Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Khiếu Vũ dừng vài giây, tựa hồ đang đợi Túc Hàm nói trước.

Nhưng mà Túc Hàm thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Biên Khiếu Vũ, chờ hắn mở lời trước.

Trận đấu trầm mặc lúc này, đổi thành Biên Khiếu Vũ bại trận trước. Hắn thanh thanh giọng nói, có chút khô cằn mà nói: "Trong tình huống bình thường, nếu tên của cậu là ba chữ, tôi sẽ trực tiếp xóa họ, gọi cậu bằng hai chữ còn lại trong tên. Nhưng tên của cậu chỉ có hai chữ, thông thường ở đây, người ta đều sẽ gọi từ láy hoặc thêm một chữ Tiểu, A linh tinh trước tên."

"Ví dụ, tên của cậu, sẽ gọi là......" Biên Khiếu Vũ tạm dừng một chút, hiển nhiên phi thường không quen gọi người khác như vậy, "Hàm Hàm, hoặc là A Hàm, Tiểu Hàm......"

"Cho nên, cậu cảm thấy cậu thích cách gọi nào hơn? Hoặc là nhũ danh trước kia của cậu là gì, nói cho tôi cũng được."

Túc Hàm:...... Thật ra gọi thẳng Túc Hàm hai chữ này cũng rất dễ nghe, tui rất thích ứng.

Nhưng Túc Hàm thấy Biên Khiếu Vũ "nhiệt tình" như thế mà phí công phí sức trên chuyện xưng hô với cậu thế nào, cũng không tiện đả kích tính tích cực của hắn, nghĩ nghĩ liền nói: "Anh Vũ, anh thấy cái nào thuận miệng thì dùng cái đó, em đều thích ứng được."

"Được." Biên Khiếu Vũ gật gật đầu, có chút cứng nhắc mà kêu một tiếng, "Vậy gọi là Hàm Hàm, tôi cho rằng hai chữ láy là cách gọi tương đối thân mật, lại thuận miệng."

"...... Vâng."

"Tôi đi trước."

"Đi thong thả." Túc Hàm gật gật đầu, coi như trả lời.

Sau khi Biên Khiếu Vũ cùng Trần Thăng rời khỏi, hộ sĩ đưa Túc Hàm xuống để làm một lần kiểm tra toàn thân kỹ càng tỉ mỉ, sau khi lần nữa xác định chuyện lần trước không tạo cho tuyến thể của cậu tổn thương không thể vãn hồi, bác sĩ Từ mới kê cho cậu thang thuốc bổ.

Vào thời điểm kiểm tra phòng buổi chiều như thường lệ, bác sĩ Từ tới xem Túc Hàm, vừa vào cửa nhìn thấy đồ bổ chất đầy khắp phòng liền nhíu nhíu mày.

Lúc này, Túc Hàm đang nửa dựa vào giường bệnh ăn một hộp cam lớn mà Biên Khiếu Vũ mua cho cậu, hôm nay cậu ăn cơm bệnh nhân ở nhà ăn của bệnh viện, trong miệng nhạt nhẽo khó chịu, muốn ăn gì đó ngọt, lạnh, hương vị đậm.

"Hiện tại tốt nhất cậu không nên ăn những đồ ăn đóng hộp quá nhiều chất bảo quản này." Bác sĩ Từ đi tới, ôn hòa nhắc nhở Túc Hàm.

Bác sĩ Từ tên là Từ Nhiễm, là bác sĩ phụ trách của Túc Hàm. Vóc dáng Từ Nhiễm rất cao, hơi gầy, nhưng bả vai rất rộng, mặc áo blouse trắng suôn suôn rộng rãi, đặc biệt giống móc treo áo, đĩnh bạt lại sạch sẽ.

"Hì hì......" Túc Hàm có chút ngượng ngùng mà cười cười, không được tự nhiên giấu đồ hộp dưới tấm chăn đơn, giống đứa nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện, "Chỉ là, trong miệng tôi có chút đắng, muốn ăn thứ gì đó ngọt ngọt xíu."

"Thế cũng không nên ăn đồ hộp." Từ Nhiễm cười cười, đút tay vào túi áo blouse màu trắng, "Còn những đồ bổ trong phòng cậu này, tốt nhất không nên ăn bậy, vừa rồi tôi nhìn sơ, có rất nhiều đồ có hàm lượng dinh dưỡng quá cao, có câu nói hư bất thụ bổ, cậu đã nghe qua chưa?"

Hư bất thụ bổ: Nếu sử dụng phép bổ không phù hợp thì sẽ xuất hiện cái gọi là "hư bất thụ bổ". Nghĩa là cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ.

"Ừm......" Túc Hàm liếc đồ bổ để đầy khắp phòng một cái, nhỏ giọng nói, "Tôi biết rồi."

"Nếu cậu muốn ăn đường, thì ăn cái này." Từ Nhiễm nói, như nhà ảo thuật mà móc từ trong túi ra hai viên kẹo tròn bọc trong bao plastic trong suốt, quơ quơ trước mắt Túc Hàm, "Cái này là dùng cây mía trong thiên nhiên làm thành đường, đối với thân thể cậu sẽ không có hại, xét hôm nay lúc cậu kiểm tra sức khỏe rất ngoan, khen thưởng cậu hai viên."

Túc Hàm sửng sốt một chút, cậu không nghĩ rằng Từ Nhiễm sẽ dùng ngữ khí dỗ trẻ nhỏ này để nói chuyện với mình. Tuy rằng cậu biết vẻ ngoài của mình nhìn trẻ con, nhưng nhìn thế nào cũng cỡ 19, 20, mà khẩu khí của Từ Nhiễm khi nói chuyện rõ ràng giống như đang đối đãi với đứa nhỏ.

Từ Nhiễm thấy Túc Hàm còn đang sững sờ, nhịn không được cười càng thoải mái, y vươn tay nắm lấy cánh tay của Túc Hàm, sau đó giơ bàn tay của y về trước, bỏ hai viên kẹo vào tay của Túc Hàm.

"Ăn đi." Từ Nhiễm cười nói, "Ngày mai tôi lại mang cái mới cho cậu, thế nào?"

Có thể là sống trong hệ thống nam đức lâu rồi, cũng có thể là do thời gian dài ở cùng Biên Khiếu Vũ cái người nghiêm khắc với bản thân này, tóm lại Túc Hàm khi Từ Nhiễm đụng tới tay của cậu, thân thể cư nhiên sinh ra phản ứng bài xích theo bản năng.

Tuy rằng còn cách áo bệnh nhân thô dày, nhưng Túc Hàm vẫn cảm giác không thoải mái.

Vì thế, Túc Hàm bất động thanh sắc mà rụt rụt tay, rút cổ tay ra từ trong lòng bàn tay của Từ Nhiễm.

"Cảm ơn nha, bác sĩ Từ." Túc Hàm cười cười, "Vẫn là đừng mang kẹo cho tôi ăn thì hơn, gần đây tôi nên ăn kiêng một chút, ra viện muốn ăn như thế nào lại ăn như thế đó cũng không muộn."

"Ha ha......" Từ Nhiễm cười to hai tiếng, giống như hoàn toàn không để ý thái độ trốn tránh của Túc Hàm, "Tôi tan làm đây, buổi tối nếu cậu có việc thì kêu hộ sĩ, hoặc là có chỗ nào không thoải mái trực tiếp gọi điện thoại cho tôi cũng được."

"Cảm ơn bác sĩ Từ." Túc Hàm lại lần nữa lễ phép mà xa cách nói cảm ơn.

"Có cái này......" Từ Nhiễm lại không có ý định rời đi, đôi tay y cắm trong túi áo blouse trắng, châm chước hỏi, "Hôm nay người đàn ông tới bệnh viện thăm cậu, là......"

Từ Nhiễm còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị mở ra từ bên ngoài.

Là Biên Khiếu Vũ, hắn vẫn còn mặc âu phục màu xanh đậm như buổi sáng tới bệnh viện, phong trần mệt mỏi mà đi vào phòng bệnh.

Hắn vừa vào cửa, liền thấy Từ Nhiễm đứng ở nơi cách Túc Hàm rất gần rất gần, thậm chí còn nghiêng người về trước, tư thái thân mật mà nói chuyện cùng Túc Hàm.

Ánh mắt anh đĩnh của Biên Khiếu Vũ đột nhiên hơi nheo lại, hắn không dừng lại chút nào mà sải bước, rất nhanh liền đi tới mép giường của Túc Hàm.

Túc Hàm nhìn Biên Khiếu Vũ sải bước đi tới phía cậu, vừa muốn mở miệng chào hỏi hắn một cái, liền thấy người này tự nhiên rất đông cứng mà đứng yên ở mép giường, chính là chen vào giữa Từ Nhiễm cùng cậu, dùng thân thể ngăn cách hai người ra.

"Bác sĩ Từ, chào anh." Biên Khiếu Vũ nhàn nhạt gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Bởi vì Biên Khiếu Vũ đột nhiên chen vào, Từ Nhiễm không thể không lui về phía sau hai bước, mới điều chỉnh khoảng cách giữa hai người đến độ thích hợp để nói chuyện với nhau.

"Chào anh......" Từ Nhiễm cũng gật đầu chào hỏi, nhưng ánh mắt lại quét về phía Túc Hàm bị Biên Khiếu Vũ che ở phía sau, tựa hồ đang dò hỏi đối phương nên xưng hô như thế nào với vị khách không mời mà đến này.

"Tôi họ Biên," Biên Khiếu Vũ chú ý ánh mắt của Từ Nhiễm, lập tức tăng thêm ngữ khí nói, "Là vị hôn phu của Túc Hàm."

Câu này nói xong, không chỉ Từ Nhiễm, ngay cả Túc Hàm đều ngây ngẩn cả người.

Vị trí của Túc Hàm không nhìn tới biểu tình của Biên Khiếu Vũ, nhưng lại có thể rành mạch mà nhìn đến gương mặt tràn ngập kinh ngạc của Từ Nhiễm sau khi nghe được những lời này của Biên Khiếu Vũ.

Nhưng tốt xấu cũng là bác sĩ có kiến thức rộng rãi, gần như chỉ trong một nháy mắt, trên mặt Từ Nhiễm lại lần nữa treo lên nụ cười ấm áp như gió xuân kia.

"Biên tiên sinh, chào anh. Tôi chuẩn bị tan làm, cố ý ghé đến xem tình huống của Túc Hàm một cái."

"Vừa mới nói đến, đồ bổ đầy một phòng này, có hơn phân nửa là không thích hợp cho Omega mới bị kích thích mãnh liệt ở tuyến thể như Túc Hàm sử dụng, tốt nhất vẫn là một chút cũng không nên đụng vào."

Ngữ điệu lúc Từ Nhiễm nói chuyện vững vàng, nhưng ý tứ bao hàm bên trong lại làm Biên Khiếu Vũ nháy mắt nhíu chặt mày.

"Không có vấn đề gì." Biên Khiếu Vũ lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, "Nếu không thích hợp thì vứt toàn bộ đi, Túc Hàm cần cái gì tôi lại mua cho em ấy là được."

Từ Nhiễm gật gật đầu, không đề cập đến thái độ của Biên Khiếu Vũ, tiếp theo nói: "Nói đến cũng lạ, nếu Biên tiên sinh là vị hôn phu của Túc Hàm, vậy vì sao Túc Hàm còn phải chịu đựng việc như vậy vào kỳ phát tình? Chẳng lẽ lúc ấy Biên tiên sinh không ở bên cạnh cậu ấy? Hay là, Biên tiên sinh là một, beta?"

Khi Từ Nhiễm hỏi câu cuối cùng này, cố ý tăng lớn thanh âm, tăng thêm ngữ khí, hơn nữa còn lộ ra thần sắc kinh ngạc hơi khoa trương, làm Túc Hàm nghe xong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mà Biên Khiếu Vũ đang đưa lưng về phía Túc Hàm càng là nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.

Mặt hắn trầm xuống, thập phần nghiêm túc trưng ra thái độ không tốt nói: "Không chiếu cố tốt Túc Hàm xác thật là sai lầm của tôi, nhưng sự tình giữa chúng tôi hai người đều là chuyện riêng tư, vẫn là không nên làm phiền bác sĩ Từ nhọc lòng."

Từ Nhiễm cười cười, giơ lên đôi tay làm tư thế đầu hàng, nói: "Biên tiên sinh nói đúng, là tôi quá quan tâm sẽ bị loạn. Thời gian không còn sớm, tôi đi trước vậy."

Nói xong, Từ Nhiễm liền lui về phía sau vài bước, một giây trước khi chuẩn bị xoay người rời đi lại cười nói với Túc Hàm: "Tiểu Túc Hàm, nghỉ ngơi tốt nha, ngày mai tôi đi làm sẽ lại đến kiểm tra phòng."

Nói xong, còn rất quen thuộc mà phất phất tay về phía Túc Hàm, lúc này mới xoay người rời đi.

Túc Hàm:......

Mãi cho đến khi Từ Nhiễm rời khỏi phòng bệnh, Biên Khiếu Vũ vẫn đứng ở chỗ cũ, duy trì tư thế mặt hướng về phía Từ Nhiễm như vừa nãy, giống như đang xem bóng dáng của y.

Túc Hàm thấy Biên Khiếu Vũ dựng thẳng tắp sống lưng, còn căng thẳng cứng đờ, liền nhịn không được kêu hắn một tiếng: "Anh Vũ, ngồi đi."

Mắt thường có thể thấy được, thân thể Biên Khiếu Vũ khi Túc Hàm kêu hắn "anh Vũ" nháy mắt thả lỏng xuống, hắn thở sâu, sau đó chậm rãi xoay người, hướng Túc Hàm gật gật đầu, không có biểu tình gì mà đáp lại: "Hàm Hàm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro