Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa mưa như thế này, cái gì rơi xuống cũng làm người ta không thể phân rõ được, ban đêm bao trùm làm mọi người không thể nhìn rõ diện mạo của những người vội vã qua đường, chỉ có thể thấy những thân ảnh bận rộn tìm nơi tránh mưa.

"Làm sao vậy?"

Trong một không gian như vậy lại có một tiếng nói vang lên, tiếng nói êm dịu làm cho người khác nghĩ muốn nghe lần nữa, mặc dù thế nhưng mọi người có thể biết đó không phải là tiếng của nữ nhân, mà tiếng nói đó bây giờ lại tràn ngập khó hiểu. Hỏa Di nhìn về phía thê tử vẫn đang hướng về phía cửa xe, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Làm sao vậy?"

"Em cảm thấy có người đang khóc..." Nói vậy nhưng ngay cả bà cũng không thể khẳng định lời nói của mình, như thế nào có thể làm chồng mình tin tưởng? Chính là, Y Viên sốt ruột nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, hy vọng có thể tìm được điều gì đó.

"..."

"Quên đi, có thể em nghe lầm đi, bác Trương, đi thôi." Y Viên thất vọng đối với người lái xe nói, chính là trong khoảnh khắc bà quay đầu lại, có một vật lại hấp dẫn ánh mắt, "Chờ——"

Không kịp cùng chồng mình nói hết câu, Y Viên vội vàng nhảy xuống xe hướng vật đó đi tới, bất chấp sự ngăn cản của ông xã, cũng bất chấp những hạt mưa rơi trên người, bà hướng thẳng tới vật đó mà chạy.

"Anh nói em không cần vội như vậy, ít nhất nên mang cái dù để che mưa a, rốt cuộc——" Khi thấy vật đó, lời nói hoàn toàn bị ngưng lại.

Tiểu hài tử khóc thảm, hai má đỏ bừng dị thường trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bị người nào đó để vào góc nên không bị mưa ướt, nhìn trên người đứa trẻ ngay cả mảnh vải cũng không có nên có thể nhận ra được cha mẹ tiểu hài tử này không có khả năng nuôi cậu nên mới vứt bỏ, như là nghiệm chứng ý nghĩ của Hỏa Di, tiểu hài tử càng khóc lớn hơn, tiếng khóc càng làm cho mùa đông càng thêm âm hàn.

Đau lòng ôm lấy tiểu hài tử đang khóc trong lòng, Y Viên không khỏi cảm thấy bi thương, ý nghĩ của mẹ đứa nhỏ này muốn vứt bỏ cậu có thể tùy ý nhìn ra được, chỉ vì chính mình không thể nuôi mà có thể vứt bỏ một một đứa trẻ như thế này sao?

"Di" Nhẹ nhàng đẩy thân người đang thơ thẩn của chồng, trong lòng bà hạ một quyết định, mà quyết định này bà cần chồng mình hỗ trợ.

"Ừ?"

Nhìn ánh mắt thê tử tràn ngập hy vọng, ông chỉ cảm thấy buồn cười, nam tử thiện lương cũng đồng tình với thê tử của mình, "Em muốn nói cái gì?"

Mắt nhìn tiểu hài tử đang khóc trong lòng ngực, Y Viên kiên định cùng trượng phu mình nói: "Em muốn chúng ta nên nhận nuôi đứa nhỏ này, có thể chứ?" Mặc kệ chồng mình trả lời cái gì bà đều đã có quyết định, nói bà tùy hứng cũng được, từ ánh mắt đầu tiên bà đã thích nó, cho dù ra sao bà cũng phải dẫn nhóc đi, bà sẽ không để cho cậu ở lại nơi này nữa.

Trẻ con như cậu sao có thể biết được vận mệnh của mình sẽ như thế nào, ánh mắt tràn ngập nước mắt nhìn ông, lại nhìn vẻ mặt kiên định của vợ mình, làm cho ông có thể thấy tương lai sau này . . . Ông sẽ không . . . Rất khó đi. "Ha hả, em không phải đã quyết định rồi sao? Anh nói rồi, mặc kệ em muốn cái gì, anh đều đáp ứng em."

Được chồng mình cổ vũ làm cho Y Viên thực cảm động chỉ có thể nói: "Cám ơn." Trừ bỏ cám ơn, còn có những lời thương yêu, bà cảm tạ ông trời đã ban cho bà một người chồng yêu thương mình như thế, làm cho bà cảm thấy hạnh phúc.

Tiểu hài tử như cảm giác được mình sẽ vĩnh viễn sẽ được yêu thương nên mang theo nụ cười ngọt ngào mà ngủ đi.

Mưa vẫn trút xuống, nhưng cảm thấy bất đồng chính là mùa đông không hề rét lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro