Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi là một chiếc cốc. Không phải cốc thường đâu, mà là cốc đôi đấy nhé. Bạn biết cốc đôi là gì không? Là hai chiếc cốc làm thành một đôi đấy (giải thích như vậy thì thà rằng đừng giải thích còn hơn). Tôi và bạn tôi đều được sơn màu xanh da trời nhạt rất dễ thương. Chúng tôi được đóng gói lại trong một cái hộp, sau đó được đưa vào siêu thị và nằm yên trên giá đợi chủ nhân của mình.
   Chúng tôi phải đợi khá lâu ở đó. Mấy người bạn khác của chúng tôi đều có màu hồng hay vàng thì rất bán chạy. Các cô gái (những người thường hay đi siêu thị nhất) khi nhìn thấy họ đều kêu lên: "Ô, dễ thương chưa kìa!Mình sẽ mua cho mình và anh í một đôi." Hừm, tụi tôi cũng dễ thương mà. Sao không mua tụi tôi cơ chứ? Nghe mấy người quản lý nói màu xanh không được ưa chuộng cho lắm, có lẽ là vì màu lạnh, lại là màu thường dùng cho nam giới nhiều hơn. Bạn tôi thấy vậy buồn lắm. Tôi phải an ủi cậu ấy: "Không sao đâu, đừng lo mà. Chắc chắn vẫn có người thích tụi mình chứ." Nói vậy thôi chứ tôi cũng lo lắm, giả sử mãi mà không có ai mua thì tụi tôi sẽ bị đem vào kho mất.
  Một buổi tối muộn, siêu thị sắp đóng cửa, bọn tôi nằm dài trên giá hàng và đợi tới giờ đi ngủ. Bỗng một bàn tay thon mảnh chạm vào cái hộp đựng, hai đứa bọn tôi đề giật thót mình. Trái với dự đoán, người vừa nhấc chúng tôi xuống là một cậu con trai. Cậu ngắm nghía bọn tôi với vẻ hài lòng. Tôi khấp khởi mong cậu sẽ mua chúng tôi. Lúc ấy, một cậu con trai khác tới phía sau cậu nhắc:
  "Muộn rồi đấy. Về thôi không siêu thị đóng cửa bây giờ."
Cậu cười rạng rỡ, đưa cái hộp có chứa chúng tôi cho cậu con trai kia xem:
  "Xem này, hay không?Mình mua một đôi nhé."
  "Trời! Sao em trẻ con quá vậy?" - Cậu trai kia vừa nói vừa cười nhưng rốt cuộc cũng cầm lấy cái hộp và bỏ vào giỏ hàng. Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì chúng tôi cũng không phải kết thúc cuộc đời mình trong nhà kho tăm tối, bẩn thỉu.
  Hai cậu mang chúng tôi về nhà. Bởi vì họ chỉ gọi nhau là "anh...anh", "em...em" nên tôi đành gọi cậu đã lấy chúng tôi từ trên giá xuống là Tóc Nâu (còn mắt cậu ấy màu xanh nhạt, giống như màu của chúng tôi ấy. Có lẽ vì thế mà cậu chọn mua chúng tôi chăng?!). Tóc Nâu mang chúng tôi về, liền lấy ra lau rửa rất sạch sẽ. Tôi cứ tưởng các cậu ấy mua chúng tôi để làm quà tặng, nhưng Tóc Nâu lại xếp bọn tôi vào một cái khay để trên bàn. Thế là chúng tôi bắt đầu một cuộc đời mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro