Nụ cười của Sầm Niên nhạt dần.

Lúc này, Phương Lị Lị cũng nhận ra vấn đề, khi nghe Ngô Đoan Dương nói thế, cô tức đến nỗi mắt như sắp bốc hỏa. Cô xắn tay áo lên, định bước đến tranh luận.

Sầm Niên giơ tay ngăn cô lại.

Ngô Đoan Dương thấy cậu không nói gì, tưởng rằng Sầm Niên là người nhu nhược, nên hắn càng được đà lấn tới:

"Không chỉ là nghiện ma túy, biết đâu còn mắc cả AIDS... ai mà biết được."

Cả nhà hàng lặng ngắt.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này, bầu không khí căng thẳng.

"Biết đâu có người," Ngô Đoan Dương càng nói càng hứng thú khi thấy Sầm Niên không đáp lại, mặt hắn vặn vẹo thành một nụ cười ghê tởm, "vì vai chính mà ngủ với hết cả công ty đầu tư, ai mà biết được có dính bệnh gì hay không—"

—"Xoảng."

Cùng lúc đó, một đĩa sườn xào chua ngọt úp thẳng xuống đầu Ngô Đoan Dương, nước sốt chua ngọt chảy dọc theo trán hắn.

Hắn sững sờ, rồi trừng mắt nhìn Sầm Niên, khuôn mặt tím tái vì giận dữ: "Mày, mày—"

Sầm Niên bình thản đặt đĩa xuống, mỉm cười: "Xin lỗi, tay trượt."

"Giờ xin lỗi à? Muộn rồi," Ngô Đoan Dương run rẩy vì tức giận, "Tao—"

Sầm Niên ra hiệu cắt ngang lời hắn: "Tôi không xin lỗi anh, tôi đang xin lỗi đĩa sườn xào chua ngọt."

Cậu nhún vai, cười nhạt.

Khi Ngô Đoan Dương hiểu ra ý cậu, khuôn mặt hắn dần chuyển sang màu xanh mét.

"......"

Ai đó xung quanh không nhịn được, bật cười khúc khích nhưng nhanh chóng im bặt.

Ngô Đoan Dương thở hổn hển.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sầm Niên, lòng thù hận dâng trào từng chút một.

Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, từ đỏ sang tím, cuối cùng định hình lại với vẻ điên cuồng.

Hắn nhìn Sầm Niên, lẩm bẩm: "Là do mày, nếu không phải vì mày, vai chính đã là của tao, giải thưởng cũng sẽ là của tao, Lý Diên vốn dĩ chọn tao, tao cũng sẽ không bị bệnh..."

Ba tháng trước, người quản lý của hắn nói rằng vai chính trong Chẳng gửi tới mai sau rất có thể sẽ thuộc về hắn, hắn đã vui mừng khôn xiết. Hắn vốn là một fan hâm mộ của Phó Nhiên, hơn nữa hắn còn nghe nói rằng Chẳng gửi tới mai sau có khả năng đạt giải thưởng.

Nhưng sau đó, người quản lý lại nói rằng có vẻ đã có biến cố, vai chính rơi vào tay Sầm Niên.

Ngô Đoan Dương không hiểu, hắn kém Sầm Niên ở điểm nào?! Chỉ vì cái vẻ ngoài đó thôi sao, diễn xuất...

Hắn không cam tâm, làm sao có thể cam tâm?

Vì vậy, hắn đã leo lên giường của một nhà đầu tư, không chỉ một lần. Nhưng một tuần sau, vai chính vẫn không thuộc về hắn, còn nhà đầu tư từng hứa hẹn với hắn thì đổi lại cho hắn một vai phụ với chỉ hai phút xuất hiện trên màn ảnh.

Không lâu sau, người quản lý nói với hắn rằng nhà đầu tư đó có vẻ bị nhiễm HIV. Ngô Đoan Dương hoảng hốt, hắn lập tức đi kiểm tra HIV trong đêm, và kết quả là... dương tính.

Mắt hắn tối sầm lại.

Tất cả nỗi sợ hãi biến thành sự phẫn nộ và thù hận, tất cả đều trút lên Sầm Niên.

—Mọi thứ đều là lỗi của Sầm Niên. Nếu cậu ta không tồn tại, nếu, nếu...

"...Tất cả đều là lỗi của mày! Mày đáng chết, tại sao mày không chết đi?!"

Ngô Đoan Dương cúi xuống nhặt một mảnh vỡ của đĩa sứ, khuôn mặt hắn vặn vẹo, hắn vung mảnh vỡ lên và bước về phía trước hai bước. Và mảnh vỡ đó nhắm thẳng vào cổ của Sầm Niên.

... Đây đã không còn là một cuộc cãi vã thông thường nữa, Ngô Đoan Dương đang cố giết người.

Sầm Niên cau mày.

Phản xạ đầu tiên của cậu là đẩy Phương Lị Lị và nhân viên phục vụ ra xa, sau khi làm vậy, mảnh vỡ sắc nhọn đã ở ngay trước mặt.

Cậu chỉ có thể đưa tay lên đỡ, mảnh vỡ cắt một vết sâu trên tay cậu, máu lập tức chảy ra. Cùng lúc đó, mảnh vỡ lướt qua cổ cậu, để lại một vết cắt không quá sâu nhưng cũng không quá nông.

Ngay lúc đó, có người bước vào.

Người đó cao lớn, anh ta nhìn quanh, dường như đang tìm ai đó. Và khi nghe thấy tiếng ồn ở góc phòng, anh ta nhìn về hướng đó—

Phó Nhiên đột nhiên ngừng thở.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương và vết cắt trên cổ của Sầm Niên, máu chảy ra khiến tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt.

Ngô Đoan Dương không thành công trong cú đánh đầu tiên, hắn định tiếp tục, nhưng cuối cùng có vài người đã kịp thời phản ứng, lao tới ngăn cản và giằng lấy mảnh sứ từ tay hắn.

Nhân viên phục vụ sợ hãi ngồi bệt xuống đất, run rẩy lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Phương Lị Lị mắt đỏ hoe, bước nhanh tới, giọng run run:

"Anh Niên..."

Nhưng có một người nhanh hơn cô.

Phó Nhiên quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt anh không cảm xúc khi nhẹ nhàng nâng tay Sầm Niên lên, nhìn vào vết thương sâu hoắm.

Sầm Niên ngẩn ra: "Anh Phó."

Phó Nhiên không cười.

Anh im lặng nhìn chằm chằm vào vết thương của Sầm Niên, dường như đang tìm cách cầm máu nhưng lại sợ khiến cậu đau.

Vào khoảnh khắc này, người đàn ông thường ngày luôn điềm tĩnh và chín chắn, cuối cùng cũng hiện lên vẻ bối rối. Anh không biết phải làm gì với vết thương này, cúi đầu im lặng. Không biết Sầm Niên có nhìn nhầm hay không, nhưng cậu thấy... mắt Phó Nhiên dường như hơi đỏ.

Sau một hồi lâu, Phó Nhiên cúi mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi Sầm Niên: "Có đau không?"

Giọng anh rất khẽ, nghe kỹ mới thấy, âm cuối còn hơi run.

Sầm Niên lắc đầu, mỉm cười: "Không đau chút nào."

Thực ra, đau lắm.

Cậu luôn sợ đau, chỉ cần đập đầu một cái cũng khiến cậu đau mất một lúc, khi bị bệnh thì cố uống thuốc chứ không muốn tiêm. Huống hồ là vết thương sâu thế này.

Hồi nhỏ, cứ mỗi lần đau là cậu sẽ khóc, ngồi chờ ai đó đến dỗ mình, giống như mọi người vẫn thường dỗ dành Sầm Việt.

Nhưng không ai đến cả.

Cậu ngồi dưới đất khóc đến khi vết thương tự cầm máu, mà chẳng có ai tới an ủi. Không biết từ năm nào, Sầm Niên không còn khóc nữa.

Cậu đã quen với việc không nhõng nhẽo hay tỏ ra yếu đuối trước mặt bất kỳ ai.

Phó Nhiên lặng lẽ nhìn vào vết thương của Sầm Niên mà không nói gì.

Ngô Đoan Dương đã bị người ta kéo đi, đằng kia đang ồn ào huyên náo, cảnh sát vẫn chưa tới. Còn Ngô Đoan Dương thì vẫn không biết hối cải, đến lúc này vẫn hét lên những lời như "Sầm Niên quy tắc ngầm, nghiện ngập", "Thằng khốn này không có kết cục tốt" khiến mọi người đều nhíu mày.

Phó Nhiên liếc mắt về phía Ngô Đoan Dương qua đám đông.

Cái cách anh nhìn hắn, không giống như cách anh nhìn một con người sống.

... U ám, lạnh lùng, đầy bạo lực và ghê tởm—hoàn toàn không giống biểu hiện thường thấy của Phó Nhiên.

"Anh Phó." Sầm Niên ngạc nhiên, suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Nhưng khi cậu cố nhìn kỹ hơn, Phó Nhiên đã rút lại ánh mắt.

Phó Nhiên dịu dàng nhìn cậu và hỏi:

"Cậu còn tự đi được không?"

Chữ "được" của Sầm Niên còn chưa thốt ra thì Phó Nhiên đã bế cậu lên.

Sầm Niên: "..."

Phó Nhiên bế cậu rất nhẹ nhàng, chú ý đến vết thương của cậu. Anh nhìn quanh, cuối cùng lấy một chiếc khăn đã được khử trùng trên bàn, bảo Sầm Niên tạm thời ấn lên vết thương để không bị mất máu nhiều.

Trong ngày hôm nay, đây là lần thứ hai Sầm Niên bị Phó Nhiên bế như thế này.

Cảm xúc của Sầm Niên cũng trở nên phức tạp.

Nhưng...

—Suy cho cùng, họ chỉ mới quen nhau hai tuần, liệu Phó Nhiên có phải đang tốt với cậu quá mức không?

Cơn đau chiếm trọn suy nghĩ của cậu, cậu không suy xét kỹ về sự khác lạ của Phó Nhiên.

Phó Nhiên cẩn thận bế Sầm Niên, nhẹ giọng nói:

"Đừng lo, bác sĩ sắp đến rồi."

Sầm Niên gật đầu.

"Anh Phó," Sầm Niên cảm thấy cổ họng run lên vì đau, nhưng vẫn cố mỉm cười và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, "Em có thể tự đi được, thật đấy, em bị thương ở tay, đâu phải ở chân..."

Và rồi, cậu nhìn thấy Phó Nhiên nhíu mày thật sâu.

"Đừng cứng đầu." Anh nói.

Sầm Niên: "..."

Được rồi.

Phó Nhiên bế cậu đến một chiếc ghế sô pha nhỏ ở gần đó rồi đặt cậu xuống.

Lúc này, Phương Lị Lị đã mang hộp cứu thương đến.

Phó Nhiên quỳ một chân xuống, mở hộp cứu thương và lấy băng ra.

Vết thương này rất sâu, nên phải đợi xe cấp cứu đến. Bây giờ chỉ có thể dùng băng để cầm máu tạm thời. Phó Nhiên cầm băng lên, ngần ngại một lát rồi nhẹ nhàng ấn lên vết thương.

Vẫn rất đau, Sầm Niên không thể kiểm soát được mà run rẩy một chút.

Nhưng dù đau đến mức nào, Sầm Niên từ đầu đến cuối cũng không hề kêu đau, không hề tỏ ra yếu đuối trước Phó Nhiên dù chỉ một giây.

Có lẽ, trong suy nghĩ của Sầm Niên, Phó Nhiên không phải là người mà cậu có thể yếu đuối hay làm nũng.

Phó Nhiên cúi mắt xuống, quay mặt đi chỗ khác. Anh muốn cười một chút, không muốn giữ vẻ mặt căng thẳng làm Sầm Niên sợ.

Nhưng dường như, anh không thể cười nổi.

Repuryel: Đi được gần một phần ba chặng đường rồi 🤘🏻 editor có đìu mún thú nhận. Thiệc ga tác giả có gắn tag máu choá nhưng editor quên bỏ vô 😶‍🌫️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro