Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi kết thúc lần quay đầu tiên, Hà Chinh cũng chẳng nói là có cần quay lại lần nữa hay không.

Hạ Tinh Trình cúi đầu, khom lưng ngồi trong góc, trên lưng khoác một cái khăn lông rất lớn. Thật ra nhiệt độ trong studio rất cao, hơn nữa cả người cậu đều là mồ hôi, không cần đến thứ này, nhưng cậu chỉ muốn dùng thứ gì đó để bọc mình lại, nếu không không khí trống rỗng xung quanh sẽ làm cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu dùng dư quang bên khóe mắt nhìn Dương Du Minh, thấy hắn cũng đang ngồi im lặng, chẳng nói một câu nào, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, giống như không mang theo chút cảm xúc nào.

Phản ứng của thân thể, nếu như bạn không quan tâm đến nó, thì nó sẽ từ từ trở lại bình thường, chỉ có khoảng trống ở trong lòng, cho dù bạn có ngồi đây bao lâu đi chăng nữa, thì e là cũng chẳng có cách nào giúp chính mình hồi phục.

Hà Chinh đang điều chỉnh ánh đèn và phương hướng của máy quay, xem ra còn phải quay thêm mấy đoạn nữa.

Staff ban nãy rời trường quay đều đã quay lại hết, chuyên gia trang điểm bắt đầu makeup lại cho Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh, staff phụ trách đạo cụ khiêng một tấm gỗ qua, bổ sung vách tường thứ tư cho gian phòng riêng, máy quay được nâng lên, ống kính từ trên phòng riêng quay thẳng vào bên trong.

Lúc Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh cùng ở riêng trong một không gian khép kín, cảm giác chân thực lại càng trở nên mãnh liệt.

Hạ Tinh Trình vốn vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc của cảnh quay trước đó, rõ ràng chưa bắt đầu quay chính thức, ánh mắt cậu đã nhìn chằm chằm vào môi Dương Du Minh, hơi mong chờ tư vị hôn môi với hắn thêm một lần nữa.

Dương Du Minh giống như vỗ về cảm xúc của cậu mà giơ tay lên vuốt ve cổ cậu, lớn tiếng hỏi Hà Chinh: "Anh muốn quay một lần hoàn chỉnh hả?"

Hà Chinh nói: "Không cần đâu, quay bổ sung một số đoạn thôi. Ban nãy Tinh Trình có một cảnh ngẩng đầu lên rất tốt, lát nữa cậu cứ nhìn thẳng vào cái máy quay kia nhé."

Hạ Tinh Trình gật đầu, một lúc sau mới nhận ra Hà Chinh chỉ có thể nhìn thấy cậu qua camera giám sát, nên nói: "Vâng ạ." Lúc cậu mở miệng, mới phát hiện ra giọng mình rất khàn.

Dương Du Minh nhìn vào mắt cậu, bỗng nhiên nói: "Đợi chút." Hắn đẩy cửa phòng riêng đi ra ngoài, từ bên ngoài cầm một chai nước đi vào, vặn nắp ra đưa cho Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình nhận lấy uống một ngụm lớn, lúc đưa lại cho Dương Du Minh, cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Bắt đầu quay chính thức, lúc Dương Du Minh hôn lên cổ Hạ Tinh Trình, cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào ống kính của máy quay ở trên đỉnh đầu, hai gò má nóng lên, đôi môi hơi hé thở ra hơi thở nóng rực.

Một quãng thời gian rất dài sau này, Hạ Tinh Trình vẫn không dám xem mình trên màn ảnh lúc đó, thậm chí còn không dám xem bộ phim này. Mãi cho đến rất lâu về sau, Dương Du Minh ngồi ở bên cạnh xem cùng cậu, cậu mới biết cảnh ngẩng đầu lên ở trong phòng vệ sinh, trong mắt mình tràn ngập tình yêu và tình dục, đây là cảnh mà một diễn viên như cậu vào lúc ấy, hoàn toàn không có cách nào diễn ra được.

_____

Ngày mẹ Phương hồi phục sức khỏe xuất viện, Dương Du Minh nói để hắn xuống bếp, nấu một bữa cơm cho Phương Tiệm Viễn và mẹ cậu.

Thật ra mẹ Phương có rất nhiều thứ phải kiêng, chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm, hơn nữa bà ngồi trong phòng bếp một lúc cảm thấy không thoải mái, nên lên lầu trước, trước khi lên lầu, bà bảo Phương Tiệm Viễn ăn cơm thì gọi mình.

Dư Hải Dương nói: "Chị không cần phải xuống nữa đâu, lát nữa để Tiểu Viễn mang lên cho chị, chị cứ ăn ở trong phòng đi."

Mẹ Phương vội vàng nói: "Vậy thì ngại lắm, vất vả cho cậu rồi, chị nhất định phải xuống để ăn cơm cùng nhau mới được."

Dư Hải Dương mỉm cười: "Lâu nay em đem lại cho hai người không ít phiền phức, cũng ăn ké mấy bữa, chị còn khách sáo với em như vậy, thì chẳng nói đạo lý rồi."

Mẹ Phương bèn cười nói: "Được, vậy thì không khách sáo với cậu nữa, Tiểu Dư cậu đừng nấu nhiều quá, chỉ có Tiểu Viễn với cậu sợ ăn không hết."

Dư Hải Dương nói: "Tiểu Viễn vẫn đang lớn mà, có thể ăn hết đó."

Phương Tiệm Viễn không nhịn được lườm hắn một cái, thấy mẹ Phương đứng lên đi ra ngoài, vội vã đi qua đỡ bà.

Đợi tới lúc đỡ mẹ Phương lên lầu, Phương Tiệm Viễn lại nhẹ chân chạy xuống tầng một, quay lại trong phòng bếp.

Dư Hải Dương đang bỏ củ cải trắng đã cắt nhỏ vào nồi nước nóng hổi, đó là canh hầm riêng cho mẹ Phương, tiếp đó dùng muôi khuấy đều những thứ trong nồi. Phương Tiệm Viễn đi qua, từ phía sau ôm lấy eo hắn, đầu tựa trên lưng hắn.

Dư Hải Dương chỉnh lửa bếp ga hơi lớn lên một chút, chùi tay lên tạp dề, rồi xoay người bế Phương Tiệm Viễn lên, thả cậu ngồi lên bàn ăn ở trong phòng, nói: "Đợi một lát nữa là được ăn tối rồi."

Nói xong, Dư Hải Dương quay người định đi tới cạnh kệ bếp.

Phương Tiệm Viễn không nhịn được dùng chân móc lấy chân hắn, đợi tới lúc Dư Hải Dương quay đầu lại, cậu giả bộ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, mới nhận ra phần trần nhà gần bếp ga đã bị khói dầu hun thành màu đen rồi.

Dư Hải Dương mỉm cười giang tay ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên môi cậu, rồi giơ hai tay chống sang hai bên người cậu, nhìn cậu nói: "Em không cho tôi nấu ăn, lát nữa mẹ em ăn gì đây?"

Phương Tiệm Viễn nói: "Gần đây mẹ em cũng đâu thể nấu cơm được, làm sao đây?"

Lúc Dư Hải Dương mỉm cười khóe mắt hơi cong xuống, hắn nói: "Ngày nào tôi cũng nấu cơm cho em được chưa? Mỗi ngày lúc tan tầm, tôi sẽ chạy trước về nhà nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì thì tối hôm trước nói với tôi."

Tay phải Phương Tiệm Viễn đan lấy ngón tay của tay trái, cúi đầu nói: "Anh phải xã giao nhiều vậy mà."

Dư Hải Dương nghe vậy, giả vờ thở dài một hơi, phiền não nói: "Đúng vậy." Rồi lại nhanh chóng nói với Phương Tiệm Viễn: "Nhưng chẳng có gì quan trọng hơn bảo bối của tôi, đói quá thì phải làm sao bây giờ?"

Phương Tiệm Viễn thật sự không nhịn cười được.

Dư Hải Dương hôn lên khóe miệng cậu: "Được rồi, để chú nấu cơm cho em."

Phương Tiệm Viễn nhìn bóng lưng bận rộn của hắn bên kệ bếp, nói: "Ai là chú chứ? Anh mới lớn hơn em mười bốn tuổi thôi."

Dư Hải Dương thấy canh trong nồi bắt đầu nhừ, bèn giảm gas lại, cầm can dầu hạt cải lên đổ dầu vào trong nồi, đồng thời nói: "Tôi gọi mẹ em là chị, em không gọi tôi là chú thì gọi là gì? À, em cũng có thể gọi tôi là cậu."

Phương Tiệm Viễn mỉm cười: "Anh mơ đẹp quá! Bớt chiếm tiện nghi đi!"

____

Cảnh quay cuối cùng của hôm nay là Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương cùng ngồi ăn cơm bên bàn ăn.

Phương Tiệm Viễn cầm hai chai bia từ trước cửa hàng vào cho Dư Hải Dương, Dư Hải Dương lấy tạp dề xuống, dựa bên bàn ăn nghiêng người qua lấy chai bia từ tay Phương Tiệm Viễn, rồi trực tiếp dùng răng cắn mở nắp ra.

Hắn đưa chai bia đã mở nắp tới trước mặt Phương Tiệm Viễn: "Uống không?"

Phương Tiệm Viễn nhìn hơi nước lạnh lẽo bốc lên trên thân chai, gật đầu nói: "Uống."

Dư Hải Dương làm riêng tôm rang muối và cá hấp cho Phương Tiệm Viễn, tôm và cá là hắn đặc biệt đi chợ mua.

Lúc ăn cơm, Dư Hải Dương ngồi bên cạnh bàn, vừa nói chuyện với Phương Tiệm Viễn vừa lột tôm, lột xong lại để vào bát của Phương Tiệm Viễn, tiếp đó liếm gia vị dính trên ngón tay, rồi cầm chai bia lên uống một ngụm bia ướp lạnh.

Phương Tiệm Viễn dùng đũa gắp tôm lên, nói với Dư Hải Dương: "Anh đừng có lo cho em nữa, anh cũng ăn đi chứ."

Dư Hải Dương để chai bia xuống, mỉm cười nói với cậu: "Anh cũng ăn rồi đấy thôi." Sau đó hắn lại lột tiếp một con tôm, rồi đưa đến bát Phương Tiệm Viễn.

Phương Tiệm Viễn giơ tay che bát mình lại, không ngờ Dư Hải Dương lại trực tiếp đưa tôm lên miệng cậu, tôm đã đụng đến môi cậu, lại còn lắc từ bên này qua bên kia.

Dư Hải Dương mỉm cười đợi cậu há miệng ra.

Phương Tiệm Viễn chỉ có thể mở miệng ăn miếng tôm đó.

Cảnh này vốn sẽ kết thúc ở đây, Hạ Tinh Trình nuốt tôm vào miệng từ từ nhai, đợi đạo diễn hô ngừng, nhưng Dương Du Minh tự dưng mỉm cười dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cậu một câu: "Liếm giúp anh nhé?"

Hạ Tinh Trình nhất thời ngẩn ra, cậu nhìn thấy Dương Du Minh đưa ngón tay dính đầy gia vị đến bên môi mình, theo bản năng định ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếm hết.

Kết quả Hà Chinh lớn tiếng hô: "Cut!" Tiếp đó Hà Chinh nói: "Không cần làm vậy! Đừng quậy nữa."

Dương Du Minh vẫn khẽ mỉm cười, rút ngón tay lại dùng khăn ướt trợ lý đưa tới chậm rãi lau ngón tay.

Trái tim trong lồng ngực Hạ Tinh Trình đập thình thịch, cậu cúi đầu gian nan nuốt hết tôm trong miệng xuống.

Lúc này Dương Du Minh đứng lên, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Tôi đùa đấy, đừng để ý."

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu mỉm cười với Dương Du Minh, đợi Dương Du Minh đi rồi, cậu vẫn ngồi trên ghế, cầm một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận chùi sạch miệng.

Mấy chục giây sau, Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào không giống bình thường, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nhóm staff dùng xe đẩy, đẩy một cái bánh sinh nhật đi về phía mình, sau đó những staff khác ở trong studio cũng vây xung quanh, vừa vỗ tay vừa hi hi ha ha hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Lúc này Hạ Tinh Trình mới chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật hai mươi tư tuổi của mình. Cậu vội vã đứng lên khỏi ghế, bánh sinh nhật đã được đưa đến trước mặt cậu, mọi người bắt đầu ồn ào bảo cậu ước rồi thổi nến.

Giây phút đó trong đầu Hạ Tinh Trình trống rỗng, rất nhiều hành động đều là phản ứng theo bản năng, cậu đan hai tay vào nhau, nhắm mắt lại, nhưng lại không nghĩ ra phải ước gì, trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có vẻ mặt và giọng điệu của Dương Du Minh ban nãy bảo cậu liếm ngón tay thôi, cậu hoảng hốt mở mắt ra thổi tắt nến, rồi mới phát hiện ra mình chưa ước điều gì cả.

Nhưng sinh nhật năm nào cậu cũng ước, mà nguyện vọng thực hiện được cho đến giờ có thể đếm hết trên đầu ngón tay, nên Hạ Tinh Trình cũng chẳng thấy tiếc lắm.

Thổi nến xong, mấy staff nữ trẻ tuổi đẩy Dương Du Minh tới, bảo hắn tặng quà sinh nhật cho thọ tinh.

Khóe miệng Dương Du Minh ngậm cười, trong tay ôm một em búp bê vải thật lớn, trông rất giống Hạ Tinh Trình, hình như là hàng làm thủ công, hắn đưa búp bê cho Hạ Tinh Trình, ôm cậu một cái, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Hạ Tinh Trình cười nói: "Cảm ơn anh." Sau đó nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Dương Du Minh. Cậu cúi đầu nhìn búp bê, ngạc nhiên hỏi staff: "Mọi người làm cho tôi à?"

Staff đều lắc đầu, nói với cậu là hậu viện hội của cậu đưa tới.Thật ra trước sinh nhật của Hạ Tinh Trình, hậu viện hội đã liên lạc với Hoàng Kế Tân, hỏi xem có thể tới phim trường tổ chức tiếp ứng sinh nhật cho Hạ Tinh Trình hay không, Hoàng Kế Tân suy xét, cảm thấy như vậy sẽ làm lỡ tiến độ quay phim, Hà Chinh cũng vậy mà Dương Du Minh cũng vậy, thời gian của bọn họ quá quý giá, Hạ Tinh Trình chỉ là một diễn viên nhỏ làm lỡ không nổi, nên không trao đổi với đoàn phim mà trực tiếp từ chối hậu viện hội luôn.

Sau đó hậu viện hội mang quà tới đây một chuyến, giao quà sinh nhật của Hạ Tinh Trình cho staff.

Đợi sau khi Hạ Tinh Trình nhận được búp bê của cậu xong, staff mới nói với Dương Du Minh rằng, hậu viện hội của Hạ Tinh Trình cũng tặng cho hắn một phần.

"Tôi cũng có?" Dương Du Minh cực kỳ ngạc nhiên.

Hà Chinh lúc này không cam tâm, ông giẫm một chân lên ghế: "Sao tôi không có."

Một cô gái nói: "Người ta là người yêu màn ảnh!"

Hạ Tinh Trình nghe thấy câu này không nhịn được quay đầu lại nhìn Dương Du Minh, nhưng lại thấy Dương Du Minh vẫn giữ nụ cười, chẳng có phản ứng gì với câu nói này cả.

Tiếp đó liền có staff đưa con búp bê của Dương Du Minh tới, Dương Du Minh hơi nghiêng đầu đánh giá búp bê, dùng hành động giống như đang ôm để nhận lấy búp bê từ trong tay staff, lập tức làm mấy cô gái trẻ tuổi ở trường quay hét lên, Dương Du Minh hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn mấy cô gái: "Sao vậy?"

Mấy cô gái đó nói: "Đẹp trai quá!"

Búp bê của Dương Du Minh mặc một bộ âu phục màu đen, trông cực kỳ tao nhã, hắn nâng búp bê lên cao, hỏi mấy cô gái kia: "Mấy cô cảm thấy nó đẹp trai hả?"

Một cô gái giọng lớn nhất nói: "Anh đẹp trai!"

Dương Du Minh nghe vậy mỉm cười, nói: "Tôi đẹp trai hay là anh Tiểu Tinh của mấy cô đẹp trai?"

Lúc này staff nữ ở trường quay gần như là trăm miệng một lời: "Đều đẹp cả!"

Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình: "Chúng ta cùng xem ý của thọ tinh ngày hôm nay nào." Nói xong, hắn lùi về sau nửa bước đứng sau lưng Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình cười nói: "Đêm nay tôi mời, mọi người đều phải tới, kết thúc công việc chúng ta cùng nhau đi ăn khuya!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro