383_384_385

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 383: Sóng gió phòng tu luyện

Edit: OnlyU

Vài ngày sau, Giang Thiếu Bạch lại gặp Lâu Cẩn nhưng không thấy Lâu Vũ đâu. Khi đối mặt với hắn, Lâu Cẩn mơ hồ cảm thấy xấu hổ.

“Lâu đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Lâu Cẩn lúng túng cười: “Đã lâu không gặp. Trông Giang đạo hữu rất có tinh thần.”

Quả nhiên có đạo lữ bên cạnh là khác liền, y nhìn thế nào cũng thấy Giang Thiếu Bạch mặt mày hớn hở thế này có sinh động hơn trước kia rất nhiều.

“Có thể là vì dạo này tu vi của ta tăng lên một chút.”

Đa Đa kêu lên chít chít, dùng truyền âm nói: Bởi vì song tu nên tu vi tăng lên chứ gì!

Hắn bóp cổ chuột ngố, nhét nó vào trong túi linh thú. Sau đó hắn quay qua nhìn Lâu Cẩn, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao không thấy Lâu Vũ tiểu thư đâu?”

“Trưởng bối gia tộc gọi muội muội về rồi.”

Lâu Vũ làm việc càng lúc càng không biết chừng mực, sợ em gái gây họa nên Lâu Cẩn đã gửi thư về nhà, thế là Lâu Vũ bị gọi về gia tộc tu luyện.

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi: “Vậy à.” Lúc trước Lâu Vũ để ý hắn, sau lại đổi qua Diệp Đình Vân, may là cô ta không còn ở đây nữa, bằng không hắn không biết phải ứng phó thế nào.

Lâu Cẩn hơi xấu hổ nói: “Tính tình tiểu muội chưa chín chắn, gây thêm phiền phức cho hai vị.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao.”

Y thắc mắc hỏi: “Dạo này không thấy Giang đạo hữu ra ngoài làm nhiệm vụ?”

“Ta không đi, Đình Vân vừa xuất quan, ta phải ở bên cạnh hắn.”

Lâu Cẩn cười cười: “Tình cảm của hai vị thật tốt.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chuyện này là đương nhiên, từ trước đến nay chúng ta luôn nâng đỡ nhau tiến tới, đương nhiên tình cảm phải khác với người ngoài rồi.”

“Lần này ta có một nhiệm vụ, vốn muốn mời Giang đạo hữu cùng đi, nhưng e là ngươi không phân thân được rồi, thôi vậy.”

Hắn gật đầu đáp: “Mọi người đi đi, ta không đi đâu.”

Lâu Cẩn thấy Giang Thiếu Bạch từ chối dứt khoát như vậy, mơ hồ có chút thất vọng.

Sau khi Lâu Cẩn rời đi, Diệp Đình Vân từ trong phòng đi ra.

“Lâu Cẩn tới hả?” Cậu thuận miệng hỏi.

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Mời ta ra ngoài thám hiểm, ta từ chối rồi.”

Diệp Đình Vân ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn: “Thám hiểm? Không phải ngươi rất thích thám hiểm sao?”

Đa Đa nói với Diệp Đình Vân: “Này còn cần phải hỏi sao? Hiện tại Giang lão đại làm gì có tâm tư thám hiểm, tất cả tâm tư đều đặt vào song tu rồi. Sa đọa! Sa đọa quá!”

Diệp Đình Vân hơi đỏ mặt, Giang Thiếu Bạch hung hăng trừng chuột ngố, song tu mà sa đọa cái gì hả, song tu cũng là một kiểu tu luyện.

“Chuyến đi này không có ý nghĩa gì, lỡ gặp phải yêu thú hậu kỳ Tiên Vương thì rắc rối lắm.”

Cậu cười cười: “Nói cũng đúng.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, tu vi của hắn sắp lên đỉnh Hư Tiên, thời gian này nên tập trung tu luyện thì hơn, chuyện ra ngoài thám hiểm có thể chờ khi nào tu vi lên đỉnh Hư Tiên rồi tính tiếp. Tu vi cao hơn một chút đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Gần đây ta thử luyện chế đan dược tăng tu vi, đến lúc đó phải nhờ ngươi thử thuốc.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đó là vinh hạnh của ta.”

Sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, linh hồn lực của cậu tăng lên không ít, cộng thêm ngọc giản đan thuật mà hắn tìm cho cậu, nhờ đó đan thuật tăng lên rất nhanh.

Mấy năm nay, địa vị của Giang Thiếu Bạch ở Đan Đỉnh Các càng lúc càng cao, đã có nhiều người chú ý đến hắn. Còn Diệp Đình Vân luôn bế quan nên không có tiếng tăm gì nhiều trong Đan Đỉnh Các.

Mới đầu, Diệp Đình Vân tuổi còn trẻ mà đã là tiên đan sư cấp hai, đã coi như rất tài giỏi rồi, nhưng trong Đan Đỉnh Các, nhiều nhất chính là luyện đan sư, thế nên cậu dần dần bị chìm nghỉm trong đám đông.

Sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, cậu đã luyện chế được nhiều loại đan dược cấp hai khó luyện, dần dần được các tu sĩ Đan Đỉnh Các chú ý.

***

Diệp Đình Vân đang ở trong phòng nghiên cứu đan dược thì Mục Đông tìm đến.

“Tiểu trưởng lão, sao ngài lại tới đây?” Cậu tò mò hỏi.

“Nghe nói Diệp đạo hữu xuất quan nên ta tới thăm.”

Cậu hơi xấu hổ nói: “Làm phiền tiểu trưởng lão nhớ mong.”

Mục Đông cười cười: “Chuyện nên làm. Đan thuật của Diệp đạo hữu tiến bộ thật nhanh. Nghe nói ngươi đang thu thập ngọc giản thuật, ta có một cái ngọc giản, hẳn là có tác dụng.”

Diệp Đình Vân nhận lấy ngọc giản nhìn lướt qua, không kiềm được mà cau mày.

“Tiểu trưởng lão, ngọc giản này quá quý giá.”

Mục Đông cười nói: “Diệp đạo hữu vừa ý là tốt rồi.”

Cậu khó xử nói: “Không có công không nhận lộc, không biết ta có thể giúp gì cho tiểu trưởng lão không?”

“Nghe nói Giang đạo hữu từng giết hai con yêu thú vương cấp, trong tay có hai viên yêu đan vương cấp.”

“Tiểu trưởng lão có hứng thú với yêu đan sao? Có thể đưa cho ngài một viên.”

Mục Đông cười cười: “Vậy thì đa tạ, vừa khéo gần đây tổ gia gia luyện đan cần có yêu đan.”

Mục Đông ngồi một lúc rồi ra về, Diệp Đình Vân xem ngọc giản trên tay, tâm trạng không bình tĩnh nổi.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ngọc giản tiểu trưởng lão đưa tốt lắm hả?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ, là thứ tốt.”

Trong ngọc giản này ghi chép nhiều truyền thừa đan thuật tuyệt mật, giá trị ngọc giản này vượt xa yêu đan vương cấp. Với năng lực của tổ gia gia Mục Đông, muốn có yêu đan vương cấp không khó, thế mà đối phương lại sảng khoái đưa ngọc giản, có khả năng đối phương coi trọng tiềm lực của Giang Thiếu Bạch, muốn đưa ân tình cho bọn họ.

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, hơi nhức đầu nói: “Tiểu trưởng lão quá nể mặt chúng ta rồi.”

Hắn cầm ngọc giản đọc sơ, tuy hắn không hiểu nhiều về luyện đan nhưng cũng biết giá trị của ngọc giản này vượt xa mấy cái ngọc giản mà hắn hao tâm tổn trí thu thập được. Hắn thầm cảm thán, năng lực của một mình hắn chênh lệch rất lớn với đại thế lực nội tình thâm hậu.

Diệp Đình Vân cất ngọc giản, bỗng cậu nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “Ta bế quan mấy năm nay, có tin tức gì của đại ca và Ngao Dạ không?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Có, nói tới vẫn là tiểu trưởng lão chủ động cho ta biết tin tức. Ngao Dạ được Long tộc trọng điểm bồi dưỡng, đại ca đi theo y, không phải lo lắng tính mạng không được bảo đảm.” Chẳng qua Long tộc đang cố hết sức tìm rồng cái cho Ngao Dạ, dù y từ chối nhưng Long tộc vẫn không từ bỏ ý định.

Diệp Đình Vân nhếch môi: “Xem ra vẫn tin tưởng Ngao Dạ được.”

“Hy vọng là thế.” Nghe nói Ngao Dạ ở Long tộc tiến bộ thần tốc, sắp tiến giai Tiên Vương rồi.

Cậu nói tiếp: “Yên tâm đi, theo như hiểu biết của ta về Ngao Dạ, y là người thẳng thắn, không phải người háo sắc.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Chuyện này khó mà nói, dù sao đại ca không phải là người đầu tiên mà Ngao Dạ thích, hắn vẫn nên tranh thủ thời gian tăng cao tu vi. Tu vi cao mới có thể thấy được trời cao biển rộng, lúc đó mới nghĩ ra cách đi đến Long tộc.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Điều kiện tu luyện trong phòng tu luyện không tồi, ngươi không định thử sao?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể thử xem sao.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay suy nghĩ một chút, ngay từ đầu hắn thuê phòng tu luyện cho một mình Diệp Đình Vân là vì phí thuê quá đắt, có điều ba năm nay hắn đã kiếm được kha khá nguyên thạch rồi, vả lại chỉ cần không thuê thời gian dài mà chỉ trong vòng một hai tháng, củng cố tu vi một chút là được, vừa khéo tu vi của hắn sắp đột phá.

Diệp Đình Vân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi, trước khi vào phòng tu luyện, ta luyện chế chút đan dược tinh tiến tu vi cho ngươi.”

“Cũng được.”

Có được ngọc giản tiểu trưởng lão vừa đưa, đan thuật của Diệp Đình Vân tăng vọt, cậu mất hơn một tháng, luyện chế được rất nhiều loại đan dược tăng tu vi. Khi luyện chế, cậu dùng rất nhiều linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư.

Trong vòng mấy năm nay, linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư sinh trưởng cực nhanh, còn có không ít loại phát sinh biến dị.

Diệp Đình Vân dùng linh thảo biến dị luyện chế ra đan dược, nhiều loại có hiệu quả ngoài dự đoán.

Sau khi thử luyện chế đan dược từ linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư, Diệp Đình Vân hơi hối hận, lúc trước thấy tiền sáng mắt, vì một chút nguyên thạch mà bán rất nhiều linh thảo cho Linh Vi Tiên Vương, linh thảo bán rồi không lấy lại được.

Trong vòng nửa tháng, Diệp Đình Vân liên tục luyện chế hai mươi lô đan dược, luyện ra hơn bốn mươi viên linh đan tinh tiến tu vi.

Giang Thiếu Bạch kiểm tra đan dược xong rồi nói: “Ta đi bế quan đây.”

Cậu gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Hắn thuê phòng tu luyện trong vòng ba tháng, người phụ trách hỏi: “Giang đạo hữu chỉ thuê ba tháng thôi sao?”

“Ừ.”

“Không thuê ba năm sao?” Chủ quản cho thuê phòng tu luyện hỏi lại.

Giang Thiếu Bạch nghe mà trợn mắt, bộ nhìn hắn giàu nứt đố đổ vách hả?

“Ba tháng là được rồi.”

“Vậy được rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhận lấy chìa khóa phòng tu luyện rồi rời đi.

“Chủ quản, có phải Giang tiền bối nghèo rồi không? Sao lúc trước thuê phòng tu luyện cho Diệp đan sư đến ba năm mà giờ thuê cho hắn lại chỉ có ba tháng?”

“Mấy năm nay Giang đạo hữu kiếm được không ít nguyên thạch đâu, ta nghĩ vẫn còn nguyên thạch đó.”

“Vậy thì tại sao? Chẳng lẽ Giang tiền bối bị vợ quản nghiêm, nguyên thạch do Diệp đan sư giữ, hắn không thể tự ý tiêu xài?”

“Được rồi được rồi, ngươi có thể tự tiện phê bình chuyện của Giang đạo hữu sao, lo đi làm việc đi.”

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng tu luyện, bên trong dày đặc tiên nguyên khí. Vừa tiến vào, hắn nhanh chóng cảm nhận được vô số tiên nguyên khí đang tiến vào người, toàn thân lập tức sảng khoái.

Giang Thiếu Bạch ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện. Sau khi tu luyện bảy tám ngày, thực lực của hắn tăng vọt.

“Chủ quản, phòng tu luyện số tám sắp hết tiên nguyên thạch rồi.”

“Xảy ra chuyện gì, không phải tháng trước vừa mới bổ sung tiên nguyên thạch cho phòng tu luyện số tám sao?”

“Không biết nữa. Tiên nguyên thạch ở phòng tu luyện số tám cạn kiệt cực nhanh, có phải trong phòng là một tu sĩ Tiên Vương không?”

Chủ quản cau mày nói: “Sao có thể là Tiên Vương, Tiên Vương có phòng tu luyện đặc biệt, ai lại chạy đến phòng tu luyện dành cho tu sĩ Hư Tiên bao giờ.”

Đan Đỉnh Các cũng không có nhiều Tiên Vương, nếu thật sự có Tiên Vương đến thì sao hắn lại không biết được.

“Chủ quản, vậy có bổ sung tiên nguyên thạch không? Với mức tiêu hao thế nào, chúng ta chẳng những không có lợi mà có thể còn bị mất cả chì lẫn chài.”

Chủ quản khó khăn nói: “Phiền phức rồi, hình như phòng tu luyện số tám chính là phòng Giang đạo hữu thuê.”

Chủ quản tìm đọc ghi chép, phát hiện đối phương thuê ba tháng, lúc này hắn cảm thấy hơi đau đầu. Dựa theo tốc độ tu luyện của Giang Thiếu Bạch, ba tháng sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thạch đây? Nhớ lại lúc Giang Thiếu Bạch thuê phòng tu luyện, hắn còn hỏi đối phương sao không thuê ba năm luôn, chủ quản lập tức cảm thấy bản thân như cái chày gỗ.

“Bổ sung tiên nguyên thạch trước rồi tính sau.”

Các phòng tu luyện có trận pháp liên thông với nhau, nếu tiên nguyên thạch ở phòng tu luyện số tám cạn hết sẽ bắt đầu rút nguyên khí từ các phòng xung quanh, lúc đó sẽ rắc rối to.

Giang Thiếu Bạch ở trong phòng tu luyện mấy ngày, chợt cảm thấy hiệu quả tu luyện bắt đầu kém đi, nhưng sau khi phòng tu luyện được bổ sung tiên nguyên thạch, tốc độ tu luyện của hắn nhanh trở lại.

Hơn hai mươi ngày sau.

“Chủ quản, ba mươi vạn nguyên thạch bổ sung vào phòng tu luyện số tám đã cạn sạch rồi.”

Chủ quản thở dài nói: “Xem ra phải tìm Giang đạo hữu nói chuyện.”

Nếu Giang Thiếu Bạch dùng nguyên thạch chỉ hơn tu sĩ Hư Tiên bình thường một hai lần thì thôi đi, nhưng nhìn tình hình trước mắt, có lẽ không chỉ vấn đề gấp một hai lần người ta mà là đến mười lần.

“Từ lâu rồi đã nghe nói Giang tiền bối giết được cả yêu thú cấp Tiên Vương, Giang tiền bối không phải tu sĩ Hư Tiên bình thường, xem ra không phải là lời đồn nhảm.”

Tốc độ hấp thu nguyên khí như vậy e rằng phải có tu vi Tiên Vương mới làm được.

Giang Thiếu Bạch ở trong phòng tu luyện một tháng, cuối cùng chủ quản không nhịn nổi đến tìm hắn.

“Đổi phòng tu luyện?” Hắn nghi ngờ hỏi lại.

Đối phương khẽ gật đầu: “Không sai. Giang đạo hữu có thiên phú đặc biệt, phòng tu luyện hạng hai dành cho tu sĩ Hư Tiên không thích hợp với ngươi.”

“Vậy sao? Ta lại thấy phòng tu luyện hạng hai có điều kiện tu luyện rất tốt, đủ dùng rồi.”

Chủ quản bất đắc dĩ thở dài: “Giang đạo hữu có biết ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu nguyên thạch trong một tháng này không? Trươc sau đã bổ sung nguyên thạch hai lần, tốn gần năm mươi vạn nguyên thạch.”

Giang Thiếu Bạch trừng mắt, hắn trả tổng cộng ba mươi vạn nguyên thạch, vậy mà một tháng đã dùng hết năm mươi vạn nguyên thạch, thảo nào chủ quản phải tìm hắn nói chuyện. Hắn vốn nghĩ điều kiện tu luyện trong phòng tu luyện tốt hơn dự kiến của hắn, còn đang định thuê thêm hai tháng.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Nhiều như vậy sao?”

Chủ quản nói tiếp: “Còn hai tháng nữa mới hết hạn, Giang đạo hữu đổi phòng tu luyện hạng nhất được không? Chỉ cần bù thêm một trăm vạn nguyên thạch là đủ.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi.”

Hắn thầm nghĩ phòng tu luyện hạng nhất dành riêng cho tu sĩ Tiên Vương tu luyện, không có nhiều phòng tu luyện hạng nhất đâu, giá thuê một tháng là sáu mươi vạn nguyên thạch, hiện giờ hắn trả thêm một trăm vạn nguyên thạch cũng không phải rất đắt.

Điều kiện tu luyện ở phòng hạng nhất tốt hơn phòng hạng hai rất nhiều, Giang Thiếu Bạch cảm thấy bản thân sắp đột phá lằn ranh, thế nên hắn không keo kiệt một trăm vạn nguyên thạch.

Đổi sang phòng tu luyện khác, Giang Thiếu Bạch cảm thấy tốc độ tu luyện còn nhanh hơn, thế nên hắn không tiếc một trăm vạn nguyên thạch phải trả thêm.

Hắn ở trong phòng tu luyện hạng nhất hai tháng, thành công tiến giai đỉnh Hư Tiên.

Hết chương 383

Chương 384: Vạn Phương Lệnh

Edit: OnlyU

“Ngươi về rồi à?” Diệp Đình Vân thấy Giang Thiếu Bạch về đến, cười khẽ hỏi.

Hắn vừa nhìn thấy cậu, lập tức cao hứng nói: “Ngươi tiến giai hậu kỳ rồi sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, so với ngươi thì vẫn chậm hơn một chút. Ta đã nghe nói về chuyện phòng tu luyện, ngươi thật là, thuê một phòng tu luyện cũng có thể gây sóng gió như vậy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta cũng không ngờ, còn phải trả thêm một trăm vạn nguyên thạch.”

Cũng may mấy năm nay hắn tích góp được chút vốn liếng, nếu không thì không chịu nổi rồi.

“Sự tình ầm ĩ lắm sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Không nhỏ đâu.”

Theo lý mà nói, phòng tu luyện hạng nhất chỉ dành cho tu sĩ Tiên Vương, nói trắng ra là tu sĩ Hư Tiên không có tư cách thuê. Giang Thiếu Bạch là bị chủ quản ép, đuổi hắn tới phòng tu luyện hạng nhất, đúng là chuyện lạ đời.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Đã tiến giai đỉnh Hư Tiên, bước kế tiếp phải cân nhắc nên làm thế nào tiến giai Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không vội.”

Hắn thầm nghĩ tiến giai Tiên Vương phải vượt qua một đại cảnh giới, cần rất rất nhiều tài nguyên.

Diệp Đình Vân thong thả rót một tách trà cho hắn, chậm rãi nói: “Lúc ngươi đang tu luyện, ta có nghe nói đến một sự kiện, bí cảnh Vạn Phương Cốc sắp mở ra.”

“Vạn Phương Cốc?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi lại: “Nghe nói nơi đó phong cảnh như tranh.”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng vậy, nghe đồn Vạn Phương Cốc mọc đầy các loại linh thảo, sơn cốc này vạn năm mới mở một lần. Tu sĩ có thể thừa dịp Vạn Phương Cốc mở ra mà vào trong, nhưng chỉ có thời hạn năm năm. Năm năm thoáng cái trôi qua rất nhanh, tu sĩ bên trong sẽ bị đưa ra ngoài. Vì bình thường trong Vạn Phương Cốc không có tu sĩ sinh sống nên linh thảo bên trong được bảo tồn rất hoàn hảo, xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sức sống.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Vừa nghe đã biết là một nơi bất phàm. Muốn vào Vạn Phương Cốc chắc chắn phải có điều kiện đung không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Muốn vào trong phải có Vạn Phương Lệnh. Lệnh bài sẽ xuất thế trong thời gian gần đây, mỗi lần Vạn Phương Lệnh xuất hiện sẽ theo nhiều cách khác nhau, lần này khó nói trước là cách gì. Hiện tại rất nhiều thế lực đang có ý đồ với Vạn Phương Lệnh, một khi lệnh bài xuất hiện sẽ bị giành giật kịch liệt.”

Đan Đỉnh Các đang làm công tác chuẩn bị cho sự kiện này, trong Vạn Phương Cốc có nhiều linh thảo hỗ trợ tiến giai Tiên Tôn, đây là thứ mà Tiên Vương nhất định sẽ tranh giành.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu Vạn Phương Lệnh?”

“Đại khái một vạn lệnh bài.”

Hắn trợn mắt: “Nhiều vậy.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nơi này là Tiên giới, tu sĩ Hư Tiên nhiều vô số kể, một vạn lệnh bài không tính là nhiều đâu.”

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại khi còn ở Trái Đất, cả trăm vạn học sinh tranh giành mấy chỉ tiêu nhập học cực ít, hắn khẽ gật đầu: “Ngươi nói không sai, một vạn lệnh bài cũng không tồi.”

Cậu nói tiếp: “Gần đây các tu sĩ đã lục tục đi đến phụ cận Vạn Phương Cốc.”

Giang Thiếu Bạch: “Vậy chúng ta cũng đi sớm một chút, đến muộn sợ bị lỡ mất.”

“Cũng được.”

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến gần Vạn Phương Cốc, phát hiện xung quanh nơi này đã tụ tập không ít tu sĩ. Mấy sơn cốc quanh Vạn Phương Cốc đã bị người khác trấn giữ.

Giang Thiếu Bạch hỏi thăm một chút, biết được những lần trước Vạn Phương Lệnh đều yên lặng xuất hiện trong các sơn cốc gần Vạn Phương Cốc. Thế nên hiện tại các sơn cốc trở thành vùng giao tranh của các đại thế lực, mỗi nơi đều tập trung rất đông tu sĩ.

Đêm khuya yên tĩnh như tờ, Giang Thiếu Bạch ngồi trên đỉnh núi nhìn các vì sao chi chít trên bầu trời, hắn như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi thấy chúng ta có nên đi cướp một sơn cốc không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không cần.”

Mấy ngày nay, tình trạng tranh giành sơn cốc quanh Vạn Phương Cốc vẫn không dừng lại. Thực lực không cao mà cướp được sơn cốc sẽ bị khiêu chiến liên tục, dù cướp được chưa chắc giữ được.

“Ta cảm thấy tinh tượng không đúng lắm.” Hắn lên tiếng.

Diệp Đình Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không nhìn ra nguyên nhân: “Hay là vì bí cảnh sắp mở ra nên tinh tượng hơi chếch đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Có vẻ không đơn giản như vậy.”

Cậu khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi nhìn ra chuyện gì sao?”

“E là mấy ngày sắp tới sẽ không yên ổn.”

“Sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu: “Tạm thời chưa biết rõ. Nhưng tốt nhất chúng ta không nên đi tranh giành sơn cốc, có lẽ sẽ có rắc rối ở đó.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”

Hai người chờ bên ngoài Vạn Phương Cốc hơn một tháng, tình hình gió êm sóng lặng. Mọi người đang đoán xem Vạn Phương Lệnh sẽ xuất hiện như thế nào.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được bầu không khí bên ngoài Vạn Phương Cốc có chút xao động.

Đan Đỉnh Các có phái người đến đây, trên trăm tu sĩ Hư Tiên và một tu sĩ Tiên Vương tọa trấn.

Tuy Giang Thiếu Bạch có thể đến đó nương tựa với người của Đan Đỉnh Các, nhưng vì đây không phải phe phái của tiểu trưởng lão nên hắn không đến gần.

Nội bộ Đan Đỉnh Các rắc rối phức tạp, trước kia khi hắn đi làm nhiệm vụ còn có người muốn ám toán hắn. Giang Thiếu Bạch không rõ có phải nội bộ Đan Đỉnh Các có người chướng mắt hắn hay không.

Hắn nhìn lên bầu trời, luôn cảm thấy tinh tượng càng ngày càng quỷ dị. Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng chợt xao động: “Đến rồi!”

Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Cái gì cơ?”

Nhưng cậu nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vì có vô số sao băng từ trên không trung đang rơi xuống, sao băng rơi xuống đất gây ra chấn động kinh thiên động địa. Cậu còn thấy rất nhiều tiên cư bị sao băng rơi trúng, lập tức bị hủy diệt.

Giang Thiếu Bạch thi triển tinh võ hồn, dẫn dắt sao băng rơi xuống bên cạnh bọn họ.

Trên đầu hai người có vô số sao băng lướt quá, tất cả đều bay sượt qua người bọn họ rơi xuống đất.

Giang Thiếu Bạch nhanh chóng cảm nhận được vô số tử khí đang tiến vào người, hắn hít sâu một hơi, các tu sĩ ở đây chắc chắn không ngờ sẽ bị tai bay vạ gió kiểu này.

Hắn chú ý thấy mấy sơn cốc bị chiếm trước đó chính là khu vực bị sao băng rơi xuống nhiều nhất, ở đó có Tiên Vương tọa trấn, nhưng vì bất ngờ không kịp đề phòng nên vẫn có nhiều người bỏ mạng.

Giang Thiếu Bạch điều khiển linh hồn lực xâm nhập vào trong thiên thạch rồi nói với Diệp Đình Vân: “Trong thiên thạch có Vạn Phương Lệnh.”

Diệp Đình Vân khóa chặt một thiên thạch có vết nứt, tung mấy hạt giống Liệt Thiên Đằng vào khe hở rồi kích thích chúng sinh trưởng. Liệt Thiên Đằng nhanh chóng thuận lợi sinh trưởng trong khe hở, càng lúc càng lớn, cuối cùng căng nứt thiên thạch, một lệnh bài Vạn Phương Lệnh rơi vào tay Diệp Đình Vân.

Không phải tất cả thiên thạch đều có chứa Vạn Phương Lệnh, linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch tương đối linh mẫn, nhanh chóng khóa chặt thiên thạch thứ hai chứa Vạn Phương Lệnh.

Diệp Đình Vân áp dụng chiêu cũ, lấy được Vạn Phương Lệnh thứ hai.

Vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống, bên ngoài Vạn Phương Cốc tụ tập không ít tu sĩ, do đó nhiều người bị thiên thạch rơi trúng đè chết.

Tử khí dày đặc liên tục truyền vào người Giang Thiếu Bạch, hắn vận chuyển nguyên khí, hấp thu tử khí từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Tử khí rất nhiều, chất lượng tương đối khá.

Tuy rằng uy lực của thiên thạch khá mạnh nhưng tu sĩ Hư Tiên thực lực cao cường đều có cách riêng bảo vệ tính mạng, tu sĩ Tiên Vương càng không cần phải nói.

Dù không có tử khí chất lượng cực cao nhưng lại có rất nhiều tu sĩ tử vong dưới trận mưa thiên thạch này.

Giang Thiếu Bạch hấp thu được nhiều tử khí, có cảm giác bình chướng Tiên Vương lại mỏng đi không ít. Hắn say sưa hấp thu tử khí khắp nơi, thầm nghĩ Vạn Phương Cốc còn chưa mở ra mà hắn đã có thu hoạch như vậy, đây coi như là một sự khởi đầu tốt.

“Kỳ quái.” Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày.

Diệp Đình Vân nghe vậy hỏi: “Sao vậy?”

“Vạn Phương Lệnh có màu sắc khác nhau.”

Hai Vạn Phương Lệnh mà Diệp Đình Vân lấy được đều có màu xanh, tuy nhiên nhờ linh hồn lực tương đối đặc biệt mà Giang Thiếu Bạch có thể xuyên thấu qua lớp vỏ thiên thạch thấy được bên trong, hắn phát hiện đa số Vạn Phương Lệnh có màu xanh, nhưng thỉnh thoảng một hai cái lại có màu đỏ.

“Mặc kệ nguyên nhân gì, cứ lấy trước rồi tính sau.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nói không sai.” Mặc kệ nó có tác dụng gì, cứ cầm chắc trong tay trước đã.

Kế đó hắn lấy được lệnh bài màu đỏ trong thiên thạch.

Nhiều người đã phát hiện trong thiên thạch có giấu Vạn Phương Lệnh, tất cả rối rít đánh nát thiên thạch tìm kiếm lệnh bài.

Giang Thiếu Bạch liên tục đắc thủ hơn mười lệnh bài màu xanh, sau khi lấy được một lệnh bài màu đỏ thì không có phát hiện nữa.

Hắn lấy được hơn mười lệnh bài màu xanh, đối với loại lệnh bài này, hắn không có hứng thú gì nhiều.

Giang Thiếu Bạch dồn sức vận chuyển linh hồn lực, vất vả lắm mới tìm được thiên thạch có chứa lệnh bài màu đỏ thứ hai trong số mấy trăm thiên thạch rơi xuống.

Thiên thạch bị phá vỡ ngày càng nhiều, tình trạng tranh giành Vạn Phương Lệnh xung quanh cũng tiến vào giai đoạn kịch liệt. Nhiều tu sĩ vì tranh giành lệnh bài mà quyết đấu liều sống liều chết, nhờ đó Giang Thiếu Bạch lại hấp thu được không ít tử khí.

Từng thiên thạch bị chém vỡ, rất nhanh tất cả Vạn Phương Lệnh đã bị tranh giành không còn.

Những người không giành được Vạn Phương Lệnh ghen tỵ đến đỏ mặt, nghĩ mọi biện pháp cướp lệnh bài của người khác. Bên ngoài Vạn Phương Cốc liên tục xảy ra tình trạng tranh cướp.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan Đỉnh Các đang thu mua Vạn Phương Lệnh, sáu mươi vạn nguyên thạch một lệnh bài.”

Diệp Đình Vân chớp mắt: “Khá là hào phóng.”

Hắn cười cười: “Chúng ta có nhiều lệnh bài, bán đi kiếm nguyên thạch tiêu cũng tốt.”

Cậu gật đầu tán thành: “Được.”

Thế là hai người tìm đến nơi Đan Đỉnh Các đóng quân, bán mười một Vạn Phương Lệnh màu xanh dư thừa. Người phụ trách thu mua lệnh bài của Đan Đỉnh Các nhìn thấy Giang Thiếu Bạch lấy ra hơn mười lệnh bài, đối phương không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, nhưng y không hỏi gì nhiều mà dứt khoát lấy bảy trăm vạn nguyên thạch giao cho hắn, còn dư bốn mươi vạn nguyên thạch coi như tiền thưởng.

“Thương hội thật hào phóng.” Thu được bảy trăm vạn nguyên thạch, tâm trạng Giang Thiếu Bạch rất tốt.

Từ sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, hắn đã tiêu tốn không ít nguyên thạch, hiện tại có bảy trăm vạn nguyên thạch bổ sung vào tài sản.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa rời đi, các tu sĩ phụ trách thu mua lệnh bài của Đan Đỉnh Các lập tức xì xào bàn tán với nhau.

“Giang đạo hữu thật lợi hại, một mình mà kiếm được hơn mười lệnh bài.”

“Giang đạo hữu đóng góp mười một lệnh bài, xem như chúng ta hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ thu mua lần này rồi, không chừng cấp trên sẽ ban thưởng.”

Đan Đỉnh Các ra giá thu mua sáu mươi vạn nguyên thạch một Vạn Phương Lệnh, tuy giá này không thấp nhưng cũng không cao, nhiều tu sĩ có dư lệnh bài đang chờ tăng giá. Không nhiều người như Giang Thiếu Bạch vì ngại phiền phức mà bán hết toàn bộ lệnh bài.

“Thiên thạch rơi xuống rất nhiều, chỉ những ai có linh hồn lực cực mạnh mới có thể nhìn xuyên thấu lớp vỏ thiên thạch, từ đó tìm ra lệnh bài. Mà dù tìm được thiên thạch chứa lệnh bài thì muốn lấy được cũng rất phiền phức.”

“Vì Diệp Đình Vân là đan sư nên linh hồn lực khá mạnh chứ gì.”

“Có khả năng này, nhưng nhiều thiên thạch rất cứng rắn, dù tìm được thì muốn phá vỡ cũng không dễ đâu.”

“Giang đạo hữu có năng lực khiêu chiến vượt cấp, muốn phá vỡ thiên thạch chắc dễ thôi.”

“Tiểu trưởng lão có mắt nhìn người thật lợi hại.”

“Tiểu trưởng lão chính là tiểu trưởng lão!”

La Nghị Tiên Vương có tu vi Tiên Vương, thế mà chỉ lấy được mười lệnh bài. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ là tu sĩ Hư Tiên mà đã bán mười một lệnh bài, chứng tỏ bọn họ lấy được mười ba lệnh bài, thu hoạch của cả hai còn hơn cả tu sĩ Tiên Vương.

“Lúc tiểu trưởng lão vừa mới chiêu mộ Giang Thiếu Bạch vào Đan Đỉnh Các, hắn chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, vậy mà mới mấy năm đã lên đến đỉnh Hư Tiên, xem ra bước kế tiếp sẽ tiến giai Tiên Vương.”

“Tu vi của Giang Thiếu Bạch tăng quá nhanh, sợ là không chịu nổi lôi kiếp Tiên Vương.”

“Chưa chắc, mặc dù tu vi của hắn tăng nhanh nhưng thực lực của hắn cũng không kém.”

***

Kế đó Giang Thiếu Bạch tiếp tục chờ bên ngoài Vạn Phương Cốc, một lòng một dạ tập trung tu luyện.

Mấy ngày trước hắn đã hấp thu vô số tử khí, vừa khéo thừa dịp Vạn Phương Cốc còn chưa mở ra, phải mau chóng tiêu hóa tử khí.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Diệp Đình Vân đáp: “Bí cảnh vẫn chưa mở, có lẽ sắp rồi.”

“Được rồi.”

Cậu hít sâu một hơi nói: “Chúng ta bán một lúc hơn mười lệnh bài, hành động này hơi lỗ mãng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu hỏi: “Bán lỗ rồi sao?”

“Bán lỗ chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua ta nghe nói nhiều Tiên Vương cường giả cũng chỉ lấy được tầm mười lệnh bài.” Quá rêu rao không phải không phải là chuyện tốt.

Giang Thiếu Bạch quay đầu, cười nói: “Không sao đâu.”

Dù sao đây không phải lần đầu tiên hắn nổi danh, kỳ thật Tiên Vương cũng không quá quý hiếm, hắn đã là tu sĩ đỉnh Hư Tiên, còn cách Tiên Vương không xa.

Hai người trò chuyện một lúc, Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được không gian dao động, Vạn Phương Lệnh trong người ẩn ẩn nóng lên.

Hai người liếc nhìn nhau, hiểu rõ đây là dấu hiệu Vạn Phương Cốc mở ra.

Hết chương 384

Chương 385: Tiểu Tiên Vương

Edit: OnlyU

Trong Vạn Phương Cốc lóe lên mấy vạn tia sáng, những tu sĩ có được Vạn Phương Lệnh lục tục được truyền tống vào trong bí cảnh.

Giang Thiếu Bạch vừa vào Vạn Phương Cốc, Vạn Phương Lệnh màu xanh lập tức biến mất, ngược lại lệnh bài màu đỏ vẫn còn.

“Quả nhiên lệnh bài đã biến mất, có lời đồn khi Vạn Phương Cốc mở ra, lệnh bài sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, sau khi vào bị cảnh thì lệnh bài sẽ bị thu về, đợi đến lần sau bí cảnh mở ra thì nó lại xuất hiện, xem ra lời đồn này là thật.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc lệnh bài trong tay: “Lệnh bài màu đỏ vẫn còn đây, ngươi nghĩ có khi nào nó được dùng để vào khu vực đặc biệt trong bí cảnh không?”

Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Có khả năng này. Trước khi tiến vào bí cảnh, ta thấy có người thu mua lệnh bài màu đỏ, ra giá sáu trăm vạn nguyên thạch một cái.”

Hắn nghe vậy trợn to hai mắt: “Nhiều như vậy sao?”

Lệnh bài màu xanh có giá sáu mươi vạn nguyên thạch một cái, còn lệnh bài màu đỏ có giá gấp mười lần màu xanh luôn.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, theo tình hình hắn quan sát được ở ngoài Vạn Phương Cốc thì có vẻ lệnh bài màu đỏ rất hiếm, vật hiếm thì quý, lệnh bài này không đơn giản.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta có nói bóng nói gió thăm dò tác dụng của lệnh bài đỏ, đáng tiếc người kia giữ kín như bưng.”

Cậu sợ hỏi nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ bọn họ có lệnh bài đỏ nên không dám hỏi thăm quá kỹ.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Mặc kệ chuyện này, chờ thời cơ đến là sẽ biết thôi.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu tán thành.

“Đây chính là Vạn Phương Cốc sao?”

Hắn nhìn sơ xung quanh, trông thấy linh hoa khắp nơi. Linh hoa đủ mọi màu sắc đang tranh nhau khoe sắc, biển hoa mênh mông nhìn không thấy điểm cuối.

Không giống những vườn linh dược được cải tạo ngay ngắn bên ngoài, linh hoa trong Vạn Phương Cốc tự do sinh trưởng. Có lẽ vì được tự do sinh trưởng mà linh hoa có thêm mấy phần *thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Các loại linh hoa ganh đua khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.

*Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: 1 câu thơ của Lý Bạch, ý chỉ như hoa phù dung vừa nở trên mặt nước, tự nhiên tươi mát, chất phát thuần khiết, không hề mài giũa tạo hình.

“Đẹp quá!” Diệp Đình Vân không kiềm được cảm thán.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, Vạn Phương Cốc đúng là đẹp đến nỗi khiến người ta chấn động tâm hồn, dù vườn linh hoa này không có giá trị dược dụng đi nữa thì khai phá thành khu du lịch cũng sẽ kiếm được tiền. Đáng tiếc, Vạn Phương Cốc vạn năm mới mở một lần.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Thả bầy ong hoàng kim ra đi.”

“Ừ.” Hắn gật đầu đáp.

Dạo này linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư sinh trưởng rất tươi tốt, nhờ đó ong hoàng kim trưởng thành không tồi, có điều dù sao không gian trong Tiên Vân Chi Cư có hạn.

Giang Thiếu Bạch thả bầy ong ra, chúng lập tức bay tản ra xung quanh.

Ong hoàng vừa thấy dược viên mênh mông bát ngát, nó hưng phấn kêu lên vo ve. Sự phát triển của ong hoàng có quan hệ chặt chẽ với môi trường sống, mà Vạn Phương Cốc đầy linh hoa, không hề nghi ngờ đây chính là phúc địa của nó.

Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Đi chơi đi.”

Ong hoàng được lệnh của hắn, không đợi kịp dẫn theo bầy ong thuộc hạ rời đi.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được: “

Sau khi thả bầy ong hoàng kim đi, hai người bắt đầu thu hoạch linh thảo.

Vạn Phương Cốc thoạt nhìn đầy màu sắc như tơ lụa, khắp nơi đều là linh hoa, đẹp không sao tả xiết, nhưng thực tế cũng đầy nguy hiểm.

Trong các bụi hoa có không ít cạm bẫy, lơ là một chút bị một con côn trùng đốt cũng đủ bỏ mạng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thu hoạch được không ít linh thảo. Trong Vạn Phương Cốc có rất nhiều linh thảo nhưng đa số có đẳng cấp thấp, giá trị không cao, chỉ đẹp mắt mà thôi. Ở một nơi dày đặc linh hoa như vậy, chọn hái linh thảo có giá trị cao cũng là một nan đề.

Hai người tìm kiếm hơn một tháng, thu hoạch được mấy trăm gốc linh thảo vạn năm. Từ đó đến giờ hắn chưa từng nghĩ thì ra có được linh thảo vạn năm lại dễ như trở bàn tay như vậy.

Nhiều loại linh thảo được nhổ lên, không bảo quản đúng cách sẽ mất hết dược lực, nhưng thời gian có hạn, hắn không kịp xử lý bảo quản từng gốc linh thảo, có lãng phí phải đành chịu.

Tinh Không Diễm bỗng bay ra khỏi thức hải của Giang Thiếu Bạch, ánh mắt sâu kín nhìn ra xa.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Không Không sao vậy?”

“Hình như Không Không nhìn trúng linh hoa gì đó.”

Cậu nghe vậy ngạc nhiên không thôi: “Thật khiến người ta bất ngờ.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Không Không thường có hứng thú với các khoáng thạch hỏa diễm có thuộc tính hỏa, còn linh dược thì từ đó đến giờ nó không thèm nhìn đến. Hiện tại Tinh Không Diễm chợt có hứng thú với một loại linh thực, khiến Giang Thiếu Bạch vô cùng bất ngờ.

Không Không bỗng bay về phía đông, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, hắn nói: “Chúng ta đi xem sao.”

“Được thôi.”

Hắn đi theo Tinh Không Diễm đến một ngọn núi, trên núi có vài linh hoa bình thường, phần lớn là linh hoa ngàn năm, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Ở Tu Chân giới, linh dược ngàn năm đã là linh thảo vô cùng quý giá, nhưng ở Vạn Phương Cốc lại không tính là gì.

Diệp Đình Vân hái được một đóa linh hoa trong bụi hoa: “Huyễn Linh Hoa! Dường như có không ít Huyễn Linh Hoa sinh trưởng xen kẽ trong thung lũng này, hiện trạng thật sự đã bị che giấu.”

Huyễn Linh Hoa trông bình thường không có gì lạ, tương tự nhiều loại hoa dại, nhưng nó lại có thể thêu dệt ảo cảnh, nếu nhìn không kỹ rất khó phân biệt.

Tinh Không Diễm bắt đầu cháy hừng hực, linh hoa dưới đất bị nó đốt thành tro tàn.

Huyễn Linh Hoa vừa bị thiêu huỷ, Giang Thiếu Bạch lập tức thấy được giữa sườn núi xuất hiện vài cọng linh hoa khác. Loại hoa này vô cùng đặc biệt, trên mỗi gốc có một đóa hoa bảy màu khác nhau, thoạt nhìn rất giống hỏa diễm đang cháy.

“Thất Thải Dung Diễm Hoa! Không ngờ nó lại mọc ở đây.” Diệp Đình Vân vui mừng hô lên.

Cậu hít sâu một hơi, Thất Thải Dung Diễm Hoa có bản lĩnh ẩn khí tức hạng nhất, nếu không có Tinh Không Diễm chỉ dẫn, e là cậu sẽ không phát hiện manh mối ở đây.

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Linh hoa này có tác dụng gì?”

Diệp Đình Vân cười cười: “Ta đã thấy trong đan thư, linh hoa này có thể tịnh hóa hỏa diễm, giúp khí tức hỏa diễm thêm hòa hợp. Đối với đan sư có hỏa diễm thì nó là bảo vật vô giá, một cây Thất Thải Dung Diễm Hoa thế này có giá trị phải tầm một trăm vạn nguyên thạch.”

Tinh Không Diễm của Giang Thiếu Bạch có thể hấp thu tinh hạch, hỏa diễm thạch và linh hỏa khác để tiến cấp, nhưng hấp thu quá nhiều thứ thượng vàng hạ cám sẽ khiến khí tức của hỏa diễm trở nên hỗn tạp, mà Thất Thải Dung Diễm Hoa có thể tiêu trừ tai họa ngầm này.

“Đúng là rất tốt.” Giang Thiếu Bạch cảm thán.

“Đúng vậy, là thứ tốt. Thiếu chủ, ngươi tìm được Thất Thải Dung Diễm Hoa, vận may không tồi nha.” Một nữ tu tướng mạo xinh đẹp nói với một nam tu bên cạnh.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang trò chuyện thì một đôi nam nữ thình lình xuất hiện gần đó. Bàn tay nam tu đặt trên người nữ tu, ngón tay mơn trớn ngả ngớn, còn cô gái thì như không xương dựa vào người gã, liên tục lộ vẻ quyến rũ.

Hai người này không giống đi tầm bảo mà giống vào bí cảnh du ngoạn hơn.

Ánh mắt Lôi Kiêu hờ hững lướt qua Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, gã lên tiếng: “Các ngươi có thể đi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, không biết tên này từ đâu chạy tới, ăn nói dõng dạc lắm, một Hư Tiên mà dám buông lời như thế với hắn.

“Các ngươi là ai?” Hai tên này không hiểu cái gì gọi là tới trước tới sau à? Muốn chiếm lợi trên đầu hắn, buồn cười!

Nữ tu không vui nói: “Công tử nhà ta mà các ngươi không nhận ra, đúng là kiến thức nông cạn.”

Giang Thiếu Bạch lười biếng đáp: “Ừ, chúng ta kiến thức hạn hẹp, cô nương có thể giới thiệu một chút không?”

“Công tử nhà ta là Lôi Kiêu, còn xưng là Tiểu Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, một tu sĩ Hư Tiên mà xưng là Tiểu Tiên Vương, thật là buồn cười! Nhưng đối phương dám xưng hô như thế, chứng tỏ gã có điểm khác biệt với tu sĩ Hư Tiên bình thường.

Lôi Kiêu ngẩng cao đầu, bễ nghễ nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Hắn thấy bộ dạng đối phương như vậy mà thầm trợn trắng mắt, tên này thiếu điều viết hai chữ này lên mặt nữa thôi.

“Tiểu Tiên Vương hả? Nếu là Tiên Vương thì ta đi đường vòng, nhưng là Tiểu Tiên Vương thì phải gặp xem sao. Tiên Vương thật đánh không lại chứ Tiên Vương giả có thể thử một chút. Có câu thật không phải giả, mà giả thì không phải thật.”

Nữ tu nghe Giang Thiếu Bạch nói thế lập tức đen mặt: “Ngươi thật to gan!”

Cô ả híp mắt, thầm nghĩ Lôi Kiêu luôn tự hào biệt danh Tiểu Tiên Vương, vậy mà một tên không biết từ đâu chui ra lại dám trào phúng.

Giang Thiếu Bạch không thèm để ý đến cô ả chân dài não ngắn này, hắn dứt khoát lấy Tinh Thần Lôi Thương ra đánh tới.

Lôi Kiêu và Giang Thiếu Bạch lập tức giao đấu, hắn thường chỉ dùng một chiêu là giết được tu sĩ Hư Tiên bình thường, nhưng người tên Lôi Kiêu này lại thành công cản mấy đòn tấn công của hắn.

“Lôi võ hồn.” Diệp Đình Vân nhìn mấy chiêu của Lôi Kiêu, khóe miệng khẽ cong.

Lôi võ hồn có tính công kích rất mạnh, khi giao đấu với tu sĩ cùng cấp thường giành thế thượng phong.

Lôi Kiêu hẳn là tu thuật ngũ hành lôi đình, có thể thi triển năm loại lôi điện khác nhau, trong số các tu sĩ cùng cấp thì đúng là gã nổi bật hơn người.

Nhưng Giang Thiếu Bạch cũng có lôi võ hồn, đòn tấn công của gã không gây ảnh hưởng lớn đối với hắn.

Diệp Đình Vân đứng một bên nhìn trận chiến mà không tham gia vào.

Cậu rất có lòng tin vào Giang Thiếu Bạch, năm đó khi hắn có tu vi hậu kỳ Hư Tiên đã giết được yêu thú Tiên Vương, hiện tại đã tiến giai đỉnh Hư Tiên, có lẽ đấu ngang sức với tu sĩ Tiên Vương được luôn.

Nữ tu kia cũng không ra tay, Diệp Đình Vân dò xét cô ta, phát hiện nữ tu cực kỳ quyến rũ tà mị nhưng tu vi chỉ là sơ kỳ Hư Tiên.

Cậu thầm trợn mắt, một lệnh bài tiến vào Vạn Phương Cốc cực kỳ quý giá, phần lớn những người vào đây đều có tu vi hậu kỳ Hư Tiên và đỉnh Hư Tiên, xem ra Lôi Kiêu dẫn nữ tu vào đây để điều hòa. Nữ tu có tu vi không ra làm sao, nhưng đúng là dung mạo vô cùng quyến rũ động lòng người.

Diệp Đình Vân đã gặp không ít nữ tu, nhưng đây là lần tiên cậu gặp một người quyến rũ tận xương như vậy.

Giang Thiếu Bạch vung Tinh Thần Lôi Thương, sau mười mấy chiêu, hắn vững vàng áp đảo Lôi Kiêu.

Đối phương nôn nóng muốn giải quyết Giang Thiếu Bạch nên toàn dùng đại chiêu, mỗi lần xuất chiêu tiêu hao rất nhiều linh lực, vì thế sau mấy chiêu gã đã hết sức lực.

Giang Thiếu Bạch tấn công liên tục mấy chiêu, Lôi Kiêu rõ ràng không chống đỡ nổi nữa.

Tuy nữ tu có thực lực kém nhưng vẫn có nhãn lực, thấy Lôi Kiêu rơi xuống thế yếu, nét mặt cô ả trở nên khủng hoảng.

“Dừng tay! Thiếu chủ là con trai của Lôi Nghị Tiên Vương!” Rốt cuộc cô ả không kiềm chế được hô to.

Hiện tại cô ả vô cùng khẩn trương, nếu Lôi Kiêu bỏ mạng ở đây, Lôi Nghị Tiên Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ả. Nữ tu đã ở cùng Lôi Kiêu nhiều năm, chưa bao giờ thấy gã rơi xuống thế yếu khi giao đấu với người ta.

Giang Thiếu Bạch không để ý cô ả kêu gào, một thương đâm xuyên lồng ngực Lôi Kiêu. Một ngọn lửa màu xanh từ trong người gã bay ra.

Hỏa diễm vừa bay ra lập tức muốn chạy trốn, Không Không thấy thế vội bay lên, một ngụm nuốt lấy hỏa diễm kia.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, nhanh chóng hiểu ra lý đó Lôi Kiêu nhìn trúng Thất Thải Dung Diễm Hoa.

Nữ tu không thể tin nổi nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi giết hắn, ngươi dám giết hắn, ngươi gặp rắc rối to rồi, ngươi chết chắc!”

Lúc này Diệp Đình Vân thả Ma Huyết Đằng, giết luôn nữ tu gây sự kia.

Giang Thiếu Bạch quay qua cậu hỏi: “Ngươi biết người kia là ai không?”

Cậu lắc đầu: “Ta không biết nữa.”

Lần này Vạn Phương Cốc mở ra, rất nhiều đại thế lực chạy đến tham gia, mà mấy năm nay Diệp Đình Vân luôn bế quan, không biết nhiều về các nhân vật phong vân bên ngoài.

“Không biết thì thôi vậy.”

Kế đó Giang Thiếu Bạch bắt lấy dấu ấn màu đen trong thức hải của Lôi Kiêu ra bóp nát.

Lôi Kiêu vừa chết, hắn lập tức cảm nhận được có một dấu ấn linh hồn quỷ dị tiến vào thức hải của hắn, chắc chắn là kẻ đứng sau lưng Lôi Kiêu lưu lại dấu ấn tinh thần trên người gã.

Dấu ấn này cực kỳ bí ẩn, tu sĩ Hư Tiên bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng nhờ Giang Thiếu Bạch có thôn phệ võ hồn, linh hồn lực ngang bằng với Tiên Vương, thế nên hắn dễ dàng nhận ra dấu ấn kia nổi bật như vì sao trên bầu trời đêm.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, hơi khẩn trương nói: “Không chừng Lôi Nghị Tiên Vương gì đó cũng đang có mặt trong Vạn Phương Cốc, chúng ta nhanh lấy linh thảo rồi đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, với tu vi hiện tại của hắn có thể đối phó được tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương, nhưng nếu gặp tu sĩ hậu kỳ hoặc đỉnh Tiên Vương thì vẫn còn quá sức.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thu thập nhẫn không gian trên hai thi thể rồi xử lý thi thể, cuối cùng hái Thất Thải Dung Diễm Hoa rồi rời đi.

Hai người rời đi không lâu, vài tu sĩ xuất hiện ở nơi giao chiến lúc nãy.

“Không có ai.”

“Nơi này vẫn còn nguyên tố lôi điện rất mạnh lưu lại.”

“Chắc là có ai đó giao đấu với Tiểu Tiên Vương.”

“Kỳ quái, sao không thấy thi thể.”

“Có khả năng thi thể bị hủy rồi.”

“Vậy thì càng kỳ quái hơn, Tiểu Tiên Vương thích khiêu chiến với cao thủ cùng cấp để chứng minh thực lực, giết người xong còn sợ người ta không biết, thường lưu lại thi thể để khoe khoang, thỉnh thoảng còn viết chữ lưu niệm. Nếu Tiểu Tiên Vương giết người thì phải có thi thể ở đây mới đúng.”

“Hay là Tiểu Tiên Vương bị giết, người kia sợ bị trả thù nên đã hủy thi thể.”

“Có lời đồn Tiểu Tiên Vương có năng lực khiêu chiến vượt cấp, sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được.”

“Phải chăng Tiểu Tiên Vương gặp phải Tiên Vương cường giả?”

Tiểu Tiên Vương ỷ có người cha lợi hại nên ngày thường làm việc rất phách lối, chắc chắn nhiều người không ưa. Nếu Lôi Kiêu thật sự bị giết rồi thì chuyện này cũng hợp lòng người.

Mấy tu sĩ đứng đó thảo luận, bỗng một luồng uy áp mạnh mẽ đánh tới, khiến bọn họ không thể cử động được nữa.

Hết chương 385

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro