Chương 5: Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ bây giờ mới có thể bình tĩnh nhìn lại tình hình nãy giờ, nhất thời có chút không tiếp thu được cốt truyện. " Em..."

" Anh à." Mạnh ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay che miệng anh đã sớm buông ra, vòng lấy trước ngực anh chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Trong lòng cậu bây giờ đang rất loạn, Vũ là cảnh sát, anh ấy là cảnh sát. Mà cậu... cậu lại là xã hội đen. Liệu... liệu anh ấy có thất vọng về cậu không? Liệu anh ấy có chán ghét cậu không?

" ....em... nói chuyện với anh một chút...". Vũ ngập ngừng nói, bây giờ anh cũng đang rất loạn, anh không ngờ chỉ vì nhất thời ham vui không trao đổi nghề nghiệp mà mình và cậu lại gặp phải tình cảnh như thế này. Anh yêu cậu, dù cho cậu là xã hội đen anh cũng không ngại. nhưng cậu thì sao? Biết anh là cảnh sát liệu cậu có còn yêu anh không? Hay sẽ vì thế mà trở nên... trở nên ghét anh?

-------------------------------------

Cả hai một trước một sau im lặng suốt quãng đường di chuyển, tận đến lúc ngồi trong xe cảnh sát bầu không khí vẫn chưa kịp hoà hoãn.

Mạnh len lén nhìn anh, cậu mấp ma mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nỗi sợ hãi phát ra từ tâm lý của cậu đến bây giờ mới tìm về được. Mãi đến khi trong bầu không khí im ắng phát ra vài tiếng sụt sùi khe khẽ.

Mạnh hốt hoảng ngẩng lên, nhìn thấy Vũ đang cúi gằm mặt sụt sùi, cậu nghiêng qua nâng mặt anh lên. " Anh, anh khóc ạ?"

Vũ sụt sịt nói. " Không... không có."

" Không có cái gì, anh đang khóc mà." Mạnh đau lòng không chịu được khẽ lau đi nước mắt đang lăn dài trên khuân mặt thanh tú của anh.

" Rồi rồi, không khóc, không khóc". Mạnh quên khuấy mất nỗi lo lắng vừa rồi mà chuyên tâm dỗ dành anh. " Nào, nín nào, Vũ của em cười lên là đẹp nhất, nào, mau cười cho em coi nào, anh khóc xấu chết đi được."

" Ư ~" Vũ nghe tới cậu chê anh xấu, nhất thời càng lo lắng cậu ghét bỏ vì mình là cảnh sát, càng khóc toáng lên.

" Không, không, em sai rồi, em sai rồi, là em xấu, em xấu nhất, Vũ làm gì cũng đẹp." Mạnh thấy anh khóc càng thảm hơn nhất thời càng cuống, cậu sợ mình nói sai rồi, nhất thời sửa miệng.

" Không.. Mạnh không xấu." Vũ mếu máo phản bác.

" Rồi, rồi, không xấu, không xấu, cả hai chúng ta ai cũng đẹp hết."

Vũ nghe thế mới chịu thôi. Mãi tới bây giờ bầu không khí ủ rũ vây quanh hai người mới tan đi. Mạnh nhẹ nhàng níu lấy tay anh, để anh di chuyển từ ghế lái qua ngồi lên đùi mình.

Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, quen thuộc vùi đầu vào hõm cổ anh hít hà mùi hương đã nhớ mong bao ngày.

" Haizzz, anh như thế này thì em phải làm sao bây giờ. Em còn chưa khóc vì sợ anh ghét bỏ em, thì anh đã khóc mất tiêu rồi.". Mạnh nhẹ nhàng nói.

Vũ nghiêng người ôm lấy cổ cậu, cũng học cậu vùi khuân mặt tèm lem nước mắt vào mái tóc hơi xoăn bồng bềnh của cậu, cọ cọ. " Không... không ghét bỏ.".

" Ha ha, này, anh đang trả thù em đấy à, cọ hết nước mắt lên tóc em rồi.". Mạnh cảm nhận động tác của anh, vui đùa nói.

" Không... không có mà." Vũ hơi hơi dẩu môi, anh còn lâu mới trẻ con như thế.

Nhưng qua thái độ nãy giờ của Mạnh, anh cũng đã yên lòng phần nào. Ít nhất như anh thấy bây giờ thì Mạnh tuyệt đối sẽ không ghét anh vì nghề nghiệp của anh đâu.

" Haizzz, sao anh lại bình tĩnh như vậy cơ chứ, anh là cảnh sát mà không muốn bắt xã hội đen hả?". Mạnh đùa đùa nói.

" Không.. không bắt. Bọn em vốn cũng không vi phạm pháp luật, anh bắt làm gì." Vũ đáp, nghĩ nghĩ lại nói. " Em cũng bình tĩnh nữa.".

" Ôi ~ nhìn em vậy thôi chứ vừa rồi cũng không có bình tĩnh như thế đâu." Mạnh cười nói. " Em sợ anh ghét bỏ em đó.".

" Không mà." Vũ hơi xiết chặt vòng tay, nói.

" Oi, oi, anh tính xiết chết người yêu của mình à." Mạnh đùa, lại chợt nhiêm túc nói. " Tại sao khi chúng ta ở bên nhau lại quên mất phải trao đổi nghề nghiệp với nhau cơ chứ."

Vũ nghĩ nghĩ trả lời cậu. " Có lẽ là cảm thấy chuyện này không quan trọng. Sao có thể nói mấy chuyện này với một người mới quen chưa được bao lâu cơ chứ."

" Gì chứ hả, đối với anh em chỉ là 'người mới quen chưa được bao lâu' cơ á?" Mạnh bất ngờ giận hờn nói.

Vũ nghe thế thì cuống lên, anh biết mình nói sai rồi, gấp gáp nói. " Không.. không mà."

Còn chưa nói hết, anh đã nghe Mạnh chắc nịch nói: " Em thích anh."

Vũ ngẩn ngơ nhìn cậu, anh tưởng rằng mình nhất thời cuống quá nên nghe nhầm.

" Em thích anh, Vũ à." Mạnh nhắc lại một lần nữa, lần này giọng nói của cậu càng khẳng định hơn. "Em thích anh, lấy mục đích là kết hôn mà thích. Không phải là nói xuông đâu, cũng tuyệt đối không phải là những lời sáo rỗng.".

Vũ nghe cậu nói mà kinh ngạc mở lớn mắt, hai má ưng ửng hồng vì kích động. " Anh..."

" Anh khoan hãy trả lời, nghe em nói hết đã." Mạnh nhìn anh, chìu mến nói. " Em lớn lên trong gia đình không hoàn hảo, vậy nên em khao khát có một mái ấm của riêng mình. Em muốn trở thành một người đàn ông mà anh có thể thoải mái dựa vào những khi mệt mỏi, thoải mái giải bày tấm lòng của mình. Trở thành một người mà mỗi khi anh nghĩ đến đều cảm thấy ấm áp và mong muốn ở cạnh...." Ngừng lại một hồi như để bình tĩnh, Mạnh nhẹ giọng thủ thỉ. " Anh thấy sao?".

Vũ hai mắt ngấn nước, khuân mặt ửng hồng vì khích động và cảm động, nhẹ nhàng đáp. " Ừ.".

Mạnh như trêu chọc anh. " Sao cơ? Em nghe không rõ.".

" Anh nói, anh cũng vậy.". Vũ xấu hổ vùi mặt vào tóc cậu, nghẹn ngào nói.

" Ha ha". Cậu thắng rồi. cậu đã tự cược với bản thân, cậu sẽ thử một lần, bày tỏ lòng mình cho anh biết, nếu anh đồng ý, cậu chắc chắn sẽ làm được. Còn nếu anh từ chối, cậu cũng sẽ nghe theo, sẽ ôm lấy đoạn tình cảm này mà rời đi cho khuất mắt anh, không để anh phải khó chịu.

Thật may quá, cậu thắng cược rồi.

Mạnh kích động không kìm được khẽ gọi. " Vũ à... anh à.... Anh yêu ơi..."

Vũ chịu không nổi cậu gọi như thế, nhất là câu cuối cùng, anh đành phải ngẩng mặt lên khỏi tóc cậu, bối rối nói. " Đừng... đừng gọi."

Nhân lúc anh còn đang nại ngùng nói, Mạnh chợt ngẩng đầu ngậm lấy đôi môi ngọt ngào mà cậu mong nhớ đã lâu.

Hai người triền miên trao cho nhau một nụ hôn sâu sau khoảng thời gian xa cách, nhớ mong cùng một trận khinh hoàng hữu kinh vô hiểm.

Mạnh khẽ vuốt ve người con trai lớn hơn mình 4 tuổi, anh tựa như một dòng nước mát lành chảy xuôi qua con suối cạn khô là cậu, chia cho cậu một vài tia nước mát, dần dần đồng hoá và xoa dịu tâm hồn vốn đã cằn cỗi khô han này, cho cậu biết được đâu mà ngọt ngào, đâu là hạnh phúc.

" Vũ à, em yêu anh."

" Anh cũng yêu em."

Hai người đang ngọt ngào thắm thiết thì chợt tiếng thông báo điện thoại vang lên từng hồi.

Mạnh cầm điện thoại lên đọc thì thấy tất cả đều là tin nhắn chuyển tiền kèm theo lời chúc phúc mà mọi người trong bang dành cho cậu. Cậu vui vẻ chia sẻ niềm vui này với người yêu ngọt ngào của mình.

Nhất là tin nhắn của đại ca cậu, đừng nhìn anh hung dữ vậy thôi, chứ thực ra lại chính là người lo cho cậu nhất trong bang.

{đến từ: Đại Ma Vương}[ Thằng ngu, liệu hồn mà sống với thằng cớm kia cho đàng hoàng tử tế. Anh mày gạch tên mày khỏi tổ chức rồi, nên liệu cái thần hồn đừng có mà mò mặt về nữa. Tao đéo chứa chấp đâu.]

Mạnh đọc tin nhắn xong, lại nhìn số dư tài khoản tăng lên theo cấp số nhân của mình. Vui vẻ ôm lấy người yêu, nói. " Vũ à, tình yêu của cúng ta được nhiều người chúc phúc lắm đó nha. Còn nữa, em trở thành đại gia rồi nè ~".

Vũ cũng vui vẻ ôm trả lại Mạnh một cái thật mạnh, nghe cậu vui sướng nói. " Vũ à, chúng ta sẽ phải hạnh phúc đó, hạnh phúc nhất nhất luôn, vì chúng ta có thật nhiều người chúc phúc mà."

" Ừm ~ chứng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro