Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hệ thống có ghi địa điểm làm việc của Biên Khiếu Vũ, lúc trước Túc Hàm xem tư liệu có để ý, cậu có thể trực tiếp đi đến đó tìm Biên Khiếu Vũ.

Nhưng xét đến thái độ của Biên Khiếu Vũ với mình và tính cách khó khăn của hắn, nếu bản thân tùy tiện đi tới công ty của hắn, chắc hẳn sẽ phản tác dụng.

Túc Hàm lau mồ hôi, có hơi bực bội mà nằm hình chữ đại (大) trên nền nhà. Cậu chưa từng theo đuổi người khác, căn bản không biết nên thực hiện thế nào.

Tự hỏi suốt một buổi tối, Túc Hàm vẫn quyết định đầu tiên là gọi điện thoại cho Biên Khiếu Vũ, không, thật ra là trợ lý Trần Thăng của hắn.

Túc Hàm khẩn trương cầm di động chờ đến 9 rưỡi sáng, cậu cảm thấy thời gian này đối phương chắc chắn đã đi làm, hơn nữa có lẽ vừa tới công ty nên sẽ không quá bận, lúc này mới thật cẩn thận mà bấm vào dãy số kia.

Quả nhiên không có ai nghe máy, Túc Hàm gọi liên tục hai lần, sau đó bắt đầu an tĩnh chờ đợi.

Túc Hàm ngồi chờ hơn một tiếng vẫn không ai gọi lại, khi cậu cho rằng đối phương đã biết số của mình, còn cố ý không muốn liên hệ, đang do dự suy nghĩ xem có nên chủ động nhắn tin không, điện thoại lại vang lên, hơn nữa gọi đến chính là dãy số quen thuộc kia.

Túc Hàm bình ổn cảm xúc một lúc, bấy giờ mới nhấc máy: “Alo, chào anh.”

“Túc tiên sinh, chào cậu.” Đầu kia điện thoại là âm thanh êm tai, ưu nhã của Trần Thăng, “Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?”

“À, là chuyện này.” Túc Hàm nói ra lý do thoái thác mà mình sớm đã chuẩn bị kỹ, “Lần trước lúc cùng nhau ăn cơm, tôi thấy Biên tiên sinh rất thích ăn cá. Hôm nay buổi sáng tôi đi chợ thì nhìn thấy có cá hồi rất tươi ngon, mua nhiều một chút, liền muốn làm một chút cá hồi rượu vang đỏ mang cho Biên tiên sinh.”

“Hả?” Trần Thăng có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên cũng không nghĩ Túc Hàm gọi điện thoại tới chỉ vì chuyện này.

Túc Hàm không để ý phản ứng của Trần Thăng, tiếp tục nói: “Thật ra Biên tiên sinh luôn vội công tác, ăn ở nhà hàng nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Tuy rằng đồ ăn nhà hàng ngon, nhưng tóm lại là cho nhiều dầu muối, không bằng đồ ăn tự làm ở nhà. Tôi nghĩ tôi cũng không bận việc gì, làm xong sẽ cầm sang cho Biên tổng, ngài ấy không cần đặc biệt chạy qua lại cũng có thể ăn đồ ăn ngon miệng.”

“ Việc này……” Trần Thăng có chút khó xử, nhưng vẫn nói, “Tôi cần xin chỉ thị của Biên tổng một chút, cậu chờ một lát.”

“Vâng, vậy thì tốt.” Túc Hàm có chút thấp thỏm, “Tôi chờ tin tức của anh.”

Mãi cho đến buổi chiều, trôi qua 6 tiếng, Trần Thăng mới gọi điện thoại lại.

“Xin lỗi Túc tiên sinh, hôm nay Biên tổng hơi bận, nên thời gian trả lời cậu bị trì hoãn một chút. Ý kiến của cậu tôi đã chuyển cho Biên tổng, nhưng Biên tổng nói rằng không cần cậu phải cố ý đi lại một chuyến.”

“Nguyên văn lời của Biên tổng là, lần trước gặp mặt đã nói rõ ràng những điều cần nói, hy vọng Túc tiên sinh có thể hiểu cho.”

Túc Hàm quả thực vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hận không thể vứt điện thoại đi.

Kiếp trước cậu cũng coi như là một nhân vật tiêu điểm, được chúng tinh phủng nguyệt, trước nay đều là được cưng chiều, được theo đuổi, chưa lúc nào làm ra loại hành vi mặt nóng dán mông lạnh này.

Quả thực mất mặt tận cùng.

Nhưng hiện giờ, thế mà cậu còn phải mang da mặt dày đi lấy lòng một tên đàn ông thúi chướng mắt cậu, mà cậu cũng siêu ghét! Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo!

Túc Hàm yên lặng an ủi mình ở trong lòng: Tất cả điều tốt đẹp đều không dễ có, huống chi là việc lớn có thể lần nữa đứng lên, lần nữa khiêu vũ như vậy, nếu nhiệm vụ không có chỉ số khó khăn cao chót vót để xứng đôi thì thật có lỗi với phần thưởng khổng lồ!

Vì thế, dù lửa giận trong nội tâm bốc lên có thể thiêu Biên Khiếu Vũ thành tro, nhưng Túc Hàm ngoài mặt vẫn phục tùng mười phần mà đáp lời: “Tôi hiểu tôi hiểu, ngày thường Biên tiên sinh rất bận, vẫn nên bảo trọng thân thể. Trần trợ lý, phiền anh truyền đạt sự quan tâm của tôi đến Biên tiên sinh.”

“Tôi sẽ.” Trần Thăng lễ phép cười cười, “Nhất định truyền đạt đến, cảm ơn Túc tiên sinh quan tâm đến Biên tổng của chúng tôi.”

Cúp điện thoại, Túc Hàm không duy trì được nụ cười giả dối trên mặt nữa, cậu ném điện thoại sang một bên, tay đấm chân đá khuôn mặt đẹp trai đến thiếu đánh của Biên Khiếu Vũ trong tưởng tượng.

Nhưng Túc Hàm cũng chỉ lén lút kiên cường, bởi vì một khi Biên Khiếu Vũ kết hôn, trên thế giới này cũng không còn cậu.

Tuy Biên Khiếu Vũ vừa hay bắt bẻ vừa khó tính, nhưng cũng khó đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ không chập mạch, tùy tiện tìm một Omega để kết hôn.

Cho nên đối với Túc Hàm, biện pháp an toàn nhất, vẫn là bản thân sớm ngày ngồi chắc vị trí phối ngẫu của Biên Khiếu Vũ.

Hạ quyết tâm xong, Túc Hàm cũng không rảnh lo mặt mũi còn hay không, trực tiếp đi siêu thị mua cá hồi tươi ngon, rượu vang đỏ cùng hộp cơm giữ ấm, sau đó về nhà bận rộn một trận, kịp lúc 5 giờ chiều làm xong món cá hồi rượu vang đỏ, đóng hộp, ra cửa.

Công ty mà Biên Khiếu Vũ làm việc là một xí nghiệp đa quốc gia vô cùng nổi tiếng, ở trên mạng có thể tìm được rất nhiều thông tin liên quan. Ví dụ như thời gian đi làm, tan tầm, thậm chí còn có tin tức về những chuyến công tác của Biên Khiếu Vũ.

Túc Hàm đánh xe tới công ty của Biên Khiếu Vũ vừa lúc 5 giờ 40, cậu tra ở trên mạng giờ tan tầm ở đây là 6 giờ, nhưng Biên Khiếu Vũ là lãnh đạo, hẳn là sẽ tan tầm muộn hơn.

Toà nhà ánh kim huy hoàng, sảnh chờ sáng ngời, đâu đâu cũng là nhân viên mặc đồ công sở nghiêm trang, giày da giày cao gót, tay xách bao công văn, túi đựng máy tính, cho nên lúc này Túc Hàm ăn mặc một thân trang phục hưu nhàn, trong tay còn xách theo một hộp cơm giữ ấm liền có vẻ lạc loài.

Vừa bước vào đại sảnh, Túc Hàm đã bị một bảo vệ gọi lại.

“Em trai này, cậu tới sai chỗ phải không? Đây là tập đoàn Hoành Vũ, bệnh viện Nhân Dân số 1 nằm đối diện, cách một giao lộ.”

Túc Hàm cạn lời, vị bảo vệ này nhất định là nhìn hộp cơm cậu xách, cho rằng cậu định tới bệnh viện mang cơm cho người bệnh.

Không sai, tôi cũng mang cơm cho người khác, cơ mà không phải người bệnh.

Túc Hàm phun tào trong lòng, nhưng mặt ngoài lại cười rộ lên, thật dễ gần mà nói: “Chào anh chào anh, tôi đúng là tới công ty của các anh, tôi đưa cơm cho người khác.”

Nói xong, Túc Hàm còn giơ lên hộp cơm trong tay, làm chứng cho bản thân.

“Đưa cơm?” Bảo vệ tò mò, “Công ty có nhà ăn mà, không phải, giờ cũng sắp tan tầm, cậu còn đưa cơm cho ai? Cậu không có thẻ anh không thể cho cậu vào, cậu gọi điện thoại kêu người nhà xuống dưới lấy đi.”

“Tôi…… Người nhà tôi đang bận, tạm thời không xuống được, anh giai có thể cho tôi cầm hộp cơm gửi ở quầy tại đại sảnh không, sau đó người nhà tôi bận việc xong thì tự xuống dưới lấy?”

Túc Hàm nói xong, vô cùng đáng thương mà nhìn nhìn quầy tiếp tân bên trong đại sảnh cách mình khoảng hơn mấy trăm mét, sau đó chớp chớp mắt nhìn về phía bảo vệ.

“Việc này……”

Bảo vệ dường như cũng là một người rất trọng quy tắc, nhưng gương mặt của Túc Hàm trắng trẻo mềm mại, hơn nữa mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to sáng ngời thanh triệt, có loại cảm giác yếu ớt làm người ta rất khó từ chối.

“Cũng được, dù sao cậu không có thẻ cũng không dùng được thang máy, đi nhanh về nhanh đi!”

“Tốt quá, cảm ơn anh giai!” Túc Hàm cười tươi tắn, lấy từ túi quần ra hai viên kẹo sữa tự mình làm đưa cho bảo vệ, “Kẹo này không có đậu phộng, tất cả đều từ sữa bò, ăn ngon lại khỏe mạnh, anh giai ăn từ từ nhé.”

Nói xong, nhanh như chớp mà xách hộp cơm chạy vào.

Tới trước quầy, Túc Hàm tận dụng chiêu cũ, dùng mấy viên kẹo sữa thủ công lung lạc các tiểu cô nương, thuận lợi gửi hộp cơm của mình.

Sau khi ra cửa lớn của công ty Hoành Vũ, Túc Hàm mới lấy di động, đầu tiên là gọi hai lần điện thoại, ngay sau đó nhắn một tin gửi qua.

“Trần trợ lý, hôm nay tôi đi ngang công ty các anh, đem cá hồi rượu vang đỏ mới làm gửi ở quầy tiếp tân lầu một. Nếu Biên tiên sinh tăng ca quá muộn không có thời gian đi ăn cơm, làm phiền anh đi lấy một chút cho ngài ấy ăn. Còn nữa, túi giấy bên cạnh hộp cơm là kẹo sữa tôi tự tay làm, không chứa đường mía, tặng cho anh ăn.”

Gửi xong, Túc Hàm mới thong dong mà cất di động, đánh xe trở về nhà.

Liên tục hơn một tháng sau, Túc Hàm mỗi buổi chiều đều đi công ty Hoành Vũ đưa cơm cho Biên Khiếu Vũ.

Mỗi lần, cậu đều cố ý biến đổi phương pháp, dựa theo khẩu vị của Biên Khiếu Vũ được ghi trong hồ sơ để làm nhiều loại món ăn không giống nhau, hình thức cũng từ ban đầu một món biến thành hai món mặn một món canh.  Còn làm chút trang trí đáng yêu hoặc là đồ ngọt, đồ uống, dùng hộp cơm tinh xảo đóng gói đưa đi.

Có đôi khi hộp cơm không đủ dùng, một ngày Túc Hàm còn phải mua hai hộp cơm giữ ấm. Tiền trợ cấp mà hệ thống đưa cho cậu hầu như được dùng để mua hộp cơm, mua nguyên liệu nấu ăn cho Biên Khiếu Vũ.

Ban đầu, Trần Thăng còn gọi điện cho cậu, nói cậu không cần mỗi ngày đưa cơm phiền phức như vậy. Nhưng Túc Hàm mỗi lần đều hi hi ha ha đáp lời, ngày hôm sau nên đưa cơm thì vẫn đưa cơm, nên gửi tin nhắn nói Trần Thăng lấy cơm thì vẫn gửi tin nhắn.

Đến sau đó, điện thoại Trần Thăng không gọi, tin tức cũng không phản hồi nữa, làm Túc Hàm cũng không rõ đồ ăn mỗi ngày cậu vất vả làm ra, Biên Khiếu Vũ rốt cuộc có ăn qua một lần hay không.

Đến ngày thứ 36, Túc Hàm đi đến công ty Hoành Vũ để đưa cơm cho Biên Khiếu Vũ theo thường lệ.

Hơn một tháng liên tục nước chảy đá mòn, bảo vệ và quầy đều rất quen thuộc với Túc Hàm. Huống chi mỗi lần Túc Hàm tới, đều sẽ đem cho bọn họ món ngon tự tay cậu làm, từ cái gọi là ăn ké chột dạ, thái độ của bọn họ đối với Túc Hàm cũng từ lãnh đạm ban đầu chậm rãi thân thiện lên.

“Tiểu Túc, lại tới nữa à?” Bảo vệ nhiệt tình mà tiếp nhận bánh tart trứng Túc Hàm làm, mỉm cười mở cửa cho cậu.

“Đúng vậy, chú Tôn. Lần trước chú nói bé gái nhà chú thích ăn bánh tart trứng này, cháu liền làm nhiều một chút, lúc làm còn cho thêm ít mơ bé ấy thích ăn.”

“Ha ha, cảm ơn cháu nhé.”

Trò chuyện cùng chú Tôn bảo vệ vài câu, lúc này Túc Hàm mới xách hộp cơm đi tới quầy tiếp tân tại đại sảnh.

“Tiểu Linh, hôm nay mang cho em trà sữa không đường.” Túc Hàm đưa ly nước được chuẩn bị tinh xảo cho tiểu cô nương trước quầy.

“Ai nha, anh tới thì tới, không cần mang đồ ăn ngon cho em mỗi ngày đâu.” Tiểu Linh hi hi ha ha tiếp nhận đồ uống, làm nũng nói.

Túc Hàm cười cười, đem phần cơm hôm nay mang cho Biên Khiếu Vũ đặt ở bàn làm việc, giả bộ lơ đãng nói: “Đúng rồi, cơm ngày hôm qua anh đưa tới, có người xuống dưới lấy không?”

“Có chứ, vẫn là bí thư Trần mà.” Tiểu Linh gật gật đầu, ngay sau đó lại không nhịn được tò mò hóng chuyện, “Này, cơm anh làm rốt cuộc đưa cho ai thế? Bí thư Trần sao? Quan hệ của hai anh là gì? Anh là em trai của anh ấy sao?”

Túc Hàm tránh không nói, chỉ duy trì mỉm cười lễ phép.

Nhưng Tiểu Linh ở một bên lại càng nói càng hưng phấn, lôi kéo Túc Hàm hỏi liên tục.

Đúng lúc Túc Hàm chịu không nổi, muốn tìm cớ chuồn trước, đột nhiên thấy Tiểu Linh bất chợt ngừng câu chuyện, ngược lại nghiêm trang mà cúi chào ở hướng phía sau lưng cậu, sau đó cung cung kính kính mà mở miệng nói: “Chào trợ lý Trần ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro