298_299_300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 298: Ba lần giác ngộ

Edit: OnlyU

Tả Trầm trưởng lão đang ngồi trong tiệm đan dược của Diệp Đình Vân, từ tốn uống trà.

“Diệp đạo hữu, cửa hàng buôn bán không tồi nhỉ?”

Diệp Đình Vân cười nói: “Cũng tạm được.”

Lưu lượng khách ở Lưu Tinh Thành rất đông, mà danh tiếng của cửa hàng cũng đã vang xa, cậu luyện chế rất nhiều đan dược, tất cả đều tiêu thụ hết.

“Giang đạo hữu, nghe nói mấy ngày trước ngươi lại giác ngộ, thật là khiến người ta hâm mộ.”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Lần này ta giác ngộ thật sự là do may mắn, nếu không có tinh nguyên đan hỗ trợ thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”

Tả Trầm nghe thế nhìn sang Diệp Đình Vân: “Diệp đạo hữu đúng là tài năng ngút trời, thế mà luyện chế thành công tinh nguyên đan.”

Ở Tinh Nguyệt Thần Tông, ngoại trừ Diệp Đình Vân thì còn bốn đan sư huyền cấp, trong đó có hai người có thể luyện chế tinh nguyên đan. Diệp Đình Vân vừa tiến giai Toàn Đan đã lập tức luyện chế thành công, thiên phú luyện đan vượt xa tưởng tượng của Tả Trầm.

Diệp Đình Vân đáp lời: “Đây đều nhờ phúc của Tả trưởng lão. Nếu ngài không đưa cho ta dược liệu và phương pháp điều chế thì còn lâu ta mới luyện chế được.”

Dược liệu chủ yếu để luyện chế tinh nguyên đan chỉ có Tinh Nguyệt Thần Tông đặc biệt nuôi trồng, rất khó tìm được ở nơi khác. Họ đã là trưởng lão tông môn, có thể đến tông môn xin linh thảo. Có điều Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ vừa mới gia nhập, chưa có cống hiến gì cho tông môn, quy trình xét duyệt sẽ rườm rà một chút.

Tả Trầm cười nói: “Hiện tại Diệp đạo hữu là khách khanh trưởng lão tông môn, rất nhiều việc có thể trực tiếp giao cho đệ tử tông môn đi làm, đừng khách sáo.”

“Ta đã biết.” Diệp Đình Vân đáp.

Tinh Nguyệt Thần Tông không phải thiện đường, cậu vừa gia nhập tông môn, đang trong kỳ khảo sát, cậu dựa vào tinh nguyên đan chứng minh năng lực, sau này có thỉnh cầu gì sẽ thuận lợi hơn một chút.

Tả Trầm nhìn sang Giang Thiếu Bạch nói: “Kỳ thật lần này ta đến đây là chuyển lời thỉnh cầu của các trưởng lão, bọn họ muốn nhờ Giang đạo hữu hỗ trợ.”

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Không biết ta có thể giúp chuyện gì?”

“Vì Giang đạo hữu đã giác ngộ hai lần nên mấy trưởng lão tông môn muốn đưa tiểu bối trong nhà đến đây thức tỉnh võ hồn, hy vọng có thể nương theo hai vị đạo hữu.”

Hắn cười gượng nói: “Giác ngộ phải xem vận khí, mặc dù ta đã giác ngộ hai lần, nhưng toàn là tình cờ mà thôi.”

Tả Trầm gật đầu: “Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng Giang đạo hữu liên tiếp giác ngộ, có lẽ là nhờ ngươi có thiên tư cao, thông minh tuyệt đỉnh. Người khác giác ngộ rất khó nhưng có lẽ đối với ngươi là chuyện bình thường.”

Đa Đa nghe Tả Trầm nói đến thiên tư cao, thông minh tuyệt đỉnh, nó bỗng ôm bụng ngã lăn ra đất, miệng thì cười chít chít không ngừng.

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngốc này, thật là mất mặt.

Hắn từng là đạo sư ấu học phủ, bản thân lại đến từ ngoại vực nên luôn bị xem thường, thời gian dài hắn cũng dần quen. Bây giờ Tả Trầm đột ngột đánh giá hắn cao như vậy, khiến hắn cảm thấy áp lực như núi.

Con chuột ngốc Đa Đa lại lên cơn điên, nếu là ở Trung Quốc thì nó sẽ bị cho là mắc bệnh như chó dại, nhất định sẽ bị giẫm chết.

Tả Trầm nhìn Đa Đa lăn qua lộn lại dưới đất, không hiểu ra sao hỏi: “Con chuột nhỏ này bị gì vậy? Bị bệnh rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch cười cười đáp: “Đúng vậy, nó bị bệnh. Nó có bệnh vặt là hay lên cơn động kinh bất thường, không có thuốc chữa.”

“Giang đạo hữu thiện tâm, còn kiên nhẫn nuôi sủng vật thế này.”

“Không còn cách nào khác. Nuôi lâu rồi không nỡ bỏ, nó sẽ bị người ta giẫm chết mất.”

Đa Đa ngừng lăn lộn, nó đứng thẳng lên bày tư thế như mãnh hổ hạ sơn.

“Giang đạo hữu, linh chuột ngươi nuôi là chủng loại gì? Ta nhìn không ra.” Tả Trầm nói tiếp.

Hắn cười đáp: “Chỉ là chuột trộm dầu bình thường, suốt ngày chỉ biết ăn, không có gì đặc biệt.”

“Vậy sao? Thoạt nhìn nó rất có linh tính.”

“Tả đạo hữu quá khen rồi.”

Tả Trầm và Giang Thiếu Bạch trò chuyện vài câu, sau đó quay lại chủ đề cũ.

“Kỳ thật mấy vị lão hữu của ta cũng không muốn gì nhiều, nếu không giác ngộ được thì Giang đạo hữu tùy tiện chỉ dẫn vài câu là được. Chỉ cần ngươi đồng ý, bọn họ sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.”

Sau khi Tả Lâm thành công thức tỉnh võ hồn, các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông ghen tỵ không thôi, cuối cùng bọn họ nghĩ ra cách này.

Giang Thiếu Bạch: “…” Ý là muốn đánh cược một phen sao?! Phỏng chừng các trưởng lão kia không ôm hy vọng quá lớn, chỉ muốn thử một lần xem sao, giống như mua xổ số vậy.

“Nếu vậy thì cứ để bọn họ tới đây. Nhưng nếu không ai thức tỉnh võ hồn thì ta cũng bất lực.”

Tả Trầm cười nhạt, không thèm để ý nói: “Thức tỉnh võ hồn nào có dễ dàng như vậy. Không ai thành công thức tỉnh cũng bình thường thôi, những người đó chỉ là thiên tư có hạn, không có phúc mà thôi.”

Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói thế, cảm thấy Tả Trầm không quá hy vọng người khác thức tỉnh võ hồn. Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, Tả Trầm khó khăn lắm mới bồi dưỡng cháu trai được như vậy, đương nhiên không hy vọng người khác cướp hào quang của Tả Lâm.

Ông nhìn Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta nghe nói mấy ngày trước Diệp đạo hữu đưa mấy viên tinh nguyên đan đến tông môn phải không?”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng là vậy.” Cậu đưa không ít đan dược đến tông môn, nhưng tinh nguyên đan là có giá trị nhất.

“Có thể nhờ Diệp đan sư luyện chế một số tinh nguyên đan cho tông môn không?”

Diệp Đình Vân sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Tinh nguyên đan rất có ích đối với Giang Thiếu Bạch, tiếc là linh thảo đều nằm trong tay Tinh Nguyệt Thần Tông, cậu vốn đang nghĩ xem phải làm cách nào. Hiện tại yêu cầu của Tả Trầm rất hợp ý cậu, luyện chế tinh nguyên đan xong, cậu có thể giữ lại một số cho Giang Thiếu Bạch dùng. Tỷ lệ luyện chế tinh nguyên đan thành công lại không cao, nhưng đối với cậu thì không thành vấn đề, chỉ cần có máu của cậu là có thể nâng cao tỷ lệ thành công.

***

Các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông nhanh chóng phái các tiểu bối chưa thức tỉnh võ hồn đến, mỗi người đều mang theo một phần lễ vật.

Mấy tiểu thiếu niên mặc áo gấm, dù không thức tỉnh võ hồn nhưng được đối xử không tệ, đều là các tiểu bối được cao nhân yêu thích. Tuổi tác của bọn họ không lớn, mà trong gia tộc đã có người thức tỉnh tinh võ hồn, thế nên tỷ lệ các tiểu thiếu niên cũng thức tỉnh khá cao.

Mấy người này đều là tu nhị đại, ai cũng có bảo tiêu đi cùng. Ngoại trừ đêm có mưa sao băng phải dẫn bọn họ cùng đi tu luyện thì Giang Thiếu Bạch không cần quản những chuyện khác.

Hắn kiểm tra lễ vật các trưởng lão tặng, có lẽ bọn họ đã thương lượng với nhau trước nên dù lễ vật khác nhau nhưng giá trị lại tương đương.

“Linh thảo, đá, bùa chú… Kỳ thật đưa tùm lum thứ có ích gì chứ? Cứ đưa nguyên thạch là thực tế nhất.”

Giang Thiếu Bạch thảy thảy nguyên thạch trên tay, trong lòng hơi phiền muộn. Đã dùng nguyên thạch trung phẩm rồi, hiện tại dùng nguyên thạch cấp thấp hơn khiến hắn không có cảm giác, Giang Thiếu Bạch buồn bực không thôi.

“Lấy tiền tài của người ta thì phải giải quyết vấn đề cho người ta. Mấy ngày này ngươi nhớ dạy bảo mấy thiếu niên kia cho tốt đó.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Hắn xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Sao ta đi tới đâu cũng không thoát kiếp chăm con nít vậy?!”

Cậu cười nói: “Có lẽ vì ngươi có duyên với trẻ nhỏ, được bọn nhỏ yêu thích.”

Giang Thiếu Bạch cười khan, thầm nghĩ có duyên với con nít cái gì chứ, là hắn xui xẻo thì có.

***

Một tháng sau, Giang Thiếu Bạch giác ngộ lần thứ ba. Mặc dù mấy tiểu thiếu niên ở bên cạnh hắn thu hoạch được không ít chỗ tốt, nhưng không ai thức tỉnh võ hồn. Chẳng qua Giang Thiếu Bạch giác ngộ lần thứ ba khiến những người khác bị kích thích không nhỏ.

Diệp Đình Vân ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch nói: “Ba lần, ngươi giác ngộ ba lần rồi. Tinh Nguyệt Thần Tông cực kỳ tò mò về ngươi.”

Gần đây linh hồn lực của Diệp Đình Vân tăng cao, hai ngày trước lúc cậu đi ra ngoài, nghe người ta bàn tán Giang Thiếu Bạch có thể tùy tiện giác ngộ, có lẽ là có bí quyết gì đó.

Hắn cười nói: “Chuyện này phải xem thiên phú, người khác có ao ước cũng không được.”

Giang Thiếu Bạch đã thử phân tích nguyên nhân hắn thường xuyên giác ngộ, hắn cho rằng có nhiều nguyên nhân, một trong số đó là vì hắn có Tinh Không Diễm, hỏa diễm thiên phẩm, phẩm chất khỏi phải bàn. Hai là vì hắn có được công pháp thần kỳ Tinh Diệu Quyết, công pháp lưu truyền từ thời thượng cổ, không thể coi thường. Ba là nhờ tinh nguyên đan, đan dược này vô cùng có ích đối với tu sĩ tinh võ hồn. Bốn là do thể chất của hắn đặc biệt… Đủ nguyên nhân cộng lại khiến tỷ lệ giác ngộ của hắn cao hơn người khác rất nhiều.

Thế nhưng càng về sau thì sẽ càng khó giác ngộ. Có điều chuyện này không quan trọng lắm, dù sao hắn đã giác ngộ một lần, mấy đứa nhỏ kia không thức tỉnh được cũng không phải lỗi của hắn.

Ai ngờ trái ngược với dự đoán của Giang Thiếu Bạch, sau lần giác ngộ thứ ba, Tả Trầm trưởng lão lại đến lần nữa.

“Những trưởng lão khác cũng muốn gửi hậu bối đến đây?” Giang Thiếu Bạch nhíu mày hỏi lại.

Tả Trầm gật đầu: “Không sai.”

Một lần giác ngộ là ngoài ý muốn, hai lần là trùng hợp. Giang Thiếu Bạch từng giác ngộ hai lần nhưng các trưởng lão tông môn chỉ nghĩ đó là ngẫu nhiên. Ai ngờ hắn lại giác ngộ đến lần thứ ba, chuyện này không thể đổ cho vận may được.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Thật có lỗi.”

Tả Trầm nhíu mày: “Giang đạo hữu không đồng ý?”

“Vâng.”

Ông khó hiểu hỏi tiếp: “Ta có thể hỏi lý do không?” Chẳng lẽ là vì tạ lễ quá ít.

Hắn lắc đầu đáp: “Ta không thích dẫn theo con nít, ảnh hưởng đến việc tu luyện.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp lão sư, chưa gì lại bị người ta nhét cho mấy đứa trẻ, mà nhìn tình hình này, Tinh Nguyệt Thần Tông còn muốn đưa đến nhiều trẻ con nữa.

“Cũng được. Đã vậy thì ta sẽ từ chối thay Giang đạo hữu. Ngươi từ chối cũng tốt, để mấy người kia biết cơ hội mất đi là sẽ không trở lại.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sao hắn lại có cảm giác Tả Trầm đang sung sướng trên nỗi đau của người khác thế nhỉ, không phải ông tới làm thuyết khách sao? Mấy trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông nhờ vả nhầm người rồi.

Hết chương 298

Chương 299: Nhận nhiệm vụ

Edit: OnlyU

Đô Thiên học phủ.

Tình hình mới nhất của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng truyền đến Đô Thiên học phủ.

“Thẩm đạo sư, Diệp đạo sư là đan sư huyền cấp đó!”

“Thẩm đạo sư, nghe nói Diệp đạo sư luyện chế ra tinh nguyên đan, có đúng là vậy không?”

“Thẩm đạo sư, nghe đồn Giang đạo sư lại giác ngộ. Đối với người khác thì giác ngộ vô cùng khó khăn, nhưng đối với Giang đạo sư lại đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.”

Thẩm Thục Di cau mày, khoảng thời gian này liên tục có tin tức về Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân truyền đến học viện. Học sinh trong viện có xuất thân từ các gia tộc khác nhau, thế nên tin tức rất nhanh nhạy, có vài tin Thẩm Thục Di biết được là nhờ các học sinh.

Nghe được càng nhiều tin tức, cô càng cảm thấy khó tin.

Thẩm Thục Di đã biết Diệp Đình Vân có thiên phú luyện đan từ lâu, nhưng cô không ngờ đối phương có thể trở thành đan sư huyền cấp trong thời gian ngắn như vậy. Phải biết đan sư huyền cấp có địa vị rất cao. Ai mà ngờ cô lại quen biết một nhân vật lợi hại như vậy chứ.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ như chớp mắt mà Giang Thiếu Bạch đã ở lại Lưu Tinh Thành hơn một năm rồi.

Trong một năm này, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân từng bước nâng cao giá trị bản thân. Dựa vào hấp thu năng lượng sao băng, tu vi của Giang Thiếu Bạch tiến bộ rất nhanh.

Hắn nhìn nguyên thạch trong rương, cảm thán nói: “Cuối cùng cũng có chút tiền tích góp rồi.”

“Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch xoa trán, thầm nghĩ không có tiền trong tay là như không có sức mạnh vậy! Trải qua hơn một năm cố gắng, cuối cùng tài sản của hai người đã tăng lên một chút.

Hắn xoa cằm nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể rời đi rồi.”

Diệp Đình Vân hỏi lại: “Mưa sao băng vô dụng rồi sao?”

“Ừ.”

Lúc mới bắt đầu thì Giang Thiếu Bạch thường xuyên được giác ngộ, nhưng mấy tháng gần đây hắn không còn cảm nhận được cảm giác huyền diệu kia nữa.

Thêm cả Tinh Không Diễm, gần đây ý thức của Tinh Không Diễm càng lúc càng hoàn chỉnh, còn bắt đầu kén ăn.

Lúc hắn vừa bắt đầu hấp thu năng lượng mưa sao băng, hắn có thể cảm nhận được Tinh Không Diễm thỏa mãn ăn bữa tiệc lớn. Nhưng gần đây nó bị nuông chiều thành kén ăn rồi, phàn nàn luôn ăn cái này, chán muốn chết, phiền muốn chết rồi.

Đợt trước Giang Thiếu Bạch có được một viên Viêm Kim Tinh từ Tả Trầm, hắn cứ tiếc nuối không sử dụng, sau lại bị Tinh Không Diễm phát hiện. Tinh Không Diễm vô cùng hưng phấn, lập tức nuốt lấy Viêm Kim Tinh.

Sau khi nuốt xong, ý thức của nó càng hoàn chỉnh hơn, nó còn tự lấy tên là Không Không và ngày càng kén ăn.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu, có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ nếu biết ăn Viêm Kim Tinh xong sẽ khiến Tinh Không Diễm kén ăn thì không bằng hắn đưa cho Diệp Đình Vân dùng. Nhưng Viêm Kim Tinh lại thích hợp với Tinh Không Diễm hơn nên hắn luôn giữ lại.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi không có cảm giác tiến giai trung kỳ Toàn Đan sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không, không có chút nào.”

Cậu hoang mang nói: “Không ư? Sao lại không có chút nào?”

Diệp Đình Vân cau mày, hơn một năm nay, Giang Thiếu Bạch hấp thu không ít tinh nguyên lực, còn giác ngộ mấy lần, năng lượng hấp thu được rất nhiều. Nếu là tu sĩ Toàn Đan khác, hấp thu nhiều năng lượng như vậy thì đã tiến giai từ lâu rồi.

“Chẳng lẽ chưa đủ nguyên lực?”

Giang Thiếu Bạch từng nói Hoang Cổ Thánh Thể tu luyện cần rất nhiều nguyên lực, nhưng rốt cuộc cần bao nhiêu thì cậu không rõ.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “E là không chỉ như vậy.”

“Còn có nguyên nhân khác sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đại khái bị võ hồn khác liên lụy. Mặc dù có nhiều võ hồn thì nhiều thủ đoạn, nhưng tiến giai sẽ phiền phức hơn một chút.”

Đa Đa ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Tình trạng của ngươi hiện tại giống lệch môn học sao? Mấy người như vậy đều không có kết cục tốt.”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu vậy thì chúng ta phải rời khỏi đây.”

“Chúng ta có thể đến Tinh Nguyệt Thần Tông nhận nhiệm vụ, kiếm điểm tích lũy trước.”

Giang Thiếu Bạch vẫn rất có hứng thú đối với Toái Tinh Đái của Tinh Nguyệt Thần Tông, nhưng gần đây hắn biết được, dù trưởng lão tông môn muốn mượn truyền tống trận của Tinh Nguyệt Thần Tông cũng cần phải có điểm tích lũy cho tông môn. Điểm tích lũy giống như một loại tiền tệ lưu hành nội bộ trong tông môn.

Hơn một năm nay Diệp Đình Vân luyện chế đan dược cho tông môn, một số đan dược được đổi thành nguyên thạch, số khác đổi điểm tích lũy, dù vậy vẫn không được nhiều điểm. Còn thiếu rất nhiều điểm tích lũy để đến Toái Tinh Đái.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Vậy cũng được.”

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến phân đường của Tinh Nguyệt Thần Tông ở Lưu Tinh Thành, phân đường sẽ thông báo nhiệm vụ.

Lưu Tinh Thành có không ít đệ tử Tinh Nguyệt Thần Tông, đệ tử gần đó muốn nhận nhiệm vụ thì có thể đến đây.

“Hai vị trưởng lão muốn nhận nhiệm vụ sao?”

Người phụ trách giao nhiệm vụ ở phân đường Lưu Tinh Thành chỉ là tu sĩ đỉnh Động Thiên, nhìn thấy hai người thì hơi khẩn trương.

“Có nhiệm vụ nào thích hợp cho chúng ta làm không?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Đối phương khó xử nói: “Nhiệm vụ ở đây khá ít.”

Phân đường ở Lưu Tinh Thành có nhiệm vụ ít hơn tổng đường rất nhiều. Bình thường các trưởng lão tông môn thường nhận nhiệm vụ ở tổng bộ, ở đó có các nhiệm vụ đa dạng, nhiều lựa chọn, thù lao lại phong phú, độ khó cũng nhỏ hơn.

Giang Thiếu Bạch nhìn màn sáng nhiệm vụ đang lay động, hắn cảm thấy mới lạ. Trên màn sáng treo đủ loại nhiệm vụ, đều là tìm người tìm kiếm linh thảo hoặc tài nguyên.

Giang Thiếu Bạch trông thấy một nhiệm vụ tìm kiếm một con tam vĩ hồ, thù lao rất phong phú.

Vĩ hồ là một loại sủng vật, không có tác dụng gì lớn nhưng các nữ tu rất thích. Nhiệm vụ này do một nam tu ban bố, Giang Thiếu Bạch đoán chừng người này muốn dùng vĩ hồ lấy lòng nữ tu.

Hắn còn thấy một nhiệm vụ nhờ tìm kiếm Thiên Nhất công tử, không biết người này đã làm gì mà treo thưởng để tìm y cực cao.

Trong đại sảnh có không ít tu sĩ đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ, tất cả vây quanh chỉ rỏ nhiệm vụ này.

Giang Thiếu Bạch nhìn đường chủ hỏi: “Thiên Nhất công tử là ai? Tại sao nhiều người tìm y như vậy?”

Đường chủ cười gượng nói: “Thiên Nhất công tử không đơn giản! Y thích lén vào khuê phòng tiểu thư danh môn, cùng tiểu thư phẩm trà luận đạo, đàm luận cầm kỳ thư họa, luyện đan, luyện khí, chế bùa… Nghe nói người này toàn tài, dù là tu luyện tâm đắc hay là luyện đan, luyện khí, bùa chú đều có đọc lướt qua, mỗi đề tài đều thuộc như lòng bàn tay. Thiên Nhất công tử lưu tình khắp nơi, đợi đến khi các tiểu thư si mê lại dứt ra rời đi.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, thầm nghĩ nghe mô tả thật giống một thằng khốn nạn!

Đường chủ bất đắc dĩ nói tiếp: “Thiên Nhất công tử gây chuyện khắp nơi, trêu chọc vô số nữ tu. Ban đầu thì người của các thế lực lớn còn chịu đựng, nhưng gần đây y đã gây ra một chuyện đáng sợ.”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

“Chí Tôn Kim Thành có một nữ tu tên là Minh Nhã, được hứa gả cho một đệ tử Giang gia, kết quả Minh Nhã gặp Thiên Nhất công tử, sau một buổi dạ đàm, Minh Nhã yêu sâu đậm Thiên Nhất công tử. Thấy sắp đến hôn kỳ, cô ta tuyên bố nếu không phải là Thiên Nhất công tử thì sẽ không gả, hôn sự lập tức bị hủy. Thực tế vì tên này mà nhiều người bị hủy hôn sự, y trêu ghẹo rất nhiều nữ tu thân phận bất phàm, có không ít người theo đuổi, hết lần này đến lần khác, nên khiến mọi người phẫn nộ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là một tên đáng chém ngàn đao.

“Nhiều đệ tử hào môn kết liên minh, chuẩn bị trừng phạt Thiên Nhất công tử. Vì mấy đệ tử hào môn đều treo thưởng nên tiền thưởng tích lũy không ít. Bọn họ còn liên hợp lại, thành lập liên minh đối địch Thiên Nhất công tử.”

Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi: “Những người ngưỡng mộ Thiên Nhất công tử không phản đối chuyện này sao?”

Đường chủ lắc đầu đáp: “Họ không phản đối. Mấy tiểu thư cảm thấy hứng thú với hành động của Thiên Nhất công tử, vì mỗi lần y thành công khuất phục một nữ tu là lập tức biến mất không thấy tăm hơi, các tiểu thư cũng đang tìm y, hy vọng có người bắt được Thiên Nhất công tử, họ có thể thành thân với y.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Mặc dù khác mục đích nhưng tất cả đều muốn bắt Thiên Nhất công tử, thế nên mấy thiếu gia tiểu thư cùng chung chiến tuyến. Người ở dị giới thật biết chơi.

“Vốn treo thưởng này là không cần để ý đến sống chết, nhưng mấy tiểu thư tạo áp lực, cuối cùng đổi thành phải còn sống.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Giang tiền bối có hứng thú với nhiệm vụ này sao?”

Hắn lắc đầu: “Không có hứng thú.” Mặc dù tiền thưởng cao nhưng nhiệm vụ này hơi khó giải quyết. Hắn không biết rõ ngoại hình của Thiên Nhất công tử, vả lại không nên dính vào ân oán tình thù của đám công tử tiểu thư.

“Không biết Thiên Nhất công tử có lai lịch thế nào mà hấp dẫn được nhiều tiểu thư hào môn như vậy, thật là lợi hại.”

“Ngày lành của y hết rồi. Nhiều người đang truy lùng y, chắc chắn y trốn không thoát.”

“Chưa chắc, tên này trơn trợt lắm.”

“Đúng là người so người tức chết! Tên này không làm việc đàng hoàng lại đi dụ dỗ nữ tu, ăn no rỗi việc.”

Giang Thiếu Bạch lướt qua nhiệm vụ về Thiên Nhất công tử, chuyển đến một nhiệm vụ phía trên.

“Lôi thạch là cái gì?”

Đường chủ kiên nhẫn giải thích: “Lôi thạch là một loại đặc sản trong lôi hồ ở lôi vực, rất có ích cho tu sĩ.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau: “Vậy thì nhận nhiệm vụ này đi.”

Đường chủ khó xử nói: “Hoàn cảnh ở lôi vực rất ác liệt, tu sĩ bình thường ở đó thời gian dài sẽ bị nhiễm một loại độc tố.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy, trái lại càng thêm hứng thú: “Vậy chọn nhiệm vụ này.”

Đối phương nhìn hai người vài lần, thấy họ kiên quyết như vậy đành giao lệnh bài nhiệm vụ cho Giang Thiếu Bạch.

“Hai vị trưởng lão, lôi hồ chứa đầy lôi nguyên lực, chỉ có tu sĩ lôi võ hồn mới có thể đi vào. Hai vị đi mở mang kiến thức một chút là được rồi, đừng đi vào quá sâu.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta biết rồi.”

Hết chương 299

Chương 300: Lôi hồ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo bản đồ chỉ dẫn, cuối cùng đến được lôi hồ ở lôi vực.

Vừa tiến vào lãnh thổ lôi vực, Diệp Đình Vân lập tức cảm thấy khó chịu, nơi này khiến người ta có cảm giác âm u đầy tử khí, rất giống mảnh đất vừa bị hạn hán. Hai người đi vào một lúc lâu mà không hề thấy màu xanh của thực vật.

Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, hai người đi suốt một ngày, cuối cùng trông thấy lôi hồ đầy lôi lực.

Đa Đa đứng trên vai Giang Thiếu Bạch, hơi khẩn trương nắm tóc của hắn: “Thật đáng sợ, sợ quá đi.”

Hắn nhìn chuột ngốc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Nhốn nháo ầm ĩ cái gì, nhìn lại lá gan nhỏ xíu của ngươi đi.”

Đa Đa buồn bực nói: “Thật sự rất khủng bố mà. Ta cảm thấy cái hồ này rất đáng sợ, nếu ngươi rơi xuống, không chừng ngay cả bột phấn cũng không còn.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Đa Đa, bật cười một tiếng: “Không còn chút bột phấn là ngươi đó.”

Đa Đa: “…” Hình như đúng là vậy.

Diệp Đình Vân lấy từ trong nhẫn không gian ra một pháp khí làm bằng xương, cậu ném nó xuống lôi hồ, pháp khí vừa rơi xuống lập tức bị hòa tan.

Cậu cau mày, thứ vừa ném xuống là pháp khí linh cấp, được luyện chế từ xương yêu thú Động Thiên. Mặc dù biết pháp khí không chịu nổi tính ăn mòn của lôi hồ, nhưng cậu không ngờ nó sẽ bị hòa tan trong chớp mắt như vậy, vượt xa dự đoán của cậu.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Cái hồ này không đơn giản.”

Lôi thạch có giá trị rất cao, nhiều người biết lôi thạch nằm dưới hồ này, nhưng biết thì có ích gì, không ai dám xuống hồ lấy lôi thạch. Dù có người dám xuống hồ cũng không thể ở lâu dưới nước, muốn tìm được lôi thạch dưới hồ trong thời gian ngắn càng thêm khó khăn.

“Không ngờ lại có một nơi như vậy.” Diệp Đình Vân thì thầm.

Trong lôi hồ ẩn chứa lôi nguyên lực dồi dào, nhưng lôi nguyên lực này rất mạnh, không thích hợp lôi tu hấp thu, nếu không thì nơi đây đã trở thành thánh địa tu luyện của lôi tu rồi.

Có rất nhiều lời đồn về lôi hồ, có truyền thuyết nói rằng nơi này từng có một con song đầu long tiến giai.

Long tộc vốn rất cường đại, song đầu long có hai cái đầu, mỗi đầu có một loại võ hồn khác nhau, đáng sợ hơn long bình thường rất nhiều. Song đầu long tiến giai thất bại, thân thể biến thành hồ nước. Lời đồn nói rằng một cái đầu nắm giữ lôi, đầu kia thì có nọc độc, thế nên lôi hồ đầy độc tính và lôi lực.

Còn có một lời đồn khác, kể rằng từng có một cặp tình nhân tài giỏi hơn người, một người là lôi tu, người kia là độc tu. Không biết vì nguyên nhân gì mà cặp tình nhân trở mặt thành thù, hai người tương ái tương sát. Một trận đại chiến, sinh linh đồ thán, hai người đồng thời ngã xuống, thi thể quấn lấy nhau, trải qua ngàn vạn năm biến đổi, cuối cùng hình thành lôi hồ hiện tại.

Lời đồn thứ hai được lan truyền rộng rãi hơn lời đồn thứ nhất. Chính vì lời đồn này mà vài tình lữ trở mặt thành thù sẽ kích đối phương quyết chiến, nếu hai bên đồng quy vu tận, có người nhìn thấy thi thể cũng sẽ ném cả hai xuống lôi hồ.

Từ xưa đến nay, không biết lôi hồ đã mai táng bao nhiêu nam nữ si tình rồi, trở thành một cái hồ tạo nghiệp.

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ ra gì đó, hắn lấy lôi ấn trong nhẫn không gian ra ném xuống hồ. Lôi ấn vừa rơi xuống hồ lập tức bắt đầu tự động phục hồi.

Giang Thiếu Bạch và lôi ấn đã tiến hành nhận chủ, thông qua dấu ấn có thể cảm nhận được trạng thái của lôi ấn. Hắn cảm giác được một phần lôi lực trong hồ đang bị lôi ấn hấp thu.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Lôi ấn có được ở Hổ Nha Trại xem ra không tầm thường.”

Hắn gật đầu tán thành: “Đúng là vậy.”

Năm đó khi hắn vừa có được lôi ấn đã bị rút khô lôi lực, còn bị bày bố các động tác, nhảy một điệu lôi vũ khỉ gió gì đó.

Mặc dù lôi ấn là món vũ khí lợi hại, nhưng Giang Thiếu Bạch có bóng ma với thứ này, bình thường hắn không dùng tới. Lôi ấn có sức ăn rất mạnh, hắn có cảm giác nó đang ngấp nghé lôi nguyên lực trong người hắn. Nếu cho lôi ấn “ăn no” thì không có vấn đề gì nữa.

Giang Thiếu Bạch đi đến gần lôi hồ, dùng pháp khí múc một chậu nước lên. Hắn thử thò tay vào nước thăm dò.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch thu tay lại: “Lôi lực trong nước rất bất ổn, chỉ sợ không dễ sử dụng.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Lôi hồ đã tồn tại mấy ngàn năm, nếu dễ dàng sử dụng thì đã không có tình trạng như hiện nay.

Diệp Đình Vân chợt thò tay vào chậu nước, cậu lập tức cảm thấy bỏng rát, vội rụt tay lại theo bản năng. Giang Thiếu Bạch thấy hành động của cậu mà hoảng hồn: “Ngươi không sao chứ?”

Cậu lắc đầu đáp: “Không sao. Nước hồ này quá kích thích.”

Diệp Đình Vân chợt nhớ ra điều gì đó, cậu dùng Thanh Mộc Diễm bao bọc bàn tay, sau đó lại thò tay vào nước, cảm giác bỏng rát tiêu tán không ít.

Giang Thiếu Bạch được gợi ý bèn làm theo, hắn dùng Tinh Không Diễm bao bọc bàn tay rồi thò vào chậu nước, không cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì.

Diệp Đình Vân hỏi: “Thế nào rồi?”

“Không một chút cảm giác luôn.”

Đa Đa bên cạnh cà khịa nói: “Da ngươi quá dày.”

Giang Thiếu Bạch lập tức nắm đuôi chuột ngố, xách nó giơ lên trên chậu nước: “Đa Đa, ngươi bẩn lắm rồi, tắm rửa đi chứ.”

Đa Đa nghe thế run lập cập nhìn hắn, dần dần cả người cứng đờ ra.

Giang Thiếu Bạch đúng là một tên đáng chém ngàn đao! Trong lòng chuột ngố đang điên cuồng gào thét câu này.

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ, cậu giằng lại Đa Đa: “Đừng quậy nữa.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta chỉ đùa một chút thôi, dù sao ở đây chẳng có gì vui.”

Diệp Đình Vân: “…”

Đa Đa nấp sau lưng Diệp Đình Vân mà run lẩy bẩy.

Giang Thiếu Bạch ở bờ hồ nghiên cứu một lúc, cuối cùng triệu hồi lôi ấn về. Lôi ấn tựa hồ có thể hấp thu lôi lực, sau đó chuyển hóa thành lôi lực tương đối êm dịu.

Diệp Đình Vân hơi sửng sốt: “E là chúng ta phải ở lại đây một thời gian.”

Hắn gật đầu tán thành: “Vật liệu làm lôi ấn này rất kỳ lạ.”

“Ngươi biết là linh tài nào làm ra không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không biết.”

Sau khi tiến giai Toàn Đan, hắn từng thử luyện chế pháp khí, do đó hắn đã lật tìm bách khoa toàn thư linh tài, vật liệu luyện chế lôi ấn có vẻ không thuộc bất kỳ loại nào.

Đại lục Vân Hoang như một vùng quê hẻo lánh, thế mà lại có một pháp khí như vậy xuất hiện ở đó, khá kỳ quái.

Lại nói, đại lục Vân Hoang trùng hợp nằm gần nơi bí cảnh Thiên Tinh xuất hiện, hắn và Diệp Đình Vân truyền tống đến thế giới này lại vừa vặn đến khu vực kia. Có lẽ đại lục Vân Hoang có gì đó không tầm thường cũng không chừng.

“Thế nào rồi?” Diệp Đình Vân đi đến gần hỏi.

Giang Thiếu Bạch rút một luồng lôi lực ra khỏi lôi ấn, dung nhập vào cơ thể. Lôi nguyên lực hoàn toàn khác tinh nguyên lực, hắn vô cùng thỏa mãn hấp thu.

Diệp Đình Vân cảm nhận được trạng thái của hắn, cậu khẽ nở nụ cười.

Nhưng hắn lại lo lắng nhìn cậu nói: “Nơi này toàn là lôi lực, ngươi sống ở đây sẽ không dễ chịu.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Không sao. Dù sao ta cũng là tu sĩ Toàn Đan, chỉ cần không ở đây thời gian quá dài thì không thành vấn đề.”

“Vậy được rồi.”

Hai người dựng một căn nhà bên bờ hồ, bắt đầu cuộc sống ở đây.

Giang Thiếu Bạch đến lôi hồ không lâu thì thử xuống hồ một lần.

Mặc dù hắn đã dùng Tinh Không Diễm bao bọc cơ thể, nhưng ở dưới nước thời gian dài, nước hồ vẫn xuyên thấu qua Tinh Không Diễm, xâm nhập vào cơ thể hắn.

Lôi ấn chuyển hóa năng lực rất mạnh, thông qua lôi ấn, Giang Thiếu Bạch hấp thu được vô số lôi lực. Hấp thu xong, hắn có cảm giác huyết mạch thay đổi, mà năng lực thích ứng với nước hồ của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Lúc mới vừa đến lôi hồ, Đa Đa không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, cả ngày uể oải không có tinh thần, cũng không có sức cãi nhau với Giang Thiếu Bạch. Bình thường nó luôn ồn ào khiến hắn mất kiên nhẫn, nhưng nhìn dáng vẻ gần chết của nó lại khiến hắn bận tâm.

Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định thử cho Đa Đa dùng một giọt tinh huyết.

Tác dụng của tinh huyết vượt xa trí tưởng tượng của hắn, chuột ngố dùng tinh huyết xong nhanh chóng thích ứng với lôi lực, sơ ý rơi xuống lôi hồ cũng không bị khó chịu. Hắn đoán Hoang Cổ Thánh Huyết có thể cải biến sinh mệnh sinh linh.

Giang Thiếu Bạch phát hiện Đa Đa lại sinh long hoạt hổ, hắn vui sướng không thôi, đương nhiên không phải cao hứng vì chuột ngốc mà là vì Diệp Đình Vân.

Hắn không chút do dự trích ra mười giọt tinh huyết cho Diệp Đình Vân hấp thu. Giang Thiếu Bạch đã chú ý từ lâu, sau khi tiến vào lôi vực, cậu rất khó chịu nhưng vẫn ráng chịu đựng không nói ra mà cố gắng thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây.

Một lần mà trích lấy mười giọt tinh huyết đối với Giang Thiếu Bạch là hao tổn không nhỏ, Diệp Đình Vân hơi bất đắc dĩ với cách làm này của hắn, nhưng cũng có chút cảm động.

Sau khi dùng tinh huyết của Giang Thiếu Bạch, quả nhiên cậu đã thích ứng với hoàn cảnh ở lôi vực hơn một chút.

So sánh với Lưu Tinh Thành phồn hoa, lôi hồ là một vùng đất cằn cỏi sỏi đá, thảm thực vật rất thưa thớt, thỉnh thoảng có người đến thử vận may, muốn tìm được lôi thạch dưới lôi hồ.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống cạnh lôi hồ, thời gian trôi qua yên ả.

Vì rất ít người đến lôi hồ nên cuộc sống của hai người vô cùng đơn điệu.

Đến lôi hồ không lâu thì Giang Thiếu Bạch giác ngộ, nhưng lần này là về phương diện lôi lực. Sau khi sửa chữa lôi ấn, hắn đạt được Thiên Lôi Quyết hoàn chỉnh, tu luyện không bao lâu thì giác ngộ.

Giác ngộ ở Lưu Tinh Thành khiến mọi người xôn xao, nhưng ở lôi hồ thì chỉ có Diệp Đình Vân và Đa Đa, một người một chuột đã quá quen thuộc nên không hề kinh ngạc.

Biểu hiện của cả hai khiến Giang Thiếu Bạch cảm thấy kỳ thật giác ngộ không có gì là to tát, hắn không khỏi hơi thất vọng mất mát.

Tu luyện Thiên Lôi Quyết đạt được thành tựu nhất định, hắn có thể xuống hồ thăm dò. Thời gian dần dần trôi qua, nương theo đó thời gian mà Giang Thiếu Bạch ở dưới hồ ngày càng kéo dài.

Hơn một năm sau, Giang Thiếu Bạch đã tìm được hơn tám mươi lôi thạch dưới hồ. Năm đó khi hai người nhận nhiệm vụ tìm kiếm lôi thạch, chỉ cần tìm được một viên là có thể giao nộp. Thế nhưng hắn phát hiện lôi thạch rất có lợi đối với hắn nên không nỡ từ bỏ.

Ngoại trừ tìm lôi thạch dưới hồ, hắn còn tốn nhiều thời gian tu luyện Thiên Lôi Quyết, càng tu luyện, hắn càng cảm nhận được pháp quyết này bất phàm.

Không nói đến lôi ấn, bản thân bộ pháp quyết Thiên Lôi Quyết đã đáng giá mấy ngàn nguyên thạch trung phẩm. Thật khó tưởng tượng năm đó Bạch Miểu tư tế chỉ tốn chút thịt hung thú đã đổi được thứ này, đúng là một vụ mua bán có lời! Cơ hội kiếm được thứ tốt thế này, nếu gặp được thêm vài lần thì tốt quá.

Hết chương 300

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro