Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ trưa ánh nắng ấm áp chiếu vào làm trong đầu mọi người chỉ còn lại cảm giác buồn ngủ, nhưng khi cậu sắp đánh mắt ý thức muốn tiến vào giấc mộng thì một mùi hương bay qua, cảm giác đây không phải là mùi hương quen thuộc, điều này làm cho Miểu hoang mang mà mở hai mắt ra. Bởi vì người này đứng ngược hướng ánh sáng nên làm cho Miểu cảm thấy không thoải mái mà lấy tay che tầm mắt.

"Xin hỏi, nơi này có phải... nhà của Hỏa Diễm?" Gia Nhân Tử nhìn nam tử gầy yếu nằm trên ghế hỏi, mặc dù trước đây mình đã điều tra rõ ràng, nhưng vẫn lễ phép hỏi vẫn tốt hơn.

Nếu không phải cô luôn bị Diễm cự tuyệt, cô cũng sẽ không ra hạ sách này. Từ nhỏ cô đã là thiên kim tiểu thư, mọi người luôn luôn sủng mình, chưa bao giờ tức giận cái gì, chính là từ khi gặp Diễm, từ ánh mắt đầu tiên cô đã thích người nam nhân này, cô nghĩ đối với gia thế của mình thì có thể tiếp cận Diễm một cách dễ dàng, nhưng sự thật lại khó hơn lên trời.

Nghĩ đến thật muốn tiếp cận người mình ái mộ đầu tiên phải vào được hội học sinh, bất quá yêu cầu để gia nhập hội học sinh quá cao, mà chính cô coi như là miễn cưỡng mà thôi. Mặc dù không có tuyển vào, chính là cùng một bàn với Diễm điều này đã làm cho cô hạnh phúc đến nỗi buổi tối không thể ngủ yên.

Sau đó cô muốn thử tỏ tình với Diễm, mặc kệ mình đã ám chỉ như thế nào, nhưng cũng chỉ thấy bản thân đau khổ chờ đợi người kia. Cho nên cô quyết định chủ động không muốn người nam nhân như Diễm lại bị người khác dễ dàng cướp đi, chính là nếu không nắm chặt thời cơ thì sẽ không thể nào có cơ hội.

"Diễm?" Xưa này Miểu luôn cảm thấy sợ người lạ, vốn đang tính toán kêu mụ mụ đến, lại chính tai nghe người đến muốn tìm Diễm, cậu bắt đầu chậm rãi đánh giá thiếu nữ trước mắt.

Quần áo cả thân trợ giúp diện mạo của cô càng ra dáng, liếc mắt một cái đánh giá tỉ mỉ người trước mặt, làm cho người ta cảm giác được cô muốn gặp người rất quan trọng, nên ngượng ngùng đều thể hiện rõ trên mặt. Chính là vì cái gì cậu cùng cô chỉ mới lần đầu gặp mặt lại tạo cho cậu một cảm giác không thoải mái, lại nghe thấy cô muốn tới tìm Diễm thì cảm giác này càng khuyếch tán, cảm thấy lòng ngực đau đớn, cảm thấy rất khó thở.

Thật là khó chịu... Miểu khó chịu nhíu hai hàng lông mày.

"...?"

Đứng đã lâu rồi như vẫn không thấy trả lời, Gia Nhân Tử suýt nữa mà lên tiếng mắng chửi, nhưng băn khoăn người trong lòng mình lại là người trong nhà này, mà nam nhân trước mắt có thể là người thân của Diễm, trước mắt có thể là thế, vì tương lai của mình, nên hiện tại cô vẫn phải cẩn thẩn lời nói của mình.

Ngay khi Gia Nhân Tử chờ đã lâu thực sự nhịn không nổi muốn phát hỏa, Y Viên từ trong phòng đi ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Miểu, cất bước nhanh hơn đứng bên cạnh cậu lo lắng hỏi thăm.

"Miểu, thân thể không thoải mái sao?"

"Mẹ... Mẹ..."

"Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hỏa Diễm không?" Gia Nhân Tử thấy vị phu nhân bước ra liền vội vàng hỏi. Bị người khác làm lơ làm cho cô cảm thấy bực vô cùng, điều này làm cho cô đối với người nam nhân kia nhịn không được mà có cảm giác chán ghét.

"Miểu, thân thể con không thoải mái sao? Sắc mặt của con tái nhợt,có cần kêu bác Mộ tới xem thử?" Không để ý lời nói của cô gái, Y Viên lo lắng nhìn Miểu. Dù sao Miểu so với cô ta quan trọng hơn nhiều.

"Không có việc gì, con... Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, mẹ không cần lo lắng." Miễn cưỡng mỉm cười, Miểu thản nhiên lắc đầu.

"Nếu thật sự không thoải mái, liền nói cho mẹ, không được miễn cưỡng."

"Dạ."

Nhìn thấy Miểu gật đầu, Y Viên lúc này mới yên tâm mà quay đầu về phía thiếu nữ.

"Xin hỏi, cô tìm ai?"

"Cháu tìm Hỏa Diễm." Bị bỏ lơ đã lâu, Gia Nhân Tử không vui vẻ nhíu hạ mi, miễn cưỡng tươi cười mà nói.

"Diễm? Nó hiện tại không có ở nhà, xin hỏi cô tìm nó có chuyện gì không?"

"Cháu..." Không nghĩ tới hai ngày nghỉ Diễm lại không có nhà, thật là thất sách, Gia Nhân Tử cố gắng tìm ra lý lo.

"Vào đi, vào trong này nói chuyện."

Nhìn đồ vật trong nhà, nhất là ghế nằm đằng kia lần trước cô đã nhìn thấy trong tạp chí, số lượng có hạn, không nghĩ tới có thể thấy trong nhà của Diễm, không hổ là người nam nhân mà mình yêu thương, Gia Nhân Tử vừa lòng gật đầu, nói vậy chính mình nằm lên sẽ vạn phần thoải mái, nhưng ngay khi cô muốn ngồi xuống thì người phía trước đã ngăn cản.

"Ngượng ngùng, ghế nằm này là Diễm cố ý mua cho Miểu." Thấy thiếu nữ muốn ngồi lên ghế, Y Viên không cao hứng nhíu hạ mi, nếu là người biết điều thì cũng nên biết khách nhân nên ngồi trên ghế sô pha, mà không phải liếc mắt một cái liền nhìn tới ghế nằm thuộc loại quý này.

"Nga." Gia Nhân Tử lưu luyến nhìn ghế nằm một chút, lúc này mới đi đến sô pha ngồi xuống, dù sao sau này ghế nằm này cũng là của mình, nhẫn một chút cũng không sao, không biết hành động của cô đã làm cho phu nhân nhìn cô bất mãn.

"Xin hỏi, tiểu thư họ gì?" Tuy rằng nhìn thấy quần áo sang trọng trên người đã biết đối phương là một thiên kim, nhưng là... Y Viên cảm thấy đáng tiếc: quần áo này mặc trên người cô ta quá lãng phí.

"A? Nga, cháu gọi là Gia Nhân Tử. Xin hỏi, phu nhân là gì của Diễm..."

"Tôi là mẹ của Diễm."

"...!" Kinh ngạc nhìn phu nhân mặc quần áo đơn giản, cô còn tưởng rằng đây chỉ là thân thích trong nhà của Diễm, vốn nghĩ rằng gia thế của Diễm thế kia, mẫu thân phải là một thân quần áo hoa lệ, trong nhà người hầu thành đàn, nhưng trước mắt cô xem ra không phải. Gia Nhân Tử nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ, làm cho vị phu nhân này có ấn tượng tốt về mình một chút.

"Dì khỏe, a di. Kia vị này chính là..." Gia Nhân Tử tò mò nhìn chăm chú vào Miểu.

"Đó là Miểu, là anh trai của Diễm." Thoáng giới thiệu Miểu, Y Viên cũng không tính toán để Miểu nói chuyện với cô, huống chi xưa nay Miểu luôn sợ người lạ.

"Anh trai?" Cô còn tưởng rằng là em...

"Xin hỏi, cô tìm Diễm có chuyện gì không?" Nhìn thấy Miểu không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác, Y Viên thấy vậy liền mở miệng hỏi, thành công hấp dẫn lực chú ý của Gia Nhân Tử.

"Cái kia , cháu...Cháu muốn, cháu tìm Diễm có chút việc?"

"Không tiện nói sao?" Tao nhã nhấp trà, Y Viên tự nhiên hỏi.

"Ách... cháu..."

Nhìn thấy thần tình đỏ bừng của Gia Nhân Tử, Y Viên không khó đoán ra lần này cô đến có mục đích gì, bà tao nhã chờ Gia Nhân Tử mở miệng.

Một trận tĩnh lặng tràn ngập khắp phòng khách, Gia Nhân Tử nhìn Y Viên tự tại uống hồng trà, trái lại chính mình lại không hề được tự nhiên, ngay tại lúc cô muốn mở miệng, thì ngoài cửa vang lên thanh âm hấp dẫn lực chú ý của mọi người: Xe thể thao màu bạc đi vào bãi đậu xe, đây căn bản không có chuyện gì kỳ lạ, nhưng là người trong xe đang là nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ.

Ngay lúc Diễm mở phòng khách ra, Gia Nhân Tử chạy vội đến bên cạnh Diễm, vốn định nói mục đích mình đến đây cho Diễm nghe, nhưng phát hiện ánh mắt của Diễm không hề nhìn mình, cô nghĩ muốn giữ Diễm đang bước qua mặt mình lại.

Xuất phát từ tính mẫn cảm của người tập võ, Diễm rất nhanh chóng đi đến trước mặt Miểu khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhưng thoáng tái nhợt, Diễm nhíu mày.

"Thân thể không thoải mái sao?"

"Anh... không có việc gì." Miểu nhìn thấy Gia Nhân Tử bởi vì không có giữ chặt được Diễm mà khuôn mặt nhìn Diễm vặn vẹo, trực giác nói cho cậu biết hắn không hề thích thiếu nữ này.

Nhìn theo tầm mắt của Miểu, Diễm hoang mang nghi hoặc hỏi.

"Cô ta là ai?"

"...!" Nghe Diễm không chút che dấu mà nghi vấn, Gia Nhân Tử không khỏi thở dài một hơi, hắn... Hắn như thế nào ngay cả bạn học cùng bàn cũng không biết, nhất là cô đã bị hắn cự tuyệt nhiều lần.

Y Viên nghe xong lời của Diễm không khỏi bật cười, Diễm trừ bỏ đối với Miểu ra hoàn toàn không quan tâm tới chuyện gì, rất ít chuyện có thể làm hắn phản ứng, huống chi là nhớ kỹ nữ nhân hướng hắn tỏ tình, có điểm đồng tình nhìn Gia Nhân Tử.

"Con ngay cả bạn học của mình cũng không biết đi?"

"Không ấn tượng." Lạnh lùng nói ra sự thật đây chính là tác phong của Diễm, bất quá giọng nói cứng rắn băng hàn đó có một chút hỗn loạn tức giận.

Y Viên không khỏi hoang mang nhìn Diễm, nhìn Diễm ôm lấy Miểu chuẩn bị lên lầu, bà nhanh chóng ngăn cản lại.

"Diễm?"

"Miểu phải nghỉ ngơi." Xoay người lại, cho mẫu thân thấy rõ Miểu mệt mỏi như thế nào, đây là lý do tốt nhất, sẽ không ai làm tổn thương Miểu, đặc biệt là mẫu thân.

"Không thoải mái thì mau kêu bác sĩ tới đây." Y Viên lo lắng nhìn thần tình mệt mỏi của Miểu.

"Ừ!" Nói xong Diễm cũng không quay đầu lại mà hướng về phòng bước đi.

Nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, Gia Nhân Tử khó có thể thích ứng mà nhìn về phía Y Viên, hoang mang hỏi: "Này..."

"Ngượng ngùng, từ trước đến nay thân thể của Miểu không được tốt, hôm nay xin mời tiểu thư về trước, nếu cô có việc tìm Diễm thì hãy để tới trường nói sau, tôi thật sự lo lắng cho Miểu, xin thứ lỗi không thể nào tiếp được." Mặc kệ Gia Nhân Tử phản ứng như thế nào, Y Viên đã đi trước một bước hạ lệnh tiễn khách.

"Vâng, hẹn gặp lại." Người ta đã muốn tiễn khách, nếu như mình còn mặt dày lưu lại không khỏi mất mặt, Gia Nhân Tử không muốn nhưng cũng phải rời đi.

"Cốc, cốc." Tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng mở ra, nhìn thấy Miểu nằm trên giường mà an tường ngủ, Y Viên mới yên tâm thở ra một hơi, vuốt ve đỉnh đầu Miểu thuận miệng hỏi: "Miểu, không có việc gì chứ?"

"Ừ, mới vừa ngủ."

"Cô bé hôm nay, con thật sự không có ấn tượng sao?"

"Ừ."

"Diễm, con có muốn kết giao bạn gái không?" Nhìn ánh dương ngoài cửa sổ chiếu rọi lên sàn nhà, từng đường cong tinh tế như được phát thảo.

...

Ai cũng không chú ý tới người vốn đang nhắm mắt này chưa hề ngủ, không gian hoàn toàn rơi vào im lặng,

"Vì cái gì nói như vậy?" Diễm khó có thể nén kinh ngạc nhìn về phía mẫu thân.

"... Nếu con có bạn gái." Mắt nhìn đến khuôn mặt bình yên ngủ của Miểu, Y Viên nói tiếp, "Như vậy... Miểu sẽ không ỷ lại vào con nữa. Chuyện này con hẳn đã nghĩ đến."

"Con tuyệt đối không có khả năng có bạn gái." Những lời này thiếu chút nữa đã thốt ra, Diễm chỉ biết trầm mặc nhìn mẫu thân.

"Nếu con... không muốn kết giao bạn gái, mẹ cũng không phản đối, nhưng là, con phải làm cho Miểu không còn ỷ lại vào mình mới được." Lưu lại lời này, Y Viên nhìn Diễm trầm mặc mà suy nghĩ sau đó cất bước ra khỏi phòng.

Mẫu thân xem ra muốn mình có bạn gái, nhưng mà... Trên thực tế hắn trừ bỏ Diễm ra ai cũng không cần!

"Diễm."

Miên man suy nghĩ, kinh ngạc phát hiện ra Miểu không hề ngủ, như vậy... Vừa rồi có phải Miểu đã nghe thấy?!

"Diễm, em... sẽ quen bạn gái sao?" Cảm giác khi nói ra lời này làm lòng cậu đau quá, cái loại đau đớn làm cậu không thể nào giải thích rõ, nhưng lại nghĩ tới những lời của mẫu thân, "Không thể ỷ lại Diễm nữa", tâm lại càng đau đớn ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cậu ... rất khó tưởng tượng không có cái ôm ấm áp của Diễm bản thân sẽ như thế nào có thể ngủ?

Diễm chưa kịp trả lời thì đã thấy nước mắt của Miểu trào ra.

"Miểu!" Nhìn thấy Miểu đau lòng mà chảy nước mắt, Diễm rút cuộc cũng không thể duy trì bình tĩnh mà ôm chặt lấy Miểu, vội vàng an ủi cậu.

"Miểu, đừng khóc, em vĩnh viễn sẽ không quen bạn gái, tin tưởng em được không? Tin tưởng em!" Cảm nhận được người trong lòng ngực mình bất an, Diễm đau lòng hôn lên trán, mí mắt, hai má, cuối cùng là đôi môi đang run rẩy của Miểu.

"Chính là... mẹ nói... Hơn nữa, hôm nay thiếu nữ kia..." Cho dù đơn thuần như thế nào, Miểu vẫn nhìn ra được thiếu nữ kia thực thích Diễm, nếu không cô sẽ không có khả năng đến đây.

"Người đó em không biết, về phần những lời mẹ nói, anh không cần để ở trong lòng, anh chỉ cần nhớ kỹ lời em là được."

"...Ừ..." Miểu chậm rãi ôm lấy hắn.

Trong lòng bất an không vì Diễm an ủi mà biến mất, Miểu đem mình chôn vào lồng ngực của Diễm thật sâu để đánh tan lòng bất an, chính là nước mắt cũng không thể ngừng rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro