Chương 33 - Người trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nhà triết học mỗi ngày đều cần một mình, người nuôi chó mỗi ngày đều phải dắt chó đi dạo.

Hướng Mặc chỉ là tạm thời chưa nuôi dưỡng được ý thức tự giác dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng sẽ quên bén chuyện Tam Mao cần được ra ngoài mỗi ngày, song thật ra trong lòng anh cũng biết rõ, miễn không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì chuyện quan trọng nhất chính là dắt chó đi dạo.

Bởi vì Tam Mao không đi vệ sinh ở nhà nên việc nhịn tiểu và đại tiện trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó.

Chỉ cần Đỗ Trì nhắc một câu Tam Mao vẫn chưa được ra ngoài, Hướng Mặc sẽ ngay lập tức thả chân mình xuống.

Thế nhưng, Đỗ Trì đã không làm vậy.

Cho nên đồ chó hôi hám này nhất định đang trả thù chuyện Hướng Mặc không cho hắn hôn.

✧✧✧

Rửa mặt xong, Hướng Mặc trở về phòng ngủ khóa cửa lại. Không mấy bất ngờ khi chỉ một lúc sau đã có người gõ cửa phòng anh.

"Bà xã ơi?" Đỗ Trì vặn tay nắm cửa, giọng nói có chút bất ngờ, tựa hồ không nghĩ Hướng Mặc sẽ đoạn tuyệt như vậy, "Anh có chắc là muốn khóa cửa không đấy?"

Hướng Mặc dừng cọ, nhìn đồng hồ, bình thường Đỗ Trì dắt chó đi dạo ít nhất phải nửa tiếng, nhưng hôm nay còn chưa tới hai mươi phút hắn đã trở về.

Ngọn lửa trong lòng tốt xấu gì cũng dập được một chút, tuy nhiên điều này vẫn không thay đổi được suy nghĩ của Hướng Mặc.

"Anh thật sự không mở cửa à?" Đỗ Trì lại hỏi.

Hướng Mặc trực tiếp đeo tai nghe.

Các lớp sơn dầu xếp chồng lên nhau, những đóa hoa hồng mong manh kiều diễm nở rộ trên giấy. Dây leo màu xanh tùy ý sinh trưởng, khơi dậy sự phấn khích của những đóa hoa có sức sống mãnh liệt.

Ngẫm lại thật kỹ, cây ngô đồng trên con phố cổ, tường đỏ ngói đen, khung cảnh xung quanh đều rất đẹp, chẳng qua trước giờ Hướng Mặc ít khi để ý đến.

Nếu không phải nơi nào đó đã khô héo từ lâu trong cõi lòng lại một lần nữa nở hoa, chắc là anh cũng sẽ không có tâm tình nhàn nhã như vậy.

Sau cùng, chồng thêm một lớp đỏ tươi, các lớp của cánh hoa rốt cuộc cũng khiến Hướng Mặc hài lòng.

Mà đúng lúc này, cây cọ trong tay anh bất ngờ bị rút đi, cảm giác giống như đi đêm gặp ma vậy, làm anh sợ đến mức thiếu chút nữa mất hồn.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Trì đang đứng sau lưng anh, thích thú thưởng thức bức tranh anh vẽ với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Cậu vào đây bằng cách nào?" Hướng Mặc lấy tai nghe xuống, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng ngủ, nếu như cửa bị mở, không có khả năng anh không hay biết gì.

Đỗ Trì không trả lời, hất cằm chỉ cửa sổ.

Mùa hè Hướng Mặc không có thói quen đóng cửa sổ, nhận ra Đỗ Trì có ý gì, anh ba chân bốn cẳng bước đến cửa sổ, khó tin nhìn ra ngoài: "Cậu trèo cửa sổ hả?"

Bên ngoài cửa sổ có cục nóng máy điều hòa và một chút trang trí kiến trúc, đủ chỗ để đặt chân lên.

Nhưng vấn đề là, Hướng Mặc thu tầm mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm Đỗ Trì, nói: "Cậu điên hả? Lỡ ngã thì sao?"

"Không đâu." Đỗ Trì cũng bước qua, từ phía sau vòng tay ôm eo Hướng Mặc, "Hồi bé tôi rất hay trèo cửa sổ trốn đi chơi."

"Bây giờ cậu còn bé à?" Trong lòng Hướng Mặc bùng lên một ngọn lửa không tên, "Người trưởng thành sao có thể làm những việc giống con nít được?"

Hướng Mặc thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, một người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vậy mà vẫn làm mấy trò ngốc nghếch như khi còn bé.

Đỗ Trì buồn cười ghé vào tai Hướng Mặc, cắn vành tai anh hỏi: "Thế ai khóa cửa? Hửm? Ai bắt tôi chỉ còn cách trèo cửa sổ vào?"

Hơi thở nóng rực làm cho lông tai Hướng Mặc ngứa ngáy, anh rụt cổ lại, muốn đẩy Đỗ Trì ra: "Không phải, cậu có thôi vô lý không hả?"

Vừa rồi ở trong bếp là ai đã dội cho anh một chậu nước lạnh chứ?

"Tôi không đủ bao, đi mua thì anh khóa cửa nhốt tôi ở ngoài, sao anh nhẫn tâm quá vậy?" Đỗ Trì gác cằm lên vai Hướng Mặc, vốn dĩ phải nhận phê bình, bây người người bị phê bình lại là Hướng Mặc, "Anh tính để tôi dùng một cái ba lần sao? Anh chắc là anh không buồn nôn chứ?"

Vừa dắt chó đi dạo, vừa mua bao, ban nãy đúng là không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện đó.

Nhưng cái này cũng là ngụy biện mà? Mắc gì không chịu nói rõ? Rõ ràng đồ chó thối cố ý chơi xấu anh.

"Đỗ Trì." Hướng Mặc xoay người, nhìn Đỗ Trì với vẻ mặt nghiêm túc, khí thế so với vừa rồi mạnh mẽ hơn nhiều, "Vì hổ không gầm nên cậu cho rằng tôi là mèo bệnh sao?"

Hướng Mặc thích nắm thế chủ đạo, anh không muốn nuôi một chú chó bự nghịch ngợm, cả ngày chỉ biết làm anh lo.

Nào ngờ đâu, Đỗ Trì hoàn toàn không coi sự nghiêm túc của anh ra gì, nhân lúc Hướng Mặc xoay người lại, trực tiếp hôn môi anh: "Không phải anh là mèo con à?"

Đầu lưỡi khéo léo chui vào khoang miệng, khiến bao tâm tư muốn dạy dỗ đồ chó thối của anh đều tan thành mây khói.

Anh thật sự không ghét hôn môi Đỗ Trì.

Anh vô thức vòng tay qua cổ Đỗ Trì, thậm chí còn ngửa cằm lên đòi thêm.

Vốn cho là khi lên đỉnh ý thức mơ màng mới được phép hôn, không ngờ lúc tỉnh táo Hướng Mặc vẫn có thể đón nhận nụ hôn của Đỗ Trì, lại còn triền miên khác với sự điên cuồng khi đó.

Những đóa hồng nở rộ trên giấy càng thêm rực rỡ, dần dần phá vỡ giới hạn của một tờ giấy, nở đầy cả căn phòng.

Qua thật lâu, Đỗ Trì luyến tiếc buông tha Hướng Mặc, khàn giọng hỏi: "Lên giường nhé?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Hay là trong bếp?"

Không đề cập tới bếp là hoàn hảo rồi, tự dưng nhắc tới bếp chi cho thêm bực.

Hướng Mặc biết Đỗ Trì cố ý lạnh nhạt cũng chỉ vì muốn chơi trò tình thú với anh thôi, nhưng dựa vào cái gì anh phải thành thật phối hợp?

Gạt đi sự mơ màng ngắn ngủi trong đáy mắt, Hướng Mặc quay mặt đi, cố tình nói: "Tôi còn phải vẽ tranh."

Nói được làm được, anh quay trở về giá vẽ, tiếp tục cầm cọ lên.

Đỗ Trì đứng tại chỗ nhướng mày, bất động đánh giá biểu cảm của Hướng Mặc, như là muốn nhìn ra anh chỉ đang giả vờ. Song biểu cảm của anh rất hoàn mỹ, ngoại trừ tiêu điểm là sự thờ ơ.

Chốc lát sau, Đỗ Trì khẽ mỉm cười, cởi áo mình ra.

"Anh họa sĩ." Hắn gọi, "Tôi cởi cho anh vẽ."

Sau khi dắt chó đi dạo, Đỗ Trì thay một bộ quần áo ở nhà, cởi chiếc áo ngắn tay ra rồi, trên người hắn chỉ còn lại cái quần ngủ rộng rãi thoải mái.

Làn da màu lúa mì bất ngờ bại lộ trong không khí, các cơ bắp phập phồng vừa phải.

Đầu ngón tay dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt, hướng đi của cọ không cẩn thận lệch đi.

Hướng Mặc ổn định tinh thần, thản nhiên nói: "Sơn dầu không vẽ lên da được."

Đáng ghét, muốn mua loại màu có thể vẽ lên da quá.

"Vậy anh vẽ kiểu khác đi." Đỗ Trì bước tới bên cạnh Hướng Mặc, rút cọ vẽ trong tay anh đi, cầm lấy mu bàn tay anh, dẫn dắt ngón trỏ của anh chạm vào khe rãnh trên cơ bụng hắn, "Anh muốn vẽ thế nào thì cứ vẽ."

Đồ chó chết đúng là ăn gian, lấy thân thể ra câu anh.

Ngón tay Hướng Mặc mất khống chế, tự trượt xuống theo khe rãnh, thăm dò vào quần ngủ của Đỗ Trì.

"Thế thì cậu phải cởi ra hết chứ." Hướng Mặc nói.

✧✧✧

Lên giường bằng trái tim suy cho cùng vẫn khác với trao thận đơn giản.

Ngoài sung sướng ra còn có rất nhiều hòa quyện về tinh thần. Mỗi một lần hôn là sẽ càng thêm lưu luyến, mỗi một lần tiến vào là lại càng thêm kích động.

Cuối cùng vào thời điểm lên đỉnh, Hướng Mặc cắn môi Đỗ Trì, kinh ngạc nhận ra rằng có vẻ mình đã quá khác với trước đây.

Dường như anh có tính chiếm hữu mạnh mẽ hơn đối với Đỗ Trì, muốn biến người đàn ông này thành của riêng.

Không biết có phải do đã độc thân quá lâu hay không, chỉ là khi suy nghĩ đáng sợ này xuất hiện, chính bản thân Hướng Mặc cũng cảm thấy sợ hãi.

"Bà xã?" Đỗ Trì nằm trên người Hướng Mặc, hôn hít xương vai anh, "Nữa không?"

"Nữa." Đương nhiên một lần là không đủ, Hướng Mặc thu hồi tâm tư, không muốn bản thân rối rắm thêm.

Thời hạn một tháng vẫn còn nhiều, anh có thể từ từ thủ tiêu mối nguy hiểm ấy.

✧✧✧

Hôm sau là chủ nhật, mười giờ sáng phải lên lớp.

Sau khi Hướng Mặc thức dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ, còn định nhắm mắt nướng một chút, tuy nhiên Tam Mao lại cào cửa, kèm theo tiếng cãi nhau từ nhà bên cạnh, thế là anh không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Đỗ Trị cũng bị tiếng cãi nhau của nhà bên cạnh đánh thức, hắn trốn trong chăn, tựa đầu vào vai Hướng Mặc, giọng đầy khó chịu: "Sư phụ Triệu về rồi sao?"

"Chắc vậy." Hướng Mặc kéo giọng khàn khàn, ngồi dậy với cái thân đau nhức.

Nội dung cuộc cãi vã nhà bên chỉ đơn giản là từ những việc nhỏ nhặt không mấy đáng kể, Hướng Mặc cũng không có thói quen tìm hiểu chuyện nhà người ta.

Anh xoa xoa gáy, nhìn Đỗ Trì cũng có chút mệt mỏi tương tự, nói: "Sau này không được như vậy nữa."

"Hửm?" Đỗ Trì lười biếng phát ra một đơn âm.

"Tiết chế lại." Hướng Mặc nói, "Không thể gây ảnh hưởng đến công việc ban ngày."

"Anh đang nhắc nhở tôi đó hả?" Đỗ Trì nhíu mày, chống một tay nâng nửa thân trên, "Tối qua là ai cưỡi trên người tôi không chịu xìu vậy?"

"Sao giống nhau được." Vành tai Hướng Mặc đỏ bừng, "Là do anh xìu rồi nhưng cậu lại đè anh trên giường..."

Hướng Mặc không nói ra được hai chữ "đ* tiếp".

"... Cho nên anh mới không xìu được, chứ có phải anh buông thả dục vọng đâu."

"Thế tối qua người nào đòi làm lần cuối?" Đỗ Trì lại hỏi.

"Cậu đó." Hướng Mặc giả vờ hồ đồ, "Chả khác gì chó đực động dục."

"Thầy Hướng." Đỗ Trì hơi nheo mắt, "Anh như vậy thì tôi phải dạy dỗ anh cho tốt rồi."

Dạy dỗ? Hướng Mặc nhướng mày.

"Rõ ràng tối qua anh hỏi có thể làm thêm lần cuối không, bây giờ anh lại bảo là tôi, được thôi." Đỗ Trì nói xong liền đè Hướng Mặc xuống bên dưới cơ thể, "Tôi làm anh tiếp."

"Đỗ Trì!" Hướng Mặc nhanh chóng đè cái tay chó không đứng đắn của hắn lại, "Anh còn phải lên lớp!"

"Tôi sẽ đánh nhanh thắng nhanh."

Trừ phi giải quyết trong vòng năm phút, bằng không căn bản là không kịp. Thế nhưng vội vội vàng vàng hưởng thụ vỏn vẹn năm phút đồng hồ, có thật sự cần thiết không?

"Không kịp đâu!" Với tư cách là một người trưởng thành có lý trí, Hướng Mặc thấy không cần.

"Sẽ không làm trễ giờ anh lên lớp."

Đỗ Trì đã sớm tìm thấy điểm nhạy cảm của cơ thể Hướng Mặc, ban đầu anh vẫn rất kiên định, tuy nhiên không hiểu sao lý tính và cảm tính lại bị kéo lại gần nhau.

Một lát sau, anh từ từ thả lỏng sức lực đôi tay, hai chân quen việc quấn lấy eo Đỗ Trì.

"Cho cậu năm phút thôi đấy."

Nhưng Hướng Mặc vừa dứt lời, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Còn tưởng học viên đã đến, Hướng Mặc lập tức có chút hoảng loạn, song nhìn thời gian, mới chín giờ bốn mươi, làm gì có chuyện học viên đến sớm như vậy.

Chuông cửa lại vang lên lần nữa, đành phải buông tha năm phút kích tình.

Hướng Mặc thay quần áo xong đi xuống lầu, phát hiện người đứng ngoài cổng hóa ra là Triệu Tiểu Kiều.

Anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, đáng lẽ bây giờ Triệu Tiểu Kiều phải tự học ở trường mới đúng, mà nhìn trạng thái của cô bé hình như cũng có điều gì đó không ổn.

"Anh Hướng ơi." Viền mắt Triệu Tiểu Kiều đỏ hoe, trên mặt còn in dấu một bàn tay, "Ba mẹ em biết chuyện em có bạn trai rồi, em có thể ở chỗ hai anh một lát không?"

Phải rồi, Hướng Mặc thầm nghĩ, quả nhiên tình yêu không chỉ có ngọt ngào, nó còn chứa đựng nhiều thứ rắc rối khác nữa.

Lời tác giả: Tất cả những gì tôi muốn nói ngày hôm nay đều có trong văn bản / đầu chó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro