c277_278_279

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 277: Dung hợp Tinh Không Diễm

Edit: OnlyU

Đa Đa đi theo Giang Thiếu Bạch tiến vào cửa thứ sáu, sau cánh cửa không phải là nâng tảng đá như trong tưởng tượng của hắn mà là khảo nghiệm mở khóa.

Đa Đa đến gần nhìn thoáng qua rồi nói: “Khóa thần thức, đây là khảo nghiệm điều khiển thần thức, ngươi phải dùng thần thức mở khóa ra.”

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi, nếu khảo nghiệm là thần thức thì không cần phải lo lắng.

“Ta có cảm giác các cửa ải của Thiên Tài Điện chủ yếu muốn khảo nghiệm thần hồn, khá có lợi đối với ngươi đó.” Đa Đa nói.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ chuột ngố nói đúng.

Có lời đồn rằng Thiên Diễn Tông – một trong tứ đại tông môn hoang vực – đã tìm được truyền thừa trong bí cảnh, mà truyền thừa này có khuynh hướng thiên về thần hồn.

Khóa thần hồn yêu cầu thần thức tương đối cao, chủ yếu muốn khảo nghiệm điều khiển linh hồn tinh tế, trong quá trình giải khóa, chỉ cần xảy ra một sai lầm nhỏ thôi thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch tiếp xúc thứ này, đành phải từ từ nghiên cứu.

“Không biết Đình Vân đi đến cửa ải nào rồi, đối với Đình Vân thì năm con rối hơi khó giải quyết.” Giang Thiếu Bạch lo lắng nói.

Đa Đa lại vui vẻ nói: “Diệp thiếu thông minh như vậy, không chừng đã thông quan rồi.”

Hắn cười cười: “Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn.”.

***

Lúc Giang Thiếu Bạch nói chuyện với Đa Đa thì Diệp Đình Vân đang ở cửa ải thứ ba của Thiên Tài Điện.

Mấy con rối trước mặt cậu đã bị dây leo quấn chặt, ở mỗi khớp nối của con rối mọc ra đầy dây leo trói chặt chúng lại, càng lúc càng chặt. Diệp Đình Vân kiên nhẫn dùng dây leo quấn từng vòng từng vòng, trói con trói càng lúc càng chặt. Cử động của chúng càng lúc càng nhỏ.

Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, ngay lúc đó mấy con rối lập tức ngừng cử động, giống như người máy mất đi nguồn năng lượng.

Diệp Đình Vân nhìn cánh cửa mở rộng, xem ra cậu được tính là vượt ải thành công. Cậu đi đến cạnh mấy con rối bất động, thu chúng vào trong nhẫn không gian rồi nhanh chân đi qua cửa.

Diệp Đình Vân nhìn tảng đá to phía sau cửa ải thứ tư, nét mặt lộ vẻ rối rắm. Cậu phất tay một cái, dây leo lập tức xuất hiện trước mặt cậu, Diệp Đình Vân kích thích mọc ra vô số dây leo, đan lại với nhau ý đồ kéo tảng đá to lên.

Thực vật nhìn thì yếu ớt nhưng lại có tiềm lực rất lớn, một cọng cỏ nhỏ không đáng chú ý nhưng khi nảy mầm sẽ bộc phát lực lượng cường đại dị thường, ví dụ như đẩy tảng đá đang đè lên mình nó ra.

***

Giang Thiếu Bạch vượt qua từng cửa ải, đi đến cửa ải cuối cùng.

Thủ vệ ở cửa thứ chín là một quái vật Toàn Đan, nó mạnh mẽ xông tới, rất khó đối phó, không cách nào vượt qua. Giang Thiếu Bạch rơi vào đường cùng đành phải triệu hồi cự thi hoàng kim, cuối cùng mới không chế được con rối.

Đa Đa nhìn con rối bị đánh không còn cục cựa được nữa: “Thiên Tài Điện có vẻ hữu danh vô thực nhỉ?”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ dù cửa ải cuối cùng có nguy hiểm, nhưng đúng là độ khó thấp hơn dự đoán của hắn một chút. Có thể vì cung điện đã vận hành một thời gian quá dài, thú hạch và linh hạch trong con rối bị tiêu hao, thế nên con rối bảo vệ cửa ải cuối cùng mới yếu hơn dự đoán. Nhưng dù có yếu thì nó vẫn là con rối có tu vi Toàn Đan, nếu hắn không có cự thi hoàng kim thì không dễ đối phó được.

Giang Thiếu Bạch đi đến trung tâm cung điện, có một hỏa diễm bị giam trên một đài trong suốt ở đó.

“Rốt cuộc đến rồi.” Một bóng người mờ ảo ngồi trên trụ đá bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhìn cái bóng, tò mò hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là người giữ cửa Thiên Tài Điện, một tàn hồn mà thôi, ngươi không cần lo lắng.”

Hắn nhíu nhíu mày nhìn tàn hồn, đối phương như hổ yếu nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.

Bóng mờ nhìn Giang Thiếu Bạch, thản nhiên nói: “Thì ra là một Hoang Cổ Thánh Thể, thảo nào tu vi chỉ trung kỳ Động Thiên đã có thể vào được đây.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi: “Hoang Cổ Thánh Thể là cái gì?”

Bóng mờ khinh bỉ nhìn hắn, dường như khinh thường hắn kiến thức hạn hẹp.

“Hoang Cổ Thánh Thể là một loại thể chất đặc thù, người có thể chất này có thể cướp đoạt võ hồn của người khác, sở hữu tiềm năng vô hạn.”

Hắn nghe thế sửng sốt, chợt nhớ lại lúc hắn có được kim võ hồn và lôi võ hồn. Theo cách nói quỷ dị này thì hắn còn có thể cướp được nhiều võ hồn hơn nữa.

“Nói như vậy, ta có tiền đồ vô lượng?”

Bóng mờ cười lạnh nói: “Ngươi chỉ có chút bóng dáng của Hoang Cổ Thánh Thể mà thôi. Hoang Cổ Thánh Thể còn gọi là Hoang Cổ Ma Thể, thời thượng cổ, nhiều tông môn gặp người như ngươi sẽ dốc sức tiêu diệt.”

Giang Thiếu Bạch giật mình: “Vậy bây giờ thì sao?”

Đối phương lắc đầu nói: “Những năm gần đây tu sĩ đời sau không bằng đời trước, linh thể như thế dần dần biến mất, đại khái không nhiều người nhớ rõ có loại thể chất này tồn tại.”

Hắn nghe thế lập tức hớn hở: “Thì ra là vậy.”

Bóng mờ thở dài, thẫn thờ nói: “Nhớ năm đó, Thiên Tài Điện cao thủ nhiều như mây, tu sĩ chưa đến hai mươi tuổi là tiến vào đỉnh Động Thiên, thiên tài nhiều không đếm xuể, hiện tại đời sau không bằng đời trước.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Bọn họ lên đến đỉnh Động Thiên mới làm được, ta chỉ trung kỳ Động Thiên đã đến được đây, chẳng phải chứng tỏ ta rất tài giỏi sao?”

Bóng mờ bật cười một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì? Thiên Tài Điện bặt vô âm tín nhiều năm, nhiều pháp khí và con rối bị biến chất, do đó độ  khó vượt ải giảm xuống không ít. Nhờ vậy ngươi mới có thể đến được đây, nếu là vạn năm trước thì ngay cả cửa ải thứ ba ngươi cũng không qua được.”

Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ: “Thì ra là vậy sao? Mà phần thưởng vượt ải cũng giảm xuống, ta vượt nhiều cửa ải như vậy chỉ nhận được chút phần thưởng.”

“Thiếu niên, có thưởng đã không tồi rồi, lòng tham không đáy.”

Hắn cảm thấy ánh mắt bóng mờ nhìn hắn có chút đố kị, như tức giận hắn gặp may.

“Dù thế nào đi nữa thì ta đã thông quan rồi, có thể lấy Tinh Không Diễm được rồi chứ?”

Bóng mờ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi thông quan, ngươi có thể thử dung hợp Tinh Không Diễm, nếu thành công sẽ đạt được Tinh Diệu Quyết.”

Hắn tò mò hỏi: “Những người khác thì sao? Trong quá trình dung hợp, ta sẽ không bị người khác quấy rối chứ?”

“Không đâu. Thiên Tài Điện chỉ có thể chứa một người. Ngươi ở đây, những người khác không vào được.”

“Vậy nếu ta dung hợp thất bại thì sao?”

Bóng mờ cười cổ quái: “Vậy người tiếp theo có thể vào.”

“Vừa rồi có người thất bại sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Sao có thể? Ngươi là người đầu tiên vào được đây. Đời sau không bằng đời trước, tu sĩ hiện giờ ngày càng yếu hơn tu sĩ trước kia, dù độ khó cửa ải giảm xuống vẫn không nhiều tu sĩ vượt qua được. Nếu là vạn năm trước, với tư chất của ngươi thì đừng nói vào đến đây, ngay cả cửa Thiên Tài Điện cũng không vào được?”

“Cửa Thiên Tài Điện? Tám mươi mốt cánh cửa kia cũng phải giành nhau sao?”

Bóng mờ hơi kích động nói: “Đương nhiên, trước kia khi Tinh Tông còn cường thịnh, đệ tử Động Thiên Cảnh có đến hàng trăm hàng ngàn, vì tranh nhau tám mươi mốt cửa mà lần nào cũng xảy ra kịch chiến…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là vật đổi sao dời!

Hắn thình lình ra tay, vận chuyển pháp quyết ý đồ muốn cắn nuốt bóng mờ kia.

Đối phương tức giận: “Ngươi làm cái gì? Dám ra tay với ta? Ngươi điên rồi?!”

Giang Thiếu Bạch không để ý đến đối phương mà tập trung vận chuyển pháp quyết, muốn nuốt hết bóng mờ. Đối phương tức giận tấn công linh hồn hắn, nhưng chuyện mà Giang Thiếu Bạch không sợ nhất chính là tấn công linh hồn. Bóng mờ tranh đấu một trận, cuối cùng không thể trốn được bị Giang Thiếu Bạch cắn nuốt.

Sau khi dung hợp cái bóng kia, hắn nhanh chóng thăm dò ký ức của đối phương, quả nhiên phát hiện trò bịp.

Thì ra Giang Thiếu Bạch không phải là người đầu tiên đến được đây, vừa nãy có một nữ tu sĩ tiến vào, trước cô ta còn có một nam tu sĩ Huyết Luyện Tông.

Bóng mờ nhân lúc hai người kia đoạt lấy dị hỏa mà tiến hành đoạt xá. Kết quả hai tu sĩ kia bỏ mạng, cái bóng cũng đoạt xá thất bại. Thật ra đây không phải lần đầu tiên bóng mờ làm chuyện này, mấy lần trước khi Thiên Tài Điện mở ra hắn đã làm vậy, do đó những người đáng lẽ lấy được truyền thừa mới chết ở đây.

Bóng mờ vốn chỉ là người canh giữ Thiên Tài Điện, tìm kiếm truyền nhân thích hợp cho Thiên Tài Điện. Nhưng bị giam trong Thiên Tài Điện quá lâu, thế lực lưu lại truyền thừa không còn xuất hiện nữa, như đã quên lãng nơi này. Thời gian qua lâu, bóng mờ không cam tâm giữ mấy mét vuông nơi này nên sinh ra ý nghĩ khác thường, muốn đoạt xá trùng sinh.

Bóng mờ không phải là hồn thể hoàn chỉnh, trực tiếp đoạt xá căn bản không thành công, chỉ đành nhân lúc tu sĩ suy yếu mà ra tay. Mấy lần ra tay đều thất bại, thời gian càng lâu, Thiên Tài Điện mở ra càng trở nên khó khăn, bí cảnh sắp sụp đổ, đối với hồn thể, lần này bí cảnh mở ra chính là cơ hội cuối cùng.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, nghi ngờ nói: “Ngươi ăn luôn hồn thể?”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên đáp: “Đói bụng.”

May là hắn đã nuốt hồn thể, nếu không… hồn thể cổ xưa kia nhất định sẽ ra tay với hắn lúc hắn dung hợp hỏa diễm.

“Sao ngươi nhận ra tên kia không thích hợp, hay vì hắn luôn khinh bỉ ngươi không có bản lĩnh khiến người ghi thù trong lòng?” Chuột ngố tò mò hỏi.

“Hắn nói ta là người đầu tiên vào được đây.”

Giang Thiếu Bạch rất mẫn cảm đối với tử khi, lúc vừa tiến vào hắn lập tức phát hiện trong điện có mùi tử khí, còn là tử khí của tu sĩ vừa chết. Nhưng hắn làm bộ không phát hiện, lúc hỏi thăm tên thủ điện quỷ dị kia, đối phương cố ý lừa gạt hắn.

Giang Thiếu Bạch lập tức phát hiện manh mối bất thường, dung hợp hỏa diễm vốn cực kỳ nguy hiểm, huống chi còn có người bên cạnh nhìn chằm chằm.

Hắn kiểm tra ký ức hồn thể, phát hiện ngoại trừ lừa hắn là người đầu tiên vào đến đây thì đối phương không lừa những chuyện khác, đoán chừng là vì thủ tín với hắn.

“Lão quái vật trông rất đàng hoàng đứng đắn, ta còn tưởng hắn chỉ hơi cay nghiệt, không ngờ gian trá như vậy.” Đa Đa nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Biết người biết mặt không biết lòng, ngươi phải đề cao mắt nhìn người nữa.”

Đa Đa bật cười: “Ngươi chính là thèm ăn mới tìm lý do ra tay mà thôi, làm như ta không biết vậy.”

Giang Thiếu Bạch không để ý đến chuột ngố nữa mà nhìn Tinh Không Diễm giữa tế đàn. Hắn hơi hưng phấn, từ trong ký ức của hồn thể cổ xưa kia, hắn hiểu rõ Hoang Cổ Thánh Thể là một loại thể chất đặc biệt, thể chất này có thể dung hợp vạn vật. Mặc dù chỉ có một chút huyết mạch Hoang Cổ nhưng có thể giảm độ khó khi dung hợp Tinh Không Diễm.

Giang Thiếu Bạch đi đến giữa tế đàn, dẫn Tinh Không Diễm vào trong người.

Lúc dung hợp hỏa diễm vào người, hắn có cảm giác như bị ngọn lửa đốt cháy, may là hắn thường xuyên rèn luyện bằng lôi điện, có sức chịu đựng nhiệt độ cao nên so với người bình thường thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Tinh Không Diễm hóa thành nhiều đốm lửa dung nhập vào người Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhắm mắt lại, như nhìn thấy ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, dưới sự thiêu đốt của liệt hỏa, hắn có cảm giác lồng ngực ngưng tụ từng giọt máu. Trong mỗi giọt máu lại như chứa năng lượng bao la, hắn hoài nghi đó là Hoang Cổ Thánh Huyết được tôi luyện ra.

Nếu như hắn có thể biến tất cả huyết dịch thành Hoang Cổ Thành Huyết, vậy thì thể chất của hắn sẽ thay đổi cực lớn, có điều ngưng tụ Hoang Cổ Thánh Huyết không dễ, tạm thời chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày, cuối cùng hoàn toàn dung hợp Tinh Không Diễm, tu vi tăng lên hậu kỳ Động Thiên. Hắn mơ hồ có cảm giác trong Tinh Không Diễm ẩn giấu thứ gì đó nhưng đang bị phong ấn, tạm thời hắn không cách nào mở phong ấn.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, có cảm giác hưng phấn khó diễn tả.

Đa Đa ở bên cạnh đang lăn một nguyên thạch tròn vo, không ngừng chà móng vuốt.

Lúc Giang Thiếu Bạch dung hợp Tinh Không Diễm thì trong cung xuất hiện mấy cái rương lớn, Đa Đa đoán đây là bảo vật được thưởng sau khi thông quan, nó thừa dịp Giang Thiếu Bạch không chú ý bèn nuốt lấy một rương đựng nguyên thạch, nhưng nó không quá tham lam nên chỉ nuốt một cái.

Mặc dù hắn tập trung hấp thu Tinh Không Diễm nhưng vẫn thấy được hành động của chuột ngốc, có điều hắn không thèm để ý.

Giang Thiếu Bạch lướt mắt nhìn mấy thi thể, không biết trước đó mấy thi thể này bị tàn hồn cổ xưa kia giấu ở đâu, sau khi hắn dung hợp Tinh Không Diễm thì thi thể tự động xuất hiện, có vài thi thể chết chưa đến mười ngày, có cái thì đã hơn ngàn năm, hẳn là tu sĩ tiến vào trước đó.

Giang Thiếu Bạch còn tìm thấy mấy nhẫn không gian và một vòng tay không gian. Hắn kiểm tra không gian trong vòng tay, phát hiện quần áo nữ tu sĩ, còn có mấy cái ngọc giản.

Có một ngọc giản ghi chép về Tinh Không Điện, hắn phát hiện phần ghi chép tỉ mỉ này chính là một phần công lược thông quan.

Trên người nữ tu còn có một lá bùa, là tông môn đặc biệt chuẩn bị cho cô ta. Ở cửa ải cuối cùng, cô ta dùng đến lá bùa này mới may mắn vượt ải.

Giang Thiếu Bạch thu mấy cái rương còn lại vào nhẫn không gian.

Đa Đa nhìn mấy cái nhẫn không gian trên tay hắn mà thở dài, thầm nhĩ Giang Thiếu Bạch có nhiều nhẫn không gian như vậy, sau này sẽ không cần đến nó nữa. Chuột ngố bỗng cảm thấy hơi áp lực.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch giấu mấy nhẫn không gian trong Tinh Không Diễm.

“E là bí cảnh sắp sập rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Đa Đa khẩn trương nói: “Vậy là chúng ta sắp bị truyền tống ra ngoài?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”

Hết chương 277

Chương 278: Liễu Ngọc trở về

Edit: OnlyU

Liễu Ngọc và mấy con rối hai mặt nhìn nhau trong Thiên Tài Điện.

Nhờ vào đủ loại pháp bảo, Liễu Ngọc giải quyết được con rối ở cửa ải thứ nhất, nhưng đến cửa thứ hai biến thành ba con rối, y nhìn thấy ba con rối mà phát hoảng. Nhưng y nhanh chóng phát hiện chỉ cần y không chủ động tấn công thì con rối cũng sẽ không tấn công.

Thế là Liễu Ngọc dứt khoát giữ khoảng cách an toàn rồi bắt đầu tu luyện, đợi được bí cảnh tự động truyền tống ra ngoài.

Liễu Ngọc vốn nghĩ sẽ phải chờ rất lâu, nào ngờ không đến một tháng bỗng được truyền tống ra ngoài. Khi bị truyền tống ra Lạc Tinh Lĩnh, Liễu Ngọc phát hiện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện bên cạnh.

Tu sĩ tứ đại tông môn bị thương thảm trọng, khó khăn lắm mới có chừng hai mươi người được truyền tống ra ngoài. Giang Thiếu Bạch đã chuẩn bị thật tốt sau khi ra ngoài phải đối mặt với tu sĩ tu sĩ Kim Đan, ai ngờ Lạc Tinh Lĩnh lại rất yên tĩnh.

Cao thủ tứ đại tông môn không có mặt, chỉ có vài trưởng lão Động Thiên lưu lại chờ tin tức. Trông thấy có người ra khỏi bí cảnh, các trưởng lão Động Thiên vô cùng kích động, nhanh chóng truyền tin về tông môn.

Liễu Ngọc kích động nói: “Chắc bí cảnh xảy ra biến cố nên chúng ta bị truyền tống ra ngoài sớm.”

“Chúng ta đi thôi!” Giang Thiếu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn nắm chắc mấy phần sẽ chạy thoát khỏi tay tu sĩ tu sĩ Kim Đan, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không gặp tu sĩ Kim Đan vẫn là tốt nhất.

Hắn thầm nghĩ tu sĩ Kim Đan thích lên sân khấu sau cùng, ở phương diện nào đó cũng là chuyện tốt.

Lúc người của tứ đại tông môn nhận được tin rồi chạy đến nơi thì đã là chuyện của mấy ngày sau.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đưa Liễu Ngọc đến một căn cứ của Liễu gia rồi nhanh chóng rời đi. Phỏng chừng y hiểu rõ lựa chọn của hai người nên không cưỡng cầu.

***

Liễu Ngọc được người nhà họ Liễu long trọng đón về Liễu gia. Ngày y về nhà, Liễu gia gióng trống khua chiêng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đốt pháo mừng một ngày.

Liễu Ngọc chưa từng được chào đón nhiệt liệt như vậy, không khỏi có mấy phần thụ sủng nhược kinh.

“Đường ca, không ngờ huynh toàn thân ra khỏi bí cảnh Thiên Tinh. Ta nghe nói lần này trong bí cảnh xuất hiện đám người ngoại vực cực kỳ độc ác, đúng không vậy?”

Y khẽ gật đầu: “Đúng là có người như vậy, vừa gặp mặt là đòi đánh đòi giết, còn muốn một lưới giết sạch người địa vực chúng ta.”

“A Ngọc, ngươi gặp rồi sao?”

“Gặp rồi. Nhẫn không gian của ta chính là cướp từ tay bọn chúng đó.”

Mấy người trẻ tuổi nhà họ Liễu nhìn xuống nhẫn không gian trên tay Liễu Ngọc, ánh mắt đầy ước ao.

Thật ra trong lòng họ hơi nghi ngờ, tứ đại tông môn bị chết nhiều người như vậy dưới tay bọn tu sĩ ngoại vực, bọn chúng được đồn rất thần kỳ tài giỏi, thế mà Liễu Ngọc lại dám cướp của bọn chúng, chuyện này quá khó tin.

“A Ngọc, tu sĩ tứ đại tông môn còn không phải là đối thủ của tu sĩ ngoại vực, ngươi làm cách nào cướp được nhẫn không gian của chúng?”

Liễu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là nhờ ta may mắn, mỗi lần ta gặp bọn chúng thì pháp khí của chúng đều xảy ra vấn đề.”

Mấy đệ tử Liễu gia nhao nhao kinh hô, cảm thán Liễu Ngọc quá may mắn.

Liễu Ngọc đắc ý ngồi trong đình viện, qua sự việc này, y đã thành nhân vật phong vân trong tộc, các huynh đệ tỷ muội đều hết sức tò mò y đã trải qua những việc mạo hiểm gì. Liễu Ngọc chưa từng được người ta “ngưỡng mộ” như vậy, nhưng y không hề thụ sủng nhược kinh chút nào.

“Đường ca, ta nghe nói về sau trong bí cảnh xuất hiện cái gọi là Thiên Tài Điện phải không?” Một người hỏi.

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Thiên Tài Điện xuất hiện, ta còn đi vào mà. Nghe nói bí cảnh Thiên Tinh mở ra bảy tám lần thì Thiên Tài Điện mới xuất hiện một lần.” Liễu Ngọc vốn không biết rõ về Thiên Tài Điện, sau khi đi ra mới được nghe giải thích.

“Ngọc ca, nghe nói người có thể đi vào Thiên Tài Điện đều là thiên tài, ngươi cũng là thiên tài rồi.”

Liễu Ngọc cười cười: “Nào có. Ta mà tính là thiên tài cái gì chứ.”

Tuy ngoài miệng Liễu Ngọc khiêm tốn như vậy nhưng trong lòng vô cùng đắc ý. Mặc dù y chỉ vượt qua được một cửa ải trong Thiên Tài Điện, nhưng nói thế nào đi nữa thì vẫn là người từng đi vào Thiên Tài Điện nha.

***

Nhà họ Mạc.

Mạc Hùng mờ mịt nói: “Liễu Ngọc thế mà bình an trở về.”

Liễu Ngọc bình an trở về gây xôn xao không nhỏ, người của tứ đại gia tộc Thương Minh đều phải nhìn y với ánh mắt khác.

Mạc Đông siết chặt tay: “Chắc chắn là sau khi vào bí cảnh, hắn trốn chui trốn nhủi nên mới cầm cự được đến cuối.”

Mạc Hùng lắc đầu nói: “Không phải đâu, nghe nói Liễu Ngọc mang về hai chiếc nhẫn không gian.” Không nói đến đồ vật trong nhẫn không gian, chỉ hai chiếc nhẫn không gian thôi đã có giá trị không nhỏ rồi, Liễu Ngọc giữ một chiếc, chiếc còn lại thì đưa cho Liễu Hành.

Nghe nói Liễu Hành đắc ý muốn phát điên luôn, cả ngày đeo nhẫn đi rêu rao khắp nơi, sợ người khác không biết được con trai tặng cho nhẫn không gian.

Hiện tại một nhà ba người Liễu Ngọc đều có nhẫn không gian, khiến mấy trưởng lão Liễu gia thèm nhỏ dãi. Nhưng sau lưng Liễu Ngọc là Tô đan sư, người nhà họ Liễu không dám có ý đồ với y.

Mạc Đông buồn bực nói: “Xem ra trong bí cảnh có không ít cơ duyên.”

Mạc Hùng nhìn con trai, trong lòng cảm thán không thôi. Liễu Ngọc tìm được một linh tuyền trong bí cảnh, nhờ tác dụng của linh tuyền mà y tiến vào trung kỳ Động Thiên, còn giải quyết được vấn đề dược lực lắng đọng trong cơ thể. Có Tô trưởng lão hỗ trợ, dù Liễu Ngọc có tư chất kém một chút cũng sẽ tiến bộ từng bước. Xem ra sau này Liễu Ngọc càng có hy vọng tiến vào Toàn Đan hơn con trai ông.

Mạc Hùng nhìn nét mặt khó coi của Mạc Đông, ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nuốt xuống.

“Hai người đi cùng Liễu Ngọc không trở về, nghe nói là rời đi rồi.” Mạc Hùng nói tiếp.

Mạc Đông cau mày: “Hai tên kia từ chối lời mời của tứ đại tông môn, đúng là không biết tự lượng sức.”

“Liễu Ngọc còn có được hai chiếc không gian, hai người kia hẳn cũng có thu hoạch không nhỏ trong bí cảnh.”

Phía sau Liễu Ngọc chính là Tô trưởng lão, nhưng hai tu sĩ kia không có hậu trường gì, chỉ cần chặn đường hai người kia là sẽ cướp được đồ vật. Lần này không nhiều người sống sót ra khỏi bí cảnh, nhưng nghe nói ai mà ra được đều có thu hoạch không nhỏ.

***

Liễu Ngọc trở về khiến ba gia tộc còn lại ở Thương Minh không dễ chịu chút nào. Nhóm Mạnh Nhan Ngọc chết trong bí cảnh khiến Mạnh gia bị đả kích không nhỏ. Bọn họ vốn không ngờ Liễu Ngọc có thể bình an trở về.

Trong mắt các trưởng lão Mạnh gia thì thực lực của Liễu Ngọc kém hơn ba đệ tử Mạnh gia một chút, kết quả Liễu Ngọc bình an trở về, mà ba đệ tử Mạnh gia thì lại bỏ mạng. Các trưởng lão vừa tiếc nuối mấy đệ tử nhà họ vô tích sự, vừa cảm thán Liễu Ngọc quá may mắn.

“Không ngờ Liễu Ngọc trở về được, đúng là không tưởng tượng nổi.”

“Ta đã nói mà, các trưởng lão chọn người không công bằng, để Mạnh Nhan Ngọc đi vào bí cảnh. Chắc chắn là ả Mạnh Nhan Ngọc không biết xấu hổ kia đã chọc phải ai đó, ả đúng là tai tinh. Lần trước Liễu Ngọc đi theo cô ả mới suýt mất mạng ở man hoang.”

Người đang nói là Mạnh Hà, dung mạo cô ta kém Mạnh Nhan Ngọc rất nhiều nhưng thực lực lại tương đồng, cô ta và Mạnh Nhan Ngọc không hợp nhau. Lúc trước khi gia tộc chọn danh ngạch đi vào bí cảnh, vốn người được chọn có Mạnh Hà, sau lại đổi thành Mạnh Nhan Ngọc, khiến cô ta vô cùng bất mãn.

Một đệ tử tuổi trẻ thở dài nói: “Người cũng chết rồi…”

Mạnh Hà cười gằn một tiếng, cho rằng Mạnh Nhan Ngọc chết chưa hết tội, lãng phí danh ngạch.

***

Từ nhỏ Liễu Ngọc đã khiến Liễu Hành phải đau đầu, không ngờ lại có ngày ông nhờ phúc của con trai mà nở mày nở mặt, được con trai hiếu kính nhẫn không gian. Liễu Hành đeo nhẫn trên tay, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn, nhớ lại nét mặt vừa ước ao lại ghen tỵ của các trưởng lão gia tộc, Liễu Hành có cảm giác hơn người rồi.

Không ngờ rốt cuộc chính là Liễu Ngọc khiến ông nở mày nở mày, mấy trưởng lão luôn khoe khoang con trai hay cháu trai trước mặt ông hiện giờ đều tự động ngậm miệng.

Tô Tình nhìn thấy Liễu Ngọc, rất vui sướng nói: “Con trai, lần này con khiến mẹ được vinh quang rồi.”

Tô Tình khá hãnh diện, sau khi biết Liễu Ngọc tiến vào bí cảnh, các trưởng lão gia tộc than thở không ít, còn chỉ trích Liễu Ngọc không dẫn người nhà mà lại dẫn người ngoài đi cùng. Sau khi nghe ba người Mạnh gia đã bỏ mạng, họ lại thở ngắn than dài biểu thị lo lắng cho an nguy của Liễu Ngọc.

Mặc dù gia tộc không nói rõ nhưng Tô Tình hiểu, trong lòng bọn họ cho rằng con trai bà không sống được. Bây giờ Liễu Ngọc bình an trở về, còn mang theo không ít linh thảo và đan dược, khiến Tô Tình có cảm giác xả được cơn giận.

Hừ, mấy tên khốn Liễu gia dám con thường con bà!

Liễu Ngọc cười cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì.”

“Sao lại không có gì? Tứ đại tông môn chết bao nhiêu người con biết không? Mà con chẳng những sống sót, tu vi còn tăng lên không ít, lợi hại cỡ nào chứ! Theo mẹ thấy, con còn mạnh hơn mấy người được gọi là thiên tài tông môn kia.”

Liễu Ngọc nghe Tô Tình khích lệ mà đỏ mặt, y thầm nghĩ thật ra y không tài giỏi như lời mẹ y nói, là nhờ y đi theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhặt được món hời mà thôi.

Tô Tình cười cười, chợt nói: “Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không trở lại với con sao? Nói đi nói lại, lần này phải hậu tạ họ thật hậu hĩnh.”

Liễu Ngọc lắc đầu nói: “Không có. Họ đi tìm một nơi khác để rèn luyện rồi, con không biết họ đi đâu nữa.”

Sau khi ra khỏi bí cảnh, tu sĩ tứ đại tông môn được các tông môn đón đi, các tán tu thì được tông môn mời gia nhập. Đa số tán tu đều gia nhập tông môn. Các tán tu gia nhập tông môn sẽ được tông môn hỗ trợ, nhưng đồng dạng phải nộp năm phần mười thu hoạch đạt được trong bí cảnh.

Tô Tình cau mày, do dự một chút rồi nói: “Mẹ nghe nói tứ đại tông môn rất chú ý đến hai người kia, Thất Sát Điện lan truyền rằng hai người họ là nội gián do ma đầu nơi khác phái tới.”

Liễu Ngọc cau mày, không vui nói: “Mấy người này chỉ biết ăn nói lung tung.”

Bà khó xử nói tiếp: “Lần này tứ đại tông môn bị tổn thất không nhỏ, hai người kia lại có năng lực quỷ dị, thu hoạch được nhiều…”

Liễu Ngọc cắn răng: “Bản thân không có bản lĩnh còn ghét người khác kiếm được nhiều.”

Tô Tình thở dài: “Lần này bí cảnh mở sớm, e là tứ đại tông môn sẽ hoài nghi truyền thừa trong bí cảnh đã rơi vào tay người khác. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bị tình nghi nhiều nhất.”

Y lắc đầu, xem thường nói: “Con lại nghĩ là truyền thừa đã rơi vào tay đám ngoại vực. Mẹ không biết bọn chúng hung hăng độc ác cỡ nào đâu, chúng xem người địa vực chúng ta là thịt mỡ mà chia nhau.”

Liễu Ngọc rất bội phục Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nhưng nếu nói truyền thừa rơi vào tay hai người thì y không tin lắm.

Tô Tình khẽ gật đầu: “Mẹ cũng cho rằng đám người ngoại vực đã lấy được truyền thừa, nhưng cũng khó nói, cơ duyên hiếm có như vậy, khó trách tứ đại tông môn muốn điều tra một phen. Nếu không phải có ông ngoại con, e là con đã bị tứ đại tông môn bắt đi thẩm tra từ lâu rồi.”

Liễu Ngọc nhíu mày, vỗ vỗ ngực thầm cảm thấy may mắn.

Tô Tình nắm lấy con trai nói: “May là con chỉ có tu vi trung kỳ Động Thiên, tứ đại tông môn không nghĩ truyền thừa nằm trong tay con.”

Liễu Ngọc: “…” Đây là đang xem thường y đó hả?

“Nếu Giang Thiếu Bạch thật sự tài giỏi như lời con nói thì không chừng hắn đã lấy được truyền thừa thật rồi.” Liễu Hành cười cười nói.

Liễu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng này, dù sao ngay cả cự thi ngoại vực mà Giang Thiếu Bạch còn cướp được dễ như trở bàn tay.

Tô Tình nói tiếp: “Không để ý chuyện này nữa. Tối nay mẹ sẽ mở tiệc ăn mừng con.”

Liễu Ngọc cười cười: “Vâng, vậy thì tốt quá.”

Hết chương 278

Chương 279: Bị truy nã

Edit: OnlyU

Nhờ các tiểu bối ở Liễu gia ra sức tuyên truyền, tiếng tăm của Liễu Ngọc ở Thương Minh lập tức cải biến.

Trước kia những người nhắc tới Liễu Ngọc thường tiếc nuối, cảm thán y có xuất thân tốt nhưng đáng tiếc tư chất lại quá kém. Hiện tại mọi người ở Thương Minh nhắc tới Liễu Ngọc lại cảm thán không hổ là cháu ngoại của Tô đan sư, đã có tài thì sẽ thành công, dù muộn vẫn có chút bản lĩnh.

Hiện tại Liễu Ngọc đang đứng trong cửa hàng, bên cạnh y là mấy đứa nhỏ Liễu gia đi cùng. Y thu hoạch không nhỏ trong bí cảnh, bị mấy tiểu bối ồn ào đòi mua lễ vật.

“Mạc Đông kìa!” Liễu Cẩn An mới bảy tám tuổi, nhìn thấy Mạc Đông liền vô thức thốt ra.

Liễu Cẩn An vừa nói xong lập tức bị mấy thiếu niên bên cạnh trừng mắt. Từ trên xuống dưới nhà họ Liễu đều biết chuyện của Liễu Ngọc và Mạc Đông, có điều từ sau khi trở về từ man hoang, Liễu Ngọc thay đổi thái độ, thế nên hiện tại rất ít người nhắc đến chuyện của Liễu Ngọc và Mạc Đông.

Liễu Ngọc nghe vậy nhìn qua Mạc Đông, phát hiện cảm xúc của bản thân lại bình tĩnh ngoài ý muốn.

Trong bí cảnh gặp đủ loại người, mở mang tầm mắt, Liễu Ngọc chợt phát hiện ấn tượng về Mạc Đông trong lòng y càng lúc càng mờ nhạt. Trước kia trong lòng y, Mạc Đông có hình tượng vô cùng hoàn mỹ, nhưng đa số lại là suy nghĩ chủ quan của y, hiện tại Liễu Ngọc nhận ra ánh mắt của y quá kém.

Liễu Ngọc dời tầm mắt, y lấy một nắm nguyên thạch vụn từ trong túi trữ vật ra đưa cho mấy đứa nhỏ, bảo tụi nhỏ cứ tùy ý mua đồ. Mấy đứa nhỏ thấy y hào phóng như vậy mà giật mình, sau đó reo hò bỏ lại Liễu Ngọc mà đi mua đồ.

Y nhìn theo mấy thiếu niên chạy đi, môi cong lên, thầm nghĩ quả nhiên đám tiểu quỷ này được việc xong là bỏ đi.

Mạc Đông nhìn theo Liễu Ngọc, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhói.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chia tay Liễu Ngọc, hai người che giấu tu vi, trà trộn vào các tu sĩ cấp thấp. Có tài nguyên tu luyện dồi dào, họ bèn thuê một động phủ dùng để tu luyện.

Rất nhanh, tứ đại tông môn phát lệnh truy nã Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch đọc lệnh truy nã rồi nói: “Chúng ta bị xem là tu sĩ ma đạo.”

“Không còn cách nào khác.”

Trong bí cảnh, Giang Thiếu Bạch vận dụng thuật luyện thi, chỉ cần người trong bí cảnh ra ngoài tùy tiện đồn vài câu là hình tượng của hai người sẽ càng lúc càng bị ma hóa.

Ban đầu lệnh truy nã hai người chỉ trong phạm vi nhỏ, nhưng từ từ càng mở rộng, tiền thưởng càng lúc càng cao.

Giang Thiếu Bạch lấy được số lượng lớn nguyên thạch trong bí cảnh, hắn bèn quyết định tìm một chỗ, mai danh ẩn tích tu luyện một thời gian rồi tính tiếp.

***

Liễu gia.

Tô Dịch lại giá lâm Liễu gia lần nữa, khiến Thương Minh xôn xao một trận.

Mặc dù Tô Dịch có quan hệ thông gia với Liễu gia, nhưng bình thường đều là vợ chồng Tô Tình đi thăm ông.

“Ông ngoại, có phải tu sĩ tứ đại tông môn bị điên rồi không? Làm gì mà nhất định phải tìm được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chứ?”

Tô Dịch bình thản nhìn Liễu Ngọc đang nổi trận lôi đình, lát sau mới nói: “Vì rất có thể truyền thừa cao nhất của bí cảnh Thiên Tinh đã rơi vào tay hai người này.”

Liễu Ngọc trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng! Mặc dù họ có chút bản lĩnh, nhưng tu sĩ ngoại vực càng hung tàn hơn, đồ vật rơi vào tay bọn chúng mới đúng.”

“Trước đó ta cũng nghĩ vậy, tứ đại tông môn cũng cho là thế nên họ mới coi hai người kia không ra gì. Nhưng gần đây có người từ ngoại vực lẻn đến đây, chính là vì muốn tìm người đã lấy được truyền thừa.”

Liễu Ngọc mở to hai mắt, không thể tin nổi: “Có chuyện này sao?”

Tô Dịch nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Tam đại tông môn ngoại vực đều thất bại, chúng không lấy được truyền thừa.”

“Nhưng mà…”

Ông thở dài nói tiếp: “Không ai trong tứ đại tông môn đắc thủ, đa số các tán tu đã gia nhập tông môn, ngoại trừ hai hộ vệ đã mất tích của ngươi, A Ngọc, ngươi nói xem chuyện này đại biểu cái gì?”

Liễu Ngọc cười cứng ngắc: “Không, không đâu.”

Y gãi đầu, thầm nghĩ trong bí cảnh có nhiều cao thủ như vậy, mà lúc ba người bọn họ vừa vào bí cảnh chỉ là tu vi sơ kỳ Động Thiên, còn bị người ta khinh thường, sao có thể…

“Có thể tông môn ngoại vực lấy được truyền thừa nhưng không thừa nhận, cũng có thể căn bản không ai lấy được truyền thừa, tất cả mọi người đều đoán sai.”

Tô Dịch khẽ gật đầu: “Cũng có khả năng này, khả năng truyền thừa rơi vào tay hai người kia không lớn, nhưng lỡ như đúng vậy thì sao? Truyền thừa của bí cảnh Thiên Tinh không tầm thường, mà tài nguyên tu luyện của địa vực chúng ta không nhiều, sau khi tu vi lên Toàn Đan, muốn tiếp tục thăng tu vi không dễ. Truyền thừa bên trong bí cảnh Thiên Tinh là truyền thừa thượng cổ.”

“Xét thấy đám người ngoại vực vô cùng coi trọng truyền thừa này, có được truyền thừa Toàn Đan này sẽ có hy vọng tiến lên Bách Kiếp. Đã mấy ngàn năm, địa vực chúng ta không có tu sĩ Bách Kiếp xuất hiện. Có lẽ lấy được truyền thừa sẽ có thể tiến giai lên cảnh giới vương giả trong truyền thuyết, trở thành cao thủ đệ nhất địa vực này.”

Liễu Ngọc phồng má: “Đây chẳng qua là suy đoán mà thôi.”

Tô Dịch cười cười: “Dù chỉ có một chút khả năng cũng đáng để truy tìm. Lần này ta đến để đưa ngươi về Lăng Thiên Tông, ngươi đi theo ta, những tu sĩ Toàn Đan sẽ nể mặt ta vài phần.”

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đa tạ ông ngoại.”

“Ông cháu mà khách sáo cái gì. Lần này ngươi biểu hiện không tồi, ta xem ra linh tuyền trong bí cảnh chẳng những giúp ngươi gia tăng thực lực mà còn cải thiện tư chất của ngươi.”

Y kích động nói: “Thật, thật vậy sao?”

“Đúng vậy! Đây cũng là cơ duyên của ngươi.”

***

Linh Âm Các.

“Sư phụ, đồ nhi phụ sự trông đợi.” Kỷ Thư Âm nhìn nữ nhân trước mặt, ảm đạm nói.

Sư Diệu Nhạc lắc đầu nói: “Chẳng ai ngờ rằng lần này bí cảnh lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Không trách ngươi, ngươi có thể trở về đã là tốt lắm rồi.”

“Sư phụ, Thất Sát Điện đang truy tìm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sao?”

Sư Diệu Nhạc khẽ gật đầu nói: “Nghe nói có người nhìn thấy nhẫn không gian của Lư Kình thuộc Thất Sát Điện trên tay Giang Thiếu Bạch.”

Kỷ Thư Âm cau mày, giải thích: “Sư phụ, là đám người ngoại vực giết chết Lư Kình, sau đó Giang Thiếu Bạch mới giết đám ngoại vực. Trong bí cảnh, nhóm Giang Thiếu Bạch chỉ giết người ngoại vực, không ra tay với tứ đại tông môn chúng ta.”

Sư Diệu Nhạc lắc đầu nói: “Nếu chỉ vì một cái nhẫn không gian thì không đến nỗi. Nghe nói lần này đệ tử đứng đầu Huyết Luyện Tông và Hóa Huyết Tông ở ngoại vực đều chết trong bí cảnh. Mặc dù Nam Cung Việt, đệ tử đứng đầu Minh Thi Tông còn sống ra khỏi bí cảnh nhưng cổ thi hoàng kim của gã đã rơi vào tay Giang Thiếu Bạch.”

Kỷ Thư Âm nhíu mày, cô cảm động và nhớ ơn Giang Thiếu Bạch đã cứu mạng mấy lần, thế nên sau khi trở về, sư môn hỏi về Giang Thiếu Bạch, cô đã giấu giếm một chút. Nhưng cô không ngờ tông môn vẫn biết mọi chuyện, còn tỉ mỉ hơn cô.

“Nghe nói một mình Giang Thiếu Bạch có thể dễ dàng khống chế mấy luyện thi, thực lực còn cao hơn mấy đệ tử đứng đầu tam đại tông môn một chút.”

Kỷ Thư Âm sửng sốt: “Sư phụ lo lắng quá rồi, hắn chỉ là sơ kỳ Động Thiên.”

Tuy sau đó Giang Thiếu Bạch đã lên trung kỳ Động Thiên, nhưng dù hắn có năng lực thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh đồng hắn với mấy tu sĩ ngoại vực được.

Sau khi Giang Thiếu Bạch dung hợp Tinh Không Diễm, hắn đã thăng lên hậu kỳ Động Thiên, nhưng Kỷ Thư Âm không biết chuyện này.

Sư Diệu Nhạc lắc đầu: “Người của tam đại tông môn ngoại vực đã phái người tìm kiếm Giang Thiếu Bạch, nhất là Minh Thi Tông. Minh Thi Tông rất coi trọng luyện thi bị cướp, nếu Giang Thiếu Bạch là người ngoại vực thì thôi, nhưng nếu hắn là người địa vực chúng ta thì tuyệt đối không thể để hắn rơi vào tay đám ngoại vực.”

Kỷ Thư Âm khẽ thở dài một hơi, hiểu rõ Thất Sát Điện chỉ lấy cớ để ra tay với Giang Thiếu Bạch, còn cái chết của Lư Kình có liên quan đến Giang Thiếu Bạch hay không thì Thất Sát Điện căn bản không quan tâm.

***

Thiên Diễn Tông.

Nguyên Phong và Kỷ Vân đang ngồi uống rượu trên một ngọn núi. Sau chuyến đi vào bí cảnh, Thiên Diễn Tông mất không ít đệ tử tinh anh.

Mặc dù Nguyên Phong và Kỷ Vân không mang được nhiều đồ vật ra khỏi bí cảnh, nhưng coi như còn sống trở ra, được đề bạt thành đệ tử tinh anh.

“Nguyên sư huynh, huynh nghĩ lời đồn có thật không? Truyền thừa bí cảnh rơi vào tay Giang Thiếu Bạch rồi sao?”

“Ai mà biết. Có thể tông môn khác đã lấy được truyền thừa nhưng giấu kín rồi bày ra chuyện này.”

Kỷ Vân khẽ gật đầu: “Đúng là Giang Thiếu Bạch có vài phần bản lĩnh, nhưng cao thủ ngoại vực trong bí cảnh càng nhiều hơn.”

Nguyên Phong gãi gãi đầu: “Dù là vậy nhưng nhiều người đang nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch, không chừng hắn thật sự đã lấy được.”

Đối phương nhún vai nói: “Nếu đúng hắn đã lấy được truyền thừa thì qua vài năm, Giang Thiếu Bạch sẽ trở thành tu sĩ Toàn Đan.”

“Ừ, nhưng hắn phải vượt qua nguy cơ trước mắt đã, hiện tại rất nhiều người đang truy lùng hắn. Nếu bị phát hiện, đừng nói thăng lên Toàn Đan, giữ được tính mạng đã là vấn đề.”

“Ta nghe nói thủ vệ cửa ải cuối cùng ở Thiên Tài Điện là một con rối Toàn Đan.” Kỷ Vân nói tiếp.

“Sao ngươi biết?”

“Nghe một đệ tử nói, người kia may mắn giết chết một tu sĩ ngoại vực bị thương, tìm được giới thiệu về Thiên Tài Điện trong túi của đối phương. Tam đại tông môn ngoại vực chuẩn bị nhiều pháp bảo cho đệ tử đứng đầu chống lại con rối Toàn Đan kia, đòn sát thủ của Minh Thi Tông chính là cổ thi Toàn Đan.”

Nguyên Phong gật gù: “Thì ra là vậy. Cổ thi kia có huyết khí mênh mông, xem ra có phần thắng.”

“Hai tông môn ngoại vực còn lại đều có thủ đoạn, nhưng nghe nói hai tu sĩ tông môn đó đã chết trong bí cảnh rồi.”

Nguyên Phong nhíu mày: “Ngươi có lầm không? Nữ nhân hung hãn chúng ta gặp trong bí cảnh cũng chết rồi?”

Kỷ Vân gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Nguyên Phong hơi sửng sốt: “Nữ nhân kia một kiếm chém chết ba sư đệ sư muội của chúng ta, không ngờ ả đã chết trong bí cảnh.”

“Hẳn là ả chết trong Thiên Tài Điện. Trong điện có mấy cửa ải, ta vượt được hai cửa ải, còn sư huynh thì sao?”

Nguyên Phong cười cười: “Giống ngươi.” Hắn hít sâu một hơi, trong lòng hơi chột dạ.

Cửa ải thứ ba có năm con rối, đối với hắn thì có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn thử đọ sức một phen, sơ ý bị mấy con rối quấn lấy. Nếu không phải sự cố xảy ra, bí cảnh mở truyền tống ra sớm thì e là hắn đã bị năm con rối kia giết chết rồi.

Hết chương 279

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro