Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 4: Quà sinh nhật

<Có yếu tố BDSM, cân nhắc trước khi đọc>

Vào sinh nhật Chiêm Thù Hạc, Thôi Dĩnh tặng một chiếc dương cầm, Ngụy Tử Việt tặng một chiếc mô tô, Triệu Khiết Nhuế tặng một khẩu súng tốt, chỉ có Phùng Nhiên ỷ vào tình bạn thân thiết mà có gan tặng cậu một phòng điều giáo.

Phòng điều giáo khá gần biệt thự Nam Sơn, đi bộ cũng chỉ mất mười phút, được sửa sang lại từ một gara để xe. Nhìn qua đúng là Phùng Nhiên đã tốn không ít công sức để tìm chuyên gia đến trang hoàng, ở trong có đầy đủ mọi thứ, nhiều đến mức khiến hai người hoa cả mắt. Mặt Chiêm Thù Hạc đen xì, nhìn xung quanh rồi mắng: "Phùng Nhiên đúng là làm loạn rồi."

Đương nhiên bọn họ đều biết mấy thứ này sẽ được dùng trên người ai. Ở ngoài Chiêm Thù Hạc hô phong hoán vũ, tàn nhẫn độc ác, thế nhưng ở trước mặt Thôi Dĩnh thì vẫn chỉ là một người yêu nghe lời ngoan ngoãn, không dám nổi nóng. Đây chắc chắn là ý đồ của bọn họ, bị Chiêm Thù Hạc bắt nạt quá nhiều nhưng không dám lên tiếng nên chỉ có thể nhân cơ hội này đánh lén cậu. Chỉ cần Thôi Dĩnh chịu chơi thì lửa này sẽ không cháy đến nhà mình, mạo hiểm một chút mà có thể xem Chiêm Thù Hạc ăn đau, đáng giá!

Thôi Dĩnh thật sự thấy khá thú vị, đi vào tùy ý cầm vài thứ lên xem, cười nói: "Thực ra tôi khá có hứng thú đấy."

Chiêm Thù Hạc đỏ mặt dậm dậm chân. Hành động này đặt lên người khác thì trông rất kỳ quái nhưng ở trên người Chiêm Thù Hạc thì lại có vẻ nghịch ngợm đáng yêu. Trời sinh cậu đã có gương mặt hiền lành vô hại lại trắng trẻo xinh đẹp như búp bê phương Tây, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Thôi Dĩnh đi tới vuốt ve cổ cậu, cúi đầu hỏi: "Thất gia có cho chơi không?"

"...Cho." Mảng đỏ đã lan đến cả cổ Chiêm Thù Hạc, dù đã qua nhiều năm nhưng cậu vẫn luôn ngượng ngùng mỗi khi Thôi Dĩnh tới gần, cứ như chưa từng nói chuyện yêu đương, "Đều nghe ngài mà."

Thôi Dĩnh cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế. Buổi sáng hắn tham dự một buổi đấu giá, chưa kịp thay quần áo đã đưa Chiêm Thù Hạc đến đây, bộ âu phục màu đen trên người càng làm hắn thêm quyến rũ. Thôi Dĩnh người cao chân dài, mặc âu phục vừa cao ráo lại đẹp trai, ngũ quan sắc bén luôn khiến người ta có cảm giác bị áp bức, cặp mắt đen láy sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc bên trong. Hắn cầm một cái vòng cổ lên rồi vẫy tay với Chiêm Thù Hạc: "Lại đây."

Chiêm Thù Hạc nghe lời nhanh chân đi tới, chưa nhận được mệnh lệnh tiếp theo thì hai chân đã quỳ xuống. Thôi Dĩnh cúi đầu nhìn cậu yên lặng quỳ trên mặt đất, đôi mắt to tròn cung kính nhìn mình đang mang vẻ vô cùng hưởng thụ khiến cho dục vọng ngược đãi và ham muốn chinh phục trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn, vậy mà hắn vẫn bình tĩnh dùng chân đang mang giày da nâng cằm cậu lên: "Vật nhỏ, cởi quần áo."

Chiêm Thù Hạc vừa quỳ vừa cởi quần áo. Gara bật máy sưởi nên cho dù có khỏa thân thì cũng không lạnh, Chiêm Thù Hạc ngoan ngoãn cúi đầu để Thôi Dĩnh giúp cậu đeo vòng cổ lên, đinh tán bằng kim loại trên đó khiến cổ cậu hơi đau. Thôi Dĩnh hơi dạng chân, ra lệnh: "Liếm cho tôi."

Lời nói càng thô tục càng làm Chiêm Thù Hạc cảm thấy hổ thẹn và hưng phấn. Nếu người khác dám nói chuyện với cậu thế này thì cỏ trên mộ đã mọc cao ba thước còn Thôi Dĩnh thì khác, dù bị hắn làm nhục và đối xử thế này nhưng Chiêm Thù Hạc lại cảm thấy vô cùng vui sướng và hưởng thụ. Tất cả suy nghĩ trong đầu cậu đều là Thôi gia mặc vest thật hấp dẫn, chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu cương lên. Thế là cậu duỗi tay cởi thắt lưng Thôi Dĩnh rồi kéo khóa xuống, nuốt thứ đang nửa mềm vào miệng.

Dù Thôi Dĩnh chưa cương nhưng kích cỡ vẫn không hề nhỏ, khi ở trong quần đều là một bọc căng phồng, lúc này lấy ra thì một tay cũng nắm không xuể. Chiêm Thù Hạc theo hắn nhiều năm nên giờ đã thuần thục hơn nhiều, đầu tiên là phun ra nuốt vào rồi mút đến quy đầu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm láp từ phần gốc đến lỗ niệu đạo, tiếp đến là ngậm mút tinh hoàn, cuối cùng thì cố gắng nuốt cả cây vào đến cuống họng. Chỉ lát sau Thôi Dĩnh đã cương cứng, dương vật sưng to hoàn toàn nhét đầy khoang miệng. Không biết có phải vì quá nỗ lực không mà khuôn miệng của Chiêm Thù Hạc đỏ bừng, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn càng thêm quyến rũ, bởi vì ướt đẫm nước miếng mà viền môi như dính ánh sáng, vô cùng đáng yêu.

Thôi Dĩnh đột nhiên cử động, Chiêm Thù Hạc không kịp đề phòng mà bị thọc đến tận cuống họng, vô thức định lùi ra sau nhưng gáy lại bị giữ lại. Cậu ho khan không ngừng, mặt đỏ bừng, lúc này Thôi Dĩnh mới rút ra, thấy cậu bị đâm đến mức chảy nước mắt cũng không hề tỏ ra thương tiếc, vung tay tát cậu: "Vô dụng."

Chiêm Thù Hạc tủi thân mím môi, cúi đầu tiếp tục mút mát dương vật hắn lấy lòng. Thôi Dĩnh đỡ dương vật đâm mạnh trong miệng cậu vài cái rồi mới buông tha, chỉ lên giường nói: "Nằm xuống đi."

Chiêm Thù Hạc bò lên giường, Thôi Dĩnh tóm lấy cổ tay cổ chân cậu lần lượt khóa ở bốn góc giường, vòng cổ cũng bị buộc xích lại khóa trên đầu giường. Cậu bị khống chế hoàn toàn, không thể chạy trốn cũng không thể động đậy, nằm trên giường giang rộng tay chân thành hình chữ đại (大), từng phần da thịt đều bại lộ dưới ánh đèn. Thôi Dĩnh lại cầm một món đồ nữa đến đeo lên miệng Chiêm Thù Hạc. Đó là một quả cầu nhỏ màu đen chỉ mở miệng mới có thể ngậm được, hai bên là dây da vòng ra sau buộc chặt ở sau đầu, không thể khép miệng lại càng không thể nói. Một gương mặt ngây thơ đến thế vậy mà lại mang những đạo cụ sắc tình, trần truồng bị trói trên giường mặc cho người sử dụng tựa như một thiên sứ sa đọa khiến người ta càng muốn vấy bẩn cậu.

Thôi Dĩnh lấy xuống một cái roi vừa mỏng vừa dài, không nói một lời liền vung tay quất. Roi xẹt qua không trung tạo thành một tiếng vút nhỏ, dứt khoát đánh lên người Chiêm Thù Hạc. Cậu rên rỉ đau đớn nhưng không thể mở miệng, nước miếng tích tụ chảy xuống làm khóa miệng ướt đẫm. Trên làn da trắng nõn hằn rõ vết roi đỏ hồng kéo dài từ vai trái đến đùi phải. Trong lòng Thôi Dĩnh biết rõ, trước đây vai trò của hắn là thẩm vấn những kẻ phản bội tổ chức, gần như mọi dụng cụ tra tấn hắn đều đã dùng qua, dù cầm trên tay cũng không thấy áp lực. Hắn biết rõ phải đánh vào nơi nào thì mới gây ra đau đớn, có để lại vết thương hay không, phải khống chế lực đánh thế nào, nơi nào thì không được đụng đến,... Roi của hắn đã dùng trên người sống cả trăm ngàn lần, nếu không thì hắn cũng không dám liều lĩnh mà đánh cậu như vậy.

Da thịt Chiêm Thù Hạc non mịn, cho dù trước kia đã từng chịu đủ loại thương tích nhưng sau khi leo lên đến vị trí này thì rất nhiều năm qua không ai có thể làm cậu tổn thương. Đã sắp quên đi mùi vị đau đớn vậy mà lúc này lại trải nghiệm rõ ràng như thế, tay chân cậu đều run rẩy nhưng phân thân lại dần dần ngẩng đầu.

"Đê tiện." Thôi Dĩnh cười nhạo, thấy cậu cương thì đánh tiếp roi thứ hai, "Bị đánh mà còn cương được, đúng là hèn hạ nhỉ?"

Chiêm Thù Hạc rưng rưng nhìn hắn, nước mắt ngập tràn khóe mi. Thôi Dĩnh vẫn không dừng tay mà đánh thêm bốn roi nữa, nhìn vết roi đỏ hồng che kín ngực cậu thì mới dừng lại. Hắn cởi khóa miệng ra, cầm một cái dương vật giả đè lên môi Chiêm Thù Hạc: "Liếm."

Chiêm Thù Hạc há miệng ngậm lấy. Dương vật giả kia được làm như thật, kích cỡ gần giống với Thôi Dĩnh, quy đầu hay gân xanh đều không thiếu, nhìn qua khiến người ta sợ hãi. Cậu liếm ướt thứ đó, ngoài miệng và trên cổ đều là nước miếng, khóe mắt đỏ hoe, thở hổn hển nhỏ giọng oán giận: "Chủ nhân thật hung dữ."

"Hung dữ?" Thôi Dĩnh không nhịn được cười, hơi bất đắc dĩ mà nhìn cậu. Hắn bóp gel bôi trơn bôi lên hậu huyệt của Chiêm Thù Hạc rồi vói hai ngón tay vào mở rộng, đột nhiên nói không đầu không đuôi, "Tôi thấy em nhắn tin cho Phùng Nhiên."

Chiêm Thù Hạc mở to mắt, mặt nhanh chóng đỏ lên. Cậu e dè liếc nhìn vẻ mặt Thôi Dĩnh rồi ngập ngừng hỏi: "Ngài, ngài biết hết rồi?"

"Với tính cách của Phùng Nhiên thì chắc chắn sẽ không nghĩ đến, cũng không có can đảm tặng cho em cái này." Thôi Dĩnh tách hai ngón tay dùng sức căng lỗ nhỏ ra, đút gel bôi trơn vào sâu bên trong cọ xát với thành ruột, "Còn muốn diễn với tôi nữa không hả bé cưng? Thích chơi gì thì cứ nói thẳng với tôi là được, còn tốn nhiều công sức như thế."

"Em xin lỗi." Chiêm Thù Hạc không đoán ra cảm xúc của hắn, nghĩ rằng hắn thật sự tức giận, sợ tới mức khóc lên rồi vội vàng xin lỗi, "Không phải em muốn lừa ngài... Là em muốn chơi thứ này cùng ngài nhưng lại ngượng ngùng không dám nói. Em bảo Phùng Nhiên chuẩn bị nơi này vì nghĩ rằng chắc ngài cũng sẽ thích. Em xin lỗi, em không nên nói dối, ngài đừng tức giận..."

"Khóc cái gì." Thôi Dĩnh khe khẽ thở dài, ngón tay có quy luật mà thọc vào rút ra, thấy lỗ nhỏ đã nới lỏng thì mới cầm dương vật giả chậm rãi đút vào, "Em muốn chơi thì tôi chơi với em, không muốn tôi biết thì tôi cũng giả vờ không biết, cuối cùng lại kêu tôi hung dữ, Chiêm Thù Hạc, em có lương tâm không?"

"Ngài hung dữ nhưng em rất thích." Chiêm Thù Hạc sợ hãi cực kỳ, vì để hắn không tức giận mà lời nào cũng dám nói, khóc thút thít nức nở tự trách bản thân, nước mắt đầy mặt trông vừa tủi thân vừa đáng thương, "Ngài đánh em mắng em thế nào cũng được, đừng giận em mà. Em là kỹ nữ, là đê tiện, là dâm đãng lại không biết xấu hổ, em chỉ muốn để ngài làm..."

Nói xong cậu còn khóc dữ hơn, tầm nhìn bị nước mắt che kín chẳng nhìn rõ được gì. Thôi Dĩnh thấy cậu khóc như vậy thì lấy đâu ra tâm trạng trách móc, cúi đầu hôn hôn môi cậu, vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu vừa dỗ dành: "Được rồi, đâu có giận em đâu." Hắn muốn dỗ Chiêm Thù Hạc vui vẻ, cố ý nhướn mày cười hỏi, "Không trách tôi hung dữ nữa chứ?"

"Không." Chiêm Thù Hạc liên tục lắc đầu, há miệng để đầu lưỡi Thôi Dĩnh luồn vào, nói nhỏ, "Em thích ngài hung dữ."

Thôi Dĩnh thấy cậu bình tĩnh rồi thì mới cầm dương vậy giả đâm vào rút ra. Chiêm Thù Hạc chưa từng thử loại đồ chơi bằng cao su này, nó không giống với dương vật của con người, cứng hơn còn hơi hơi rung động. Hậu huyệt cậu ngậm đầy gel bôi trơn, lúc ra vào phát ra tiếng nước ọc ọc, cơ thể Chiêm Thù Hạc căng lên, cố gắng mở ra lỗ thịt để tiếp nhận vật cứng thô dài kia. Thôi Dĩnh thấy có thể ra vào thuận lợi rồi thì rút nó ra ném xuống đất, mở hết khóa ở cổ tay cổ chân cậu chỉ để lại vòng cổ và xích sắt rồi nắm chặt dây xích trong tay. Hắn nâng nâng cằm ra hiệu: "Bò cho tốt."

Chiêm Thù Hạc vội vàng trở mình, hạ thấp eo nhếch cao mông giống như chó con quỳ rạp trên giường. Thôi Dĩnh nắm dương vật cương cứng thọc vào mạnh mẽ va chạm, Chiêm Thù Hạc vô thức cúi đầu nhưng lại bị kéo lại —— đầu kia dây xích bị Thôi Dĩnh nắm chặt trong tay, hắn kéo mạnh hơn ép Chiêm Thù Hạc phải ngửa đầu về sau. Chiêm Thù Hạc chống hai tay xuống giường, bị ép ngửa đầu thừa nhận công kích phía sau, từng cú dập hung ác đều không thể trốn tránh. Cậu không ngừng rên rỉ, dây xích va chạm vang lên chuỗi tiếng leng keng, lỗ thịt bị đâm phát ra tiếng nước phụt phụt, thỉnh thoảng còn có tiếng đánh mông vang vọng, tất cả hợp lại tạo nên bữa tiệc âm thanh vô cùng dâm loạn.

Nói cậu giống chó cũng không đúng, cậu còn kém hơn thế, lúc bị chịch còn không dám nhúc nhích, cổ bị khóa lại mặc cho người khác điều khiển. Cậu giống như một món hàng cao quý nhưng lại bị dán nhãn rẻ tiền, bị ném vào bãi rác, bị người khác nhặt về rồi tùy ý chơi đùa dẫm đạp. Chiêm Thù Hạc quay cuồng trong cơn mê loạn thì đột nhiên bị kéo ngồi dậy, cảm nhận được nụ hôn của Thôi Dĩnh bên sườn mặt, nóng bỏng, ẩm ướt, đong đầy tình yêu. Khi Thôi Dĩnh làm tình với cậu luôn thô bạo tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ tự chủ điềm tĩnh lúc bình thường, mặt tối của hắn hiển lộ trọn vẹn trước mắt cậu, dù bị đối xử thô bạo nhưng Chiêm Thù Hạc lại cảm thấy hạnh phúc.

Đây mới là Thôi Dĩnh thật sự, chỉ có cậu được thấy.

Hồi lâu sau Thôi Dĩnh mới bắn trong cơ thể cậu, lại ấn đầu Chiêm Thù Hạc bắt cậu liếm sạch sẽ dương vật. Chiêm Thù Hạc tỉ mỉ liếm láp, không cầm lòng được mà in một nụ hôn thành kính lên dương vật dữ tợn vẫn còn hơi cương. Thôi Dĩnh ôm eo cậu hôn môi, cắn một miếng lên chóp mũi cậu thầm thì: "Có thời gian thì lại đến đây."

Chiêm Thù Hạc cười ngọt ngào, ỷ lại dụi đầu vào vai hắn, mềm mại đáp: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro