c238_239_240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 238: Xuất phát đi săn

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân đi vào nhà, trông thấy Giang Thiếu Bạch rảnh rỗi ngồi bên cửa sổ buồn chán, cậu lên tiếng hỏi: “Hôm nay không có khách sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, những người có vũ khí bằng kim loại trong Hổ Nha Trại đã đến chỗ hắn sửa chữa xong hết rồi, nên gần đây hắn xem như rảnh rang.

Giang Thiếu Bạch buồn bực nhăn mũi, dạo này hắn không có việc gì làm, ngược lại Diệp Đình Vân rất bận rộn. Cậu phải chăm sóc cây sữa, phải chế tạo bột gia vị, còn trồng một ít linh dược, thỉnh thoảng linh lực dư thừa sẽ thúc vài loại hoa quả trưởng thành, cuộc sống phong phú hơn hắn rất nhiều. So sánh với Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch nhận thấy mấy ngày nay hắn không có việc gì làm, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại ăn.

“Ngươi chuẩn bị đi ra ngoài?” Diệp Đình Vân phát hiện gần đây Giang Thiếu Bạch hơi nóng nảy.

Hắn gật đầu nói: “Ừ, ta định sẽ đi bắt hung thú thật sự ở thế giới này.”

Diệp Đình Vân hào hứng nói: “Ta cũng đi.”

“Ngươi cũng có hứng thú sao?”

Cậu gật đầu: “Đương nhiên.”

Khoảng thời gian này Diệp Đình Vân đã tiếp xúc với không ít mãnh thú hình thù kỳ quái, khiến cậu mở rộng tầm mắt. Ý nghĩ muốn được thấy nhiều hung thú ngày càng thôi thúc hơn.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi tìm Thương Thạch, cậu ta vừa nghe hai người nói muốn đi săn thú lập tức hoảng sợ.

“Hai người muốn đi săn thú?” Thương Thạch trợn to hai mắt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy! Lão đại, ngươi kích động như vậy làm gì? Không phải ngươi kéo chúng ta về đây để làm thành viên đội săn thú của ngươi hay sao?”

Thương Thạch thầm nghĩ lúc trước do cậu ta không biết Giang Thiếu Bạch là người có kim võ hồn, càng không biết Diệp Đình Vân thức tỉnh mộc võ hồn. Khoảng thời gian này Giang Thiếu Bạch sửa chữa nhiều binh khí cho bộ lạc, khiến thực lực các đội săn tăng lên. Diệp Đình Vân thì thúc giục sinh trưởng vài loại thực vật cổ quái, cải thiện bữa ăn trong bộ lạc. Nếu cậu ta dẫn hai người này đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

“Sao ngươi lại đột nhiên muốn đi săn thú? Là thức ăn không đủ sao?” Thương Thạch gãi đầu một cái, chẳng lẽ bộ lạc không trả đủ thù lao?

Nhớ lại sức ăn kinh khủng của Giang Thiếu Bạch, Thương Thạch nghĩ chẳng lẽ vì đối phương ăn quá nhiều nên mới bị bộ lạc cũ đá đi? Nếu bộ lạc lớn còn nuôi không nổi Giang Thiếu Bạch, vậy bộ lạc nhỏ như Hổ Nha Trại muốn nuôi sống hai người có lẽ là quá sức.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Ăn đủ, nhưng dự trữ nhiều một chút chung quy không phải là chuyện xấu.”

Thương Thạch gãi đầu, cảm thấy Giang Thiếu Bạch nói không sai, nhưng mà…

“Phụ thân ta…”

Phụ thân Thương Thạch rất xem trọng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lúc nhắc đến hai người toàn là khen ngợi, Thương Thạch đoán chừng ông tình nguyện con trai ông gặp chuyện không may, cũng không hy vọng hai người gặp vấn đề.

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt Thương Thạch, pha trò nói: “Lão đại, có phải ngươi sợ đi săn thú không?”

Thương Thạch lập tức bùng nổ: “Ai sợ chứ?”

“Đúng là đội trưởng, ta biết ngươi là người anh dũng không biết sợ hãi, chúng ta đi thôi.” Giang Thiếu Bạch hào phóng khen Thương Thạch.

Cậu ta được hắn gọi là đội trưởng khiến huyết khí trong người sôi trào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Được, đi theo ta.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Thương Thạch, thầm nghĩ quả là thiếu niên bệnh trung nhị, rất dễ đối phó, chỉ cần kích thích một chút là được.

***

Lần đầu tiên chính thức đi ra ngoài săn thú, Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tìm một người dẫn đường. Thương Thạch không phải là thủ lĩnh, cậu ta chỉ là một tên gà mờ khi săn thú, không chừng còn cản trở.

Trước đó Giang Thiếu Bạch từng thử nhắc đến việc đi săn với một đội trưởng đội săn đến sửa vũ khí, đối phương vừa nghe lập tức sợ hãi, nét mặt vô cùng hoảng sợ nói nếu không đủ con mồi để ăn thì y sẽ đưa thêm, nếu không hài lòng với con mồi của đội y thì những đội khác cũng có thể đưa đến, không cần đích thân đi vào chỗ nguy hiểm. Khu săn thú quá nguy hiểm, lỡ như Giang Thiếu Bạch gặp chuyện không may thì lỗi của y rất lớn.

Giang Thiếu Bạch đoán chừng mấy đội trưởng khác cũng có ý này bèn không nói gì nữa. Hắn cảm thấy Hổ Nha Trại tựa hồ cung phụng hắn như Bồ Tát vậy. Nhưng hắn là nam nhân có tinh thần chinh phục biển khơi, đương nhiên không thể luôn sa đọa.

Thương Thạch lấy ra một tấm bản đồ, tuy người của Hổ Nha Trại ngụ trong dãy núi này, nhưng đối với hoàn cảnh xung quanh thì vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ.

Hổ Nha Trại chia khu vực này làm nội khu và ngoại khu. Nội khu gần nơi cư trú, sẽ phái người thanh lý định kỳ, tránh việc có mãnh thú quá nguy hiểm đe dọa sự an toàn của bộ lạc. Ngoại khu thì khác, đầy nguy cơ. Hổ Nha Trại cũng không hiểu rõ lắm về ngoại khu. Có vài khu vực bị mãnh thú lợi hại chiếm đóng, nơi đó cũng trở thành vùng cấm đối với Hổ Nha Trại.

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống bản đồ vẽ rõ sáu con đường, đây là sáu con đường tương đối an toàn trong khu săn thú. Hổ Nha Trại chịu trăm cay ngàn đắng, không ít chiến sĩ bỏ mạng mới mở được sáu con đường này. Trong núi lớn đầy rẫy các loại nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi, một con đường tương đối an toàn trong khu săn thú đại biểu nguồn thức ăn phong phú. Mỗi con đường đều có giá trị vô cùng quan trọng đối với Hổ Nha Trại.

Giang Thiếu Bạch nhìn bản đồ mà âm thầm trợn mắt, có vẻ người ở Hổ Nha Trại không có thiên phú hội họa, vẽ như vậy thì nhìn kiểu gì?!

“Chúng ta đi đường nào?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

Thương Thạch gãi đầu một cái: “Đường này được không?”

Thương Thạch hơi chột dạ,cậu ta từng đi cùng đại ca và nhị ca đến ngoại khu, nhưng lần thứ hai đi này lại là lần đầu tiên dẫn người. Con đường thứ ba này tương đối an toàn, nhưng thú cũng ít hơn. Dạo này vì uy lực của binh khí tăng lên, lòng tự tin của mọi người theo đó tăng cao, thế nên khi đi săn đều đi các con đường có nhiều thú, dẫn đến việc con đường thứ ba ít người lui đến. Thương Thạch do dự một lúc, cuối cùng chọn đi con đường thứ ba, lần đầu tiên đi săn nên lấy an toàn làm trọng.

“Đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo Thương Thạch vào sâu trong rừng, chợt có kêu vang lên từng tràng.

Giang Thiếu Bạch trông thấy mấy con vật giống như mèo báo đang nhảy tới nhảy lui trên cây, hắn dừng bước, vô cùng tò mò nhìn động vật nhỏ trên cây.

*Mèo báo là một loài mèo nhỏ thuộc chi Prionailurus trong họ Mèo. Mèo báo phân bố ở Nam Á và Đông Á. Loài này được mô tả bởi Kerr vào năm 1792. Từ năm 2002, nó được xếp vào nhóm loài ít quan tâm bởi IUCN do nó phân bố rộng khắp nhưng bị đe dọa bởi mất môi trường sống và bị săn bắt ở một số khu vực. Nó được gọi là mèo báo do lông có đốm như báo ở tất cả các phân loài, nhưng về quan hệ thì xa so với báo.

Thương Thạch quay đầu lại, nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Đó là báo cây, ăn không ngon, không có dinh dưỡng.”

“Nó không sợ người.”

Thương Thạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì mọi người không ăn thịt con này, thế nên chúng không sợ người.”

Giang Thiếu Bạch gật gù đã hiểu.

“Đừng thấy trông nó vô hại mà tưởng thật, nó mà nổi điên lên là rất hung dữ đó.” Thương Thạch nói tiếp.

“Vậy sao?” Giang Thiếu Bạch hoài nghi.

“Đương nhiên.” Thấy hắn nghi ngờ, Thương Thạch lập tức thả uy áp, đe dọa mấy con báo cây. Chúng bị giật mình hoảng sợ, lập tức dùng trái cây trong tay ném vào ba người. Mấy con báo cây ném loạn một hồi rồi chạy đi.

Thương Thạch xòe tay, trong tay là trái cây mà báo cây vừa ném tới.

“Muốn nếm thử chút không? Hương vị trái này không tệ lắm, báo cây thích ăn loại trái này nhất, lúc nổi giận sẽ cầm ném người. Đám nhóc Dực Phi thường chọc giận để báo cây ném trái cây, sau đó tụi nhỏ sẽ thu thập trái cây.” Thương Thạch nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ đây là chính là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại trong truyền thuyết đó sao.

Diệp Đình Vân cầm một quả cho vào miệng, trái cây hơi chua và cứng, không tính là ngon. Giang Thiếu Bạch thấy cậu ăn, cũng cầm một quả ăn thử. Sau đó hắn nhăn mũi nói: “Quả này khó ăn quá.” Thảo nào dưa hấu được yêu thích như vậy, vì hoa quả ở nơi này thật sự quá tệ.

Thương Thạch ngượng ngùng nói: “Cũng không khó ăn lắm.” Sau khi phơi khô, quả này có thể bảo quản được một thời gian, thỉnh thoảng người trong bộ lạc sẽ thu thập một ít, đến mùa đông cạn lương thực sẽ lấy ra ăn.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Trải qua đoạn nhạc dạo này, mọi người tiếp tục lên đường.

Giang Thiếu Bạch thấy được rất nhiều côn trùng, trước khi xuất hành, hắn và Diệp Đình Vân đã thoa nước thuốc mà Thương Thạch đưa trước, mùi nước thuốc khá gay mũi nhưng hiệu quả không tệ, mấy con côn trùng bay vòng quanh hai người. Hắn còn nhìn thấy rất nhiều côn trùng bay có kim dài trong miệng, hắn nghĩ con này giống con muỗi phóng đại.

Suốt dọc đường, hắn không gặp con thú nào đặc biệt vừa ý. Mặc dù Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch chưa từng đi săn nhưng toàn được ăn con mồi ngon nhất trong bộ lạc, vì vậy khiến tầm mắt của Giang Thiếu Bạch khá cao.

Chợt một luồng uy áp truyền đến, Thương Thạch biến sắc. Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực, thấy được một con mãng xà to lớn đang săn mồi.

Con này mà là mãng xà gì chứ, trên đầu nó có một cái sừng dài, thân mình thì đầy vảy màu trắng bạc, vảy phản xạ ra tia sáng bạc, nó dài đến ba bốn chục mét, thoạt nhìn giống một con thú thời hồng hoang hơn. Mãng xà đang nuốt một con trâu cao đến ba bốn mét, sau khi nuốt vào, phần cổ gần miệng nó phồng to ra như cái túi lớn, “cái túi” dần dần di chuyển xuống đến giữa thân mình mãng xà.

“Mãng xà băng nham, sao nó lại chạy tới chỗ này, không đúng!” Thương Thạch thì thào nói.

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi: “Ngươi biết mãng xà này?”

Đối phương gật đầu: “Nó là mãng xà sinh sống ở Ưng Sơn gần đây, không nằm trong phạm vi sáu con đường săn bắn, luôn là nước giếng không phạm nước sông với bộ lạc chúng ta.”

Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên: “Vậy chúng ta bắt nó đi.”

Thương Thạch sợ hãi: “Bắt con này? Không được, chúng ta đi săn lần đầu tiên, ta cảm thấy…” Chọn mục tiêu yếu mới tốt. Xét tình hình hiện tại, nên thừa dịp mãng xà chưa phát hiện ra họ mà chạy lẹ về thông báo với bộ lạc.

“Diệp tiên sinh, ngươi thấy sao?” Thương Thạch nhìn sang Diệp Đình Vân, hy vọng cậu có thể khuyên can Giang Thiếu Bạch dẹp bỏ mộng tưởng không thiết thực kia.

Diệp Đình Vân nhìn mãng xà, như có điều suy nghĩ: “Ta cảm thấy có thể cân nhắc.”

Thương Thạch: Có thể cân nhắc? Không phải hai người này điên rồi đó chứ?!

Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ bả vai Thương Thạch, khích lệ nói: “Đội trưởng, đừng sợ, một con trùng mà thôi.”

Thương Thạch: “…” Làm gì có con trùng nào lớn như vậy? Giỡn kiểu gì vậy hả? Lần trước Giang Thiếu Bạch bắt được con hỏa diễm kê đã lâng lâng, nhưng con gà đó vốn không giống con mãng xà này có hiểu không hả?

Hết chương 238

Chương 239: Đại thu hoạch

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mãng xà này rất lợi hại, không có năng lực thì phải dùng trí.”

Nghe Diệp Đình Vân nói dùng trí, Thương Thạch lập tức hào hứng: “Dùng trí thế nào?”

“Ta xem nó ăn chưa no đâu, chúng ta bắt con mồi lại đây, cho độc dược vào con mồi rồi để mãng xà kia ăn hết.” Cậu đáp.

Giang Thiếu Bạch gật gù, tán thành nói: “Ý kiến hay.”

Thương Thạch do dự: “Chuyện này…”

Hắn nhìn Thương Thạch, nghiêm túc nói: “Lão đại, ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Hình như mãng xà băng nham sắp lên cấp, mãnh thú tiến giai cần phải bồi bổ rất nhiều, tất cả con mồi xung quanh sẽ trở thành mục tiêu của nó. Hiện giờ không ra tay, đợi nó tiến giai xong sẽ không còn kịp nữa.”

Thương Thạch biến sắc nói: “Ngươi nói nó sắp tiến giai thành suất cấp yêu thú?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đại khái vậy.”

Thương Thạch cau mày, nếu mãng xà băng nham tiến giai thành suất cấp thú sẽ trở thành một đả kích lớn đối với Hổ Nha Trại. Suất cấp thú có sức ăn và thực lực rất mạnh, nếu nó tiến giai thành công thì dù là phụ thân cũng chưa chắc đánh thắng được nó, chỉ sợ sẽ trở thành tai họa ngầm đối với đội săn. Hiện giờ bọn họ bỏ chạy, nếu mãng xà đi mất thì sau này muốn bắt cũng không dễ. Nhưng họ chỉ có vài người, vốn không đối phó được đại mãng xà!

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Chuẩn bị một chút đi.”

Hắn vẫn rất bất mãn đối với việc người ở Hổ Nha Trại coi hắn là linh vật, hiện tại có được cơ hội, hắn nóng lòng muốn biểu hiện một chút. Đương nhiên Giang Thiếu Bạch cũng có tính toán, Đa Đa có đi cùng, mà trong không gian của chuột ngố có cất giữ mấy quả bom điều khiển từ xa, uy lực vô cùng lớn. Nếu thật sự không địch lại nổi mãng xà thì họ sẽ dùng đến bom, giữ được tính mạng hẳn là không vấn đề.

Thương Thạch vẫn nghĩ kế hoạch này hơi đơn giản, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lại nghĩ cậu ta thân là đội trưởng thì không thể quá sợ hãi, nếu thật sự bắt được mãng xà thì đúng là một việc rất có thể diện.

Dưới sự đề nghị của Thương Thạch, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bắt một con dê rừng.

Thịt dê rừng tươi non, nướng lên toàn bộ rồi rắc thêm gia vị, hương vị tuyệt vời, dê rừng cũng là một trong những món ăn khoái khẩu của mãng xà băng nham.

Diệp Đình Vân nhét hai gói thuốc vào bụng dê rừng.

Thương Thạch nghi ngờ hỏi: “Thuốc này thật sự hữu dụng?”

Cậu gật đầu đáp: “Chắc là hữu dụng.”

Thương Thạch do dự một chút rồi nói: “Nếu không có tác dụng thì chúng ta rút lui.” Cậu ta thầm nghĩ con mãng xà khổng lồ như vậy, dù họ có rút lui trước nó cũng không phải là chuyện quá mất mặt. Thương Thạch vừa muốn rút lui lại vừa chờ mong, nếu kế hoạch thành công thì người trong Hổ Nha Trại sẽ nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.

Diệp Đình Vân dệt ra một ảo cảnh, dẫn đường dê rừng đi về phía mãng xà. Mãng xà đang thong thả di chuyển nhanh chóng chú ý thấy con dê rừng, nó hơi ngờ vực sự xuất hiện của dê rừng, bình thường thì con dê rừng phải bỏ chạy từ lâu mới đúng. Mặc dù hơi hoang mang nhưng sau một hồi do dự, mãng xà băng nham vẫn nuốt con dê vào bụng.

Sức ăn của mãng xà cực lớn, vừa mới ăn một con trâu lại ăn tiếp một con dê rừng, mà xem ra nó vẫn còn chưa no. Mãng xà băng nham chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng há to miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắc, thoạt nhìn như đang ngáp hoặc là đang chuẩn bị đớp mồi.

Thương Thạch đợi trên cây đã lâu, thỉnh thoảng mãng xà băng nham quét mắt nhìn qua, khiến cậu ta lạnh cả người. Thương Thạch ngờ vực hỏi: “Mê dược không có tác dụng sao?”

Diệp Đình Vân nhìn hắn đáp: “Phải chờ một thời gian ngắn thì dược liệu mới từ từ phát huy tác dụng.”

Thương Thạch gật đầu “à” một tiếng.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Mê dược nằm trong bụng con dê rừng mà, phải đợi nó tiêu hóa hết con dê mới được.”

Diệp Đình Vân híp mắt, chăm chú theo dõi mãng xà ở xa.

“Nó phát hiện ra chúng ta rồi.” Thương Thạch bỗng nói.

Lúc này mãng xà đang vọt về phía ba người.

“Chạy!”

Cả ba không nói nhiều lời mà nhanh chóng rút lui ra sau. Thương Thạch nghe thấy tiếng mãng xà tức giận gào thét, uy áp ngập đầu đánh úp tới, cậu ta bước chân không nổi, muốn phủ phục xuống đất.

Giang Thiếu Bạch lôi Thương Thạch chạy đi: “Đi nhanh! Thất thần đó làm cái gì?!”

Hắn kéo đối phương đi như bay, Thương Thạch ngạc nhiên phát hiện “tiểu đệ” chạy trốn với tốc độ thật kinh người.

“Grào!” Mãng xà đang hung hăng đột nhiên thay đổi.

Thương Thạch quay đầu thoáng nhìn lại, thấy mãng xà phun thứ gì đó ra khỏi miệng. Ban đầu nó nổi điên gầm rú, hiện tại nhanh chóng thay đổi kêu lên khản cổ.

Thương Thạch càng lúc càng hoang mang, trông thấy mãng xà phun ra thứ gì đó vụn vặt càng lúc càng nhiều.

“Cây gai sắt?” Thương Thạch cau mày, bên ngoài bộ lạc có trồng một vòng cây gai sắt, loại cây gai này mọc đầy gai nhọn, lực đâm cực mạnh, dùng phòng hộ rất tốt. Nhưng không biết tại sao, lúc này cây gai lại được phun ra từ trong miệng mãng xà, mà nó càng phun càng nhiều.

Dê rừng!

Thương Thạch chợt nhớ ra bèn nhìn sang Diệp Đình Vân, lúc này cậu ta đã hiểu ra, thứ nhét vào bụng con dê không chỉ có mê dược mà còn có cả hạt giống cây gai sắt, sau đó Diệp Đình Vân thúc giục cây gai sinh trưởng trong bụng mãng xà băng nhau. Thương Thạch không khỏi rợn tóc gáy, nếu Diệp Đình Vân phóng hạt giống vào bụng cậu ta, vậy…

Thương Thạch vốn nghĩ người có mộc võ hồn chỉ biết làm ruộng, nhưng lúc này cậu ta không dám nghĩ như vậy nữa.

Mãng xà băng nham đuổi theo ba người một lúc, càng chạy càng chậm, rốt cuộc nằm xuống.

Giang Thiếu Bạch dừng bước, Thương Thạch quay đầu nhìn mãng xà, hơi ngạc nhiên hỏi: “Nó chết rồi sao?” Cự thú như mãng xà băng nham mà chết dễ dàng như vậy sao? Mấy đội trưởng đội săn cũng có ý bắt nó nhưng vẫn không dám ra tay đó.

Giang Thiếu Bạch nhìn mãng xà quan sát: “Hẳn là chết rồi.”

Thương Thạch kích động: “Thế mà chết thật rồi, chúng ta giết được một con mãng xà băng nham thật rồi sao?!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Có cần phải kích động như vậy không? Rõ ràng ngoại trừ dẫn đường thì Thương Thạch không có làm gì cả.

Diệp Đình Vân khó xử: “Chúng ta làm sao mang nó về đây?”

Thương Thạch cũng khó xử xoa cằm: “Chuyện này đúng là khó khăn.”

Giang Thiếu Bạch tiến lên: “Để ta đi qua xem một chút.”

Hắn đi đến trước mặt mãng xà băng nham, cái đuôi của nó thình lình quất về phía hắn, con ngươi u ám trở nên hung ác, Giang Thiếu Bạch lập tức vung chân đá cái đuôi.

“Nó chưa chết hả?” Thương Thạch bị phản ứng của mãng xà làm hoảng sợ, miệng mọc đầy cây gai mà vẫn không chết?!

Diệp Đình Vân lại không quá bất ngờ, sinh mệnh của rắn rất mạnh, hơn nữa nó còn có trạng thái ngất, có điều sinh mệnh của mãng xà đang nhanh chóng suy kiệt, hẳn là nỏ đã hết đà.

Giang Thiếu Bạch chiến đấu một lúc với mãng xà băng nham, công kích của nó càng lúc càng yếu, dần dần không còn nhúc nhích.

Thương Thạch nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi không chỉ đút mê dược?”

Cậu gật đầu đáp: “Vì nhiều loại rắn bản thân đã có độc tính, thế nên mê dược chưa chắc bảo đảm có tác dụng.”

Thương Thạch sửng sốt, sau đó nhớ ra quả thật nọc độc của mãng xà băng nham rất mạnh, bản thân nó chắc cũng có tính kháng độc. Vừa rồi cậu ta quá khẩn trương, ngay cả điểm này cũng quên mất.

Chợt có tiếng người truyền đến từ bụi cây bên kia, sau đó mấy người trong đội săn xuất hiện.

“Nhị ca!” Thương Thạch thấy đối phương, lập tức hơi chột dạ đứng thẳng người.

“Đây là mãng xà băng nham?” Mấy thành viên trong đội của Thương Vân vô cùng ngạc nhiên.

Thương Thạch khá đắc ý nói: “Tiểu đội chúng ta bắt được đó, là chiến đội phẩm của chúng ta.”

Mấy người đứng gần chú ý thấy miệng mãng xà phun ra cây gai sắt bèn hỏi Diệp Đình Vân: “Đây là ngài làm?”

Diệp Đình Vân thản nhiên đáp: “Đây là kết quả tiểu đội chúng ta chung sức hợp tác.”

Nét mặt Thương Vân nhìn Diệp Đình Vân hơi kỳ quái, thực lực của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất được coi trọng trong bộ lạc, nhưng Thương Vân có khuynh hướng nghĩ rằng hai người này có năng lực đặc thù nhưng thực lực lại yếu. Hắn không ngờ sức chiến đấu của hai người cũng không yếu. Nếu đội của Thương Vân đối đầu với mãng xà băng nham, e là trả giá một nửa nhân thủ cũng chưa chắc có thể bắt được nó.

Thương Thạch nhìn Thương Vân, chợt nảy ra một ý: “Nhị ca, ngươi để lại vài người giúp ta khiêng mãng xà về đi.”

Thương Vân há miệng thở dốc, muốn răn dạy vài câu nhưng khi nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bên cạnh đành ngậm miệng gật đầu.

Thương Thạch khiêng đầu rắn, hăm hở đi về bộ lạc.

Mang được một con mồi hiếm có về bộ lạc là một chuyện vô cùng tự hào, thường thì người ra sức lớn nhất sẽ đứng trước nhất khiêng con mồi, nhưng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không có hứng thú với đầu rắn, nhường vinh quang này cho tiểu đội trưởng.

Thương Thạch được khiêng đầu rắn nên rất hào hứng, trước kia các cao thủ trong bộ lạc khiêng con mồi về, Thương Thạch chỉ có thể đứng nhìn, lần này đến lượt cậu ta rồi.

Mọi người về đến Hổ Nha Trại, cư dân vừa thấy lập tức xôn xao không thôi.

Tộc trưởng và Tư Tế đều chấn kinh, biết mãng xà là do Diệp Đình Vân giết được, mọi người trong tộc sợ ngây người. Một con mãng xà băng nham này các tiểu đội săn thú phải mất mấy ngày mới bắt được. Mọi người tập trung vây quanh mãng xà, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.

Mấy đứa nhỏ tụ lại không rời mắt khỏi mãng xà băng nham, Dực Phi đứng ở vị trí đầu mãng, muốn rướn đầu vào miệng nó nhìn. Giang Thiếu Bạch thấy hành động của Dực Phi mà sợ hết hồn, dù mãng xà đã chết những lỡ như nó đột ngột khép miệng là vui luôn à nhà.

Mấy thành viên đội săn cũng nhanh chóng phát hiện hành động của Dực Phi, vội xách cậu bé qua một bên.

Mọi người biết được mãng xà do đội săn của Thương Thạch bắt được thì vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều nhìn sang ba người Thương Thạch, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch. Thương Thạch vô cùng đắc ý ưỡn ngực, hai mắt như sáng lấp lánh. Lần đầu tiên đội của họ đi săn đã thu hoạch được thành quả như vậy, vượt xa mấy đội khác rất nhiều.

Diệp Đình Vân làm theo quy củ của bộ lạc, để lại một nửa thịt rắn và máu rắn.

Tư Tế nghe Thương Thạch kể lại quá trình bắt mãng xà, ông ta khá ngượng ngùng khi nhận thịt rắn, sau khi biết Giang Thiếu Bạch muốn thử tắm máu, ông ta bèn đưa ra phương thuốc tắm máu. Dù sao vẫn là bộ lạc cắm rễ ở đây nhiều năm, trong tay Tư Tế vẫn có nhiều phương thuốc hữu dụng.

Sau khi Thương Thạch về đến Hổ Nha Trại đã bị Thương Sơn và Thương Vân kéo qua dò hỏi rõ ràng quá trình bắt được mãng xà băng nham.

Lúc đầu Thương Thạch còn cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau khi bị hết người này đến người nọ hỏi không biết chán, bản thân cậu ta lại không xuất lực nhiều, cuối cùng Thương Thạch mất hứng kể, còn có chút tiếc nuối.

Thương Sơn nghe Thương Thạch kể rõ, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên người có mộc võ hồn rất lợi hại.”

Thương Vân gật đầu tán thành: “Thảo nào Tư Tế đại nhân coi trọng hắn như vậy.”

Mới đầu Thương Vân không đồng ý với Tư Tế đại nhân, nhưng sau việc lần này, hắn không khỏi nhìn Diệp Đình Vân với cặp mắt khác xưa. Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy kính trọng Diệp Đình Vân, đồng thời có chút thất vọng, so với các loại võ hồn đặc biệt thì thú võ hồn của họ bị hạn chế hơn rất nhiều.

“Lúc xẻ thịt mãng xà, ngũ tạng lục phủ của nó giống như bị hút khô vậy.”

Trong bụng mãng xà toàn là cây gai, khiến dạ dày của nó phồng to ra, phương pháp chiến đấu này giống như ăn gian vậy. Chỉ cần trước khi đánh bắt, cho con thú ăn hạt giống, sau đó người có mộc võ hồn sẽ đột phá từ trong mình con thú. Càng nghĩ càng thấy sợ, quả nhiên võ hồn đặc biệt quỷ dị hơn thú võ hồn rất nhiều.

Thương Thạch do dự một lúc rồi nói: “Nhị ca, có phải mãng xà băng nham kia sắp tiến giai suất cấp yêu thú không?”

Thương Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Quả thật có khuynh hướng này.” May là nó đã chết rồi, chứ nếu nó lột xác thành công thì rắc rối to.

Thương Thạch đắc ý cười nói: “Đại ca nhị ca, bây giờ hai người biết rồi đó. Tiểu đội của ta rất lợi hại, tuy ít người nhưng ai cũng phi phàm.”

Thương Vân liếc nhìn tam đệ nói: “Đệ không có góp sức gì cả.”

Thương Thạch lời lẽ chính nghĩa nói: “Sao lại không góp sức? Là ta chiêu mộ bọn họ.”

“Đệ còn nói nữa, sao đệ lại dẫn họ ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao…”

Thương Thạch hơi chột dạ gãi đầu một cái, tộc trưởng và Tư Tế đã dặn dò, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lén dẫn người ra ngoài.

“Không phải không có chuyện gì sao?” Thương Thạch ấp úng chống chế.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bắt được mãng xà băng nham, khiến mọi người trong Hổ Nha Trại phải nhìn họ với cặp mắt khác xưa.

Tư Tế đại nhân có đến một lần, nói hết nước hết cái quở trách hai người một trận,  muốn hai người lấy an toàn làm trọng, lần sau không được quá kích động, gặp chuyện như vậy phải thông báo cho đội săn trước để mọi người cùng nhau giải quyết.

Giang Thiếu Bạch ậm ừ đáp ứng, nhưng lời nói vào tai trái lại chui ra tai phải ngay lập tức.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang ở nhà của Thương Thạch, nửa con mãng xà đặt trước mặt. Hình thể nó quá to lớn, con mắt của nó đã to như cái đèn lồng, vừa ra khỏi cửa đã bị đôi mắt u ám nhìn chằm chằm khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác bị choáng ngợp.

Mấy đứa nhỏ thì lại rất có hứng thú với mãng xà, thường xuyên có vài đứa chạy vào sờ đông sờ tây, giống như chạm vào dầu vậy.

Giang Thiếu Bạch khá khâm phục sự can đảm của đám nhóc ở thế giới này, con nít ở Trung Quốc mà thấy con rắn lớn như vậy đã sợ vỡ mật từ lâu rồi.

Hết chương 239

Chương 240: Tắm máu

Edit: OnlyU

Trước nhà của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có mấy cái lu to, bên trong chứa đầy máu hung thú sát khí nồng đậm. Rất nhiều máu của mãng xà băng nham đã bị cây gai sắt của Diệp Đình Vân thúc giục sinh trưởng hấp thu, nhưng mãng xà rất to lớn nên vẫn còn không ít máu.

Ngày đó mãng xà được khiêng về Hổ Nha Trại dẫn đến một trận chấn động, mọi người bước đầu xử lý mãng xà, mất đến hơn một canh giờ.

Giang Thiếu Bạch đổ máu rắn và vài loại máu thú khác vào trong cái lu to. Tư Tế đại nhân đã cho bọn họ phương thuốc tắm máu, dùng tám loại máu thú khác nhau hòa lẫn cùng với máu mãng xà băng nham là có thể phát huy hết hiệu quả của máu thú.

Khoảng thời gian này Giang Thiếu Bạch sửa chữa binh khí cho người ta, nhận được khá nhiều máu thú. Hắn tích trữ được không ít máu các loại thú kỳ lạ, nhưng dù vậy vẫn còn thiếu ba loại máu thú trong phương thuốc.

Diệp Đình Vân muốn đi đổi lấy máu thú, nhưng vì họ lập được công lớn nên Tư Tế đại nhân đưa thẳng cho họ luôn.

Diệp Đình Vân lấy một cái hũ nhỏ chứa máu thú mặt xanh nanh vàng ra, nghe nói tốc độ của nó rất nhanh, còn phun ra nọc độc cực mạnh, không dễ đối phó. Tuy thế máu của nó rất quý giá, nhưng chỉ cần thêm chút máu của nó thì hiệu quả tắm máu sẽ tăng lên đến ba phần.

Tư Tế đại nhân không có nhiều máu loại thú này, chỉ có một hũ nhỏ.

Sau khi rót vài loại máu thú vào lu đá, Diệp Đình Vân lại bỏ thêm thảo dược mà Tư Tế đại nhân cho cậu. Máu tắm nhanh chóng tỏa ra mùi hương thơm ngát giống mùi mà Giang Thiếu Bạch ngửi được lần trước. Máu loãng trong lu sùng sục nổi lên bong bóng, giống như được đun sôi vậy, Diệp Đình Vân thử nhiệt độ, phát hiện độ ấm vừa phải.

Cảm nhận được năng lượng từ máu loãng, Giang Thiếu Bạch hấp tấp nói: “Ta đi vào đây.”

Diệp Đình Vân gật đầu.

Hắn cởi quần áo rồi nhảy vào trong lu máu.

Tinh hoa trong máu loãng nhanh chóng dung nhập vào cơ thể, Giang Thiếu Bạch cảm thấy cả người như bị thiêu cháy, đau đớn khó chịu, nhưng sau khi thích ứng được với đau đớn, hắn lại ẩn ẩn cảm thấy thoải mái.

Diệp Đình Vân đứng bên cạnh, thấy máu loãng hóa thành từng sợi chui vào người Giang Thiếu Bạch. Hắn liên tục vận chuyển nguyên khí, hấp thu năng lượng dồi dào trong máu.

Đa Đa ngồi trên vai Diệp Đình Vân, nhìn thấy gương mặt đỏ rực của Giang Thiếu Bạch, nó hưng phấn xoa xoa móng vuốt, chít chít tỏ vẻ mau thêm củi lửa, thêm củi đi sắp chín rồi, mau thêm củi lửa…

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nhìn chuột ngố hưng phấn như vậy.

Hơn một giờ sau, máu trong lu được hấp thu xong, trong hai mắt Giang Thiếu Bạch lóe lên tia sáng như ánh sao. Hắn hét dài một tiếng, lu đá lập tức vỡ thành mười hai mảnh, loảng xoảng rơi xuống đất. Trong lu còn cặn máu dư lại chảy đầy đất.

Đa Đa che mắt, chít chít kêu to: “Trần truồng trần truồng, xấu muốn chết còn dám trần truồng, xấu hổ xấu hổ…”

Giang Thiếu Bạch nghe thế cúi đầu nhìn, phát hiện cái quần lót hắn mặc trước khi vào lu máu đã không còn nữa.

Trước khi vào lu hắn có cởi quần áo nhưng vẫn chừa quần lót lại, quần lót làm bằng sợi vải, máu trong lu lại có tính ăn mòn mạnh, Giang Thiếu Bạch đã luyện được mình đồng da sắt, nhưng quần lót vào lu máu không lâu đã bị ăn mòn hết. Tắm máu xong kích thích không nhỏ nên hắn không để ý cái quần lót đã hóa thành hư vô.

Giang Thiếu Bạch hơi xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại nghĩ dáng người của hắn đẹp như vậy, thỉnh thoảng show một chút cũng có sao đâu.

Diệp Đình Vân nhức đầu xoa trán một cái, hai má đỏ hồng. Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng liếc mắt ra hiệu cho chuột ngố. Đa Đa che mắt, sau đó lấy ra một cái quần lót từ trong không gian ra, không quên dặn dò: “Cẩn thận một chút! Không có nhiều đâu.”

Trước khi đi đến thế giới này, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch cân nhắc một chút, sau khi đến được đây có thể sẽ thiếu quần áo. Vì phòng ngừa lỡ như, hai người có chuẩn bị một ít quần áo thường dùng. Nhưng vì đồ đạc phải mang theo rất nhiều, lại nghĩ có thể nhanh chóng bổ sung quần áo mới, nếu thật sự không có cũng có thể dùng nguyên liệu ở nơi đó, thế là cuối cùng họ không mang theo nhiều quần áo.

Giang Thiếu Bạch thở dài, người trong bộ lạc lấy da thú làm quần áo, chế tác lại không cẩn thận. Về phần quần lót, nhiều người còn không mặc quần lót, lịch sự một chút thì may một lớp che bộ phận quan trọng.

Trong mắt Giang Thiếu Bạch thì người ở đây ăn mặc quá tục tằng, quá kỳ quái, nhưng họ lại nghĩ hắn và Diệp Đình Vân mới ăn mặc kỳ quái.

Lúc theo đội săn đi ra ngoài, vài lần hắn nhìn thấy đồng đội… ở truồng. Đa số họ mặc váy da thú, dùng dây mây buộc đơn giản ngang hông, không cẩn thận là… tuột xuống. Ở vùng đất hoang dã này, lộ mông lộ bi gì đó, căn bản không ai thèm để ý.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu một cái, thầm nghĩ chỉ có mấy cái quần lót, phải mặc tiết kiệm mới được.

Thật ra Diệp Đình Vân có mang theo hạt giống cây bông, có điều dù trồng ra bông nhưng dệt vải thế nào mới là vấn đề!

Giang Thiếu Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đa Đa, không gian của chuột ngố quá nhỏ, vài cái quần lót cũng không cất được, thật là!

Dường như Đa Đa đoán được hắn đang nghĩ gì, nó trợn mắt nhìn lại, đại ý tốt xấu gì nó cũng có không gian, còn hắn thì không có gì cả.

Giang Thiếu Bạch trừng mắt nhìn Đa Đa một lúc, cuối cùng cảm thấy không thú vị bèn không thèm nhìn nữa. Quay qua thấy cái lu đá đã vỡ, hắn chợt nhận ra vừa nãy hắn kích động quá mức. Cái lu này là mượn của bộ lạc đó trời! Lu dùng để tắm máu đều dùng đá thượng đẳng chế thành, vỡ như vậy rồi không thể trả cho bộ lạc được nữa, phải cắt chút thịt đền cho họ. Mà thịt của mãng xà băng nham rất bổ.

Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi: “Ngươi có cảm giác thế nào?”

Giang Thiếu Bạch vung tay một cái: “Tốt đến không thể tốt hơn.”

Hắn cảm thấy khí lực bản thân tăng lên vài phần, quả nhiên tắm máu có hiệu quả, thảo nào người ở Hổ Nha Trại đều mong chờ được tắm máu.

Diệp Đình Vân nhìn nửa con mãng xà trong sân, như có điều suy nghĩ: “Chắc là số thịt rắn này đủ ăn trong thời gian dài.” Ăn hết có thể cân nhắc đi săn một chuyến nữa.

Có chuyến đi săn lần này, Giang Thiếu Bạch càng hào hứng với việc đi săn hơn. Trước đây Diệp Đình Vân lo lắng sợ gây ra động tĩnh lớn nên khi sử dụng năng lực khá bó tay bó chân, hiện giờ ở thế giới này thì khác, người ở đây dựa vào săn bắn mà sống, giết chóc là chuyện rất bình thường.

***

“A Ba ca, Diệp tiên sinh giết được một con đại xà, chuyện này có thật không vậy?”

A Ba gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Cậu bé vốn phải hỗ trợ xẻ thịt rắn, nhưng thịt con mãng xà băng nham vừa chắc nịch vừa cứng rắn, cậu bé cắt không nổi. A Ba thở dài, hơi buồn phiền, thực lực của cậu bé còn quá yếu, những việc có thể hỗ trợ vẫn còn quá ít. Nếu cậu bé mạnh hơn một chút thì tốt rồi.

Đồ hâm mộ nói: “Đó là một con đại xà, hai tay cũng ôm không hết.”

Một cậu bé cỡ tám tuổi lau nước miếng nói: “Vậy là có thể ăn lâu lắm.”

Đồ gật gù: “Đúng vậy.” Nhưng nghe nói đó là một con rắn sắp tiến lên suất cấp yêu thú, mà cơ thể trẻ con rất yếu, căn bản không thể ăn được.

“Vậy là sắp tới chúng ta sẽ có nhiều thức ăn hơn một chút.” Điểm Điểm nói.

A Ba gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”

Nếu đội săn thu hoạch được nhiều thì thức ăn của mấy nhóc sẽ được cải thiện. Mấy nhóc không thể ăn mãng xà băng nham, nhưng nếu đội săn thú đã ăn thịt rắn rồi thì các con mồi khác sẽ được chia cho mấy nhóc.

Con mãng xà khổng lồ như vậy, hẳn là đủ ăn rất lâu.

A Ba nghe lén ở chỗ Giang Thiếu Bạch, Thương Thạch nói mãng xà chứa năng lượng rất dồi dào, ngay cả Thương Sơn, Thương Vân cũng ăn không được bao nhiêu trong một lần, thế mà Giang Thiếu Bạch lại có thể ăn một lần bằng vài bữa của Thương Sơn.

A Ba gãi đầu một cái, thầm nghĩ hay là Giang tiên sinh còn lợi hại hơn đội trưởng Thương Sơn. Cậu bé luôn thấy khó tin, vì Giang Thiếu Bạch gầy teo, thế mà có thể lợi hại hơn cả Thương Sơn.

***

Tư Tế biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã làm vỡ cái lu đá, ông ta không để tâm lắm, ngược lại còn tặng họ một cái lu đá mới.

Sau khi lu mới được đưa tới, Giang Thiếu Bạch lại rót một lu máu cho Diệp Đình Vân vào ngâm mình.

Cậu tiến vào lu máu, hai chân lập tức hóa thành rễ cây. Máu loãng trong lu nhanh chóng bị cậu từ từ hấp thu. Diệp Đình Vân bất ngờ phát hiện tắm máu cũng có hiệu quả đối với cậu, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn ngoài dự kiến. Tắm máu xong, cậu cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. Linh lực quá nhiều không nơi trút ra, thế là cậu dùng linh lực này thúc giục cây sữa trước nhà sinh trưởng.

Dưới sự thúc đẩy của linh lực, cây sữa điên cuồng sinh trưởng, thoáng chốc đã cao hơn hai mét, trên cây còn kết mấy quả.

Diệp Đình Vân thúc giục cây sữa xong, kế đó cậu chạy ra ruộng, thúc giục hết tất cả thực vật trồng dưới đất, lúc này mới tiêu hao hết linh lực dư thừa trong người.

Phát hiện điểm tốt của việc tắm máu, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thay phiên nhau tắm, mấy ngày sau đã dùng hơn phân nửa máu của mãng xà băng nham.

Gần đây Giang Thiếu Bạch lại rảnh rỗi không có việc gì làm, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn chính là ăn thịt. Các loại thịt nướng, thịt chưng, thịt rán đều ăn một lần.

***

Thương Thạch đi vào nhà, nhìn thịt chất đống ở góc tường, cau mày nói: “Chỉ còn có một chút vậy thôi sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Thương Thạch thầm nghĩ mỗi lần cậu ta đến đây là lại thấy thịt vơi bớt đi rất nhiều, mà thoạt nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không giống người ăn nhiều! Đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài.

Thương Thạch hơi hoang mang nhìn hắn nói: “Rốt cuộc ngươi ăn thế nào vậy?”

Hắn nhún vai đáp: “Thì cứ ăn bình thường thôi.”

Thương Thạch gãi đầu một cái, cậu ta hơi lo lắng. Giang Thiếu Bạch rất quan trọng đối với bộ lạc, phụ thân và Tư Tế đại nhân cũng nghĩ như vậy, dù chiến sĩ bộ lạc ăn ít một chút cũng phải ưu tiên cho hai người.

Thương Thạch nhìn thịt dự trữ vơi bớt quá nhiều mà khóe miệng giật giật, sức ăn của Giang Thiếu Bạch mạnh như vậy, bộ lạc chưa chắc nuôi nổi!

Hắn nhìn dáng vẻ ưu sầu của đối phương, cười cười nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Thương Thạch, mơ hồ đoán được đối phương đang nghĩ gì: “Ta không nhất thiết phải ăn nhiều như vậy. Nhưng lúc có thịt ăn thì ta sẽ ăn nhiều chút, sau đó chừng mười ngày không ăn gì cũng không thành vấn đề.”

Thương Thạch gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Thì ra là thế.”

“Nếu mỗi ngày đều có nhiều thịt để ăn thỏa thích thì càng tốt.” Hắn cười cười bổ sung.

Cậu ta gãi đầu, kín đáo nhắc nhở: “Đến mùa đông mãnh thú sẽ trốn đi, đến lúc đó e là không còn nhiều thịt ăn, vậy nên bộ lạc sẽ chuẩn bị lương thực nhiều một chút, tích trữ đến mùa đông ăn dần.”

Giang Thiếu Bạch không thèm để ý nói: “Đến lúc đó tính sau.”

Hết chương 240

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro