Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe thấy thanh âm quen thuộc, hoa cúc Chu Vân Kiến hơi căng thẳng, quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân anh tuấn. Sắc mặt người này tràn đầy tức giận, nếu không phải anh ta biết người này thì ai cũng nghĩ rằng người kia đang chuẩn bị chém trực tiếp vào mình chứ, Chu Vân Kiến thật sự lo lắng cho tên kia sẽ rút ra. Khó người đi tới còn hơi thoáng đỏ, nhìn là biết, vừa nhìn là biết tối qua có chuyện gì. Anh ấy không thể cười được một tiếng, sau đó nhớ ra cái gì đó, liền cố gắng nén cười.

《Nữ giới》 bình thường là chưa chép xong, quyển kia dày như vậy.

Đánh giá đầu tiên cho Võ Đế, khi không mặc định lâu, người này là nam nhân anh tuấn, vai rộng và cường tráng. Ngũ quan lại rất xứng với một thân y phục, quả thực là làm tất cả các cô nương cùng với những tiểu tức phụ không thể gục ngã. Anh ấy ở kiếp trước cũng chưa từng nhìn thấy một nam nhân nào đẹp như thế ở khoảng cách gần như bây giờ. Chu Vân Kiến chưa tự bẻ khóa mình thành công mà không phải chịu đựng nước mắt, tiến lên một bước, nói: “Thanh lang cũng đi điều tra hình ảnh của người dân sao?”

Võ Đế: ……

Sắc mặt Võ Đế không hề dao động, nói: “phó! Cannot call as! ” Chu Vân Kiến nghe thấy tiếng hắn bắn.

Nhưng mà da mặt của Tiểu Chu đồng học để tường thành còn thừa, thì cười, nói: “Ta hiểu mà, lúc ra ngoài thì phải sửa đổi tên của chúng. Không bằng như vậy đi, ngươi gọi ta là Vân đệ, ta gọi ngươi là Thanh ca, được không? ”

Võ Đế nhẹ nhàng gật đầu, nhìn không ra âm thanh của đối phương, lại thấy Chu Vân Kiến tiến lên gọi một tiếng: “Thanh ca ca, ngươi một mình tới đây? Hậu mẫu có yên tâm hay không? ”

Võ Đế: !!!

Trong hệ thống, Tiểu Lý Tử tưởng là một đà phật, nói: “Điện hạ, giọng trẻ như bị trừ điểm đó.” Anh ấy hiện tại không còn gì để nói nữa rồi, có một chủ nhân như vậy, chỉ sợ nhiệm vụ này của nó lại không có cơ hội hoàn thành nữa rồi.

Võ Đế dùng tay đẩy xa một chút, nói: “Có bảo vệ đi theo, ngươi đừng ở bên ngoài quá sớm, trẫm phải trở về, trở về bộ nhớ đưa cho nữ giới, mà ngươi chép tới trẫm, để kiểm tra lại. ”

Chu Vân Kiến ngoan ngoãn đầu, nói: “Được, Thanh ca ca yên tâm, ta sẽ không ở bên ngoài quá sớm đâu.”

Ánh mắt Võ Đế phức tạp nhìn một cái, xoay người đi được hai bước, rồi quay lại. Chu Vân Kiến vừa muốn hỏi hắn chuyện gì, liền thấy hắn búng tay một cái, sau đó hắn trước mặt xuất ra một người, không biết nơi nào tới, quỳ xuống trước mặt Võ Đế. Võ Đế mở miệng nói: "Đi theo Hoàng Hậu, bảo hộ an toàn."

Đối phương cũng không nói chuyện, chỉ là đầu gật, rồi lại biến mất mát.

Chu Vân Kiến có hơi kinh dị, có chút tò mò, hóa ra đây là giám hộ bên người Hoàng Đế sao? Thật là lợi hại! Không phải Võ Đế ra ngoài có việc hay sao? Sao lại bảo vệ để lại cho mình cơ chứ, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Chu Vân Kiến vừa muốn hỏi, lại thấy hắn rời đi. Đành phải sáng suốt một câu: “Suốt ngày xẩm mặt mày, sao không cười một cái chứ! Đáng tiếc, cho một zai mặt đẹp như vậy. ”

Nguyên Bảo từ xa run to, cùng tiểu nha đầu đi đến. Anh liền mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"

Nguyên Bảo trả lời: “Dạ, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Vừa mới xuất hiện của Loan lão thái gia ở đây có một mảnh ruộng, là ruộng hoang, nghe bạn muốn liên kết trực tiếp với khế ước cho bạn. ” Nói xong, Nguyên Bảo đã đưa ra khế ước đất cho Chu Vân Kiến.

Chu Vân Kiến tiếp nhận khế ước đất, nhìn trên giấy viết mấy chữ phồn thể 420 mẫu, cũng thật là không ít. Đằng ngoại nhà hắn chính là thương gia không phải dạng vừa đâu, vừa ra tay liền hào phóng. Có trong tay hơn bốn cánh đồng mẫu, thế là hắn có thể trồng trọt rồi.

Lên xe ngựa, Chu Vân Kiến lại phân phó Nguyên Bảo: “Làm đi mua chút nông cụ cùng lúa về đây, càng nhiều càng tốt.”

Nguyên Bảo không hỏi nhiều, chỉ cho rằng dùng để nuôi những người chạy nạn. Show nay lúa mì rất dễ mua, bởi vì mọi người đều không thích yến mạch bằng cơm. Vì thế đến gạo mua, có thể kéo một chiếc xe toàn trở về.

Chu Vân Kiến vừa tới trang điền, thì Tiểu Kim Tử cũng đồng thời đưa ra hơn một phần trăm người, có tuổi trẻ giúp đỡ nhau, vì vậy trong trang điền đã có tới ba bốn người. Trong đó người già trẻ nhỏ rất nhiều, không thể làm nhiều việc. Có mấy đứa trẻ trong mắt toàn bộ là lo lắng, bởi vì bọn chúng sợ hãi bọn chúng không sử dụng được công việc sẽ đuổi theo. Xen kẽ mạng lưới thư giãn, chính mình làm việc cỡ nào, không có việc gì là không thể làm được! Chu Vân Kiến lại không nhiều lời, tất cả bọn họ thu hết.

<Bản chỉnh sửa chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của nhà. Ngoài ra, không xin phép mà đăng lại, thì mình xin lỗi vì không tìm được từ nào trong từ điển tiếng Việt bên ngoài từ “đồ ăn cắp” để gọi cả họ các bạn>

Vốn dĩ công việc cần làm không cần quá nhiều sức mạnh, có thể trồng trọt được. Vì thế nói với những người này: “Vừa lúc, một nhóm các bạn giúp Kim Ngân cùng hai tiểu ca kia đi hàng. Số lượng theo ta, ta có phó phó cho các ngươi. ”

Chu Vân Kiến vài người tùy chọn, khoai tây tây từ trên xe ngựa xuống. Anh lấy qua một củ khoai tây, tách hạt.

Full tớ cũng rất khéo tay, nhìn cách Chu Vân Kiến làm, học xong nhanh chóng. Học tập các phương pháp của nó, lấy tất cả các khoai tây. Rất nhanh, một rương khoai tây đã được cắt mầm. Mọi người tò mò mầm khoai tây nghiên cứu, nổi khó hiểu, không biết chủ nhân đang làm gì.

Chu Vân Kiến thấy mọi người đã tách xong hết khoai tây, sau đó phân phối lại một nhóm người khác đi xới đất. Mấy người cày cuốc thay nhau, một người quét dọn xong. Tái phân phối lại hệ thống phân tích vào trong đất, mới mầm khoai tây vọc vào trong đất. Sau khi xử lý xong số lượng khoai tây, những người còn lại nhận nhiệm vụ cắm nước, làm xong thì mặt trời lặn về tây.

Lúc này Nguyên Bảo cũng đã trở lại, quần áo và một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày được phát cho họ. Sau đó mua thêm bánh cùng hạt, phát cho mỗi người một ít. Vì nghĩ họ bôn ba lao lực rất lâu mới có thể tới Yến Kinh, liền mạch phát trước nửa tháng lương cho họ. Chậu rửa trên xe cũng có chủ, là chuẩn đồ họa được phân phối tới chỗ ở cho họ. Vốn tưởng rằng phát xong, mọi người sẽ làm việc đó, nhưng mọi người lại chứa nước nổi trên đất, dập đầu với Chu Vân Kiến.

Chu Vân Kiến từng gặp qua chuyện, lập tức nói: “Các bạn làm gì thế? Tất cả đứng lên đi! Ở đây không có nhiều quy định như vậy, ta lại không phải là Hoàng Đế, sao các ngươi lại quỳ lạy ta? ”

Một người trông giống như người dẫn đầu những người chạy nạn, ôm quyền nói: “Quý nhân, xin để chúng ta nói hai câu. Group people we, from Sơn Đông chịu khổ, một đường ăn xin mới đến được đây. Đã quen rồi, cũng chịu rồi. Uống cạn sạch sẽ, vỏ cây cũng từng chập chờn, lúc nào cũng ngủ trong bờ bụi. Dọc đường đi, chết đói không có người già và trẻ nhỏ. Go dưới chân thiên tử, còn bị xua đuổi. Đuổi chúng ta tới một bãi tha ma, không ai lộ ra ngoài. If you do not play up, do not know but have more bao nhiêu người chết nữa. Ngài lại còn thu chúng ta làm người, nuôi trẻ nhỏ cùng người già trong đoàn! Còn hạt gạo, trả tiền làm cho chúng ta, không những thế còn phát đệm miễn phí. ”

“Chúng ta đều là dân thường, nhưng người hiền lành. Ta may mắn từng đọc được mấy chữ, biết ơn, biết ơn thì phải báo. Hạch chi, quý nhân còn ra tay cứu chúng ta, chẳng khác nào cha mẹ. Từ nay về sau, tất cả mọi người trong thôn dù đã có tuổi hay trẻ, đều thề sống theo quý nhân. Toàn tâm toàn ý, tâm như một, hầu hạ cả đời. Quý nhân đại ân, dù chết cũng phải trả hết ơn đức cho bạn, không bao giờ quên! ”

Nói xong trưởng thôn dập một cái trên đất, lớn bé sau cánh tay cũng dập tắt. Nhất thời làm Chu Vân Kiến không biết nên nói cái gì, kỳ thật hắn không nghĩ nhiều như vậy, lúc trước các tập hợp họ đến đây, chỉ là thuận tay sắp xếp mà thôi. Dù sao hắn làm ruộng thí nghiệm thì cũng cần phải có người làm, bọn họ đúng lúc đáp ứng lại được yêu cầu. Nào biết được là thu lại một phần tình yêu lớn như vậy? Dù sao bớt đi một chút thuế mà đã được thay đổi thành sự trung thành của bọn họ, Chu Vân Kiến có hơi xấu.

Anh tiến lên, lão trưởng thôn trấn yểm, nói: “Lão nhân gia, xin hãy đứng lên, mọi người hãy đứng lên đi! Ta …… Thịnh Vân bất tài, trên tay có chút ruộng, nhưng không có người làm. Triệu mọi người tới đây, dù sao cũng muốn mọi người cùng xây dựng. Các bạn xuất lực, ta ra tiền, kiếm lời thì chia nhau, cùng sống qua ngày. Làm sao nhận là đại ân, các vị trí quá lời rồi. Nhưng ta có thể bảo đảm, chỉ cần mọi người làm việc thì lúc nào cũng sẽ không có áo ấm. ”

Biểu tình của mọi người lại cực kỳ thu hút tối đa công ty này là người tốt, là Bồ Tát sống, chính là đại nhân của bọn họ. Chu Vân Kiến bất chấp nói ra sao, bọn họ cũng không đổi ý. Vì bọn chúng đều được tìm thấy đường sống trong đường chết, vất vả mới gặp được một cơ hội, nên Chu Vân Kiến cũng có thể tạm thời nhận. Vì thế không nhiều lời, chỉ cần không dập đầu, cái gì cũng có thể nói sau.

Đúng lúc đó, bên tai Chu Vân Kiến truyền đến một tiếng thông báo: “Chúc mừng điện hạ đạt được 1000 điểm hiền đức, rương khen thưởng +1.”

Hửm? Chu Vân Kiến vui mừng vô cùng, không thể tưởng tượng được là nhanh như vậy đã đạt được thêm 1000 điểm hiền lành? Như vậy dễ hiểu hơn rồi, chỉ số hiền đức là dựa vào tình cảm của người dân đúng không?

Hệ thống Lý Liên Anh lên tiếng: “Tục ngữ, công đạo tại nhân tâm, điện hạ phải hiền lành hay không, tự nhiên là dựa vào bình luận của bá tánh.”

Chu Vân Kiến gật đầu, cực kỳ muốn biết mới phần thưởng là gì. Vì thế liền vào phòng mà Nguyên Bảo và Chỉ Lan sắp xếp cho hắn, mở rương khen thưởng. Rương bảo vật lập tức xuất hiện trước mắt, hắn tiến lên mở ra, bên tai lại một lần nữa truyền đến tiếng thông báo: “Chúc mừng điện hạ đạt được giống như đậu nành!”

This time that are used to like the same đậu nành! Vậy là hắn có thể làm đậu rán rồi! Còn lại có thể làm bắp ngô cùng đậu rang nữa! Sau đó có thể làm được dầu đậu nành thơm để xào rau! Quả thực là mỹ nhân gian!

Chu Vân Kiến gọi trưởng thôn tới, cùng một nửa hạt đậu giống nhau. Mai hắn sẽ chỉ phần đất cần gieo, còn phương pháp gieo trồng cụ thể, ngày mai Chu Vân Kiến sẽ nói sau. Trưởng thôn làm mát, kiểm soát tốt nhất sẽ trông giữ các hạt giống thật tốt, cũng sẽ quản lý tiểu bối trong dân tộc bừa bãi thật kỹ.

Trời trở chiều, Chu Vân Kiến vội vàng lên xe ngựa, cùng Nguyên Bảo, Chỉ Lan, Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử cùng trở về cung. Tiến vào cửa Hậu Khôn Cung, bầu không khí cảm thấy không đúng cho lắm. Tự nhiên nhớ tới lời mà Hoàng Đế từng nói muốn kiểm tra bản in 《Nữ giới mà ông chép, chẳng may thực sự là đối tượng để kiểm tra thật hả? Nhưng hắn mới chép lại có hai trang thôi đó …… Chuyện này hắn phải ăn nói làm sao đây?

Vội vàng vào cửa, thiếu chút đụng nữa phải có một người bảo vệ. Trong Tây Noãn Các tràn đầy mùi máu tươi, Chu Vân Kiến mắt thấy sau mành, Hoàng Đế đang ngồi cạnh bàn, cánh tay trần đang dán băng. Chu Vân Kiến mày, tiến lên nói: “Hoàng Thượng, ngươi …… Làm sao vậy?”

Võ Đế vừa hắn, lập tức làm ký hiệu im lặng, nói: “Nhỏ giọng chút ……”

Đại thái giám Lâm Hải lập tức hành lễ với Chu Vân Kiến, nói: “Hoàng Hậu điện hạ, hạ thần thái hậu lo lắng, mới bí mật ở đây của bạn chữa bệnh.”

Chu Vân Kiến gật đầu mày, lẩm bẩm nói: “Ai lại cánh hành hạ?”

Võ Đế lạnh giọng: “Muốn trẫm chết, có rất nhiều người.” Nhìn vẻ mặt suy tư của Chu Vân Kiến, Võ Đế lại hỏi một câu: “Thế nào? Hối hận vì đã làm Hoàng hậu của trẫm sao? ”

Bầu không khí đang căng thẳng, nhưng Chu Vân Kiến lại bật cười, bầu không khí đi một chút, không biết xấu mà tiến lên: “Sao lại hối hận! Thanh lang, Vân Kiến sống là người của Võ Đế, chết cũng làm quỷ của Võ Đế. Unless when the we are down …… .Mặc dù có ta thì ta cũng có thể là hậu duệ của nó! This kiếp kiếp, duy nhất hầu hết một Thanh lang! ”

Lần này Võ Đế thế nhưng lại không bị giật mình trước lời nói đùa của hắn, mà hắn nhìn thấy chiếc vành tai của Võ Đế hơi lâng lâng đỏ.

Anh ấy cho rằng, cuối cùng mấy người hành động cũng có chút hiệu quả rồi, vừa muốn mừng thầm, Võ Đế nhìn trái phải, từ trong lòng mọt sách đưa lên bàn. Chu Vân Kiến nhanh chóng nhìn thấy quyển sách tên trên bàn. Chỉ thấy trên tấm bìa màu hồng viết ba chữ: Hậu Đình Xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro