19. Kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tasdiparoa

Kết cục

Sau khi Lâm Chu Hành sinh con, sức khỏe yếu ớt tựa hồ đã làm ảnh hưởng đến tâm lý cậu, cậu luôn cảm thấy linh hồn mình như đã rời khỏi thân xác, tam hồn thất phách mất đi ba hồn, cậu cũng không biết mình có thực sự còn sống hay không.

Lâm Chu Hành như một xác chết nằm trên giường, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, đôi mắt bất động.

Cậu dường như nhìn thấy chính mình đang chậm rì rì dựa vào cửa.

Cậu nhân lúc Tống Tri Húc đang tắm rửa cho Thu Thu thì đi đến trước cửa, cậu sửng sốt một lúc rồi vô tình bước đến ngưỡng cửa, chỉ cần bước qua đó, mở cửa, mở thang máy và.....

Hai mắt Lâm Chu Hành tối sầm, trước mặt cậu là một hố đen rất lớn, trên mặt yêu diễm của Tống Tri Húc lộ ra nanh rắng độc, khuôn mặt hắn tươi cười dang rộng hai tay đón lấy cậu.

"Tiểu Chu, đến bên chồng này."

Lâm Chu Hành bị dọa đến đột nhiên lùi lại một bước, thời gian và không gian bị bóp méo, quay đầu lại là thấy đứa trẻ đang khóc, Lâm Chu Hành trơ mắt nhìn Tống Tri Húc bóp lấy cái cổ non nớt của đứa trẻ, cậu hoảng sợ nhìn Tống Tri Húc, sự điên cuồng trên khuôn mặt Tống Tri Húc khiến cậu đánh mất khả năng nói chuyện.

"Em chạy đi, em chạy anh liền bóp chết nó."

Tống Tri Húc nhìn chằm chằm vào Lâm Chu Hành và đang cố kiềm chế sự điên rồ và mất bình tĩnh của mình lại, đột nhiên Tống Tri Húc lại bước tới trước mặt cậu.

Chân Lâm Chu Hành run rẩy, nhưng lại không tự chủ được mà đưa tay hướng về phía Tống Tri Húc. "Chồng ơi......"

Đôi mắt màu hổ phách của Tống Tri Húc u ám nhìn cậu, khuôn mặt yêu diễm của hắn giống như ma nữ mặc đồ đỏ trong những bộ phim kinh dị mà cậu xem khi còn nhỏ.

Lâm Chu Hành bừng tỉnh, cậu bị Tống Tri Húc đánh thức và bị tiếng khóc trong hiện thực đánh thức, tiếng khóc kéo cậu trở lại hiện thực, chân cậu không mang giày loạng choạng đi đến phòng cho trẻ em.

Tống Tri Húc khó chịu nhìn xuống Thu Thu đang khóc, bực bội nhìn đứa trẻ đang run rẩy, nó là một sinh vật chỉ biết ăn, uống và đại tiện, không để ý đến là khóc đến long trời lở đất, ngoại trừ giống với Lâm Chu Hành khi còn nhỏ thì không có một chút ưu điểm nào cả. Tống Tri Húc mỗi đêm cho nó uống sữa mà thấy mệt muốn chết, bình thường đêm không ngủ thì sáng phải ngủ bù, sống giờ giấc kiểu Mỹ như này khiến tính tình hắn cũng trở nên mất bình tĩnh hơn.

Tống Tri Húc cõng Lâm Chu Hành trên lưng, Lâm Chu Hành đã không còn có thể phân biệt được giữa thực và ảo nữa rồi.

Lâm Chu Hành nghe thấy tiếng khóc dần dần yếu đi liền sợ hãi quỳ xuống cầu xin Tống Tri Húc.

Khi Lâm Chu Hành nhìn thấy tấm lưng cao lớn của Tống Tri Húc, sơi dây căng chặt lập tức đứt ra, cậu khóc đến giống như được vớt ra khỏi nước.

"Tiểu Húc, em sai rồi, em sai rồi, em van xin anh......làm ơn, buông tay buông tay, nỏ còn nhỏ như vậy......"

"Chồng ——— nhìn em đi chồng, em ở đây, em sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa, là lỗi của em, em là một thằng khốn nạn, em không dám thích anh nữa......chồng ơi, em cầu xin anh buôn nó ra, cầu xin anh hức huhuhu."

“Không không không không không, chồng, em thích anh, em yêu anh tiểu Húc à, chồng, chồng ơi, chồng ơi em sẽ không chạy trốn nữa đâu, chồng ơi em yêu anh, em sẽ luôn là con chó cái nhỏ của anh, thứ đê tiện để cho anh chịch......"

Tống Tri Húc đột nhiên nghe cậu nói như vậy, hắn liền nhíu mày lại bế Lâm Chu Hành đang ngồi trên đùi mình lên, dùng tay ôm lấy mông cậu rồi nhẹ nhàng kêu lên.

"Chu Chu?"

"Anh ơi, em muốn ăn dương vật có được không? Chồng, chồng ơi, em muốn anh, chồng ơi....."

“Chồng ơi, chúng ta làm tình đi, làm tình đi, em muốn làm tình với chồng em.”

"Tống Tri Húc.......van xin anh, làm ơn thả nó ra đi....."

"Thả Thu Thu của em ra, chồng em xin anh, xin anh thả bảo bảo của chúng ta ra,"

Lâm Chu Hành liên tục lảm nhảm những điều vô nghĩa, cậu bò xuống đất chạy vào phòng nhưng cuối cùng bị nhấc lên không trung, khuôn mặt thì tèm lem nước mắt nước mũi.

"Chu Chu sao lại khóc vậy? Sàn nhà lạnh như vậy sao không mang dép vào, tại sao em luôn không nghe lời vậy hả?"

Lâm Chu Hành bối rối nhìn Tống Tri Húc, khuôn mặt đầy nước mắt, cơ thể không ngừng run rẩy trong vòng tay Tống Tri Húc, bàn tay run rẩy nắm lấy áo hắn.

"Uuuuuuuuuah, chồng đừng bóp nó, nó sẽ chết mất."

"Anh có thể ném nó vào thùng rác được không? Đừng giết nó, đừng, đừng, đừng, đừng, đừng..."

Tống Tri Húc an ủi Lâm Chu Hành, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, xoa dịu cơ thể bồn chồn của cậu.

"Chồng sao có thể bóp chết con chứ? Con đói bụng thôi, con khóc rất to, khỏe mạnh như em khi còn nhỏ vậy đó."

"Tiểu Chu làm sao vậy?"

"Bảo bảo, bảo bảo chết rồi......"

"Không chết không chết, nó mạng lớn lắm." Tống Tri Húc cũng nói nhảm theo cậu.

"Quả nhiên là nó vẫn thích mẹ hơn, em đến gần là Lâm Thu liền ngừng khóc."

“A?”

"Hửm?" Tống Tri Húc nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lâm Chu Hành.

Lâm Chu Hành ngây ngẩn cả người, chậm rãi lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhìn có chút buồn bã.

“Em xin lỗi, chồng à, em xin lỗi…”

"Bảo bối gặp ác mộng à?"

"Em đang gặp ác mộng, anh à, em đang gặp ác mộng.......ừm......ác mộng, đó là ác mộng....."

"Em xin lỗi, chồng..."

Hai mắt Lâm Chu Hành đẫm lệ nhìn vào mắt Tống Tri Húc, cậu nghĩ xấu cho Tống Tri Húc rồi, chồng cậu sao có thể muốn giết Thu Thu chứ? Cậu có vấn đề, là cậu sai rồi.

Cảm xúc Lâm Chu Hành thay đổi rất nhanh khiến cậu không còn chút sức lực nào nữa, đôi tay cậu ôm lấy cổ Tống Tri Húc, thấp giọng thì thầm, đồng tử dần mất đi tiêu điểm, đầu óc mơ hồ nặng trĩu.

"Chồng, có người xấu, có người xấu..." Lâm Chu Hành nghẹn ngào nói.

“Người xấu ở nơi nào vậy?”

"Em không biết, em không biết, em không biết, ở chỗ này!"

"Được rồi được rồi, chồng là người xấu."

"Chồng không phải là người xấu!"

"Ừm, bảo bối cũng không phải là người xấu."

Tống Tri Húc dỗ dành Lâm Chu Hành yếu ớt, hắn cởi quần áo Lâm Chu Hành ra, cho dù Lâm Chu Hành có trông như thế nào thì cậu vẫn là tiểu Chu của hắn.

Lâm Chu Hành ôm lấy Tống Tri Húc, quần áo ướt đẫm nước mắt, thân dưới mịn màng áp vào người Tống Tri Húc.

"Chồng nhanh cắm vào trong đi, nhẹ nhàng một chút được không, nó có hơi đau." Lâm Chu Hành ủy khuất hờn dỗi nói.

Tống Tri Húc cúi đầu hôn lên cái miệng đang lẩm bẩm của Lâm Chu Hành.

"Tại sao em luôn khiến anh thích em đến thế hả?"

"Em, em cũng thích chồng, ưmm......"

Chồng cậu yêu cậu, chồng làm tình với cậu, cậu rất yêu chồng và họ yêu nhau rất nhiều. Lâm Chu Hành khóc trong thầm lặng, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên không phân biệt được là đang khóc hay đang cười, đôi tay thì ôm lấy Tống Tri Húc.

Lâm Chu Hành bị nuôi đến hỏng rồi, từ mười ba đến mười chín tuổi cậu được nuôi dưỡng để trở thành một người vợ đặc biệt chỉ có thể phục vụ Tống Tri Húc, cậu có dáng người như một người phụ nữ trưởng thành và phía dưới thì bị đụ nhiều vì một lý do nào đó mà chỉ cần Tống Tri Húc cắm vào là chỗ đó liền tự động phân bố dịch nhầy.

Lâm Chu Hành là người dễ dãi, chỉ cần ai đó đối xử tốt với cậu một chút là cậu liền háo hức đi theo sau người ta, thật giống như một chú cún con.

Những người khác đều là địa ngục, không biết Lâm Chu Hành mười bảy tuổi là rơi vào địa ngục hay là từ khi còn nhỏ gặp Tống Tri Húc đã rơi vào địa ngục rồi.

Lâm Chu Hành bất lực.

Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.

Mười chín năm quen biết, tám năm hẹn hò, Lâm Chu Hành đã sinh cho Tống Tri Húc một bé cún con, Tống Tri Húc sẽ bầu bạn với Lâm Chu Hành cả đời.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro