Phiên ngoại 15 - 17: Chuyện cũ của Mộc Mộc và Tư Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Đại Truân là một tòa thành nhỏ giáp với hoang mạc, không hoang vu vắng vẻ như các thành trấn hoang mạc khác, nơi này hằng năm đều có người qua lại, rất nhộn nhịp, lý do là vì nơi này có một nơi buôn bán nô lệ, các phạm nhân nữ tử bị sung quân lưu đày đến biên cương, đều bị đóng dấu chữ Sinh, bị chở trên từng chiếc xe, bị bán như gia súc.

.

.

Một buổi sáng sớm, một chiếc xe lớn chạy từ ngoài thành đến, trên xe nhốt khoảng mười lăm mười sáu tiểu hài tử chỉ mới bốn năm tuổi, bọn trẻ đều mặc y phục cũ nát, đầu tóc rối tung mặt mày cũng rất bẩn, chen chúc một chỗ, mở to hai mắt nhìn ra ngoài lồng gỗ, giống hệt như một đàn thú nhỏ bị bỏ đói, đứa nào cũng ốm chỉ còn xương bọc da.

"Xuống cả đi!" Đại hán trung niên đánh xe mở lồng ra, lùa bọn nhỏ ra. Cả đám trẻ con bị lùa vào một căn lều lớn, đại hán vứt vào vài cái bánh đã khô cứng, nói: "Ăn no hết đi, hôm nay đứa nào được mua, thì sau này sẽ có cơm ăn."

Cả đám trẻ con phát cuồng lao đến giành bánh, đứa nhỏ có vẻ khỏe mạnh cao lớn nhất và cũng lớn nhất trong đám một lúc giành lấy hai cái bánh, chạy ra khỏi đám trẻ, để những đứa còn lại tự chia lấy những cái bánh còn thừa. Nó ngậm một cái bánh, đi đến góc lều, có một đứa nhỏ rất gầy rất gầy dang ngồi trong đó. Vóc dáng so ra nhỏ hơn những hài tử khác rất nhiều, những đứa trẻ khác la lối cực kì ồn ào, nó lại như chẳng hề nhìn thấy, chỉ im lặng ngồi một góc, đọc cuốn sách đã rách tươm trên tay.

"Này!" Đứa nhỏ có vẻ khỏe mạnh đi đến ngồi xuống cạnh nó, đưa cái bánh còn lại qua: "Mộc đầu, ăn đi."

Đứa nhỏ nhận lấy, cắn một cái, lại tiếp tục đọc sách.

"Ngươi cứ đọc quyển sách rách này mãi, có ích lợi gì chứ?" Đứa nhỏ cao hơn hỏi.

Đứa bị gọi là Mộc đầu nhìn nhìn nó, nói: "Đây là y thư, cha ta để lại cho ta."

"Ngươi xem hiểu sao?" Đứa nhỏ cao ăn hết bánh của mình, xoa xoa bụng, Mộc đầu nhìn nhìn nó, bẻ cái bánh của mình ra thành hai phần, cho nó một nửa.

"Ngươi thì sao?" Đứa nhỏ bất mãn: "Đã gầy đến như thế rồi vẫn không chịu ăn nhiều một chút?"

Mộc đầu cười một cái: "Ta ăn thế này là đủ rồi." [òa :(( ]

Đang nói chuyện, chợt nghe từ bên ngoài có tiếng của đại hán kia gọi: "Đã xong cả rồi chưa? Đi ra mau!"

Đám tiểu hài tử nhét hết tất cả phần bánh còn lại vào miệng, đứng dậy, Mộc Đầu kéo kéo đứa nhỏ cao, hạ giọng hỏi nhỏ: "Tư Đồ, ngươi có muốn trốn không?"

Đứa nhỏ tên Tư Đồ sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Muốn chứ, nhưng mà lần ta nói với ngươi là muốn trốn, không phải ngươi nói không được sao?"

"Bây giờ vẫn chưa được." Mộc Đầu nói nhỏ: "Đám buôn người rất đông, bọn chúng sẽ đánh chúng ta, nhưng nếu như được mua, thì sẽ khác."

Tư Đồ nghiêng đầu nhìn Mộc Đầu: "Ngươi có cách gì?"

Mộc Đầu thấp giọng nói: "Trong số chúng ta, ngươi là khỏe mạnh nhất, bọn họ mua nô bộc, chắc chắn sẽ mua ngươi trước tiên. Ngươi nhớ kĩ, một lát nữa nếu có người đến mua ngươi, ngươi không được theo bọn họ, phải giả bệnh, phải đợi người đi một mình, tuổi tác lớn một chút, lại có vẻ không nhiều tiền, thì đi với hắn."

Tư Đồ nghĩ nghĩ, hỏi: "Ý ngươi là, để hắn mua, sau đó trốn khỏi tay hắn?"

"Ân!" Tư Đồ gật đầu, đưa tay nắm lấy tay nó đi ra ngoài: "Ta đã nói chúng ta là huynh đệ, không thể chia lìa!"

Mộc Đầu gật đầu, cùng nó đi ra ngoài.

.

.

Quả nhiên, ban đầu người đến mua đều là phú hộ giàu có, kéo từng đứa hài tử đi , Tư Đồ giả bệnh, nên không ai chọn nó. Mãi đến khi trời sắp chạng vạng, mới có một lão đầu đến, hắn đánh một chiếc xe lừa nhỏ. Lúc này trong chợ đã không còn nhiều tiểu hài tử nữa, người nọ lắc lư lắc lư, đến trước mặt bọn Tư Đồ, đưa tay chỉ vào Tư Đồ, hỏi tên buôn người bên cạnh: "Đứa này bao nhiêu tiền?"

Tên buôn người trả lời: "Hai mươi lượng bạc."

Lão đầu kia nhăn mặt "Ta mua một con trâu cũng chỉ có mười lượng bạc."

"Ngươi nhìn xem nó khỏe mạnh bao nhiêu a, sau này lớn rồi còn không hữu dụng bằng một con trâu sao?" Lão đầu kia lại đánh giá Tư Đồ vài lần, ánh mắt lướt đến Mộc Đầu cạnh nó, hắn nhìn một lúc lâu, hỏi tên buôn người kia: "Ta bỏ hai mươi lượng bạc mua nó, ngươi tặng thêm đứa nhỏ cạnh nó cho ta!"

Tên buôn người kia liếc nhìn Mộc Đầu, nói: "Được, ngay cả con ma bệnh này ngươi cũng muốn mang đi sao!"

Rất nhanh sau đó, lão đầu trả bạc, bảo Mộc Đầu và Tư Đồ lên xe, giục con lừa, lại lắc lư lắc lư quay về.

.

.

Dự đoán của Mộc Đầu không sai chút nào, lão đầu đó thật sự sống một mình, trong một ngôi làng nhỏ giáp với Đại Truân Thành, có một xưởng gỗ nhỏ, bình thường chỉ có một mình hắn làm việc, bán chút đồ gỗ.

Sau khi Tư Đồ và Mộc Đầu đến, lão đầu bảo bọn nó chặt củi, cả việc sửa chữa đồ gỗ. Tư Đồ chặt gỗ và khiêng gỗ, Mộc Đầu sữa chữa. Lão đầu thì ngoại trừ đôi khi uống rượu say đánh chúng nó, bình thường vẫn rất được, một ngày cũng cho bọn nó ăn một hai bữa cơm.

.

.

Ngày hôm đó, Tư Đồ khiêng gỗ về, tuy rằng người rất khỏe, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đến bảy tuổi, một lần chỉ có thể khiêng một cây gỗ, khi trở về, liền thấy Mộc Đầu đang ngồi trên đất tu sửa một cái giá gỗ, vừa làm vừa ho liên tục.

"Này, Mộc Đầu, ngươi lại bệnh sao?" Tư Đồ đi đến, nhìn vào phòng, hỏi: "Lão đầu đâu rồi?"

"Hình như uống say đã ngủ rồi." Mộc Đầu trả lời.

"Lại uống nữa sao?" Tư Đồ nhíu nhíu mày, cầm lấy cái giá gỗ trên tay Mộc Đầu, nói: "Ngươi nghỉ một lát đi, một lát nữa nếu hắn lại phát điên đánh người, ngươi trốn sau lưng ta, có biết không?"

Mộc Đầu gật đầu, Tư Đồ lấy trong ngực ra vài ngọn cỏ đưa cho hắn: "Cái ngươi bảo ta tìm, có đúng không?"

Mộc Đầu cầm lấy nhìn một lát, gật đầu: "Đúng rồi!" Vừa nói, vừa kéo một bồn nước qua, rửa sạch sẽ cây cỏ ấy rồi bỏ vào miệng.

"Thứ đó ăn được sao?" Tư Đồ hỏi.

"Ân." Mộc Đầu gật đầu: "Trị được bệnh ho."

"Nga..." Tư Đồ lại tìm tìm trong túi áo, đưa cho Mộc Đầu hai quả trái cây nhỏ.

"Lê?" Mộc Đầu ngạc nhiên.

Tư Đồ cười nói: "Trong khu rừng sau núi có, ta vừa ăn hết hai quả, rất ngọt đó."

Mộc Đầu cười cười, cầm lấy cắn một cái, gật đầu: "Ngọt."

"Sao ngươi cứ luôn lấy đất làm bẩn mặt mình như vậy a?" Tư Đồ vừa nói vừa hắt nước trong bồn lên Mộc Đầu[nè, em nó đang bệnh đó =.=], Mộc Đầu vội vàng giơ tay áo lên che lại, mắng to: "Ngươi cút ngay!"

"Làm cái gì vậy!" Hai người còn đang đùa giỡn, chợt nghe thấy từ trong phòng vang ra tiếng rống giận dữ, cửa mở ra, lão đầu tay cầm một bình rượu hung dữ bước ra,

Tư Đồ nhận ra lão đầu lại sắp phát điên, liền kéo Mộc Đầu ra sau lưng.

"Đi đốn gỗ!" Lão đầu thét lên với Tư Đồ: "Chỉ biết ăn không biết làm!" Nói xong, vừa định mắng Mộc Đầu, nhưng vừa xoay mặt nhìn, đột nhiên ngây người một chút. Bùn bẩn thường có trên mặt Mộc Đầu bị rửa sạch rồi, khuôn mặt trắng trắng mịn mịn, tuổi còn nhỏ, cho nên rất thanh tú.

Lão đầu nhìn chằm chằm Mộc Đầu một lúc lâu, Mộc Đầu cảm thấy lông tơ trên người bao nhiêu đều dựng thẳng hết lên, lo lắng đưa mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ cũng cảm thấy khó hiểu, lão đầu kia đột nhiên đưa tay túm lấy Mộc Đầu, nói: "Đi, vào phòng."

"Ta không đi." Mộc Đầu bị hắn kéo, nhưng không chịu vào, Tư Đồ cũng kéo Mộc Đầu lại, lão đầu rống lên: "Ngươi cút ngay!"

Tư Đồ lắc đầu: "Ngươi buông tay!"

"Thứ phản chủ!" Lão đầu cầm bình rượu đập về phía Tư Đồ.

Tư Đồ nắm chặt lấy Mộc Đầu không chịu buông, bị đập thẳng xuống đầu, trên mặt chảy đầy máu...

Lão đầu đưa chân hung hăng đạp Tư Đồ ra, tay kéo Mộc Đầu vào phòng.

Mộc Đầu liều mạng vùng vẫy, la: "Tư Đồ! Tư Đồ!"

Lão đầu kéo Mộc Đầu vào phòng, cài then lại, ném Mộc Đầu lên giường, bắt đầu cởi y phục, miệng còn cười ha hả: "Thật không ngờ, ngươi cũng có chút dễ nhìn, giải buồn cho ta một chút nào!"

Mộc Đầu nhìn quanh, bò lên giường, chụp được thứ gì liền ném thứ đó vào lão đầu, lão đầu bị ném trúng vài lần, càng cáu tiết, miệng gầm rống nhào đến: "Thằng ranh con!"

Ngay lúc ấy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng "Đang đang đang", rất nhanh sau đó, cửa bị vỡ một mảng lớn, then cửa bị chém rớt... Cửa bị đá văng ra, Tư Đồ đầu đầy máu, tay cầm một cây rìu, đứng tại cửa...

Lão đầu đầu tiên là giận dữ, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì không đúng, dáng vẻ của Tư Đồ...

"Ngươi muốn làm gì?" Lão đầu vờ hung hãn: "Ta làm thịt ngươi!"

Tư Đồ thấy lão đầu không mặc y phục, hai tay giữ Mộc Đầu, liền cười lạnh: "Là ta làm thịt ngươi mới đúng!" Nói xong, lao đến, đạp cho lão đầu ngã xuống đất, giơ rìu lên chém xuống lão đầu.

Mộc Đầu ngồi trên giường nhìn, ban đầu lão đầu còn vùng vẫy gào thét, sau đó dần dần không lên tiếng nữa, trên đất đầy máu, trên mặt trên người Tư Đồ cũng ướt đẫm máu.

"Đủ rồi Tư Đồ!" Mộc Đầu nhảy xuống giường, ngăn Tư Đồ lại, nhìn lại lão đầu đã bị chém đến máu thịt lẫn lộn: "Hắn đã chết rồi!"

Lúc này Tư Đồ mới dừng tay, đứng tại chỗ thở dốc, nhìn Mộc Đầu, hai người nhìn nhau một lúc, Mộc Đầu đưa tay kéo Tư Đồ, cùng đi đến phòng bếp, mang theo hết những thức ăn có thể mang theo, Tư Đồ còn đến chuồng đánh chiếc xe lừa đến, đem thức ăn, chăn bông gì đó chuyển hết lên xe, Mộc Đầu đổ rượu lên quanh thi thể, còn tưới khắp quanh nhà.

Đến khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Tư Đồ châm lửa đốt... Căn nhà kêu "Rầm" một tiếng, bị ngọn lửa nuốt trọn.

.

.

Mộc Đầu ngồi trên xe, nhìn Tư Đồ: "Tư Đồ, sau này chúng ta sẽ đi đâu?"

Tư Đồ trèo lên xe, toàn thân đầy máu, đột ngột xoay mặt nói với Mộc Đầu: "Mộc Đầu, chúng ta tự do rồi! Sau này sẽ không còn bị bán tới bán lui nữa! Ta đưa ngươi đi! Đến một nơi không có người ức hiếp chúng ta, mà lại có đồ ăn! Được không?"

Mộc Đầu ngồi trong xe, nhìn Tư Đồ miệng nói mà hai mắt phát sáng lập lòe, cũng bật cười, gật đầu: "Được! Chúng ta đi!"

.

.

Tư Đồ đánh con lừa một roi, bánh xe lăn bánh, chạy lên núi cao, đi vào nơi rừng rậm không ai đặt chân đến.

Tư Đồ đánh xe chạy liên tục, cho đến khi không còn nhìn thấy ngôi làng, không còn thấy người, vào đến nơi sâu hất trong núi, trước mặt là một hồ nước, trên có thác nước, lá đỏ phủ khắp nơi...

"Ha ha ha!" Tư Đồ nhảy xuống xe, cởi y phục nhảy xuống hồ nước, lớn tiếng: "Chúng ta tự do rồi! Tự do rồi!"

Mộc Đầu ngồi trong xe, thấy Tư Đồ ngâm trong nước nhảy nhót la hét, cũng cười lên, Tư Đồ bơi lượn vài vòng, bắt được một con cá lớn, giơ lên cao khỏi đầu, nói với Mộc Đầu: "Mộc Đầu, đêm nay chúng ta nướng cá ăn!"

Mộc Đầu gật đầu, xuống xe chuẩn bị lửa nướng.

Vào đêm, lần đầu tiên từ khi sinh ra hai người hạnh phúc ăn no bụng, từ đó về sau, ở lại giữa rừng rậm.

.

.

Mộc Đầu ngày nào cũng ngồi xem quyển sách cũ của nó, nghiên cứu ra rất nhiều phương thuốc kì lạ, tự trị bệnh ho cho mình, nhưng mặc dù hiện tại đã không còn phải làm công việc nặng nhọc nữa, ăn uống cũng không thiếu, nhưng Mộc Đầu lại càng lúc càng gầy, sức khỏe vẫn không tốt hơn được.

Tư Đồ thấy thế rất lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao.

.

.

Thời gian dần trôi, thoáng cái đã qua hai năm, thân thể của Mộc Đầu cũng là càng ngày càng kém, thường xuyên ngủ suốt cả một ngày, Tư Đồ thấy nó ngủ, vẫn thường đưa tay thử hơi thở nó... Trong lòng rất sợ, nếu như không có Mộc Đầu nữa, vậy trong rừng không phải chỉ còn mình nó sao, cô quạnh biết bao nhiêu?

.

.

Sáng sớm hôm ấy, Mộc Đầu có tinh thần hơn những ngày trước một chút, nói muốn ăn gà rừng, Tư Đồ lập tức hoan hoan hỉ hỉ chạy đi bắt gà cho nó. Nó chạy đến tận khe suối, mới bắt được một con gà, dùng cây cỏ cột con gà lại đeo bên hông, tay không mà bò lên khe núi, chạy về.

"Ô, tiểu hài nhi, nhìn xa còn tưởng là con khỉ con." Đột nhiên có tiếng nói từ trên cây vọng xuống.

Tư Đồ sửng sờ, đã hai năm nay ngoại trừ tiếng của Mộc Đầu nó chưa nghe thấy tiếng ai khác.

"Tiểu hài nhi, tên gì?" Tư Đồ ngẩng đầu, liền thấy được người đang nói là một lão nhân tóc trắng, hắn đứng trên một cành cây cực nhỏ, cười hi hi nhìn hắn.

Tư Đồ nhìn hắn cảnh giác: "Ngươi là ai, sao lại ở đây?"

Lão đầu đánh giá nó một lát, hỏi: "Ta là Hạc Lai Tịch, ngươi mồ côi sao? Sao lại sống trong rừng?"

"Không liên quan đến ngươi." Tư Đồ vội vàng chạy về.

Lão đầu nhảy từ trên cây xuống, dễ dàng đuổi theo Tư Đồ: "Tiểu hài tử, tư chất của ngươi rất tốt, ta đã tìm mấy mươi năm rồi, chỉ muốn tìm một đồ đệ như ngươi, ngươi bái ta làm sư phụ đi, có được không? Ta dạy ngươi công phu, để ngươi làm thiên hạ đệ nhất!"

"Thiên hạ đệ nhất?" Tư Đồ nhìn hắn một cái.

"Không tồi chứ!" Lão đầu đắc ý: "Ta chính là thiên hạ đệ nhất, ngươi có tin không, với tư chất của ngươi, đến hai mươi tuổi là có thể xưng bá võ lâm!"

Tư Đồ nhíu mày: "Xưng bá võ lâm?" Nó vẫn chưa hiểu lắm.

"Nói cách khác, ngươi vĩnh viễn sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, ngươi có thể tùy ý điều khiển sinh mệnh người khác! Nhận được sự kính ngưỡng của người khác!" Hạc Lai Tích híp mắt cười nói.

Lúc này, hai người đã đến gần chỗ xe lừa, Mộc Đầu nghe thấy tiếng nói chuyện, hơi hiếu kì, trùm chăn ló đầu ra khỏi xe hỏi: "Tư Đồ, ngươi nói chuyện với ai vậy?"

Hạc Lai Tịch ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên xe còn có một đứa nhỏ khác, nhưng sắc mặt lại xám trắng, thoáng giật mình, đứa nhỏ này tuyệt đối sống không qua mười ngày nữa.

"Mộc Đầu, ngươi đừng ra, chỉ là một lão đầu điên, ta làm gà rừng cho ngươi ăn, chúng ta nấu một nồi gà hầm nấm, được không?" Tư Đồ không để ý đến lão đầu, nhổ lông gà, sau đó nhúng vào hồ nước rửa.

"Thì ra ngươi tên Tư Đồ sao?" Lão đầu vẫn cứ chạy vòng vòng quanh Tư Đồ: "Tiểu Tư Đồ , ngươi cùng ta về được không? Ta dạy công phu cho ngươi, để ngươi làm thiên hạ đệ nhất!"

"Ta đã nói rồi, ta không hứng thú!" Tư Đồ trừng hắn: "Ngươi đi mau, ta chỉ muốn yên ổn sống ở đây, ta căm ghét những người bên ngoài!" [Tiên Tiên ở ngoài đó đó nha kưng]

Lão đầu không biết làm sao, nhìn nhìn Mộc Đầu ngồi trên xe đang hiếu kì mở to mắt nhìn sang, liền nói với Tư Đồ: "Đứa nhỏ đó, sống được không đến mười ngày nữa."

Tư Đồ sửng sốt, đưa mắt nhìn hắn.

"Người làm đồ đệ của ta, để ta dạy công phu cho ngươi." Hạc Lai Tịch cười nói: "Ta mang cả nó theo, mời lang trung trị bệnh cho nó, sau đó ta nuôi các ngươi trong thôn ta ở, có thể ăn thức ăn ngon, ở nhà đẹp, ngủ trong chăn êm nệm ấm, còn có dược nóng mà uống."

Tư Đồ hơi động lòng, hỏi: "Ngươi thật có thể trị khỏi cho hắn?"

Hạc Lai Tịch bật cười: "Nếu không trị, thì chắc chắn nó sẽ chết!"

Tư Đồ nghĩ nghĩ, ném luôn con gà trên tay, nói: "Đi ngay!" Nói xong, chạy lên xe, còn không quên quay đầu lại bổ sung: "Ta sẽ không gọi ngươi là sư phụ, ngươi trị khỏi bệnh cho Mộc Đầu, ta theo ngươi học công phu, ta bảo đảm sẽ mạnh hơn ngươi!"

Hạc Lai Tịch đứng ngây một chỗ, mất hồi lâu mới kích động đến vò đầu liên tục: "Ha ha... Ta cuối cùng cũng tìm được rồi, trời cao có mắt, trời cao có mắt a!"

"Tư Đồ, làm gì vậy?" Mộc Đầu nhìn Tư Đồ leo lên xe đánh lừa chạy đi, "Chúng ta đi đâu?"

Tư Đồ quay đầu lại nhìn Mộc Đầu, nói: "Mộc Đầu, ngươi ngủ một lát đi, chúng ta ra ngoài, tìm đại phu chữa bệnh cho ngươi!"

Trên đỉnh Thiên Sơn lạnh giá, có một tòa Tiên Hạc sơn trang, chính là nơi ở của Hạc Lai Tịch. Sơn trang quanh năm được tuyết trắng bao phủ, trong vườn hoa mai nở vàng. Trong sơn trang có nơi lưu trữ rất nhiều sách, thư họa, đồ cổ... Nhưng lại không có mấy người, chỉ có vài hạ nhân phụ trách nấu cơm và quét dọn.

Hai tiểu hài tử Tư Đồ và Mộc Đầu đến, khiến sơn trang bắt đầu náo nhiệt hơn.

.

.

Hạc Lai Tịch theo đúng lời hứa, mời lang trung đến xem mạch cho Mộc Đầu. Lang Trung xem rồi ai cũng lắc đầu liên tục: "Chuẩn bị hậu sự đi, đứa nhỏ này sống không quá nửa năm nữa."

Tư Đồ không tin, bắt Hạc Lai Tịch đổi lang trung khác, thế là, cả trăm danh y Hạc Lai Tịch lật cả thiên hạ lên tìm về, đều cho ra đúng một kết luận, tối đa gắng gượng được một năm, sau đó chắc chắn sẽ chết.

Khi các đại phu đã đi hết, Tư Đồ ngồi cạnh Mộc Đầu, nói: "Mộc Đầu, ngươi đừng nản lòng, đám đại phu đó đều già lẩm cẩm hết rồi, ta thấy ngươi có thể sống đến tận trăm tuổi."

Mộc Đầu thì lại chẳng để tâm mấy, chỉ nói với Tư Đồ: "Ngươi chăm chỉ học công phu của Hạc Lai Tịch, sau này đứng trên người khác, trở thành đệ nhất thiên hạ!"

"Đệ nhất thiên hạ?" Tư Đồ nhíu mày: "Đã vậy, Tư Đồ ta hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến tốt nhất! Nhưng mà cả hai ta cùng làm mới vui, ta là võ công đệ nhất thiên hạ, không phải ngươi muốn làm đại phu sao, vậy làm thần y đệ nhất thiên hạ đi?"

Hai tay Mộc Đầu ôm má của khuôn mặt ngu ngu nói: "Ân, chỉ có điều thời gian không còn nhiều nữa."

"Ai!" Tư Đồ giận nha: "Đã bảo đám đại phu đó chỉ toàn đánh rắm, già lẩm cẩm rồi, bọn họ không trị được cho ngươi, ngươi tự trị cho mình đi!"

"Tự trị cho mình..." Mộc Đầu giương mắt nhìn Tư Đồ.

"Đúng vậy." Tư Đồ gật đầu: "Không phải ngươi chỉ dựa vào một quyển sách nát đó mà đã chống chọi được bấy nhiêu năm rồi sao? Ngươi nhìn xem trong nhà lão già kia tàng trữ bao nhiêu quyển sách, cứ tính một quyển sẽ giúp ngươi sống thêm một năm, đủ cho ngươi sống đến trăm tuổi rồi."

Mộc Đầu nghe Tư Đồ nói hết, ngơ ngác một lúc lâu.

"Ngươi nghĩ xem, ngươi muốn làm đại phu đệ nhất thiên hạ, vậy chứng tỏ ngươi giỏi hơn đám đại phu già kia, cho nên nhất định ngươi có thể trị được bệnh mà bọn họ không trị được, có đúng không? Bọn họ không trị khỏi cho ngươi được, chưa chắc ngươi không tự trị khỏi cho ngươi được!"

Mộc Đầu nghe xong, tung chăn nhảy xuống, nói với Tư Đồ: "Đúng, ta không thể cứ chết như vậy, bảo lão già kia đem đồ ăn đến cho ta, sau đó mang hết sách y trong thiên hạ đến đây, ta muốn tự học!"

.
Tư Đồ thấy Mộc Đầu phấn chấn lên, cũng vui vẻ, chạy ra mở cửa, hét lớn ra sân: "Lão già thối!"

Không bao lâu, Hạc Lai Tịch đã hớn hở chạy đến, tới cạnh chỗ Tư Đồ: "Đồ đệ ngoan, gọi sư phụ sao?"

Tư Đồ nói: "Phải, ngươi không chỉ thu ta làm đồ đệ, còn phải thu Mộc Đầu thối này làm đồ đệ."

"Há?" Hạc Lai Tịch đưa mắt nhìn Mộc Đầu một cái, nói: "Nó bệnh sắp chết rồi, thu làm gì... Ai nha."

"Ngươi nói cái gì!" Tư Đồ đá.

Hạc Lai Tịch oan ức xoa xoa cái chân bị đá đau: "Đồ đệ ngoan, sao lại đá sư phụ chứ? Coi chừng bị Thiên Lôi đánh."

"Ta chả sợ, có vài chuyện muốn ngươi làm, nếu không không nhận ngươi làm sư phụ."

"Được được!" Hạc Lai Tịch gật đầu liên tục: "Cứ nói, ta nghe ngươi hết! Tiểu tổ tông."

Tư Đồ nghĩ nghĩ, nói: "Chọn một gian phòng yên tĩnh, quét dọn thật sạch sẽ, hơn nữa phải thật ấm áp, cho Mộc Đầu ở lại đó. Ba hạ nhân, phải cực kì cực kì vâng lời, chuyên theo hầu Mộc Đầu, Mộc Đầu bảo bọn họ làm gì thì phải làm cái đó, không được cãi lại. Còn phải mời một đầu bếp, mỗi ngày làm các món ăn ngon bổ dưỡng cho Mộc Đầu ăn, ngoài ra, thuê người chuyên thu thập sách y trong thiên hạ, tìm được quyển nào mang ngay quyển ấy về, cho Mộc Đầu xem! Lệnh người xây một gian dược lư, phải có tất cả thảo dược trong thiên hạ, để Mộc Đầu có thể hái thuốc nấu thuốc."

Hạc Lai Tịch hơi ngạc nhiên, hỏi: "Muốn mấy thứ đó làm gì?"

Tư Đồ nhướng mày: "Ngươi có đáp ứng được không?"

Hạc Lai Tịch vuốt râu, cười híp: "Đương nhiên có thể, nhưng mà, ta cũng có điều kiện."

Tư Đồ ngưỡng mặt nhìn hắn: "Nói đi."

"Mỗi ngày ngươi phải cùng ta luyện công phu tám canh giờ, ngoại trừ ăn ngủ có thể về phòng, ngoài ra đều phải luyện, cho dù khổ cực bao nhiêu, cũng không được bỏ ngang!" Hạc Lai Tịch cười nói: "Ngươi có đồng ý không?"

Tư Đồ vỗ ngực một cái: "Nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng mà... Người cũng phải dạy công phu cho Mộc Đầu!"

"Được." Hạc Lai Tịch lập tức đồng ý, vẫy vẫy tay gọi Mộc Đầu: "Tiểu Mộc Đầu, ngươi đi với ta!"

.

.

Sau đó, Hạc Lai Tịch đưa Tư Đồ và Mộc Đầu đến một gian phòng sau núi, nơi này tương đối yên tĩnh, trong vườn trồng đầy kì hoa dị thảo đủ loại.

"Sao mà lạnh thế này vẫn có thể trồng hoa cỏ?" Mộc Đầu thắc mắc.

"Bởi vì nơi đây có suối nước nóng, mặt đất luôn ấm áp." Hạc Lai Tịch trả lời, tay chỉ chỉ một tòa tháp nhỏ bên cạnh: "Trong đó hầu như có tất cả sách y trong thiên hạ."

"Thật sao?" Mộc Đầu giật mình.

Hạc Lai Tịch đẩy cửa ra: "Không tin ngươi vào xem thử đi!"

Mộc Đầu vội vàng chạy vào xem, bên trong bốn phía đều là giá sách, có một cái thang để có thể lấy được sách của từng tầng...

"Thật sự đều là sách y sao!" Mộc Đầu lấy một ít ra xem thử.

"Ngươi là đại phu?" Tư Đồ hỏi Hạc Lai Tịch: "Sao lại nhiều sách như vậy?"

"Ha ha." Hạc Lai Tịch nhướng mày cười cười: "Ta cũng có chút bệnh vặt, mời không ít đại phu xem bệnh, cũng không có gì thay đổi."

"Ngươi cũng có bệnh?" Tư Đồ ngạc nhiên, lại nghĩ nghĩ một chút, gật gù: "Ngươi cũng nên bệnh rồi, già đến vậy rồi mà."

"A..." Hạc Lai Tịch giận nha, nếu không phải tiểu tử này có tư chất trăm năm khó gặp, hắn đã trực tiếp một chưởng đập chết nó rồi, nhưng mà không có cách nào, tiểu tử này vẫn luôn cáu kỉnh với hắn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vừa ý, đành chịu bị ăn hiếp.

.

.

Sau đó, Mộc Đầu bảo người khiêng giường vào căn lầu, cơm nước về sau cũng bưng vào tận bên trong, nhân tiện xây một cái dược lư.

Hạc Lai Tịch cũng thấy rất thú vị, đứa nhỏ này, đã sống không được thêm mấy ngày nữa, còn lì lợm như vậy, không chấp nhận số mệnh như thế là tốt, chỉ tiếc mệnh không còn bao lâu nữa. Hắn cũng không quan tâm nhiều, xách Tư Đồ đi luyện công.

.

.

Từ đó về sau, Mộc Đầu ở lại trong tòa lầu nhỏ ấy một mình, vừa nỗ lực ăn cho béo, vừa đọc sách, tự học y thuật.

Hạc Lai Tịch có đến một lần, giảng cho nó chút nội công tâm pháp, lại vứt cho nó một quyển điển tịch võ công, vậy là xem như đã dạy công phu cho Mộc Đầu, sau đó thì toàn tâm toàn ý dạy Tư Đồ.

Khoảng thời gian này Tư Đồ cũng không mấy dễ chịu, lão già thật sự không xem nó là người, quá trình luyện công thật sự rất khổ cực, chiêu gì cũng dùng đến, gần như ngày nào nó cũng phải chảy chút máu. Nhưng Tư Đồ không quan tâm, ít nhất bây giờ nó còn có nhà để ở, không bị bán, không bị người khác cầm roi đánh, mỗi ngày muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn có thể trị bệnh cho Mộc Đầu. Hơn nữa, không hổ là kì tài theo lời Hạc Lai Tịch, thậm chí còn giỏi hơn trong tưởng tượng của Hạc Lai Tịch, không bao lâu, công phu đã tiến bộ vượt bậc. Hạc Lai Tịch suốt ngày vui hớn hở, làm một ông sư phụ nhị thập tứ hiếu đúng chuẩn, ngoại trừ những khi luyện công, Tư Đồ nói cái gì hắn làm cái đó, bảo đi đông không dám đi tây, bảo rót trà bóp chân gì cũng ngoan ngoãn làm. Nhưng Tư Đồ vẫn không ưa hắn mấy, vì Hạc Lai Tịch đối xử với Mộc Đầu không tốt, chẳng hỏi chẳng han, trong lòng Tư Đồ đã hiểu rõ, Hạc Lai Tịch tốt với nó là vì tư chất luyện võ của nó, nếu không có chút thiên phú này, thì dù nó có chết bên đường lão già đó cũng chẳng liếc mắt nhìn, nói cho đúng, Hạc Lai Tịch là một tên nghiện võ công, hoàn toàn không có chút tình cảm.

Giờ cơm mỗi ngày, Tư Đồ luôn ôm bát cơm chạy đến nhìn Mộc Đầu một cái, thấy nó còn sống, liền vui vẻ chạy về luyện công, nhân tiện cướp một đĩa thức ăn của Mộc Đầu, chọc cho Mộc Đầu vừa mắng vừa đánh cho nó chạy khắp sân.

Đến tối, Tư Đồ luyện công xong, lại chạy đến gian phòng của Mộc Đầu, dạy cho nó mấy chiêu mới học hôm đó, cãi nhau một trận, cắn nhéo nhau nửa canh giờ, mới về phòng ngủ, Mộc Đầu thì ăn no rồi ngủ, ngủ dậy nghiên cứu y thuật cả ngày, căn cứ theo cảm giác của chính mình để phối dược, chỗ nào không khỏe thì trị chỗ đó, dần dần cũng nhận ra một ít quy luật.

.

.

Thời thế thay đổi, chỉ chớp mắt đã qua một năm, hôm đó khi Hạc Lai Tịch đang dạy Tư Đồ luyện công đột nhiên nhớ đến, hỏi: "Tiểu Mộc Đầu chết chưa?"

"Ta phi!" Tư Đồ lườm: "Ngươi chết rồi nó vẫn còn khỏe mạnh đấy!"

Hạc Lai Tịch giận đến râu cũng dựng đứng, nhưng nhìn thấy Tư Đồ cầm Hắc Kim Hầu vung vẩy, khí giận gì đó xẹp hết, Tư Đồ chỉ mới mười một tuổi, Hạc Lai Tịch cũng là một thiên tài, nhưng cũng đến hai mươi mốt tuổi mới cố gắng dùng được, tương lai thằng nhóc này rất khó lường nha!

Mà Mộc Đầu thì càng ngày càng khỏe, hiện tại mỗi ngày nó ăn ngon ngủ ngon, không ho không đau đầu, cũng không sợ lạnh như trước nữa, công phu mà Tư Đồ dạy nó cũng học rất tốt, bây giờ đã có thể dễ dàng leo lên đỉnh lầu. Mặt khác, y thuật của Mộc Đầu cũng càng ngày càng giỏi, hạ nhân trong Tiên Hạc sơn trang có bệnh cũng không cần đến đại phu, nhờ nó bắt mạch, viết một đơn thuốc bảo đảm thuốc vào bệnh đi.

.

.

Cứ như vậy lại qua ba năm, Tư Đồ mười bốn tuổi, thượng thiên nhập địa, công phu đã gần bằng Hạc Lai Tịch rồi, Hạc Lai Tịch ngày nào cũng hớn hở, ra ngoài thấy người là khoe mình có một đứa đồ đệ đệ nhất thiên hạ. Mấy ngày nay, Hạc Lai Tịch chuẩn bị đưa Tư Đồ vào giang hồ, trong khoảng một năm, độc đấu với tất cả các cao thủ võ lâm. Trước khi đi, Hạc Lai Tịch đột nhiên nhớ đến Mộc Đầu, hỏi hạ nhân, hạ nhân nói vẫn khỏe mạnh, chưa chết.[Thăng thiên nhập địa: thăng thượng thiên không, toản nhập địa hạ: hình dung người thần thông quảng đại, cũng ví von vì thực hiện mục đích nào đó mà bôn tẩu khắp nơi]

Hạc Lai Tịch rất bất ngờ, bỏ chút thời gian, chạy đến xem.

Hôm đó, Mộc Đầu vẫn như thường lệ vừa ăn cơm vừa đọc sách. Vì lười, cho nên Mộc Đầu ngồi trên giường, trong tay ôm mấy cái hộp, bên trong là bánh ngọt và thức ăn vặt, vừa đọc sách vừa viết đơn thuốc, muốn xem quyển khác, thì cũng không đứng lên, chỉ phất tay một cái, quyển sách nó muốn liền bị nhấc lên, bay vào tay nó, xem xong rồi lại phất một cái, sách ngoan ngoãn bay về đúng chỗ.

Lúc Hạc Lai Tịch đến, nhìn trọn một màn này... Cách không thủ vật? Năm ngoái Tư Đồ vừa học được...

Lại nhìn Mộc Đầu, sắc mặt đã không còn nhợt nhạt như trước nữa, người cũng biến từ một đứa nhỏ gầy khô thành thiếu niên cao gầy, dáng vẻ nhã nhặn, thế nhưng nhìn vào huyệt thái dương và thần sắc trong ánh mắt hắn, Hạc Lai Tịch có thể nhìn ra, công phu của đứa nhỏ này đã tiến xa không ngờ rồi.

Hạc Lai Tịch ngỡ ngàng đứng trước cửa há mồm, lúc ấy, Tư Đồ đang đến tạm biệt Mộc Đầu, thấy Hạc Lai Tịch đứng như cái cột trước cửa, liền nói: "Này, ngươi chặn cửa làm gì?"

Hạc Lai Tịch nghiêng người, Tư Đồ chạy vào: "Mộc Đầu, ta phải cùng lão già thối đó đi xa, có lẽ khoảng một năm, ta sẽ cố gắng về trước năm mới, ngươi có muốn gì thì viết ra cho ta, ta mua cho ngươi."

"Được." Mộc Đầu mài mực, viết ra, Tư Đồ ngồi bên cạnh nhìn: "Trong sơn trang cũng có Linh Chi mà?"

"Không phải loại đó, ta muốn Linh Chi Vương ngàn năm trên đỉnh Côn Lôn." Mộc Lăng nói. "Không phải ngươi muốn đến độc đấu với mấy môn phái đó sao? Ta nói cho ngươi biết, mỗi môn phái đều có một bảo vật trấn phái, phái Côn Lôn có ba món, một chính là Linh Chi băng tuyết ngàn năm này, còn có một là dạ minh châu tím to như trứng gà, cũng làm thuốc được, thứ còn lại là cây đao làm từ , ta muốn có nó để làm vài thứ, lúc ngươi đến khiêu chiến, đừng quên thắng cho được mấy thứ đó!"

"Nga!" Tư Đồ phấn khởi: "Nói vậy, môn phái nào cũng có bảo bối?"

"Phải." Mộc Đầu gật đầu: "Ngươi không thể chỉ đánh không với bọn họ, bắt họ thua rồi phải đưa bảo bối cho ngươi!"

"Vậy ta lấy cái gì cược với người ta đây?" Tư Đồ suy tính: "Đúng rồi! Ta lấy Tiên Hạc sơn trang ra cược là được!"

"Đúng!" Mộc Đầu gật đầu: "Ý kiến hay!"

Hạc Lai Tịch đứng phía sau giận đến lỗ mũi sắp nổ tung, hai thằng ranh con này, dám lấy gia sản của hắn ra cờ bạc.

"Hai ngươi biết được chữ sao?" Hạc Lai Tịch nghi ngờ đi đến nhìn Tư Đồ: "Phải rồi, ngươi biết đọc chữ từ khi nào?"

Tư Đồ khinh miệt liếc hắn một cái: "Mộc Đầu dạy ta!"

Hạc Lai Tịch xoay mặt nhìn Mộc Đầu, Mộc Đầu ghét hắn nhất, tiếp tục viết, xoạt xoạt xoạt viết ra một đống lớn, đưa cho Tư Đồ.

Tư Đồ xếp gọn lại bỏ vào ngực, nói với Mộc Đầu: "Ta phải đi rồi, một năm thôi, trong lúc đợi ta trở về, ngươi phải sống thật tốt nha."

"Yên tâm." Mộc Đầu vểnh môi: "Ta trị thêm vài năm nữa là khỏi hẳn rồi."

"Thật chứ?" Tư Đồ mừng rỡ.

Mộc Đầu gật đầu: "Lão tử muốn làm thần y đệ nhất thiên hạ!"

Tạm biệt xong rồi, Tư Đồ nhàn nhã đi ra, không quên nói với Hạc Lai Tịch còn đang đứng ngơ ngác: "Lão già thối, ngươi nhanh một chút có được không! Ta phải về trước tân niên đó!"

Thời điểm này thần trí của Hạc Lai Tịch hoàn toàn dính hết lên người Mộc Đầu, chạy đến hỏi: "Vậy, Tiểu Mộc Đầu, cho ta bắt mạch được không?"

Mộc Đầu nhìn hắn một cái, đưa tay.

Sau khi Hạc Lai Tịch bắt mạch cho Mộc Lăng, hai mắt trợn to, mấy năm trước, lần đầu tiên gặp Mộc Đầu, hắn cũng từng bắt mạch cho nó, hoàn toàn là mạch chết. Thế nhưng hôm nay, hắn bắt lại một lần... Mạch sống! Hơn nữa còn có chút nội lực, công phu cũng không tệ.

Hạc Lai Tịch đột nhiên phát hiện dường như mình đã nhìn lầm rồi, Mộc Đầu cũng là một kì tài... Chỉ là do mình chỉ thấy được Tư Đồ.

"A, ngươi giữ cái này lại xem đi." Hạc Lai Tịch lấy từ trong ngực ra ba quyển sách, đưa cho Mộc Đầu.

Mộc Đầu nhận lấy, khó hiểu nhìn Hạc Lai Tịch.

"Hai quyển này, là sở học của cả đời ta." Hạc Lai Tịch nói: "Một quyển là nội lực, một quyển là ngoại công."

Mộc Đầu nhìn nhìn, ánh mắt lạc đến quyển thứ ba, trên bìa viết Thập tuyệt nội lực.

"Bản Thập tuyệt nội lực này, không luyện được, có hại cho người luyện, ngươi thử nghĩ, xem có cách nào giải quyết được ẩn họa của Thập tuyệt nội lực không." Hạc Lai Tịch vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài: "Trong tòa lầu của gian phòng bên cạnh, có tất cả điển tịch võ công trong thiên hạ, lúc nào thích, ngươi có thể đến xem thử."

Mộc Đầu nhận lấy sách, nhìn nhìn Hạc Lai Tịch, cười nhẹ: "Ngươi đúng là một lão già thối chỉ biết mưu lợi!"

Hạc Lai Tịch giận xanh mặt, mắng thầm hai đứa chết tiệt này, ăn của hắn xài của hắn còn mắng chửi hắn, tức chết! Nhưng vẫn rất hào hùng nói: "Cái đó... Tiểu tử ngươi cũng không thua, ngươi đừng quên, ta đã thu ngươi làm đồ đệ rồi!" Nói xong, chạy.

Mộc Đầu bỏ mấy quyển sách hắn đưa xuống giường, gọi mấy hạ nhân theo hầu nó đến, bảo bọn họ chuyển hết điển tịch võ công trong tòa tháp bên cạnh về, nó muốn xem dần...

.

...

.

Không đến một năm, giới võ lâm vốn đang yên tĩnh đột nhiên đón một cơn sóng lớn, đứa đồ đệ chỉ mới mười bốn của Hạc Lai Tích, trong nửa năm một mình quét sạch các môn phái lớn trong võ lâm, đánh bại các chưởng môn, còn thu hết bảo vật trấn pháp của các phái vào tay.

Trước tân niên, Hạc Lai Tịch và Tư Đồ cuối cùng cũng lên đường trở về, mà ngay lúc ấy, bọn họ nghe được một tin đồn, rằng trong nửa năm này, các môn phái lớn trong giang hồ đều nhân cơ hội hai bọn họ không có mặt mà phái cao thủ đến diệt Tiên Hạc sơn trang, nhưng đều bị một thiếu niên nho nhã đánh cho sợ chết khiếp, một cước đá xuống núi. Đám cao thủ đó còn bị bức viết giấy nợ, tổng cộng các môn phái kia nợ thiếu niên năm trăm vạn lượng hoàng kim.

Lúc Tư Đồ và Hạc Lai Tịch về đến Tiên Hạc sơn trang, đã thấy có rất nhiều môn phái giang hồ đang chuyển kim ngân vào sơn trang, quản gia đứng trước cửa, kiểm tra đối chiếu số kim ngân được đưa đến, nếu không thiếu, thì sẽ đưa cho người ta một viên thuốc.

"Đang làm cái gì vậy?" Hạc Lai Tịch ngạc nhiên hỏi quản gia.

"Nga, đám giang hồ đến gây rối đều bị Mộc Đầu hạ độc, nếu không đến trả bạc đúng hẹn, thì sẽ bị độc phát mà chết." Quản gia cười hi hi nói: "Nhưng mà, lão gia, Mộc Đầu nói số bạc này là của nó, không phải của Tiên Hạc sơn trang, bảo chúng ta không được đụng đến."

Hạc Lai Tịch dở khóc dở cười.

.

.

"Mộc Đầu!" Tư Đồ ôm một bao hành lý lớn chạy vào: "Ta về rồi!"

Mộc Đầu đang dựa trên giường vừa ăn vừa xem sách, nghe tiếng Tư Đồ ồn ào bên ngoài, ném sách hớn hở chạy ra: "Nha nha, Tư Đồ ngươi về rồi!"

Tư Đồ thấy Mộc Đầu liền giật mình một cái, nửa năm không gặp, Mộc Đầu đã cao lên rồi, tuy rằng so với người cùng lứa vẫn gầy một chút, nhưng đã hoàn toàn không còn dáng vẻ suy nhược như trước nữa, sắc mặt cũng không tệ.

"Mộc Đầu, ngươi còn chết nữa không?" Tư Đồ ngu ngu hỏi.

Mộc Đầu lườm: "Lão tử ta sống lâu trăm tuổi! Đúng rồi, có đem những thứ ta nói về không?"

"Đem về hết rồi!" Tư Đồ bỏ bao hành lý trên vai xuống, Mộc Đầu mở ra nhìn một cái: "Ai chà, nhiêu đây cũng đáng giá đến năm trăm vạn lượng vàng rồi, cộng với tiền ta kiếm được, vậy là một nghìn vạn lượng vàng rồi."

"Chúng ta có một nghìn vạn lượng vàng rồi?" Tư Đồ hết hồn, "Làm sao tiêu hết nhiều tiền như thế a?"

Mộc Đầu ngồi xuống, nói với Tư Đồ: "Tư Đồ, không phải ngươi đã độc đấu với tất cả giang hồ quần hùng rồi đúng không, nói cách khác, hiện tại ngươi đã lợi hại hơn tất cả bọn họ rồi, đúng không?"

Tư Đồ gật đầu: "Đúng vậy, mấy lão già đó cũng không có bao nhiêu năng lực."

Mộc Đầu nghĩ nghĩ, nói: "Tư Đồ, hay là chúng ta tự lập đi?"

"Tự lập?" Tư Đồ ngồi cạnh Mộc Lăng gặm đùi gà: "Ý ngươi là, rời khỏi Thiên Sơn, rời khỏi Hạc Lai Tịch."

"Phải." Mộc Đầu gật đầu: "Chúng ta có tiền rồi, Hạc Lai Tịch cũng đã dắt đồ đệ là ngươi y khắp thiên hạ huyênh hoang truyền thừa y bát rồi, đương nhiên chúng ta có thể đi."

"Được nha!" Tư Đồ bĩu môi: "Lão tử đã muốn đi từ lâu rồi, ở đây chán chết, nhưng mà xuống núi rồi chúng ta đi đâu?"

"Ta đã chọn được rồi! Chúng ta đến Thục Trung!" Mộc Lăng mở bản đồ ra cho Tư Đồ xem.

Tư Đồ chớp chớp, "Thục Trung?"

"Ở đó khí hậu tốt, hơn nữa cũng không có môn phái nào, cũng cách xa Hoàng Thành, sau lưng còn có rất nhiều dân tộc thiểu số và các quốc gia nhỏ, vị trí cực tốt!" Mộc Đầu nói: "Chúng ta tự thành lập một bang phái, trước tiên phải quét sạch thổ phỉ và sơn tặc ở đó, sau đó mới kêu gọi nhân mã, làm bang chủ!"

"Được, nghe lời ngươi." Tư Đồ gật đầu đồng ý: "Ta đi nói với lão già kia."

"Không cần nói nữa, ta đã nghe hết rồi." Từ bên ngoài, tiếng của Hạc Lai Tịch truyền vào.

Hai người cùng quay đầu, liền thấy Hạc Lai Tịch đứng trước cửa.

"Tư Đồ nha." Hạc Lai Tịch nói: "Ngươi đi suốt một ngày đã mệt rồi, đi nghỉ đi, ta có chút chuyện, muốn nói với Mộc Đầu."

Tư Đồ nhíu mày, vừa định cự tuyệt, Mộc Đầu đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Tư Đồ hầm hừ xoay người, trước khi ra ngoài còn không quên cảnh cáo Hạc Lai Tịch: "Lão già thối, không được bắt nạt Mộc Đầu!"

Hạc Lai Tịch gật đầu, Tư Đồ đi rồi, trong phòng chỉ còn Hạc Lai Tịch và Mộc Đầu.

.

.

"Đọc sách thấy thế nào?" Hạc Lai Tịch hỏi Mộc Đầu.

Mộc Đầu nhìn chỗ khác: "Không đọc, đọc không hiểu."

"A..." Hạc Lai Tịch cười: "Mộc Đầu, ngươi đọc hiểu rồi, mới muốn chạy đúng không?"

Mộc Đầu sửng sốt, ngước mắt nhìn Hạc Lai Tịch: "Ngươi muốn giữ ta và Tư Đồ lại làm tống chung cho ngươi đúng không?" [tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung; lo ma chay cho người thân]

"Ha ha..." Hạc Lai Tịch cười lắc đầu, nói: "Ta nói Mộc Đầu a, quả thật ta đã nhìn lầm rồi, ta cứ nghĩ ngươi là một con thỏ con vô dụng, không ngờ lại là một tiểu hồ ly thông minh tuyệt đỉnh... Nếu sớm biết ngươi giỏi giang thế này, nói gì ta cũng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi cũng là đồ đệ của ta thật mà, đúng không?"

Mộc Đầu hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, Hạc Lai Tịch lại nói tiếp: "Nhưng mà, nói đi nói lại, nếu trước đây ta thật sự thu ngươi làm đồ đệ, ngươi sẽ không tự mình học được y thuật cao siêu như thế, cũng đương nhiên không thể tự trị hết bệnh."

Mộc Đầu không nói gì.

Hạc Lai Tịch cười nhạt: "Ta có thể thả cho các ngươi đi, nhưng mà, dù sao thì có hai đồ đệ như các ngươi ta cũng đã rất hãnh diện rồi, có điều, ngươi phải trị cho ta trước."

"Ta không trị được." Mộc Đầu nói: "Ta nói rồi, đọc sách không hiểu."

Hạc Lai Tịch nghe xong, cười lạnh: "Vậy thì cứ ở lại đây, khi nào đọc hiểu rồi, thì trị bệnh cho ta, xong rồi hẳn đi."

"Được." Mộc Đầu ung dung đồng ý.

Hạc Lai Lai híp mắt nhìn hắn một lát, cười lạnh: "Ngươi cũng đã biết, tối đa ta chỉ có thể chống được một năm nữa, cho nên không gấp, ngươi chờ được, có phải không?"

Sắc mặt Mộc Đầu hơi biến, không nói gì.

Hạc Lai Tịch thấy Mộc Đầu không nói gì, liền hạ giọng nói: "Tiểu Mộc Đầu, ngươi biết không, nếu như ta chết thật, nhất định sẽ kéo Tư Đồ và ngươi cùng đi... Hai ngươi là đồ đệ ngoan của ta."

Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn Hạc Lai Tịch: "Hai chúng ta cùng đánh, chưa chắc không thắng được ngươi!"

"Ha ha ha..." Hạc Lai Tịch cười lớn, nói: "Ta nói Tiểu Mộc Đầu, tính tình của ngươi cũng không tệ, có điều ngươi thông minh như vậy, lẽ ra phải biết, hiện tại ta vẫn chưa chết được."

Sắc mặt Mộc Đầu hơi khó coi, Hạc Lai Tịch lại cười nói: "Tư Đồ và ngươi đều đã đắc tội quần hùng võ lâm, hiện tại hai ngươi chưa có chỗ dựa vững chắc, rất có khả năng đám người giang hồ đó sẽ đến tìm các ngươi gây phiền phức, hai người các ngươi không sợ, thế nhưng đã đắc tội quá nhiều người, người ta liên thủ đánh các ngươi, chỉ với hai bọn ngươi, sợ là không chống nổi. Sở dĩ ngươi chọn Thục Trung làm nơi dừng chân, cũng là vì nghĩ nơi đó không chịu nhiều ảnh hưởng từ võ lâm. Hai ngươi còn cần lão già chưa chịu chết này làm chỗ dựa cho các ngươi, có câu cây roi đánh trước sẽ mục trước, tương lai của hai ngươi sau này nhất định sẽ khó lường, giang hồ quần hùng tuyệt đối sẽ không thả cho các ngươi phát triển lớn mạnh... Cho nên, ta sống, là chuyện tốt cho ngươi, tốt cho ta, tốt cho mọi người." [câu cây roi đánh trước sẽ mục trước: mang nghĩa như súng bắn chim đầu đàn, người có tài năng, nổi trội hơn người thường sẽ thành mục tiêu công kích, khuyên răn mọi người không được ỷ mạnh, phải biết khiêm nhường một chút ]

Mộc Đầu cúi đầu, rất lâu sau mới nói: "Ngươi luyện nội lực Thập Tuyệt, không phải dễ trị!"

"Ai." Hạc Lai Tịch cười: "Chắc chắn ngươi có cách." Thấy Mộc Đầu do dự, Hạc Lai Tịch trầm giọng nói: "Ta không muốn chờ quá lâu, cho ngươi ba ngày được không?"

"Ba ngày?" Mộc Đầu vừa sợ vừa giận, Hạc Lai Tịch lại lạnh lùng nói: "Ba ngày nếu ngươi không nói cho ta biết biện pháp, vậy chờ nhặt xác Tư Đồ đi." Nói xong, bỏ đi.

.

.

Mộc Đầu ngồi trong phòng, cúi đầu, lấy quyển Thập Tuyệt nội lực trong ngực ra, yên lặng không nói.

"Mộc Đầu!" Tư Đồ chạy vội vào: "Lão già đó nói gì với ngươi vậy?"

Mộc Đầu nhìn Tư Đồ: "Hắn không cho chúng ta đi, muốn ta trị khỏi bệnh cho hắn."

"Lão già đó bệnh gì?" Tư Đồ không hiểu: "Nhìn có vẻ khỏe mạnh lắm mà."

"Ngươi nghĩ ta có nên cứu hắn không?" Mộc Đầu hỏi Tư Đồ.

"Vậy ngươi có muốn cứu không?" Tư Đồ hỏi lại.

Mộc Đầu lưỡng lự.

"Ta nói Mộc Đầu a." Tư Đồ đột nhiên nói: "Lão già này tuy là hơi đáng ghét một chút, nhưng nói sao cũng đã cứu mạng hai ta, nếu khi đó hắn không đưa chúng ta ra khỏi núi, vậy có thể ngươi đã bệnh chết rồi, ta cũng đã chán chết rồi... Cho nên, nếu ngươi cứu được, vậy thì cứu hắn đi."

Mộc Đầu nghĩ ngợi rất lâu, gật đầu: "Được."

Tư Đồ đứng dậy vươn vai một cái, hỏi: "Mộc Đầu, để trị khỏi cho lão già đó mất bao lâu? Ta muốn sớm đến Thục Trung, ta vừa hỏi quản gia, quản gia nói, mùa đông ở Thục Trung cũng rất ấm áp, vậy thì mùa đông mỗi năm ngươi sẽ không bị đông đến nửa sống nửa chết nữa, hơn nữa chúng ta cũng có thể tự ăn đồ của mình, không phải ăn nhờ lão già đó nữa."

Mộc Đầu gật đầu, nói: "Yên tâm, nhanh thôi!"

.

.

Không đến ba ngày, Mộc Đầu đã bảo người đến gọi Hạc Lai Tịch, nói có biện pháp trị cho hắn, nhưng hắn phải đồng ý ba điều kiện.

Hạc Lai Tịch gật đầu, nói: "Được, ngươi nói đi, chuyện gì ta cũng đồng ý."

Mộc Đầu nghĩ nghĩ: "Muốn trừ độc ngươi phải làm thương tổn đến thân thể người khác, cho nên ngươi phải thề, không thể làm hại người vô tội, chỉ dùng những kẻ đáng chết."

Hạc Lai Tịch giật mình, hỏi: "Ngươi nói, muốn trừ được kịch độc trong người ta, thì phải dùng mệnh người khác đổi?"

Mộc Đầu gật đầu: "Đúng là thế."

"Không vấn đề!" Hạc Lai Tịch phất tay, nói: "Ta tìm một đám tử tù là được rồi, cũng coi như là thay trời hành đạo. Điều thứ hai là gì?"

"Thứ hai, trị xong rồi, ngươi truyền một nửa nội lực cho Tư Đồ, phần còn lại lại chia đôi, truyền cho ta." Mộc Đầu ra giá.

"Cái gì?" Hạc Lai Tịch phì cười: "Nhóc con, ngươi quá thâm hiểm rồi, sao lại bóc lột sư phụ chứ?"

Mộc Đầu nhìn hắn: "Nếu chúng ta muốn sau này không còn bị ngươi uy hiếp, vậy thì phải mạnh hơn ngươi!"

Hạc Lai Tịch nghiến răng, mắng thầm, hai đứa đều là đồ đệ, truyền thì truyền vậy, dù sao thì cũng có thể luyện lại nội lực, nhanh thôi, liền gật đầu đồng ý, lại hỏi: "Thứ ba là gì?"

"Thứ ba a." Mộc Đầu trang nhã đưa tay: "Đưa khế đất của Tiên Hạc sơn trang cho ta!"

"A..." Hạc Lai Tịch hít sâu một hơi, mắng to: "Thằng oắt con, ngươi muốn lột sạch ta sao!"

Mộc Đầu ngửa mặt nhìn trời: "Chịu hay không tùy ngươi, ngươi tự nghĩ cách là được rồi, cần gì phải cho ta thời gian ba ngày?" Nói xong, xoay người muốn đi.

"Ai..." Hạc Lai Tịch kéo Mộc Đầu lại, rủa thầm, tiểu quỷ này tương lai nhất định rất sáng lạn, gật đầu đồng ý.

Thế là, Mộc Đầu nói cho Hạc Lai Tịch biết phương pháp hoán nội công, tự trị nội thương.

.

.

Nhờ thuốc và phương pháp của Mộc Đầu, Hạc Lai Tịch dần khỏe lên, hắn bắt về rất nhiều tử tù và ác đồ, dùng để hoán công, mỗi lần xong, Hạc Lai Tịch lại ném thi thể xuống vực sâu sau núi.

Tuy rằng chỉ giết đám tử tù chuyên làm chuyện ác, nhưng tiếng khóc than cầu xin vẫn vang lên không ngừng, thanh âm đó đã khảm sâu vào đầu Mộc Đầu, không cách nào quên được.

Mộc Đầu bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

Tiếng động sau núi, đương nhiên sẽ truyền đến tai Tư Đồ, hắn chạy đến hỏi Mộc Đầu chuyện là thế nào, Mộc Đầu nói cho hắn nghe những điều kiện đặt với Hạc Lai Tịch, Tư Đồ im lặng.

Khi Mộc Đầu nghĩ rằng Tư Đồ sẽ nổi giận, Tư Đồ lại đứng bật dậy, giận dữ giậm chân mắng Hạc Lai Tịch: "Lão già không chịu chết nhà ngươi, thật chẳng ra gì!"

Mộc Đầu hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ mắng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng nguôi giận, thấy Mộc Đầu đang mở to mắt nhìn mình, liền đưa tay vỗ mạnh lên lưng Mộc Đầu: "Ai, Mộc Đầu, ngươi đau buồn cái gì, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm thế, người có tội là Hạc Lai Tịch!" Nói xong, thì cứ như không có việc gì quay đi.

.

.

Cứ như vậy qua vài tháng, Hạc Lai Tịch giết gần trăm tên ác nhân, cuối cùng cũng trừ hết độc trong cơ thể. Vốn dĩ sẽ là đại công cáo thành, nhưng vào giai đoạn cuối cùng, Hạc Lai Tịch lại bị nội lực phản phệ tẩu hỏa nhập ma.

Lúc Mộc Đầu và Tư Đồ đến xem hắn, thì thấy Hạc Lai Tịch liên tục phun ra máu, râu cũng đã trắng toát, Mộc Đầu vừa bắt mạch cho hắn đã nhíu mày, hỏi: "Trước khi ngươi luyện nội lực Thập Tuyệt, có từng bị trọng thương?"

Hạc Lai Tịch gật đầu: "Trước kia đấu với Đoan Mộc Liệt, quả thật có bị thương."

Mộc Đầu do dự một lúc, lấy ngân châm ra, thi châm trị bệnh cho lão đầu. Tư Đồ không hề nói lời nào, chỉ đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng lại rót chút nước cho Mộc Đầu. Hạc Lai Tịch ngàn vạn lần cũng không ngờ Mộc Đầu sẽ cứu hắn, vừa định hỏi, liền thấy Mộc Đầu hung dữ trừng hắn: "Ngậm miệng!"

Hạc Lai Tịch nuốt mấy lời muốn nói xuống, trong lòng rất buồn bực, làm sư phụ được như ta cũng xem như là trước đây chưa từng có sau này không hề có rồi.

Mộc Đầu dùng hết một ngày một đêm, cứu sống Hạc Lai Tịch, bản thân cũng phun ra một búng máu, Tư Đồ sợ hết hồn, hỏi Mộc Đầu: "Không phải ngươi đã khỏe rồi sao, sao còn phun máu?"

Mộc Đầu cúi đầu nhìn Hạc Lai Tịch lúc này đã hôn mê, thờ ơ nói: "Vốn là sắp khỏe rồi, thế nhưng gần đây lại không tốt mấy nữa... Mặc kệ đi, qua ngày nào hay ngày đó."

Hạc Lai Tịch cũng không phải ngủ, chỉ là cảm thấy hổ thẹn không biết phải nói gì với Tư Đồ và Mộc Đầu cho được, nên cứ nằm ra đó giả bất tỉnh, lời Mộc Đầu nói hắn nghe rất rõ.

Tư Đồ hơi bực bội, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao ngươi phải hy sinh cho người khác nhiều như vậy?"

Mộc Đầu liếc mắt nhìn nhìn hắn, lau đi vết máu trên khóe miệng, nói: "Không chỉ là vì ngươi, còn là vì bản thân ta! Như vậy sau này hai ta ra ngoài, sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, cũng không nợ người ta thứ gì, sống tự do tự tại! Ngốc!"

"Ngươi!" Tư Đồ giận, mắng thầm tên này, đồ độc miệng, hừ! Sau này nếu có tìm người sống cùng, nhất định phải tìm ai ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được độc mồm! [=)) tuổi thơ Tư Đồ gắn liền với con yêu nghiệt này cũng rất đáng thương]

.

.

Sau đó, Mộc Mộc lại bỏ chút thời gian trị liệu thương thế cho Hạc Lai Tịch, hắn cũng dần khỏe hơn, giữ đúng lời hứa giao khế đất của Tiên Hạc sơn trang cho Mộc Đầu, còn nội lực của mình, thì truyền một nửa cho Tư Đồ, nửa còn lại, cũng chia hai, truyền cho Mộc Đầu.

Mộc Đầu bán Tiên Hạc sơn trang, cầm số tiền bán được, gọi người đánh xe chở một vạn lượng hoàng kim, cùng Tư Đồ rời khỏi Thiên Sơn, hùng dũng đến Thục Trung.

.

.

Năm đó, Mộc Đầu và Tư Đồ mua một khu đất ở Bạch Đế Sơn Thục Trung, bỏ ra hơn một năm, để quét sạch sơn phỉ cướp bóc ở Thục Trung. Hai người đều có sở trường riêng, võ công của Tư Đồ là vô địch thiên hạ, hơn nữa có nghĩa khí lại có thực lực, không bao lâu bên người đã có hơn trăm huynh đệ, còn gặp được Tương Thanh năm đó chỉ mới hơn mười tuổi đã có võ công rất cao, cùng với cao thủ vùng Thục Trung Chu lão, Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương. Các huynh đệ đều nguyện theo Tư Đồ, Hắc Vân Bảo dần nổi danh.

Lại không bao lâu, Mộc Đầu mời những người thợ giỏi từ cả nước về Thục Trung, cùng xây dựng Hắc Vân Bảo, sau hai năm, cuối cùng Hắc Vân Bảo cũng hoàn thành, khí thế to lớn hơn nữa được sắp xếp rất chu toàn, hậu sơn trồng trọt, tiền sơn uy phong như một thành trì. Hơn nữa địa thế của Hắc Vân Bảo rất tốt, dễ thủ khó công, dần phát triển mạnh. Tư Đồ là bảo chủ, Mộc Đầu là nhị đương gia, dưới vừa khéo có Chu lão, Lô Ngự Phong, Vân Tứ Nương và Tương Thanh bốn vị phó bang chủ, giáo chúng đã đạt đến con số năm vạn, nghiễm nhiên trở thành bá chủ vùng Thục Trung.

.

.

Mùa đông năm đó, Thục Trung gặp phải một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp, Tư Đồ, Mộc Đầu và mấy vị phó bang chủ ngồi ở hậu sơn ngắm tuyết nói chuyện, Vân Tứ Nương nói: "Hiện tại hai người đã là đại nhân vật danh tiếng vang dội rồi, chỉ có họ không có tên không được đâu, nghĩ một cái tên uy phong một chút đi."

Mọi người đều cảm thấy ý này rất đúng, liền ồn ào ra ý kiến, Tư Đồ và Mộc Đầu nghe tên nào cũng thấy không vừa ý, cuối cùng, ánh mắt hai người lạc đến dải băng trong suốt lấp lánh cao thẳng cứng cáp đọng dưới mái hiên, đồng thanh... "Lăng" !

"Tư Đồ Lăng... Mộc Lăng..." Mọi người đều gật đầu: "Tên hay."

Nhưng Tư Đồ và Mộc Đầu lại liếc mắt lườm nhau, nhướng mày: "Ta đây không muốn lấy cùng tên với hắn!"

Mọi người yên lặng, vậy phải làm thế nào đây, cuối cùng, hai người quyết định tỉ thí phân thắng thua, người thắng sẽ được dùng chữ Lăng, người thua phải chịu tên do người thắng đặt, Mộc Đầu và Tư Đồ gật đầu đồng ý, còn về phần tỉ thí cái gì...

Đang tranh cãi, chợt nghe thấy từ con sông băng bên cạnh vang lên tiếng "rắc rắc", một con cá nhảy lên, ngay sau đó lại lặn xuống, Tương Thanh nói: "Hay là thi câu cá đi."

Mộc Đầu lẫn Tư Đồ đều thấy có lý, mỗi người một phía một cần câu câu cá, chỉ là... Mộc Đầu chạy sang chỗ Tư Đồ nhìn nhìn, thò tay thử nước sông, lại chạy về chỗ mình câu cá. Tư Đồ cũng không để ý nhiều, trong lòng hắn nghĩ, tên Mộc Đầu này bình thường cực lười, chưa từng thấy hắn bắt cá, còn mình thì dù sao cũng đã có kinh nghiệm bắt cá nhiều năm những ngày sống trong rừng, thắng chắc rồi, tự tin tràn trề mà buông câu, nào có ngờ khi nãy trên bàn tay mà Mộc Đầu thò xuống nước vẫy vẫy, đã bôi đầy bột phấn cay nồng, đàn cá nhỏ đã sớm chạy hết.

Quả nhiên, Tư Đồ chờ một lúc lâu, không có cá... Mà Mộc Đầu thì sau một canh giờ không ngừng phấn đấu, cuối cùng cũng kéo lên được một con cá.

Dám chơi dám chịu, Tư Đồ thua rồi, Mộc Đầu toại nguyện sửa tên thành Mộc Lăng. Sau đó, đến lúc đặt tên cho Tư Đồ rồi, Tư Đồ cũng không sợ, vỗ ngực một cái: "Lão tử vốn đã tuấn tú, họ Tư Đồ cũng rất khí phách, phối với tên nào cũng sẽ rất tuấn tú!"

Khóe môi Mộc Lăng giật giật, đưa tay chỉ một cái: "Vậy lấy tên là Tư Đồ Ngận Suất đi!"

"Oành" một tiếng, đám huynh đệ Hắc Vân Bảo che miệng ào ào chạy như cháy rừng, Tư Đồ giận đến tái mặt, vô phương, chỉ đành lấy cái tên làm trò cười cho thiên hạ này.

.

.

Lại qua không bao lâu, Hắc Vân Bảo, Tư Đồ Ngận Suất và Mộc Lăng, danh chấn thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy