Chương 24: Mười giây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần xem mắt thứ hai, Ô Cửu lại định dùng đến Chúc Tiêu.

Có bài học từ lần trước, lần này Ô Cửu không chọn trung tâm thương mại náo nhiệt nữa mà đặt đồ ăn ngoài cho Chúc Tiêu, ăn xong sẽ cùng nhau đi xem phim.

Rạp chiếu phim tối om sẽ không ai chú ý đến hắn, cho dù Chúc Tiêu có...

Quy trình cũ kỹ này là do Ô Linh Quỷ mách cho hắn. Xem phim là một hạng mục khá phổ biến trong quá trình xem mắt, có thể thúc đẩy tình cảm rất tốt, —— tuy Ô Cửu cảm thấy vấn đề này sẽ không xuất hiện giữa hắn và Chúc Tiêu.

Bộ phim là do Ô Cửu chọn, chọn một bộ phim kinh dị mới ra mắt gần đây.

Không phải vì mục đích gì đó mờ ám, hắn chỉ nhớ tới lần trước khi Chúc Tiêu tới báo mộng cho hắn đều xem phim kinh dị nên đoán rằng gần đây Chúc Tiêu có lẽ khá hứng thú với thể loại phim này.

Chúc Tiêu đối với việc chọn phim của hắn cũng không có ý kiến gì, dù sao sau khi được huấn luyện thì cậu đã bớt nhạy cảm, sẽ không sợ hãi lắm.

Cậu chỉ có chút nghi hoặc: "Cậu đều là quỷ rồi, xem loại phim này không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Có hơi hơi." Ô Cửu nói, "Lúc còn sống thì không cảm thấy, lúc thành quỷ rồi lại có cảm giác bị xâm phạm quyền danh dự."

Kể từ khi Ô Cửu nhậm chức, Minh phủ ngày càng văn minh hơn. Trang phục không chỉnh tề và máu thịt be bét đều sẽ ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị, các hồn ma đều rất ý thức tuân thủ quy định. Dù lúc còn sống chết thảm khốc đến mức sau khi chết trông rất khó coi thì cũng sẽ rửa sạch máu trên mặt rồi mới ra ngoài.

Tóm lại, loại quỷ như trong phim ở Minh phủ gần như đã tuyệt tích.

Chúc Tiêu vô cùng đồng tình, nếu như không bị phim kinh dị lừa gạt, lúc đó cậu cũng sẽ không nghĩ rằng Ô Cửu sẽ biến thành bộ dạng trừu tượng, còn đặc biệt tiến hành huấn luyện bớt nhạy cảm.

Đến rạp chiếu phim, Chúc Tiêu đi lấy vé và bắp rang bơ tặng kèm. Cậu đến sớm nên còn phải ngồi đợi một lúc.

Chúc Tiêu tìm một góc ít người ngồi xuống, bên cạnh vừa hay là poster bộ phim mà cậu sắp xem. Con quỷ nhỏ trên poster đang móc nhãn cầu của chính mình, nhìn rất đẫm máu.

Chúc Tiêu nhìn chằm chằm vào con quỷ trên poster một lúc lâu, khiến con quỷ bên cạnh cảm thấy mình bị xem nhẹ bèn mạnh mẽ chen vào chiếm mất hai phần ba tầm nhìn của cậu, hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Chúc Tiêu cũng không nghĩ gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy con quỷ trên poster và con quỷ thực tế khác nhau khá lớn—— hay là nói, Ô Cửu còn có một bộ dạng ma quỷ khác mà cậu không biết?

Cậu chỉ vào con quỷ trên poster, hỏi Ô Cửu: "Cậu cũng có thể như vậy sao?"

"Bình thường tôi không như vậy." Có thể thì có thể, nhưng Ô Cửu đã ở dương gian lâu như vậy, ý thức vệ sinh của người bình thường đã ăn sâu vào máu thịt, sẽ không còn giống như quỷ nhỏ bình thường móc nhãn cầu ra chơi như chơi bi nữa.

"Chẳng lẽ cậu muốn xem?" Ô Cửu nhịn không được mở "màn hình" ra, "Tôi có thể miễn cưỡng biểu diễn một chút."

Chắc là sẽ không ai muốn xem màn biểu diễn móc nhãn cầu, Chúc Tiêu nhanh chóng từ chối: "Không cần."

"Thật sự không cần sao?" Ô Cửu nói, "Tôi còn có thể thè lưỡi rất dài."

Biểu cảm của Chúc Tiêu đã bắt đầu ghét bỏ: "Không."

"Chúc Tiêu, cậu dễ lừa thật đấy," Ô Cửu đắc ý nói, "Cậu nghĩ tôi thật sự muốn biểu diễn à? Tôi mới không thèm."

Xét thấy đây là nơi công cộng, Chúc Tiêu nhịn xuống không ra tay đánh hắn.

Ngồi một lúc, bộ phim của họ bắt đầu soát vé.

Chúc Tiêu mua hai vé nhưng chỉ soát một vé. Ô Cửu là trôi nổi lén lút đi vào.

Để tránh thu hút sự chú ý, cậu mua vé ở hàng cuối cùng, trước sau trái phải đều không có ai khác.

Rất nhanh, đèn trong rạp tối xuống, bộ phim bắt đầu.

Con quỷ nhỏ thích móc nhãn cầu kia dẫn đầu xuất hiện—— không biết có phải do vừa rồi trò chuyện với Ô Cửu về chuyện này hay không, hình ảnh vốn dĩ kinh dị đẫm máu, Chúc Tiêu lại xem rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi buồn ngủ.

Ô Cửu xem một hồi, cái cảm giác bị xâm phạm quyền danh dự kia lại dâng lên. Nếu không phải luật âm dương bất thông, có lẽ hắn sẽ liên lạc với bộ phận pháp chế gửi thư luật sư của Minh phủ cho đạo diễn.

Xem một lúc, sự chú ý của Ô Cửu liền chuyển từ bộ phim sang người Chúc Tiêu.

Chúc Tiêu ngồi rất tùy ý, một tay chống cằm, tay kia đặt trên đầu gối.

Ánh mắt Ô Cửu rơi vào bàn tay đặt trên đầu gối kia của Chúc Tiêu.

Bàn tay đó dường như rất gần hắn. Ô Cửu điều chỉnh tư thế ngồi, lại nghiêng về phía bên phải một chút, đầu gối chỉ còn cách đầu gối Chúc Tiêu vài cm.

Ô Cửu lại liếc mắt nhìn tay Chúc Tiêu.

Giờ phút này hắn rất muốn tìm Ô Linh Quỷ đến hỏi một chút. Lúc xem mắt lần thứ hai có thể nắm tay được không? Nếu như không thể, có thể chạm nhẹ một chút được không?

Vừa nghĩ như vậy, ngón tay hắn không an phận mà khẽ động đậy, đầu ngón tay ma sát lẫn nhau. May mà trong rạp chiếu phim đủ tối, Chúc Tiêu không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn.

Không biết tại sao, Chúc Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái.

Một lát sau, tay Chúc Tiêu đặt lên tay vịn ghế ngồi giữa hai người.

Tại sao lại đặt tay như vậy? Đột nhiên đặt lên như vậy là có ý gì?

Ô Cửu suy nghĩ, sự chú ý đã hoàn toàn không còn ở trên phim nữa.

Chưa kịp để hắn nghĩ ra nguyên do, cổ tay Chúc Tiêu xoay chuyển, đổi thành tư thế lòng bàn tay hướng lên trên.

Dưới ánh sáng từ màn hình, Ô Cửu nhìn rõ bàn tay của Chúc Tiêu hơn. Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay tùy ý xòe ra, giống như một lời mời gọi lặng lẽ. Trong ánh sáng và bóng tối đan xen, ánh sáng từ màn ảnh nhảy múa trên đầu ngón tay cậu.

Cậu đột nhiên lật bàn tay lại là có ý gì? Là có ý bảo có thể sờ một chút sao?

Ô Cửu len lén giơ tay phải lên, nhích từng chút một về phía Chúc Tiêu.

Thế nhưng ngay lúc hắn sắp chạm vào tay Chúc Tiêu, thì tay trái của hắn lại giơ lên, một cách chính nghĩa nghiêm minh ấn tay phải của hắn về chỗ cũ.

Không, không được.

Tay hắn quá lạnh.

Trên tay người sống có rất nhiều đường kinh mạch, lỡ đâu khí âm trên người hắn truyền sang cho Chúc Tiêu thì sao?

Trong lúc hắn đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, Chúc Tiêu liếc xéo hắn một cái, ngón tay khẽ động, dường như có chút không kiên nhẫn.

Ô Cửu suy nghĩ một chút, vẫn là nhẫn tâm đặt thùng bắp rang bơ trong tay mình lên tay Chúc Tiêu.

Như vậy che khuất tay của Chúc Tiêu, hắn sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Chúc Tiêu: "?"

"Chúc Tiêu, tốt nhất cậu vẫn là đừng chạm vào tôi, tôi là quỷ, nhiệt độ cơ thể rất thấp." Hiện tại hắn là quỷ, nhiệt độ cơ thể chắc chắn không giống như người sống bình thường. Đặc biệt là tay, giống như vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, người bình thường chạm vào chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh.

Vì vậy trong hai lần tiếp xúc với Chúc Tiêu này, hắn đều cố gắng hết sức không chạm vào Chúc Tiêu. Cho dù dựa rất gần rất gần, Ô Cửu cũng sẽ cẩn thận giữ khoảng cách 1cm.

Hơn nữa Chúc Tiêu vừa mới khỏi ốm, nhỡ đâu lại bị lạnh thì sao, chẳng phải là trách nhiệm của hắn?

Chúc Tiêu cụp mắt nhìn thùng bắp rang bơ đột nhiên xuất hiện trên tay mình, im lặng. Vài giây sau, cậu lạnh lùng nắm chặt thùng bắp rang bơ, cánh tay cũng rời khỏi tay vịn.

Khoảng cách giữa hai người lại trở về khoảng cách của hai cái tay vịn.
...

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Chúc Tiêu không nói một lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ô Cửu mẫn cảm nhận thấy có gì đó không ổn, chủ động tìm đề tài vài lần đều bị cự tuyệt. Thậm chí lúc hắn làm bộ muốn móc nhãn cầu để chọc cậu vui Chúc Tiêu cũng không có phản ứng gì quá lớn.

"Chúc Tiêu, chẳng lẽ cậu giận rồi? Vì sao vậy?" Ô Cửu tự kiểm điểm lại tất cả những việc mình vừa làm, từng chi tiết đều không bỏ qua.

Sau đó, hắn nghĩ đến thùng bắp rang bơ đặt trên tay Chúc Tiêu ở rạp chiếu phim lúc nãy, bỗng nhiên thông suốt: "Sẽ không phải là vì vừa rồi tôi không cho cậu chạm vào chứ?"

Chúc Tiêu không nói có cũng không nói không, chuyên tâm đi đường không để ý đến hắn.

"Là tôi muốn tốt cho cậu, cậu đừng thấy đầu tôi bốc khói, nhưng tay tôi rất lạnh đó." Ô Cửu lải nhải nói, "Cậu vừa mới khỏi bệnh! Lỡ như bị tôi đông cứng chết thì làm sao?"

Chúc Tiêu vẫn không để ý đến hắn.

Ô Cửu sốt ruột, trực tiếp nói: "Cậu đừng giận nữa! Tôi cho cậu chạm là được."

Chúc Tiêu rốt cuộc cũng bố thí cho hắn một ánh mắt.

"Nhưng mà tôi thật sự rất lạnh, cậu tùy tiện chạm một cái là được, đừng chạm quá lâu." Trong lòng Ô Cửu vui mừng, nhưng lại ho khan hai tiếng, lộ ra biểu cảm như thể thà chết chứ không chịu khuất phục, "Cho cậu chạm đó."

Chúc Tiêu dừng bước.

"Vậy cậu lại đây."

"Hả? Ừm..." Ô Cửu chỉ do dự trong một giây ngắn ngủi, liền nhanh chóng vứt bỏ sự dè dặt của mình, "Được."

Quá tốt rồi! Chúc Tiêu muốn chạm vào hắn như vậy, thế thì hắn có thể miễn cưỡng nắm tay với Chúc Tiêu ba giây... Không, ba giây quá ngắn, hay là mười giây đi. Nhiều hơn nữa thì không được, bởi vì hắn là một người đàn ông có nguyên tắc.

Niềm vui của Ô Cửu gần như sắp tràn ra từ trong ánh mắt, hắn duỗi tay, đưa ra lời mời nắm tay với Chúc Tiêu.
May mà hắn vẫn chưa quên nguyên tắc của chính mình: "Chỉ mười giây, nhiều hơn không được."

Chúc Tiêu "Ừm" một tiếng, chậm rãi giơ tay lên.

Theo động tác của cậu, ánh mắt của Ô Cửu càng ngày càng sáng.

Thế nhưng, Chúc Tiêu không đặt tay lên tay hắn.

—— Giây tiếp theo, Chúc Tiêu mặt không cảm xúc nắm lấy tai Ô Cửu, nhẹ nhàng nâng lên một chút.

Cậu dùng đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ tai Ô Cửu, thản nhiên nói: "Tôi thấy cũng không lạnh lắm."

Đầu Ô Cửu nghiêng sang một bên, cứ như vậy thuận theo động tác Chúc Tiêu nhấc tai lên. Hắn nhe răng trợn mắt "Hít" một

tiếng, bất mãn nói: "Chúc Tiêu, sao cậu lại như vậy!"

Vừa rồi tâm trạng hắn kích động, tai đang đỏ bừng, đương nhiên là cao hơn nhiệt độ bàn tay ma quỷ của hắn.

Chúc Tiêu buông tai hắn ra, "Tôi chính là như vậy đó."

Theo đúng ý của Ô Cửu, Chúc Tiêu không có chạm vào tay hắn. Tay Ô Cửu bắt hụt, bắt đầu không cam lòng.

"Tay tôi thật sự lạnh, không tin cậu sờ thử xem." Ô Cửu nói xong, lại bổ sung, "Nhưng mà cậu đừng sờ quá lâu, chỉ có thể sờ

mười giây thôi."

Chúc Tiêu dứt khoát từ chối: "Không muốn."

"Tôi không lừa cậu, cậu chạm một cái là biết ngay."

"Không muốn."

Ô Cửu quả thực là dùng mọi cách: "Thật sự không muốn sao? Đây là tay ma đó, rất hiếm có."

Chúc Tiêu lơ đãng hỏi: "Mười giây?"

Ô Cửu gật đầu, nói: "Chỉ mười giây."

Hắn là một người đàn ông có nguyên tắc.

"Được rồi."

Chúc Tiêu tiến gần một bước, chủ động nắm lấy ngón tay của Ô Cửu.

Đúng là có hơi lạnh, giống như nắm lấy một khối băng vậy. Nhưng mà cũng không đến mức khoa trương như lời Ô Cửu nói, vẫn

nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Ô Cửu nín thở, cảm nhận được khe hở giữa các ngón tay của hai người lấp đầy lẫn nhau.

Một, hai, ba, bốn... Toàn bộ sự chú ý của Ô Cửu đều tập trung trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, đếm đến "Bốn" liền quên mất cách đếm số.

"Được rồi." Mười giây trôi qua, Chúc Tiêu rút tay về, "Cậu nói mười giây mà."

"..."

Dù thế nào đi nữa, Ô Cửu cũng là một người đàn ông có nguyên tắc. Rõ ràng là hắn nói mười giây trước, không thể nuốt lời.

"Đương nhiên rồi," Ô Cửu cứng miệng nói, "Vốn dĩ tôi cũng không định vượt quá thời gian."

Chúc Tiêu "Ồ" một tiếng, kéo giãn khoảng cách với hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Ô Cửu đuổi theo đi bên cạnh cậu, giữ khoảng cách 10cm giữa vai và vai.

Không bao lâu, 10 cm biến thành 5 cm.

Thấy Chúc Tiêu không có động tĩnh, 5 cm lại biến thành 2 cm.

Có nguyên tắc là chuyện tốt, nhưng giờ phút này Ô Cửu sắp bị nguyên tắc của chính mình bức chết rồi.

Cuối cùng, Ô Cửu nhịn không được, gọi cậu: "Chúc Tiêu."

Chúc Tiêu hỏi: "Sao vậy?"

"... Cậu có thể chạm vào tôi thêm mười giây nữa được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro