Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như ban đầu biết mọi chuyện sẽ trở thành cục diện ngày hôm nay, có lẽ Hạ Tinh Trình sẽ không nhận bộ phim này.

Hạ Tinh Trình năm nay hai mươi tư tuổi, từ lúc xuất đạo năm mười tám tuổi cho đến giờ cậu đã đóng phim được sáu năm. Sáu năm qua không thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng xem như là phát triển không tệ, vẫn có phim để đóng, danh tiếng về diễn xuất cũng tốt. Mặc dù không đỏ tía(1), nhưng hai bộ phim truyền hình liên tiếp đã tích góp cho cậu rất nhiều sự nổi tiếng, cũng tập hợp được một nhóm người hâm mộ.

(1) Được người ta chú ý

Mấy kịch bản tiếp theo chuyển đến cho cậu đều là nam chính phim thần tượng, ngay khi cậu nghĩ rằng phải đóng phim thần tượng tiếp thôi, thì nhận được tiện thoại của quản lý Hoàng Kế Tân, hỏi cậu có hứng thú với phim của đạo diễn Hà Chinh không.

Lúc nhận được cú điện thoại đó, Hạ Tinh Trình đang nằm trên giường của bạn gái Tiêu Du, cậu xoay người ngồi dậy, chăn trượt khỏi ngực, để lộ một mảng lồng ngực trơn bóng trắng nõn, giọng điệu cố đè nén nhưng vẫn cực kỳ ngạc nhiên: "Gì cơ?"

Tiêu Du nghiêng người qua nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Tinh Trình ra hiệu im lặng, bảo Tiêu Du đừng nói gì cả.

Tiêu Du giơ cánh tay lên chống đầu, hơi ngạc nhiên lắng nghe Hạ Tinh Trình nói chuyện điện thoại.

Lúc vừa nhận điện thoại giọng điệu của Hạ Tinh Trình rất hào hứng, nhưng đến lúc sau lại nhíu chặt lông mày, tay cậu vô thức vẽ vòng tròn trên vỏ chăn in hình hoa, ngữ khí trầm xuống, liên tục "Ừm" mấy tiếng.

Kết thúc cuộc gọi, Hạ Tinh Trình ngã ra sau, chiếc giường êm ái nhẹ rung lên xuống, cậu ngẩng mặt nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà, điện thoại vẫn còn nắm chặt ở trong tay.

Tiêu Du lại gần cậu, hỏi: "Sao thế? Hà Chinh tìm anh đóng phim hả?"

Hạ Tinh Trình quay đầu nhìn cô: "Em nghe thấy rồi à?"

Tiêu Du nói: "Em chỉ nghe anh nhắc đến Hà Chinh thôi." Nói xong cô cũng cảm thấy dường như không thể tin nổi: "Không đến mức đó chứ? Anh lấy đâu ra loại quan hệ này vậy?"

Với địa vị hiện nay của Hạ Tinh Trình trong giới diễn viên, đương nhiên là không đủ trình độ để quen biết với đạo diễn lớn như Hà Chinh.

Hạ Tinh Trình không trả lời, cậu tâm thần không yên lật qua lật lại mấy lần, cuối cùng vẫn hất chăn xuống khỏi giường.

Tiêu Du ngồi dậy theo: "Muộn thế này rồi anh vẫn muốn về hả?"

Hạ Tinh Trình ở trần đứng bên giường, vai rộng eo nhỏ, trên người có một lớp cơ bắp mỏng, bụng dưới bằng phẳng và săn chắc, một đôi chân dài thẳng tắp và khỏe khoắn, cộng thêm khuôn mặt trẻ trung dễ nhìn, đều là vốn để cậu lăn lộn trong giới giải trí.

Lúc Hạ Tinh Trình mặc quần áo, Tiêu Du chợt nghĩ có lẽ là bọn họ sắp phải chia tay rồi.

Hạ Tinh Trình không có tật xấu gì lớn, chỉ là không ổn định, từ lúc xuất đạo cho tới giờ đã đổi năm sáu người bạn gái, đều là tiểu minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp.

Tiêu Du đi theo cậu gần một năm, cảm giác mới mẻ đã sớm qua đi, giao tiếp với nhau càng ngày càng ít, khoảng thời gian trước lúc Hạ Tinh Trình ở bên ngoài quay phim, hơn mười ngày cũng chẳng nhớ đến việc gọi cho cô một cú điện thoại.

Hạ Tinh Trình mặc quần áo tử tế, cúi người xuống hôn lên mặt cô nói: "Anh đi trước đây."

Tiêu Du hướng cậu vẫy tay: "Bye bye."

Hạ Tinh Trình đem áo khoác cầm trong tay, không thèm ngoảnh đầu lại bước ra ngoài, lúc cánh cửa "ầm" một tiếng đóng sập lại, cậu cảm giác được tay mình phấn khích đến nỗi hơi run rẩy.

Ánh sáng của đèn trần trên hàng hiên mờ tối, cậu bước nhanh về phía trước, một mạch đi tới trước cửa thang máy, ngón tay dùng sức liên tục ấn vào nút thang máy mấy lần, sau đó nôn nóng bất an mà đứng đợi.

Hà Chinh, Hà Chinh là ai? Là đạo diễn lớn đã từng giành được mấy giải thưởng quốc tế, năm ngoái một bộ phim thương mại của ông đã giành quán quân doanh thu phòng vé ở trong nước, nam nữ chính đều càn quét các giải thưởng ở liên hoan phim.

Cậu có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới việc Hà Chinh sẽ tìm mình quay phim.

Hạ Tinh Trình bước vào thang máy, lúc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên bức tường trong thang máy, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh hơn một chút.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Kế Tân, vừa kết nối được với bên kia, cậu liền sốt sắng hỏi: "Anh nói rằng Hà Chinh muốn quay phim đề tài đồng tính, vậy diễn viên khác ông ấy muốn tìm ai?"

Hoàng Kế Tân nói: "Anh cũng không biết nữa, Hà Chinh chưa nói."

Hạ Tinh Trình hỏi: "Có cảnh giường chiếu không?" Hỏi xong cậu do dự một lát, rồi mới nhỏ giọng nói: "Sẽ không lộ liễu chứ?"

Hoàng Kế Tân mỉm cười, nói: "Phim của Hà Chinh, có cảnh giường chiếu cậu sẽ không quay hả?"

"Không phải." Hạ Tinh Trình nói: "Em chỉ xem chừng mực thế nào thôi."

Hoàng Kế Tân nói: "Cậu tự đi nói chuyện với ông ấy đi, đạo diễn Hà muốn gặp cậu."

Hai ngày sau Hạ Tinh Trình đi gặp Hà Chinh, Hoàng Kế Tân đi cùng cậu vào một phòng riêng, chỉ có một mình Hà Chinh ngồi trong đó.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Trình gặp được Hà Chinh, cũng là lần đầu tiên có cơ hội hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, cậu vô thức mềm lòng, phản ứng đầu tiên là hơi cúi người, lịch sự bắt tay chào hỏi Hà Chinh.

Hà Chinh hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, dáng người gầy gò, trên chiếc cằm nhọn để một chùm râu dê.

Đầu tiên bọn họ hỏi han tán gẫu mấy câu, Hà Chinh kể trước kia lúc ông còn ở nhà, mẹ của ông vẫn luôn theo dõi mấy bộ phim thần tượng do Hạ Tinh Trình diễn, ông cũng xem cùng bà mấy tập.

Hạ Tinh Trình cảm thấy hơi xấu hổ, vô thức dùng lòng bàn tay chà xát quần.

Hà Chinh châm thuốc, dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc chỉ Hạ Tinh Trình: "Hay lắm, tôi nói thật đó."

"Cảm ơn đạo diễn Hà." Hạ Tinh Trình cân nhắc dùng từ: "Cháu vẫn còn nhiều chỗ cần phải cải thiện."

Hà Chinh hút một hơi, khóe miệng từ từ nhả khói, nói: "Bộ phim tiếp theo tôi muốn quay câu chuyện của bạn tôi, kịch bản tôi vẫn đang tìm người viết, viết xong cậu có thể xem trước một chút."

Hạ Tinh Trình không nhịn được mà hỏi một câu đã quấy nhiễu mình hai ngày nay: "Sao chú lại muốn tìm cháu ạ?"

Hà Chinh nhìn cậu: "Vì cảm thấy cậu hơi giống cậu ấy."

Hạ Tinh Trình bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù còn rất nhiều câu hỏi xoay vòng ở trong đầu, nhưng vẫn không tiện hỏi.

Lúc này, Hoàng Kế Tân đi ra ngoài nhận một cú điện thoại. Cú điện thoại này gọi rất lâu, đợi tới lúc anh cúp điện thoại, Hạ Tinh Trình đã ra khỏi phòng riêng.

Hoàng Kế Tân hơi ngạc nhiên: "Sao nhanh vậy?"

Hạ Tinh Trình đi qua ôm lấy vai anh, cậu dùng sức của cánh tay đẩy anh cùng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Em nhận bộ phim này."

Hoàng Kế Tân quay đầu lại nhìn, cửa phòng riêng vẫn đóng chặt, Hà Chinh chưa ra ngoài, anh vẫn chịu đựng một lúc, đi thẳng vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại mới hỏi: "Cậu nghĩ kĩ chưa? Còn chừng mực thì sao?"

Hạ Tinh Trình lấy kính râm ra khỏi túi áo đeo lên, che đi đôi mắt sáng ngời chỉ để lộ đường viền hàm dưới hoàn mỹ, cậu nói: "Có cảnh giường chiếu nhưng không lộ liễu."

Hoàng Kế Tân nhíu mày: "Mặc dù không cân nhắc đến chừng mực, thì phim về đề tài này cũng chẳng thể chiếu ở trong nước được, Hà Chinh nổi tiếng là yêu cầu rất cao, bộ phim này quay hơn nửa năm anh sợ cậu cái được không đủ bù đắp cái mất."

Hạ Tinh Trình nói: "Nhưng đó là Hà Chinh."

Hoàng Kế Tân đặt tay lên vai cậu: "Anh biết là Hà Chinh, nếu không phải là Hà Chinh, anh nghe thấy đề tài là đã thay cậu từ chối rồi. Nhưng cậu không thể chỉ cân nhắc điều này..."

"Còn cả Dương Du Minh nữa!" Hạ Tinh Trình ngắt lời anh.

Hoàng Kế Tân sửng sốt, anh dùng lực không hề nhỏ nắm lấy vai Hạ Tinh Trình nói: "Cậu nói gì?"

Ánh mắt của Hạ Tinh Trình bị kính râm ngăn trở, cậu gật đầu với Hoàng Kế Tân.

Hoàng Kế Tân nói: "Chời má! Vãi nồi!" Anh buông tay ra, cho Hạ Tinh Trình nhìn cánh tay của mình: "Cậu xem anh dựng hết lông tơ lên rồi nè, cậu nói thật hả? Là Dương Du Minh kia ư?"

Giọng Hạ Tinh Trình lộ ra chút kích động: "Là Dương Du Minh kia đó, anh nghĩ em sẽ từ chối ư?"

Hoàng Kế Tân nhất thời chẳng nói nên lời, mãi cho đến khi thang máy đến tầng một sắp mở cửa ra, anh mới từ từ thở ra một hơi, nói: "Có thể diễn cảnh giường chiếu với Dương Du Minh, cậu cũng coi như là đáng giá."

Dương Du Minh năm nay ba mươi bảy tuổi.

So với Hạ Tinh Trình, Dương Du Minh quả thực có thể nói là thiên chi kiêu tử của giới giải trí, điều này không chỉ nhờ ngoại hình anh tuấn của hắn, mà vì kỹ năng diễn xuất thiên phú của hắn nhiều hơn.

Hạ Tinh Trình từng đọc một bài phỏng vấn về Dương Du Minh trên tạp chí, người ta gọi hắn là diễn viên trời sinh, và nghĩ rằng hắn được sinh ra để dành cho màn ảnh rộng. Dương Du Minh trước ống kính, cho dù chỉ hơi nhíu mày, cũng có thể buồn bã sinh động, làm người ta liên tưởng rất nhiều.

Dương Du Minh là thần tượng của Hạ Tinh Trình.

Năm Hạ Tinh Trình vào giới, Dương Du Minh dựa vào một bộ phim của Hà Chinh mà giành được hai giải ảnh đế. Lúc đó Hạ Tinh Trình may mắn được đích thân tham gia một buổi lễ trao giải, cậu ngồi ở hàng sau ánh sáng ảm đạm, nghe thấy khách mời trao giải đọc đến tên Dương Du Minh, tiếp đó nhìn Dương Du Minh dáng vẻ tao nhã đứng dậy, lên sân khấu nhận giải thưởng.

Dương Du Minh lúc đó mới ba mươi mốt tuổi, nhưng bước đi trầm ổn không vội vàng, nóng nảy, dưới lễ phục màu đen tinh xảo là dáng người nam tính cao gầy rắn rỏi, hắn lên sân khấu tiếp nhận cúp, dùng giọng nói trầm thấp êm tai đọc diễn văn, cuối cùng hướng về phía khán giả sâu sắc cúi chào một cái.

Khi đó Hạ Tinh Trình không phải muốn hợp tác với Dương Du Minh, mà là nghĩ một ngày nào đó bản thân cậu cũng có thể trở thành một Dương Du Minh tiếp theo. Ba mươi mốt tuổi có lẽ là quá sớm, vậy thì muộn nhất là ba mươi lăm tuổi, cậu cũng có thể đứng trên sân khấu này lĩnh thưởng, mang về giải thưởng của chính mình.

Đồng hồ báo thức bên gối bỗng nhiên vang lên, kéo Hạ Tinh Trình từ trong lễ trao giải hào quang rực rỡ về thực tế, cậu giơ tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó dùng mu bàn tay che mắt lại, hít sâu một hơi.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày cậu đi gặp Hà Chinh, kịch bản của phim cậu vẫn chưa nhận được, thế nhưng đã một tuần rồi cậu không ăn no.

Hà Chinh muốn cậu giảm cân.

Thật ra dáng người của Hạ Tinh Trình rất đẹp, là dáng người ăn ảnh nhất, nếu giảm cân nữa thì trông sẽ hơi gầy, nhưng Hà Chinh đưa ra yêu cầu, cần cảm giác gầy gò của người chưa thành niên, Hạ Tinh Trình không thể dựa vào việc vận động, nên chỉ có thể ăn uống điều độ để giảm cân.

Nhiệt lượng hấp thu không đủ, Hạ Tinh Trình lười biếng nằm trên giường chẳng muốn nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Hoàng Kế Tân xách bữa sáng dùng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài, Hạ Tinh Trình mới chống hai tay ngồi dậy.

Ngồi bên cạnh bàn ăn, Hạ Tinh Trình đẩy bánh quẩy và bánh bao do Hoàng Kế Tân mua tới ra, chỉ lấy một quả trứng luộc chậm rãi lột vỏ.

Hoàng Kế Tân hai tay cầm bánh quẩy xé thành từng miếng nhỏ vào trong bát, nói: "Bên Hà Chinh vẫn chưa có kịch bản."

Hạ Tinh Trình thật sự đói bụng, nên trứng gà trắng cũng biến thành mỹ vị, cậu cắn một miếng lớn, gian nan nuốt xuống, đồng thời nói: "Làm sao vậy ạ?"

Hoàng Kế Tân hỏi cậu: "Không lo à?"

Hạ Tinh Trình uống một ngụm sữa, đem lòng đỏ trứng trong miệng nuốt hết xuống: "Lo cái gì?"

Hoàng Kế Tân dùng sữa ngâm bánh quẩy: "Nhỡ Hà Chinh định quay một bộ phim đồng tính 18+ thì cậu tính sao?"

Hạ Tinh Trình ngừng động tác, lập tức cảm thấy tê hết da đầu, cậu ném gần nửa cái trứng gà còn lại vào trong bát sữa, sau đó dùng thìa khuấy nát, nói: "Đã nói là không lộ liễu rồi mà."

Hoàng Kế Tân nhìn cái bát của cậu đầy ghét bỏ, nói: "Có không lộ liễu thì cũng là cảnh giường chiếu đó được không."

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên: "Dương Du Minh còn dám nhận, em sợ gì chứ?"

Hoàng Kế Tân nói: "Dương Du Minh là ảnh đế, với lại cũng kết hôn rồi, bộ phim này cho dù có quay như thế nào thì cũng chẳng ảnh hướng nhiều đến tương lai của anh ta, còn cậu suy nghĩ về bản thân mình xem, xáo trộn hết kế hoạch đã đề ra rồi."

Hạ Tinh Trình ném cái thìa vào trong bát: "Trong kế hoạch anh lập sẵn có bao gồm đóng chung với Dương Du Minh trong phim của Hà Chinh không? Là cơ hội mà bao nhiêu người cầu còn không được đó!"

Hoàng Kế Tân dùng thìa múc bánh quẩy ngâm đã phình to lên, anh há mồm bỏ vào, nhai một lúc mới nuốt xuống, rồi nói: "Nếu như không phải là đề tài này."

Hạ Tinh Trình hiểu rõ ý tứ của anh, phim đề tài này không thể chiếu trong nước, nếu như phim hay thì có thể kiếm được chút danh tiếng, ngược lại phim dở thì sẽ làm liên lụy đến mình, ảnh hưởng cả đời.

Cậu không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn nó câu kia: "Dương Du Minh nhận được, thì em cũng chẳng có gì để mất, sợ gì chứ?"

Ăn hết bánh quẩy lại ăn bánh bao, Hoàng Kế Tân thỏa mãn xoa bụng, nói: "Được rồi, hy vọng cậu nắm chặt cơ hội lần này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro