Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghẹn một hồi, Võ Đế hừng hực khí thế nói: “Trẫm cho ngươi chép lại 《Nữ giới》 một lần, để nhớ sau một chuyện nên làm, chuyện gì không nên.”

Nữ giới : là cuốn sách của Ban Cơ, cuốn sách ra đời vào thời Đông Hán, nội dung cuốn sách là nguyên tắc của nữ phụ.

Chu Vân Kiến: ???

Chu Vân Kiến nghe thế liền nói: “Hoàng Thượng, thần …… Là nam nhi.”

Võ Đế đứng, nói: “Trẫm không biết ngươi là nam nhi hay sao? If you are nữ nhi, trẫm còn phải dùng sức như vậy sao? Thái Hậu vì trẫm tuyển hậu, trẫm nhận, nhưng hạnh phúc của ngươi không tốt, trẫm không thể mặc định. ” Nếu cứ như vậy thì sau này sao hắn có thể để người này tiến vào từ đường tổ tông được?

Chu Vân Kiến tức giận nói: “Hoàng Thượng bắt thần chép lại 《Nữ giới》 hình như có chút …… Không thích hợp?”

Võ Đế suy nghĩ, nói: “…… Coi như là luyện chữ! To this after the other people say that you don't know the Phạn văn! ” Nói xong, Võ Đế ném xuống một tờ giấy, đứng lên, rời đi. Chu Vân Kiến lên tờ giấy kia, chỉ bên trên viết một từ tiếng Anh: OK.

Nhìn ngắm 《Nữ giới》 cộp trước mặt, Chu Vân Kiến thực hiện cảm giác hơi đau đầu, Võ Đế đang cố gắng gây sự với nó hả? Tuy rằng copy sách đối với hắn mà nói thì không có gì là tạp chí, dùng bút lông cũng rất nhanh. 《Nữ giới tuy dày dặn, nhưng nội dung bên trong không nhiều, đối với một người hiện đại như hắn nói, chép một đêm là có thể hoàn thành rồi.

Nhưng hắn không biết, chạm vào chuyện nhạy cảm của Võ Đế, vì sao tên kia bắt đầu chép lại 《Nữ giới》 cơ chứ. Còn nói là hành động của đèn phóng xạ, cần chú ý? But there is must be used to 《Nữ giới》 không? Tổng kết lại, Chu Vân Kiến cảm thấy chỉ có thể là Võ Đế mắt hắn, nên mới tìm thấy hắn. Nếu thế thì không ổn định, sau đại hôn chưa làm gì, mà cũng chẳng thấy đâu, hắn muốn gạn nước mắt luôn rồi đó.

Chu Vân Kiến vừa chép Nữ giới》 vừa suy nghĩ, oán giận nói với Tiểu Lý Tử: “Lý ca, ngươi nói, rốt cuộc là Võ Đế thích nam nhân loại gì?”

Lý Liên Anh cũng rất đau đầu, nó cảm thấy vị chủ nhân giống như tìm đường chết, vì vậy mà phức tạp nói: “Nô tài không biết, nhưng định vị không phải nhiệm vụ yêu cầu. Điện hạ, bạn suy nghĩ kỹ lại một chút …… làm trực tiếp quân đội được không? ”

Chu Vân Kiến nói: “Không hiểu rồi, nếu hai người giống nhau thì còn làm được gì. Ta bắt buộc phải hành động lơ lửng với Võ Đế. Nếu Võ Đế là quân tử, ta phải là quân tử, nhưng nếu cả hai đều là quân tử thì ta có thể làm được chuyện gì không? ” Muốn thành công trong giang hồ với Võ Đế, thì phải không biết xấu hổ. Chuyện này, một hệ thống như Tiểu Lý Tử thiết lập là không hiểu.

Nhưng làm hệ thống quản lý hệ thống, Lý Liên Anh so với người bên ngoài có quyền lên tiếng, nó hừng hực khí thế, nói: “Nhưng điện hạ, nếu bạn tiếp tục yêu thích thì …… sao có thể trở thành hậu hiền được không? ”

Chu Vân Kiến vừa viết theo chữ thảo, vừa nói: “Hiền hậu không phải như vậy bằng công phu trong người sống, ai kém hơn hay ai tốt hơn. Nhưng nếu muốn sử dụng phần tình cảm của Võ Đế, công phu trên nền tảng không thể kém! Vẻ ngoài của ánh sáng, chắc chắn là nhu cầu khá cao. ”

Chữ thảo: là viết nhanh nhất, bút pháp phóng đại. Có chữ Hán khi viết bình thường theo đường ngắn thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thư thảo thì mới có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên kết nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.

Lý Liên Anh: …… A di đà phật, nó có thể đổi ký chủ hay không?

Cả buổi tối Chu Vân Kiến chép sách đau cả tay, đến cơm tối cũng không muốn ăn. Nhìn một bàn toàn đồ ăn, tự nhiên muốn ăn lẩu. Cắn đũa suy tư nửa ngày, đứng lên, nói: “Vì sao lại không thể? Nguyên Bảo! Tới, ta đưa cho ngươi một cái thực đơn, ngươi và Tiểu Kim Tử cùng Tiểu Ngân Tử đi chuẩn bị cho ta mấy cái nguyên liệu nấu ăn! ”

Nguyên Bảo hầu hạ bên cạnh hơi khó hiểu, liền hỏi: “Thiếu gia không ngon miệng sao? Để Nguyên Bảo báo Ngự Thiện Phòng đổi món nhé? ”

Chu Vân Kiến lắc đầu, nói: “Không cần, ngươi chuẩn bị như những gì ta viết được.”

Nguyên Bảo không delay, bút ký cho Chu Vân Kiến viết đơn. Chu Vân Kiến từ trong tay áo lấy bút lông, viết một nguyên liệu nấu ăn. Nguyên Bảo thực hiện đơn cho Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử, để bọn họ tới Ngự Thiện Phòng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Một lát sau, họ xách hai hộp đồ ăn lớn, đặt lên bàn, trong đồ đạc được mang tới, còn có một tủ sắt. Dưới có hơn màu đỏ, trong nồi là nước có dầu thơm. Chỉ một lát sau, mùi thơm từ Hậu Khôn cung đi khắp nơi.

Ngay cả tiểu thái giám bên ngoài cũng đứng không yên, nóng nổi nhìn xung quanh. Chu Vân Kiến bắt đầu cho nguyên liệu vào, hắn không nghĩ rằng nguyên liệu trong Ngự Thiện Phòng còn rất đầy. Đậu phụ, rồi lại các loại thịt, không những thế rau dưa và nấm cũng rất phong phú, đến cả thịt tôm tươi rói cũng có, Chu Vân Kiến ăn tới đổ mồ hôi, vô cùng vui vẻ. Anh ấy không tưởng tượng nếu cuộc sống thiếu đi lẩu thì niềm vui có gì có thể thay thế được, mỗi khi buồn thì đi ăn lẩu, bảo đảm ăn xong thì mọi phiền não sẽ không còn.

Ngón đầu nhìn cung nữ và tiểu thái giám đứng trước cửa, kính mắt nói: “Còn nhiều như thế này, mọi người cùng ăn nhé?”

Nhóm tiểu thái giám không mở, Chu Vân Kiến liền nói: “Bổ sung điện thưởng cho các ngươi, tới ăn đi!”

Vì thế vài người xung quanh bắt đầu đi lên, náo nhiệt. Chu Vân Kiến cảm thấy ăn lẩu, chính là phải ăn cùng nhiều người mới ngon.

Bên ngoài Hậu Khôn Cung, thái giám cùng cung nữ và thị vệ cũng đi theo mùi hương mà tụ lại một chỗ. Trong đó có cả Tiểu Yến Hà, thấy nhiều người tụ lại như vậy liền hỏi tiểu thái giám: “Ta thấy mùi hương gì đó? This is from đâu ra thế? ”

Vẻ mặt mê mang tiểu thư, say mê: “Nô tài không biết.”

Tuy rằng Thái giám không cho Yến Hà hạ dây dưa, nhưng hắn thật sự không thể đoạt được mùi hương hấp dẫn, hạ xuống Hậu Khôn Cung. Càng đi, càng thơm. Yến Hà lọc nước, trực tiếp tiến vào Hậu Khôn Cung Tây Noãn Các. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy mấy người đang ngồi vây quanh bàn, trên bàn bày một cuộc sống nguyên liệu. Giữa bàn làm việc, trong tủ trưng bày là rất nhiều đồ ăn. Có giám đốc tiểu ngạch dùng đũa rửa đồ ăn trước Chu Vân Kiến, còn lại thì chia đều cho mọi người, mắt là hết sạch đĩa đồ ăn lớn.

Yến Hà không yên, hắn lập tức đi tới phía trước, hỏi Chu Vân Kiến: “Hoàng tẩu, hoàng tẩu, các ngươi đang ăn gì thế? Thơm quá! Ta cũng muốn ăn! ”

Chu Vân Kiến quay đầu nhìn thấy mặt đáng yêu của Tiểu Yến Hà, nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Ngũ hoàng tử sao lại tới đây?”

Yến Hà nói: “Bị mùi hương hấp dẫn này dẫn tới, hoàng tẩu, đây là cái gì thế?”

Chu Vân Kiến nói: “Cái này gọi là lẩu à? Tới đây, cùng ăn với mọi người! ” Nói xong sai người bổ sung một đôi đũa cho Ngũ hoàng tử. Mọi người đang ăn cực kỳ say mê, thế nên không ai chú ý đến Yến Hà. Lúc này toàn bộ mọi người đều quỳ xuống an hem Yến Hà, Yến Hà lên tiếng, nói mọi người không cần giữ lễ, hiện tại cực kỳ muốn ăn thử món gọi là lẩu này.

Có tiểu giám đốc đưa lên cho Yến Hà một đĩa đồ ăn, Yến Hà học theo Chu Vân Kiến chấm vào sốt, sau đó bỏ vào miệng. Một chút vừa tới liền kinh nhanh, cảm giác như mình vừa gặp trực tiếp, đồ ăn không có tươi mới có gắn thêm vị trí! Cái này làm hắn nghiện mất thôi! Anh ăn một mạch không kịp nói, ăn liền ba đĩa lớn. Ăn xong mới lau miệng hỏi: “Hoàng tẩu, lẩu ăn thật ngon! Đây là món ăn từ đâu thế? Ta chưa từng ăn trước đây? ”

Chu Vân Kiến nghĩ, nói: “Cái này …… Là hoàng tẩu vừa mới phát minh, ăn ngon không? Đừng quên cái này là độc quyền của Hoàng tẩu đấy nhé. ”

Kỳ thật, Tây Hán cũng có món tương tự như lẩu, nhưng nguyên liệu không phong phú như Chu Vân Kiến. Hơn nữa, gia vị được phân phối là từ hiện đại, từ cổ nhân chưa từng thấy. Nói thẳng ra thì vị trí của lẩu chính là vị trí của lẩu Tứ Xuyên, hiện tại không có món cay Tứ Xuyên, nên không cần có cái này loại lẩu. Vậy nên đành phải nói dối đây là món ăn mới phát minh.

Tiểu Yến Hà vừa nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng lên, tự đáy lòng khen ngợi: “Hoàng tẩu thật là lợi hại! Không phát minh ra bộ bài poker mà còn phát minh cả món lẩu, thứ nào ta cũng thích hết đó! Ngài yên tâm, ta giấu kỹ kỹ lưỡng, mẫu hậu sẽ không phát hiện đâu. Món này …… Quả thực ăn quá ngon! Hoàng tẩu sao lại lợi hại như thế chứ? Hoàng huynh đã biết lợi hại như vậy chưa? ”

Chu Vân Kiến hơi khó nói, mấy thứ này đều có sẵn, hắn tùy ý lấy, thật sự không nhận là công lao của mình. Hơn nữa, hoàng huynh của những đứa trẻ này không cảm thấy lợi hại, mà lúc này còn không kịp chứ.

Nhưng nhắc tới Võ Đế, Chu Vân Kiến mới nhớ đến người này. Anh ấy nói với Nguyên Bảo chuẩn bị một bộ nồi và bếp nhỏ, châm than, nấu một nồi nước dùng, sau đó thả mấy thứ nguyên liệu vào, sau đó sai Tiểu Kim Tử đưa cho Thiên Hành Điện. Lẩu đến Thiên Hành Điện, cũng vừa lúc nóng, đưa trước mặt Hoàng Đế là có thể ăn được ngay. I’m through water use cay more than a chút, tuy nhiên không phải quá cay, nhưng cổ nhân không ăn cay quá nhiều, cho nên phần này hơi cay với Võ Đế, những người vẫn ăn rất ngon.

Chu Vân Kiến tưởng tượng đến hình ảnh Võ Đế ôm ấp, không nhịn được cười, vừa vui tươi vừa hớn hở cung nữ giám chế chuẩn bị ăn một chút, vừa đánh bài với Yến Hà. Đến việc mình phải chép phạt 《Nữ giới》, hắn sớm không còn quan tâm.

Trong khi đánh bài, Yến Hà còn nhắc tới chuyện của vị trí vận hành phi, tiên đế lập phi ít, nhưng cuối cùng mọi chuyện trong hậu cung cũng chỉ quan đến ba người. Hoàng Thái Hậu đã sớm qua đời, hiện chỉ còn thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, cùng với vị trí Vận phi kia mà thôi. Yến Hà nói: “Vận thái phi nói với mẫu hậu nên nhanh chóng để hoàng huynh tuyển phi. Hoàng tẩu, bạn phải nhanh chóng bắt được tâm của hoàng huynh đi đó. If it like it set phi, hoàng tẩu phải làm sao bây giờ! ”

<Bản chỉnh sửa chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của nhà. Ngoài ra, không xin phép mà đăng lại, thì mình xin lỗi vì không tìm được từ nào trong từ điển tiếng Việt bên ngoài từ “đồ ăn cắp” để gọi cả họ các bạn >

Chu Vân Kiến đánh năm cơ, nói: “Lập phi? Hôm nay qua ta mới đại hôn cơ mà? Gấp như thế hả? ”

Đôi mắt lanh lợi của Yến Hà nhìn hắn, hạ giọng: “Hoàng tẩu không biết chứ, Vận thái phi từ trước đến nay có nhiều khúc mắc với mẫu hậu. Con trai của nàng là Yến Hải, cũng chính là Tam hoàng huynh của ta, trước kia rất được sủng ái. Hoàng huynh của ta lại sớm bị sung quân về phía bắc, chỉ còn Tam hoàng huynh ở lại bên cạnh phụ hoàng. Ngay từ đầu, đại ca, nhị ca của ta không để hoàng huynh vào mắt. If not have a xúi giục, bọn họ sao có thể để hoàng huynh ta đến đường cùng được chứ? Vị trí vận hành phi kia, bề ngoài thì có vẻ ngoài như đang hết mình vì hoàng huynh, nhưng trong tối ai biết rằng nàng định làm gì. ”

Trẻ đúng là trẻ con, có món đồ chơi ưa thích, lại được ăn đồ ngon thì cái gì cũng nói hết. This small in the light as the paper white, Chu Vân Kiến thật sự càng ngày càng thích nó. Suy nghĩ một chút, hắn liền nói: “Vì bệ hạ tuyển phi là chuyện tốt, Ngũ hoàng tử cũng đừng đa tâm. Chuyện này …… giống như đánh bài vậy, không thể ngừng làm bài tốt, nếu không đến đầu cuối sẽ không còn bài để chạy. ”

Yến Hà há miệng, nhìn bài trong tay, nói: “Ta …… Nếu không đánh ……”

Chu Vân Kiến cười tủm tỉm đánh xuống lá bài cuối cùng, nói: “Ta thắng, Ngũ hoàng tử, quốc gia trị giá cũng như đánh bài. Bài trong tay bạn không thể để lộ, khi đánh bài cũng phải ghi chú vào bài đó. If now from the start up the last good, so last, only by the foba, four, you are win in the we, must not? ”

Yến Hà suy nghĩ, thời điểm đầu lên, cảm thấy hứng thú với Chu Vân Kiến.

Mà ở Thiên Hành Điện, lẩu đã được đưa ra trước mặt Võ Đế. The phê duyệt duyệt chương trình lâu dài, có hơi nóng, được thơm, liền người đưa lên. Không chờ đợi, mà ăn luôn ……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro