Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ lục chương

Nhạc Tại Vân vẫn còn là chim non chưa từng trải qua cái gọi là tình ái, hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ ngợi linh tinh này nọ...Nhưng tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, làm sao chịu được một Mộc Lăng đùa giỡn như vậy, thoáng chốc mặt đỏ bừng.

Mộc Lăng thấy tiểu hài tử vẫn còn là một tiểu ngốc tử, có hứng thú, liền tìm cách chọc ghẹo hắn, tựa trong lòng hắn nói: "Lạnh quá đi."

Nhạc Tại Vân chân tay luống cuống, ngây ngẩn hỏi: "Lạnh...Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

Nhạc Tại Đình cũng đứng ngốc bên cạnh, chẳng lẽ Mộc Lăng thực sự không biết võ công, nhìn lại hắn, y phục ướt đẫm dán trên người, tóc cũng ướt, giầy có lẽ đã rơi mất một chiếc dưới sông, để lộ bàn chân trần.

Tần Vọng Thiên từ xa đã thấy Mộc Lăng đang trêu chọc hai huynh đệ kia, mà Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đều ngây ngốc cứng ngắt, không biết làm sao cho phải. Nhìn không nổi nữa, Tần Vọng Thiên đi đến, gọi: "Thiếu gia..."

Mộc Lăng bị Nhạc Tại Vân ôm vốn có chút khó chịu, thầm nói tiểu sắc lang này sao còn chưa buông. Thấy Tần Vọng Thiên đến, liền dốc sức gọi: "Vọng Vọng, ta bị người ta đẩy xuống sông đó~"

Tần Vọng Thiên vừa nghe hai chữ "Vọng Vọng" đã trực tiếp muốn đem Mộc Lăng ném xuống sông lần nữa.

Nhạc Tại Đình cũng có chút xấu hổ, nếu như Mộc Lăng thực sự không có võ công, vậy vừa nãy thiếu chút nữa lấy mạng của hắn rồi, liền nói nhanh: "Là Tại Đình lỗ mãng, hại tiên sinh sợ hãi."

Mộc Lăng gật đầu: "Đúng vậy, bị kinh hách rất lớn." Vừa nói vừa ôm Tần Vọng Thiên: "Vọng Vọng, bế ta trở về thay quần áo."

Tần Vọng Thiên thật sự là cực kì muốn đẩy Mộc Lăng xuống sông cho hắn uống no nước, nhưng bất đắc dĩ phải lấy đại cục làm trọng, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là ôm Mộc Lăng đi nhanh về biệt viện.

.

.

Hai người đi, Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân cũng không còn tâm tư đánh tiếp, hai người nhìn theo hướng Mộc Lăng rời đi, Nhạc Tại Vân hỏi: "Người đó... Là ai?"

Nhạc Tại Đình nhìn hắn một cái, nói: "Hắn tên Lâm Bách Tuế"

"Lâm Bách Tuế?", Nhạc Tại Vân có chút không tiếp thu được, lẩm bẩm: "Một người tuấn tú như vậy, sao lại có cái tên như thế?". Suy nghĩ một chút, lại hỏi Nhạc Tại Đình: "Hắn có vẻ không có võ công, sao lại ở trong Nhạc gia trại?"

Nhạc Tại Đình thở dài, nói: "Hắn là ân nhân cứu mạng Thu Linh, ta mời hắn lên núi chiêu đãi vài ngày."

Nhạc Tại Vân gật đầu, nhặt thanh kiếm khi nãy vứt trên mặt đất lên, nói với Nhạc Tại Đình: "Ta đã mời Giang Nam bát đại thần y, ba ngày sau bọn họ sẽ đến, ta muốn để bọn họ kiểm tra thi thể phụ thân."

"Tùy ngươi.", Nhạc Tại Đình đảo đảo đầu: "Nếu như khám nghiệm tử thi không có vấn đề, ngươi sẽ không có ý kiến nữa chứ?"

"Ngươi hy vọng hão huyền.", Nhạc Tại Vân tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói: "Đến đại lễ nhậm chức, ta sẽ ở trước mặt thiên hạ quần hùng đấu với ngươi một trận, nếu như ta thắng, ngươi lập tức thoái vị đi, ngươi không xứng chủ trì Nhạc gia trại". Nói xong liền xoay người đi.

Nhạc Tại Đình nhìn theo Nhạc Tại Vân đi xa, lắc đầu cười nhạt: "Miệng còn hôi sữa lại không biết tự lượng sức."

...

.

.

Tần Vọng Thiên bế Mộc Lăng trở về phòng, trực tiếp đem người vứt lên giường.

"Ai u...", Mộc Lăng xoa xoa thắt lưng bị ván giường đụng đau, trừng mắt nhìn Tần Vọng Thiên quát: "Ngươi không nhẹ tay được sao?"

Tần Vọng Thiên cau mày nhìn hắn: "Ngươi có vấn đề gì không, ngươi có biết ngươi là một nam nhân hay không?"

Mộc Lăng chớp mắt, không quan tâm nhún nhún vai: "Ta biết chứ, nếu không đã mặc váy đi trên phố rồi."

"A...", Tần Vọng Thiên hít một hơi: "Vậy ngươi khi nãy là bộ dáng gì?! Đầu hoài tống bão sao?"[tự gieo mình cho ôm, ý nói khiêu khích, gợi tình]

Mộc Lăng nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười hì hì nói: "A, tiểu Vọng Vọng ngươi ghen!"

"Ngươi...", Tần Vọng Thiên khẽ cắn môi, cười nhạt: "Bất quá, Hắc Vân bảo dường như có truyền thống này, Tư Đồ bang chủ thành thân cùng một nam nhân, chuyện của phó bang chủ Tương Thanh cùng Hoàng thượng mọi người đều biết. Nói trắng ra là, đều không bình thường..."

Tần Vọng Thiên còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác một trận sát khí đập vào mặt, còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy Mộc Lăng xuất hiện trước mắt hắn, mắt đầy sát ý cùng sắc mặt biểu tình băng lãnh hắn chưa từng thấy qua.

Còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trên áp lực cổ siết chặt, bị Mộc Lăng nắm chặt ghim trên tường, "Oanh" một tiếng, Tần Vọng Thiên cả người gần như khảm vào trong tường, trên tường nứt ra một đường, có chút choáng váng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bản thân vậy mà không còn chút lực, hơn nữa ngay cả động tác của Mộc Lăng cũng không thấy rõ.

Biểu tình cợt nhả trên mặt Mộc Lăng hoàn toàn biến mất, mắt phượng tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm Tần Vọng Thiên thấp giọng nói: "Ta nói ngươi biết, nói ta thì không sao nhưng dám nói huynh đệ của ta, ta bắt hắn chết không yên."

Tần Vọng Thiên cũng biết mình đã nói quá lời, nhẹ nhàng gật đầu.

Mộc Lăng rút tay lại, trong một thoáng, bầu không khí có chút ngượng ngạo... Ngay lúc đó, có người gõ cửa: "Lâm tiên sinh, nhị thiếu gia bảo chúng ta đưa nước tắm tới."

Mộc Lăng nhấc tay áo, cửa bị đóng chặt lập tức mở ra, bọn hạ nhân bưng bồn nước nóng tiến vào, còn có người đặt một chén canh lên bàn, nói: "Lâm thiếu gia, đây là trà nhân sâm mạt trân châu, là thiếu gia bảo đưa tới cho ngài áp kinh."[mời ăn uống để an ủi người bị sợ hãi]

"Để xuống đi", Mộc Lăng gật đầu.

Mấy kẻ hạ nhân chuẩn bị xong bồn tắm thì lui xuống, Tần Vọng Thiên cảm giác có chút không vui, "Ngươi thong thả tắm.", nói xong, đẩy cửa ra sân đợi.

Mộc Lăng khe khẽ thở dài, đi tới bên cạnh bàn rót một chén trà nhân sâm uống thử... Chậc, vị không tồi.

Tần Vọng Thiên ngồi xuống bậc thang ngoài cửa, trong đầu có chút loạn, Mộc Lăng vừa nãy, cùng với Mộc Lăng kéo mình muốn bế, còn có một Mộc Lăng mặt dày lên núi hết ăn lại uống... Đâu mới thật sự là hắn?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng nước rì rào, Mộc Lăng chắc là đã bắt đầu tắm rồi, vươn tay sờ sờ lên cổ, Tần Vọng Thiên thật không hiểu nổi, dáng vẻ Mộc Lăng rất gầy yếu, làm sao có được nội lực cao như vậy, còn hắn lại...

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe trong phòng truyền đến tiếng hát rống như thú gầm: "Tắm~ tắm~ tắm tắm~~~", cực kì khó nghe, chim chóc kinh hách bay tán loạn.

Tần Vọng Thiên vô lực đỡ trán tự nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, bản chất người này vốn là không bình thường mà."

Nhạc Tại Đình vừa đi tới cửa viện cũng nghe được tiếng ca kinh thiên động địa, dở khóc dở cười nhìn Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên thấy Nhạc Tại Đình cầm một bộ y phục, liền đứng dậy đi ra đón.

"Ha hả, thấy Lâm tiên sinh có tinh thần như thế, ta cũng yên tâm rồi". Nhạc Tại Đình đưa y phục trên tay cho Tần Vọng Thiên, nói: "Vừa rồi làm ướt y phục Lâm tiên sinh, đây xem như chuộc lỗi, đúng rồi, tối nay ở sân trước sẽ có tiệc cho giang hồ quần hùng tham dự, đến lúc đó, Lâm tiên sinh nhất định phải đến"

Tần Vọng Thiên tiếp nhận y phục, gật đầu: "Được, ta sẽ chuyển lời tới thiếu gia."

Nhạc Tại Đình cười cười, xoay người đi.

.

.

Tiễn người xong, Tần Vọng Thiên nghe tiếng ca cùng tiếng nước bên trong đều ngừng, nghĩ có lẽ Mộc Lăng cũng tắm xong rồi, liền đẩy cửa đi vào, định đem y phục đưa cho Mộc Lăng, chỉ là vừa đẩy cửa ra...

Thì thấy Mộc Lăng đã tắm xong, đứng trong bồn tắm lau người, đưa lưng về phía cửa. Tần Vọng Thiên sững sờ đứng tại chỗ, dải tóc đen ướt đẫm của Mộc Lăng trải trên lưng, thân thể trắng tuyết trơn bóng đứng trong nước, chết người là sợi tóc chỉ che đến lưng, thắt lưng cực nhỏ cùng cái mông xinh xắn đều lộ ra bên ngoài, Tần Vọng Thiên đột nhiên xông vào, nhìn rõ rõ ràng ràng, hai mắt rất không chịu thua kém nhìn chằm chằm cái mông nhỏ vểnh vểnh của Mộc Lăng...Người này, sao tắm cũng không che bình phong?

Mộc Lăng quay đầu lại, thấy Tần Vọng Thiên hiên ngang nhìn mình chằm chằm, lập tức trốn trở lại trong nước ngửa mặt lên trời hô to một tiếng: "Á... Sắc lang!"

Tần Vọng Thiên mất một lúc mới hiểu được tiếng "Sắc lang" là Mộc Lăng mắng mình, vừa định biện hộ vài câu, một bộ quần áo ướt sũng đã đập đến trên mặt.

...

.
.


Mộc Lăng tắm rửa xong, để áp chế kinh hãi bị rớt sông cùng với kinh hãi bị Tần Vọng Thiên nhìn lén, đòi một nồi canh yến ngân nhĩ, ăn cùng với trà nhân sâm mạt trân châu. Vui sướng đắc ý ăn xong canh bổ thì bò lên trên giường ôm chăn ngủ bù, vẫn đều là mặc áo ngắn bạch sắc, y phục Nhạc Tại Đình đưa tới vẫn để trên bàn chưa đụng đến. Tần Vọng Thiên đang định nói cho Mộc Lăng đêm nay Nhạc Tại Đình thiết yến mời hắn đi, Mộc Lăng đã ôm gối vùi đầu ngủ mất.

Một giấc ngủ thẳng đến lúc lên đèn Mộc Lăng mới tỉnh lại, mà bọn hạ nhân cũng đến mời, nói phía trước đã bày tiệc rượu rồi, thỉnh Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đến dự.

"Có yến hội ăn sao?", Mộc Lăng sờ sờ bụng đứng lên: "Ưm, hình như là có chút đói bụng". Nói xong cầm bộ y phục trên bàn thay. Thay y phục còn cố ý bò lên giường, buông màn giường che kín lại, không quên trừng mắt với Tần Vọng Thiên nói một câu: "Sắc lang!"

Tần Vọng Thiên không nói gì, trong lòng tàn bạo mắng: "Gọi lão tử sắc lang lần nữa, có tin ngày nào đó lão tử thật sự 'sắc' ngươi không?!" [ câu này là ý gì a~]

Thay xong y phục đi ra, Mộc Lăng nhìn nhìn một chút, tiểu tử Nhạc Tại Đình này cũng thật tinh mắt, chọn một bộ y phục thuần trắng, ngoại sam bằng sa mỏng vàng nhạt, bên hông là một cái đai lưng viền tơ vàng, rất phù hợp phong cách của hắn. Mộc Lăng mặc vào tựa như một thiếu gia nhà giàu, rất hợp với hình tượng da mặt thật dày hết ăn lại nằm.

"Đi thôi.", Tần Vọng Thiên cũng không nói thêm cái gì, phòng tránh lại bị Mộc Lăng trêu chọc.

"Chờ một chút", Mộc Lăng gọi hắn lại, chỉ vào ghế bên cạnh bàn, bĩu bĩu môi: "Tới đó ngồi xuống"

Tần Vọng Thiên đi qua ngồi xuống, Mộc Lăng lấy từ trong hòm thuốc ra một bình gốm, đi tới bên cạnh hắn.

"Ngẩng mặt lên", Mộc Lăng vừa nói, vừa mở bình, vươn một ngón tay thon dài, móc ra một khối cao trắng dính dính.

"Này... Cái gì?", Tần Vọng Thiên không giải thích được ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng.

"Ngươi làm Bán diện Tu la cũng coi như có danh tiếng", Mộc Lăng bất đắc dĩ nhĩn Tần Vọng Thiên: "Khó đảm bảo không ai nhận ra ngươi". Nói xong, đặt bình sứ lên bàn, tay trái nâng cằm Tần Vọng Thiên, nhẹ nhàng cố định, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng bôi thuốc cao lên nửa bên mặt bị bỏng của Tần Vọng Thiên.

Cảm giác lạnh lạnh làm Tần Vọng Thiên thả lỏng xuống, trong lòng thầm nghĩ thần kì, nửa bên mặt thụ thương này là không thể đụng vào, vừa chạm nhẹ sẽ đau, cũng không biết vì sao. Thế nhưng ngày hôm nayngón tay Mộc Lăng nhẹ nhàng xoa, không chỉ không đau, còn có cảm giác rất thoải mái.

"Thoải mái sao?", Mộc Lăng thấy sắc mặt Vọng Thiên liền cười hề hề nói: "Đây là thuốc ta đặc chế, không chỉ có thể khiến mặt của ngươi đầy đặn lại, còn có thể trị thương."

Tần Vọng Thiên một chữ cũng không nghe vào, hắn nhìn chăm chú ngón tay Mộc Lăng, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, lòng bàn tay hơi lạnh, chạm vào vùng da nóng rực, thật thoải mái.

Đệ thất chương

Bôi thuốc xong, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đi ra, đến tiền viện tham gia yến hội võ lâm quần hùng.

Mộc Lăng vẫn phe phẩy quạt ngà cổ, lắc lư đi phía trước, mắt đã thấy được tiền viện, bên tai cũng đã nghe được tiếng xôn xao từ bên trong.
"Này", Tần Vọng Thiên đột nhiên gọi Mộc Lăng.

Mộc Lăng liếc nhìn hắn: "Này cái gì mà này? Phải gọi thiếu gia."

Tần Vọng Thiên khinh khỉnh liếc mắt, hỏi: "Ngươi cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy, có thể có người nhận ra ngươi không?"

"Chắc là không có đâu.", Mộc Lăng sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: "Trừ khi hắn mời cả người của Hắc Vân Bảo, nếu không chắc là không ai nhận ra ta đâu."

"Hắc Vân Bảo?", Tần Vọng Thiên giật mình: "Tư Đồ cũng tới?"

"A phi.", Mộc Lăng bĩu môi: "Chỉ một Nhạc gia trại mà đòi mời Tư Đồ, vả lại, Tư Đồ khẳng định tinh trùng thượng não rồi, làm gì có thời gian quản bang vụ."

Tư Đồ tại Hắc Vân bảo hắt xì một cái thật lớn, Tiểu Hoàng ở bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy? Cảm lạnh rồi?"

"Nói không chừng là tên vương bát đản ăn no không có việc gì làm đang mắng ta.", Tư Đồ dụi dụi mũi, xoay người đè Tiểu Hoàng lại: "Tiên Tiên, chúng ta tiếp tục." [><]

Mộc Lăng vừa mới dứt lời, cũng hắt xì một cái thật to.

"Tiên sinh thật sự vì khi nãy rơi xuống nước mà cảm lạnh rồi sao?", Nhạc Tại Đình đi từ cửa tò vò tới, trên mặt có chút lo lắng: "Chắc là bệnh rồi, ta mời đại phu bắt mạch cho ngươi được không?"

Mộc Lăng dụi dụi mũi, cười hì hì nói: "Không cần không cần, có lẽ là có người đang mắng ta."

"Ha hả, tiên sinh không nên xem nhẹ." Nhạc Tại Đình cười nói: "Vừa vặn ta đã mời thiên hạ đệ nhất thần y, Mộc Lăng của Hắc Vân Bảo đến, có thể xem bệnh cho tiên sinh."

"Khụ khụ...", Mộc Lăng bị sặc nước bọt, không thể tin nổi mở to hai mắt hỏi Nhạc Tại Đình: "Ngươi mời ai đến?"

"A, là Mộc Lăng của Hắc Vân Bảo, Mộc thần y, hắn còn đồng ý giúp khám nghiệm tử thi của gia phụ." Nhạc Tại Đình cười ha hả nói.

"Nương a...", Mộc Lăng giậm chân chuẩn bị chửi đổng, Tần Vọng Thiên ở phía sau liền túm hắn một cái.

Mộc Lăng quay đầu lại, thấy Tần Vọng Thiên trừng hắn 'ngươi cẩn thận bị lộ'.

Mộc Lăng nghiến răng nghiến lợi đem "Tam tự kinh" chuẩn bị mắng ra nuốt trở lại trong bụng: "Vậy, thiên hạ đệ nhất thần y sao, ta nhất định phải đi chiêm ngưỡng một chút."

"Ha hả..." Nhạc Tại Đình cũng không rõ tại sao Mộc Lăng đột nhiên nhe răng trợn mắt, hình dạng thoạt nhìn, nói thế nào đây... có một chút dữ tợn: "Mời đến tiền viện." Nói xong thì đi trước dẫn đường.

Mộc Lăng xăn tay áo, đi theo sau Nhạc Tại Đình, chuẩn bị cùng tên giả mạo mình đánh một trận, bị Tần Vọng Thiên kéo một cái: "Đại cục làm trọng."

Mộc Lăng nhíu mày một cái, một cước đá văng Tần Vọng Thiên: "Cút ngay cái đại cục, lão tử phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất!" Nói xong, căm giận đi ra.

Tần Vọng Thiên nhìn dấu giày in rõ ràng trên vạt áo, nghiến răng, họ Mộc kia, ngươi chờ xem lão tử.

.

.

Mọi người vào tiền viện, Nhạc Tại Đình xuất hiện khiến cho không ít người chú ý, giang hồ quần hùng đều đứng lên hành lễ cùng chúc mừng hắn, Nhạc Tại Đình đáp lễ từng người, dáng vẻ rất chính chắn, Tần Vọng Thiên cười nhạt, ngụy quân tử.

Mộc Lăng thì lại hung hăng quan sát xung quanh, muốn tìm tên giả mạo bại hoại, thế nhưng ở đây đầy người, làm sao biết là ai.

"Lâm tiên sinh?"

"Lâm tiên sinh?"

Có người bên cạnh nhỏ giọng gọi Mộc Lăng.
Mộc Lăng mắng thầm tên bên cạnh gọi cái gì, phiền chết . Vừa định xoay người đi nơi khác, liền cảm giác Tần Vọng Thiên túm hắn, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"

Tần Vọng Thiên nỗ lực ra dấu chỉ hắn nhìn sang bên cạnh: "Có người gọi ngươi."

"Người hắn gọi là Lâm tiên... A...", Mộc Lăng nói còn chưa dứt lời, bị Tần Vọng Thiên hung hăng nắm một cái, Mộc Lăng hoảng hồn kêu lên, lúc này mới phản ứng lại, mình chính là Lâm Bách Tuế. Xoay người lại nhìn, thấy một người tuổi còn trẻ, một thân trường sam xanh thẫm, nhân mô cẩu dạng.

.
"Ngươi là ai?", Mộc Lăng hỏi.

"A...", thanh niên bị Mộc Lăng hỏi xong mặt đỏ lên nói: "Vừa rồi là ta lỗ mãng, Lâm tiên sinh đừng tức giận."

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tần Vọng Thiên, như là hỏi 'tiểu tử này là ai?'

Tần Vọng Thiên quả thật cũng bị Mộc Lăng làm cho tức chết rồi, vội nói: "Nhạc công tử không cần đa lễ, thiếu gia nhà ta còn phải cảm tạ ngươi đã xuống nước cứu hắn."

"À...", Mộc Lăng bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải là Nhạc Tại Vân vừa giao thủ với Nhạc Tại Đình sao.
"Không dám", Nhạc Tại Vân gật đầu với Tần Vọng Thiên, xoay mặt nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng cầm cây quạt phẩy phẩy, quan sát Nhạc Tại Vân một chút, đảo tròng mắt, trong lòng chợt nghĩ ra một kế, nói: "Thì ra là Nhạc công tử sao, khụ khụ."

"Lâm tiên sinh bị bệnh thật rồi?", Nhạc Tại Vân có chút lo lắng.

Mộc Lăng gật đầu, yếu ớt nói: "Ta từ nhỏ đã có bệnh dữ, đại phu đều nói ta sống không tới hai mươi tuổi, cho nên phụ mẫu mới đặt tên cho ta như thế."

"A...", Nhạc Tại Vân hít một hơi, thực sự là rất điềm đạm đáng yêu.

Mộc Lăng vừa nói vừa bắt chéo tay sau lưng, trong lòng niệm, mệnh xấu là Lâm Bách Tuế, lão tử thì phải sống đến một trăm tuổi, a không đúng, chín mươi chín tuổi!

"Vậy... Hiện tại tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?", Nhạc Tại Vân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hỏi tiếp.
"Ai..." Mộc Lăng khoát khoát tay: "Ta nhiều lần trải qua gian khổ, đi khắp nơi tầm dược, rốt cuộc sống được lâu hơn một chút, thế nhưng, cũng là ngày ngày lo lắng mệnh mình không còn bao lâu nữa."

"Tiên sinh thật khổ cực.", Nhạc Tại Vân cũng vì Mộc Lăng mà khổ sở.

Tần Vọng Thiên vừa nghe đã biết Mộc Lăng lại muốn chỉnh người, đồng cảm nhìn Nhạc Tại Vân.

"Đúng rồi.", Mộc Lăng bắt đầu chuyển chủ đề, cười hì hì nói với Nhạc Tại Vân: "Nhạc công tử, nghe nói yến hội lần này, có mời thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng tới?"

"Đúng vậy", Nhạc Tại Vân gật đầu: "Nghe nói là nhị ca mời tới để khám nghiệm tử thi cho phụ thân."

"Ô thật không? Thuận tiện nhờ hắn giúp ta xem bệnh được không?", Mộc Lăng vừa hỏi vừa tìm người, nói thầm tên mạo danh đáng chết kia rốt cuộc ở nơi nào?

Vừa mới hỏi xong, chợt nghe bên cạnh đột nhiên có người nói: "Đây là vinh hạnh của tại hạ."

Mộc Lăng xoay mặt, liền thấy một người cao hơn mình nửa cái đầu, một nam tử anh tuấn mặc trường sam lam sắc đứng bên cạnh, miệng cười.

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chợt nghe Nhạc Tại Đình đi đến nói: "Mộc thần y, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Lâm Bách Tuế, Lâm tiên sinh, vị này là Thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng."

Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn nhìn... Ngây ngẩn cả người.

Hắn trước kia cho rằng người làm chuyện giả danh người khác nhất định là thứ đinh ba tấc hèn mọn khó nhìn cộng thêm rất không có phẩm chất, thế nhưng... Người trước mắt ko chỉ thân hình cao lớn, anh tuấn bất phàm khí phái nho nhã cộng thêm phong cách ăn mặc hoa lệ, hơn nữa lời nói cử chỉ cũng bất phàm.

Thấy Mộc Lăng giương miệng phát ngốc ra, Mộc Lăng giả mỉm cười, chỉ vào bàn bên cạnh nói: "Lâm tiên sinh đến đó ngồi xuống đi, tại hạ bắt mạch cho ngài." Nói xong liền dẫn đầu đi đến bàn.

Mộc Lăng sững sờ tại chỗ, cảm giác Tần Vọng Thiên ở phía sau vỗ hắn một cái, quay đầu lại: "Cái gì?"

Tần Vọng Thiên đi đến, dùng thanh âm cực thấp nói: "Ta nghĩ, ngươi tính toán đổi tên đi."

Mộc Lăng híp mắt liếc hắn: "Tại sao?"

"Ngươi không cảm thấy sao?" Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng giả đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống: "So với ngươi thì hắn còn giống Mộc Lăng hơn, không tin ngươi thử hỏi người khác."

Mộc Lăng tức giận nghiến răng.

Có thù không báo không là quân tử, Mộc Lăng trong bụng nghĩ một nghìn một vạn loại phương pháp chỉnh chết người kia, oán hận đi qua, ngồi xuống đối diện Mộc Lăng giả, trừng mắt.

Mộc Lăng giả cười ha ha hai tiếng, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Lâm hiền đệ để tay lên, ta bắt mạch cho ngươi."

Mộc Lăng ở trong lòng rầm rì niệm: "Ai là hiền đệ của ngươi, ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu.", nhưng vẫn vươn tay, để lên mặt bàn.

Mộc Lăng giả đưa tay bắt mạch, ba đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lại cổ tay Mộc Lăng, kì quái chính là, tay hắn không đặt ngay trên mạch của Mộc Lăng, mà là chậm rãi đảo qua bàn tay, sau đó mới dừng lại trên mạch. Tuy rằng nhìn thoáng qua thì chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng cảm giác được một tia mờ ám. Mộc Lăng thầm buồn bực... Tiểu tử này ăn đậu hũ ta?
Mộc Lăng giả tham mạch một lúc, thu tay về nói: "Ngươi bệnh rất nặng, sống không quá một năm."

"A...", chợt nghe người xung quanh hít sâu một hơi, đương nhiên, âm vang lớn nhất là Mộc Lăng. Trầm mặc một hồi, Mộc Lăng nhảy dựng lên bàn: "Nha nha phi, lúc ngươi chết lão tử vẫn còn sống đó, lão tử trường mệnh bách tuế!"

Tần Vọng Thiên vô lực, Mộc Lăng tiểu tử này, càng kích động càng làm bản tính biểu lộ ra. Đương nhiên, phản ứng của Mộc Lăng một lần nữa dẫn tới việc người xung quanh hít một hơi, Mộc Lăng giả lại cười ha ha nói: "Ngươi cũng thật không tầm thường, thân mang bệnh còn hoạt bát như vậy, thật là khiến người ta yêu thương."

Vì vậy, mọi người tiếp tục hít sâu, đây chính là trêu ghẹo trắng trợn nha! Mộc Lăng tức đến mặt mũi trắng bệch, nghĩ thầm, người này không hổ là mạo danh thế thân, da mặt thật dày.

"Bệnh của ngươi, lũ thần y mua danh chuộc tiếng không ai có biện pháp chữa khỏi." Mộc Lăng giả kề sát vào Mộc Lăng, nói: "Nhưng mà ta có biện pháp."

Mộc Lăng nheo nheo mắt, thiệt hay giả?

Mộc Lăng giả chắp tay sau người đứng lên nói: "Nếu ta có thể trị khỏi bệnh của ngươi, vậy sẽ là thiên hạ đệ nhất thần y thật sự rồi, có đúng không?"

Mộc Lăng bĩu môi, trong lòng nói: 'Ngươi cứ khoác lác đi.'

"Còn có một chỗ, ta cho ngươi xem", giả Mộc Lăng nói với người xung quanh đang hiếu kì: "Mọi người nghĩ Lâm huynh thoạt nhìn phi thường khỏe mạnh, một chút cũng không giống có bệnh nặng đúng không?"

Tất cả mọi người hiếu kì gật đầu nói phải.

"Thật ra, ngay cả Lâm huynh cũng không biết mấu chốt bệnh của hắn ở đâu, thế nhưng ta biết". Nói đến đây, Mộc Lăng giả đưa tay kéo Mộc Lăng, chậm rãi tới gần, gần như ôm hết Mộc Lăng vào lòng.
"A...", mọi người hít sâu liên tục.
"Ngươi muốn làm gì?", Mộc Lăng thấp giọng hỏi Mộc Lăng giả đang tựa bên người: "Có mục đích gì?"
Người nọ cười cười, hời hợt nói: "Ta mới là thiên hạ đệ nhất thần y chân chính." Nói xong đưa tay sờ lên một nơi dưới sườn Mộc Lăng khoảng ba tấc.
Mộc Lăng cảm giác được tay hắn hướng tới dưới sườn liền biết người này tuyệt đối không phải tầm thường... Vì không thể xua tan độc khí trong cơ thể, cho nên hắn đã dùng nội lực đẩy độc tố đến vị trí đó, tạo thành một vết bớt đen nho nhỏ, bởi vậy không thể chạm vào nơi đó, đụng đến sẽ rất đau.
Mộc Lăng trong nháy mắt đã hiểu được vì sao người kia trước tiên ôm rồi sau đó mới sờ, bởi vì, tư thế này, võ công dù cao tới đâu cũng không thể tránh né, ngay khi sắp bị chạm đến, một cánh tay vung mạnh đến, chặn tay của Mộc Lăng giả lại.

Tất cả mọi người sửng sốt... Tần Vọng Thiên cầm lấy tay Mộc Lăng giả, lôi Mộc Lăng từ trong lòng hắn ra, hỏi: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ, sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?"

Mộc Lăng thật vất vả tránh được một kiếp nạn, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm, thời điểm quan trọng tiểu hài tử này cũng thật hữu dụng. Chậm chạp đứng lên, Mộc Lăng cười cười, khoát tay với Tần Vọng Thiên, nói: "À... Đó là bởi vì ta phát hiện Mộc Lăng Mộc thần y... cũng bệnh không nhẹ."

"A...", mấy người khách nhân hít sâu, hít sâu đến nỗi bắt đầu nấc cục.

"Sao?", Mộc Lăng giả cười hỏi: "Xin hỏi Lâm huynh, ta có bệnh gì?"

Mộc Lăng cười nhạt, nói: "Không bằng Mộc thần y cũng để ta bắt mạch cho ngươi?"

Mộc Lăng giả gật đầu, đưa tay cho Mộc Lăng: "Mời Lâm huynh xem."

Mộc Lăng mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng ấn trên mạch của Mộc Lăng giả. Kỳ lạ là tay hắn vừa chạm đến tay Mộc Lăng giả, Mộc Lăng giả đột nhiên lảo đảo , đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Khó tin mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng giả vừa có chút phản ứng Mộc Lăng đứng bên cạnh là thản nhiên nói một câu: "Đã nói ngươi có bệnh mà."

Đệ bát chương

Mộc Lăng giả ngã xuống đất không dậy nổi, Mộc Lăng bĩu môi, cười nhạt: "Ta thấy ngươi vốn dĩ không phải thần y Mộc Lăng."

Mộc Lăng giả biến sắc, lạnh lùng nói: "Làm sao ngươi biết?"

Mộc Lăng mỉm cười: "Mộc Lăng không chỉ y thuật cao minh, còn anh tuấn tiêu sái cộng thêm ngọc thụ lâm phong, nhất thụ lê hoa áp hải đường thần cơ diệu toán uy vũ bất phàm thiên nhân chi tư nhân trung long phượng trường mệnh bách tuế..." [ =)) ]

"Khụ khụ...", Tần Vọng Thiên chịu không nổi nữa ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng buồn bực ngừng khoe khoang, đổi giọng nói: "Quan trọng nhất là hắn có công phu rất cao, có thể đánh suốt ba ngày ba đêm với thiên hạ đệ nhất Tư Đồ... Còn ngươi, công phu quá kém quá kém."

"Ngươi...", mặt Mộc Lăng giả đỏ lên, chật vật đứng lên, không ngờ Nhạc Tại Đình đột nhiên xuất thủ như chớp, đánh một chưởng về phía hắn.

Mộc Lăng giả nghe chưởng phong ập tới bên tai, hơi chấn động, nhưng trốn đã không kịp rồi, bị một chưởng đánh trúng vai, lảo đảo ngã xuống.

Nhạc Tại Đình cau mày, cười nhạt: "Đúng thật là giả."

"Rốt cuộc ngươi là ai?", Nhạc Tại Vân lạnh lùng nhìn thần y giả thiếu chút nữa thì đả thương Mộc Lăng, hỏi.

Mộc Lăng giả xoa vai, đứng lên, không phục mà nói: "Không dám, tại hạ Đoan Mộc Viêm."

"Họ Đoan Mộc...", Mộc Lăng khẽ nhíu mày, nghĩ tới một vài thứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó cũng không liên quan gì đến mình lại không muốn nhiều lời, tục ngữ nói thật là đúng, thiểu quản nhàn sự đa cật thanh thái[bớt lo chuyện bao đồng ăn được nhiều hơn]. Nghĩ thông rồi, Mộc Lăng giả ra bộ dạng ốm yếu nói: "Vọng Vọng, đỡ ta ngồi xuống, vừa đói vừa mệt."

Quần hùng cũng phản ứng lại, dù sao cũng là Nhạc Tại Đình mời khách, có rắc rối gì cứ để gia chủ giải quyết, nhao nhao trở về chỗ ngồi.

Nhạc Tại Đình mời Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đến bàn trên của gia chủ ngồi, phái người tống Đoan Mộc Viêm đi, nói ở đây không chào đón hắn.

Đoan Mộc Viêm trước khi đi còn căm hận trừng Mộc Lăng, Mộc Lăng nhăn mặt nhìn hắn le lưỡi: "Le le le..." [=))]

.

.

Đuổi Đoan Mộc Viêm đi rồi, Nhạc Tại Đình trở lại yến hội, rót chén rượu nói lời khách sáo với quần hùng:" Đa tạ chư vị viếng thăm, cảm tạ từ trước tới nay đã không ngại khó mà giúp đỡ Nhạc gia trại rất nhiều."

Bụng Mộc Lăng đã đói đến kêu ọc ọc rồi, vài lần muốn vươn tay lấy thức ăn, đều bị Tần Vọng Thiên trừng cho rút trở lại.

Mộc Lăng bĩu môi, trừng trừng trừng, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn đều trừng ra hết rồi, hừ!

Vất vả chịu đựng đến khi Nhạc Tại Đình thao thao bất tuyệt xong, tới câu: "Mời nhập tiệc." , Mộc Lăng xoa xoa bụng đói vươn móng vuốt muốn vồ thức ăn, chỉ có điều vừa đảo mắt nhìn bốn phía... Ngồi bên cạnh là Nhạc Tại Đình, đối diện là Nhạc Tại Vân, bên còn lại là Tần Vọng Thiên và Nhạc Thu Linh, còn có vài gia tướng của Nhạc gia. Các gia tướng xem ra có người ủng hộ Nhạc Tại Đình, có người ủng hộ Nhạc Tại Vân, cả bàn ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, không ai động đũa.

Mộc Lăng nín không được nữa, nghĩ thầm, các ngươi không ăn ta đây ăn, vươn đũa gắp một con tôm lớn.

Thả con tôm lớn đã chín đỏ hồng vào chén, Mộc Lăng buông đũa, dùng tay lột vỏ tôm, lột xong cầm con tôm đã trần trụi ngửi ngửi, giương mắt nhìn xung quanh, dùng khủy tay chọc chọc Tần Vọng Thiên đang mất mặt ngồi bên cạnh: "Vọng Vọng, lấy cho ta đĩa giấm."

Người chung bàn đều nhìn chằm chằm vào Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên không thể làm gì khác hơn là cầm đĩa giấm đưa cho Mộc Lăng.

Mộc Lăng cầm đuôi tôm, đưa đến đĩa giấm chấm chấm, bỏ vào miệng thử một cái, lắc đầu nói: "Đầu bếp gì thế này, trong đĩa giấm sao lại không thêm mật?"

"Cho mật vào giấm?", Nhạc Tại Đình bên cạnh không hiểu: "Đây là cách ăn gì?"

Mộc Lăng khinh thường nhìn hắn, nói: "Kiến thức nông cạn! Nếu chỉ chấm giấm sẽ làm mất vị tươi của tôm, không chỉ là mật, còn phải cho thêm hành tỏi gừng băm... Ai nha, ngươi bảo đầu bếp đem đến một muỗng mật, thêm chút hành tỏi gừng băm nhuyễn."

"Được." Nhạc Tại Đình gật đầu, phân phó đầu bếp đi chuẩn bị, không bao lâu, hạ nhân đã bưng lên, Mộc Lăng cho mật vào đĩa giấm, lại cho thêm một ít hành tỏi gừng, dùng đũa khuấy khuấy, thõa mãn gật đầu. Lại gắp một con tôm, lột vỏ, chấm chấm rồi lấy ra nhét vào miệng... Ừm, Mộc Lăng nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi, mỹ vị nha.

Mọi người ngồi xem thấy mới lạ, cũng học Mộc Lăng làm thử, quả nhiên hương vị rất đặc biệt. Ăn vài con tôm lại uống vài ngụm rượu, hương vị thật sự là không tầm thường.

Sau đó, Mộc Lăng lại lấy một con cua lớn, gỡ mai xuống, gỡ gạch cua thịt cua ra thả vào.

Nhạc Tại Vân hiếu kì hỏi: "Lâm tiên sinh... Đây lại là cách ăn gì?"

Mộc Lăng cười hì hì dùng muỗng múc một ít nước chấm, tưới vào bên trong mai cua, trộn trộn, múc một muỗng cho vào miệng.

"Ưm...", Mộc Lăng sung sướng chìm đắm trong mỹ thực: "Hạnh phúc a..."

Những người còn lại đều bị Mộc Lăng lây nhiễm, ăn theo cách của hắn, tất cả đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Lâm tiên sinh thật là uyên bác.", Nhạc Tại Đình nhịn không được tán thán: "Ngay cả thức ăn cũng có nghiên cứu."

Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn, nói thầm 'ta ăn một bữa bảo là uyên bác, vậy Tiểu Hoàng là cái gì?' Cũng lười tranh luận với Nhạc Tại Đình, chăm chú ăn. Xoay mặt, thấy Tần Vọng Thiên không có hứng thú với cá tôm, Mộc Lăng biết, hẳn là Tần Vọng Thiên sợ ăn những thứ này, vết thương sẽ rất đau, có lẽ trước đây hắn đã từng thử.

Mộc Lăng mở một con cua cho Tần Vọng Thiên, cho vào một ít gừng băm, lại cho vào một ít nước chấm, tróc thịt ra trộn trộn, đưa vào tay Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên đón lấy chưa biết làm sao, đã thấy Mộc Lăng cười với hắn, nói: "Như vậy là ăn được."

Về phương diện y thuật Tần Vọng Thiên rất tin tưởng Mộc Lăng, hơn nữa cua này là chính tay hắn làm cho... Có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, đưa lên ăn. Từ lúc bị thương, Tần Vọng Thiên rất ít ăn thủy sản, bởi vì cá tôm ăn vào sẽ phát sốt, vết thương không phải đau thì là ngứa. Tuy rằng Tần Vọng Thiên cũng không quá chú trọng ăn uống, nhưng món ngon khó thấy, khiến hắn thật cao hứng.

Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, vươn móng vuốt bóng nhẫy vỗ vai Tần Vọng Thiên, gật đầu: "Tiểu hài tử này, ăn đồ ngon liền cười tít mắt."

Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân ngồi bên cạnh đều hơi chút giật mình, trong mắt bọn họ, Tần Vọng Thiên hoàn toàn chỉ là hạ nhân của Mộc Lăng... Lâm Bách Tuế này, đối xử với hạ nhân thật tốt.

Nhạc gia huynh đệ cả đời có lẽ chưa từng nghĩ ăn uống cũng phức tạp thế, Mộc Lăng quơ đũa thử hết một vòng bàn ăn.

"Cá này khi chiên dầu không đủ nóng, bị biến vị rồi". Mộc Lăng gắp miếng sườn: "Ưm... Vẫn chưa chín kĩ."

"Ừm, rau xào không tệ... Vọng Vọng, ăn cái này." Mộc Lăng vừa ăn vừa trao đổi với Tần Vọng Thiên, tất cả mọi người có chút buồn bực, làm sao lại có người ăn một bữa cơm lại ồn ào như vậy. Bọn họ không biết, Hắc Vân Bảo từ trước đến nay một bữa có vài trăm người ăn, bàn xếp từ trên núi xuống tới chân núi, Mộc Lăng có khi một mình ăn một bàn, có thể không ồn ào sao.

.

.

Qua ba tuần rượu, Nhạc Thu Linh hỏi Nhạc Tại Đình: "Nhị ca, sao ngươi gặp tên Mộc Lăng giả kia?"

Nhạc Tại Đình lắc đầu nói: "Ai, ta biết các ngươi rất nghi ngờ cái chết của phụ thân, vì vậy phái người cầm thiệp mời đến Hắc Vân Bảo mời Mộc thần y, có lẽ là trên đường gặp chuyện gì đó, thiệp mời bị cướp đi, Đoan Mộc Viêm cầm thiệp mời tới, ta còn tưởng thực sự là Mộc thần y, trọng đãi như khách quý, không ngờ lại là kẻ giả mạo."

"A...", Nhạc Tại Vân cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi xác định là người khác mạo danh thế thân, không phải là ngay từ đầu đã có tính với hắn, muốn lừa chúng ta."

Mộc Lăng trong miệng ngậm đùi gà chớp mắt nhìn mấy cái, trong lòng nói, Nhạc Tại Đình này làm người khôn khéo, nói năng cẩn thận, Nhạc Tại Vân thì tuổi trẻ khí thịnh, nếu như luận trí, Nhạc Tại Vân còn thua Nhạc Tại Đình vài bậc.

"Vân thiếu gia, ngươi nói như vậy không phải là muốn vu oan cho Đình thiếu gia sao, lão gia trước khi lâm chung chính miệng nói đem vị trí trại chủ trao cho Đình thiếu gia, không ít huynh đệ nghe thấy...", Trại chủ Nhạc gia Thái sơn trại Mạnh Khải Thái dường như có chút bất mãn Nhạc Tại Vân. Mộc Lăng nhìn thoáng qua hắn, thân hình cao lớn, công phu không tồi, thẳng tính, dễ lợi dụng.

"Ai, lão Thái, là ngươi nghe thấy, chúng ta không có nghe." Trại chủ Hành sơn trại ngắt lời Mạnh Khải Thái: "Khi đó tình cảnh hỗn loạn, Thái sơn trại cùng Tung sơn trại các ngươi chen chúc phía trước, Hành sơn trại cùng Hoa sơn trại chúng ta đều ở bên ngoài, chưa nghe được một chữ đã nghe các ngươi ồn ào nói cái gì Tổng trại chủ truyền vị cho Đình thiếu gia rồi...Chờ đến lúc chúng ta đi vào, lão gia đã chết."

"Họ Mạc kia, ngươi có ý gì, ý ngươi là chúng ta hại chết lão gia?!" Tung sơn trại chủ Tung Bách Vạn dường như tính tình rất nóng nảy, vỗ bàn đứng lên rống lên một tiếng.

"Ai, Tung đại ca, không nên kích động như vậy." Hoa sơn trại chủ Tiễn Hoa liền hòa giải: "Mạc nhị ca chỉ là nói ra nghi vấn mà thôi, cũng không có ý khác."

Chỉ là, tranh cãi ở đây đã khiến cho khách nhân chú ý, chợt nghe từ một bàn truyền tới thanh âm lạnh lạnh: "Từ lâu nghe Nhạc gia trại mọi sự hoà thuận, hôm nay được thấy đúng là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt."

Mọi người xoay mặt nhìn xem, chỉ thấy một đại hòa thượng ngồi cách đó không xa, hòa thượng này vóc người khôi ngô cao to, đầu trọc, mặc một bộ tăng bào màu xám, trên cổ đeo một chuỗi phật châu vàng, hạt nào cũng to như trứng gà. Mộc Lăng âm thầm nhíu mày, đây không phải Kim Châu Hòa Thượng Triệu Bất Đồng sao, một tên hòa thượng phá giới có tiếng, thuộc một môn phái hạ tam lạm[hạ tiện xấu xa] trong giang hồ, sẽ không phải là Nhạc Tại Đình mời tới chứ.

"Các hạ... là Kim Châu Hòa Thượng Triệu Bất Đồng?" Nhạc Tại Vân nhìn chằm chằm đại hòa thượng một hồi, nhịn không được hỏi.

Hòa thượng béo gật đầu, cười nhạt: "Không sai, là ta."

"Loảng xoảng" một tiếng, Nhạc Tại Vân đập vỡ cái chén, trừng mắt quát Nhạc Tại Đình: "Nhạc gia trại ta là danh môn chính phái, ngươi sao lại mời cả bọn hạ tam lạm này?"

"Oa..." Mộc Lăng vừa ngặm đầu vịt vừa âm thầm tán thán: "Đặc sắc quá đi."

Nhạc Tại Đình biến sắc, bình tĩnh lại một chút mới âm trầm nói: "Đại hòa thượng cũng không phải là do ta mời tới, bất quá... Tại Vân, người đến là khách, sao vừa mở miệng đã bảo người ta hạ tam lạm?"

"Ta phi.", Nhạc Tại Vân quay sang tàn bạo trừng hòa thượng, cười nhạt: "Hung tăng nhà ngươi, ta còn tìm không được ngươi, trước đây ngươi ở Lạc Hà Thành giết người cướp của, là người giang hồ đều biết, hôm nay thiên hạ quần hùng tề tụ, ngươi còn dám mò tới?"

Giang hồ quần hùng cũng đều phẫn nộ, đã có mấy người không áp chế được lửa giận đứng lên nói: "Ta đã sớm nghẹn cháy rồi, còn tưởng thằng nhãi này là Nhạc gia trại các ngươi mời đến, không ngờ là mặt dày tự tới!"

Lời nói ra, người đang ngồi đều bừng bừng lửa giận, có mấy người tức đến hất đổ cả bàn.

Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đều đứng lên, đi qua chuẩn bị nói phải trái với hung tăng.

Mộc Lăng vươn tay bưng lên một đĩa điểm tâm xốp hắn thích ăn nhất lên, còn bắt Tần Vọng Thiên giúp hắn bưng một tô ngó sen mật ong, miệng ngậm một con bồ câu nướng lôi kéo Tần Vọng Thiên đứng lên thối lui ra bên ngoài.

"Làm gì?", Tần Vọng Thiên không hiểu, thấp giọng hỏi Mộc Lăng.

"Ư ư~", Mộc Lăng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhỏ giọng nói với Tần Vọng Thiên: "Đàn gấu đánh sói...tránh xa một chút tránh xa một chút, đỡ phải liên lụy người vô tội."

Đệ cửu chương

"Hòa thượng này công phu không tồi." Tần Vọng Thiên nói khẽ với Mộc Lăng.

Mộc Lăng gặm cánh bồ câu gật đầu, nói: "Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đều đánh không lại hắn, không biết là ai mời đến."

"Này!" Tần Vọng Thiên bỗng nhiên vỗ vỗ Mộc Lăng: "Ta cũng muốn ăn." Vừa nói vừa nhìn bồ câu trong tay Mộc Lăng.

Mộc Lăng chu chu môi, cầm một bên cánh bồ câu đưa qua. Tần Vọng Thiên cúi đầu cắn, thuận tiện ngậm luôn ngón tay Mộc Lăng vào.

Mộc Lăng kinh hãi, vội vàng rút tay lại, chợt nghe Tần Vọng Thiên cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đêm nay ngươi đột nhiên không đáng ghét như trước nữa."

Mộc Lăng nheo mắt, nói thầm, tiểu hài tử chết tiệt cũng đến chiếm tiện nghi ta, suy nghĩ một chút, vươn bàn tay dính đầy dầu mỡ và nước bọt của Tần Vọng Thiên ra... Bẹp ... In lại một chưởng trước ngực Tần Vọng Thiên. Nhìn dấu tay bóng nhẫy trên ngực, Tần Vọng Thiên nhếch miệng cười cười, đưa tô ngó sen mật ong trên tay cho Mộc Lăng: "Ngươi cầm!"

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, ta cầm thì ta cầm, ra vẻ cái gì. Vươn tay nhận lấy, hiện tại hai tay đều là đồ ăn, trong miệng còn đang ngậm bồ câu.

Chính lúc này, Tần Vọng Thiên đột nhiên vươn tay vỗ vỗ mông Mộc Lăng, cười nói: "Tuy là người gầy, cái mông lại rất tròn..."

=o=, bồ câu trong miệng Mộc Lăng rơi xuống bàn, cảm giác được cánh tay Tần Vọng Thiên vỗ vỗ trên mông mình xong còn véo một cái. Tiểu lưu manh dám trêu ghẹo lão tử?!

Mộc Lăng cúi đầu nhìn, hai tay đều có đồ ăn, không thể dùng tay đánh người... Do dự một chút, há mồm nhào tới: "Lão tử cắn chết ngươi!"

.

.

Còn đang nháo qua nháo lại thì mấy người giang hồ quần hùng thô lỗ đã bắt đầu giao thủ với đại hòa thượng rồi. Mộc Lăng trong miệng còn ngậm cánh tay Tần Vọng Thiên, xoay mặt nhìn đoàn người, tán thán: "Ố... thật sự nhiều đánh ít sao?"

"Đều dừng tay!" Lúc này, Nhạc Tại Đình đột nhiên hô một tiếng, nói: "Các vị hãy nghe ta nói một câu!"

"Tiểu tử này rất cơ linh[thông minh cơ trí]" . Tần Vọng Thiên rút cánh tay trong miệng Mộc Lăng ra, cầm lấy nửa con bồ câu bị rớt nhét vào thay thế.

"Tiểu tử này là quỷ tinh, lúc này vờ rộng lượng làm người hòa giải, so với cậy mạnh hiếp yếu thì chiếm được lợi hơn." Mộc Lăng đưa lại tô ngó sen mật ong cho Tần Vọng Thiên, lấy bồ câu trong miệng ra ăn: "Nhưng chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy, xem thử hắn lại ra ám chiêu gì."

Nhạc Tại Đình quát bảo ngưng lại, giang hồ quần hùng đều ngưng lại, chợt nghe hắn cười nói: "Nhạc gia trại mở rộng cửa đãi khách, sẽ không đánh nhau trên bàn ăn, chỉ cần là người giang hồ, ta nghĩ đều biết quy tắc của giang hồ." Nói xong liếc mắt nhìn Triệu Bất Đồng, cười nhạt: "Đại hòa thượng, mấy ngày gần đây Nhạc gia trại ta phải làm tang sự, không có thời gian quản chuyện khác... Dù ngươi đến là vì lý do gì cũng được, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, mau cút đi!"

Mộc Lăng toan đến có chút ê răng['toan' này vừa có nghĩa là chua, vừa là mỉa mai, Nhĩ Nhã chơi chữ đấy T-T], liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên nói: "Tiểu tử này thật biết nói năng a, làm được thế này cũng coi như là trước nay chưa ai từng làm được rồi."

"Đám người giang hồ này bị lừa hết lần này tới lần khác.", Tần Vọng Thiên lắc đầu thở dài.

"Cho nên mới gọi là đàn hùng[gấu]." Mộc Lăng bĩu môi nói: "Nhạc Tại Đình ở đây giả nhân giả nghĩa, ngoài miệng không ngừng chiếm được lợi, còn kích được người khác."

Tần Vọng Thiên nhướng mày nhìn Mộc Lăng: "Ai?"

Mộc Lăng quay sang hướng Nhạc Tại Vân nỗ lực bĩu môi, Tần Vọng Thiên nhìn qua, quả nhiên thấy Nhạc Tại Vân giận dữ nói: "Hắn thả ngươi ta cũng không thả!"

Nói xong, chỉ tay vào trung đình đang không người, nói: "Mời đại hòa thượng, chúng ta đến đó so chiêu!"

Mọi người liền tản ra, để cho hai người một con đường, Mộc Lăng thấy khóe miệng Nhạc Tại Đình hơi lộ ra dáng mỉm cười, lắc đầu: "Thật đúng là tiểu tử này tìm hắn tới sao."

Tần Vọng Thiên gật đầu: "Nhạc Tại Vân ở chỗ này là phiền phức của hắn, nếu như ngày hôm nay bại dưới tay hung tăng, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ ôm hận rời đi...Vậy là Nhạc Tại Đình có thể tống đi rất nhiều phiền phức rồi."

"Chậc.", Mộc Lăng sờ sờ cằm, xoay mặt: "Vọng Vọng? Xương bồ câu ngươi ăn còn lại đâu?"

Tần Vọng Thiên khinh khỉnh: "Ai đem xương cất lại, đương nhiên đều nhổ đi rồi."

Mộc Lăng nhìn xung quanh, xương đã nhổ ra, nhặt lên dùng lại sao? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Tần Vọng Thiên từ trong đĩa điểm tâm lấy lên hai hạt đậu phộng, nắm trong tay.

Mộc Lăng cười cười, ăn hết bồ câu xong nhìn Tần Vọng Thiên: "Vọng Vọng, giúp ta lấy con khác đi."

Tần Vọng Thiên vô lực nhìn hắn, nhưng vẫn đi tới bên bàn, cầm một con bồ câu nướng mập mập, còn cầm theo một bầu rượu nhỏ, Mộc Lăng nhận bồ câu, ngồi xuống bậc thang, vừa ăn uống vừa xem náo nhiệt.

.

.

Đại hòa thượng thấy Nhạc Tại Vân khiêu chiến, cũng không để vào mắt chỉ cười cười nói: "Đáng tiếc, Nhạc lão gia tử sinh thời anh minh hơn người, lại sinh ra một tiểu tử ngu ngốc không biết trời cao đất dày."

Nhạc Tại Vân biến sắc, cả giận nói: "Xú hòa thượng, chờ ngươi đánh thắng ta rồi nói!" Nói xong, nhảy ra khỏi đoàn người, đứng ở trung đình, rút kiếm chờ Triệu Bất Đồng.

Mộc Lăng âm thầm lắc đầu: "Người này sao lại thiếu nhẫn nại như thế, vừa bị khích một chút liền bùng nổ, loại tính cách này khó làm đại sự." Nhìn lại Nhạc Tại Đình, vẫn bình ổn đứng một bên, phong độ thành thục, Mộc Lăng đột nhiên nghĩ có chút buồn bực: "Ta nghe nói, Nhạc lão gia tử sinh thời tính tình cũng nóng nảy, bởi vậy mới đặc biệt thích Nhạc Tại Vân, nói hắn rất giống mình...Nhưng Nhạc Tại Đình này tính tình âm hiểm, hơn nữa tướng mạo cũng không giống...Hai huynh đệ này thật sự rất khác nhau."

Tần Vọng Thiên chỉ cười nhạt một tiếng nói: "Ai nói bọn họ là hai huynh đệ?"

"Gì?", Mộc Lăng nhạy cảm hiểu được có ẩn khúc: "Ngươi có ý gì?"

Tần Vọng Thiên cúi đầu, nhìn chằm chằm Mộc Lăng từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết? Là bí mật động trời đó"

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: "Bồ câu thơm quá a". Nói xong, cúi đầu ăn.

Tần Vọng Thiên nhìn hắn một lúc lâu mới thu hồi đường nhìn, tiếp tục theo dõi tình trạng đám người kia.

.

.

Triệu Bất Đồng đi tới trong viện, Nhạc Tại Vân hỏi: "Ngươi dùng binh khí gì?"

Triệu Bất đồng mỉm cười, khinh thường giơ nắm tay ra.

"Ngươi dám xem thường ta?", hai hàng chân mày của Nhạc Tại Vân cau thành đường thẳng, kiếm vẫn không rút khỏi vỏ, tay không thủ thế. Triệu Bất Đồng cũng không bày ra tư thế gì, chỉ là hơi xoay người, nhếch mắt nhìn Nhạc Tại Vân, dường như là chờ hắn tiến công. Nhạc Tại Vân dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, thấy đối phương không ra chiêu thì tự bản thân liền đánh tới, tay trái một quyền hướng tới dưới sườn Triệu Bất Đồng. Triệu Bất Đồng nghiêng người tránh, chân di dộng, thân thể vút một cái nhảy đến phía sau Nhạc Tại Vân. Nhạc Tại Vân kinh ngạc, đừng xem hòa thượng thân thể to béo mà lầm, động tác của hắn rất linh hoạt, vội vàng xoay người, nhưng xoay chuyển có chút nóng nảy, Triệu Bất Đồng hiển nhiên là người từng trải có nhiều kinh nghiệm, vừa thấy Nhạc Tại Vân xoay người, liền đoán được hắn sẽ ra chiêu thế nào, đơn giản bước lên một bước. Nhạc Tại Vân vốn muốn dùng hồi mã thức đánh lên mặt hòa thượng một chưởng, nhưng không ngờ vừa xoay người đã thấy hòa thượng đứng trước mặt, hai người gần như mặt đối mặt, một chưởng kia không cách nào đánh tới được.

Còn đang phân vân, chợt hòa thượng mỉm cười, cong tay phải, hai tay tạo thành hình trảo, hướng tới dưới sườn Nhạc Tại Vân. Chiêu thức cực kì âm độc, Nhạc Tại Vân hiện tại vẫn còn đang xoay người, gân mạch toàn thân đều tập trung vào thắt lưng, bị đánh trúng chân khí sẽ loạn, Nhạc Tại Vân sẽ bị thương nặng.

Mắt thấy một trảo đã sắp đến, mà Nhạc Tại Vân muốn tránh ra cũng thật sự không kịp nữa rồi, Mộc Lăng nhíu mày...'Ai nha nha, sắp bị thương rồi'

Lúc này, Tần Vọng Thiên búng ngón tay một cái, bắn ra một hạt đậu ...


"Vút" một tiếng bay qua đoàn người, bắn trúng lòng bàn tay Triệu Bất Đồng.

Triệu Bất Đồng đau đớn chau mày, hắn bởi vì muốn mượn cơ để phế Nhạc Tại Vân, cho nên dồn nội lực vào bàn tay, Tần Vọng Thiên bắn ra một hạt đậu vừa trúng vào khí môn, nội lực trong nháy mắt phản ngược, chân khí trong cơ thể Triệu Bất Đồng nháo loạn, đứng một chỗ không cách nào nhúc nhích.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, giang hồ quần hùng ở đây công phu cũng chỉ thường thường, cộng thêm đều cố sức chú ý hai người giao chiến, không phát hiện có người gian lận... Triệu Bất Đồng còn choáng váng, Nhạc Tại Vân đã thuận thế đánh một chưởng vào đầu vai hắn, Triệu Bất Đồng chịu một chưởng, hơn nữa nội lực đánh ngược, kêu một tiếng đau đớn bay ra xa, thân thể cao lớn nặng nề đập xuống mặt đất, cổ họng dâng lên vị mặn, phun ra một búng máu.

Giang hồ quần hùng đều choáng váng, Nhạc Tại Vân công phu đã cao thế sao, mới ba chiêu đã đánh thổ huyết cao thủ như Triệu Bất Đồng?

Mày Nhạc Tại Đình cau lại, vừa nãy trong một chớp mắt hắn quả thật thấy có gì đó lóe qua... Hơn nữa hắn đã cùng Nhạc Tại Vân giao thủ, biết rõ năng lực của hắn không có khả năng đánh bại Triệu Bất Đồng... Nói cách khác vừa trong nháy mắt có cao thủ tương trợ, là ai?

Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi người giang hồ đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hướng trung đình, hơn nữa người ở đây phần lớn hắn đều biết rõ năng lực, không có ai có khả năng làm được. Đang nghĩ ngợi, đường nhìn rơi xuống trên người bọn Mộc Lăng. Mộc Lăng đang gặm bồ câu, vừa hiếu kì vươn dài cổ xem náo nhiệt, Tần Vọng Thiên ở bên cạnh, dùng ống tay nhẹ nhàng giúp Mộc Lăng lau miệng, còn rót một chén rượu đưa cho hắn, Mộc Lăng nhận lấy uống một ngụm, tiếp tục ăn. Tần Vọng Thiên thu chén rượu lại, ngẩng đầu lên, uống cạn rượu còn lại, nhẹ nhàng liếm liếm môi.

Nhạc Tại Đình nhìn đến xuất thần... Nghĩ thầm mùi vị chén rượu đó hẳn là đặc biệt ngọt, nói không chừng còn có hương vị của bồ câu. [tiểu tử này, thật không tiền đồ]

"Nhạc thiếu gia hảo công phu!" Đoàn người sửng sốt một lúc thì bùng phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.

Nhạc Tại Vân lạnh lùng nhìn Triệu Bất Đồng trên mặt đất, nói: "Chính tà bất lưỡng lập, người đâu, bắt hắn lại, áp giải đến quan phủ."

Các gia tướng vừa chuẩn bị trói Triệu Bất Đồng, hắn liền đột nhiên giương tay, một màn khói tỏa ra, mọi người xua tan màn khói thì Triệu Bất Đồng đã thừa cơ đào tẩu rồi.

Nhạc Tại Đình lạnh mắt nhìn Nhạc Tại Vân vang danh giữa giang hồ quần hùng, nheo mắt, dường như có tính toán gì.

"Ai, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi." Mộc Lăng đã ăn hết bồ câu, ngáp một cái nói với Tần Vọng Thiên: "Vọng Vọng, đi, đi về phòng ngủ."

Đệ thập chương

Tục ngữ nói, có người cười thì có người khóc, Nhạc Tại Vân thể hiện bản lĩnh trước mặt giang hồ quần hùng, con đường phía trước rộng mở mà đi, Nhạc Tại Đình ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, nhưng điều hắn buồn bực nhất chính là 'chẳng lẽ Nhạc Tại Vân được cao nhân âm thầm hỗ trợ sao?'

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, khả nghi nhất chính là kẻ đột nhiên xuất hiện tại Nhạc gia trại, Lâm Bách Tuế và Tần Vọng Thiên. Thế nhưng suy xét kĩ càng, trên giang hồ hình như không có hai nhân vật này a, Nhạc Tại Đình hạ quyết tâm, ngày mai lại thử thăm dò.

.

.

Mặt khác, bởi vì buổi tối ăn quá nhiều nên hiện tại Mộc Lăng no đến có chút đau, ở trong phòng vừa xoa bụng vừa đi tới đi lui tiêu thực. Tần Vọng Thiên bị hắn làm cho choáng váng đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi chuyển ra ngoài sân đi đi được không?"

Mộc Lăng bĩu môi: "Buổi tối gió lạnh, ăn no ra gió sẽ bệnh."

Tần Vọng Thiên đành lắc đầu, tiếp tục nằm xuất thần.

Vòng vo được hai vòng, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên hỏi: "Này, ngươi cũng có phòng riêng mà, sao lại ngủ trong phòng ta"

Tần Vọng Thiên cười cười: "Bảo vệ ngươi."

Mộc Lăng nhe răng, không thèm để ý tới hắn tiếp tục xoa bụng tiêu thực, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, ta có nghe nói qua Bán Diện Tu La, nhưng lại chưa từng nghe đến tên tuổi Tần Vọng Thiên?"

"Đâu có gì kì quái.", Tần Vọng Thiên điều chỉnh tư thế nằm lại cho thoải mái: "Làm mã tặc không giống như làm sơn tặc, không có thói quen giới thiệu tên tuổi, sợ nhất là người khác nhận diện được."

"À". Mộc Lăng gật đầu, thấy tiêu thực được rồi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

"Đúng rồi, Đoan Mộc Viêm kia là ai?" Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: "Ta không chắc chắn, chỉ là nhớ tới một người."

"Nói nghe thử xem." Tần Vọng Thiên rất hứng thú xoay người nhìn Mộc Lăng.

"Ngươi từng nghe qua tên Đoan Mộc Liệt chưa?" Mộc Lăng xếp bằng ngồi trên giường, hỏi Tần Vọng Thiên.

"Đoan Mộc Liệt?", Tần Vọng Thiên nhún nhún vai: "Người nào vậy?"

"A... Các ngươi ở tuổi này hẳn là chưa nghe qua." Mộc Lăng gãi gãi đầu.

"Không phải ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi sao, khoác lác cái gì?" Tần Vọng Thiên khinh thường liếc Mộc Lăng: "Nói mau!"

"À... Là chuyện hơn năm mươi năm trước rồi, không nhiều người biết Đoan Mộc Liệt, bất quá Quỷ Y hẳn là ngươi nghe nói qua chứ?"

"Ta nghe qua!" Tần Vọng Thiên hứng thú: "Là đại ma đầu trong truyền thuyết sao?"

"Đúng." Mộc Lăng gật đầu: "Năm mươi năm trước trong giang hồ đột nhiên xuất hiện một người xưng là Quỷ Y, võ công kì độc hành vi hung ác... Bởi vì vốn là một lang trung nên gọi là "Y", tâm địa hành vi như lệ quỷ[quỷ dữ] nên lấy họ "Quỷ", người ngoài gọi là "Quỷ Y"."

"Nhưng mà nghe nói ngay thời điểm Quỷ Y đang hưng thịnh nhất đã bị Thiên hạ đệ nhất Hạc Lai Tịch giết chết." Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi Mộc Lăng: "Mà kì quái nhất chính là, ba năm trước đó Quỷ Y chỉ là một lang trung không biết võ công, không ai biết hắn làm thế nào mà trong vòng ba năm ngắn ngủi đã biến thành một cao thủ gần như vô địch thiên hạ."

Mộc Lăng gật đầu: "Khi đó là Quỷ Y đi tìm Hạc Lai Tịch tỷ thí, nếu thắng thì hắn là thiên hạ đệ nhất. Hạc Lai Tịch đáp ứng hắn luận võ với điều kiện hắn phải nói ra bí mật đó."

"Ừm." Tần Vọng Thiên gật đầu: "Chỉ là hành tung Hạc Lai Tịch lúc ẩn lúc hiện, hắn biết cũng không nói cho người khác."

Mộc Lăng khoát khoát tay: "Thôi đi, với trí nhớ của hắn, chưa gì đã quên mất, lúc nhớ tới, hỏi hắn hắn cũng không nói, chỉ nói người nọ tên là Đoan Mộc Liệt, chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi."

Tần Vọng Thiên hơi nhăn mày, ngữ khí của Mộc Lăng..."Ai nói cho ngươi biết... những thứ này?"

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái với Tần Vọng Thiên: "Sư phụ ta nói."

Tần Vọng Thiên ngồi xuống: "Đúng rồi... Chưa từng nghe nói ngươi nhận Tư Đồ làm sư phụ."

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: "Ta với Tư Đồ là đồng môn nha, hắn là sư huynh ta."

"Vậy ai dạy các ngươi công phu?"

Mộc Lăng liếc nhìn hắn, hời hợt nói: "Hạc Lai Tịch."

Tần Vọng Thiên choáng váng, một lúc lâu mới cười khổ lắc đầu: "Thảo nào dạy ra thiên hạ đệ nhất cùng thiên hạ đệ nhị... Thì ra sư phụ ngươi là nhân vật truyền kì trong võ lâm truyền kì."

"Ai ai..." Mộc Lăng liền khoát khoát tay: "Ta không phải Thiên hạ đệ nhị gì đó, thiên hạ đệ nhị là Tiếu Lạc Vũ."

"Ngày đó sao hắn lại thu nhận các ngươi làm đồ đệ?" Tần Vọng Thiên cảm thấy rất hứng thú hỏi.

"Hắn không coi trọng ta như vậy đâu." Mộc Lăng ôm lấy gối kê đầu vỗ vỗ, làm nó phồng lên một chút, tìm một góc độ thoải mái nằm xuống: "Người hắn coi trọng là Tư Đồ, ta lúc đó bệnh đến độ thập tử nhất sinh, ngay cả nhặt xác ta hắn còn lười."

"Vậy vì sao sau đó lại thu ngươi?", Tần Vọng Thiên không giải thích được.

"Ta cùng Tư Đồ là huynh đệ vào sinh ra tử, hắn đâu thể bỏ lại một mình ta, nói với lão nhân kia phải mang ta theo, nếu không thì không bàn nữa". Mộc Lăng hai tay gối lên sau đầu, mặt đầy tiếu ý.

"...Người bình thường đều cầu không được Hạc Lai Tịch thu làm đồ đệ, Tư Đồ còn dám nói như thế với hắn?" Tần Vọng Thiên cảm thấy không tưởng tượng nổi.

"Lão quỷ Hạc Lai Tịch đó một đời chỉ đáng hai chữ, kê tặc!"[thằng ăn trộm gà ; )) ]

Mộc Lăng vỗ đùi thỏa mãn, Tần Vọng Thiên truy vấn: "Ta chưa từng nghe nói Hạc Lai Tịch biết y thuật, y thuật của ngươi học ai?"

Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn hắn: "Ta tự học, hắn đem ta ném vào Tiên Hạc sơn trang rồi thì không thèm quan tâm nữa, lúc đó đại phu cũng đều nói bó tay rồi, sau đó ta tình cờ tìm đến Tàng thư lâu năm của hắn, bên trong có rất nhiều sách thuốc, ta nghĩ nhờ người không bằng nhờ mình, tự mình nghĩ biện pháp. Hừ hừ, ít nhất cũng phải sống thêm mấy chục năm."

"Sau đó hắn dạy ngươi võ công?" Tần Vọng Thiên cười hỏi.

"Đúng vậy, một năm sau hắn đến xem ta, phát hiện ta còn sống thì bị kinh hãi một trận, sau lại nói cũng muốn thu ta làm đồ đệ." Mộc Lăng có chút đắc ý: "Lão tử ta không đáp ứng hắn."

"Không đáp ứng?" Tần Vọng Thiên lắc đầu: "Ngươi cùng Tư Đồ hai người thật lợi hại, Hạc Lai Tịch tốt xấu cũng là lão tiền bối đệ nhất thiên hạ, muốn nhận các ngươi làm đồ đệ còn đòi hỏi cái gì?"

"Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, tiểu hài tử xấu xa phải học hỏi", Mộc Lăng gãi gãi mũi: "Lão nhân kia đến tìm ta ba lần ta cũng không để ý tới hắn, sau đó dằn vặt hắn đến bạc tóc, suốt ngày đi theo sau mông ta rầm rầm rì rì, cuối cùng ta mới miễn cưỡng đáp ứng, rồi sau đó hắn cũng thiên y bách thuận ta!"[ý là em ấy đòi gì thì cho ngay cái ấy]

Tần Vọng Thiên đỡ trán: "Xem ra Hạc Lai Tịch bị hai người đồ đệ các ngươi hành hạ đến thê thảm."

Mộc Lăng nghe đến đó, đột nhiên cười cười, không nói, ngáp một cái không rõ ý nghĩa nói: "Ai... Trên đời làm gì có ăn không trả tiền, được lợi từ người khác là phải trả." Nói xong, xoay người ôm chăn bắt đầu cọ cọ: "Ưm... Thật thoải mái."

"Ngươi nghĩ Đoan Mộc Viêm và Đoan Mộc Liệt có quan hệ gì?" Tần Vọng Thiên cũng nằm xuống, thấp giọng hỏi: "Võ công của hắn rất độc."

"Ai... Ai biết được." Mộc Lăng mơ mơ màng màng nói: "Người họ Đoan Mộc không nhiều lắm, hắn biết y thuật còn có chút tà khí, nói không chừng đúng là vậy."

Tần Vọng Thiên nhìn bóng lưng Mộc Lăng nằm trên giường xuất thần, người này, dường như có rất nhiều bí mật, phải nói hắn điên điên khùng khùng, hay biết rõ mà vờ như không?

.

.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Tần Vọng Thiên tỉnh dậy thì thấy giường Mộc Lăng trống không... Chuyện này mới nha. Trời vẫn còn sớm, Tần Vọng Thiên ngồi xuống, chăn trên giường Mộc Lăng vẫn chưa xếp, giống như vừa mới thức dậy. Thầm kinh ngạc... Mộc Lăng lúc nào thức dậy, lúc nào ra cửa, hắn một chút cũng không biết. Nói cách khác, nếu như Mộc Lăng nửa đêm thức dậy đem hắn đi làm thịt, hắn một chút năng lực đánh trả cũng không có.

Rửa mặt thay quần áo, Tần Vọng Thiên ra cửa, không khí sáng sớm tươi mát, ánh nắng chiếu sáng trên sân, hoa nở thơm lừng.

"Két" một tiếng, cửa nhà xí mở ra, Mộc Lăng tay bịt mũi cầm theo cái khố đi ra[em ấy cầm, cầm đấy =)) ], mắt còn mơ mơ màng màng, trong miệng nói thầm: "Đi ị buổi sáng rất cần thiết...", mở rộng cửa vào phòng, đóng cửa, bò lên giường ôm chăn ngủ lại giấc.

Tần Vọng Thiên đã không còn thấy lạ nữa, một mình ở trong sân luyện công, lúc này, có người từ sân bên ngoài đi vào, là Nhạc Tại Vân.

Tần Vọng Thiên thu chiêu nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Có việc?"

"Phải...", Nhạc Tại Vân gật đầu, hỏi: "Lâm tiên sinh ở đây sao?"

Tần Vọng Thiên gật đầu nói: "Thiếu gia vẫn chưa dậy."

Nhạc Tại Vân sờ sờ đầu, đứng trong sân có vẻ không muốn đi.

"Ngươi tìm thiếu gia có việc gì?" Tần Vọng Thiên hỏi.

"A... Ta nghĩ, Lâm tiên sinh vừa đến Lạc Hà Thành, nếu như muốn xuống phố đi dạo, ta có thể đi cùng các ngươi, dù sao thì ta cũng không có việc gì làm."

Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Phỏng chừng chờ thêm một canh giờ nữa thiếu gia mới tỉnh, lúc đó ngươi quay lại đi."

"Được." Nhạc Tại Vân cười cười bước đi.

Tần Vọng Thiên nhìn bóng lưng hắn rời đi, vừa rồi biểu cảm trên mặt thiếu niên có chút ngượng ngùng, lắc đầu: "Thối đầu gỗ này thật có năng lực trêu chọc người khác."

.

.

Quả nhiên, qua một lúc lâu sau, Mộc Lăng duỗi lưng lười biếng ngáp một cái đi ra, thấy Tần Vọng Thiên đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ.

"Ồ?", Mộc Lăng đi tới: "Tần công tử thật có nhã hứng."

Tần Vọng Thiên giương mắt nhìn hắn: "Ngươi cho là ai cũng giống ngươi ăn no đi ngủ, ngủ no dậy ăn sao?"

Mộc Lăng nhún nhún vai, đột nhiên mũi giật giật: "Oa...thơm quá đi!"

Vừa dứt lời đã thấy Nhạc Tại Đình cầm theo một hộp thức ăn từ sân ngoài đi vào: "Lâm tiên sinh thức dậy thật sớm."

Răng rắc một tiếng, Tần Vọng Thiên xén đứt hết một bó thược dược, nghĩ thầm, Nhạc Tại Đình này thật lợi hại, nói dối cũng thật bài bản, mặt trời đã lên cao vẫn còn 'sớm' sao?

"Ta mang điểm tâm sáng đến." Nhạc Tại Đình đem hộp thức ăn để lên trên bàn đá, nói với Mộc Lăng: "Không biết có hợp khẩu vị tiên sinh không", nói xong thì mở hộp.

Mộc Lăng nhìn nhìn, bên trong có ba tầng điểm tâm, một tầng bách hợp tô, một tầng thủy tinh chưng giáo[sủi cảo chưng], một tầng quán thang bao[loại bánh bao nhỏ], cộng thêm một chén canh kê đản[canh trứng gà], thông hoa đản bì[hoành thánh hành] thơm ngào ngạt.

Mặt mày Mộc Lăng lập tức rạng rỡ, ngồi xuống vươn móng vuốt bắt đầu ăn.

Tần Vọng Thiên có chút kinh ngạc nghĩ 'Nhạc Tại Đình nắm được bí quyết rồi, dùng thức ăn tiến công thu phục Mộc Lăng, quả thực làm ít lợi nhiều'.

Thấy hình dạng Mộc Lăng ăn đến miệng bóng nhẫy phi thường thích ý, Nhạc Tại Đình ngồi xuống, nói: "Ăn xong Lâm huynh định làm gì?"

"Hả?", Mộc Lăng nhai nhai sủi cảo, giương mắt nhìn hắn: "Làm gì?"

"Ta muốn mời tiên sinh đi du hồ, nhân tiện xem 'lạc hà chiếu bích thủy', sau đó cùng nhau ăn cơm chiều, không biết ý tiên sinh thế nào?"

"Được..." Mộc Lăng gật đầu đáp ứng, vừa dứt lời thì thấy Nhạc Tại Vân cũng đang tiến đến, thấy Nhạc Tại Đình đang ngồi cạnh Mộc Lăng, sửng sốt.

Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn hắn, nhét một cái quán thang bao vào miệng, hỏi: "Có việc à?"

"A..." Nhạc Tại Vân gật đầu nói: "Ta muốn mời tiên sinh đi du hồ, nhân tiện xem 'lạc hà chiếu bích thủy', sau đó cùng nhau ăn cơm chiều, không biết ý tiên sinh thế nào?"

"Khụ Khụ..." Mộc Lăng bị sặc bánh bao, ho khan suy nghĩ 'thật không hỗ là hai huynh đệ, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc'.

"Tiên sinh không rảnh sao?" Nhạc Tại Vân thấy biểu cảm trên mặt Mộc Lăng biểu tình rất phức tạp, sốt ruột hỏi.

"Thật không may." Nhạc Tại Đình quay đầu lại nói với hắn: "Ta vừa mời Lâm huynh đi du hồ rồi."

"A..." Mặt Nhạc Tại Vân đổi sắc, lại nghe Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: "Không sao, cùng đi đi, nhiều người càng vui, có đúng không, Vọng Vọng?"

Tần Vọng Thiên không biết làm sao đành phải gật đầu, nghĩ thầm 'Mộc Lăng a, ngươi mang theo hai huynh đệ này du hồ, không phải là e sợ thiên hạ bất loạn sao'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy