Chương 20 - Kinh Hồn Chưa Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Đêm qua trong núi có mưa nhỏ, đường đi vách núi trơn trượt, xe đang chạy với tốc độ cao đột nhiên va chạm, quán tính cực lớn cộng thêm bánh xe trượt, thân xe đã mất khống chế, kèm theo tiếng phanh chói tai, trái tim ba người trong xe đều vọt lên tới cổ họng.

Kỷ Tịch cảm thấy đầu mình bị tựa đầu của ghế xe đập mạnh, nửa người trên mạnh mẽ quăng về phía trước, lực phản ứng của dây an toàn lại siết chặt cậu về phía sau, Kỷ Tịch chỉ cảm thấy đốt sống cổ sắp gãy, lục phủ ngũ tạng cũng đang bị lộn nhào cả lên.

Đột nhiên gặp biến cố, trong đầu cậu trong nháy mắt nhớ tới tình tiết Cố Tử An gặp tai nạn xe cộ trong sách, sau khi nắm chặt tay nắm trên cửa sổ xe, cậu giãy dụa quay đầu nhìn về phía sau, nhìn qua kính sau xe, chỉ thấy chiếc xe việt dã màu đen đụng vào bọn họ cũng không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.

Tài xế là một tài xế giàu kinh nghiệm lái xe hai mươi năm, vừa thấy xe sắp rơi xuống vách núi, tuy rằng mồ hôi lạnh toát ra, sau khi nhìn quanh môi trường xung quanh, đã quyết định đâm vào cây đại thụ phía trước bên phải, nhanh chóng mở túi khí trên xe ra, ông cố gắng khống chế vô lăng, tìm đúng thời điểm nhắm ngay cây lớn kia đâm vào, đụng vào cây so với lăn xuống vách núi an toàn hơn nhiều.

"Ngồi vững!" Trong trường hợp khẩn cấp, ông không quên lớn tiếng nhắc nhở hai người trên xe.

Liễu Ấp ngồi ở ghế phụ đang nhắm mắt ngủ gật, bị va chạm bừng tỉnh, y lập tức tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu nhìn về phía Kỷ Tịch ngồi ở ghế sau. Cố Tử An bảo y chăm sóc người này thật tốt, nếu người này bị thương thì khi y trở về không biết sẽ giải thích với Cố Tử An như thế nào, giọng y run rẩy hô to một tiếng: "Kỷ Tịch, cậu..."

Chưa kịp nói xong, thân xe xoay mạnh một cái, Kỷ Tịch bị đập vào cửa xe, nửa người vừa đau vừa tê.

Tiếp theo, xe 'phanh' một cái gây nên một tiếng nổ lớn, xe đụng phải cây đại thụ kia, tuy rằng túi khí đã nhanh chóng bật ra, nhưng tốc độ xe rẽ quá nhanh quá nhanh, đầu của tài xế và Liễu Ấp vẫn bị đụng mạnh vào thân xe.

Một giây sau, kính trước xe vỡ vụn, thân xe rung lắc mãnh liệt, tất cả mọi thứ đều đổ ập vào tài xế và Liễu Ấp ở phía trước.

Liễu Ấp cảm giác được trên mặt mình toàn là chất lỏng nong nóng ẩm ướt, không lâu sau y cũng ngất đi.

Kỷ Tịch thấy tình hình không đúng, nhanh chóng khom lưng lấy tay ôm đầu, theo quán tính thật lớn của xe lắc lư mạnh sau khi thân xe đâm vào cây đại thụ, cả người cậu như tan rã, kính vỡ vụn đập vào lưng cánh tay cậu, may mắn là cậu vẫn chưa bị thường quá nặng.

Sau khi xe dừng lại, cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Ấp và tài xế đầu đầy máu tươi, đã hôn mê.

Kỷ Tịch vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, phản ứng đầu tiên không phải là gọi 120 hoặc 110, mà là gọi cho Cố Tử An, nhưng bật phím quay số, trượt lên xuống vài cái, lại phát hiện cậu không có số điện thoại di động của Cố Tử An, nói cách khác cậu không hề có bất kì phương thức liên lạc nào với Cố Tử An.

Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại mà gọi cho 120, cậu kể lại khái quát tình hình thường tích của hai nạn nhân, rồi dựa vào trí nhớ báo lại đại khái nơi đang ở.

Cúp điện thoại, Kỷ Tịch cởi dây an toàn ra, lại nhanh chóng gọi cho 110, điện thoại kết nối rất nhanh, Kỷ Tịch vừa mở cửa xe xuống xe vừa miêu tả ngắn gọn với nhân viên tiếp nhận điện thoại đại khái về vụ tai nạn, nói rõ biển số xe màu sắc của chiếc xe gây tai nạn kia và phương hướng trốn thoát của chiếc xe đó.

Nhân viên tiếp nhận khẩn cấp kêu cảnh sát giao thông phụ cận đến xử lý, dựa theo manh mối Kỷ Tịch cung cấp ở mấy ngã tư phụ cận bố trí khống chế điều tra, lại thông báo cho đội cảnh sát hình sự khu vực điều tra.

Kỷ Tịch bình tĩnh gọi xong hai cuộc điện thoại, nhìn tài xế và Liễu Ấp mặt đầy máu trước mắt, rốt cuộc không kiềm chế được sự bối rối trong lòng, cậu run rẩy gọi: "Liễu ca, Lý ca, hai người mau tỉnh lại đi. "

Cửa xe của buồng lái và ghế phụ đã bị đâm đến nỗi biến dạng, Kỷ Tịch dùng sức kéo vài cái nhưng không thể nào mở được.

Cậu sợ xe qua lại không chú ý tới chiếc xe đang bị tai nạn, hoặc là tốc độ xe quá nhanh phanh không kịp, sẽ trực tiếp đẩy bọn họ đụng xuống vách núi, Kỷ Tịch mở cốp xe ra, lấy ra biển cảnh báo lần lượt đặt ở phía sau xe và hai bên thân xe.

Một chiếc xe bị hỏng, hai người hôn mê, không biết cần phải chờ đợi bao lâu, Kỉ Tịch vừa lo lắng vừa nôn nóng.

Cậu mong ngóng xe cảnh sát nhanh chóng tới cứu Liễu Ấp và tài xế ra, mong xe cứu thương nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện chữa trị, cũng mong có thể sớm gặp cố Tử An.

Cậu cảm giác như cậu chưa bao giờ ngóng trông một người như bây giờ.

Kỷ Tịch cởi bộ âu phục trên người ra, thấy vết thương của tài xế cũng không nghiêm trọng, phần đầu bị chảy máu của Liễu Ấp thì cần băng bó một chút.

Suy nghĩ một chút, cậu vẫn chuẩn bị thử liên lạc với Cố Tử An. Cậu từ cửa sổ lái phụ không có thủy tinh thò người vào tìm điện thoại di động của Liễu Ấp, tìm nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng điện thoại di động, có thể là lúc va chạm đã bị rơi vào góc nào rồi.

Đang hết đường xoay xở, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo động.

Cậu vội vàng chạy đến ven đường vẫy tay với đối phương, bốn cảnh sát giao thông nhanh chóng từ trên xe đi xuống, ba người cầm dụng cụ đi mở cửa xe biến dạng.

Một cảnh sát dân sự khác đơn giản hỏi Kỷ Tịch mấy câu hỏi.

Thấy cửa xe bị hư hỏng được mở ra, Kỷ Tịch nhanh chóng chạy tới.

Xe cứu thương vừa lúc chạy tới, có một bác sĩ cầm hộp thuốc nhanh chóng xử lý vết trầy xước trên người Kỷ Tịch một chút, cũng dặn dò nếu thân thể có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.

Bên kia, cảnh sát giúp đỡ đưa Liễu Ấp và tài xế lên cáng, sau khi bác sĩ cấp cứu, lại nhanh chóng đưa hai người lên xe cứu thương.

Kỷ Tịch lo lắng Liễu Ấp và tài xế, cũng muốn đi theo lên xe cứu thương, bị cảnh sát dân sự ngăn lại.

Chiếc xe gây tai nạn bỏ chạy quả nhiên là biển số giả, mấy lối ra cũng không phát hiện ra bóng dáng chiếc xe gây tai nạn, cảnh sát hình sự bước đầu phán định đây không phải là một vụ tai nạn giao thông bình thường, lấy máy ghi âm hành trình của xe bị tai nạn, cảnh sát bảo Kỷ Tịch lên xe cảnh sát, cùng bọn họ trở về cục cảnh sát hình sự để ghi chép.

Trong lòng Kỷ Tịch sốt ruột, hỏi cảnh sát ngồi bên cạnh: "Xin hỏi hai người liên hệ với chủ xe Cố Tử An chưa? "

Cảnh sát gật đầu: "Tất nhiên rồi, chúng tôi đã thông báo cho chủ xe chạy đến cục cảnh sát hình sự. "

Kỷ Tịch nghĩ đến việc không lâu sau sẽ có thể nhìn thấy Cố Tử An, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp nói hai từ 'Cảm ơn', thì chợt nghe thấy cảnh sát kia nói: "Chủ xe ban đầu là không muốn phối hợp, nói đầu tiên phải chạy tới bệnh viện, sau đó nghe nói thương thế của cậu không nghiêm trọng, thì mới đồng ý đến cục cảnh sát hình sự phối hợp điều tra. "

Kỷ Tịch ngẩng đầu nhìn cảnh sát đang nói chuyện, dừng một chút, cậu mới nói một câu: "Cảm ơn."

Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh sát dân sự ghi chép cho Kỷ Tịch, Kỷ Tịch rõ ràng báo cáo với đối phương về thời gian xảy ra tai nạn, thông tin xe của đối phương.

Sau khi cảnh sát ghi lại, để lại thông tin liên lạc của Kỷ Tịch, để thuận tiện khi có thông tin gì thì còn kịp thời liên lạc.

Cố Tử An làm xong ghi chép, sau đó gọi điện thoại cho thủ hạ mấy lần, nếu có người dám động vào người của Cố Tử An này thì phải chuẩn bị tốt rằng họ sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, hắn vội vàng đi tìm Kỷ Tịch, nếu tài xế và Liễu Ấp đều bị trọng thương, người nọ có thể cũng sẽ bị thương.

Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỷ Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tử An đang chờ ở cửa, so với ngày thường người này càng thêm lạnh lẽo, Kỷ Tịch không để ý địa điểm hiện tại có quá nhiều xung quanh, đã bước nhanh tiến lên nhào vào trong ngực Cố Tử An.

Sau khi biến cố phát sinh, cậu bình tĩnh trấn định, xử lý trật tự mọi thứ, sau khi nhìn thấy người này, trong lòng liền cảm thấy hoảng loạn sợ hãi mờ mịt, ôm chặt lấy người này, hai trái tim đang đập dán sát nhau, lại giống như tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị người này xoa dịu.

"Cố ca." Cậu cảm thấy mình có một bụng lời muốn nói với người này, nhưng nói ra lại chỉ có hai chữ này.

Cố Tử An lo lắng vết thương trên người cậu, không dám dùng sức, buông lỏng tay đang vòng trước trong ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu người nọ, lúc này mới cảm giác phẫn hận và bạo ngược trong cơ thể bị đè xuống, hắn nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi. Tôi sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình nữa."

Ngay khi hắn nghe được thông báo rằng Kỷ Tịch bị tai nạn, trước mắt lập tức xuất hiện hình ảnh kiếp trước hắn xảy ra tai nạn giao thông, xe ô tô biến dạng nghiêm trọng thảm không dám nhìn, hắn bị đụng đến nỗi máu thịt tan nát.

Cảnh này xuất hiện mỗi đêm trong giấc mơ của hắn khi hắn vừa mới được trọng sinh.

Hắn sợ hãi Kỷ Tịch bởi vì hắn cũng gặp phải kết cục này.

Sau khi sống lại mặc cho người khác có nói hắn âm đọc ngoan lệ thì hắn cũng chưa bao giờ hối hận với tất cả những chuyện mà hắn đã làm, nhưng hôm nay hắn thật sự hối hận, hối hận vì sao mang theo người này đi ra ngoài, rồi lại bỏ lại người này lại một mính.

"Rất xin lỗi." Hắn đè nén lại tất cả suy nghĩ trong lòng, lại nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.

Kỷ Tịch ngẩng đầu, hốc mắt thoáng ướt át: "Cố ca, bây giờ chúng ta đến bệnh viện thăm Liễu ca và bác tài xế nhé? "

Cố Tử An cũng muốn dẫn Kỷ Tịch đến bệnh viện kiểm tra một chút, xoa xoa sợi tóc mềm mại của cậu, đáp: "Được. "

Có một cảnh sát có bộ dáng lãnh đạo đi ngang qua, nhìn thấy Kỷ Tịch đỏ hốc mắt, nói với Cố Tử An: "Cố tổng, đứa nhỏ này là em trai cậu à? "

Không đợi Cố Tử An trả lời, ông lại nói: "Mấy cảnh sát dân sự lúc nãy đều khen cậu ấy, nói cậu ấy khi đối mặt với tình huống bất ngờ có thể bình tĩnh lại có cách xử lý có trật tự. Thế mà lúc này lại biến thành tiểu hài tử làm nũng cầu an ủi trước mặt người lớn. "

Cố Tử An xoa xoa vành tai Kỷ Tịch, trong lòng thầm sóng ngầm kích động, nhìn cảnh sát nói: "Đây là bạn trai tôi. "

Ở bên ngoài một mình đảm đương là một mặt, ở trước mặt hắn lại làm nũng cầu an ủi, Cố Tử An cảm giác trái tim mình bị người này nhẹ nhàng lay động một chút.

Ngồi trong xe đi đến bệnh viện, Kỉ Tịch kinh hồn chưa định, kéo cánh tay Cố Tử An, cùng hắn cằn nhằn về biến cố vừa rồi: "Cố ca, đối phương đang nhắm vào anh đó, có thể tra ra là ai làm chuyện này không? Liễu ca và bác tài xế sẽ không sao chứ? Vừa rồi thật sự là quá mạo hiểm, dạo chết em luôn rồi. May mà đối phương đụng phải chúng em thì may mắn chúng em được đại thụ ngăn trở, nếu hắn đụng chúng em ở đoạn đường phía trên một chút, thì chúng em rơi xuống núi luôn rồi. Bọn họ chắc là không ngờ bên kia lại có một cây đại thụ, cũng không ngờ bác tài xế phản ứng nhanh, nếu chúng em mà rơi xuống vách, mà vách núi lại dốc, xui xẻo đụng phải một tảng đá nữa, thì không chừng mạng nhỏ này của em đã....." không bảo đảm.

Cố Tử An biết cậu bị dọa không nhẹ, để cậu lẩm bẩm giải áp, nghe được câu cuối cùng, Cố Tử An đột nhiên vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cậu, không cho cậu tiếp tục nói tiếp: "Đang điều tra, nhưng tôi gần như đã biết là ai. "

Không cho Kỷ Tịch cơ hội nói chuện, hắn nhìn vết máu nhỏ bị thủy tinh cắt ra bên cổ và sau tai Kỷ Tịch, lấy tay vuốt ve da thịt trắng nõn sau tai nhiều lần, nhẹ giọng nói: "Trên người còn đau ở đâu không? "

Thần kinh Kỷ Tịch căng thẳng được nới lỏng, bị Cố Tử An hỏi như vậy, lập tức cảm thấy thân thể chỗ nào cũng đau, cậu nhấc vạt áo sơ mi lên, lộ ra một đoạn eo mềm dẻo, xoay người hỏi Cố Tử An: "Cố ca, anh giúp em xem phía sau có bị bầm tím không. "

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Hôm nay ta edit thuần việc hơn nè, sau sẽ có gắng bớt QT hơn.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro